Lăng Hàn bắt đầu tìm kiếm tiên hà.
Đồn đãi có người nhìn thấy tia sáng di động nhưng không thể xác định có phải tiên hà hay không.
Chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi, nếu không phải thân bất do kỷ, Lăng Hàn cũng không muốn kiên nhẫn chịu đựng, hắn tùy tiện cầm một đạo tiên hà luyện hóa là được.
Cũng may hắn chưa tu thành Thập Đỉnh viên mãn, cho nên cũng không tính là lãng phí thời gian.
Hắn cau mày suy nghĩ, không biết bí cảnh sẽ đóng lại vào lúc nào.
Sau khi Bạch Liên bí cảnh mở ra, thời gian kéo dài không biết, có thể là một hai năm, cũng có thể là ba năm năm, cho nên, nếu hắn gặp tình huống một năm đã đóng bí cảnh, cho dù hắn muốn ở lại nơi này, lệnh bài trên người cũng nổ tung và mang hắn rời đi.
Chỉ mong không nhanh như vậy.
Lăng Hàn tìm kiếm khắp nơi, hắn xâm nhập từng địa phương nguy hiểm, có da Hư Không Thú yểm hộ, hắn có thể tới lui rất nhiều nơi, nhưng nếu gặp phải đại thú Chân Ngã cảnh, hắn không dám tới gần.
Hung thú cấp bậc này có cảm giác rất mẫn cảm, cách xa một chút còn có thể lừa gạt, nếu tới gần nó, đây là hành vi tìm cái chết.
Hắn đi khắp nơi suốt nửa tháng.
Làm cho Lăng Hàn phiền lòng chính là, bốn người Đổng Khiếu lại đuổi theo.
Hiển nhiên, bọn họ phát hiện mình trúng kế của Lăng Hàn.
Sau đó, Lăng Hàn lập lại chiêu cũ, lợi dụng tổ kiến bỏ rơi bốn người này, nhưng đám người Đổng Khiếu bọn đã có kinh nghiệm, mỗi lần đều đuổi theo hắn không bỏ, có thể nói là một khối kẹo mạch nha.
Hiện tại, mỗi lần Lăng Hàn vứt bỏ bọn họ, nhiều nhất chỉ một ngày là đuổi theo hắn.
Khốn kiếp.
Lăng Hàn đi lại trên con đường Thâm Uyên gập ghềnh, nơi này có một ít người thám hiểm nhưng số lượng ít đến mức thương cảm, bởi vậy, khắp nơi vẫn nguyên thủy hoang sơ, hoàn toàn không có đường đi cố định.
Phần lớn thực vật tại nơi này đều dùng rêu xỉ làm chủ, nhưng cũng có dây leo màu tím, chúng không cần ánh nắng cũng có thể sinh trưởng tươi tốt.
Lăng Hàn lại bỏ rơi truy binh lần nữa, hắn đi lại không có mục đích.
Xèo, một tia sáng bay qua đầu hắn, tia sáng chói mắt như mặt trời.
A?
Lăng Hàn sững sờ, sau đó hắn vui mừng.
Tiên hà, đây là tiên hà!
Hắn muốn đánh ra một đạo Huyễn Cảnh Hắc Mang, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách công kích cực hạn của Huyễn Cảnh Hắc Mang.
Đuổi theo.
Lăng Hàn điều chỉnh phương hướng, hắn đuổi theo hướng tiên hà biến mất.
Tốc độ của tiên hà nhanh kinh người, Lăng Hàn đã sớm mất đi tung tích của tiên hà, cho nên hắn chỉ có một hi vọng, đó chính là tiên hà không rẽ sang hướng khác.
Đuổi gần nửa ngày, hắn ngừng lại, có lẽ đã đuổi theo quá mức, hắn không thể mù quáng.
Có lẽ tiên hà còn xuất hiện.
Nhưng hắn chưa chờ được tiên hà xuất hiện, hắn lại chờ được bốn người Đổng Khiếu.
Khốn kiếp.
Lăng Hàn bất đắc dĩ, hắn đành phải tiếp tục chạy trốn.
Sau một lúc lâu, cuối cùng hắn đã thoát khỏi truy binh, hắn cứ đi tới và phát hiện một đại điện rách nát.
Kỳ quái, tại nơi có nguy cơ tứ phía như nơi này, tại sao lại có một đại điện xuất hiện?
Ai xây?
Lăng Hàn là người có lòng hiếu kỳ rất lớn, lại nói, hắn hiện tại cũng không biết nên đi nơi nào tìm kiếm tiên hà, hắn vội vàng tiến vào trong đại điện.
Trong cung điện không còn thứ gì, nhưng trên vách tường bốn phía lại có bích họa.
Lăng Hàn quan sát, hắn nhìn thấy hình ảnh đại đồ sát.
Người tạo ra bức họa rất cao minh, rõ ràng là hình ảnh tĩnh nhưng Lăng Hàn lại nhìn thấy bích họa như sống lại, người và vật bên trong đang di chuyển.
Một tên chí cường giả đại khai sát giới, tinh thể và hằng tinh bị đánh nổ, ức vạn sinh linh bị tàn sát, bất cứ người nào nhìn cảnh này cũng sợ hãi.
Cho dù chỉ là bích họa nhưng Lăng Hàn vẫn đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Bích họa quá giống thật, Lăng Hàn cảm nhận rõ uy áp của cường giả tuyệt thế kia.
Hắn tin tưởng, nếu như vậy vị cường giả kia đứng ở trước mặt hắn, hắn chắc chắn sẽ bị uy áp nghiền thành máu tươi.
Lăng Hàn khôi phục tinh thần và quan sát bích họa tiếp theo.
Đây cũng là một tên cường giả trắng trợn tàn sát nhưng không phải người lúc trước, hắn cũng là tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Bích họa thứ ba và thứ tư cũng thế, nhưng đến bích họa thứ bảy thì đứt gãy.
Bởi vì đây là đại điện rách nát, đến nơi này, vách tường cũng bị mất, cho nên không có khả năng lưu lại bích họa.
Chẳng lẽ người tạo ra bích họa muốn ghi lại lịch sử?
Nếu như là vậy, lịch sử đó quá tối đen, hơn nữa tồn tại cường đại kia đại khai sát giới làm gì?
Trả thù?
Tìm niềm vui?
Vấn đề là, tại sao lại là nhiều cường giả đại khai sát giới, nhưng hết lần này tới lần khác Lăng Hàn không nhìn thấy bóng dáng người đó, mỗi người đều bị khói đen che phủ, chỉ có thể nhìn ra cao thấp mập ốm, từ đó nhận ra đó là người khác nhau.
Lăng Hàn thở dài, thực lực của hắn bây giờ quá yếu, cho dù hiếu kỳ thì thế nào, hắn có thể dò xét chân tướng lịch sử hay sao?
Lại nói, có người nào ăn no không có việc gì làm đi đoán mò chứ?
Xèo, đúng lúc này, một tia sáng bay qua, thật đúng lúc, nó đang bay về hướng Lăng Hàn.
Tình huống như thế nào?
Lăng Hàn dựa vào bản năng công kích, hắn cho rằng là đám người Đổng Khiếu đuổi tới, nhưng hắn lại bắt được lôi đình màu tím.
Khốn kiếp, là tiên hà, hơn nữa là tiên hà lôi thuộc tính hắn đang tìm kiếm!
Đúng là vô tâm trồng liễu, liễu xanh um.
Lăng Hàn trực tiếp vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp bao phủ tiên hà.
Tiên hà ngừng lại, nó muốn quay đầu rời đi, nó chỉ là tia sáng nên muốn dừng là dừng, mắt thấy tiên hà sắp chạy đi, Lăng Hàn vội vàng vận dụng Huyễn Cảnh Hắc Mang, ngay sau đó tiên hà ngừng lại.
Còn muốn chạy?
Lăng Hàn lại lấy Hỗn Độn Cực Lôi tháp bao phủ nó vào trong, hắn bắt lấy đạo tiên hà kia.
Đạo lôi đình thứ chín!
Lăng Hàn cười ha ha, lần này xem như viên mãn.
Xèo, hắn nhảy lên cao, oanh, vị trí hắn vừa đứng xuất hiện hố sâu, hơn nữa còn có năng lượng sôi trào.
Lăng Hàn nhìn ra bên ngoài, hắn nhìn thấy đám người Đổng Khiếu đang bao vây khắp bốn phương tám hướng, tạo thành xu thế vây kín.
- Lại là bốn người các ngươi!
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
- Các ngươi là chó sao, cái mũi thật thính!
- Ít nói lải nhải!
Đổng Khiếu giết tới, hắn xuất chưởng, bàn tay hóa thành thần binh chém vào người Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười cười, hắn cũng không ham chiến, Lăng Hàn muốn phá vòng vây.
Lần này, hắn chỉ cần luyện hóa tiên hà cuối cùng, lúc đó hắn có thể trùng kích Sinh Đan, mà một khi bước vào Sinh Đan, hắn giết bốn người này dễ như trở bàn tay.
- Chờ đó, qua một đoạn thời gian nữa ta sẽ tìm các ngươi, lúc đó chính là tử kỳ của các ngươi!
- Nghĩ hay lắm!
Bốn người Đổng Khiếu liên thủ hợp kích, đuổi theo lâu như vậy, bọn họ dần dần sinh ra ăn ý, lực lượng thiên thủ rất cường đại.
Lăng Hàn tạm thời không thể vận dụng Huyễn Cảnh Hắc Mang, nhưng không có quan hệ, sát khí xung kích tập kích, cộng thêm tám đạo Lôi Đình Thần Mang, hắn trả giá bằng cách thừa nhận một chưởng và thành công phá vây thoát đi.
Đồn đãi có người nhìn thấy tia sáng di động nhưng không thể xác định có phải tiên hà hay không.
Chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi, nếu không phải thân bất do kỷ, Lăng Hàn cũng không muốn kiên nhẫn chịu đựng, hắn tùy tiện cầm một đạo tiên hà luyện hóa là được.
Cũng may hắn chưa tu thành Thập Đỉnh viên mãn, cho nên cũng không tính là lãng phí thời gian.
Hắn cau mày suy nghĩ, không biết bí cảnh sẽ đóng lại vào lúc nào.
Sau khi Bạch Liên bí cảnh mở ra, thời gian kéo dài không biết, có thể là một hai năm, cũng có thể là ba năm năm, cho nên, nếu hắn gặp tình huống một năm đã đóng bí cảnh, cho dù hắn muốn ở lại nơi này, lệnh bài trên người cũng nổ tung và mang hắn rời đi.
Chỉ mong không nhanh như vậy.
Lăng Hàn tìm kiếm khắp nơi, hắn xâm nhập từng địa phương nguy hiểm, có da Hư Không Thú yểm hộ, hắn có thể tới lui rất nhiều nơi, nhưng nếu gặp phải đại thú Chân Ngã cảnh, hắn không dám tới gần.
Hung thú cấp bậc này có cảm giác rất mẫn cảm, cách xa một chút còn có thể lừa gạt, nếu tới gần nó, đây là hành vi tìm cái chết.
Hắn đi khắp nơi suốt nửa tháng.
Làm cho Lăng Hàn phiền lòng chính là, bốn người Đổng Khiếu lại đuổi theo.
Hiển nhiên, bọn họ phát hiện mình trúng kế của Lăng Hàn.
Sau đó, Lăng Hàn lập lại chiêu cũ, lợi dụng tổ kiến bỏ rơi bốn người này, nhưng đám người Đổng Khiếu bọn đã có kinh nghiệm, mỗi lần đều đuổi theo hắn không bỏ, có thể nói là một khối kẹo mạch nha.
Hiện tại, mỗi lần Lăng Hàn vứt bỏ bọn họ, nhiều nhất chỉ một ngày là đuổi theo hắn.
Khốn kiếp.
Lăng Hàn đi lại trên con đường Thâm Uyên gập ghềnh, nơi này có một ít người thám hiểm nhưng số lượng ít đến mức thương cảm, bởi vậy, khắp nơi vẫn nguyên thủy hoang sơ, hoàn toàn không có đường đi cố định.
Phần lớn thực vật tại nơi này đều dùng rêu xỉ làm chủ, nhưng cũng có dây leo màu tím, chúng không cần ánh nắng cũng có thể sinh trưởng tươi tốt.
Lăng Hàn lại bỏ rơi truy binh lần nữa, hắn đi lại không có mục đích.
Xèo, một tia sáng bay qua đầu hắn, tia sáng chói mắt như mặt trời.
A?
Lăng Hàn sững sờ, sau đó hắn vui mừng.
Tiên hà, đây là tiên hà!
Hắn muốn đánh ra một đạo Huyễn Cảnh Hắc Mang, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách công kích cực hạn của Huyễn Cảnh Hắc Mang.
Đuổi theo.
Lăng Hàn điều chỉnh phương hướng, hắn đuổi theo hướng tiên hà biến mất.
Tốc độ của tiên hà nhanh kinh người, Lăng Hàn đã sớm mất đi tung tích của tiên hà, cho nên hắn chỉ có một hi vọng, đó chính là tiên hà không rẽ sang hướng khác.
Đuổi gần nửa ngày, hắn ngừng lại, có lẽ đã đuổi theo quá mức, hắn không thể mù quáng.
Có lẽ tiên hà còn xuất hiện.
Nhưng hắn chưa chờ được tiên hà xuất hiện, hắn lại chờ được bốn người Đổng Khiếu.
Khốn kiếp.
Lăng Hàn bất đắc dĩ, hắn đành phải tiếp tục chạy trốn.
Sau một lúc lâu, cuối cùng hắn đã thoát khỏi truy binh, hắn cứ đi tới và phát hiện một đại điện rách nát.
Kỳ quái, tại nơi có nguy cơ tứ phía như nơi này, tại sao lại có một đại điện xuất hiện?
Ai xây?
Lăng Hàn là người có lòng hiếu kỳ rất lớn, lại nói, hắn hiện tại cũng không biết nên đi nơi nào tìm kiếm tiên hà, hắn vội vàng tiến vào trong đại điện.
Trong cung điện không còn thứ gì, nhưng trên vách tường bốn phía lại có bích họa.
Lăng Hàn quan sát, hắn nhìn thấy hình ảnh đại đồ sát.
Người tạo ra bức họa rất cao minh, rõ ràng là hình ảnh tĩnh nhưng Lăng Hàn lại nhìn thấy bích họa như sống lại, người và vật bên trong đang di chuyển.
Một tên chí cường giả đại khai sát giới, tinh thể và hằng tinh bị đánh nổ, ức vạn sinh linh bị tàn sát, bất cứ người nào nhìn cảnh này cũng sợ hãi.
Cho dù chỉ là bích họa nhưng Lăng Hàn vẫn đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Bích họa quá giống thật, Lăng Hàn cảm nhận rõ uy áp của cường giả tuyệt thế kia.
Hắn tin tưởng, nếu như vậy vị cường giả kia đứng ở trước mặt hắn, hắn chắc chắn sẽ bị uy áp nghiền thành máu tươi.
Lăng Hàn khôi phục tinh thần và quan sát bích họa tiếp theo.
Đây cũng là một tên cường giả trắng trợn tàn sát nhưng không phải người lúc trước, hắn cũng là tồn tại cực kỳ đáng sợ.
Bích họa thứ ba và thứ tư cũng thế, nhưng đến bích họa thứ bảy thì đứt gãy.
Bởi vì đây là đại điện rách nát, đến nơi này, vách tường cũng bị mất, cho nên không có khả năng lưu lại bích họa.
Chẳng lẽ người tạo ra bích họa muốn ghi lại lịch sử?
Nếu như là vậy, lịch sử đó quá tối đen, hơn nữa tồn tại cường đại kia đại khai sát giới làm gì?
Trả thù?
Tìm niềm vui?
Vấn đề là, tại sao lại là nhiều cường giả đại khai sát giới, nhưng hết lần này tới lần khác Lăng Hàn không nhìn thấy bóng dáng người đó, mỗi người đều bị khói đen che phủ, chỉ có thể nhìn ra cao thấp mập ốm, từ đó nhận ra đó là người khác nhau.
Lăng Hàn thở dài, thực lực của hắn bây giờ quá yếu, cho dù hiếu kỳ thì thế nào, hắn có thể dò xét chân tướng lịch sử hay sao?
Lại nói, có người nào ăn no không có việc gì làm đi đoán mò chứ?
Xèo, đúng lúc này, một tia sáng bay qua, thật đúng lúc, nó đang bay về hướng Lăng Hàn.
Tình huống như thế nào?
Lăng Hàn dựa vào bản năng công kích, hắn cho rằng là đám người Đổng Khiếu đuổi tới, nhưng hắn lại bắt được lôi đình màu tím.
Khốn kiếp, là tiên hà, hơn nữa là tiên hà lôi thuộc tính hắn đang tìm kiếm!
Đúng là vô tâm trồng liễu, liễu xanh um.
Lăng Hàn trực tiếp vận dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp bao phủ tiên hà.
Tiên hà ngừng lại, nó muốn quay đầu rời đi, nó chỉ là tia sáng nên muốn dừng là dừng, mắt thấy tiên hà sắp chạy đi, Lăng Hàn vội vàng vận dụng Huyễn Cảnh Hắc Mang, ngay sau đó tiên hà ngừng lại.
Còn muốn chạy?
Lăng Hàn lại lấy Hỗn Độn Cực Lôi tháp bao phủ nó vào trong, hắn bắt lấy đạo tiên hà kia.
Đạo lôi đình thứ chín!
Lăng Hàn cười ha ha, lần này xem như viên mãn.
Xèo, hắn nhảy lên cao, oanh, vị trí hắn vừa đứng xuất hiện hố sâu, hơn nữa còn có năng lượng sôi trào.
Lăng Hàn nhìn ra bên ngoài, hắn nhìn thấy đám người Đổng Khiếu đang bao vây khắp bốn phương tám hướng, tạo thành xu thế vây kín.
- Lại là bốn người các ngươi!
Lăng Hàn lắc đầu, nói:
- Các ngươi là chó sao, cái mũi thật thính!
- Ít nói lải nhải!
Đổng Khiếu giết tới, hắn xuất chưởng, bàn tay hóa thành thần binh chém vào người Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười cười, hắn cũng không ham chiến, Lăng Hàn muốn phá vòng vây.
Lần này, hắn chỉ cần luyện hóa tiên hà cuối cùng, lúc đó hắn có thể trùng kích Sinh Đan, mà một khi bước vào Sinh Đan, hắn giết bốn người này dễ như trở bàn tay.
- Chờ đó, qua một đoạn thời gian nữa ta sẽ tìm các ngươi, lúc đó chính là tử kỳ của các ngươi!
- Nghĩ hay lắm!
Bốn người Đổng Khiếu liên thủ hợp kích, đuổi theo lâu như vậy, bọn họ dần dần sinh ra ăn ý, lực lượng thiên thủ rất cường đại.
Lăng Hàn tạm thời không thể vận dụng Huyễn Cảnh Hắc Mang, nhưng không có quan hệ, sát khí xung kích tập kích, cộng thêm tám đạo Lôi Đình Thần Mang, hắn trả giá bằng cách thừa nhận một chưởng và thành công phá vây thoát đi.
/5357
|