- Mấy ngày trước, khanh từng nói qua, trận chiến này sẽ không xảy ra chuyện gì cả?
Tả Tín bây giờ đã sớm mặt xám mày tro, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt. Trầm ngâm thật lâu thật lâu, cho đến khi Ân Ngự không còn kiên nhẫn nữa mới mở miệng nói:
- Tiên thánh Đổng Tử của giáo ta ở trong trận chiến cũng bị Thương Sinh Thất Kiếm của Thương Sinh Đạo giết chết. Đây là kiếp nạn lớn nhất của danh giáo ta trong vòng tám ngàn năm qua. Trước đó ai cũng chưa từng nghĩ qua, sau khi Tam Thập Tam Thiên Trận đầy đủ sẽ có được thần uy như vậy. Cũng không từng dự đoán qua, Thương Sinh Thất Kiếm đúng là có thể chém giết Chí Cảnh như lời đồn --
Trước đại chiến, chưa từng có ai chân chính để ý qua bảy thanh kiếm khí mà Hi Tử lưu lại cả.
Đồng thời cũng không ai dự đoán được, Thương Sinh Thất Kiếm phối hợp với Tam Thập Tam Trận lại có thể đạt đến gần như hoàn mỹ không sứt mẻ.
Thậm chí ngay cả nhân vật mạnh mẽ như Thái Thủy cũng không thể làm được gì nó.
Ân Ngự hừ lạnh một tiếp, tiếp tục nhìn về phía Trọng Huyền:
- Trước đó quốc sư từng nói qua, trận chiến này không phải chuyện xấu, sẽ thắng không cần nghi ngờ gì cả?
Trọng Huyền kia cười khổ, anh danh một đời của hắn, xem như đã mất hết.
Vài năm trước cùng Khổng Duệ đánh cuộc, bị thua, đoán lầm con người Khổng Dao. Khiến vị tướng tài số một của Vân Giới, tương lai là trụ cột của Kình Thiên này rời bỏ Đại Thương. Giúp Đại Kiền phía đông nam thành tựu phách nghiệp.
Lúc này vẫn tiếp tục đoán sai. Lần sai lầm này lại chôn vù hơn ba trăm ngàn đạo binh tinh nhuệ mà Đại Thương vất vả mới đào tạo ra được.
- Lần này là sai lầm của thần! Hẳn là có thuật sư cao minh ra tay cản trợ diễn toán thiên tế của thần, khiến thần không thể đoán được hung cát. Không dự đoán được số mệnh biến đổi của Tông Thủ --
Đạo thuật tính, mặc dù là tu sĩ Chí Cảnh, cũng không thể am hiểu hết.
Nhìn trộm thiên cơ, tự nhiên cũng bị trời chán ghét. Một khi đi trên con đường này, cơ bản đều phải cắt đứt hy vọng trường sinh.
Mặc dù là chín ngàn năm trước, từng có người ở đạo trường Các Xử của Lăng Vân tông để lại thiên phù chữ “mệnh”, thiên phú vô cùng cao, kinh động khắp các giới, thì lúc này người nọ cũng vẫn đang chìm nổi giãy dụa, không thể đạt được cội nguồn của đại đạo.
Vì vậy, những ai đạt đến Thánh tôn Chí Cảnh, mặc dù ngẫu nhiên có lúc nhìn trộm thiên cơ, dự đoán tương lai quá khứ. Nhưng đối với con đường này, đa phần đều tránh né e sợ không đề cập.
Không phải là không thể, mà là không dám, không muốn!
Kỳ thật trước khi cuộc chiến diễn ra, hắn cũng phát hiện được có khác thường. Nhưng lúc đó sao có thể nghĩ đến, với sức của chín vị Thánh tôn Chí Cảnh, năm vị Thần tôn, lực lượng của một kiện thần khí, lại vẫn như cũ rơi xuống kết cục thảm bại cơ chứ?
- Thuật sư cao minh? Chưa từng nghe qua trong Thương Sinh Đạo lại có nhân vật như vậy.
Ân Ngự nhíu mày, bỗng nhiên nhớ đến một người:
- Có thể là Khổng Duệ không?
Miệng Trọng Huyền đắng chát, gian nan gật đầu một cái.
Trong Vân Giới, thuật sư cao minh ở bên cạnh Tông Thủ cũng chỉ có một vị này mà thôi!
Chỉ ngắn ngủi có mấy năm thôi, không ngờ người này ở phương diện thuật toán Đạo Mão Hành lại có tiến triển thần tốc như vậy. Có thể ở bất tri bất giác giấu diếm phương pháp thuật tính của hắn.
Theo sự tính toán của hắn, người này cũng chưa hẳn là dự đoán được Thương Sinh Đạo sẽ thắng không nghi ngờ, chỉ là đảo lộn toàn bộ tương lai, khiến tất cả thành một đống hỗn độn.
Mặc dù là như vậy thì người này có thể làm đến mức này cũng là cực kỳ cao minh rồi.
Tiến cảnh tu vi như thế này, quả thật giống được trời giúp vậy --
Trời giúp?
Trong lòng Trọng Huyền khẽ dao động, hắn mượn vận mệnh quốc gia của Đại Thương để tu hành, hóa giải tai kiếp. Khổng Duệ thân là Tư thiên giam chính của Đại Kiền, thuật sư đáng tin cậy nhất của Tông Thủ, cũng có thể làm được chuyện tương tự.
Nhưng cũng không có khả năng lại nhanh giống như vậy a --
Rốt cuộc là vì lý do gì chứ?
- Nghịch thần tặc tử!
Ân Ngự hừ lạnh một tiếng, vỗ mạnh bàn, khiến cho ngự án trước mặt cơ hồ như muốn vỡ nát.
- Truyền chỉ! Phàm là người tộc họ Khổng thì toàn bộ bị đoạt viên chức, đẩy vào tử ngục. Dưới mười tuổi thì cho ta đưa vào trong quân Bắc hoang Lưu Phối, để hắn tự sinh tự diệt. Không có ân xá của trẫm thì không thể quay về!
Đối Khổng gia, hắn quả thật là hận đến cắn răng, xử trí như vậy cũng là vì tiết hận. Cũng là vì trừng phạt trên dưới người họ Khổng, áp chế sự quá phận của Khổng Duệ.
Có một tài năng kinh thế như vậy, lại không thể suy nghĩ giúp hắn, cũng không thể phò tá cho hắn!
Lại thêm một Khổng Dao, cái gì mà tai tinh lâm thế, cái gì mà là người mang lại bất hạnh. Nếu hắn có một Hổ soái như vậy thì giờ còn cần lo lắng gì nữa? Đó cũng là thần tử trụ cột một phương rồi.
Mặc dù là tai ương huyết lục thì như thế nào chứ? Đó là tai ương của quốc gia hắn, là hạnh phúc của Đại Thương ta.
Thật giận! Thật tức! Cũng thật đáng chết!
Cao Nhược đến bên cạnh như được đại xá, vội vàng đi gọi Trung thư xá nhân Nghĩ Chỉ đợi ở bên ngoài điện.
Ân Ngự lại vẫn cảm thấy khí hận khó mà dẹp yên xuống, nhưng lúc này, hắn lại càng thêm sợ hãi, cả người lạnh ngắt.
Ba trăm ngàn đạo binh đó, chính là thứ giữ vững quyền bính của hắn, cũng là con bài chưa lật để kiềm chế các thế gia trong nước.
Lúc này lại toàn quân bị diệt, hắn lại lấy cái gì để trấn áp những thế lực trong nước chứ?
Trung mão ương Vân Lục tuy rằng bề ngoài thì an bình, nhưng đã có vô số người, vô số tông phái, ở trên linh thạch quáng mạch vừa xuất hiện, như hổ rình mồi. Thậm chí còn cố ý dụ dỗ kích động đám ngu dân gây ra rối loạn nữa.
Mà mấy đại thế gia kia, lại còn thêm quyền thần chấp chưởng một phương, ai cũng là kẻ bụng dạ khó lường, âm thầm thăm dò đoạt ngôi vị hoàng đế Đại Thương này. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Đại Thương giờ phút này rõ ràng là bấp bênh vô cùng, hắn rốt cuộc phải làm gì mới đúng đây?
Đầu càng lúc càng đau, Ân Ngự chỉ cảm thấy máu chảy ngược lên não, cả người trở nên lạnh lẽo.
Lại nghe Tả Tín kia khom người nói:
- Bệ hạ kỳ thật không cần lo lắng! Lần này mặc dù thất bại, nhưng đồng ý của Tiên thánh Chu Tử của Nho môn ta đối với quân thượng, vẫn như cũ hữu hiệu. Bệ hạ là minh quân vạn cổ, lần này lại vì chúng ta mà tổn binh hao tướng, trên dưới Nho môn chúng ta đều cảm thấy rất xấu hổ --
Tinh thần Ân Ngự hơi hơi dao động, đối với lời nói của Tả Tín cũng không nói là đúng hay sai.
Nho môn là trụ cột của Đại Thương, nhưng cũng không thể để tùy tiện không để ý.
Nếu thật sự hoàn toàn dựa vào họ, chịu họ khống chế thì Đại Thương cách mất nước cũng không còn xa nữa.
Nhưng ngay lúc này, Ân Ngự và những người trong điện đều ngẩng đầu. Chợt trông thấy một luồng kim quang lớn, cuồn cuộn bay đến.
"Nay cáo Nho sinh trong thiên hạ, Yêu vương Đại Kiền Tông Thủ mượn tên giáo phái ta, tại vị mười năm, mỗi hành vi đều đi ngược đạo lý, làm đủ chuyện hoang đường, vô cùng hiếu chiến đốt sách hãm hại Nho gia, diệt tên tuổi giáo phái ta, là kẻ địch của Nho môn ta!”
Tả Tín bây giờ đã sớm mặt xám mày tro, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt. Trầm ngâm thật lâu thật lâu, cho đến khi Ân Ngự không còn kiên nhẫn nữa mới mở miệng nói:
- Tiên thánh Đổng Tử của giáo ta ở trong trận chiến cũng bị Thương Sinh Thất Kiếm của Thương Sinh Đạo giết chết. Đây là kiếp nạn lớn nhất của danh giáo ta trong vòng tám ngàn năm qua. Trước đó ai cũng chưa từng nghĩ qua, sau khi Tam Thập Tam Thiên Trận đầy đủ sẽ có được thần uy như vậy. Cũng không từng dự đoán qua, Thương Sinh Thất Kiếm đúng là có thể chém giết Chí Cảnh như lời đồn --
Trước đại chiến, chưa từng có ai chân chính để ý qua bảy thanh kiếm khí mà Hi Tử lưu lại cả.
Đồng thời cũng không ai dự đoán được, Thương Sinh Thất Kiếm phối hợp với Tam Thập Tam Trận lại có thể đạt đến gần như hoàn mỹ không sứt mẻ.
Thậm chí ngay cả nhân vật mạnh mẽ như Thái Thủy cũng không thể làm được gì nó.
Ân Ngự hừ lạnh một tiếp, tiếp tục nhìn về phía Trọng Huyền:
- Trước đó quốc sư từng nói qua, trận chiến này không phải chuyện xấu, sẽ thắng không cần nghi ngờ gì cả?
Trọng Huyền kia cười khổ, anh danh một đời của hắn, xem như đã mất hết.
Vài năm trước cùng Khổng Duệ đánh cuộc, bị thua, đoán lầm con người Khổng Dao. Khiến vị tướng tài số một của Vân Giới, tương lai là trụ cột của Kình Thiên này rời bỏ Đại Thương. Giúp Đại Kiền phía đông nam thành tựu phách nghiệp.
Lúc này vẫn tiếp tục đoán sai. Lần sai lầm này lại chôn vù hơn ba trăm ngàn đạo binh tinh nhuệ mà Đại Thương vất vả mới đào tạo ra được.
- Lần này là sai lầm của thần! Hẳn là có thuật sư cao minh ra tay cản trợ diễn toán thiên tế của thần, khiến thần không thể đoán được hung cát. Không dự đoán được số mệnh biến đổi của Tông Thủ --
Đạo thuật tính, mặc dù là tu sĩ Chí Cảnh, cũng không thể am hiểu hết.
Nhìn trộm thiên cơ, tự nhiên cũng bị trời chán ghét. Một khi đi trên con đường này, cơ bản đều phải cắt đứt hy vọng trường sinh.
Mặc dù là chín ngàn năm trước, từng có người ở đạo trường Các Xử của Lăng Vân tông để lại thiên phù chữ “mệnh”, thiên phú vô cùng cao, kinh động khắp các giới, thì lúc này người nọ cũng vẫn đang chìm nổi giãy dụa, không thể đạt được cội nguồn của đại đạo.
Vì vậy, những ai đạt đến Thánh tôn Chí Cảnh, mặc dù ngẫu nhiên có lúc nhìn trộm thiên cơ, dự đoán tương lai quá khứ. Nhưng đối với con đường này, đa phần đều tránh né e sợ không đề cập.
Không phải là không thể, mà là không dám, không muốn!
Kỳ thật trước khi cuộc chiến diễn ra, hắn cũng phát hiện được có khác thường. Nhưng lúc đó sao có thể nghĩ đến, với sức của chín vị Thánh tôn Chí Cảnh, năm vị Thần tôn, lực lượng của một kiện thần khí, lại vẫn như cũ rơi xuống kết cục thảm bại cơ chứ?
- Thuật sư cao minh? Chưa từng nghe qua trong Thương Sinh Đạo lại có nhân vật như vậy.
Ân Ngự nhíu mày, bỗng nhiên nhớ đến một người:
- Có thể là Khổng Duệ không?
Miệng Trọng Huyền đắng chát, gian nan gật đầu một cái.
Trong Vân Giới, thuật sư cao minh ở bên cạnh Tông Thủ cũng chỉ có một vị này mà thôi!
Chỉ ngắn ngủi có mấy năm thôi, không ngờ người này ở phương diện thuật toán Đạo Mão Hành lại có tiến triển thần tốc như vậy. Có thể ở bất tri bất giác giấu diếm phương pháp thuật tính của hắn.
Theo sự tính toán của hắn, người này cũng chưa hẳn là dự đoán được Thương Sinh Đạo sẽ thắng không nghi ngờ, chỉ là đảo lộn toàn bộ tương lai, khiến tất cả thành một đống hỗn độn.
Mặc dù là như vậy thì người này có thể làm đến mức này cũng là cực kỳ cao minh rồi.
Tiến cảnh tu vi như thế này, quả thật giống được trời giúp vậy --
Trời giúp?
Trong lòng Trọng Huyền khẽ dao động, hắn mượn vận mệnh quốc gia của Đại Thương để tu hành, hóa giải tai kiếp. Khổng Duệ thân là Tư thiên giam chính của Đại Kiền, thuật sư đáng tin cậy nhất của Tông Thủ, cũng có thể làm được chuyện tương tự.
Nhưng cũng không có khả năng lại nhanh giống như vậy a --
Rốt cuộc là vì lý do gì chứ?
- Nghịch thần tặc tử!
Ân Ngự hừ lạnh một tiếng, vỗ mạnh bàn, khiến cho ngự án trước mặt cơ hồ như muốn vỡ nát.
- Truyền chỉ! Phàm là người tộc họ Khổng thì toàn bộ bị đoạt viên chức, đẩy vào tử ngục. Dưới mười tuổi thì cho ta đưa vào trong quân Bắc hoang Lưu Phối, để hắn tự sinh tự diệt. Không có ân xá của trẫm thì không thể quay về!
Đối Khổng gia, hắn quả thật là hận đến cắn răng, xử trí như vậy cũng là vì tiết hận. Cũng là vì trừng phạt trên dưới người họ Khổng, áp chế sự quá phận của Khổng Duệ.
Có một tài năng kinh thế như vậy, lại không thể suy nghĩ giúp hắn, cũng không thể phò tá cho hắn!
Lại thêm một Khổng Dao, cái gì mà tai tinh lâm thế, cái gì mà là người mang lại bất hạnh. Nếu hắn có một Hổ soái như vậy thì giờ còn cần lo lắng gì nữa? Đó cũng là thần tử trụ cột một phương rồi.
Mặc dù là tai ương huyết lục thì như thế nào chứ? Đó là tai ương của quốc gia hắn, là hạnh phúc của Đại Thương ta.
Thật giận! Thật tức! Cũng thật đáng chết!
Cao Nhược đến bên cạnh như được đại xá, vội vàng đi gọi Trung thư xá nhân Nghĩ Chỉ đợi ở bên ngoài điện.
Ân Ngự lại vẫn cảm thấy khí hận khó mà dẹp yên xuống, nhưng lúc này, hắn lại càng thêm sợ hãi, cả người lạnh ngắt.
Ba trăm ngàn đạo binh đó, chính là thứ giữ vững quyền bính của hắn, cũng là con bài chưa lật để kiềm chế các thế gia trong nước.
Lúc này lại toàn quân bị diệt, hắn lại lấy cái gì để trấn áp những thế lực trong nước chứ?
Trung mão ương Vân Lục tuy rằng bề ngoài thì an bình, nhưng đã có vô số người, vô số tông phái, ở trên linh thạch quáng mạch vừa xuất hiện, như hổ rình mồi. Thậm chí còn cố ý dụ dỗ kích động đám ngu dân gây ra rối loạn nữa.
Mà mấy đại thế gia kia, lại còn thêm quyền thần chấp chưởng một phương, ai cũng là kẻ bụng dạ khó lường, âm thầm thăm dò đoạt ngôi vị hoàng đế Đại Thương này. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Đại Thương giờ phút này rõ ràng là bấp bênh vô cùng, hắn rốt cuộc phải làm gì mới đúng đây?
Đầu càng lúc càng đau, Ân Ngự chỉ cảm thấy máu chảy ngược lên não, cả người trở nên lạnh lẽo.
Lại nghe Tả Tín kia khom người nói:
- Bệ hạ kỳ thật không cần lo lắng! Lần này mặc dù thất bại, nhưng đồng ý của Tiên thánh Chu Tử của Nho môn ta đối với quân thượng, vẫn như cũ hữu hiệu. Bệ hạ là minh quân vạn cổ, lần này lại vì chúng ta mà tổn binh hao tướng, trên dưới Nho môn chúng ta đều cảm thấy rất xấu hổ --
Tinh thần Ân Ngự hơi hơi dao động, đối với lời nói của Tả Tín cũng không nói là đúng hay sai.
Nho môn là trụ cột của Đại Thương, nhưng cũng không thể để tùy tiện không để ý.
Nếu thật sự hoàn toàn dựa vào họ, chịu họ khống chế thì Đại Thương cách mất nước cũng không còn xa nữa.
Nhưng ngay lúc này, Ân Ngự và những người trong điện đều ngẩng đầu. Chợt trông thấy một luồng kim quang lớn, cuồn cuộn bay đến.
"Nay cáo Nho sinh trong thiên hạ, Yêu vương Đại Kiền Tông Thủ mượn tên giáo phái ta, tại vị mười năm, mỗi hành vi đều đi ngược đạo lý, làm đủ chuyện hoang đường, vô cùng hiếu chiến đốt sách hãm hại Nho gia, diệt tên tuổi giáo phái ta, là kẻ địch của Nho môn ta!”
/1700
|