- Còn số lượng dưới Thánh Cảnh, lại càng không biết đạt đến bao nhiêu. Nho đạo, Ma tam giáo, cơ hồ tất cả đều tham gia. Mà Tú Quan ta, khi đó cũng bị Thái Thủy Ma Tôn cùng với vài vị Thánh Tôn chặn lại ngoài Vân Giới. Thật vất vả chạy thoát lại bị thương nặng. Lúc ôm thương quay về Thánh giáo, Hi Tử sư huynh cũng đã ngã xuống.
Trong phòng vẫn như cũ không ai nói chuyện, vì câu chuyện mọi người vừa nghe quả thật khiến người nghe quá mức rung động.
Toàn bộ Vân Giới chẳng lẽ thực sự đã thành một trận pháp huyết tế sao?
Trong tất cả người ngồi nghe, chỉ có Ngụy Húc là vẻ mặt bình tĩnh, giống như đã sớm biết vậy.
Ngao Di nhíu mày, suy nghĩ một lúc sau, mới mở miệng hỏi:
- Ta nghe nói vị Từ Bi Đạo quân của Đạo môn kia, thật sự là người đại từ đại bi. Năm đó Tiên thánh Tuân Tử của Nho môn, cũng là người rất có tu dưỡng, lại càng là tiền bối của Hi Tử. Nếu tình hình lúc đó thật sự như vậy, thì bốn vị đó có thể thuyết phục mới đúng chứ.
Cũng không phải là nghi ngờ lời nói của Tú Quan, chỉ là có chút nghi hoặc cùng khó hiểu mà thôi.
Hi Tử chết trong trận chiến kia, hai vị Tiên thánh Khổng Mạnh của Nho giáo đều biến mất trong trận chiến với dị tộc, không thấy tung tích.
Là Tiên thánh Tuân Tử sau thời đại Thủy Hoàng, gian nan truyền đạo thống Nho môn tiếp tục phát triển.
Vào thời điểm đó, Tuân Tử vì Đại Hán bài xích bách gia độc tôn, Nho thuật là chính mà xảy ra xung đột với Tân thánh Đổng Tử của Nho môn, nhưng vẫn như cũ tham gia vây giết Hi Tử.
Pháp môn của Tuân Tử, cho rằng lòng người vốn ác, nói rằng dân như nước, có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền. Đề xướng long lễ trọng pháp. Thậm chí một bộ phận truyền thừa của Pháp gia, đều bắt đầu từ vị Thánh Tôn này.
Học thuyết này mặc dù cùng Thương Sinh Đạo không có điểm tương đồng, nhưng ở trên đời này, cũng có lúc không đặc biệt bài xích Thương Sinh Đạo.
Vị này tham gia vào trận vây giết đó, tuyệt đối không thể không có lý do.
- Vấn đề là sư huynh từng giải thích qua, nhưng lại không người tin tưởng.
Ngao Di trầm mặc, nếu đổi thành là nàng, hơn phân nửa cũng sẽ không tin.
Hi Tử mặc dù không cần vật đó để hợp đạo thành chân, nhưng nếu có thể nắm giữ kiện thần khí khai thiên này thì không chỉ có thể áp lực mỗi một Vân Giới thôi đâu.
Mặc dù không ai có thể biết rõ lợi hại bên trong, nhưng cũng không ai đồng lòng với Hi Tử cả.
Thần khí khai thiên, cũng chính là hy vọng để “hợp Đạo thành Chân”.
- Theo ta được biết, Từ Bi Đạo Quân sau chuyện đó hẳn cũng đã phát hiện ra. Đạo môn sở dĩ bị chia cắt cũng là vì nguyên nhân này, không đồng ý với ý kiến của Thanh Huyến Thái Hoàng. Lại thêm Tiên thánh Tuân Tử Nho môn năm đó bị thương rất nhẹ. Hi Tử sư huynh lại từng được Tiên thánh chỉ điểm, cũng có như là một nửa sư phụ. Mặc dù trong lúc nguy cấp nhất cũng không có khả năng ra tay tàn độc. Nhưng sau trận chiến ấy, chỉ qua khoảng trăm năm thì Tuân Tử đột nhiên ngã xuống. Là bị người dùng thần binh đỉnh cao nhân thật thật sự sự chém nát đạo hồn bất diệt, cần ít nhất là trăm ngàn năm mới có thể kết nối lại được. Nhưng dù có thể sống lại cũng quên mất trí nhớ kiếp trước. Trừ vi tu vi hoàn toàn khôi phục, nếu không thì cũng như bắt đầu một cuộc sống mới thôi. Mấy ngàn năm sau đó, Đạo Nho Ma Tam Giáo đều như muốn dùng hết lực lượng của mình tìm đường lui, ngay cả Kiếm tông cũng làm như thế. Thậm chí là lúc Phật môn truyền vào Vân Giới cũng không dùng toàn lực chống cự --
Trong phòng đều là những người thông minh nhạy bén, tuy rằng có kinh hãi, nhưng đầu tiên vẫn chú ý đến những chỉ dẫn bên trong lời nói của Tú Quan.
- Theo ý của sư huynh là, kiện thần khí kia bị động tay động chân, Hi Tử sư huynh bị phong cấm, thậm chí là chuyện Tuân Tử bị giết, đều có người đứng phía sau điều khiển ư?
- Chẳng lẽ là Thanh Huyền sao?
- Thanh Huyền đắc đạo, là ở mười bốn ngàn năm trước, thời đại Vân Hoang. Không có khả năng là hắn đưa cấm thuật đặt lên trên thần khí khai thiên được. Lại nói tiếp, bằng vào bản sự năm đó của hắn, cũng chỉ tương đương với Thánh tôn Tuân Tử mà thôi, thậm chí là không bằng nữa là.
Long Ảnh im lặng không nói, tinh thần không yên, giống như nhớ đến một người, nhưng lại không thể xác định.
Sau một lúc, lại liếc nhìn Tông Thủ một cái thật sâu.
Tông Thủ vẫn chưa phát hiện, đang nghĩ đến đời sau. Mười thánh địa, mười chín linh phủ, tất cả đều im lặng, hằng năm lúc thu đồ đệ có thể nói là thiếu lại thiếu.
Khi đó còn từng nghe đồn qua, cội nguồn của các giáo phái đã sớm chuyển ra ngoài vực.
Thậm chí là khi Thần Hoàng quật dậy, quản lý trăm vạn thế giới, cũng chưa từng chọn Vân Giới làm thủ đô.
Chẳng lẽ cũng là vì như vậy sao?
- Nếu nói như thế thì lần linh triều dâng lên này, đối với Vân Giới chúng ta mà nói, kỳ thật là kiếp nạn lớn. Lại tiếp tục phong cấm? Hay là ngăn cản thần khí khai thiên kia bị lấy ra?
Tú Quan lắc đầu:
- Ta cũng không biết phải làm sao mới đúng, chỉ có thể đi từng bước xem từng bước mà thôi.
Nhìn mọi người vẫn khó hiểu, lại giải thích tiếp:
- Hi Tử sư huynh từng đoán qua, trong vực giới này, người đạt đến mức nửa bước nữa thì Hợp Chân hẳn chỉ có một mình sư huynh mà thôi. Ta tự lấy Huyền hoàng đại lực quyết, Đạo chứng vĩnh hằng, cũng có thể thấy được, lòng người có cố kỵ, từ đầu đến cuối không ai dám khinh thường đơn giản nếm thử cởi bỏ phong cấm cho Hi Tử sư huynh.
Trong lòng Tông Thủ nghiêm nghị, sau đó liền trông thấy khung cảnh bên ngoài, kim quang lóe lên, chiếu rọi ngàn dặm.
Một lát sau, liền lặng lẽ cười.
Một cảnh kia mọi người cũng đã thấy vào trong mắt, trừ Tông Thủ ra thì sắc mặt mọi người đều trở nên trầm trọng không thôi.
Ngụy Húc cười khổ nói:
- Cái tên Chu Tử này xem ra không hề muốn từ bỏ ý định mà, đây là chuyện của Thương Sinh Đạo chúng ta, lại liên lụy đến sư đệ.
- Kẻ địch của Nho môn, đây là lệnh triệu tập thiên hạ nho sinh người người đều đứng lên. Tên Chu Tử này thực là hảo thủ đoạn mà.
Tông Thủ lắc đầu, từ phản ứng của Chu Tử khi hắn cầm lấy Thương Sinh Linh Thất kiếm cũng đã ngờ tới, cho nên có tâm lý chuẩn bị.
- Không có sao, vài năm trước, lúc về với Vân Giới. Đại Kiền ta muốn giữ chắc vùng Trung Ương Lục Đông Nam. Nhất định là phải đường đường chính chính tranh tài với Đại Thương. Sớm muộn thì cũng phải đánh, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đại Kiền làm chủ Trung Ương Vân Lục Đông Nam, mấy năm nay tuy là bách chiến bách thắng, có thực lực bình định toàn bộ man tộc. Khả Đại Thương cũng không phải là không có phản ứng gì, vị nguyên thần hoàng đế không thể ngồi xem Đại Kiền thuận lợi chiếm giữ Đông Nam, trở thành cai gai trong mắt.
Tuy là ốc mà không mang nổi mình, chả mấy năm mà vác họa vào thân, thầm viện binh giáp, gây xích mích trong chư tộc. Có lúc còn trực tiếp cho xuất quân.
Khiến cho địa bàn của Đại Kiền khó có thể bình ổn lại.
Trong phòng vẫn như cũ không ai nói chuyện, vì câu chuyện mọi người vừa nghe quả thật khiến người nghe quá mức rung động.
Toàn bộ Vân Giới chẳng lẽ thực sự đã thành một trận pháp huyết tế sao?
Trong tất cả người ngồi nghe, chỉ có Ngụy Húc là vẻ mặt bình tĩnh, giống như đã sớm biết vậy.
Ngao Di nhíu mày, suy nghĩ một lúc sau, mới mở miệng hỏi:
- Ta nghe nói vị Từ Bi Đạo quân của Đạo môn kia, thật sự là người đại từ đại bi. Năm đó Tiên thánh Tuân Tử của Nho môn, cũng là người rất có tu dưỡng, lại càng là tiền bối của Hi Tử. Nếu tình hình lúc đó thật sự như vậy, thì bốn vị đó có thể thuyết phục mới đúng chứ.
Cũng không phải là nghi ngờ lời nói của Tú Quan, chỉ là có chút nghi hoặc cùng khó hiểu mà thôi.
Hi Tử chết trong trận chiến kia, hai vị Tiên thánh Khổng Mạnh của Nho giáo đều biến mất trong trận chiến với dị tộc, không thấy tung tích.
Là Tiên thánh Tuân Tử sau thời đại Thủy Hoàng, gian nan truyền đạo thống Nho môn tiếp tục phát triển.
Vào thời điểm đó, Tuân Tử vì Đại Hán bài xích bách gia độc tôn, Nho thuật là chính mà xảy ra xung đột với Tân thánh Đổng Tử của Nho môn, nhưng vẫn như cũ tham gia vây giết Hi Tử.
Pháp môn của Tuân Tử, cho rằng lòng người vốn ác, nói rằng dân như nước, có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền. Đề xướng long lễ trọng pháp. Thậm chí một bộ phận truyền thừa của Pháp gia, đều bắt đầu từ vị Thánh Tôn này.
Học thuyết này mặc dù cùng Thương Sinh Đạo không có điểm tương đồng, nhưng ở trên đời này, cũng có lúc không đặc biệt bài xích Thương Sinh Đạo.
Vị này tham gia vào trận vây giết đó, tuyệt đối không thể không có lý do.
- Vấn đề là sư huynh từng giải thích qua, nhưng lại không người tin tưởng.
Ngao Di trầm mặc, nếu đổi thành là nàng, hơn phân nửa cũng sẽ không tin.
Hi Tử mặc dù không cần vật đó để hợp đạo thành chân, nhưng nếu có thể nắm giữ kiện thần khí khai thiên này thì không chỉ có thể áp lực mỗi một Vân Giới thôi đâu.
Mặc dù không ai có thể biết rõ lợi hại bên trong, nhưng cũng không ai đồng lòng với Hi Tử cả.
Thần khí khai thiên, cũng chính là hy vọng để “hợp Đạo thành Chân”.
- Theo ta được biết, Từ Bi Đạo Quân sau chuyện đó hẳn cũng đã phát hiện ra. Đạo môn sở dĩ bị chia cắt cũng là vì nguyên nhân này, không đồng ý với ý kiến của Thanh Huyến Thái Hoàng. Lại thêm Tiên thánh Tuân Tử Nho môn năm đó bị thương rất nhẹ. Hi Tử sư huynh lại từng được Tiên thánh chỉ điểm, cũng có như là một nửa sư phụ. Mặc dù trong lúc nguy cấp nhất cũng không có khả năng ra tay tàn độc. Nhưng sau trận chiến ấy, chỉ qua khoảng trăm năm thì Tuân Tử đột nhiên ngã xuống. Là bị người dùng thần binh đỉnh cao nhân thật thật sự sự chém nát đạo hồn bất diệt, cần ít nhất là trăm ngàn năm mới có thể kết nối lại được. Nhưng dù có thể sống lại cũng quên mất trí nhớ kiếp trước. Trừ vi tu vi hoàn toàn khôi phục, nếu không thì cũng như bắt đầu một cuộc sống mới thôi. Mấy ngàn năm sau đó, Đạo Nho Ma Tam Giáo đều như muốn dùng hết lực lượng của mình tìm đường lui, ngay cả Kiếm tông cũng làm như thế. Thậm chí là lúc Phật môn truyền vào Vân Giới cũng không dùng toàn lực chống cự --
Trong phòng đều là những người thông minh nhạy bén, tuy rằng có kinh hãi, nhưng đầu tiên vẫn chú ý đến những chỉ dẫn bên trong lời nói của Tú Quan.
- Theo ý của sư huynh là, kiện thần khí kia bị động tay động chân, Hi Tử sư huynh bị phong cấm, thậm chí là chuyện Tuân Tử bị giết, đều có người đứng phía sau điều khiển ư?
- Chẳng lẽ là Thanh Huyền sao?
- Thanh Huyền đắc đạo, là ở mười bốn ngàn năm trước, thời đại Vân Hoang. Không có khả năng là hắn đưa cấm thuật đặt lên trên thần khí khai thiên được. Lại nói tiếp, bằng vào bản sự năm đó của hắn, cũng chỉ tương đương với Thánh tôn Tuân Tử mà thôi, thậm chí là không bằng nữa là.
Long Ảnh im lặng không nói, tinh thần không yên, giống như nhớ đến một người, nhưng lại không thể xác định.
Sau một lúc, lại liếc nhìn Tông Thủ một cái thật sâu.
Tông Thủ vẫn chưa phát hiện, đang nghĩ đến đời sau. Mười thánh địa, mười chín linh phủ, tất cả đều im lặng, hằng năm lúc thu đồ đệ có thể nói là thiếu lại thiếu.
Khi đó còn từng nghe đồn qua, cội nguồn của các giáo phái đã sớm chuyển ra ngoài vực.
Thậm chí là khi Thần Hoàng quật dậy, quản lý trăm vạn thế giới, cũng chưa từng chọn Vân Giới làm thủ đô.
Chẳng lẽ cũng là vì như vậy sao?
- Nếu nói như thế thì lần linh triều dâng lên này, đối với Vân Giới chúng ta mà nói, kỳ thật là kiếp nạn lớn. Lại tiếp tục phong cấm? Hay là ngăn cản thần khí khai thiên kia bị lấy ra?
Tú Quan lắc đầu:
- Ta cũng không biết phải làm sao mới đúng, chỉ có thể đi từng bước xem từng bước mà thôi.
Nhìn mọi người vẫn khó hiểu, lại giải thích tiếp:
- Hi Tử sư huynh từng đoán qua, trong vực giới này, người đạt đến mức nửa bước nữa thì Hợp Chân hẳn chỉ có một mình sư huynh mà thôi. Ta tự lấy Huyền hoàng đại lực quyết, Đạo chứng vĩnh hằng, cũng có thể thấy được, lòng người có cố kỵ, từ đầu đến cuối không ai dám khinh thường đơn giản nếm thử cởi bỏ phong cấm cho Hi Tử sư huynh.
Trong lòng Tông Thủ nghiêm nghị, sau đó liền trông thấy khung cảnh bên ngoài, kim quang lóe lên, chiếu rọi ngàn dặm.
Một lát sau, liền lặng lẽ cười.
Một cảnh kia mọi người cũng đã thấy vào trong mắt, trừ Tông Thủ ra thì sắc mặt mọi người đều trở nên trầm trọng không thôi.
Ngụy Húc cười khổ nói:
- Cái tên Chu Tử này xem ra không hề muốn từ bỏ ý định mà, đây là chuyện của Thương Sinh Đạo chúng ta, lại liên lụy đến sư đệ.
- Kẻ địch của Nho môn, đây là lệnh triệu tập thiên hạ nho sinh người người đều đứng lên. Tên Chu Tử này thực là hảo thủ đoạn mà.
Tông Thủ lắc đầu, từ phản ứng của Chu Tử khi hắn cầm lấy Thương Sinh Linh Thất kiếm cũng đã ngờ tới, cho nên có tâm lý chuẩn bị.
- Không có sao, vài năm trước, lúc về với Vân Giới. Đại Kiền ta muốn giữ chắc vùng Trung Ương Lục Đông Nam. Nhất định là phải đường đường chính chính tranh tài với Đại Thương. Sớm muộn thì cũng phải đánh, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đại Kiền làm chủ Trung Ương Vân Lục Đông Nam, mấy năm nay tuy là bách chiến bách thắng, có thực lực bình định toàn bộ man tộc. Khả Đại Thương cũng không phải là không có phản ứng gì, vị nguyên thần hoàng đế không thể ngồi xem Đại Kiền thuận lợi chiếm giữ Đông Nam, trở thành cai gai trong mắt.
Tuy là ốc mà không mang nổi mình, chả mấy năm mà vác họa vào thân, thầm viện binh giáp, gây xích mích trong chư tộc. Có lúc còn trực tiếp cho xuất quân.
Khiến cho địa bàn của Đại Kiền khó có thể bình ổn lại.
/1700
|