- Lão thất phu!
Hắn híp mắt lại rồi chửi một câu, trong mắt Lục Vân Qua hiện lên lãnh mang, hắn sao mà không biết được ý tứ của Lục Thiên Thanh đây?
Chuyện Xích Phong điểu là do hắn dựng lên, nhưng lão nhân này lại không biết tha thứ, không biết tiến lùi gì hết!
Lắc đầu, Lục Vân Qua lấy ra một viên ngọc giản, sau đó độn không về phía xa.
Tuyên Hoa quốc chủ già có vô cùng, mà không phải là kẻ nào muốn gặp là được, một tin tức đưa qua là đủ, không nhất thiết phải là đại sự.
Sau đó hắn lại lâm vào suy tư, nhớ tới Tông Thủ.
Có thể đi vào tử ngục tầng thứ tám, lại còn được Tuyệt Diễm Thánh Tôn để ý tới sao?
Sớm có đồn đại, cái tên Tông Thủ ở Vân giới cũng không phải là kẻ yếu.
Lẽ nào thực là có vài phần năng lực ư? Song mạch chi thân, thân thể tàn phế vậy mà có thể tu hành được?
Đáng tiếc cái lão Lục Thiên Thanh kia không nói tỉ mỉ, truyền âm hư không cũng quá hao pháp lực,cho nên khó có thể biết được tình hình cụ thể ra sao.
Kẻ này kiệt ngạo hẳn là không thể nhờ. Nếu một ngày hắn nắm quyền sinh quyền sát của Lục gia trong tay, nhất định phải gõ cho Lục Thiên Thanh một trận!
Còn nữ nhân kia...
Khóe môi khẽ nhếch, trong mắt Lục Vân Qua đầy khoái ý.
Không phải tự cho mình là huyết mạch đích hệ sao, còn không thèm để hắn vào mắt.
Mỗi ngày đều nịnh hót lấy lòng , cuối cùng bị phản bôi.
Tình nguyện theo một tên tiểu tử không biết gì của Vân giới, cũng không chịu gả cho hắn.
Hiện giờ thì làm sao?
Hàm Yên a Hàm Yên, thực là muốn ngươi nhìn thấy đôi phụ tử kia phải chịu hết nỗi thống khổ dằn vặt của thế gian này, chết cũng không được tử tế, muốn ngươi phải hối hận khí....
Đang nghĩ tới đó, Lục Vân Qua chợt nghe thấy tiếng náo độn lớn bên ngoài, tiếng người ồn ào truyền lại, có thể thấy độn quang liên tục hiện ra.
- Ai dám làm loạn ở đây vậy?
Nhíu mày, Lục Vân Qua cũng phù không, thân hình chớp lóe, hiển ra ở ngoài gian nhã lâu.
Đây là nơi thánh thần chi địa của Lục gia và phần không thánh đình.
Cho dù là Thánh Tôn của Lục gia tới đây thì cũng không dám có thái độ ngạo mạn.
Mà tiếng huyên náo kia truyền từ tổ miếu Lục gia!
Mấy đạo độn thân cũng đã tìm đến.
Lúc này, vốn Lục Vân Qua định dùng thân phận thái tử để lên tiếng nhưng hắn lại giật mình.
Không dám nói gì, chỉ nhìn nơi mọi người đang tập trung.
Đó là một tấm bia đá lớn, ở phía dưới bia đá đang có một đoàn xích diễm thiêu đốt.
Còn có một tia huyết sắc đang di động trên bia đá.
- Phần không bia bị làm sao vậy?
Ở phía sau mọi người, nét mặt Lục Vân Qua đầy vẻ kinh ngạc.
Đây là phần không bia, cũng mang tên Định Danh bia.
Trên bia sẽ hiện ra tên kẻ dưới Thánh cảnh, có tư cách tham dự Thánh đế đoạt vị của Lục gia.
Sắp xếp từ trên xuống dưới, định sẵn tôn ti trật tự.
Gần đây mới có cái tên Lục Thủ thì tổng cộng là 49 người.
Lúc này dòng chữ bằng máu kia đã không thấy rồi, huyết hắc diễm chảy trôi bất định, tựa như chưa hề có ý tạo thành chữ gì hết.
- Thực kỳ quái! Lẽ nào là người mà được liệt vào danh sách đích mạch, phần không chi bia sao?
- Hơn nửa là không phải, mặc dù mới thăng cấp thì cũng không thể có động tĩnh lớn như thế. Tất cả tên ở trên đều biến mất rồi.
- Không phải là tăng lên, hẳn là có người ở trên đó đã vẫn lạc?
- Lục Vô Song kia thì sao? Bài danh trước năm, mà chỉ là hồng mang cảnh báo mà thôi? Hơn nữa mười vị tiến vào thập thái tử của Lục gia, đều ở trong Thánh đình thì làm sao có gì ngoài ý muốn được?
- Ta vẫn cảm thấy có biến cố gì đó! Phần không bia sinh dị cảnh, mấy ngàn năm qua chưa hề có, nhớ một lần, đó là Diễm Nguyên Thánh Tôn....
Chủ nhân của thanh âm đó tựa hồ nhận ra sự không thích hợp, cho nên lập tức ngừng lại không nói.
Lục Vân Qua chỉ cười nhạt, phần không bia có động tĩnh là lúc Diễm Nguyên Thánh Tôn đạt tới Chí Cảnh.
Nhưng trong lúc này thì không có vị tôn giả Lục gia nào đăng thánh hết.
Cũng chẳng bao giờ nghe nói qua về chuyện này.
Với thực lực và nội tình của Lục gia, ắt sẽ thông báo tứ phương, để chư phương thế lực đưa lễ.
Diễu võ dương oai, thể hiện thực lực,chứ không giữ kín như bưng làm gì.
Còn nữa, lúc đó cũng không xuất hiện toàn bộ tên của các vị thái tử.
Lắc đầu, Lục Vân Qua nhìn về phía tổ miếu phía xa.
Ở giữa một đám xích y nữ tu, có một vị nữ tử mặc trang phục hoa quý, dung mạo khí chất làm động lòng chúng sinh, lộ ra một tia thánh khiết khí tức.
Nhưng vị thánh nữ lục gia này lại không có chút biểu tình gì, thực sự khó có thể nhìn ra điều gì.
Vô hỉ vô bi, vô nộ vô kinh.
- Xem ra Lục gia chúng ta cũng sắp có đại biến rồi, phong cuồng tới rồi...
Một giọng người vang lên phía sau.
Lục Vân Qua quay đầu, cũng chỉ thấy một người mặc Tử Kim tỏa giáp, quý khí bức người, tầm ba mươi tuổi đứng ở sau lưng hắn.
Lộ vẻ anh tuấn thanh tú nhưng lại không mất đi khí thế ổn trọng.
- Lục Đạo Diễm!
Người này trong Lục thị thái tử đứng hàng thứ sáu, mười trận trước còn cạnh tranh với hắn.
Con ngươi Lục Vân Qua co lại rồi lại khôi phục bình thường;
- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Phần không thánh đình lần này có chuyện, một số kẻ có thể khiến cho thiên hạ không loạn...
Vị kim giáp thanh niên kia nghe thế cũng không giận, chỉ cười khẽ:
- Vân Qua huynh xem ra còn chưa có cảm ứng được! Còn cho là tiểu đệ ăn nói lung tung sao! Thánh đình có loạn thì có chỗ tốt gì cho ta đây chứ?
Lục Vân Qua ngần ra, ngạc nhiên.
Lúc này mới thấy đám người đang quan sát bia, nhiều kẻ là Lục gia đệ tự, lộ ra vẻ kinh hỉ không dám tin.
Bọn họ đều độn không mà lên, bay tới chỗ không người, sau đó ngồi xuống khoanh chân.
Ngữ khí của Lục Đạo Diễm cũng chuyển thành ngạc nhiên:
- Không cảm giác được sao, sự biến dị huyết mạch lần nay sao? Thực ra thì tên Lục Vân Qua ngươi chỉ là bàng hệ, cách chính hệ quá xa, cho nên ta mà là ngươi thì hẳn nên từ bỏ sớm rồi.
Trong lúc này Lục Vân Qua cũng không có thời gian để tính toán tới những lời châm chọc đó.
Ngay vừa rồi hắn cảm thấy một trận rung động trong tim.
Tựa như là huyết mạch nghịch tố, lẽ nào lại là...
Nghĩ tới cái gì, đôi mắt Lục Vân Qua mở trừng trừng nhìn về phía bia đá.
Mà Lục Đạo Diễm thì buồn bã nói:
- Còn chưa rõ sao? Là có kẻ đã nắm giữ được phần thế chi diễm, huyết mạch chí cao thần thông của lục gia ta.
Liệt nhật viêm, thiêu đốt đại địa.
Nơi đây là trong minh ngục, vốn có tử khí tràn ngập, thập phần nồng nặc.
Còn loại nhật chiếu chi cảnh này đáng lý không nên gặp phải.
Nhưng từ mấy ngày trước, không biết vì sau khi hôn mê thì minh khí trong tử ngục này lại loãng đi không ít
Ở nơi chân trời, đại nhật chi cảnh thứ hai.
Tông Thủ ngồi ở dưới đại thụ, chẳng qua cách nữ tử kia khoảng một trăm trượng.
Cũng không biết đã bao lâu, mỗi lần nàng tới gần, hắn đều có cảm giác muốn làm nũng với nàng, khí tức kia khiến hắn quyến luyến không thôi.
Hắn híp mắt lại rồi chửi một câu, trong mắt Lục Vân Qua hiện lên lãnh mang, hắn sao mà không biết được ý tứ của Lục Thiên Thanh đây?
Chuyện Xích Phong điểu là do hắn dựng lên, nhưng lão nhân này lại không biết tha thứ, không biết tiến lùi gì hết!
Lắc đầu, Lục Vân Qua lấy ra một viên ngọc giản, sau đó độn không về phía xa.
Tuyên Hoa quốc chủ già có vô cùng, mà không phải là kẻ nào muốn gặp là được, một tin tức đưa qua là đủ, không nhất thiết phải là đại sự.
Sau đó hắn lại lâm vào suy tư, nhớ tới Tông Thủ.
Có thể đi vào tử ngục tầng thứ tám, lại còn được Tuyệt Diễm Thánh Tôn để ý tới sao?
Sớm có đồn đại, cái tên Tông Thủ ở Vân giới cũng không phải là kẻ yếu.
Lẽ nào thực là có vài phần năng lực ư? Song mạch chi thân, thân thể tàn phế vậy mà có thể tu hành được?
Đáng tiếc cái lão Lục Thiên Thanh kia không nói tỉ mỉ, truyền âm hư không cũng quá hao pháp lực,cho nên khó có thể biết được tình hình cụ thể ra sao.
Kẻ này kiệt ngạo hẳn là không thể nhờ. Nếu một ngày hắn nắm quyền sinh quyền sát của Lục gia trong tay, nhất định phải gõ cho Lục Thiên Thanh một trận!
Còn nữ nhân kia...
Khóe môi khẽ nhếch, trong mắt Lục Vân Qua đầy khoái ý.
Không phải tự cho mình là huyết mạch đích hệ sao, còn không thèm để hắn vào mắt.
Mỗi ngày đều nịnh hót lấy lòng , cuối cùng bị phản bôi.
Tình nguyện theo một tên tiểu tử không biết gì của Vân giới, cũng không chịu gả cho hắn.
Hiện giờ thì làm sao?
Hàm Yên a Hàm Yên, thực là muốn ngươi nhìn thấy đôi phụ tử kia phải chịu hết nỗi thống khổ dằn vặt của thế gian này, chết cũng không được tử tế, muốn ngươi phải hối hận khí....
Đang nghĩ tới đó, Lục Vân Qua chợt nghe thấy tiếng náo độn lớn bên ngoài, tiếng người ồn ào truyền lại, có thể thấy độn quang liên tục hiện ra.
- Ai dám làm loạn ở đây vậy?
Nhíu mày, Lục Vân Qua cũng phù không, thân hình chớp lóe, hiển ra ở ngoài gian nhã lâu.
Đây là nơi thánh thần chi địa của Lục gia và phần không thánh đình.
Cho dù là Thánh Tôn của Lục gia tới đây thì cũng không dám có thái độ ngạo mạn.
Mà tiếng huyên náo kia truyền từ tổ miếu Lục gia!
Mấy đạo độn thân cũng đã tìm đến.
Lúc này, vốn Lục Vân Qua định dùng thân phận thái tử để lên tiếng nhưng hắn lại giật mình.
Không dám nói gì, chỉ nhìn nơi mọi người đang tập trung.
Đó là một tấm bia đá lớn, ở phía dưới bia đá đang có một đoàn xích diễm thiêu đốt.
Còn có một tia huyết sắc đang di động trên bia đá.
- Phần không bia bị làm sao vậy?
Ở phía sau mọi người, nét mặt Lục Vân Qua đầy vẻ kinh ngạc.
Đây là phần không bia, cũng mang tên Định Danh bia.
Trên bia sẽ hiện ra tên kẻ dưới Thánh cảnh, có tư cách tham dự Thánh đế đoạt vị của Lục gia.
Sắp xếp từ trên xuống dưới, định sẵn tôn ti trật tự.
Gần đây mới có cái tên Lục Thủ thì tổng cộng là 49 người.
Lúc này dòng chữ bằng máu kia đã không thấy rồi, huyết hắc diễm chảy trôi bất định, tựa như chưa hề có ý tạo thành chữ gì hết.
- Thực kỳ quái! Lẽ nào là người mà được liệt vào danh sách đích mạch, phần không chi bia sao?
- Hơn nửa là không phải, mặc dù mới thăng cấp thì cũng không thể có động tĩnh lớn như thế. Tất cả tên ở trên đều biến mất rồi.
- Không phải là tăng lên, hẳn là có người ở trên đó đã vẫn lạc?
- Lục Vô Song kia thì sao? Bài danh trước năm, mà chỉ là hồng mang cảnh báo mà thôi? Hơn nữa mười vị tiến vào thập thái tử của Lục gia, đều ở trong Thánh đình thì làm sao có gì ngoài ý muốn được?
- Ta vẫn cảm thấy có biến cố gì đó! Phần không bia sinh dị cảnh, mấy ngàn năm qua chưa hề có, nhớ một lần, đó là Diễm Nguyên Thánh Tôn....
Chủ nhân của thanh âm đó tựa hồ nhận ra sự không thích hợp, cho nên lập tức ngừng lại không nói.
Lục Vân Qua chỉ cười nhạt, phần không bia có động tĩnh là lúc Diễm Nguyên Thánh Tôn đạt tới Chí Cảnh.
Nhưng trong lúc này thì không có vị tôn giả Lục gia nào đăng thánh hết.
Cũng chẳng bao giờ nghe nói qua về chuyện này.
Với thực lực và nội tình của Lục gia, ắt sẽ thông báo tứ phương, để chư phương thế lực đưa lễ.
Diễu võ dương oai, thể hiện thực lực,chứ không giữ kín như bưng làm gì.
Còn nữa, lúc đó cũng không xuất hiện toàn bộ tên của các vị thái tử.
Lắc đầu, Lục Vân Qua nhìn về phía tổ miếu phía xa.
Ở giữa một đám xích y nữ tu, có một vị nữ tử mặc trang phục hoa quý, dung mạo khí chất làm động lòng chúng sinh, lộ ra một tia thánh khiết khí tức.
Nhưng vị thánh nữ lục gia này lại không có chút biểu tình gì, thực sự khó có thể nhìn ra điều gì.
Vô hỉ vô bi, vô nộ vô kinh.
- Xem ra Lục gia chúng ta cũng sắp có đại biến rồi, phong cuồng tới rồi...
Một giọng người vang lên phía sau.
Lục Vân Qua quay đầu, cũng chỉ thấy một người mặc Tử Kim tỏa giáp, quý khí bức người, tầm ba mươi tuổi đứng ở sau lưng hắn.
Lộ vẻ anh tuấn thanh tú nhưng lại không mất đi khí thế ổn trọng.
- Lục Đạo Diễm!
Người này trong Lục thị thái tử đứng hàng thứ sáu, mười trận trước còn cạnh tranh với hắn.
Con ngươi Lục Vân Qua co lại rồi lại khôi phục bình thường;
- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Phần không thánh đình lần này có chuyện, một số kẻ có thể khiến cho thiên hạ không loạn...
Vị kim giáp thanh niên kia nghe thế cũng không giận, chỉ cười khẽ:
- Vân Qua huynh xem ra còn chưa có cảm ứng được! Còn cho là tiểu đệ ăn nói lung tung sao! Thánh đình có loạn thì có chỗ tốt gì cho ta đây chứ?
Lục Vân Qua ngần ra, ngạc nhiên.
Lúc này mới thấy đám người đang quan sát bia, nhiều kẻ là Lục gia đệ tự, lộ ra vẻ kinh hỉ không dám tin.
Bọn họ đều độn không mà lên, bay tới chỗ không người, sau đó ngồi xuống khoanh chân.
Ngữ khí của Lục Đạo Diễm cũng chuyển thành ngạc nhiên:
- Không cảm giác được sao, sự biến dị huyết mạch lần nay sao? Thực ra thì tên Lục Vân Qua ngươi chỉ là bàng hệ, cách chính hệ quá xa, cho nên ta mà là ngươi thì hẳn nên từ bỏ sớm rồi.
Trong lúc này Lục Vân Qua cũng không có thời gian để tính toán tới những lời châm chọc đó.
Ngay vừa rồi hắn cảm thấy một trận rung động trong tim.
Tựa như là huyết mạch nghịch tố, lẽ nào lại là...
Nghĩ tới cái gì, đôi mắt Lục Vân Qua mở trừng trừng nhìn về phía bia đá.
Mà Lục Đạo Diễm thì buồn bã nói:
- Còn chưa rõ sao? Là có kẻ đã nắm giữ được phần thế chi diễm, huyết mạch chí cao thần thông của lục gia ta.
Liệt nhật viêm, thiêu đốt đại địa.
Nơi đây là trong minh ngục, vốn có tử khí tràn ngập, thập phần nồng nặc.
Còn loại nhật chiếu chi cảnh này đáng lý không nên gặp phải.
Nhưng từ mấy ngày trước, không biết vì sau khi hôn mê thì minh khí trong tử ngục này lại loãng đi không ít
Ở nơi chân trời, đại nhật chi cảnh thứ hai.
Tông Thủ ngồi ở dưới đại thụ, chẳng qua cách nữ tử kia khoảng một trăm trượng.
Cũng không biết đã bao lâu, mỗi lần nàng tới gần, hắn đều có cảm giác muốn làm nũng với nàng, khí tức kia khiến hắn quyến luyến không thôi.
/1700
|