Chỉ khi biết không làm gì được hắn thì kẻ này mới buông bỏ địch ý.
Trang Vũ cũng hiểu bản thân không thể bắt được kẻ này, cho nên không cần mạo hiểm, ngạnh chiến làm gì.
Cũng không phải là hắn sợ, nhưng hắn không tự phụ, lúc này cơ nghiệp, an nguy của Đại Kiền tiên đình đang đè nặng lên mình hắn.
Làm soái, thì phải biết đạo lý yêu lấy bản thân.
Còn nữa, đó là kẻ trước mặt tuy có thể che giấu khí tức, nhưng chỉ cần một lát thôi thì bộ hạ của hắn sẽ phát hiện được dị động.
Mọi người hợp lực bắt thì so với một mình hắn phải đơn giản hơn nhiều.
- Đúng thế! Vũ soái có thể nhận ra tại hạ, thực là vinh dự hiếm thấy.
Đàm Kính mìm cười gật đầu:
- Lần này tới đây là muốn nói chuyện với Vũ soái...
Trong mắt Trang Vũ nhàn nhạt, chỉ nhìn vào thanh trọng kiếm trong tay:
- Giữa ta và ngươi, không có chuyện gì để nói.
- Cái đó thì không hẳn.
Đàm Kính lắc đầu:
- Không lẽ Trang huynh muốn thật sự bán mạng mình cho Đại Kiền tiên đình hay sao? Tình hình Nguyên Liên giới ra sao, thì chính ngươi hiểu rõ, có thể trụ được một tháng, nhưng hai tháng, ba tháng thì sao?
Trang Vũ nghe thấy, trong lòng có chút không vui:
- Nếu chỉ nói những lời vô dụng này thì khỏi đi, có thể chống được bao nhiêu, thắng bại ra sao, ngươi lên chiến trường sẽ thấy được!
- Bản lĩnh của Trang huynh, Đàm mỗ đã lĩnh giáo từ lâu rồi, cũng hiểu được.
Đàm Kính lại cười, tựa hồ có ý gì đó:
- Chỉ là nhỡ trên chiến trường, ngươi lại có thể ngăn thêm được mấy lần địch đây, không biết có thể địch mấy trăm tiên giai, giải thoát cho Nguyên Liên giới cùng tình cảnh nguy hiểm hiện nay của Đại Kiền không?
Thần tình Trang Vũ chấn động, ngạc nhiên nhìn đối phương. Đây là ý gì?
Chỉ nghe Đàm Kính buồn bã nói:
- Khó trách Trang huynh không biết! Hôm nay Vân giới Thương Sinh Đạo nguy cơ như núi đè. Tông Thủ xưa nay vẫn coi bản giáo như minh hữu, chỉ khi Thương Sinh Đạo diệt vong, ắt sẽ chống vững cho! Như thế thì làm gì còn tâm tư nghĩ cho Nguyên Liên giới? Lúc đó, có là Vân giới Kiếm tông Phật môn chỉ sợ sẽ rút đi, Vũ soái thầy ta nói đúng không?
Hai mắt Trang Vũ đã chấn động từ lâu, có chút kinh nghi bất định, không biết Đàm Kính này nói thật hay giả đây?
- Tuyệt đối không có nửa câu hư ngôn! Cho dù có Tông Thủ thì đã lâu nay hắn không có lộ diện, sống chết cũng không hay. Cho dù là còn sống thì Đàm Kính cam đoan, kẻ này cũng không thể lại lần nữa ngăn cơn sóng dữ.
Tựa như hiểu được tâm tư Trang Vũ, Đàm Kính nghiêm chỉ, son sắt thề:
- Xin hỏi Vũ soái, còn muốn chôn cùng với Đại Kiền nữa không? Tuy ngươi trung nghĩ, nhưng có nên nghĩ lại vì trăm vạn con dân không?
Chỉ trích Tông Thủ, lấy Nguyên Liên giới ra để ép Trang Vũ.
Hắn lúc này, quả thực có ý gây mâu thuẫn!
Đây là vì con dân Đông Nam sao?
Trang Vũ cảm thấy mờ mịt, nhãn thần có chút lay động.
Đàm Kính tựa như đắc ý, khóe môi khẽ nhếch:
- Đại thế như giờ, Tông Thủ kia có vì Đại Kiền tiên đình thì cũng không có thể bảo toàn được, gian nhà khuynh đảo, nhưng một cột khó chống, tuy Trang huynh cúc cung tận tụy vì Đại Kiền, nhưng cũng không nên quá. Cần gì phải khổ như thế, khiến cho sinh linh Đông Nam địa này đồ thán sao?
Rồi hắn thản nhiên tiếp:
- Hảo hữu Hồng huynh của ta, đối với tài điều binh khiến tướng của Vũ soái rất tán thưởng! Nếu như Vũ soái muốn góp chút sức dừng lại chiến tranh, Hồng Cửu Trần huynh nhất định đề cử Vũ soái tới Cửu Đô tiên đình. Ngày sau chỉ cần có thể cống hiến cho tiên đinh, không chừng có thể lại được nắm giữ lấy Nguyên Liên giới này. Vị Hồng huynh kia của ta chỉ muốn một chỗ dung thân, cho nên mới muốn Nguyên Liên giới này....
- Nguyên Liên giới chi chủ?
Hô hấp Trang Vũ cứng lại, sau đó thở ra một hơi dài, kiên định lắc đầu.
- Những lời này của Đàm huynh có thể ném đi rồi! Quân thượng thành tâm thành ý đối đãi, Trang Vũ tuyệt đối không phản...
Ngữ khí từ tận đáy lòng, bởi Tông Thủ tuy có dùng tâm phòng với hắn, nhưng chỉ trong trường hợp lòng dạ bất ổn, chứ hắn vẫn có thực quyền.
Đưa cả một Nguyên Liên giới hoàn chỉnh cho hắn, mọi thứ đều đồng ý.
Lúc này Đại Kiền còn xa mới đến cảnh mặt trời hạ về tây.
Tự tin rằng, chỉ cần có mình, thì chiến trường ở Đông Nam chư quốc này sẽ thắng.
- Không muốn?
Đàm Kính nhíu mày, có chút ngoài ý muốn, trong mắt hiện lên vài phần chán ghét, nhưng lại rất nhanh che đậy đi.
- Vũ soái cũng không thể mềm yếu mãi mà không kiên quyết được, toàn bộ đã không lối thoát rồi, cứ cẩn thận suy ngẫm lại đi, cho dù có điều kiện gì, thì cũng có thể nói chuyện, nhất định sẽ làm cho Vũ suất thoải mái...
Đang nói liên hồi thì Đàm Kính có cảm ứng, linh quang tụ vào trong mắt, sau đó nhìn ra ngoài trướng, cảm giác lạnh lẽo trong lòng.
- Có người quấy rối, xem ra Đàm mỗ không thể không đi, lời đã hết, xin Vũ soái hãy tự mình suy xét! Đàm mỗ xin cáo từ trước! Đúng rồi, nếu Vũ soái còn chờ Huyết Kiếm yêu quân quay về thì có lẽ nên thôi đi, vì kẻ này và đạo môn Vân giới là tử cừu, thất thánh mình cũng không dễ dành buông tha cho hắn đâu, sớm có người đã chờ ở bên ngoài Nguyên Liên giới để lấy cái mệnh nhỏ của hắn rồi! Sinh tử của hẳn còn chưa biết thế nào, nếu Vũ soái vẫn muốn đi một đường thì Đàm mỗ cũng không còn gì để nói nữa.
Nói xong hắn lại lặng lẽ cười, một bước đạp hư không, trong nháy mắt đã biến mất.
Trong một giây này, trong đại trướng lại xuất hiện thêm một thân ảnh yểu điệu mỹ lệ.
Mặc một thân giáp trụ đỏ sẫm, khí tức như có như không, sát khí trên người quanh quẩn, ánh mắt thấu xương.
Liếc mắt nhìn đại trướng, lông mày nàng hơi dựng, quay đầu qua hỏi Trang Vũ:
- Kẻ tới là Thiên Phương tu hội, Đàm Kính?
Trang Vũ lúc này đã thu kiếm, cũng không nói gì, chỉ gật đầu.
Cái nữ tử này thực là đau đầu, có người nói đó là sư tỷ Tông Thủ, cũng có người nói là một trong các Vương phi, nhưng hôm nay lại là đại chưởng quản của Ám vệ Đại Kiền tiên đình.
Suy nghĩ trong chốc lát, điều chỉnh lại ngôn từ, hắn hỏi:
- Vương phi tới thăm, thần cảm kích vô cùng!
- Là ta tới chậm một bước! Bảo hộ ngươi an toàn, cũng là trách nhiệm của Nhược Thủy.
Nhược Thủy lắc đầu, bàn tay cầm kiếm lại càng thêm chặt hơn.
Nàng một đường tới đây, cũng đã đánh qua hơn chục tràng.
Tuy là dùng hết toàn lực mà tới, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
May mà Trang Vũ vẫn bình yên vô sự, bằng không nhỡ có chuyện gì thì cục diện Nguyên Liên giới sẽ xấu đến mức nào đây?
- Thực là cố kỵ tên Đàm Kính kia, mà kiếm thuật võ đạo của Vũ soái thực đúng là không cần ta nữa rồi!
Nói xong nàng liền có ý muốn rời đi.
Nếu như Đàm Kính đã đi rồi, Trang Vũ cũng vô sự thì cũng không cần phải lưu lại làm gì.
Chỉ là khi nàng chuẩn bị phá không mà đi, Trang Vũ lại lên tiếng:
- Lẽ nào Vương phi không muốn hỏi xem Đàm Kính kia rốt cuộc nói gì với ta?
Thân hình Nhược Thủy ngưng lại, sau đó cười:
- Đoán thì đoán được vài phần, nhưng Nhược Thủy phải làm chỉ là bảo vệ mà thôi. Còn lựa chọn của ngươi ra sao thì đó là do ngươi quyết định. Quân thượng tin tưởng các ngươi, giao phó toàn cục thì hẳn là tin dùng Vũ soái, nếu Vũ soái có cô phụ kỳ vọng của người thì Quân thượng cũng không hối hận đâu. Còn về Nhược Thủy thì ta vẫn luôn tin tưởng Vũ soái...
Trang Vũ cũng hiểu bản thân không thể bắt được kẻ này, cho nên không cần mạo hiểm, ngạnh chiến làm gì.
Cũng không phải là hắn sợ, nhưng hắn không tự phụ, lúc này cơ nghiệp, an nguy của Đại Kiền tiên đình đang đè nặng lên mình hắn.
Làm soái, thì phải biết đạo lý yêu lấy bản thân.
Còn nữa, đó là kẻ trước mặt tuy có thể che giấu khí tức, nhưng chỉ cần một lát thôi thì bộ hạ của hắn sẽ phát hiện được dị động.
Mọi người hợp lực bắt thì so với một mình hắn phải đơn giản hơn nhiều.
- Đúng thế! Vũ soái có thể nhận ra tại hạ, thực là vinh dự hiếm thấy.
Đàm Kính mìm cười gật đầu:
- Lần này tới đây là muốn nói chuyện với Vũ soái...
Trong mắt Trang Vũ nhàn nhạt, chỉ nhìn vào thanh trọng kiếm trong tay:
- Giữa ta và ngươi, không có chuyện gì để nói.
- Cái đó thì không hẳn.
Đàm Kính lắc đầu:
- Không lẽ Trang huynh muốn thật sự bán mạng mình cho Đại Kiền tiên đình hay sao? Tình hình Nguyên Liên giới ra sao, thì chính ngươi hiểu rõ, có thể trụ được một tháng, nhưng hai tháng, ba tháng thì sao?
Trang Vũ nghe thấy, trong lòng có chút không vui:
- Nếu chỉ nói những lời vô dụng này thì khỏi đi, có thể chống được bao nhiêu, thắng bại ra sao, ngươi lên chiến trường sẽ thấy được!
- Bản lĩnh của Trang huynh, Đàm mỗ đã lĩnh giáo từ lâu rồi, cũng hiểu được.
Đàm Kính lại cười, tựa hồ có ý gì đó:
- Chỉ là nhỡ trên chiến trường, ngươi lại có thể ngăn thêm được mấy lần địch đây, không biết có thể địch mấy trăm tiên giai, giải thoát cho Nguyên Liên giới cùng tình cảnh nguy hiểm hiện nay của Đại Kiền không?
Thần tình Trang Vũ chấn động, ngạc nhiên nhìn đối phương. Đây là ý gì?
Chỉ nghe Đàm Kính buồn bã nói:
- Khó trách Trang huynh không biết! Hôm nay Vân giới Thương Sinh Đạo nguy cơ như núi đè. Tông Thủ xưa nay vẫn coi bản giáo như minh hữu, chỉ khi Thương Sinh Đạo diệt vong, ắt sẽ chống vững cho! Như thế thì làm gì còn tâm tư nghĩ cho Nguyên Liên giới? Lúc đó, có là Vân giới Kiếm tông Phật môn chỉ sợ sẽ rút đi, Vũ soái thầy ta nói đúng không?
Hai mắt Trang Vũ đã chấn động từ lâu, có chút kinh nghi bất định, không biết Đàm Kính này nói thật hay giả đây?
- Tuyệt đối không có nửa câu hư ngôn! Cho dù có Tông Thủ thì đã lâu nay hắn không có lộ diện, sống chết cũng không hay. Cho dù là còn sống thì Đàm Kính cam đoan, kẻ này cũng không thể lại lần nữa ngăn cơn sóng dữ.
Tựa như hiểu được tâm tư Trang Vũ, Đàm Kính nghiêm chỉ, son sắt thề:
- Xin hỏi Vũ soái, còn muốn chôn cùng với Đại Kiền nữa không? Tuy ngươi trung nghĩ, nhưng có nên nghĩ lại vì trăm vạn con dân không?
Chỉ trích Tông Thủ, lấy Nguyên Liên giới ra để ép Trang Vũ.
Hắn lúc này, quả thực có ý gây mâu thuẫn!
Đây là vì con dân Đông Nam sao?
Trang Vũ cảm thấy mờ mịt, nhãn thần có chút lay động.
Đàm Kính tựa như đắc ý, khóe môi khẽ nhếch:
- Đại thế như giờ, Tông Thủ kia có vì Đại Kiền tiên đình thì cũng không có thể bảo toàn được, gian nhà khuynh đảo, nhưng một cột khó chống, tuy Trang huynh cúc cung tận tụy vì Đại Kiền, nhưng cũng không nên quá. Cần gì phải khổ như thế, khiến cho sinh linh Đông Nam địa này đồ thán sao?
Rồi hắn thản nhiên tiếp:
- Hảo hữu Hồng huynh của ta, đối với tài điều binh khiến tướng của Vũ soái rất tán thưởng! Nếu như Vũ soái muốn góp chút sức dừng lại chiến tranh, Hồng Cửu Trần huynh nhất định đề cử Vũ soái tới Cửu Đô tiên đình. Ngày sau chỉ cần có thể cống hiến cho tiên đinh, không chừng có thể lại được nắm giữ lấy Nguyên Liên giới này. Vị Hồng huynh kia của ta chỉ muốn một chỗ dung thân, cho nên mới muốn Nguyên Liên giới này....
- Nguyên Liên giới chi chủ?
Hô hấp Trang Vũ cứng lại, sau đó thở ra một hơi dài, kiên định lắc đầu.
- Những lời này của Đàm huynh có thể ném đi rồi! Quân thượng thành tâm thành ý đối đãi, Trang Vũ tuyệt đối không phản...
Ngữ khí từ tận đáy lòng, bởi Tông Thủ tuy có dùng tâm phòng với hắn, nhưng chỉ trong trường hợp lòng dạ bất ổn, chứ hắn vẫn có thực quyền.
Đưa cả một Nguyên Liên giới hoàn chỉnh cho hắn, mọi thứ đều đồng ý.
Lúc này Đại Kiền còn xa mới đến cảnh mặt trời hạ về tây.
Tự tin rằng, chỉ cần có mình, thì chiến trường ở Đông Nam chư quốc này sẽ thắng.
- Không muốn?
Đàm Kính nhíu mày, có chút ngoài ý muốn, trong mắt hiện lên vài phần chán ghét, nhưng lại rất nhanh che đậy đi.
- Vũ soái cũng không thể mềm yếu mãi mà không kiên quyết được, toàn bộ đã không lối thoát rồi, cứ cẩn thận suy ngẫm lại đi, cho dù có điều kiện gì, thì cũng có thể nói chuyện, nhất định sẽ làm cho Vũ suất thoải mái...
Đang nói liên hồi thì Đàm Kính có cảm ứng, linh quang tụ vào trong mắt, sau đó nhìn ra ngoài trướng, cảm giác lạnh lẽo trong lòng.
- Có người quấy rối, xem ra Đàm mỗ không thể không đi, lời đã hết, xin Vũ soái hãy tự mình suy xét! Đàm mỗ xin cáo từ trước! Đúng rồi, nếu Vũ soái còn chờ Huyết Kiếm yêu quân quay về thì có lẽ nên thôi đi, vì kẻ này và đạo môn Vân giới là tử cừu, thất thánh mình cũng không dễ dành buông tha cho hắn đâu, sớm có người đã chờ ở bên ngoài Nguyên Liên giới để lấy cái mệnh nhỏ của hắn rồi! Sinh tử của hẳn còn chưa biết thế nào, nếu Vũ soái vẫn muốn đi một đường thì Đàm mỗ cũng không còn gì để nói nữa.
Nói xong hắn lại lặng lẽ cười, một bước đạp hư không, trong nháy mắt đã biến mất.
Trong một giây này, trong đại trướng lại xuất hiện thêm một thân ảnh yểu điệu mỹ lệ.
Mặc một thân giáp trụ đỏ sẫm, khí tức như có như không, sát khí trên người quanh quẩn, ánh mắt thấu xương.
Liếc mắt nhìn đại trướng, lông mày nàng hơi dựng, quay đầu qua hỏi Trang Vũ:
- Kẻ tới là Thiên Phương tu hội, Đàm Kính?
Trang Vũ lúc này đã thu kiếm, cũng không nói gì, chỉ gật đầu.
Cái nữ tử này thực là đau đầu, có người nói đó là sư tỷ Tông Thủ, cũng có người nói là một trong các Vương phi, nhưng hôm nay lại là đại chưởng quản của Ám vệ Đại Kiền tiên đình.
Suy nghĩ trong chốc lát, điều chỉnh lại ngôn từ, hắn hỏi:
- Vương phi tới thăm, thần cảm kích vô cùng!
- Là ta tới chậm một bước! Bảo hộ ngươi an toàn, cũng là trách nhiệm của Nhược Thủy.
Nhược Thủy lắc đầu, bàn tay cầm kiếm lại càng thêm chặt hơn.
Nàng một đường tới đây, cũng đã đánh qua hơn chục tràng.
Tuy là dùng hết toàn lực mà tới, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
May mà Trang Vũ vẫn bình yên vô sự, bằng không nhỡ có chuyện gì thì cục diện Nguyên Liên giới sẽ xấu đến mức nào đây?
- Thực là cố kỵ tên Đàm Kính kia, mà kiếm thuật võ đạo của Vũ soái thực đúng là không cần ta nữa rồi!
Nói xong nàng liền có ý muốn rời đi.
Nếu như Đàm Kính đã đi rồi, Trang Vũ cũng vô sự thì cũng không cần phải lưu lại làm gì.
Chỉ là khi nàng chuẩn bị phá không mà đi, Trang Vũ lại lên tiếng:
- Lẽ nào Vương phi không muốn hỏi xem Đàm Kính kia rốt cuộc nói gì với ta?
Thân hình Nhược Thủy ngưng lại, sau đó cười:
- Đoán thì đoán được vài phần, nhưng Nhược Thủy phải làm chỉ là bảo vệ mà thôi. Còn lựa chọn của ngươi ra sao thì đó là do ngươi quyết định. Quân thượng tin tưởng các ngươi, giao phó toàn cục thì hẳn là tin dùng Vũ soái, nếu Vũ soái có cô phụ kỳ vọng của người thì Quân thượng cũng không hối hận đâu. Còn về Nhược Thủy thì ta vẫn luôn tin tưởng Vũ soái...
/1700
|