Dù sao cũng là trương thượng quốc, tại phía nam chư man rất có uy, khả năng triệu tập và sức uy hiếp cũng vô cùng lớn.
Đại Kiền nếu muốn đứng vững tất phải lấy Đại Thương ra làm uy, nếu không khó để tiêu diệt tận gốc. Như vậy tài năng chân chính đã làm chư man kinh sợ, thậm chí tiến quân Trung Nguyên.
Huống chi ba mươi vạn đạo binh của Đại Thương, đều bị hắn một kiếm chém chết. Hôm nay Đại Kiền không phải không có cơ thắng mà là đại thắng.
Về phần địch cái gì, cũng không cần quan tâm. Quay về với Đại Kiền, tất cả đất man di, nho sinh thực sự thiếu thương cảm.
Mọi người ở đây không quá lo lắng, mà chỉ là có chút băn khoăn mà thôi. Dù sao đại quốc chinh chiến cũng không phải chuyện nhỏ. Bất luận là thắng hay bại thì vẫn có thiệt hại về tính mạng. Mà Tông Thủ đã hy sinh vì Thương Sinh Khung Cảnh, có công lao rất lớn.
Lúc này nghe những lời Tông Thủ nói mới thở dài. Nhưng đều dùng ánh mắt mệt mỏi, ghé vào vai Tông Thủ nói khẽ.
Nguyên Tĩnh, Huyền Sương hai người thần tình quái dị, mi phi sắc vũ. Thánh vương lâm thế, lại bị cho rằng là nho địch, vị kia trước là tiên thánh chu tử, thực là làm chuyện ngu xuẩn.
Tú quan thì nói:
- Trận chiến này, phỏng chừng Thánh Tôn cũng sẽ không nhúng tay, song vẫn phải có đề phòng. Nếu ở trong Thương Sinh Khung Cảnh, thì đã không có vấn đề gì. Như vậy thất thương sinh kiếm khí, cũng không cần tiếp tục trấn áp Thương Sinh Khung Cảnh. Kiếm trận này, ngươi có thể di chuyển, Ngụy húc mấy người, cũng do ngươi điều phối. Năm vạn sinh linh huyền long sĩ kia, mười ngày sau, sẽ chạy tới Nam Di.
Tông Thủ đã không còn mối quan hệ gì với Thương Đạo Sinh, như vậy Thương Sinh Đạo tham gia trực tiếp Đại Kiền chiến sự cũng là danh chính ngôn thuận.
Tông Thủ chau mày, có thương sinh linh thất kiếm trấn áp, đương nhiên là tốt. Có thể loại bỏ khả năng Thánh Tôn nhúng tay vào.
Uy lực của thương sinh linh kiếm trận, ở ngoài Khung Cảnh, thế nào cũng có cách khống chế.
Mà bản thân Ngụy Húc, đã là một vị Thánh Tôn.
Vừa nghe được một câu, liền có cảm giác kì lạ.
Đang muốn cự tuyệt, lập tức Ngụy Húc lại nói:
- Nếu ta Đại Thương hoàng đế, trước khi ngự giá thân chinh, tất nhiên sẽ mộ binh phiên quân, thế gia tư quân quốc nội trước, dĩ ứng thử chiến.
Tông Thủ chợt giật mình, lòng hơi trầm xuống, phiên quốc và thế gia tư quân, hắn cũng quên, nói như thế, chiến sự lần này, sợ là không như tưởng tượng.
Tính toán kĩ lưỡng, chí ít thì lực lượng chênh lệch phải sáu bảy lần. Mặc nhiên là hướng về đỉnh núi Thái Sơn.
Chủ yếu là nói binh, Lúc này Đại Kiền ở Vân Giới, binh lực còn hoàn thiện.
Thực sự là nói đến binh, chỉ có chưa tới sáu vạn.
Mà Đại Thương kia, các phiên trấn và thế gia, dù có bảo lưu, vẫn có thể mộ binh, có khi vượt lên hơn con số hai mươi vạn
Không thể không nói rằng, trận chiến này đến thật không đúng lúc.
Song là thời cơ tốt nhất Đại Thương thành nước có thực lực gấp mười Đại Kiền. Không biết quân đội mạnh cỡ nào. Vị nguyên thần hoàng đế Anh Vũ kia, có lẽ có thể hồi phục nguyên khí, cũng không nhớ rõ.
Trận chiến này, hắn định thâm nhập từ từ, chậm rãi bằng thỏa thuận với Đại Thương. Tại phía nam, khiến quân Đại Thương suy sụp. Khiến Đại Thương kiệt sức, nội chiến hỗn loạn.
Phía nam man địa phản loạn không dứt, hàng năm tử thương tram vạn người, Đại Kiền cũng không có khả năng rút lui.
Trường thương không bằng đoản thương. Có thể một trận đả thương Đại Thương, khiến cho rụt đầu mà rút, trả lịa yên ổn cho phía nam.
Nhưng hôm nay xem ra, e rằng bản thân nghĩ vậy là tất nhiên.
Sau cuộc thảo luận này, Tông Thủ tinh thần không tốt, không để ý tới ý kiến mọi người.
Cũng không chỉ la sự cảm kích với Long ảnh, Ngao Khôn vì đã trợ cấp cho đệ tử chết trận, trùng kiến Khung Cảnh…
- Linh triều đại khởi, Thương Sinh Đạo chúng ta nguyên bản chỉ muốn nhìn xem biến cố lần này của Vân giới, nhưng hôm nay Nguyên Tĩnh Huyền Sương đã tới được Chí Cảnh. Ngụy Húc hôm nay cũng may mắn độ kiếp rồi. Thương Sinh Đạo tuy chưa hồi phục toàn thịnh nhưng đã có thực lực để tranh một trận. Nhưng chúng ta bị chư tông chư giáo chú mục, tuy không thể làm gì nhưng cũng không sợ người ta tính toán. Hôm nay Tú Quan để lại những bí tân này là vì muốn báo cho các người biêt đường mà phòng bị.
Chỉ có một câu này của Tú Quan là hắng nghe lọt tai, còn lại thì không để ý, không đến hai canh giờ, thì mọi người đều đã tản đi, Tông Thủ cũng nóng lòng, vội vã quay về Kiền Thiên Sơn.
Vài năm không thấy Hiên Viên Y và Khổng Dao, còn hài tử khi sinh ra mình không được gặp kia nữa, Tông Thủ đã tưởng niệm đã lâu.
Trở về được hơn mười ngày, hắn đã cố gắng áp chế cái cảm giác đó của mình lại, nhưng đến lúc này thì đúng là không thể vãn hồi được.
Chẳng qua trước khi đi còn phải xử lý con Thổ cẩu này nữa.
Từ khi bị cự tuyệt chui vào hồn hải của Tông Thủ vị tiểu gia hỏa Khiếu Nhật này luôn rầu rĩ không vui, thỉnh thoảng lại giương nanh múa vuốt với hắn, vô cùng bất mãn.
Có lúc thì còn cắn cắn tay áo của hắn mà nhai nữa.
- Đi vào Bạch Động Pháp Tướng có thể khiến cho ngươi biết nói sao?
- Nếu như muộn thì ngươi không đánh lại nó? Là đầu hắc kỳ lân kia? Ngươi vốn đâu phải là đấu thủ của nó? Đây đâu khác gì là đùa với mệnh đâu, đừng có háo thắng.
- Không sợ ác khí nhiễu thân, nguy hiểm quấn mình? Tiểu gia hỏa ngươi thực không biết sống chết đó nha!
- Hiểu rồi, chẳng qua làm không xong thì mười năm sau, Đại Kiền sẽ quốc phá nhân vong. Lúc đó thì làm gì còn Vương đạo chi khí cho ngươi hấp thu hả? Nói không chừng Tông Thủ ta đây đã biến thành kẻ hôn quân bạo ngược tự cổ chí kim đó.
Đám Nho môn kia đã sớm gán cho hắn cái mác hôn quân rồi.
Kỳ thực thì cũng không cần phải chần chừ, thực sự bị Khiếu Nhật làm cho chết phiền, Tông Thủ liền dung pháp quyết hút con Thổ cẩu này vào bên trong hồn hải pháp tướng.
Chỉ là hắn còn chưa kịp nhìn xem biến hóa bên trong hồn hải, thì chợt nghe thấy một vị Thương Sinh Đạo đệ tử truyền tin tới.
- Kiếm Tông tông chủ tới thăm sao?
- Kiếm Tông tông chủ tới ư?
Tông Thủ cũng không thấy ngoài ý muốn, chỉ là hơi ngạc nhiên.
Khi Thương Sinh Khung Cảnh đại chiến thì Kiếm Phật lưỡng tông không ngoài ý muốn vẫn bàng quan mà xem, không có phản ứng gì.
Kinh ngạc là người đầu tiên tới lại không phải Phật môn mà là Kiếm tông.
Chẳng qua Kiếm tông từ đầu đến cuối chỉ do vị nhất giáo chi chủ Ngụy Húc tiếp đãi.
Người muốn gặp Tông Thủ chính là Kiếm cung Cung chủ Lăng Trần.
Khi Tông Thủ đi ra bên ngoài Khung Cảnh thì gặp vị trung niên nam tử để lại cho hắn ấn tượng khá sâu, đang đứng ở nơi oán lực quanh quẩn vô số.
Tay phải khẽ chỉ, đúng là đang thôi diễn Thiên đạo kiếm ý ở nơi này.
Thần Cảnh sơ giai!
Trong mắt Tông Thủ hiện lên điểm tinh quang, bởi nhớ kỹ lấn trước gặp mặt, kẻ này cũng mới chỉ có tu vi Cửu giai mà thôi.
Hậu tích bạc phát, thực là không qua được kẻ này! Cho dù là Thủy Lăng Ba thì cũng còn thua xa.
Đại Kiền nếu muốn đứng vững tất phải lấy Đại Thương ra làm uy, nếu không khó để tiêu diệt tận gốc. Như vậy tài năng chân chính đã làm chư man kinh sợ, thậm chí tiến quân Trung Nguyên.
Huống chi ba mươi vạn đạo binh của Đại Thương, đều bị hắn một kiếm chém chết. Hôm nay Đại Kiền không phải không có cơ thắng mà là đại thắng.
Về phần địch cái gì, cũng không cần quan tâm. Quay về với Đại Kiền, tất cả đất man di, nho sinh thực sự thiếu thương cảm.
Mọi người ở đây không quá lo lắng, mà chỉ là có chút băn khoăn mà thôi. Dù sao đại quốc chinh chiến cũng không phải chuyện nhỏ. Bất luận là thắng hay bại thì vẫn có thiệt hại về tính mạng. Mà Tông Thủ đã hy sinh vì Thương Sinh Khung Cảnh, có công lao rất lớn.
Lúc này nghe những lời Tông Thủ nói mới thở dài. Nhưng đều dùng ánh mắt mệt mỏi, ghé vào vai Tông Thủ nói khẽ.
Nguyên Tĩnh, Huyền Sương hai người thần tình quái dị, mi phi sắc vũ. Thánh vương lâm thế, lại bị cho rằng là nho địch, vị kia trước là tiên thánh chu tử, thực là làm chuyện ngu xuẩn.
Tú quan thì nói:
- Trận chiến này, phỏng chừng Thánh Tôn cũng sẽ không nhúng tay, song vẫn phải có đề phòng. Nếu ở trong Thương Sinh Khung Cảnh, thì đã không có vấn đề gì. Như vậy thất thương sinh kiếm khí, cũng không cần tiếp tục trấn áp Thương Sinh Khung Cảnh. Kiếm trận này, ngươi có thể di chuyển, Ngụy húc mấy người, cũng do ngươi điều phối. Năm vạn sinh linh huyền long sĩ kia, mười ngày sau, sẽ chạy tới Nam Di.
Tông Thủ đã không còn mối quan hệ gì với Thương Đạo Sinh, như vậy Thương Sinh Đạo tham gia trực tiếp Đại Kiền chiến sự cũng là danh chính ngôn thuận.
Tông Thủ chau mày, có thương sinh linh thất kiếm trấn áp, đương nhiên là tốt. Có thể loại bỏ khả năng Thánh Tôn nhúng tay vào.
Uy lực của thương sinh linh kiếm trận, ở ngoài Khung Cảnh, thế nào cũng có cách khống chế.
Mà bản thân Ngụy Húc, đã là một vị Thánh Tôn.
Vừa nghe được một câu, liền có cảm giác kì lạ.
Đang muốn cự tuyệt, lập tức Ngụy Húc lại nói:
- Nếu ta Đại Thương hoàng đế, trước khi ngự giá thân chinh, tất nhiên sẽ mộ binh phiên quân, thế gia tư quân quốc nội trước, dĩ ứng thử chiến.
Tông Thủ chợt giật mình, lòng hơi trầm xuống, phiên quốc và thế gia tư quân, hắn cũng quên, nói như thế, chiến sự lần này, sợ là không như tưởng tượng.
Tính toán kĩ lưỡng, chí ít thì lực lượng chênh lệch phải sáu bảy lần. Mặc nhiên là hướng về đỉnh núi Thái Sơn.
Chủ yếu là nói binh, Lúc này Đại Kiền ở Vân Giới, binh lực còn hoàn thiện.
Thực sự là nói đến binh, chỉ có chưa tới sáu vạn.
Mà Đại Thương kia, các phiên trấn và thế gia, dù có bảo lưu, vẫn có thể mộ binh, có khi vượt lên hơn con số hai mươi vạn
Không thể không nói rằng, trận chiến này đến thật không đúng lúc.
Song là thời cơ tốt nhất Đại Thương thành nước có thực lực gấp mười Đại Kiền. Không biết quân đội mạnh cỡ nào. Vị nguyên thần hoàng đế Anh Vũ kia, có lẽ có thể hồi phục nguyên khí, cũng không nhớ rõ.
Trận chiến này, hắn định thâm nhập từ từ, chậm rãi bằng thỏa thuận với Đại Thương. Tại phía nam, khiến quân Đại Thương suy sụp. Khiến Đại Thương kiệt sức, nội chiến hỗn loạn.
Phía nam man địa phản loạn không dứt, hàng năm tử thương tram vạn người, Đại Kiền cũng không có khả năng rút lui.
Trường thương không bằng đoản thương. Có thể một trận đả thương Đại Thương, khiến cho rụt đầu mà rút, trả lịa yên ổn cho phía nam.
Nhưng hôm nay xem ra, e rằng bản thân nghĩ vậy là tất nhiên.
Sau cuộc thảo luận này, Tông Thủ tinh thần không tốt, không để ý tới ý kiến mọi người.
Cũng không chỉ la sự cảm kích với Long ảnh, Ngao Khôn vì đã trợ cấp cho đệ tử chết trận, trùng kiến Khung Cảnh…
- Linh triều đại khởi, Thương Sinh Đạo chúng ta nguyên bản chỉ muốn nhìn xem biến cố lần này của Vân giới, nhưng hôm nay Nguyên Tĩnh Huyền Sương đã tới được Chí Cảnh. Ngụy Húc hôm nay cũng may mắn độ kiếp rồi. Thương Sinh Đạo tuy chưa hồi phục toàn thịnh nhưng đã có thực lực để tranh một trận. Nhưng chúng ta bị chư tông chư giáo chú mục, tuy không thể làm gì nhưng cũng không sợ người ta tính toán. Hôm nay Tú Quan để lại những bí tân này là vì muốn báo cho các người biêt đường mà phòng bị.
Chỉ có một câu này của Tú Quan là hắng nghe lọt tai, còn lại thì không để ý, không đến hai canh giờ, thì mọi người đều đã tản đi, Tông Thủ cũng nóng lòng, vội vã quay về Kiền Thiên Sơn.
Vài năm không thấy Hiên Viên Y và Khổng Dao, còn hài tử khi sinh ra mình không được gặp kia nữa, Tông Thủ đã tưởng niệm đã lâu.
Trở về được hơn mười ngày, hắn đã cố gắng áp chế cái cảm giác đó của mình lại, nhưng đến lúc này thì đúng là không thể vãn hồi được.
Chẳng qua trước khi đi còn phải xử lý con Thổ cẩu này nữa.
Từ khi bị cự tuyệt chui vào hồn hải của Tông Thủ vị tiểu gia hỏa Khiếu Nhật này luôn rầu rĩ không vui, thỉnh thoảng lại giương nanh múa vuốt với hắn, vô cùng bất mãn.
Có lúc thì còn cắn cắn tay áo của hắn mà nhai nữa.
- Đi vào Bạch Động Pháp Tướng có thể khiến cho ngươi biết nói sao?
- Nếu như muộn thì ngươi không đánh lại nó? Là đầu hắc kỳ lân kia? Ngươi vốn đâu phải là đấu thủ của nó? Đây đâu khác gì là đùa với mệnh đâu, đừng có háo thắng.
- Không sợ ác khí nhiễu thân, nguy hiểm quấn mình? Tiểu gia hỏa ngươi thực không biết sống chết đó nha!
- Hiểu rồi, chẳng qua làm không xong thì mười năm sau, Đại Kiền sẽ quốc phá nhân vong. Lúc đó thì làm gì còn Vương đạo chi khí cho ngươi hấp thu hả? Nói không chừng Tông Thủ ta đây đã biến thành kẻ hôn quân bạo ngược tự cổ chí kim đó.
Đám Nho môn kia đã sớm gán cho hắn cái mác hôn quân rồi.
Kỳ thực thì cũng không cần phải chần chừ, thực sự bị Khiếu Nhật làm cho chết phiền, Tông Thủ liền dung pháp quyết hút con Thổ cẩu này vào bên trong hồn hải pháp tướng.
Chỉ là hắn còn chưa kịp nhìn xem biến hóa bên trong hồn hải, thì chợt nghe thấy một vị Thương Sinh Đạo đệ tử truyền tin tới.
- Kiếm Tông tông chủ tới thăm sao?
- Kiếm Tông tông chủ tới ư?
Tông Thủ cũng không thấy ngoài ý muốn, chỉ là hơi ngạc nhiên.
Khi Thương Sinh Khung Cảnh đại chiến thì Kiếm Phật lưỡng tông không ngoài ý muốn vẫn bàng quan mà xem, không có phản ứng gì.
Kinh ngạc là người đầu tiên tới lại không phải Phật môn mà là Kiếm tông.
Chẳng qua Kiếm tông từ đầu đến cuối chỉ do vị nhất giáo chi chủ Ngụy Húc tiếp đãi.
Người muốn gặp Tông Thủ chính là Kiếm cung Cung chủ Lăng Trần.
Khi Tông Thủ đi ra bên ngoài Khung Cảnh thì gặp vị trung niên nam tử để lại cho hắn ấn tượng khá sâu, đang đứng ở nơi oán lực quanh quẩn vô số.
Tay phải khẽ chỉ, đúng là đang thôi diễn Thiên đạo kiếm ý ở nơi này.
Thần Cảnh sơ giai!
Trong mắt Tông Thủ hiện lên điểm tinh quang, bởi nhớ kỹ lấn trước gặp mặt, kẻ này cũng mới chỉ có tu vi Cửu giai mà thôi.
Hậu tích bạc phát, thực là không qua được kẻ này! Cho dù là Thủy Lăng Ba thì cũng còn thua xa.
/1700
|