Nhưng mà điều đó cũng không khiến cho hắn rung động hơn vị nữ tử vừa mới bước vào này.
Tịnh Âm..
Đúng là người mà hắn từng thấy, giống với Tịnh Âm vô cùng, tựa như sinh ra từ cùng một bào thai vậy
Làm sao có thể xảo hợp như vậy.
Chợt Tông Thủ ngộ ra điều gì, hắn cũng hiểu đây không phải là trùng hợp, mà là trước khi hắn hôn mê, theo bản năng tìm kiếm đạo thần niệm mà mình lưu lại để phi độn tới.
Ở nơi này, cũng là chỗ nồng đậm nguyện lực nhất.
Vị “Tịnh Âm” này tiến vào, thấy hắn tỉnh lại thì vui vẻ, sau đó có chút ngượng ngùng.
Nhưng chỉ trong giây lát rồi lại khôi phục như thường, thần thái lạnh nhạt, coi như thân thể của Tông Thủ cũng chỉ là thứ đồ vật bình thường mà thôi.
- Ngươi tỉnh rồi?
“Tịnh Âm” bưng theo một chậu nước, đi tới trước người hắn, dùng khăn ướt giúp hắn lau chùi thân thể.
- Khoảng ba ngày trước, ta với sư tôn đi qua tiểu hồ thì phát hiện ngươi đang hôn mê trong đó. Vì vậy mới kính xin sư tôn mang ngươi về cứu trị, không biết thí chủ đã khá hơn chưa? Tịnh Âm thực sự có chút lo lắng vì sư tôn nói nàng không nhìn ra trong người ngươi có bệnh tình gì, thân thể của ngươi mạnh mẽ hơn người thường tới trăm lần, cho nên đành thúc thủ vô sách. Chỉ ó thể chờ ngươi tỉnh lại, cũng thể ngươi sẽ không tỉnh lại nữa...
Tông Thủ cảm thấy cổ quái, vị nữ hài này, hóa ra cũng gọi là Tịnh Âm sao?
Thế gian sao lại có chuyện trùng hợp như thế, dung mạo chẳng những giống, đến tính danh cũng giống.
Thậm chí khiến cho người khác có cảm giác như là tựa như là một, cùng thanh tân, thuần tịnh.
Cũng có khi là ngày đó tới giới này, xảy ra chuyện gì, khiến cho thần thái của nàng khác thường, thiếu chút nữa hắn đã nghĩ đây là chuyện đã bố trí sẵn cho hẳn rồi.
Nhưng sao lại có thể như vậy?
Thân thể Tông Thủ đã sớm thành tiên thể.
Nếu như không thể thành bất hủ chi thân, cũng coi như là tinh thuần, cùng thủy tinh giống nhau.
Đáng lẽ không thể có tạp chất sinh ra từ thể nội, không biết vì sao lúc này toàn thân lại bao phủ một tầng đen ám, mùi vị quả thực có chút dọa người nữa.
Tịnh Âm không để ý, cẩn thận lau chùi sạch sẽ cho hắn.
Chỉ đến lúc lau tới thân dưới, mới hơi xấu hổ một chút. Khẽ lau loạn một chút, cũng phải đụng vào vật kia, khiến cho nó đứng thẳng lên, tựa như là kinh thiên chi trụ vậy, uy phong vô cùng.
Tịnh Âm càng ngượng hơn, sự bình tĩnh lúc trước đã không còn, nàng không dám nhìn nữa, phải chuyển ánh mắt qua nơi khác.
Tông Thủ cũng đồng dạng là vô cùng xấu hổ, biết được những tàn dư tạp chất ở trên người mình này, hẳn là do huyết mạch trong người biến hóa tiến giai. Bị Phần Không chi viêm cùng với những huyết mạch còn lại cường hành bức bách xuất ra ngoài thân thể.
Chỉ là trong cơ thể hắn, đã gần đến Tiên thể, nên mới có màu đạm hắc.
Coi như là chuyện tốt, những tạp chất này, cũng chưa bị viêm lực kia thiêu đốt tại chỗ. Cũng báo hiệu cho cái Phần Không huyết mạch này cuối cùng là bình tĩnh lại.
Lúc này trong cơ thể, những thống khổ như kim châm kia mặc dù vẫn còn ở đó, nhưng so sánh với trước khi hôn mê, thì lại thua xa không bằng-
Bất quá đến cùng là như thế nào, vẫn còn cần cẩn thận nội thị minh tưởng, mới có thể biết được.
Lúc này Tông Thủ nhưng chỉ là cố gắng nghĩ đến làm sao để cho vật ở phía dưới bình tĩnh trở lại.
Lúc trước chỉ cần một cái ý niệm của hắn, nội tức thoáng trấn an liền có thể làm được.
Lần này lại không biết như thế nào, hoàn toàn vô dụng. Càng là nghĩ như vậy, vật kia thì càng là kiên quyết không ngã xuống.
Thời điểm hai tay của Tịnh Âm mơn trớn, càng khiến cho huyết mạch sôi sục, nổi gân xanh.
Khiến cho mắt của Tịnh Âm, căn bản chính là nhìn ở một chỗ. Vội vàng lau lau vài cái, liền dời đi nơi khác, miệng nói:
- Thể chất của thí chủ đặc thù, mà ngay cả sư tôn cũng nói ngươi là người mà nàng bình sinh mới thấy, kỳ quái nhất. Rõ ràng trong cơ thể nóng bức như hỏa lò, lại còn có thể sống được. Ngày ấy ở trong hồ, càng là có mấy vạn con ngư thú hội tụ ở quanh người, tranh đoạt chém giết. Sư tôn nói thí chủ ngươi, rất có thể là người đó. Tựa hồ là bị những ma hỏa tà ma kia gây thương tích, mới bị hôn mê.
Tông Thủ lẳng lặng nghe, sau đó trên trán lập tức là từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Lúc trước ngược lại là đã quên, chính mình có Tiên thể, đối với những tinh thú kia mà nói, giống như là linh dược đại bổ vậy.
Dù chỉ là nuốt vào một điểm huyết nhục của hắn, thực lực cũng có thể đề thăng trên diện rộng.
Tinh thú tiên giai trở xuống như vậy, tự nhiên là không tổn thương được hắn. Trong trường hợp có dị cảnh như thế, sau một thời gian, sớm muộn gì cũng sẽ kinh động đến Lục Vô Song kia.
Ba ngày, chuyện gì cũng đều có thể phát sinh được.
Cũng may là hai thầy trò này đi ngang qua, kịp thời đem hắn cứu trở về. Nếu không lúc này, hắn hơn phân nửa đã biến thành cát bụi trong tay Lục Vô Song rồi.
Mỉm cười tự giễu một cái, thần niệm của Tông Thủ lại tụ lại, xem xét luân mạch và tứ chi bách hài của bản thân.
Chỉ một lát sau, trên mặt liền lộ ra vẻ như nghĩ tới cái gì đó.
Lúc trước chỗ vết thương ở lồng ngực, lúc này đã hoàn toàn khép lại. Giờ phút này dị biến trong cơ thể hắn, cũng không phải là giống như hắn tưởng tượng là đã dừng lại.
Ngược lại là biến đổi gia tăng, mỗi thời mỗi khắc đều đang rút ra đại lượng sinh mệnh chân nguyên của hắn.
Mà ba loại huyết mạch còn lại, cũng đồng dạng là không chút thua kém. Huyết mạch ấn ký cảu Thủy Kỳ Lân kia đã khắc nhập vào tầng sâu trong cơ thể hắn.
Mà Cửu Vĩ huyền hồ cùng Lôi Loan, cũng là không chút kiêng kỵ mà không ngừng mở rộng.
- Phần Không chi huyết, ngược lại thật sự không hổ là thế gia đã trải qua thời gian năm vạn năm, đã có ba vị Chí cảnh.
Còn ba loại huyết mạch kia, chỉ có Thủy Kỳ Lân có thể chống lại. Cửu Vĩ huyền hồ cùng Lôi Loan, rốt cuộc vẫn là kém một bậc.
Tuy là thần thú, nhưng cường giả ở trong hai tộc này lại cực kỳ thưa thớt.
Mà Phần Không Lục gia, năm vạn năm đến nay đã có ba vị Chí cảnh, lại càng không biết có bao nhiêu Thánh giai. Sớm đã đem huyết mạch chi lực cường hóa đến cực hạn.
Chỉ cần là người của Lục gia, không cần phải sư trưởng dạy bảo, chỉ bằng vào công pháp và trí như được huyết mạch lưu truyền, liền có thể tu hành đến Thánh giai.
Nội tức hồn lực trong cơ thể hắn giờ phút này liền tự phân bố ở bốn phía thân thể, phối hợp với những nguyện lực còn sót lại, trấn áp các loại dị biến trong cơ thể hắn.
Tông Thủ xem xét kỹ càng, lông mày tùy theo mà nhíu lên một cái. Những lực lượng này, đều không thể nhẹ nhàng cách ly được, ngược lai cần phải tăng cường.
Vừa là áp chế, cũng là dẫn đạo. Khiến cho thân hình biến hóa, không đến mức chuyển hướng mà cũng không biết như thế nào.
Mà cơ thể mình, là tái sinh trọng cấu không ngừng, lại không ngừng bị những lực lượng bạo ngược kia phá hư vỡ tung.
Nói cách khác, chính mình ở giờ phút này, vốn là không có lực lượng tay không trói gà?
Tịnh Âm..
Đúng là người mà hắn từng thấy, giống với Tịnh Âm vô cùng, tựa như sinh ra từ cùng một bào thai vậy
Làm sao có thể xảo hợp như vậy.
Chợt Tông Thủ ngộ ra điều gì, hắn cũng hiểu đây không phải là trùng hợp, mà là trước khi hắn hôn mê, theo bản năng tìm kiếm đạo thần niệm mà mình lưu lại để phi độn tới.
Ở nơi này, cũng là chỗ nồng đậm nguyện lực nhất.
Vị “Tịnh Âm” này tiến vào, thấy hắn tỉnh lại thì vui vẻ, sau đó có chút ngượng ngùng.
Nhưng chỉ trong giây lát rồi lại khôi phục như thường, thần thái lạnh nhạt, coi như thân thể của Tông Thủ cũng chỉ là thứ đồ vật bình thường mà thôi.
- Ngươi tỉnh rồi?
“Tịnh Âm” bưng theo một chậu nước, đi tới trước người hắn, dùng khăn ướt giúp hắn lau chùi thân thể.
- Khoảng ba ngày trước, ta với sư tôn đi qua tiểu hồ thì phát hiện ngươi đang hôn mê trong đó. Vì vậy mới kính xin sư tôn mang ngươi về cứu trị, không biết thí chủ đã khá hơn chưa? Tịnh Âm thực sự có chút lo lắng vì sư tôn nói nàng không nhìn ra trong người ngươi có bệnh tình gì, thân thể của ngươi mạnh mẽ hơn người thường tới trăm lần, cho nên đành thúc thủ vô sách. Chỉ ó thể chờ ngươi tỉnh lại, cũng thể ngươi sẽ không tỉnh lại nữa...
Tông Thủ cảm thấy cổ quái, vị nữ hài này, hóa ra cũng gọi là Tịnh Âm sao?
Thế gian sao lại có chuyện trùng hợp như thế, dung mạo chẳng những giống, đến tính danh cũng giống.
Thậm chí khiến cho người khác có cảm giác như là tựa như là một, cùng thanh tân, thuần tịnh.
Cũng có khi là ngày đó tới giới này, xảy ra chuyện gì, khiến cho thần thái của nàng khác thường, thiếu chút nữa hắn đã nghĩ đây là chuyện đã bố trí sẵn cho hẳn rồi.
Nhưng sao lại có thể như vậy?
Thân thể Tông Thủ đã sớm thành tiên thể.
Nếu như không thể thành bất hủ chi thân, cũng coi như là tinh thuần, cùng thủy tinh giống nhau.
Đáng lẽ không thể có tạp chất sinh ra từ thể nội, không biết vì sao lúc này toàn thân lại bao phủ một tầng đen ám, mùi vị quả thực có chút dọa người nữa.
Tịnh Âm không để ý, cẩn thận lau chùi sạch sẽ cho hắn.
Chỉ đến lúc lau tới thân dưới, mới hơi xấu hổ một chút. Khẽ lau loạn một chút, cũng phải đụng vào vật kia, khiến cho nó đứng thẳng lên, tựa như là kinh thiên chi trụ vậy, uy phong vô cùng.
Tịnh Âm càng ngượng hơn, sự bình tĩnh lúc trước đã không còn, nàng không dám nhìn nữa, phải chuyển ánh mắt qua nơi khác.
Tông Thủ cũng đồng dạng là vô cùng xấu hổ, biết được những tàn dư tạp chất ở trên người mình này, hẳn là do huyết mạch trong người biến hóa tiến giai. Bị Phần Không chi viêm cùng với những huyết mạch còn lại cường hành bức bách xuất ra ngoài thân thể.
Chỉ là trong cơ thể hắn, đã gần đến Tiên thể, nên mới có màu đạm hắc.
Coi như là chuyện tốt, những tạp chất này, cũng chưa bị viêm lực kia thiêu đốt tại chỗ. Cũng báo hiệu cho cái Phần Không huyết mạch này cuối cùng là bình tĩnh lại.
Lúc này trong cơ thể, những thống khổ như kim châm kia mặc dù vẫn còn ở đó, nhưng so sánh với trước khi hôn mê, thì lại thua xa không bằng-
Bất quá đến cùng là như thế nào, vẫn còn cần cẩn thận nội thị minh tưởng, mới có thể biết được.
Lúc này Tông Thủ nhưng chỉ là cố gắng nghĩ đến làm sao để cho vật ở phía dưới bình tĩnh trở lại.
Lúc trước chỉ cần một cái ý niệm của hắn, nội tức thoáng trấn an liền có thể làm được.
Lần này lại không biết như thế nào, hoàn toàn vô dụng. Càng là nghĩ như vậy, vật kia thì càng là kiên quyết không ngã xuống.
Thời điểm hai tay của Tịnh Âm mơn trớn, càng khiến cho huyết mạch sôi sục, nổi gân xanh.
Khiến cho mắt của Tịnh Âm, căn bản chính là nhìn ở một chỗ. Vội vàng lau lau vài cái, liền dời đi nơi khác, miệng nói:
- Thể chất của thí chủ đặc thù, mà ngay cả sư tôn cũng nói ngươi là người mà nàng bình sinh mới thấy, kỳ quái nhất. Rõ ràng trong cơ thể nóng bức như hỏa lò, lại còn có thể sống được. Ngày ấy ở trong hồ, càng là có mấy vạn con ngư thú hội tụ ở quanh người, tranh đoạt chém giết. Sư tôn nói thí chủ ngươi, rất có thể là người đó. Tựa hồ là bị những ma hỏa tà ma kia gây thương tích, mới bị hôn mê.
Tông Thủ lẳng lặng nghe, sau đó trên trán lập tức là từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Lúc trước ngược lại là đã quên, chính mình có Tiên thể, đối với những tinh thú kia mà nói, giống như là linh dược đại bổ vậy.
Dù chỉ là nuốt vào một điểm huyết nhục của hắn, thực lực cũng có thể đề thăng trên diện rộng.
Tinh thú tiên giai trở xuống như vậy, tự nhiên là không tổn thương được hắn. Trong trường hợp có dị cảnh như thế, sau một thời gian, sớm muộn gì cũng sẽ kinh động đến Lục Vô Song kia.
Ba ngày, chuyện gì cũng đều có thể phát sinh được.
Cũng may là hai thầy trò này đi ngang qua, kịp thời đem hắn cứu trở về. Nếu không lúc này, hắn hơn phân nửa đã biến thành cát bụi trong tay Lục Vô Song rồi.
Mỉm cười tự giễu một cái, thần niệm của Tông Thủ lại tụ lại, xem xét luân mạch và tứ chi bách hài của bản thân.
Chỉ một lát sau, trên mặt liền lộ ra vẻ như nghĩ tới cái gì đó.
Lúc trước chỗ vết thương ở lồng ngực, lúc này đã hoàn toàn khép lại. Giờ phút này dị biến trong cơ thể hắn, cũng không phải là giống như hắn tưởng tượng là đã dừng lại.
Ngược lại là biến đổi gia tăng, mỗi thời mỗi khắc đều đang rút ra đại lượng sinh mệnh chân nguyên của hắn.
Mà ba loại huyết mạch còn lại, cũng đồng dạng là không chút thua kém. Huyết mạch ấn ký cảu Thủy Kỳ Lân kia đã khắc nhập vào tầng sâu trong cơ thể hắn.
Mà Cửu Vĩ huyền hồ cùng Lôi Loan, cũng là không chút kiêng kỵ mà không ngừng mở rộng.
- Phần Không chi huyết, ngược lại thật sự không hổ là thế gia đã trải qua thời gian năm vạn năm, đã có ba vị Chí cảnh.
Còn ba loại huyết mạch kia, chỉ có Thủy Kỳ Lân có thể chống lại. Cửu Vĩ huyền hồ cùng Lôi Loan, rốt cuộc vẫn là kém một bậc.
Tuy là thần thú, nhưng cường giả ở trong hai tộc này lại cực kỳ thưa thớt.
Mà Phần Không Lục gia, năm vạn năm đến nay đã có ba vị Chí cảnh, lại càng không biết có bao nhiêu Thánh giai. Sớm đã đem huyết mạch chi lực cường hóa đến cực hạn.
Chỉ cần là người của Lục gia, không cần phải sư trưởng dạy bảo, chỉ bằng vào công pháp và trí như được huyết mạch lưu truyền, liền có thể tu hành đến Thánh giai.
Nội tức hồn lực trong cơ thể hắn giờ phút này liền tự phân bố ở bốn phía thân thể, phối hợp với những nguyện lực còn sót lại, trấn áp các loại dị biến trong cơ thể hắn.
Tông Thủ xem xét kỹ càng, lông mày tùy theo mà nhíu lên một cái. Những lực lượng này, đều không thể nhẹ nhàng cách ly được, ngược lai cần phải tăng cường.
Vừa là áp chế, cũng là dẫn đạo. Khiến cho thân hình biến hóa, không đến mức chuyển hướng mà cũng không biết như thế nào.
Mà cơ thể mình, là tái sinh trọng cấu không ngừng, lại không ngừng bị những lực lượng bạo ngược kia phá hư vỡ tung.
Nói cách khác, chính mình ở giờ phút này, vốn là không có lực lượng tay không trói gà?
/1700
|