Nguyên Vô Thương sau khi phục sinh nguyên khí suy yếu, khí cơ suy yếu, hắn vẫn không nhịn được cười to phóng đảng, oán hận hiện ra trong mắt.
- Ngu xuẩn!
Gương mặt Đạo Huyền lập tức vặn vẹo, cũng không quan tâm tới sinh tử của Nguyên Vô Thương.
Sinh nguyên chi lực qua đi thì tử khí lan tràn. Thi khí nơi này hỗn tạp khiến cho nơi này minh lực tràn ngập, sát thi ở xa xa dừng động tác.
Ánh mắt nhao nhao mờ mịt nhìn qua thiên đàn. Bộ phận sát thi tâm trí yếu nhược càng phát ra âm thanh gào gú khàn khàn.
Giống như triều bái vương giả quỳ rạp xuống.
Ngay cả những thi tướng vẻ mặt vẫn mờ mịt kỳ quái nhìn qua.
Thân hình của Tông Thủ nhanh chóng héo rũ. Sau lưng tắc mở ra minh môn, tử khí mênh mông chảy xuôi ra ngoài, minh hà thao thao bất tuyệt.
Mà Luyện Thần Kiếm trong tay của Tông Thủ lúc này nhiễm một tầng hào quang màu xám.
Hào quang thánh khiết, tăng thêm tử khí thuần chánh nhất, khiến cho toàn thân của Tông Thủ hiện tại có khí chất kỳ quái.
Càng khiến bản năng của người ta sinh ra cảm giác nguy hiểm...
Kiếm quang màu xám và minh hà cuồn cuộn quét qua phía trước.
Không tuân thủ không gian chi pháp, bất tuân thời gian chi pháp. Cái gọi là tử vong bản thân không bị thời không ngăn cản.
Lúc Đạo Huyền kịp phản ứng, cực lực chuyển dời né tránh thì một kiếm kia đã hiện ra trước mặt của hắn.
Trong mắt của Đạo Huyền chỉ có tơ máu rậm rạp. Tông Thủ này không ngờ vẫn còn một môn thần thông cấp diệt thế tiếp cận cấp vô thượng!
Đạo Huyền Đoạt Thần Đại Pháp của hăn hiện giờ không có tác dụng, không cách nào dao động tử vong chi lực.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn một kiếm chém tới, xuyên thủng cổ họng của mình, sau đó đầu của hắn bị cắt ra. Khí tức màu xám bao phủ toàn thân.
Phối hợp với trảm tiên chi lực, khu trục sinh cơ trong người của hắn.
Chính mình đã bại? Chết?
Đạo Huyền bị chém bay đầu, , ánh mắt kinh ngạc nhìn qua kiếm quang xám trắng.
Mà người cầm kiếm khóe môi cười châm chọc.
Đạo Huyền hắn tung hoành Vân Giới sáu ngàn năm trước, hàng phục hàng tỉ tu giả, Đạo Huyền đại kiếp nạn khiến cho tu sĩ trên Tiên Cảnh sợ hãi. Ma diễm ngập trời, dùng sức một mình khiến sáu đại giáo sợ như sợ cọp, thần hồn nát thần tính.
Lúc này lại thua trong tay hậu bối chưa đủ hai mươi--
Đây là dạng quái vật gì?
Thần hông Vô Lượng Chung Thủy , Lục Thần Trảm Tiên Phi Đao, Minh Hà Cáo Tử Kiếm.
Thần thông cấp mười hai gần cấp mười ba, nhất là loại thứ hai lúc này tinh tế tới mức dù có đề phòn nhưng không cách nào né tránh.
Cơ hồ là bỏ qua giai vị...
Nghĩ đến những thiếu nam thiếu nữ như con sâu cái kiến lúc trước mình có thể tùy thời khi nhục lại giết mình.
Đối phương giống như cầm cây lúa chém đầu mình vậy.
Có thể nào cam tâm? Làm sao có thể?
Lúc này bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, thần niệm đang bao phủ nơi này chấn động kịch liệt.
Tuy nhiên không có ngoại lệ, nhìn thiếu niên cầm kiếm trên thiên đàn vô cùng kiêng kỵ.
Ngay cả đạo Huyền Ma Chủ sáu ngàn năm trước tung hoành Vân Giới, không người có thể chế phục, hôm nay cũng bại vong trong tay của hắn?
Thật không hỗ là Huyết Kiếm Yêu Quân, Vân Giới Vô Địch --
Nhân vật như vậy là thiên tài tỉ năm mới có.
Cùng một thời gian cách đó một trăm bảy mươi thước. Một thiếu nữ đang ở trong thi quân nhìn qua, ánh mắt phức tạp nhìn qua thiên đàn.
- Thánh Vương, tử kiếm --
Âm hỏa trong mắt cốt diệt đang lóe lên:
- Vì sao ta có cảm giac Tông Thủ lại có quyền uy và cao quý như bệ hạ? Giống như chủ nhân của cốt diệt?
- Là vừa rồi thi hạch của ta và ngươi bị hắn ngăn chặn.
Liêm nhị sắc mặt vốn tái nhợt càng thêm khó coi.
Không chỉ hai người bọn họ, những thi đàn chung quanh đều có tình hình như thế.
- Ta hiện tại cũng đã hiểu vì sao minh đế bệ hạ lại cho ta và ngươi tới đây tìm hắn, người này...
Lời sau chưa nói ra. Ánh mắt Củng Hân Nhiên lạnh lùng quét tới.
Liêm nhị ngượng ngùng cười cười, kịp thời im miệng.
Mà lúc này cả phiến thiên địa bỗng nhiên sáng ngời không ngớt.
Nguyên thần của Đạo Huyền ngoài ý định là chưa hề tản ra, mà thân hình của hắn bị cưỡng ép định trên hư không.
Dưới thân hắn, trong địa vực mười dặm, chỉ thấy vô số sát thi không hề có nguyên do co quắp trên đất.
Từng đạo khói đen và thi khí bay ra, phóng lên không trung, dũng mãnh tiến vào trong người Đạo Huyền.
Trong thiên địa là tiếng cười như điên của Đạo Huyền.
- Một kiếm này của ngươi hẳn là làm Đạo Huyền ta mất mạng không sai? Si tâm vọng tưởng! Đạo Huyền Đoạt Thần Đại Pháp thần thông làm sao như ngươi tưởng tượng?
Càng ngày càng nhiều thi khí tụ hợp, cái cổ đứt gãy của Đạo Huyền thình lình có thịt sinh trưởng, kết nối đầu của hắn.
Hai tay cũng khôi phục như ban đầu, trong con ngươi nhiều ra một phần xám trắng, thần sắc điên cuồng.
Ánh mắt Nguyên Vô Thương cùng Trầm Nguyệt Hiên ngẩn ngơ, nhìn lên trời một màn này.
Từ khi Đạo Huyền Ma Chủ xuất hiện, đã có không sai biệt lắm nửa khắc. Nhưng mà lúc này mới nhìn ra Đạo Huyền mới dùng toàn lực phóng thích Đạo Huyền Đoạt Thần Đại Pháp.
Hơn mười dặm thi khí tinh hoa của trăm vạn sát thi bị đoạt đi.
Lúc này dưới áp chế của Đạo Huyền thì sát thi không có lực chống cự, môn thần thông cấp diệt thế này có tồn tại chính là vì cướp đoạt.
Lâm Huyền Huyên cũng nhíu mày, nỉ non một tiếng nói:
- Quả thực là quái vật --
Lúc này Đạo Huyền giống như người chết sống lại, cũng không thể dùng giày vò mà hình dung.
Cưỡng ép đoạt lấy đại lượng thi khí dùng duy trì hắn tồn tại, lại dung hợp kiếm ý tử vong của Tông Thủ. Cũng không biết cuối cùng Đạo Huyền này nên hình dung là cái gì nữa.
- Ta có bộ dáng hôm nay giống như thi không thuộc thì, đều là do Tông Thủ ngươi ban tặng!
Ánh mắt Đạo Huyền Ma Chủ hung lệ, thân ảnh trực tiếp trốn ra xa.
- Thù này phải báo, nếu không ta không xưng là Ma Chủ --
Tông Thủ thần sắc hờ hững, cũng không cảm thấy ngoài y muốn. Xương cốt bản thân của hắn bị Đạo Huyền oanh kích gần như biến thành bùn rồi, lúc này chỉ có thể co quắp ngồi xuống. Toàn bộ nhờ Cửu Khiếu Sinh Nguyên Thạch không ngừng rót sinh lực vào mới chèo chống được.
Thi triển Minh Hà Cáo Tử Kiếm thì tình trạng của hắn không chịu nổi.
Cũng may kế tiếp cũng không cần dựa vào thân thể.
- Thỉnh sư thúc hộ pháp cho ta.
Tông Thủ nhắm mắt lại điều tức.
Giờ phút này vô lượng phật lực quấn quanh bên ngoài nguyên thần của hắn, tràn ra hào quang màu vàng, huy hoàng sáng lạn, dưới chân có kim liên mười hai cánh.
Mượn nhờ cái này Thánh Giai Kim Thân, Tông Thủ tự tin độn quang của mình không thua kém gì Nhâm Hà tôn giả.
Nhất là Đạo Huyền vẫn đang trọng thương!
Mượn nhờ hàng tỉ thi khí thật sự khôi phục toàn bộ thương thế sao? Làm sao có thể?
Giơ tay lên khẽ vẫy, xa xa nhìn qua bảy mươi hai Thánh Hỏa Ngân Nghĩ, đã bị thần thông của hắn kéo ra sau lưng.
Bảy mươi hai con kiến này cũng lập tức theo tâm ý của hắn, mượn nhờ linh giáp trên người bao quanh thân thể của hắn.
Hiện lên hình tròn, riêng phần mình triển khai ba cánh chim trắng noãn.
Thánh bạch chi hỏa lượn lờ, tỏa ra vô thượng ngân huy, cường đại và thánh khiết.
- Ngu xuẩn!
Gương mặt Đạo Huyền lập tức vặn vẹo, cũng không quan tâm tới sinh tử của Nguyên Vô Thương.
Sinh nguyên chi lực qua đi thì tử khí lan tràn. Thi khí nơi này hỗn tạp khiến cho nơi này minh lực tràn ngập, sát thi ở xa xa dừng động tác.
Ánh mắt nhao nhao mờ mịt nhìn qua thiên đàn. Bộ phận sát thi tâm trí yếu nhược càng phát ra âm thanh gào gú khàn khàn.
Giống như triều bái vương giả quỳ rạp xuống.
Ngay cả những thi tướng vẻ mặt vẫn mờ mịt kỳ quái nhìn qua.
Thân hình của Tông Thủ nhanh chóng héo rũ. Sau lưng tắc mở ra minh môn, tử khí mênh mông chảy xuôi ra ngoài, minh hà thao thao bất tuyệt.
Mà Luyện Thần Kiếm trong tay của Tông Thủ lúc này nhiễm một tầng hào quang màu xám.
Hào quang thánh khiết, tăng thêm tử khí thuần chánh nhất, khiến cho toàn thân của Tông Thủ hiện tại có khí chất kỳ quái.
Càng khiến bản năng của người ta sinh ra cảm giác nguy hiểm...
Kiếm quang màu xám và minh hà cuồn cuộn quét qua phía trước.
Không tuân thủ không gian chi pháp, bất tuân thời gian chi pháp. Cái gọi là tử vong bản thân không bị thời không ngăn cản.
Lúc Đạo Huyền kịp phản ứng, cực lực chuyển dời né tránh thì một kiếm kia đã hiện ra trước mặt của hắn.
Trong mắt của Đạo Huyền chỉ có tơ máu rậm rạp. Tông Thủ này không ngờ vẫn còn một môn thần thông cấp diệt thế tiếp cận cấp vô thượng!
Đạo Huyền Đoạt Thần Đại Pháp của hăn hiện giờ không có tác dụng, không cách nào dao động tử vong chi lực.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn một kiếm chém tới, xuyên thủng cổ họng của mình, sau đó đầu của hắn bị cắt ra. Khí tức màu xám bao phủ toàn thân.
Phối hợp với trảm tiên chi lực, khu trục sinh cơ trong người của hắn.
Chính mình đã bại? Chết?
Đạo Huyền bị chém bay đầu, , ánh mắt kinh ngạc nhìn qua kiếm quang xám trắng.
Mà người cầm kiếm khóe môi cười châm chọc.
Đạo Huyền hắn tung hoành Vân Giới sáu ngàn năm trước, hàng phục hàng tỉ tu giả, Đạo Huyền đại kiếp nạn khiến cho tu sĩ trên Tiên Cảnh sợ hãi. Ma diễm ngập trời, dùng sức một mình khiến sáu đại giáo sợ như sợ cọp, thần hồn nát thần tính.
Lúc này lại thua trong tay hậu bối chưa đủ hai mươi--
Đây là dạng quái vật gì?
Thần hông Vô Lượng Chung Thủy , Lục Thần Trảm Tiên Phi Đao, Minh Hà Cáo Tử Kiếm.
Thần thông cấp mười hai gần cấp mười ba, nhất là loại thứ hai lúc này tinh tế tới mức dù có đề phòn nhưng không cách nào né tránh.
Cơ hồ là bỏ qua giai vị...
Nghĩ đến những thiếu nam thiếu nữ như con sâu cái kiến lúc trước mình có thể tùy thời khi nhục lại giết mình.
Đối phương giống như cầm cây lúa chém đầu mình vậy.
Có thể nào cam tâm? Làm sao có thể?
Lúc này bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, thần niệm đang bao phủ nơi này chấn động kịch liệt.
Tuy nhiên không có ngoại lệ, nhìn thiếu niên cầm kiếm trên thiên đàn vô cùng kiêng kỵ.
Ngay cả đạo Huyền Ma Chủ sáu ngàn năm trước tung hoành Vân Giới, không người có thể chế phục, hôm nay cũng bại vong trong tay của hắn?
Thật không hỗ là Huyết Kiếm Yêu Quân, Vân Giới Vô Địch --
Nhân vật như vậy là thiên tài tỉ năm mới có.
Cùng một thời gian cách đó một trăm bảy mươi thước. Một thiếu nữ đang ở trong thi quân nhìn qua, ánh mắt phức tạp nhìn qua thiên đàn.
- Thánh Vương, tử kiếm --
Âm hỏa trong mắt cốt diệt đang lóe lên:
- Vì sao ta có cảm giac Tông Thủ lại có quyền uy và cao quý như bệ hạ? Giống như chủ nhân của cốt diệt?
- Là vừa rồi thi hạch của ta và ngươi bị hắn ngăn chặn.
Liêm nhị sắc mặt vốn tái nhợt càng thêm khó coi.
Không chỉ hai người bọn họ, những thi đàn chung quanh đều có tình hình như thế.
- Ta hiện tại cũng đã hiểu vì sao minh đế bệ hạ lại cho ta và ngươi tới đây tìm hắn, người này...
Lời sau chưa nói ra. Ánh mắt Củng Hân Nhiên lạnh lùng quét tới.
Liêm nhị ngượng ngùng cười cười, kịp thời im miệng.
Mà lúc này cả phiến thiên địa bỗng nhiên sáng ngời không ngớt.
Nguyên thần của Đạo Huyền ngoài ý định là chưa hề tản ra, mà thân hình của hắn bị cưỡng ép định trên hư không.
Dưới thân hắn, trong địa vực mười dặm, chỉ thấy vô số sát thi không hề có nguyên do co quắp trên đất.
Từng đạo khói đen và thi khí bay ra, phóng lên không trung, dũng mãnh tiến vào trong người Đạo Huyền.
Trong thiên địa là tiếng cười như điên của Đạo Huyền.
- Một kiếm này của ngươi hẳn là làm Đạo Huyền ta mất mạng không sai? Si tâm vọng tưởng! Đạo Huyền Đoạt Thần Đại Pháp thần thông làm sao như ngươi tưởng tượng?
Càng ngày càng nhiều thi khí tụ hợp, cái cổ đứt gãy của Đạo Huyền thình lình có thịt sinh trưởng, kết nối đầu của hắn.
Hai tay cũng khôi phục như ban đầu, trong con ngươi nhiều ra một phần xám trắng, thần sắc điên cuồng.
Ánh mắt Nguyên Vô Thương cùng Trầm Nguyệt Hiên ngẩn ngơ, nhìn lên trời một màn này.
Từ khi Đạo Huyền Ma Chủ xuất hiện, đã có không sai biệt lắm nửa khắc. Nhưng mà lúc này mới nhìn ra Đạo Huyền mới dùng toàn lực phóng thích Đạo Huyền Đoạt Thần Đại Pháp.
Hơn mười dặm thi khí tinh hoa của trăm vạn sát thi bị đoạt đi.
Lúc này dưới áp chế của Đạo Huyền thì sát thi không có lực chống cự, môn thần thông cấp diệt thế này có tồn tại chính là vì cướp đoạt.
Lâm Huyền Huyên cũng nhíu mày, nỉ non một tiếng nói:
- Quả thực là quái vật --
Lúc này Đạo Huyền giống như người chết sống lại, cũng không thể dùng giày vò mà hình dung.
Cưỡng ép đoạt lấy đại lượng thi khí dùng duy trì hắn tồn tại, lại dung hợp kiếm ý tử vong của Tông Thủ. Cũng không biết cuối cùng Đạo Huyền này nên hình dung là cái gì nữa.
- Ta có bộ dáng hôm nay giống như thi không thuộc thì, đều là do Tông Thủ ngươi ban tặng!
Ánh mắt Đạo Huyền Ma Chủ hung lệ, thân ảnh trực tiếp trốn ra xa.
- Thù này phải báo, nếu không ta không xưng là Ma Chủ --
Tông Thủ thần sắc hờ hững, cũng không cảm thấy ngoài y muốn. Xương cốt bản thân của hắn bị Đạo Huyền oanh kích gần như biến thành bùn rồi, lúc này chỉ có thể co quắp ngồi xuống. Toàn bộ nhờ Cửu Khiếu Sinh Nguyên Thạch không ngừng rót sinh lực vào mới chèo chống được.
Thi triển Minh Hà Cáo Tử Kiếm thì tình trạng của hắn không chịu nổi.
Cũng may kế tiếp cũng không cần dựa vào thân thể.
- Thỉnh sư thúc hộ pháp cho ta.
Tông Thủ nhắm mắt lại điều tức.
Giờ phút này vô lượng phật lực quấn quanh bên ngoài nguyên thần của hắn, tràn ra hào quang màu vàng, huy hoàng sáng lạn, dưới chân có kim liên mười hai cánh.
Mượn nhờ cái này Thánh Giai Kim Thân, Tông Thủ tự tin độn quang của mình không thua kém gì Nhâm Hà tôn giả.
Nhất là Đạo Huyền vẫn đang trọng thương!
Mượn nhờ hàng tỉ thi khí thật sự khôi phục toàn bộ thương thế sao? Làm sao có thể?
Giơ tay lên khẽ vẫy, xa xa nhìn qua bảy mươi hai Thánh Hỏa Ngân Nghĩ, đã bị thần thông của hắn kéo ra sau lưng.
Bảy mươi hai con kiến này cũng lập tức theo tâm ý của hắn, mượn nhờ linh giáp trên người bao quanh thân thể của hắn.
Hiện lên hình tròn, riêng phần mình triển khai ba cánh chim trắng noãn.
Thánh bạch chi hỏa lượn lờ, tỏa ra vô thượng ngân huy, cường đại và thánh khiết.
/1700
|