Tiếng nói của hắn vừa dừng thì từ xa xa, trong không trung truyền đến một tiếng hừ lạnh:
- Đừng vội ở đây chỉ cây dâu mắng cây hòe. Nếu nói trừ ma vệ đạo, Đạo môn ta tuyệt đối không thua người!
Cùng lúc một tiếng nói hùng hồn từ đằng sau vang lên:
- Tần hoàng bạo ngược, nếu để hắn sống lại trên đời, nhất định sẽ khiến cho thương sinh đại loạn, khiến Vân Giới gặp nạn kiếp, Nho môn ta không thể nhường trách nhiệm cho người khác, nhất định sẽ toàn lực ứng phó --
Tông Thủ trừng mắt nhìn, sau đó với Thạch Việt đối diện hai mặt nhìn nhau, sau đó đều cười.
Những tán tu đi ra ngoài đều đã tụ tập đầy đủ, cơ hồ là tất cả Tôn giả Thánh Cảnh trong mộ Tần hoàng đã đến đủ để hợp lực. Trận chiến này xem ra có ít nhất ba phần thành công.
Thời gian không nhiều, không thể chậm trễ nữa --
Cũng đúng lúc này, sắc mặt Tông Thủ lại biến đổi, lấy tay ôm chặt lòng ngực.
Ngay trong chớp mắt này, trái tim lại bắt đầu đập mạnh, thần hồn bị cắt nhỏ, đau đớn không thôi.
Trong hư không lại xuất hiện ảo ảnh hình rồng, đang chém giết lẫn nhau. Lòng ngực khó chịu đau đớn, cơ hồ là không thở nổi.
Tông Thủ nhíu nhíu mày, miễn cường áp chế bản thân. Bất quá lần này lại kéo dài hơn trăm lần hô hấp, khiến hắn không thể không nhìn về phía cung Tần hoàng. Chỉ mới cách không lâu, bất quá là ba mươi phút thôi, nhưng lần cảm ứng này lại phát hiện khí cơ của Tần hoàng không biết lại đậm đặc hơn bao nhiều lần!
Đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ có mỗi mình Thạch Việt nhíu mày. Còn những người khác thì vẻ mặt tái nhợt, cơ thể cứng ngắc, mồ hôi chảy đầm đìa.
Dưới uy thế áp bách của Tần hoàng trông có vẻ vô cùng cố hết sức.
Cho dù là Minh Nhật Hiên và Lâm Huyền Huyên là tu sĩ còn nửa bước đến Chí Cảnh trong giờ phút này, hô hấp cũng hỗn loạn.
Lại nhìn về phía Thạch Vô Kỵ, tình hình hiện giờ của hắn quả thật khiến người ta mắt sáng ngời. Ngoại trừ nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên ra, tất cả đều vẫn giống như thường.
Tông Thủ mạnh mẽ áp chế khí huyết cuồn cuộn trong người, nhẹ giọng cười nói:
- Thời gian cấp bách, không cần nói nhiều rườm ra nữa, chúng ta trực tiếp phân chia thôi, được chứ? Cho dù là có ân oán gì thì trận chiến này còn mong các vị đồng tâm hiệp lực!
Thạch Việt cũng cười, chính trực nói:
- Thạch Việt cũng có ý này! Bất quá nếu là liên thủ, ngoại thần có một chuyện muốn nhờ. Nếu không đến giây phút cuối cùng, xin bệ hạ ít nhất là ở mộ Tần hoàng không cần ra tay với ngô hoàng! Thạch Việt cũng hứa hẹn, trước khi ra mộ, tuyệt đối không cùng bệ hạ là địch.
Đồng tử Tông Thủ co rụt lại, khuôn mặt trở nên lạnh lẽo. Những lời này, Thạch Việt rốt cuộc cũng nói ra.
Lúc tranh giành mười hai người đồng trấn quốc chính là cơ hội tốt nhất để giết Ân Ngự, hắn cũng sớm có ý định này.
Một câu này của Thạch Việt tuy nói là thương lượng, nhưng đa phần lại ẩn chứa khẩn cầu uy hiếp.
Nhưng Ân Ngự đó thật đáng giá để Thạch Việt này tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, khổ tâm chuẩn bị kỹ càng sao?
Suy nghĩ một lúc, Tông Thủ liền ách nhiên thất tiếu. Với Thạch gia mà nói, quả thật chỉ có Ân Ngự còn sống mới là điều tốt nhất. Đại Thương lúc này đang rung chuyển, cũng là cơ hội để Đại Kiền thừa dịp xâm lấn.
Cho dù là trung với quân vương, hay là vì gia tộc, Thạch Việt đều chắc chắn dùng toàn lực ngăn cản.
- Tốt cho một cái không đến giây phút cuối cùng! Trẫm đáp ứng cũng không có trở ngại gì. Bất quá nếu thật sự đến giây phút cuối cùng, vậy thì đừng trách trẫm.
Vẻ mặt Thạch Việt lập tức buông lỏng, trong lòng lại nghĩ đến Ân Ngự. Vị bệ hạ này không đến mức điên cuồng như vậy mới phải chứ.
Mấu chốt chính là phi đao của Tông Thủ, Lục thần trảm tiên phi đao kia. Dưới Chí Cảnh, cho dù là ai cũng không thể tránh né, không thể ngăn cản! Chỉ là thương nặng thương nhẹ, chết hay không chết mà thôi.
Ân Ngự thì lại như thế nào chứ --
Mọi người thương lượng chỉ cần một khoảng thời gian uống nửa chén trà ngắn ngủi thôi. Sau khi phân chia thỏa đáng, mọi người liền thi triển thần thông, thoát ra vòng vây công của đám thi quân.
Tông Thủ và nhóm Lâm Huyền Huyên tách ra, chỉ mang theo Tô Tiểu Tiểu và Sơ Tuyết. Lại thi triển Vô lượng chung thủy độn pháp, bỗng cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái gấp nhiều lần.
Trận khí mà hắn được phân công, vị trí ở phía Bắc, sau tẩm điện của Tần hoàng, ở trong vòng địa cung.
Cách Sơn Hà chính điện một khoảng rất gần, cũng là nơi nguy hiểm nhất.
Đúng là nhân duyên của hắn không tốt, bị mấy phương hợp tác chèn ép. Hai vị trí của hai kiện trận được phân phối đều ở nơi có khả năng có trọng binh Từ Phúc trông coi nhất.
Kỳ thật nếu hắn không tình nguyện, mặc dù là mấy nhà liên thủ ép buộc, cũng không thể miễn cưỡng, nhưng mà Tông Thủ không muốn đi tranh giành mà thôi. Kết quả này là hắn tình nguyện chịu thiệt.
Mang theo Tô Tiểu Tiểu cùng Sơ Tuyết xuất hiện hai trăm dặm phía dưới.
Mà khi hắn nhìn qua chung quanh, chỉ thấy thông đạo dưới đất thông suốt bốn phương tám hướng.
Nơi này cách hướng bắc hai mươi dặm chính là chỗ trận khí phục sinh.
Tông Thủ cẩn thận từng li từng tí, đem linh niệm tỏa ra ngoài. Men theo những thông đạo kia thăm dò từng cái.
Nhưng mà một lát thì phát hiện cung điện vô cùng rộng lớn.
- Có lẽ chính là chỗ này...
Tông Thủ càng cẩn thận, linh thức tiếp xúc. Sau một lát không có gì cổ quái thì thần sắc suy ngẫm.
Tông Thủ lập tức bật cười nói:
- Nơi này cách Sơn Hà Điện gần nhất! Hơn nữa cũn bị thiên đàn ảnh hưởng nên địa khí dày nhất.
Chỉ một lý do này thì Tông Thủ đáng mạo hiểm rồi. Muốn cướp đoạt mười hai trấn quốc đồng nhân, từ nay về sau hắn đi chỗ nào cũng thuận tiện hơn nhiều.
Lưỡng Nghi Tụ Long Trận mất đi hiệu lực, thần thông na di của hắn không có hạn chế.
Một nguyên nhân khác là vì Trầm Nguyệt Hiên. Tần hoàng cung chính là tượng sư Mặc môn đốc tạo, cung điện dưới đất này do một tay Mặc môn kiến thành.
Trầm Nguyệt Hiên trải qua hai tháng chuẩn bị tỉ mỉ, thu thập truyền thừa của Mặc môn, cũng không chỉ là tìm bản vẽ cơ quan trong mộ.
Đệ tử Mặc môn nắm giữ thật nhiều bí mật -- dưới cung điện này còn có nhiều điều khác.
Năm đó đốc tạo tất cả cun điện dưới đất này, vị tượng sư Mặc gia chủ trì nơi này bị xử tử.
Tất cả khổ dịch cũng bị chôn cùng.
Nhưng mà tượng sư kia đã sớm phòng bị rồi. Trước khi xảy ra chuyện hắn đem toàn bộ truyền thừa cả đời thậm chí đem toàn bô cơ quan và kết cấu của nơi này đều nguyên vẹn giao cho bằng hữu của hắn bảo tồn.
Đây cũng là điểm Tông Thủ chưa từng biện hộ, trực tiếp nhận lời. Hắn cũng muốn nhìn một chút cung điện dưới đất cất dấu cái gì.
Là một tòa cùng loại với bốn tòa bảo khố sao? Hay còn thứ khác? Có phần làm hắn hiếu kỳ.
Nhưng mà lúc này Tông Thủ kinh ngạc nhất chính là tình hình ở cung điện.
- Thật sự là kỳ quái! Bên kia thi tướng thủ hộ truyền thừa trận khí mới chỉ có hai, một luyện khí sĩ đều không có.
Tông Thủ vẻ mặt nghi hoặc:
- Vận khí của ta tốt như vậy sao?
- Đừng vội ở đây chỉ cây dâu mắng cây hòe. Nếu nói trừ ma vệ đạo, Đạo môn ta tuyệt đối không thua người!
Cùng lúc một tiếng nói hùng hồn từ đằng sau vang lên:
- Tần hoàng bạo ngược, nếu để hắn sống lại trên đời, nhất định sẽ khiến cho thương sinh đại loạn, khiến Vân Giới gặp nạn kiếp, Nho môn ta không thể nhường trách nhiệm cho người khác, nhất định sẽ toàn lực ứng phó --
Tông Thủ trừng mắt nhìn, sau đó với Thạch Việt đối diện hai mặt nhìn nhau, sau đó đều cười.
Những tán tu đi ra ngoài đều đã tụ tập đầy đủ, cơ hồ là tất cả Tôn giả Thánh Cảnh trong mộ Tần hoàng đã đến đủ để hợp lực. Trận chiến này xem ra có ít nhất ba phần thành công.
Thời gian không nhiều, không thể chậm trễ nữa --
Cũng đúng lúc này, sắc mặt Tông Thủ lại biến đổi, lấy tay ôm chặt lòng ngực.
Ngay trong chớp mắt này, trái tim lại bắt đầu đập mạnh, thần hồn bị cắt nhỏ, đau đớn không thôi.
Trong hư không lại xuất hiện ảo ảnh hình rồng, đang chém giết lẫn nhau. Lòng ngực khó chịu đau đớn, cơ hồ là không thở nổi.
Tông Thủ nhíu nhíu mày, miễn cường áp chế bản thân. Bất quá lần này lại kéo dài hơn trăm lần hô hấp, khiến hắn không thể không nhìn về phía cung Tần hoàng. Chỉ mới cách không lâu, bất quá là ba mươi phút thôi, nhưng lần cảm ứng này lại phát hiện khí cơ của Tần hoàng không biết lại đậm đặc hơn bao nhiều lần!
Đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ có mỗi mình Thạch Việt nhíu mày. Còn những người khác thì vẻ mặt tái nhợt, cơ thể cứng ngắc, mồ hôi chảy đầm đìa.
Dưới uy thế áp bách của Tần hoàng trông có vẻ vô cùng cố hết sức.
Cho dù là Minh Nhật Hiên và Lâm Huyền Huyên là tu sĩ còn nửa bước đến Chí Cảnh trong giờ phút này, hô hấp cũng hỗn loạn.
Lại nhìn về phía Thạch Vô Kỵ, tình hình hiện giờ của hắn quả thật khiến người ta mắt sáng ngời. Ngoại trừ nắm chặt hai tay, gân xanh nổi lên ra, tất cả đều vẫn giống như thường.
Tông Thủ mạnh mẽ áp chế khí huyết cuồn cuộn trong người, nhẹ giọng cười nói:
- Thời gian cấp bách, không cần nói nhiều rườm ra nữa, chúng ta trực tiếp phân chia thôi, được chứ? Cho dù là có ân oán gì thì trận chiến này còn mong các vị đồng tâm hiệp lực!
Thạch Việt cũng cười, chính trực nói:
- Thạch Việt cũng có ý này! Bất quá nếu là liên thủ, ngoại thần có một chuyện muốn nhờ. Nếu không đến giây phút cuối cùng, xin bệ hạ ít nhất là ở mộ Tần hoàng không cần ra tay với ngô hoàng! Thạch Việt cũng hứa hẹn, trước khi ra mộ, tuyệt đối không cùng bệ hạ là địch.
Đồng tử Tông Thủ co rụt lại, khuôn mặt trở nên lạnh lẽo. Những lời này, Thạch Việt rốt cuộc cũng nói ra.
Lúc tranh giành mười hai người đồng trấn quốc chính là cơ hội tốt nhất để giết Ân Ngự, hắn cũng sớm có ý định này.
Một câu này của Thạch Việt tuy nói là thương lượng, nhưng đa phần lại ẩn chứa khẩn cầu uy hiếp.
Nhưng Ân Ngự đó thật đáng giá để Thạch Việt này tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, khổ tâm chuẩn bị kỹ càng sao?
Suy nghĩ một lúc, Tông Thủ liền ách nhiên thất tiếu. Với Thạch gia mà nói, quả thật chỉ có Ân Ngự còn sống mới là điều tốt nhất. Đại Thương lúc này đang rung chuyển, cũng là cơ hội để Đại Kiền thừa dịp xâm lấn.
Cho dù là trung với quân vương, hay là vì gia tộc, Thạch Việt đều chắc chắn dùng toàn lực ngăn cản.
- Tốt cho một cái không đến giây phút cuối cùng! Trẫm đáp ứng cũng không có trở ngại gì. Bất quá nếu thật sự đến giây phút cuối cùng, vậy thì đừng trách trẫm.
Vẻ mặt Thạch Việt lập tức buông lỏng, trong lòng lại nghĩ đến Ân Ngự. Vị bệ hạ này không đến mức điên cuồng như vậy mới phải chứ.
Mấu chốt chính là phi đao của Tông Thủ, Lục thần trảm tiên phi đao kia. Dưới Chí Cảnh, cho dù là ai cũng không thể tránh né, không thể ngăn cản! Chỉ là thương nặng thương nhẹ, chết hay không chết mà thôi.
Ân Ngự thì lại như thế nào chứ --
Mọi người thương lượng chỉ cần một khoảng thời gian uống nửa chén trà ngắn ngủi thôi. Sau khi phân chia thỏa đáng, mọi người liền thi triển thần thông, thoát ra vòng vây công của đám thi quân.
Tông Thủ và nhóm Lâm Huyền Huyên tách ra, chỉ mang theo Tô Tiểu Tiểu và Sơ Tuyết. Lại thi triển Vô lượng chung thủy độn pháp, bỗng cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái gấp nhiều lần.
Trận khí mà hắn được phân công, vị trí ở phía Bắc, sau tẩm điện của Tần hoàng, ở trong vòng địa cung.
Cách Sơn Hà chính điện một khoảng rất gần, cũng là nơi nguy hiểm nhất.
Đúng là nhân duyên của hắn không tốt, bị mấy phương hợp tác chèn ép. Hai vị trí của hai kiện trận được phân phối đều ở nơi có khả năng có trọng binh Từ Phúc trông coi nhất.
Kỳ thật nếu hắn không tình nguyện, mặc dù là mấy nhà liên thủ ép buộc, cũng không thể miễn cưỡng, nhưng mà Tông Thủ không muốn đi tranh giành mà thôi. Kết quả này là hắn tình nguyện chịu thiệt.
Mang theo Tô Tiểu Tiểu cùng Sơ Tuyết xuất hiện hai trăm dặm phía dưới.
Mà khi hắn nhìn qua chung quanh, chỉ thấy thông đạo dưới đất thông suốt bốn phương tám hướng.
Nơi này cách hướng bắc hai mươi dặm chính là chỗ trận khí phục sinh.
Tông Thủ cẩn thận từng li từng tí, đem linh niệm tỏa ra ngoài. Men theo những thông đạo kia thăm dò từng cái.
Nhưng mà một lát thì phát hiện cung điện vô cùng rộng lớn.
- Có lẽ chính là chỗ này...
Tông Thủ càng cẩn thận, linh thức tiếp xúc. Sau một lát không có gì cổ quái thì thần sắc suy ngẫm.
Tông Thủ lập tức bật cười nói:
- Nơi này cách Sơn Hà Điện gần nhất! Hơn nữa cũn bị thiên đàn ảnh hưởng nên địa khí dày nhất.
Chỉ một lý do này thì Tông Thủ đáng mạo hiểm rồi. Muốn cướp đoạt mười hai trấn quốc đồng nhân, từ nay về sau hắn đi chỗ nào cũng thuận tiện hơn nhiều.
Lưỡng Nghi Tụ Long Trận mất đi hiệu lực, thần thông na di của hắn không có hạn chế.
Một nguyên nhân khác là vì Trầm Nguyệt Hiên. Tần hoàng cung chính là tượng sư Mặc môn đốc tạo, cung điện dưới đất này do một tay Mặc môn kiến thành.
Trầm Nguyệt Hiên trải qua hai tháng chuẩn bị tỉ mỉ, thu thập truyền thừa của Mặc môn, cũng không chỉ là tìm bản vẽ cơ quan trong mộ.
Đệ tử Mặc môn nắm giữ thật nhiều bí mật -- dưới cung điện này còn có nhiều điều khác.
Năm đó đốc tạo tất cả cun điện dưới đất này, vị tượng sư Mặc gia chủ trì nơi này bị xử tử.
Tất cả khổ dịch cũng bị chôn cùng.
Nhưng mà tượng sư kia đã sớm phòng bị rồi. Trước khi xảy ra chuyện hắn đem toàn bộ truyền thừa cả đời thậm chí đem toàn bô cơ quan và kết cấu của nơi này đều nguyên vẹn giao cho bằng hữu của hắn bảo tồn.
Đây cũng là điểm Tông Thủ chưa từng biện hộ, trực tiếp nhận lời. Hắn cũng muốn nhìn một chút cung điện dưới đất cất dấu cái gì.
Là một tòa cùng loại với bốn tòa bảo khố sao? Hay còn thứ khác? Có phần làm hắn hiếu kỳ.
Nhưng mà lúc này Tông Thủ kinh ngạc nhất chính là tình hình ở cung điện.
- Thật sự là kỳ quái! Bên kia thi tướng thủ hộ truyền thừa trận khí mới chỉ có hai, một luyện khí sĩ đều không có.
Tông Thủ vẻ mặt nghi hoặc:
- Vận khí của ta tốt như vậy sao?
/1700
|