Linh quả bậc này hắn mới chỉ dùng qua một quả, thật sự là không biết người phương nào có phúc khí được dùng đến như vậy.
Hắn vì đã bước vào Thánh cảnh, cho nên trong ngàn năm không sợ vẫn lạc, chỉ có điều càng có nhiều thọ nguyên thì khi trùng kích Chí cảnh mới càng thêm thong dong.
Khẽ thở dài, hắn đóng ngọc hạp đó lại, Lục Thiên Thanh mới có tâm tư đi trả lại hải loa truyền âm.
- Chuyện của Tuyệt Diễm Thánh Tôn, trước nay đều khó đoán, chẳng qua lần này muốn lầy Thánh quả, hẳn không phải là vô duyên vô cớ đâu.
Ngữ âm bình thản, lại mang theo vài phần ngữ khí trưởng bối tiến vào bên trong hải loa, người đang nghe ở bên kia chính là phần không thánh đình, Lục Vân Qua, đệ nhị thái tử.
Kẻ này chẳng qua cũng chỉ là một Thần Cảnh tu sỹ sơ kỳ mà thôi, những tu sĩ Thần Cảnh khác chẳng thèm để hắn vào trong mắt nữa là.
Chỉ là thân phận người này thực là bất phàm, cũng là kẻ có cơ hội được thừa kế phần không thánh đình, là thái tử thứ hai, tuy phút cuối bị thua, nhưng cũng có thể trở thành một kẻ đứng đầu một quốc gia, quản hạt trăm giới, hùng bá một phương, trở thành một trong tám vị quốc chủ của Lục gia.
Với thiên tư của người này thì muốn đuổi kịp hắn trên mặt tu vi thì cũng chỉ một hai nghìn năm mà thôi.
Thế nên lời nói của Lục Thiên Thanh cũng không có quá đà gì hết.
Nói chung đúng mực, có kính trọng là được.
- Vậy theo ý bá phụ thì Tuyệt Diễm sở dĩ lấy mười viên Thánh quả là vì muốn lung lạc tên Tông Thủ kia? Suy nghĩ cẩn thận lại thì đúng là có khả năng này.
Một tiếng cười khẽ từ bên trong hải loa truyền ra, nhưng lại mang theo vài phần ngưng trọng.
- Trừ cái đó ra, càng có thể vừa đấm vừa xoa, khiến cho bá phụ nhận tội sao? Chuyện tình Xích Phong điểu kia thực sự là Lục Vân Qua ta nhúng tay, hành sự không tốt cho nên liên lụy bá phụ rồi.
Lục Thiên Thanh nhíu mày, hắn nói như thế, không phải chỉ một hai câu là có thể coi như không có chuyện gì rồi.
Chẳng qua ngay sau đó, Lục Vân Qua lại nói tiếp:
- Việc này ta sẽ báo cho đại bá phụ, thông báo cho Tuyên Hoa quốc chủ, việc của Tuyệt Diễm thánh tôn, chắc chắn người khác không hiểu được. Ta thấy nên chuẩn bị trước, phòng khi có chuyện gì xảy ra, chỉ là việc này bá phụ cũng không nên mềm yếu quá.
Khóe môi Lục Thiê n Thanh giật giật, lộ ra vài phàn tiếu ý, chỉ cần Tuyên Hoa quốc chủ biết được, thì cho dù hoàn cảnh có xấu lắm thì cũng vẫn có thể vãn hồi được.
Mấy vị quốc chủ tuy không phải Thánh Tôn, nhưng bằng vào tu vi Thánh cảnh đỉnh phong cùng với bách đại thế giới trong tay, đều có năng lực chống lại.
Trong lòng cũng buông lỏng, ý niệm bất an cũng lui dần, Lục Thiên Thanh lại lặng yên nghe tiếp.
- Phần không lục gia của ta không phải ở trước vạn tái mà biến. Mặc dù đạt tới Chí cảnh thì cũng không thể làm bậy được, tất cả đều có quy pháp cả. Làm việc vô phép tắc chẳng qua chỉ là tội nhỏ, Thánh Tôn có xử phạt thì cũng chỉ bắt bá phụ bế quan trăm năm, chứ không đến nỗi nào đâu, mà Tuyệt Diễm thánh tôn thì cũng phài cậy nhờ ta. Dù cho muốn trở mặt thì Tuyên Hoa quốc chủ cũng có biện pháp đáp trả, lục gia tuy chỉ có ba vị Chí Cảnh, ở trong thế giới khác còn có một vị Thánh tôn khác.
Ánh mắt Lục Thiên Thanh nhíu lại, lông mày cũng nhăn lại, kẻ này phải chẳng có ý muốn nói Tuyên Hoa có ngoại viện sao?
- Đối với phần không lục gia, cấu kết kẻ thù bên ngoài thì còn là trọng tội đây.
- Thế nào là kẻ thủ bên ngoài đây?
Thanh âm không cho là đúng kia lạnh hẳn đi:
- Chẳng lẽ lại không thể là cung phụng? Tuyên Hoa quốc chủ nắm giữ một trăm hai mươi thế giới, lẽ nào không mời nổi một vị Thánh Tôn cố vấn quốc sự sao? Đối với lục gia ta thì đó là điều vô hại.
Lục Thiên Thanh kinh ngạc sau đó bật cười.
Cung phụng? Tên thật là hay.
Chăng qua chỉ là mượn cớ để tránh đi sự chỉ trích của người trong tộc mà thôi.
Việc này có lợi đối với hắn, cũng là một tin tức cực tốt.
Nói thế nào thì không có tội danh thỏa đáng. Thì trừ phi Tuyệt Diễm và một vị Chí cảnh khác liên thủ, bằng không thì không làm gì được hắn hết.
Chỉ là điều này có khả năng sao?
Chợt hắn lắc đầu, trong mắt Lục Thiên Thanh hiện lên một tia lãnh mang, có vài phần tự giễu mình.
Tên Lục Vân Qua này còn chưa ổn định ngôi vị đệ nhị thái tử, mà cũng mới bước chân vào Thần cảnh.
Những lời này so với quá khứ đã không giống nhau rồi.
Cho dù chưa vênh mặt, hất hàm sai bảo, nhưng trong lời nói cũng có ý muốn ngang hàng, lại có chút ý như đứng trên cao nhìn xuống mà chỉ điểm vậy.
Mà Lục Thiên Thanh hắn đường đường là một Thánh cảnh lại chỉ là một quân cờ.
Chẳng qua lúc này số mệnh kẻ này đang thịnh, ở trong Phần không lục gia, cũng là kẻ cầm vào là nóng bỏng tay.
Trong khoảng thời gian ngắn thì hắn không được.
Nhưng chẳng qua nếu kẻ này gặp rủi ro thì Lục Thiên Thanh hắn cũng sẽ phải đi theo mà thôi.
Thánh đình tranh đấu dế vị còn chưa có kết thúc, cho nên chuyện gì đều có thể phát sinh hết.
Thiên tài như Lục Vô Song còn vẫn lạc trong thương linh thế giới của phật môn.
Mà tên Lục Vân Qua cũng không chắc sẽ chìm xuống hay không.
Nghĩ thế nét mặt Lục Thiên Thanh cũng bình tĩnh trở lại.
Vốn có ý nói đến chuyện của Lục Vô Bệnh, nhưng hắn lại thôi.
Lục Vô Song có khả năng chết trong tay Tông Thủ, đó chỉ là suy đoán bản thân mà thôi.
- Chuyện Xích phong điểu là do ta dựng lên, nếu nhưu Thánh Tôn chỉ trách chuyện này, vây thì ta nhất định sẽ chịu tội cùng bá phụ, bồi thường tổn thất cả bá phụ.
Lời của Lục Vân Qua vẫn chưa có ngừng, nhưng tiếp theo lại khiến cho người có cảm giác mát lạnh.
- Nếu như chuyện này bình yên lặng xuống, thì đôi mẫu tử kia mong bá phụ giúp ta trông nom...! Còn về Tông Thủ kia...
Nói đến đây, âm thanh hắn lộ vẻ âm hàn.
- Vân Qua rất hận tên Tông Vị Nhiên đó, nỗi hận không thể lột da phá cốt hắn, ăn tươi nuốt sống hắn! Kẻ này tạm thời không biết đã đi đâu, nhưng có thể tìm hắn được. Nghe nói trong tay bá phụ có một quả Tam Linh vấn thi?
Lục Thiên Thanh nghe vậy cũng hiểu ra hận ý điên cuồng của Lục Vân Qua.
Vốn là muốn cự tuyệt trong vô ý, nhưng lại sợ bên trong có âm mưu.
Tự nhiên nghe được câu đó, hắn có chút động dung rồi.
Ở dưới tầng cây Thương ngô, Lục Thiên Thanh thu hải loa pháp bảo lại, chuẩn bị rời khỏi thế giới này.
Ở ngoài trăm thế giới kia, Lục Vân Qua cũng hừ lạnh một tiếng.
Khẽ phẩy tay áo, từng trận tầng tầng lớp lớp văn phù cấm kia đã ảm đạm vô tung.
Thứ gọi là dẫn âm chi trận thì không phải chí phần không tiên đình mới có.
Nhưng tiên đình trận này lại có thể bao trùm một phần của giới vực, chí ít cũng là năm ngàn thế giới.
Trong vực này, trừ mấy thế lực lớn có thể so được với Phần không lục thị và Phật đại thế lực, rất ít kẻ có thể đánh đồng được.
Mà kẻ có tư cách dùng tới trận này, chẳng qua cũng chỉ ít hơn mười.
Lục Vân Qua hắn chính là kẻ thứ nhất!
Hắn vì đã bước vào Thánh cảnh, cho nên trong ngàn năm không sợ vẫn lạc, chỉ có điều càng có nhiều thọ nguyên thì khi trùng kích Chí cảnh mới càng thêm thong dong.
Khẽ thở dài, hắn đóng ngọc hạp đó lại, Lục Thiên Thanh mới có tâm tư đi trả lại hải loa truyền âm.
- Chuyện của Tuyệt Diễm Thánh Tôn, trước nay đều khó đoán, chẳng qua lần này muốn lầy Thánh quả, hẳn không phải là vô duyên vô cớ đâu.
Ngữ âm bình thản, lại mang theo vài phần ngữ khí trưởng bối tiến vào bên trong hải loa, người đang nghe ở bên kia chính là phần không thánh đình, Lục Vân Qua, đệ nhị thái tử.
Kẻ này chẳng qua cũng chỉ là một Thần Cảnh tu sỹ sơ kỳ mà thôi, những tu sĩ Thần Cảnh khác chẳng thèm để hắn vào trong mắt nữa là.
Chỉ là thân phận người này thực là bất phàm, cũng là kẻ có cơ hội được thừa kế phần không thánh đình, là thái tử thứ hai, tuy phút cuối bị thua, nhưng cũng có thể trở thành một kẻ đứng đầu một quốc gia, quản hạt trăm giới, hùng bá một phương, trở thành một trong tám vị quốc chủ của Lục gia.
Với thiên tư của người này thì muốn đuổi kịp hắn trên mặt tu vi thì cũng chỉ một hai nghìn năm mà thôi.
Thế nên lời nói của Lục Thiên Thanh cũng không có quá đà gì hết.
Nói chung đúng mực, có kính trọng là được.
- Vậy theo ý bá phụ thì Tuyệt Diễm sở dĩ lấy mười viên Thánh quả là vì muốn lung lạc tên Tông Thủ kia? Suy nghĩ cẩn thận lại thì đúng là có khả năng này.
Một tiếng cười khẽ từ bên trong hải loa truyền ra, nhưng lại mang theo vài phần ngưng trọng.
- Trừ cái đó ra, càng có thể vừa đấm vừa xoa, khiến cho bá phụ nhận tội sao? Chuyện tình Xích Phong điểu kia thực sự là Lục Vân Qua ta nhúng tay, hành sự không tốt cho nên liên lụy bá phụ rồi.
Lục Thiên Thanh nhíu mày, hắn nói như thế, không phải chỉ một hai câu là có thể coi như không có chuyện gì rồi.
Chẳng qua ngay sau đó, Lục Vân Qua lại nói tiếp:
- Việc này ta sẽ báo cho đại bá phụ, thông báo cho Tuyên Hoa quốc chủ, việc của Tuyệt Diễm thánh tôn, chắc chắn người khác không hiểu được. Ta thấy nên chuẩn bị trước, phòng khi có chuyện gì xảy ra, chỉ là việc này bá phụ cũng không nên mềm yếu quá.
Khóe môi Lục Thiê n Thanh giật giật, lộ ra vài phàn tiếu ý, chỉ cần Tuyên Hoa quốc chủ biết được, thì cho dù hoàn cảnh có xấu lắm thì cũng vẫn có thể vãn hồi được.
Mấy vị quốc chủ tuy không phải Thánh Tôn, nhưng bằng vào tu vi Thánh cảnh đỉnh phong cùng với bách đại thế giới trong tay, đều có năng lực chống lại.
Trong lòng cũng buông lỏng, ý niệm bất an cũng lui dần, Lục Thiên Thanh lại lặng yên nghe tiếp.
- Phần không lục gia của ta không phải ở trước vạn tái mà biến. Mặc dù đạt tới Chí cảnh thì cũng không thể làm bậy được, tất cả đều có quy pháp cả. Làm việc vô phép tắc chẳng qua chỉ là tội nhỏ, Thánh Tôn có xử phạt thì cũng chỉ bắt bá phụ bế quan trăm năm, chứ không đến nỗi nào đâu, mà Tuyệt Diễm thánh tôn thì cũng phài cậy nhờ ta. Dù cho muốn trở mặt thì Tuyên Hoa quốc chủ cũng có biện pháp đáp trả, lục gia tuy chỉ có ba vị Chí Cảnh, ở trong thế giới khác còn có một vị Thánh tôn khác.
Ánh mắt Lục Thiên Thanh nhíu lại, lông mày cũng nhăn lại, kẻ này phải chẳng có ý muốn nói Tuyên Hoa có ngoại viện sao?
- Đối với phần không lục gia, cấu kết kẻ thù bên ngoài thì còn là trọng tội đây.
- Thế nào là kẻ thủ bên ngoài đây?
Thanh âm không cho là đúng kia lạnh hẳn đi:
- Chẳng lẽ lại không thể là cung phụng? Tuyên Hoa quốc chủ nắm giữ một trăm hai mươi thế giới, lẽ nào không mời nổi một vị Thánh Tôn cố vấn quốc sự sao? Đối với lục gia ta thì đó là điều vô hại.
Lục Thiên Thanh kinh ngạc sau đó bật cười.
Cung phụng? Tên thật là hay.
Chăng qua chỉ là mượn cớ để tránh đi sự chỉ trích của người trong tộc mà thôi.
Việc này có lợi đối với hắn, cũng là một tin tức cực tốt.
Nói thế nào thì không có tội danh thỏa đáng. Thì trừ phi Tuyệt Diễm và một vị Chí cảnh khác liên thủ, bằng không thì không làm gì được hắn hết.
Chỉ là điều này có khả năng sao?
Chợt hắn lắc đầu, trong mắt Lục Thiên Thanh hiện lên một tia lãnh mang, có vài phần tự giễu mình.
Tên Lục Vân Qua này còn chưa ổn định ngôi vị đệ nhị thái tử, mà cũng mới bước chân vào Thần cảnh.
Những lời này so với quá khứ đã không giống nhau rồi.
Cho dù chưa vênh mặt, hất hàm sai bảo, nhưng trong lời nói cũng có ý muốn ngang hàng, lại có chút ý như đứng trên cao nhìn xuống mà chỉ điểm vậy.
Mà Lục Thiên Thanh hắn đường đường là một Thánh cảnh lại chỉ là một quân cờ.
Chẳng qua lúc này số mệnh kẻ này đang thịnh, ở trong Phần không lục gia, cũng là kẻ cầm vào là nóng bỏng tay.
Trong khoảng thời gian ngắn thì hắn không được.
Nhưng chẳng qua nếu kẻ này gặp rủi ro thì Lục Thiên Thanh hắn cũng sẽ phải đi theo mà thôi.
Thánh đình tranh đấu dế vị còn chưa có kết thúc, cho nên chuyện gì đều có thể phát sinh hết.
Thiên tài như Lục Vô Song còn vẫn lạc trong thương linh thế giới của phật môn.
Mà tên Lục Vân Qua cũng không chắc sẽ chìm xuống hay không.
Nghĩ thế nét mặt Lục Thiên Thanh cũng bình tĩnh trở lại.
Vốn có ý nói đến chuyện của Lục Vô Bệnh, nhưng hắn lại thôi.
Lục Vô Song có khả năng chết trong tay Tông Thủ, đó chỉ là suy đoán bản thân mà thôi.
- Chuyện Xích phong điểu là do ta dựng lên, nếu nhưu Thánh Tôn chỉ trách chuyện này, vây thì ta nhất định sẽ chịu tội cùng bá phụ, bồi thường tổn thất cả bá phụ.
Lời của Lục Vân Qua vẫn chưa có ngừng, nhưng tiếp theo lại khiến cho người có cảm giác mát lạnh.
- Nếu như chuyện này bình yên lặng xuống, thì đôi mẫu tử kia mong bá phụ giúp ta trông nom...! Còn về Tông Thủ kia...
Nói đến đây, âm thanh hắn lộ vẻ âm hàn.
- Vân Qua rất hận tên Tông Vị Nhiên đó, nỗi hận không thể lột da phá cốt hắn, ăn tươi nuốt sống hắn! Kẻ này tạm thời không biết đã đi đâu, nhưng có thể tìm hắn được. Nghe nói trong tay bá phụ có một quả Tam Linh vấn thi?
Lục Thiên Thanh nghe vậy cũng hiểu ra hận ý điên cuồng của Lục Vân Qua.
Vốn là muốn cự tuyệt trong vô ý, nhưng lại sợ bên trong có âm mưu.
Tự nhiên nghe được câu đó, hắn có chút động dung rồi.
Ở dưới tầng cây Thương ngô, Lục Thiên Thanh thu hải loa pháp bảo lại, chuẩn bị rời khỏi thế giới này.
Ở ngoài trăm thế giới kia, Lục Vân Qua cũng hừ lạnh một tiếng.
Khẽ phẩy tay áo, từng trận tầng tầng lớp lớp văn phù cấm kia đã ảm đạm vô tung.
Thứ gọi là dẫn âm chi trận thì không phải chí phần không tiên đình mới có.
Nhưng tiên đình trận này lại có thể bao trùm một phần của giới vực, chí ít cũng là năm ngàn thế giới.
Trong vực này, trừ mấy thế lực lớn có thể so được với Phần không lục thị và Phật đại thế lực, rất ít kẻ có thể đánh đồng được.
Mà kẻ có tư cách dùng tới trận này, chẳng qua cũng chỉ ít hơn mười.
Lục Vân Qua hắn chính là kẻ thứ nhất!
/1700
|