Nho địch?
Đang lúc ngạc nhiên, Ân Ngự đột nhiên thấy một luồng kim quang chiếu xuống điện phủ của hắn.
Văn thư dài hơn chục mét, giờ đã rút lại thành hai mét, trôi nổi trước mặt hắn.
Những dòng chữ bên trong lại hoàn toàn khác với lời nói vừa mới vang lên.
- Xuất binh Đại Kiền?
Ân Ngự cảm giác da đầu mình nở ra, một cỗ ác khí tích tụ ở trong lòng.
Lúc này hắn sao còn có tâm trạng đi chinh phạt Đại Kiền nữa cơ chứ? Cho dù là có tâm nhưng cũng không có lực.
Nếu đi thì cục diện rối loạn trong nước ai đến xử lý cơ chứ?
- Đây là việc vui, thần thỉnh bệ hạ chiêu mộ binh mã các phiên, thân chinh Đại Kiền!
Đôi mắt Ân Ngự sáng ngờ, vô cùng có thâm ý liếc nhìn Tả Tín một cái.
Phương pháp này quả thật không sai, có thể một công đôi việc. Vừa có thể giải quyết hậu họa của việc đại binh chinh phạt, vừa có thể tiêu hao thực lực các phiên bang.
Tả Tín vẫn vẻ mặt cung kính nói:
- Đại Thương ta luôn dựa theo đại nghĩa, lại có lời kêu gọi của Tiên thánh Chu Tử. Bệ hạ chỉ cần ban một chiếu lệnh xuống, các nhà thế phiệt như Dương gia, Chu gia tự nhiên là không dám không nghe theo.
Muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, chắc chắn cần có sự chống đỡ của Nho môn. Nếu như lựa chọn từ chối, vậy thì không phải chỉ làm trái Đại Thương, mà còn đắc tội với toàn bộ Nho môn và Thánh tôn Chu Tử nữa.
Trong trận chiến Thương Sinh Khung Cảnh, Đại Thương đã chảy rất nhiều máu, ra rất nhiều sức. Nếu luân phiên đến các thế gia đó --
- Cho dù là những quốc tặc đó không nhìn Tiên thánh Chu Tử, kháng cự môn binh, thì chúng ta có thể nhờ Đạo môn giúp đỡ. Hai giáo tam ma đạo, hai vị thánh tôn tự nhiên cũng vui vẻ giúp đỡ.
Ân Ngự tuy rằng đã dao động, nếu thật muốn thân chinh Đại Kiền, đây có thể là phương pháp giữ gìn bảo vệ căn cơ Đại Thương. Tuy nhiên, vào giờ phút này, hắn vẫn có chút do dự khó quyết định.
- Khanh thật không hổ là xương cánh tay của trẫm! Kế sách này vô cùng tốt, tuy nhiên, trẫm vẫn cần thời gian suy nghĩ một chút. Khanh có thể lui ra ngoài rồi!
Hàn Lâm viện Trực học sĩ Tả Tín ngẩng đầu, có chút ngoài ý muốn. Sau khi Nguyên Thần bệ hạ tự đăng cơ kế vị, luôn luôn dùng hình tượng cường thế kiên quyết để gặp người. Trì chính trăm năm, kiên cường độc đoán. Cho dù quyết sách đúng hay sau, đều kiên định không thay đổi, có thể nói là một quân chủ anh minh đầy hứa hẹn khó được.
Nhưng hôm nay vì sao ngài lại do dự vậy?
Chẳng lẽ phương pháp, lời nói lúc nãy của hắn có chỗ nào không ổn sao? Nhưng trong suy nghĩ của hắn, đây là kế sách duy nhất có thể thực hiện.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Tả Tín chưa nói thêm gì nữa, yên lặng khom người thi lễ, rồi bước lùi ra ngoài điện.
Giây lát sau, trong Thính chính các này cũng chỉ còn lại ba người là hoàng đế Nguyên Thần và Cao Nhược, Trọng Huyền.
Im lặng một lúc lâu, Ân Ngự mới hỏi:
- Quốc sư nghĩ như thế nào?
- Đây là một kế sách cực tốt! Đại Kiền bây giờ đã là tâm phúc họa lớn của triều ta, không thể không trừ!
Ân Ngự nhăn mày lại, lời của Tả Tín tự nhiên là rất tốt. Nhưng điều hắn muốn hỏi, không phải là cái này.
- Nếu là một tháng trước, bệ hạ có thể từ chối không làm. Nhưng Đại Thương bây giờ, đã hoàn toàn không có đường từ chối nữa rồi.
Vẻ mặt Trọng Huyền nghiêm trang, sắc mặt vô cùng uể oải.
- Một cái Nho môn, một cái Đạo gia thì đủ để quyết định hưng suy của một quốc gia rồi. Càng có thể quyết định sự thay đổi của hoàng thất.
Câu cuối cùng cũng là câu thẳng thắn nhất, khiến cho trong điện các này giống như bị sấm đánh xuống, hai người còn lại sắc mặt đều trắng bệch.
Lời nói của Trọng Huyền có thể nói là đâm thẳng vào điểm then chốt.
Ân Ngự im lặng thật lâu, rồi mới tiếp tục hỏi:
- Trẫm không muốn bị những người này khống chế, không biết quốc sư có thượng sách nào dạy trẫm không?
Trọng Huyền cười cười, không chút giả suy nghĩ, liền nói:
- Càng nghĩ thì thần càng thấy chỉ có mười hai người đồng mà năm xưa Thủy hoàng để lại có thể trợ giúp bệ hạ trấn áp cục diện hỗn loạn bây giờ. Thần đã tìm được vị trí của mộ chính Tần hoàng. Phỏng chừng không bao lâu nữa thì sẽ xuất thế. Đại Thương ta phải nghĩ cách đi vào đầu tiên để lấy ra --
Ân Ngự bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt hiện lên vẻ mừng như điên không thể áp chế được. Nỗi tức giận tích tụ trong lòng khi nghe tin dữ hôm nay cuối cùng cũng tan biến vài phần.
Có mười hai người đồng, mười hai con rối bằng đồng có thể cùng Thánh cảnh cao nhất chống lại, cùng với vũ khí và truyền thừa Tần hoàng lưu lại, Đại Thương có thể đứng sừng sững một phương, không cần nhìn sắc mặt của đám Thánh tôn Chí Cảnh nữa.
- Nếu có thể có được mười ha người đồng này thì đúng là không gì tốt hơn rồi. Chuyện này kính nhờ quốc sư rồi!
Tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều, trên mặt Ân Ngự rốt cuộc cũng hiện ra ý cười.
- Quốc sư nghĩ xem, lần này trẫm thân chinh Đại Kiền, là thắng hay phụ?
- Vị quốc quân Đại Kiền kia đã bị định là kẻ địch của Nho môn! Người trong thiên hạ, ai cũng có lý do để giết hắn. Mặc dù Đại Kiền dựng lên từ quốc gia hoang dã, nhưng cũng không ít người lòng hướng về giáo hóa. Có chiếu lệnh kêu gọi của Chu thánh, quốc gia này cũng đã mất đại nghĩa, lòng người chi rẽ, lòng quân xuống dốc cũng là việc khó tránh khỏi! Mà Đại Thương ta vẫn còn trăm ngàn hùng quân. Khi nhiều nhà thế phiệt liên thủ với nhau, cũng có thể lấy ra hơn hai trăm ngàn đạo binh. Ma đạo, Nho tam giáo, cũng không ngồi yên mà xem.
Trọng Huyền có chút chần chừ, lại nói:
- Có Khổng Duệ ở, hung cát trong trận chiến này, hơn phân nửa thần không thể phỏng đoán theo bình thường được, chỉ có thể theo phán đoán theo lẽ thường thôi. Đại Thương ta hẳn là có hơn chín phần phần thắng. Còn dư một phần chính là không thể đoán được Tông Thủ kia sẽ có thủ đoạn đối phó như thế nào. Nhưng đối với bệ hạ mà nói, cho dù là thắng hay bại, tạm thời cũng không phải chuyện tốt gì. Nếu thắng, các nhà thế phiệt lớn nhất định sẽ lớn mạnh hơn. Nhưng nếu thua, lại có tổn hại đến uy nghiêm của bệ hạ.
Ân Ngự nghe vậy vẫn cười, có đoán trước, nói:
- Vậy tốt hơn là chọn thắng!
Nghĩ kỹ thì rốt cuộc vẫn là người tu hành, cũng không thể hiểu hết điểm then chốt bên trong.
Đông Lâm Vân Lục và đảo Huy Châu của Đại Kiền nay không còn là vùng hoang dã nữa, mà là nơi nổi tiếng giàu có và đông đúc.
Nghe nói nơi đó chẳng những có rất nhiều tài nguyên khoáng sản, còn có vô số đất đai phì nhiêu. Một tiểu dân bình thường chỉ cần chăm chỉ một chút đều có thể cẩm y ngọc thực.
Một khi đại thắng, đưa khối xương chó này ra ngoài, chắc chắn sẽ có vô số thế gia, vô số tông phái đứng ra tranh đoạt.
Thậm chí là có thể nghĩ ra cách nào đó đưa đại bộ phận thế gia, gia tộc quyền thế phong hào, chuyển ra bên ngoài, tạm thời giải quyết họa bên trong Đại Thương. Mười năm sau, chắc chắn có đủ lực lượng đến ứng chiến với kẻ thù bên ngoài.
Có thể nói là được lợi rất nhiều.
Đang lúc ngạc nhiên, Ân Ngự đột nhiên thấy một luồng kim quang chiếu xuống điện phủ của hắn.
Văn thư dài hơn chục mét, giờ đã rút lại thành hai mét, trôi nổi trước mặt hắn.
Những dòng chữ bên trong lại hoàn toàn khác với lời nói vừa mới vang lên.
- Xuất binh Đại Kiền?
Ân Ngự cảm giác da đầu mình nở ra, một cỗ ác khí tích tụ ở trong lòng.
Lúc này hắn sao còn có tâm trạng đi chinh phạt Đại Kiền nữa cơ chứ? Cho dù là có tâm nhưng cũng không có lực.
Nếu đi thì cục diện rối loạn trong nước ai đến xử lý cơ chứ?
- Đây là việc vui, thần thỉnh bệ hạ chiêu mộ binh mã các phiên, thân chinh Đại Kiền!
Đôi mắt Ân Ngự sáng ngờ, vô cùng có thâm ý liếc nhìn Tả Tín một cái.
Phương pháp này quả thật không sai, có thể một công đôi việc. Vừa có thể giải quyết hậu họa của việc đại binh chinh phạt, vừa có thể tiêu hao thực lực các phiên bang.
Tả Tín vẫn vẻ mặt cung kính nói:
- Đại Thương ta luôn dựa theo đại nghĩa, lại có lời kêu gọi của Tiên thánh Chu Tử. Bệ hạ chỉ cần ban một chiếu lệnh xuống, các nhà thế phiệt như Dương gia, Chu gia tự nhiên là không dám không nghe theo.
Muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, chắc chắn cần có sự chống đỡ của Nho môn. Nếu như lựa chọn từ chối, vậy thì không phải chỉ làm trái Đại Thương, mà còn đắc tội với toàn bộ Nho môn và Thánh tôn Chu Tử nữa.
Trong trận chiến Thương Sinh Khung Cảnh, Đại Thương đã chảy rất nhiều máu, ra rất nhiều sức. Nếu luân phiên đến các thế gia đó --
- Cho dù là những quốc tặc đó không nhìn Tiên thánh Chu Tử, kháng cự môn binh, thì chúng ta có thể nhờ Đạo môn giúp đỡ. Hai giáo tam ma đạo, hai vị thánh tôn tự nhiên cũng vui vẻ giúp đỡ.
Ân Ngự tuy rằng đã dao động, nếu thật muốn thân chinh Đại Kiền, đây có thể là phương pháp giữ gìn bảo vệ căn cơ Đại Thương. Tuy nhiên, vào giờ phút này, hắn vẫn có chút do dự khó quyết định.
- Khanh thật không hổ là xương cánh tay của trẫm! Kế sách này vô cùng tốt, tuy nhiên, trẫm vẫn cần thời gian suy nghĩ một chút. Khanh có thể lui ra ngoài rồi!
Hàn Lâm viện Trực học sĩ Tả Tín ngẩng đầu, có chút ngoài ý muốn. Sau khi Nguyên Thần bệ hạ tự đăng cơ kế vị, luôn luôn dùng hình tượng cường thế kiên quyết để gặp người. Trì chính trăm năm, kiên cường độc đoán. Cho dù quyết sách đúng hay sau, đều kiên định không thay đổi, có thể nói là một quân chủ anh minh đầy hứa hẹn khó được.
Nhưng hôm nay vì sao ngài lại do dự vậy?
Chẳng lẽ phương pháp, lời nói lúc nãy của hắn có chỗ nào không ổn sao? Nhưng trong suy nghĩ của hắn, đây là kế sách duy nhất có thể thực hiện.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Tả Tín chưa nói thêm gì nữa, yên lặng khom người thi lễ, rồi bước lùi ra ngoài điện.
Giây lát sau, trong Thính chính các này cũng chỉ còn lại ba người là hoàng đế Nguyên Thần và Cao Nhược, Trọng Huyền.
Im lặng một lúc lâu, Ân Ngự mới hỏi:
- Quốc sư nghĩ như thế nào?
- Đây là một kế sách cực tốt! Đại Kiền bây giờ đã là tâm phúc họa lớn của triều ta, không thể không trừ!
Ân Ngự nhăn mày lại, lời của Tả Tín tự nhiên là rất tốt. Nhưng điều hắn muốn hỏi, không phải là cái này.
- Nếu là một tháng trước, bệ hạ có thể từ chối không làm. Nhưng Đại Thương bây giờ, đã hoàn toàn không có đường từ chối nữa rồi.
Vẻ mặt Trọng Huyền nghiêm trang, sắc mặt vô cùng uể oải.
- Một cái Nho môn, một cái Đạo gia thì đủ để quyết định hưng suy của một quốc gia rồi. Càng có thể quyết định sự thay đổi của hoàng thất.
Câu cuối cùng cũng là câu thẳng thắn nhất, khiến cho trong điện các này giống như bị sấm đánh xuống, hai người còn lại sắc mặt đều trắng bệch.
Lời nói của Trọng Huyền có thể nói là đâm thẳng vào điểm then chốt.
Ân Ngự im lặng thật lâu, rồi mới tiếp tục hỏi:
- Trẫm không muốn bị những người này khống chế, không biết quốc sư có thượng sách nào dạy trẫm không?
Trọng Huyền cười cười, không chút giả suy nghĩ, liền nói:
- Càng nghĩ thì thần càng thấy chỉ có mười hai người đồng mà năm xưa Thủy hoàng để lại có thể trợ giúp bệ hạ trấn áp cục diện hỗn loạn bây giờ. Thần đã tìm được vị trí của mộ chính Tần hoàng. Phỏng chừng không bao lâu nữa thì sẽ xuất thế. Đại Thương ta phải nghĩ cách đi vào đầu tiên để lấy ra --
Ân Ngự bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt hiện lên vẻ mừng như điên không thể áp chế được. Nỗi tức giận tích tụ trong lòng khi nghe tin dữ hôm nay cuối cùng cũng tan biến vài phần.
Có mười hai người đồng, mười hai con rối bằng đồng có thể cùng Thánh cảnh cao nhất chống lại, cùng với vũ khí và truyền thừa Tần hoàng lưu lại, Đại Thương có thể đứng sừng sững một phương, không cần nhìn sắc mặt của đám Thánh tôn Chí Cảnh nữa.
- Nếu có thể có được mười ha người đồng này thì đúng là không gì tốt hơn rồi. Chuyện này kính nhờ quốc sư rồi!
Tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều, trên mặt Ân Ngự rốt cuộc cũng hiện ra ý cười.
- Quốc sư nghĩ xem, lần này trẫm thân chinh Đại Kiền, là thắng hay phụ?
- Vị quốc quân Đại Kiền kia đã bị định là kẻ địch của Nho môn! Người trong thiên hạ, ai cũng có lý do để giết hắn. Mặc dù Đại Kiền dựng lên từ quốc gia hoang dã, nhưng cũng không ít người lòng hướng về giáo hóa. Có chiếu lệnh kêu gọi của Chu thánh, quốc gia này cũng đã mất đại nghĩa, lòng người chi rẽ, lòng quân xuống dốc cũng là việc khó tránh khỏi! Mà Đại Thương ta vẫn còn trăm ngàn hùng quân. Khi nhiều nhà thế phiệt liên thủ với nhau, cũng có thể lấy ra hơn hai trăm ngàn đạo binh. Ma đạo, Nho tam giáo, cũng không ngồi yên mà xem.
Trọng Huyền có chút chần chừ, lại nói:
- Có Khổng Duệ ở, hung cát trong trận chiến này, hơn phân nửa thần không thể phỏng đoán theo bình thường được, chỉ có thể theo phán đoán theo lẽ thường thôi. Đại Thương ta hẳn là có hơn chín phần phần thắng. Còn dư một phần chính là không thể đoán được Tông Thủ kia sẽ có thủ đoạn đối phó như thế nào. Nhưng đối với bệ hạ mà nói, cho dù là thắng hay bại, tạm thời cũng không phải chuyện tốt gì. Nếu thắng, các nhà thế phiệt lớn nhất định sẽ lớn mạnh hơn. Nhưng nếu thua, lại có tổn hại đến uy nghiêm của bệ hạ.
Ân Ngự nghe vậy vẫn cười, có đoán trước, nói:
- Vậy tốt hơn là chọn thắng!
Nghĩ kỹ thì rốt cuộc vẫn là người tu hành, cũng không thể hiểu hết điểm then chốt bên trong.
Đông Lâm Vân Lục và đảo Huy Châu của Đại Kiền nay không còn là vùng hoang dã nữa, mà là nơi nổi tiếng giàu có và đông đúc.
Nghe nói nơi đó chẳng những có rất nhiều tài nguyên khoáng sản, còn có vô số đất đai phì nhiêu. Một tiểu dân bình thường chỉ cần chăm chỉ một chút đều có thể cẩm y ngọc thực.
Một khi đại thắng, đưa khối xương chó này ra ngoài, chắc chắn sẽ có vô số thế gia, vô số tông phái đứng ra tranh đoạt.
Thậm chí là có thể nghĩ ra cách nào đó đưa đại bộ phận thế gia, gia tộc quyền thế phong hào, chuyển ra bên ngoài, tạm thời giải quyết họa bên trong Đại Thương. Mười năm sau, chắc chắn có đủ lực lượng đến ứng chiến với kẻ thù bên ngoài.
Có thể nói là được lợi rất nhiều.
/1700
|