Lúc trước Phong Kế Hành đại chiến với các thiên kiêu tranh đoạt trứng bạch xà, nhưng không ngờ bị Lăng Hàn vượt lên trước, hắn một hơi cầm đi bảy quả trứng.
Theo như nhận định của Phong Kế Hành, Lăng Hàn làm như vậy chính là hành vi của kẻ trộm.
Lăng Hàn cau mày, chiến lực của hắn hiện tại có thể địch lại Phong Kế Hành, nhưng phía sau hắn còn có truy binh, hắn phải nhanh chóng rời đi, làm gì có thời gian dây dưa với Phong Kế Hành?
Bởi vậy, hắn vận dụng sát khí xung kích, thừa dịp Phong Kế Hành ngẩn người thì hắn bay đi.
Phong Kế Hành tỉnh táo lại, hắn hét lớn một tiếng và nói:
- Hèn nhát, dám làm trộm, tại sao không đám đánh một trận?
Hắn chẳng những rống to một tiếng, hơn nữa còn dùng thần thức truyền âm vào trong thức hải Lăng Hàn.
Mẹ nó! Lăng Hàn phun nước bọt, hắn thật muốn quay người trở lại tát Phong Kế Hành hai cái, nhưng hắn không thể hành động theo cảm tính, hắn chỉ hừ một tiếng và phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, tốc độ của hắn tăng lên nhanh chóng.
Ngược lại sẽ có nhiều cơ hội đánh gia hỏa này, không cần nóng lòng nhất thời.
Phong Kế Hành cũng không đuổi theo, Lăng Hàn nắm giữ quá nhiều thủ đoạn, đối phương một lòng muốn chạy, cho dù hắn muốn đuổi cũng không đuổi kịp.
- Hừ, không dám đánh một trận!
Hắn cao ngạo nói ra.
Có thể nói, đây là lần đắc ý nhất khi hắn giao phong với Lăng Hàn, Lăng Hàn không dám đánh với hắn.
- Việc này là đương nhiên, ở trước mặt Phong ca, nếu Lăng Hàn dám đánh một trận mới là chuyện lạ!
Lập tức có người vỗ mông ngựa.
- Đúng thế, thời điểm Phong ca còn tu vi Chú Đỉnh đã là đệ nhất cao thủ Bắc Thiên vực, hiện tại vừa bước vào Sinh Đan, lực lượng đã đạt tới chiến lực tam trọng thiên, ngày sau tất nhiên cũng là đệ nhất cao thủ Sinh Đan cảnh.
- Tiểu tử kia sợ chiến lại là cử chỉ sáng suốt, nếu không, hắn sẽ chết ngay thôi.
Mọi người không ngừng tâng bốc, đều cảm thấy không cần suy nghĩ kết quả nữa, Phong Kế Hành mạnh hơn rất nhiều.
Chỉ có Tống Lam hướng về Cát Tường Thiên nhìn thoáng qua, các nàng đều lắc đầu.
Hai nữ đều là người thông minh, hơn nữa cũng hiểu rõ không ít về tính cách của Lăng Hàn, nam nhân kia sợ đánh một trận sao?
Lúc trước các Sinh Đan đại chiến, hắn cũng dám chặn ngang một chân, tại sao hiện tại hắn lại sợ hãi.
Hưu hưu hưu, đúng lúc này có bốn bóng người lao tới nơi đây.
Một người dùng bí lực ngưng tụ hơi nước hóa thành một chiếc gương, sau đó huyễn hóa thành dáng vẻ một nam nhân, sau đó nói với mọi người:
- Các ngươi từng gặp qua người này không?
A, không phải là Lăng Hàn sao?
- Gặp qua.
Có người gật đầu.
Phong Kế Hành cau mày, nói:
- Phùng gia chủ, các ngươi có thù với Lăng Hàn hay sao?
Thì ra tên này là Lăng Hàn.
Bốn người Đổng Khiếu lúc này mới biết tên Lăng Hàn, không biết trong nội tâm có tư vị gì, bọn họ truy sát người ta lâu như vậy nhưng còn không biết tên Lăng Hàn là gì.
Phùng Thiệu Lâm không dám tự cao tự đại với Phong Kế Hành, thiên phú của người này kinh khủng không gì sánh kịp, hơn nữa sau lưng còn có một Thánh Địa. Bởi vậy hắn gật đầu, nói:
- Kẻ này giết người Phùng gia ta.
Hắn không nói Lăng Hàn thật ra giết hai Sinh Đan nhà của mình, việc này quá mất thể diện.
Thì ra là thế.
Phong Kế Hành chỉ về hướng Lăng Hàn bỏ chạy, nói:
- Hắn chạy bên kia.
- Được.
Phùng Thiệu Lâm gật gật đầu, hắn và đám người Đổng Khiếu đuổi theo Lăng Hàn.
Bọn họ vừa rời đi, hiện trường lâm vào im lặng trong ngắn ngủi.
- Thì ra Lăng Hàn không có ham chiến là bởi vì đằng sau có truy binh.
Một lát sau, có người nhỏ giọng nói ra.
Câu này rất nhỏ nhưng Phong Kế Hành vẫn nghe được.
Hắn vô cùng giận dữ, lời này chẳng phải nói Lăng Hàn không sợ hắn, cũng không phải không dám đánh một trận, mà là phía sau có truy binh.
Hắn đắc ý suốt nửa ngày làm gì?
Hoàn toàn là đánh vào mặt mình.
Phong Kế Hành xiết chặt nắm đấm, oán hận của hắn với Lăng Hàn lại tăng lên.
Cho dù hắn hận Lăng Hàn nhiều hơn nữa, nhưng Lăng Hàn lại không thèm quan tâm tới hắn.
Đám người Đổng Khiếu lại đuổi theo.
Đúng là bám dai như đĩa.
Lăng Hàn suy nghĩ tất cả biện pháp, hắn phải làm cách nào mới có thể thoát khỏi truy binh?
Hiện tại hắn trốn vào nơi nào, đối phương dựa vào bảo vật truy tung là có thể định vị hắn, từ đó nhanh chóng tìm tới.
Cho nên, hắn muốn dựa vào địa hình thoát khỏi truy binh là việc không có khả năng.
Vậy làm sao bây giờ?
Lăng Hàn vừa chạy vừa suy nghĩ, xèo, hắn nhìn thấy một con kiến to như con bò lao tới, hai cái kìm như lưỡi đao cắt về phía hắn.
Kiến đất Thâm Uyên.
Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn đấm ra một quyền, tám đạo thần mang cùng bắn tới.
Ầm!
Một quyền đánh chết kiến đất Thâm Uyên.
Có rồi!
Ánh mắt Lăng Hàn sáng lên, hắn lập tức đi lên một đoạn, hắn nhìn thấy một sơn động, trước sơn động có không ít con kiến ra ra vào vào.
Đây là hang ổ của kiến đất Thâm Uyên.
Hắn khoác da Hư Không Thú lên người, hắn biến mất hoàn toàn và lẻn vào trong hang.
Quả nhiên, mặc dù có kiến đất Thâm Uyên không ngừng đi qua bên người hắn, dường như nó phát hiện cái gì đó nhưng cuối cùng lại tiếp tục rời đi.
Lăng Hàn xâm nhập tổ kiến.
Hắn không chỉ tránh né truy binh, hơn nữa bên trong tổ kiến còn có đồ tốt, ví dụ như tiên dược, tiên kim, thần dịch kiến chúa là thứ không dễ lấy, nơi đó chắc chắn có rất nhiều kiến lính thủ hộ, một khi Lăng Hàn bị vây vào giữa, cho dù hắn dùng da Hư Không Thú biến mất tung tích cũng không dễ dàng thoát đi.
Cho nên, hắn dạo qua một vòng, hắn chỉ tìm được tiên dược và tiên kim.
Mà ở bên ngoài bốn người, Đổng Khiếu cũng đuổi tới.
- Tiểu tử này... Tiến vào tổ kiến!
Đổng Khiếu nhìn Ngọc Thiềm thừ chỉ hướng, hắn cau mày.
Đừng nói trong bọn họ có một Sinh Đan viên mãn, cho dù bọn họ là bốn Chân Ngã cũng phải kiềm chế một ít, một khi giết vào tổ kiến cũng có khả năng một đi không quay lại.
- Trên người tiểu tử này có mang bảo vật ẩn giấu tung tích, cho nên, hắn có thể lặng lẽ tiến vào tổ kiến.
- Gia hỏa này quá giảo hoạt, chúng ta không thể truy kích!
Bốn lão gia hỏa giảm sút sĩ khí, biết rất rõ tiểu tử kia đang ở trong tổ kiến nhưng lại không thể làm gì.
Xông vào? Chịu chết đấy.
- Bao vây nơi này!
Phùng Thiệu Lâm nói:
- Chúng ta chờ ở đây, ta cũng không tin tiểu tử kia vĩnh viễn không bước ra ngoài.
- Ân!
- Tiểu tử này vẫn phải quay về, hắn không có khả năng vĩnh viễn trốn ở chỗ này.
- Cho nên, ôm cây đợi thỏ, không tin hắn không đi ra!
Ba người Đổng Khiếu đồng ý, bọn họ ngồi xếp bằng chờ ở bên ngoài.
Bên trong tổ kiến, Lăng Hàn dạo qua một vòng, hắn đạt được không ít đồ tốt, hắn không có lòng tham, hắn lặng lẽ đi tới lối ra.
- Bốn lão gia hỏa kia đang chờ ta.
- Hắc hắc, bọn chúng không nghĩ tới, ta lại đi ra nhanh như vậy, lại còn quay về theo đường cũ, cho dù bọn chúng cầm bảo vật truy tung cũng không thể làm gì.
- Các ngươi canh giữ ở nơi này, chờ ta trở về, xem ta thu thập các ngươi như thế nào.
Lăng Hàn lặng lẽ quay về theo đường cũ, sau khi đi thật lâu hắn mới đổi hướng, cứ như vậy, cho dù đám người Đổng Khiếu lấy lại tinh thần, bọn họ cũng khó truy tung hắn.
Tìm tiên hà thôi.
Theo như nhận định của Phong Kế Hành, Lăng Hàn làm như vậy chính là hành vi của kẻ trộm.
Lăng Hàn cau mày, chiến lực của hắn hiện tại có thể địch lại Phong Kế Hành, nhưng phía sau hắn còn có truy binh, hắn phải nhanh chóng rời đi, làm gì có thời gian dây dưa với Phong Kế Hành?
Bởi vậy, hắn vận dụng sát khí xung kích, thừa dịp Phong Kế Hành ngẩn người thì hắn bay đi.
Phong Kế Hành tỉnh táo lại, hắn hét lớn một tiếng và nói:
- Hèn nhát, dám làm trộm, tại sao không đám đánh một trận?
Hắn chẳng những rống to một tiếng, hơn nữa còn dùng thần thức truyền âm vào trong thức hải Lăng Hàn.
Mẹ nó! Lăng Hàn phun nước bọt, hắn thật muốn quay người trở lại tát Phong Kế Hành hai cái, nhưng hắn không thể hành động theo cảm tính, hắn chỉ hừ một tiếng và phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, tốc độ của hắn tăng lên nhanh chóng.
Ngược lại sẽ có nhiều cơ hội đánh gia hỏa này, không cần nóng lòng nhất thời.
Phong Kế Hành cũng không đuổi theo, Lăng Hàn nắm giữ quá nhiều thủ đoạn, đối phương một lòng muốn chạy, cho dù hắn muốn đuổi cũng không đuổi kịp.
- Hừ, không dám đánh một trận!
Hắn cao ngạo nói ra.
Có thể nói, đây là lần đắc ý nhất khi hắn giao phong với Lăng Hàn, Lăng Hàn không dám đánh với hắn.
- Việc này là đương nhiên, ở trước mặt Phong ca, nếu Lăng Hàn dám đánh một trận mới là chuyện lạ!
Lập tức có người vỗ mông ngựa.
- Đúng thế, thời điểm Phong ca còn tu vi Chú Đỉnh đã là đệ nhất cao thủ Bắc Thiên vực, hiện tại vừa bước vào Sinh Đan, lực lượng đã đạt tới chiến lực tam trọng thiên, ngày sau tất nhiên cũng là đệ nhất cao thủ Sinh Đan cảnh.
- Tiểu tử kia sợ chiến lại là cử chỉ sáng suốt, nếu không, hắn sẽ chết ngay thôi.
Mọi người không ngừng tâng bốc, đều cảm thấy không cần suy nghĩ kết quả nữa, Phong Kế Hành mạnh hơn rất nhiều.
Chỉ có Tống Lam hướng về Cát Tường Thiên nhìn thoáng qua, các nàng đều lắc đầu.
Hai nữ đều là người thông minh, hơn nữa cũng hiểu rõ không ít về tính cách của Lăng Hàn, nam nhân kia sợ đánh một trận sao?
Lúc trước các Sinh Đan đại chiến, hắn cũng dám chặn ngang một chân, tại sao hiện tại hắn lại sợ hãi.
Hưu hưu hưu, đúng lúc này có bốn bóng người lao tới nơi đây.
Một người dùng bí lực ngưng tụ hơi nước hóa thành một chiếc gương, sau đó huyễn hóa thành dáng vẻ một nam nhân, sau đó nói với mọi người:
- Các ngươi từng gặp qua người này không?
A, không phải là Lăng Hàn sao?
- Gặp qua.
Có người gật đầu.
Phong Kế Hành cau mày, nói:
- Phùng gia chủ, các ngươi có thù với Lăng Hàn hay sao?
Thì ra tên này là Lăng Hàn.
Bốn người Đổng Khiếu lúc này mới biết tên Lăng Hàn, không biết trong nội tâm có tư vị gì, bọn họ truy sát người ta lâu như vậy nhưng còn không biết tên Lăng Hàn là gì.
Phùng Thiệu Lâm không dám tự cao tự đại với Phong Kế Hành, thiên phú của người này kinh khủng không gì sánh kịp, hơn nữa sau lưng còn có một Thánh Địa. Bởi vậy hắn gật đầu, nói:
- Kẻ này giết người Phùng gia ta.
Hắn không nói Lăng Hàn thật ra giết hai Sinh Đan nhà của mình, việc này quá mất thể diện.
Thì ra là thế.
Phong Kế Hành chỉ về hướng Lăng Hàn bỏ chạy, nói:
- Hắn chạy bên kia.
- Được.
Phùng Thiệu Lâm gật gật đầu, hắn và đám người Đổng Khiếu đuổi theo Lăng Hàn.
Bọn họ vừa rời đi, hiện trường lâm vào im lặng trong ngắn ngủi.
- Thì ra Lăng Hàn không có ham chiến là bởi vì đằng sau có truy binh.
Một lát sau, có người nhỏ giọng nói ra.
Câu này rất nhỏ nhưng Phong Kế Hành vẫn nghe được.
Hắn vô cùng giận dữ, lời này chẳng phải nói Lăng Hàn không sợ hắn, cũng không phải không dám đánh một trận, mà là phía sau có truy binh.
Hắn đắc ý suốt nửa ngày làm gì?
Hoàn toàn là đánh vào mặt mình.
Phong Kế Hành xiết chặt nắm đấm, oán hận của hắn với Lăng Hàn lại tăng lên.
Cho dù hắn hận Lăng Hàn nhiều hơn nữa, nhưng Lăng Hàn lại không thèm quan tâm tới hắn.
Đám người Đổng Khiếu lại đuổi theo.
Đúng là bám dai như đĩa.
Lăng Hàn suy nghĩ tất cả biện pháp, hắn phải làm cách nào mới có thể thoát khỏi truy binh?
Hiện tại hắn trốn vào nơi nào, đối phương dựa vào bảo vật truy tung là có thể định vị hắn, từ đó nhanh chóng tìm tới.
Cho nên, hắn muốn dựa vào địa hình thoát khỏi truy binh là việc không có khả năng.
Vậy làm sao bây giờ?
Lăng Hàn vừa chạy vừa suy nghĩ, xèo, hắn nhìn thấy một con kiến to như con bò lao tới, hai cái kìm như lưỡi đao cắt về phía hắn.
Kiến đất Thâm Uyên.
Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn đấm ra một quyền, tám đạo thần mang cùng bắn tới.
Ầm!
Một quyền đánh chết kiến đất Thâm Uyên.
Có rồi!
Ánh mắt Lăng Hàn sáng lên, hắn lập tức đi lên một đoạn, hắn nhìn thấy một sơn động, trước sơn động có không ít con kiến ra ra vào vào.
Đây là hang ổ của kiến đất Thâm Uyên.
Hắn khoác da Hư Không Thú lên người, hắn biến mất hoàn toàn và lẻn vào trong hang.
Quả nhiên, mặc dù có kiến đất Thâm Uyên không ngừng đi qua bên người hắn, dường như nó phát hiện cái gì đó nhưng cuối cùng lại tiếp tục rời đi.
Lăng Hàn xâm nhập tổ kiến.
Hắn không chỉ tránh né truy binh, hơn nữa bên trong tổ kiến còn có đồ tốt, ví dụ như tiên dược, tiên kim, thần dịch kiến chúa là thứ không dễ lấy, nơi đó chắc chắn có rất nhiều kiến lính thủ hộ, một khi Lăng Hàn bị vây vào giữa, cho dù hắn dùng da Hư Không Thú biến mất tung tích cũng không dễ dàng thoát đi.
Cho nên, hắn dạo qua một vòng, hắn chỉ tìm được tiên dược và tiên kim.
Mà ở bên ngoài bốn người, Đổng Khiếu cũng đuổi tới.
- Tiểu tử này... Tiến vào tổ kiến!
Đổng Khiếu nhìn Ngọc Thiềm thừ chỉ hướng, hắn cau mày.
Đừng nói trong bọn họ có một Sinh Đan viên mãn, cho dù bọn họ là bốn Chân Ngã cũng phải kiềm chế một ít, một khi giết vào tổ kiến cũng có khả năng một đi không quay lại.
- Trên người tiểu tử này có mang bảo vật ẩn giấu tung tích, cho nên, hắn có thể lặng lẽ tiến vào tổ kiến.
- Gia hỏa này quá giảo hoạt, chúng ta không thể truy kích!
Bốn lão gia hỏa giảm sút sĩ khí, biết rất rõ tiểu tử kia đang ở trong tổ kiến nhưng lại không thể làm gì.
Xông vào? Chịu chết đấy.
- Bao vây nơi này!
Phùng Thiệu Lâm nói:
- Chúng ta chờ ở đây, ta cũng không tin tiểu tử kia vĩnh viễn không bước ra ngoài.
- Ân!
- Tiểu tử này vẫn phải quay về, hắn không có khả năng vĩnh viễn trốn ở chỗ này.
- Cho nên, ôm cây đợi thỏ, không tin hắn không đi ra!
Ba người Đổng Khiếu đồng ý, bọn họ ngồi xếp bằng chờ ở bên ngoài.
Bên trong tổ kiến, Lăng Hàn dạo qua một vòng, hắn đạt được không ít đồ tốt, hắn không có lòng tham, hắn lặng lẽ đi tới lối ra.
- Bốn lão gia hỏa kia đang chờ ta.
- Hắc hắc, bọn chúng không nghĩ tới, ta lại đi ra nhanh như vậy, lại còn quay về theo đường cũ, cho dù bọn chúng cầm bảo vật truy tung cũng không thể làm gì.
- Các ngươi canh giữ ở nơi này, chờ ta trở về, xem ta thu thập các ngươi như thế nào.
Lăng Hàn lặng lẽ quay về theo đường cũ, sau khi đi thật lâu hắn mới đổi hướng, cứ như vậy, cho dù đám người Đổng Khiếu lấy lại tinh thần, bọn họ cũng khó truy tung hắn.
Tìm tiên hà thôi.
/5357
|