Chẳng những phụ trợ Tông Thủ mà còn hiển thị uy nghiêm.
Cũng trực tiếp khiến cho phật quang mở rộng, che đậy phạm vi trăm dặm.
Tông Thủ sửng sốt, hắn cho bảy mươi bay con kiến kết trận, bổn ý là tăng cường độn quang nhanh chóng.
Nhưng mà có tòa trận pháp tương trợ, Tông Thủ cảm giác mình có thể khống chế vận dụng Vô Lượng Chung Thủy, trực tiếp gia tăng ba thành!
Kỳ thật đạo binh chi trận gia trì vốn là một trong những mục đích của Tông Thủ.
Lúc trước hắn chưa biểu thị là do Đạo Huyền đột kích liên tục.
Thẳng đến giờ này khắc này Tông Thủ mới có cơ hội thể nghiệm.
Thân ảnh chỉ chợt lóe lên, đã đến trước mặt Đạo Huyền, Tông Thủ thoáng điều chỉnh thần thông vô lượng chung thủy nơi này là không vực, han ngàn trượng đều là u ám, lộ ra những hắc động, có thể thôn phệ tất cẩ linh năng tinh quang.
Hai ngàn trượng phía dưới, là nơi của vô lượng ánh sáng, Sí Liệt Diễm quang đều soi sáng mọi góc độ, khiến cho một trăm địa vực ở nơi đây đều biến mất, không ngừng bốc hơi, tinh lọc hết thi khí ở nơi đầy. Mà trong vòng mười dặm nơi đây, chỉ càn là tu sĩ có chút đạo hạnh, căn bản không thể nào nhìn thấy gì, cho dù mở mắt ra thì cũng chỉ thấy một mảnh bạch quang mà thôi.
Luyện Thần Kiếm trong tay Tông Thủ, lúc này đã quấn đầy vô lượng quang hoa, khiến cho mọi người bị bao phủ trong ánh sáng.
Một kiếm chém xuống, Đạo Huyền kia chỉ có thể bị ép phải chống đỡ, bạch cốt lan ra, trong giây lát tạo thành một bạch cốt cự thuẫn.
Chỉ tiếp xúc trong nháy mắt, đã bị đánh cho nổ tan. Kiếm quang tiếp tục hạ xuống, còn chưa chạm vào da thịt thì Đạo Huyền đã hét lên kinh hoàng.
Da thịt thối rữa, những vết thương vừa mới hồi phục không lâu sau đã lại hiện ra đầy lỗ hổng...
Những thi khí kia đang bị đám bạch quang kia trùng kích, đánh cho biến mất...
Tông Thủ chỉ cần một trảm của vô lượng kiếm quang, tối đa chỉ bằng với bí thuật thần thông cấp mười một mà thôi. Nhưng lúc này Đạo Huyền đã không thể nào hoàn thủ, cũng không thể tránh được. Khí thế toàn thân, cũng bị hắn áp chế xuống.
Nguyên Vô Thương đang ở phía xa, cười nhạt không ngớt.
- Xem ra đợt thi khí này mặc dù tốt, nhưng lại không hợp với vị Ma chủ này. Có thể tạm thời kéo dài tính mệnh, nhưng cũng không phải là bất tử...
Lúc này ở ngoài trăm dặm kia, những kẻ đang quan chiến kia cũng bắt đầu chết lặng...
Đạo Huyền xuất thế, tất cả mọi người đều cho rằng Vân Giới sắp gặp một hồi đại kiếp nạn.Ma chủ Đạo Huyền nhất định sẽ làm cho thiên hạ đại loạn thêm một lần nữa..
Nhưng dưới kiếm của Tông Thủ lại chật vật như vậy, hai người lần dầu tiên giao thủ, kẻ sáu ngàn năm trước tựa như là vô địch, nay đã gặp tuyệt cảnh.a
Tinh cảnh này hiện ra khiến cho đám người không biết phải làm sao, không biết nên theo ai, không biết nên làm thế nào cho phải.
Cho dù Đạo Huyền hiện đã thu nhận được đại lượng thi khí, nhưng lại rất pha tạp. Mặc dù hắn có thần thông bí thuật, nhưng cũng không thể đọ lại với Tông Thủ, muốn đoạt cũng không đoạt nổi. Trông thanh thế ngập trời như vậy thôi, nhưng thực chất là lúc suy yếu nhất.
Mà Tông Thủ cũng vẫn kiên nhẫn, lựa chọn truy kích, chứ không hề buông bỏ.
Tinh thần Đạo Huyền hoảng hốt, có hàng vạn đạo quyết thần thông, có hàng ức tri thức đoạt được.
Kẻ nguy hiểm như thế thì Tông Thủ hắn phải dùng tất cả các con bài chưa lật, tất thảy thủ đoạn!
Lúc này tuyệt đối không thể nào để cho kẻ này thoát được, cho hắn một cơ hội quay lại báo thù.
Lúc này Đạo Huyền đã bị Trảm Tiên Phi Đao và Minh Hà Cáo Tử kiếm của hắn làm bị thương nặng, cho nên đó là cơ hội để có thể tru sát tên Ma chủ này,
Sau khi lấy đi một tay của hắn, lại một lần nữa đánh tới! Si bạch quang diễm thiêu đốt, khiến cho đám thịt thối kia đã hư thối kia bị thiêu cháy, hóa thành làn khói đen nhẹ nhàng bay lên.
Đạo Huyền hét thảm một tiếng, gào lên giận dữ, càng có thêm nhiều thi khí phóng tới đẻ khôi phục thân thể cho hắn.
Nhưng đám hôi sắc khí vụ kia khi tới gần hắn thì đều bị thiêu đốt hơn phân nửa.
Những gì hắn có thể hấp thu chỉ có một phần mười mà thôi.
Mà ở Thiên đàn Tây Trắc này cũng có một dị cảnh, những sát thi kia liên tục chạy trốn, tựa như muốn tránh khỏi chiến đấu kịch liệt của hai người.
Mà đám thi binh kia cũng dần giống với đám sat thi kia, chạy trốn không ngừng.
Mà Đạo Huyền dùng trăm phương ngàn kế, muốn chạy tới nơi thi khí nồng đạm nhất, để hấp thu càng nhiều thi sát lực hơn.
Tông Thủ dùng thực hình phaps thể, toàn thân phát ra quang mang, tinh thuần không gì sánh được, vô lượng tận quang vô thiện vô ác!
Cho dù có bao nhiêu thi khí tụ lại, cho dù có bao nhiêu oán sát ngưng tụ, đều có thể tinh lọc, có thể tiêu trừ được!
Mà đám tu sĩ đang quan chiến đều tựa như tuyệt khí, cố gắng tránh càng xa càng tốt, che giấu chính mình.
Bởi đại chiến tầm này thì bọn họ căn bản là không thể nào tham dự vào.
Muốn trợ giúp Tông Thủ thì tốt nhất là không nên gây phiền phức gì hết, mà những kẻ muốn hai người lưỡng bại câu thương thì cũng biết Đạo Huyền đã phát cuồng lên rồi, hẳn là sẽ khôn từ thủ đoạn.
Cho dù là tu sĩ nào xuất hiện ở trong vòng, đều cũng biết kẻ này sinh cơ chân nguyên cùng với việc điều khiển tinh thần, có thể khiến bọn họ thành pháo hôi, hi sinh vì bọn họ. Lucs này mà tham dự vào thì đúng là không sáng suốt, cho nên có nhiều người tiếc nuối nhưng cũng phải cố gắng rời xa chiến trường.
Mà thân thể Đạo Huyền không ngừng phục hồi như cũ, rồi lại không ngừng bị vô lượng kiếm quang đánh bị thương.
Chỉ ngắn ngủi nửa khắc thời gian, Đạo Huyền đã bị Tông Thủ chém gần ba trăm kiếm. Kiếm nhập vào thân, để lại trên tay, chân hắn không biết bao nhiêu vết thương.
Thi khí và sát lực hắn tụ tập được cũng dần không thể nào theo kịp sự tiêu hao rồi.
- Tông Thủ! Ngươi dám làm vậy? Ta nhất định phải giết ngươi! Giết hết cả nhà ngươi, giết lão ấu, dâm thê nữ của ngươi!
Trong câu nói ẩn chứa hận ý và oán khí ngập trời.
Tông Thủ cũng không thèm để ý, trong mắt chỉ có sự lạnh lùng mà thôi.
- Cũng đã là người chết rồi vì sao không chịu ngủ yên! Trẫm tuy không phải là người nhà Phật, nhưng ánh sáng vô lượng lại có thể siêu độ cho linh hồn!
Hắn lại tiếp tục huy kiếm chém xuống, mà lúc này trong ba mươi dặm nơi này.
Tất cả thi khí, tất cả sát lực đều bị tinh lọc hoàn toàn.
Tinh thuần nóng rực, lại có ánh sáng băng lãnh, tựa như thánh khiết không gì bằng được.
Một tiếng phốc trầm thấp vang lên, hơn mười cốt thuẫn vừa mới tăng thêm đã bị một kiếm này trảm bay hết.
Kiếm quang sáng lóe đâm tới, khiến cho lồng ngực của Đạo Huyền bị phá vỡ ra.
Một lỗ thủng to lớn đang mạnh mẽ lan tràn ra tứ phía.
Đạo Huyền Ma chủ hét lên một tiếng kinh hoàng, mau chóng dùng tay bắt lấy Luyện Thần kiếm, miễn cưỡng khiến cho bản thân mình thoát ra khỏi thân kiếm kia.
Tông Thủ khẽ lắc đầu, Luyện Thần kiếm kéo một cái, đã khiến cho hai tay Đạo Huyền bị chém đứt.
Kỳ thực lúc trước hắn cảm thấy đau đầu vì Đạo Huyền nhờ vào thi khí để phục sinh, thì cũng chỉ tạm thời không có tiền vốn đề chống lại hắn mà thôi.
Cũng trực tiếp khiến cho phật quang mở rộng, che đậy phạm vi trăm dặm.
Tông Thủ sửng sốt, hắn cho bảy mươi bay con kiến kết trận, bổn ý là tăng cường độn quang nhanh chóng.
Nhưng mà có tòa trận pháp tương trợ, Tông Thủ cảm giác mình có thể khống chế vận dụng Vô Lượng Chung Thủy, trực tiếp gia tăng ba thành!
Kỳ thật đạo binh chi trận gia trì vốn là một trong những mục đích của Tông Thủ.
Lúc trước hắn chưa biểu thị là do Đạo Huyền đột kích liên tục.
Thẳng đến giờ này khắc này Tông Thủ mới có cơ hội thể nghiệm.
Thân ảnh chỉ chợt lóe lên, đã đến trước mặt Đạo Huyền, Tông Thủ thoáng điều chỉnh thần thông vô lượng chung thủy nơi này là không vực, han ngàn trượng đều là u ám, lộ ra những hắc động, có thể thôn phệ tất cẩ linh năng tinh quang.
Hai ngàn trượng phía dưới, là nơi của vô lượng ánh sáng, Sí Liệt Diễm quang đều soi sáng mọi góc độ, khiến cho một trăm địa vực ở nơi đây đều biến mất, không ngừng bốc hơi, tinh lọc hết thi khí ở nơi đầy. Mà trong vòng mười dặm nơi đây, chỉ càn là tu sĩ có chút đạo hạnh, căn bản không thể nào nhìn thấy gì, cho dù mở mắt ra thì cũng chỉ thấy một mảnh bạch quang mà thôi.
Luyện Thần Kiếm trong tay Tông Thủ, lúc này đã quấn đầy vô lượng quang hoa, khiến cho mọi người bị bao phủ trong ánh sáng.
Một kiếm chém xuống, Đạo Huyền kia chỉ có thể bị ép phải chống đỡ, bạch cốt lan ra, trong giây lát tạo thành một bạch cốt cự thuẫn.
Chỉ tiếp xúc trong nháy mắt, đã bị đánh cho nổ tan. Kiếm quang tiếp tục hạ xuống, còn chưa chạm vào da thịt thì Đạo Huyền đã hét lên kinh hoàng.
Da thịt thối rữa, những vết thương vừa mới hồi phục không lâu sau đã lại hiện ra đầy lỗ hổng...
Những thi khí kia đang bị đám bạch quang kia trùng kích, đánh cho biến mất...
Tông Thủ chỉ cần một trảm của vô lượng kiếm quang, tối đa chỉ bằng với bí thuật thần thông cấp mười một mà thôi. Nhưng lúc này Đạo Huyền đã không thể nào hoàn thủ, cũng không thể tránh được. Khí thế toàn thân, cũng bị hắn áp chế xuống.
Nguyên Vô Thương đang ở phía xa, cười nhạt không ngớt.
- Xem ra đợt thi khí này mặc dù tốt, nhưng lại không hợp với vị Ma chủ này. Có thể tạm thời kéo dài tính mệnh, nhưng cũng không phải là bất tử...
Lúc này ở ngoài trăm dặm kia, những kẻ đang quan chiến kia cũng bắt đầu chết lặng...
Đạo Huyền xuất thế, tất cả mọi người đều cho rằng Vân Giới sắp gặp một hồi đại kiếp nạn.Ma chủ Đạo Huyền nhất định sẽ làm cho thiên hạ đại loạn thêm một lần nữa..
Nhưng dưới kiếm của Tông Thủ lại chật vật như vậy, hai người lần dầu tiên giao thủ, kẻ sáu ngàn năm trước tựa như là vô địch, nay đã gặp tuyệt cảnh.a
Tinh cảnh này hiện ra khiến cho đám người không biết phải làm sao, không biết nên theo ai, không biết nên làm thế nào cho phải.
Cho dù Đạo Huyền hiện đã thu nhận được đại lượng thi khí, nhưng lại rất pha tạp. Mặc dù hắn có thần thông bí thuật, nhưng cũng không thể đọ lại với Tông Thủ, muốn đoạt cũng không đoạt nổi. Trông thanh thế ngập trời như vậy thôi, nhưng thực chất là lúc suy yếu nhất.
Mà Tông Thủ cũng vẫn kiên nhẫn, lựa chọn truy kích, chứ không hề buông bỏ.
Tinh thần Đạo Huyền hoảng hốt, có hàng vạn đạo quyết thần thông, có hàng ức tri thức đoạt được.
Kẻ nguy hiểm như thế thì Tông Thủ hắn phải dùng tất cả các con bài chưa lật, tất thảy thủ đoạn!
Lúc này tuyệt đối không thể nào để cho kẻ này thoát được, cho hắn một cơ hội quay lại báo thù.
Lúc này Đạo Huyền đã bị Trảm Tiên Phi Đao và Minh Hà Cáo Tử kiếm của hắn làm bị thương nặng, cho nên đó là cơ hội để có thể tru sát tên Ma chủ này,
Sau khi lấy đi một tay của hắn, lại một lần nữa đánh tới! Si bạch quang diễm thiêu đốt, khiến cho đám thịt thối kia đã hư thối kia bị thiêu cháy, hóa thành làn khói đen nhẹ nhàng bay lên.
Đạo Huyền hét thảm một tiếng, gào lên giận dữ, càng có thêm nhiều thi khí phóng tới đẻ khôi phục thân thể cho hắn.
Nhưng đám hôi sắc khí vụ kia khi tới gần hắn thì đều bị thiêu đốt hơn phân nửa.
Những gì hắn có thể hấp thu chỉ có một phần mười mà thôi.
Mà ở Thiên đàn Tây Trắc này cũng có một dị cảnh, những sát thi kia liên tục chạy trốn, tựa như muốn tránh khỏi chiến đấu kịch liệt của hai người.
Mà đám thi binh kia cũng dần giống với đám sat thi kia, chạy trốn không ngừng.
Mà Đạo Huyền dùng trăm phương ngàn kế, muốn chạy tới nơi thi khí nồng đạm nhất, để hấp thu càng nhiều thi sát lực hơn.
Tông Thủ dùng thực hình phaps thể, toàn thân phát ra quang mang, tinh thuần không gì sánh được, vô lượng tận quang vô thiện vô ác!
Cho dù có bao nhiêu thi khí tụ lại, cho dù có bao nhiêu oán sát ngưng tụ, đều có thể tinh lọc, có thể tiêu trừ được!
Mà đám tu sĩ đang quan chiến đều tựa như tuyệt khí, cố gắng tránh càng xa càng tốt, che giấu chính mình.
Bởi đại chiến tầm này thì bọn họ căn bản là không thể nào tham dự vào.
Muốn trợ giúp Tông Thủ thì tốt nhất là không nên gây phiền phức gì hết, mà những kẻ muốn hai người lưỡng bại câu thương thì cũng biết Đạo Huyền đã phát cuồng lên rồi, hẳn là sẽ khôn từ thủ đoạn.
Cho dù là tu sĩ nào xuất hiện ở trong vòng, đều cũng biết kẻ này sinh cơ chân nguyên cùng với việc điều khiển tinh thần, có thể khiến bọn họ thành pháo hôi, hi sinh vì bọn họ. Lucs này mà tham dự vào thì đúng là không sáng suốt, cho nên có nhiều người tiếc nuối nhưng cũng phải cố gắng rời xa chiến trường.
Mà thân thể Đạo Huyền không ngừng phục hồi như cũ, rồi lại không ngừng bị vô lượng kiếm quang đánh bị thương.
Chỉ ngắn ngủi nửa khắc thời gian, Đạo Huyền đã bị Tông Thủ chém gần ba trăm kiếm. Kiếm nhập vào thân, để lại trên tay, chân hắn không biết bao nhiêu vết thương.
Thi khí và sát lực hắn tụ tập được cũng dần không thể nào theo kịp sự tiêu hao rồi.
- Tông Thủ! Ngươi dám làm vậy? Ta nhất định phải giết ngươi! Giết hết cả nhà ngươi, giết lão ấu, dâm thê nữ của ngươi!
Trong câu nói ẩn chứa hận ý và oán khí ngập trời.
Tông Thủ cũng không thèm để ý, trong mắt chỉ có sự lạnh lùng mà thôi.
- Cũng đã là người chết rồi vì sao không chịu ngủ yên! Trẫm tuy không phải là người nhà Phật, nhưng ánh sáng vô lượng lại có thể siêu độ cho linh hồn!
Hắn lại tiếp tục huy kiếm chém xuống, mà lúc này trong ba mươi dặm nơi này.
Tất cả thi khí, tất cả sát lực đều bị tinh lọc hoàn toàn.
Tinh thuần nóng rực, lại có ánh sáng băng lãnh, tựa như thánh khiết không gì bằng được.
Một tiếng phốc trầm thấp vang lên, hơn mười cốt thuẫn vừa mới tăng thêm đã bị một kiếm này trảm bay hết.
Kiếm quang sáng lóe đâm tới, khiến cho lồng ngực của Đạo Huyền bị phá vỡ ra.
Một lỗ thủng to lớn đang mạnh mẽ lan tràn ra tứ phía.
Đạo Huyền Ma chủ hét lên một tiếng kinh hoàng, mau chóng dùng tay bắt lấy Luyện Thần kiếm, miễn cưỡng khiến cho bản thân mình thoát ra khỏi thân kiếm kia.
Tông Thủ khẽ lắc đầu, Luyện Thần kiếm kéo một cái, đã khiến cho hai tay Đạo Huyền bị chém đứt.
Kỳ thực lúc trước hắn cảm thấy đau đầu vì Đạo Huyền nhờ vào thi khí để phục sinh, thì cũng chỉ tạm thời không có tiền vốn đề chống lại hắn mà thôi.
/1700
|