Trang Vũ ngẩn ra, một lúc sau mới hoàn hồn, chỉ thấy thân ảnh Tông Nhược Thủy đã biến mất từ bao giờ.
Trầm tư một lúc lâu, hắn tự cười mình.
Lòng tin sao? Hắn vừa rồi đúng là có chút động tâm.
Cứ như thế này thì không biết lòng tin còn có thể chịu được bao lâu.
Nếu vị tiên quân Đại Kiền, Quân thượng còn không có quay về thì...
Thành thạo mượn Huyền ảnh điêu lực từ trong hư không toát ra.
Gần nửa canh giờ, thân ảnh Nhược Thủy liền xuất hiện trong một không hạm đại hình.
Tất cả Huyền Ảnh điêu, chính là á chủng của thượng cổ thần thú Ảnh Dược, trên phương diện thời không, cũng không ở dưới Thuấn Không Long.
Chỉ cần linh niệm có thể đạt tới, liền có thể tùy ý lưu động.
Nói đến đám linh thú hộ giá này cũng là Tông Thủ giúp nàng đạt được.
Vài năm nay Nhược Thủy cũng không cẩn thận đào tạo, bởi nàng có một nguyên có để quá lười nhác. Đám á loại thần thú này chiến lực không thể nâng cao được, hư không na di thành thục là thôi.
Mà lúc này ở trước mắt nàng là tròn mười bảy chiến hạm hư không, sắp thành hàng mà đi.
Lúc mới tới Nguyên Liên giới thì mang tới từ Vân giới năm chiến thuyền, sau đó có thêm ba chiếc không hạm tới trợ giúp, thêm vài lần nữa qua đại chiến mà thu được tới con số bằng này.
Chẳng qua lúc này cũng không phải là quá tốt, tất cả các chiến thuyền đều trở nên gồ ghề, trong đó có hai chiếc đã sứt mẻ vô cùng, tràn đầy vết tích chiến tranh.
Chẳng qua cũng may là để cho đám hạm đội này ở bên ngoài du kích, mới có thể dùng không hạm của các thế lực như là Huyền Linh tu hội, Cực tuyệt tiên đình, có thể không kiêng nể gì mà trợ giúp cho Nguyên Liên giới.
Nói theo kiểu Trang Vũ thì lực lượng một người này có thể duy trì sự cân đối cho chiến cuộc ở Nguyên Liên giới.
Còn ở ngoại vực hư không đã có Sư Nhược Lan dốc hết sức để chống đỡ đại cục rồi.
Những lúc có không hạm chi chiến, mặc dù không thể thắng, nhưng Sư Nhược Lan cũng có thể duy trì thế bất bại!
Chỉ là lúc này, với trạng thái của không hạm, Nhược Thủy có vài phần lo lắng.
Thân hình chợt lóe, đã tới bên trong chiếc chiến hạm của Tông Thủ.
Đi vào trong khoang đầu, đã thấy một thanh niên anh tuấn, bình tĩnh ngồi đả tọa ở đó.
Trên người đầy những vết thương ngang dọc, nhìn thấy mà giật mình, thế nhưng khí tức lại bình hòa, tựa như vẫn đang khôi phục.
Sư Nhược Lan thì lại chuyên chú vô cùng, hăng hái nhìn vào bản đồ trong tay.
Đây là bản đồ kết cấu hư không ngoại vực sau hai năm tỉ mỉ chế tác.
Người thường xem không hiểu là thường, chỉ có tu sĩ trên Linh Cảnh, đã đi ngoại vực hư không thì mới hiểu nổi.
Nhược Thủy lắc đầu, sau đó nghi hoặc, đưa mắt nhìn người thanh niên tuấn dật kia.
Chẳng qua nàng chưa kịp hỏi thì đã nghe Sử Nhược Lan bĩu môi nói:
- Hắn mới tới ngoại vực, đã đánh một trận với người ta, may mắn không chết, chạy được tới bên chỗ ta mới không bị người ta vây sát. Kẻ này thật đúng là khó lường, bảo sao hắn có thể tề danh cùng ca ca, một trong Liệt Lục tuyệt kiếm đố, với lực lượng một người mà có thể chém chết sau Tiên giai, sau đó vẫn có thể không sứt mẻ gì mà trở ra...
Nàng cũng không muốn để Phong Thái Cực nghe thấy những lời này. Thanh âm nhu nhu, tựa như có chút hả hê:
- Chẳng qua cũng thể hiện quá! Biết rõ bên kia người nhiều, khẳng định là có mai phục, lại còn ngu ngốc bò tới, bị thương thành như thế thật là đáng đời mà...
Nhược Thủy dở khóc dở cười, chăm chú nhìn Phong Thái Cực.
Thương thế không nặng, nhìn những vết kiếm kia trông có vể nghiêm trọng, nhưng lại không làm thương bản nguyên, hiển nhiên cuộc chiến lúc đó đã nằm trong khống chế của Phong Thái Cực.
Điều này cũng khiến cho nàng buông lỏng tâm tình, bởi Phong Thái Cực lúc này cũng là một cây trụ cột của Đại Kiền tiên triều, của Nguyên Liên giới.
Từ lúc ở Vân giới, mặc dù có thể áp chế được tu vi của mình là vì bảo hộ Phật môn.
Lúc này vì có nhiều điều cố kỵ, cho nên vài năm liền tiến vào Tiên cảnh, nhưng không hợp nhất được linh võ, chiến lực còn kém xa vị con cưng Kiếm tông kia.
Nếu gặp phải tình thế nguy hiểm thì chỉ có kẻ này có thể ngăn được cơn sóng dữ mà thôi.
- Tại hạ lỗ mãng, không biết suy ngẫm, cứ ngu ngốc mà giết tới, thực là xin lỗi. Chẳng qua có thể được Nhược Lan tiểu thư tôn sùng như thế, Thái Cực thực là có vinh hạnh...
Phong Thái Cực đột nhiên mở mắt, thần thái tỏa sáng, tựa như chưa có bị thương vậy, chỉ có chút bất đắc dĩ nói:
- Nếu như không như vậy, để chúng đánh cho một trận thì bên kia cũng không biết kiêng nể gì! Vì thế dù biết rõ là có trá thì Phong Thái Cực này cũng phải đi một hồi.
Trong lời nói tựa như là đinh đóng cột vật.
Khiến cho Nhược Thủy thất thần đó là cảm giác như Phong Thái Cực lúc này đã bị ma luyện tới tuyệt kiếm, khí thế lạnh lẽo thấu xương, khiến cho kẻ khác thấy mà sinh ra úy kỵ.
Kẻ này một năm trước không hề như thế, lúc này Phong Thái Cực mới thực sự là một kiếm giả.
Nhược Thủy lại cảm thấy bình thường, có biến hóa đâu chỉ là Phong Thái Cực?
Chính nàng ta lúc đó không phải cũng thế sao?
Mất đi khỏa đại thụ trên đầu là Tông Thủ, thì mới có thể dần đần có được mảnh thiên không cho riêng mình.
Nếu như có thể sớm ma luyện, lại có đan dược trợ giúp, nàng cũng có thể trước khi đạt tới Tiên Cảnh, đạt được linh võ hợp nhất.
Như thế thì có thể giúp ích được nhiều cho Tông Thủ.
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, lại bị đè xuống, lúc này nói những cái này, thì có lợi ích gì.
Chỉ là lúc thất thần, sau đó thấy thần tình của Phong Thái Cực đã ngưng túc lại không gì bằng được.
- Thế tên Trang Vũ kia có dao động gì không? Ngươi thấy Đàm Kính có thể đả động được Trang Vũ không?
Nhãn thần Nhược Thủy cũng đồng dạng ngưng lại.
- Chưa từng! Vũ soái đối với quân thượng vẫn luôn có hy vọn, tựa như sẽ không khinh rẻ bản tâm, nếu như thời gian phía sau, tên Đàm Kính kia lấy tinh mệnh hàng tỉ con dân Tây Nam ra uy hiếp thì có chút khó nói.
Trang Vũ hiệu lực cho Tông Thủ, chứ không phải là phục tùng Tông Thủ, chân chính trung thành với hắn, mà là vì tâm niệm của mình, là vì sự chấp nhất với Nguyên Liên giới.
Nhưng thực sự hắn bỏ đi thì kết quả thực khó nói.
Do dự một chút, Nhược Thủy mới chần chờ nói:
- Trước khi đi, phu quân từng nói, nếu có vạn nhất, hoặc chuyện bất đắc dĩ thì phật kiếm lưỡng tông các người có thể rời đi, hắn nói hắn sẽ không trách cứ...
Phong Thái Cực nhíu mày, tựa như không để ý, chỉ cười nói:
- Ta đối với Huyết Kiếm yêu quân vô địch Vân giới vẫn có lòng tinh gấp trăm lần! Tại sao các ngươi lại không có lòng tin chứ? Hãy yên tâm đi, bởi còn xa mới tới cái cảnh vạn bất đắc dĩ ấy.
- Ta vẫn luôn có lòng tin gấp trăm lần đối với vị Huyết Kiếm yêu quân vô địch Vân giới ấy! Tại sao ngươi lại không thể tin tưởng lấy hắn? Hãy yên tâm đi, vẫn còn chưa tới lúc vận bất đấc dĩ đó! Hãy cứ chờ đi, với thủ đoạn của Huyết Kiếm yêu quân thì khi hắn quay về, tất cả loạn cục này, một cái nhấc tay là ổn hết!
Code:
Trầm tư một lúc lâu, hắn tự cười mình.
Lòng tin sao? Hắn vừa rồi đúng là có chút động tâm.
Cứ như thế này thì không biết lòng tin còn có thể chịu được bao lâu.
Nếu vị tiên quân Đại Kiền, Quân thượng còn không có quay về thì...
Thành thạo mượn Huyền ảnh điêu lực từ trong hư không toát ra.
Gần nửa canh giờ, thân ảnh Nhược Thủy liền xuất hiện trong một không hạm đại hình.
Tất cả Huyền Ảnh điêu, chính là á chủng của thượng cổ thần thú Ảnh Dược, trên phương diện thời không, cũng không ở dưới Thuấn Không Long.
Chỉ cần linh niệm có thể đạt tới, liền có thể tùy ý lưu động.
Nói đến đám linh thú hộ giá này cũng là Tông Thủ giúp nàng đạt được.
Vài năm nay Nhược Thủy cũng không cẩn thận đào tạo, bởi nàng có một nguyên có để quá lười nhác. Đám á loại thần thú này chiến lực không thể nâng cao được, hư không na di thành thục là thôi.
Mà lúc này ở trước mắt nàng là tròn mười bảy chiến hạm hư không, sắp thành hàng mà đi.
Lúc mới tới Nguyên Liên giới thì mang tới từ Vân giới năm chiến thuyền, sau đó có thêm ba chiếc không hạm tới trợ giúp, thêm vài lần nữa qua đại chiến mà thu được tới con số bằng này.
Chẳng qua lúc này cũng không phải là quá tốt, tất cả các chiến thuyền đều trở nên gồ ghề, trong đó có hai chiếc đã sứt mẻ vô cùng, tràn đầy vết tích chiến tranh.
Chẳng qua cũng may là để cho đám hạm đội này ở bên ngoài du kích, mới có thể dùng không hạm của các thế lực như là Huyền Linh tu hội, Cực tuyệt tiên đình, có thể không kiêng nể gì mà trợ giúp cho Nguyên Liên giới.
Nói theo kiểu Trang Vũ thì lực lượng một người này có thể duy trì sự cân đối cho chiến cuộc ở Nguyên Liên giới.
Còn ở ngoại vực hư không đã có Sư Nhược Lan dốc hết sức để chống đỡ đại cục rồi.
Những lúc có không hạm chi chiến, mặc dù không thể thắng, nhưng Sư Nhược Lan cũng có thể duy trì thế bất bại!
Chỉ là lúc này, với trạng thái của không hạm, Nhược Thủy có vài phần lo lắng.
Thân hình chợt lóe, đã tới bên trong chiếc chiến hạm của Tông Thủ.
Đi vào trong khoang đầu, đã thấy một thanh niên anh tuấn, bình tĩnh ngồi đả tọa ở đó.
Trên người đầy những vết thương ngang dọc, nhìn thấy mà giật mình, thế nhưng khí tức lại bình hòa, tựa như vẫn đang khôi phục.
Sư Nhược Lan thì lại chuyên chú vô cùng, hăng hái nhìn vào bản đồ trong tay.
Đây là bản đồ kết cấu hư không ngoại vực sau hai năm tỉ mỉ chế tác.
Người thường xem không hiểu là thường, chỉ có tu sĩ trên Linh Cảnh, đã đi ngoại vực hư không thì mới hiểu nổi.
Nhược Thủy lắc đầu, sau đó nghi hoặc, đưa mắt nhìn người thanh niên tuấn dật kia.
Chẳng qua nàng chưa kịp hỏi thì đã nghe Sử Nhược Lan bĩu môi nói:
- Hắn mới tới ngoại vực, đã đánh một trận với người ta, may mắn không chết, chạy được tới bên chỗ ta mới không bị người ta vây sát. Kẻ này thật đúng là khó lường, bảo sao hắn có thể tề danh cùng ca ca, một trong Liệt Lục tuyệt kiếm đố, với lực lượng một người mà có thể chém chết sau Tiên giai, sau đó vẫn có thể không sứt mẻ gì mà trở ra...
Nàng cũng không muốn để Phong Thái Cực nghe thấy những lời này. Thanh âm nhu nhu, tựa như có chút hả hê:
- Chẳng qua cũng thể hiện quá! Biết rõ bên kia người nhiều, khẳng định là có mai phục, lại còn ngu ngốc bò tới, bị thương thành như thế thật là đáng đời mà...
Nhược Thủy dở khóc dở cười, chăm chú nhìn Phong Thái Cực.
Thương thế không nặng, nhìn những vết kiếm kia trông có vể nghiêm trọng, nhưng lại không làm thương bản nguyên, hiển nhiên cuộc chiến lúc đó đã nằm trong khống chế của Phong Thái Cực.
Điều này cũng khiến cho nàng buông lỏng tâm tình, bởi Phong Thái Cực lúc này cũng là một cây trụ cột của Đại Kiền tiên triều, của Nguyên Liên giới.
Từ lúc ở Vân giới, mặc dù có thể áp chế được tu vi của mình là vì bảo hộ Phật môn.
Lúc này vì có nhiều điều cố kỵ, cho nên vài năm liền tiến vào Tiên cảnh, nhưng không hợp nhất được linh võ, chiến lực còn kém xa vị con cưng Kiếm tông kia.
Nếu gặp phải tình thế nguy hiểm thì chỉ có kẻ này có thể ngăn được cơn sóng dữ mà thôi.
- Tại hạ lỗ mãng, không biết suy ngẫm, cứ ngu ngốc mà giết tới, thực là xin lỗi. Chẳng qua có thể được Nhược Lan tiểu thư tôn sùng như thế, Thái Cực thực là có vinh hạnh...
Phong Thái Cực đột nhiên mở mắt, thần thái tỏa sáng, tựa như chưa có bị thương vậy, chỉ có chút bất đắc dĩ nói:
- Nếu như không như vậy, để chúng đánh cho một trận thì bên kia cũng không biết kiêng nể gì! Vì thế dù biết rõ là có trá thì Phong Thái Cực này cũng phải đi một hồi.
Trong lời nói tựa như là đinh đóng cột vật.
Khiến cho Nhược Thủy thất thần đó là cảm giác như Phong Thái Cực lúc này đã bị ma luyện tới tuyệt kiếm, khí thế lạnh lẽo thấu xương, khiến cho kẻ khác thấy mà sinh ra úy kỵ.
Kẻ này một năm trước không hề như thế, lúc này Phong Thái Cực mới thực sự là một kiếm giả.
Nhược Thủy lại cảm thấy bình thường, có biến hóa đâu chỉ là Phong Thái Cực?
Chính nàng ta lúc đó không phải cũng thế sao?
Mất đi khỏa đại thụ trên đầu là Tông Thủ, thì mới có thể dần đần có được mảnh thiên không cho riêng mình.
Nếu như có thể sớm ma luyện, lại có đan dược trợ giúp, nàng cũng có thể trước khi đạt tới Tiên Cảnh, đạt được linh võ hợp nhất.
Như thế thì có thể giúp ích được nhiều cho Tông Thủ.
Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu, lại bị đè xuống, lúc này nói những cái này, thì có lợi ích gì.
Chỉ là lúc thất thần, sau đó thấy thần tình của Phong Thái Cực đã ngưng túc lại không gì bằng được.
- Thế tên Trang Vũ kia có dao động gì không? Ngươi thấy Đàm Kính có thể đả động được Trang Vũ không?
Nhãn thần Nhược Thủy cũng đồng dạng ngưng lại.
- Chưa từng! Vũ soái đối với quân thượng vẫn luôn có hy vọn, tựa như sẽ không khinh rẻ bản tâm, nếu như thời gian phía sau, tên Đàm Kính kia lấy tinh mệnh hàng tỉ con dân Tây Nam ra uy hiếp thì có chút khó nói.
Trang Vũ hiệu lực cho Tông Thủ, chứ không phải là phục tùng Tông Thủ, chân chính trung thành với hắn, mà là vì tâm niệm của mình, là vì sự chấp nhất với Nguyên Liên giới.
Nhưng thực sự hắn bỏ đi thì kết quả thực khó nói.
Do dự một chút, Nhược Thủy mới chần chờ nói:
- Trước khi đi, phu quân từng nói, nếu có vạn nhất, hoặc chuyện bất đắc dĩ thì phật kiếm lưỡng tông các người có thể rời đi, hắn nói hắn sẽ không trách cứ...
Phong Thái Cực nhíu mày, tựa như không để ý, chỉ cười nói:
- Ta đối với Huyết Kiếm yêu quân vô địch Vân giới vẫn có lòng tinh gấp trăm lần! Tại sao các ngươi lại không có lòng tin chứ? Hãy yên tâm đi, bởi còn xa mới tới cái cảnh vạn bất đắc dĩ ấy.
- Ta vẫn luôn có lòng tin gấp trăm lần đối với vị Huyết Kiếm yêu quân vô địch Vân giới ấy! Tại sao ngươi lại không thể tin tưởng lấy hắn? Hãy yên tâm đi, vẫn còn chưa tới lúc vận bất đấc dĩ đó! Hãy cứ chờ đi, với thủ đoạn của Huyết Kiếm yêu quân thì khi hắn quay về, tất cả loạn cục này, một cái nhấc tay là ổn hết!
Code:
/1700
|