Tô Tiểu Tiểu nghe vậy cũng trợn mắt há hốc mồm. Thật sự chỉ hai thi tương sao?
Nơi này cách Sơn Hà Điện rất gần, nàng cho rằng Từ Phúc tất nhiên sẽ cho trọng binh canh gác.
Chỉ có hai thi tướng làm sao có thể thoát được thần thông Vô Lượng Chung Thủy của Tông Thủ?
Nhưng mà lập tức như có điều ngộ ra, không đúng! Nguyên nhân chính là nơi này càng gần nên thi tướng càng nhiều...
Sơ Tuyết áp tai xuống đất, sau đó nhíu mày, nhìn qua mọi nơi. Giờ phút này cũng bối rối nói:
- Thiếu chủ, từ khi vào đây ta cảm giác, cảm thấy kề bên này hình như có người đang nhìn chúng ta, cảm giác rất nguy hiểm.
Đổi cách nói thì lúc này ở gần đây có người rình mò hắn.
Hơn nữa thủ đoạn cao minh khiến hắn không cảm giác được.
Đây rốt cuộc là ý muốn như thế nào?
Trầm mặc suy tư một lát thân ảnh Tông Thủ bỗng nhiên lần nữa đi tới trước người Tô Tiểu Tiểu hai người, dùng tốc độ nhanh nhất lao ra ngoài.
Hư không lập loè, hắn xuất hiện ở góc chết trong địa cung.
Vượt qua hơn hai mươi dặm, cự ly chỗ này tới cung điện không bao lâu cả.
Tông Thủ dừng lại nghi hoặc nhìn sau lưng.
Chuyển dời tốc độ cao như vậy còn không thể vứt bỏ, tất nhiên là bị đuổi kịp.
Chẳng lẽ Sơ Tuyết cảm ứng có sai? Hay là đối phương đã liệu định tất nhiên sẽ vào bên trong mang chuyển sinh chi khí tới tay, cho nên không nóng vội.
Tông Thủ cười lạnh một tiếng, đạo nghĩa không chùn bước, mạnh mẽ đi vào trong điện phủ.
Bên trong là không gian ngàn trượng, trừ một tòa pháp đàn cao ra không có thứ gì khác.
Hai chiến giáp thi mặc áo giáp đen đứng ở trên đài cao, diện mạo lạnh lùng khô khan.
Mà ở dưới đài co ba ngàn Thương Cương Bắc Đẩu xích nỏ sĩ và Thiên Cương Kiếm sĩ số lượng đồng dạng. Thậm chí còn có hai mươi xe nỏ cùng với hai nghìn khôi lỗi mộc nhân.
Tông Thủ giờ phút này đánh lên đài cao..
Lập tức mũi tên bắn ra như mưa, vách tường bốn phía bắn ra độc đinh, đều không quan tâm ở đây có người nào.
- Ta cũng không nói nhất định phải động thủ a--
Cơ hội tốt như vậy hắn làm sao buông tha, vậy thật sự quá ngu xuẩn.
Tô Tiểu Tiểu lúc này cũng theo bản năng đem Nguyên Ma Thất Tình Quyết thôi phát, khiến cho sáu ngàn Thiên Cương Bắc Đẩu sĩ toàn bộ dừng lại.
Tự nhiên chỗ đặt chuyển sinh chi khí tuyệt đối không chỉ thế này mà thôi.
Nhưng mà trên Thần Cảnh chỉ có hai mươi người! Tuy bởi vì thất tình giao hòa, chấn động tâm linh cho nên động tác cứng lại.
Tô Tiểu Tiểu thở hổn hển:
- Ngươi đừng quên còn có Từ Phúc!
Nàng cũng không tin Tông Thủ lại nói như vậy.
Đúng là vì Từ Phúc, tự tin có thể phân thần chiếu khán nơi này thỏa đáng.
Tần hoàng chuyển sinh thời gian chưa đến, bản thể người này còn đủ thực lực phân tâm chiếu khán tới hắn.
Nếu như người này hiện thân dù chỉ là hóa thân, chỉ sợ tình hình cũng không ổn.
Tông Thủ toàn bộ không quan tâm tới, xuất hiện tại ở trung ương pháp đàn, trực tiếp bắt lầy đồ vật đang lơ lửng nơi này.
Hai thi tướng phản ứng cực nhanh. Đều gần lên và quang nhận trảm tới.
Mà Tông Thủ thì không quan tâm tới, vô số bóng kiếm bảo hộ bên trái.
Mà tay phải Nguyên Nhất Kiếm bỗng dưng bén qua.
- Vô lượng chi quang!
Quang minh tách ra, hào quang chói mắt hiện ra, thôn phệ chi lực trong nháy mắt hiện ra ngoài.
Sau đó tiếng nổ nặng nề vang lên, Tông Thủ đứng nguyên tại chỗ, lù lù bất động. Tên thi tướng bên phải thân hình không bị khống chế khảm lên vách tường.
Sơ Tuyết dùng Huyết Nguyệt Đao chém qua thi tướng bên trái của hắn.
Mà Sơ Tuyết bản năng thắng cảm giác, cũng khiến một đao của nàng cơ hồ hoàn mỹ phù hợp ám sát chi đạo. Mượn nhờ thần quyết mà quang nhận lóe lên. Dù là thi tướng bên trái dốc sức liều mạng trốn tránh cũng bị Huyết Nguyệt Đao chém thẳng vào ngực và bụng.
May mắn chất liệu chiến giáp bất phàm, cho dù thần binh chém lên vẫn ngăn cản được.
Mà Tông Thủ lúc này cũng một tay nắm lấy đồ vật đang lơ lửng trên cao.
Tông Thủ trong khoảng thời gian này không đủ dò xét, lúc này chỉ liếc qua mà thôi.
Lập tức thu vào trong tay áo và đánh giá chung quanh, không có những chuyển sinh chi khí nào khác.
Thân ảnh của ba người đột nhiên biến mất tại chỗ.
Mấy lần lập loè, lại chuyển dời vài dặm và đứng trong một đường hành lang.
Tông Thủ nhíu mày, người âm thầm rình mò vẫn không lộ ra chút nào.
mà hắn cảm thấy ngoài ý muốn là cả quá trình, Từ Phúc vẫn không xuất hiện.
Giống như cố ý cho hắn lấy trộm đồ vật vậy.
Vừa rồi hắn cướp đoạt tốc độ mặc dù nhanh, nhưng mà không thể nào nhanh hơn chí cảnh Thánh tôn này được.
- Quả nhiên chưa từng xuất hiện -- rốt cuộc là bị hạn chế hay là cố ý, dẫn ta xuất hiện lúc này? Hoặc giả thời điểm này Tông Thủ ta còn hữu dụng, chưa chết được?
Ánh mắt Tông Thủ lập loè, lần nữa lâm vào trầm tư. Sau một lát hắn đánh giá chuyển sinh chi khí trong tay.
Đây là một chiếc nhẫn xanh biếc trơn bóng và mặt hình vuông. Thời điểm đặc thù có thể sử dụng như ngọc tỉ.
Mà chính diện chiếc nhẫn này thình lình có khắc bốn chữ -- Thiên Nguyên Vô Cực.
- Là Thiên Nguyên Vô Cực giới?
Tô Tiểu Tiểu ngạc nhiên nói:
- Nghe nói là chí bảo trấn tông của Vô Cực Tông! Tín vật chưởng giáo, nhưng mà về sau không biết tung tích.
Nàng cũng chỉ có thể biết được những chuyện này, vật ấy tac dụng gì, thần thông ra sao thì mờ mịt không biết. Nhưng mà cảm ứng được bên trong sinh nguyên chi lực cực kỳ nồng hậu.
- Nghe nói quanh năm đeo vật ấy có thể diên thọ kéo dài ba ngàn năm. Là một kiện tiên giai đỉnh cấp, ở trong chứa có chứa ba đạo cực chân khí cấm pháp --
Âm thanh Tông Thủ nhàn nhạt, thu chiếc nhẫn vào tay áo.
Tên của nó có trên huyền mệnh kim thư, hắn không dùng được vật này. Có thể cho mấy kiều thê trong nhà hoặc đệ tử Thương Sinh Đạo mang.
Tô Tiểu Tiểu thì ‘ ah ’ một tiếng, ánh mắt hoảng sợ. Nhưng mà nhớ tới đây là stranaj khí phục sinh tần hoàng thì cảm thấy thoải mái hơn.
Rời khỏi cung điện, vẻ mặt Từ Phúc nghiêm túc ngồi ngay ngắn. Nhưng mà mà lúc này đôi mắt khép lại, chỉ mở ra một khe hở, bên trong trừ vẻ ngoài ý muốn còn có vài phần sát cơ lập lòe.
Thật nhanh! Thời gian mười năm đã là bá giả của Vân Giới, quả nhiên không phải là người ngu xuẩn. Nhưng mà thật sự cho rằng ta không dám ra tay giết ngươi sao?
Ánh mắt kia sáng tối bất định, nhưng mà sát ý của Từ Phúc vẫn bị áp chế lại.
Ngồi phía sau hắn là chân thân Trọng Huyền, khó hiểu nói:
- Trận khí ở phía bắc bị đoạt, Hà lão Sư Phương Tài không ra tay ngăn cản?
Đang một nơi khác ngồi trên ‘ a tị hoàng tọa ’ là một nam nhân mặc giáp tối sầm, ánh mắt lợi hại như đao nhìn chăm chú vào Từ Phúc, mắt hàm chất vấn.
- Dù sao Tông Thủ này cũng là quốc chủ Đại Càn, Thánh Quân trên đời. Đại Thương hoàng đế Long khí đã suy, Lưỡng Nghi Tụ Long Trận cũng phân liệt. Chỉ có rút long khí của kẻ này tẩm bổ không đủ. Từ Phúc không có nắm chắc bắt hắn, nếu người này sợ hãi chạy mất thì không tốt.
Từ Phúc lơ đễnh giải thích, tự nhiên nguyên nhân này còn chưa đủ.
Nơi này cách Sơn Hà Điện rất gần, nàng cho rằng Từ Phúc tất nhiên sẽ cho trọng binh canh gác.
Chỉ có hai thi tướng làm sao có thể thoát được thần thông Vô Lượng Chung Thủy của Tông Thủ?
Nhưng mà lập tức như có điều ngộ ra, không đúng! Nguyên nhân chính là nơi này càng gần nên thi tướng càng nhiều...
Sơ Tuyết áp tai xuống đất, sau đó nhíu mày, nhìn qua mọi nơi. Giờ phút này cũng bối rối nói:
- Thiếu chủ, từ khi vào đây ta cảm giác, cảm thấy kề bên này hình như có người đang nhìn chúng ta, cảm giác rất nguy hiểm.
Đổi cách nói thì lúc này ở gần đây có người rình mò hắn.
Hơn nữa thủ đoạn cao minh khiến hắn không cảm giác được.
Đây rốt cuộc là ý muốn như thế nào?
Trầm mặc suy tư một lát thân ảnh Tông Thủ bỗng nhiên lần nữa đi tới trước người Tô Tiểu Tiểu hai người, dùng tốc độ nhanh nhất lao ra ngoài.
Hư không lập loè, hắn xuất hiện ở góc chết trong địa cung.
Vượt qua hơn hai mươi dặm, cự ly chỗ này tới cung điện không bao lâu cả.
Tông Thủ dừng lại nghi hoặc nhìn sau lưng.
Chuyển dời tốc độ cao như vậy còn không thể vứt bỏ, tất nhiên là bị đuổi kịp.
Chẳng lẽ Sơ Tuyết cảm ứng có sai? Hay là đối phương đã liệu định tất nhiên sẽ vào bên trong mang chuyển sinh chi khí tới tay, cho nên không nóng vội.
Tông Thủ cười lạnh một tiếng, đạo nghĩa không chùn bước, mạnh mẽ đi vào trong điện phủ.
Bên trong là không gian ngàn trượng, trừ một tòa pháp đàn cao ra không có thứ gì khác.
Hai chiến giáp thi mặc áo giáp đen đứng ở trên đài cao, diện mạo lạnh lùng khô khan.
Mà ở dưới đài co ba ngàn Thương Cương Bắc Đẩu xích nỏ sĩ và Thiên Cương Kiếm sĩ số lượng đồng dạng. Thậm chí còn có hai mươi xe nỏ cùng với hai nghìn khôi lỗi mộc nhân.
Tông Thủ giờ phút này đánh lên đài cao..
Lập tức mũi tên bắn ra như mưa, vách tường bốn phía bắn ra độc đinh, đều không quan tâm ở đây có người nào.
- Ta cũng không nói nhất định phải động thủ a--
Cơ hội tốt như vậy hắn làm sao buông tha, vậy thật sự quá ngu xuẩn.
Tô Tiểu Tiểu lúc này cũng theo bản năng đem Nguyên Ma Thất Tình Quyết thôi phát, khiến cho sáu ngàn Thiên Cương Bắc Đẩu sĩ toàn bộ dừng lại.
Tự nhiên chỗ đặt chuyển sinh chi khí tuyệt đối không chỉ thế này mà thôi.
Nhưng mà trên Thần Cảnh chỉ có hai mươi người! Tuy bởi vì thất tình giao hòa, chấn động tâm linh cho nên động tác cứng lại.
Tô Tiểu Tiểu thở hổn hển:
- Ngươi đừng quên còn có Từ Phúc!
Nàng cũng không tin Tông Thủ lại nói như vậy.
Đúng là vì Từ Phúc, tự tin có thể phân thần chiếu khán nơi này thỏa đáng.
Tần hoàng chuyển sinh thời gian chưa đến, bản thể người này còn đủ thực lực phân tâm chiếu khán tới hắn.
Nếu như người này hiện thân dù chỉ là hóa thân, chỉ sợ tình hình cũng không ổn.
Tông Thủ toàn bộ không quan tâm tới, xuất hiện tại ở trung ương pháp đàn, trực tiếp bắt lầy đồ vật đang lơ lửng nơi này.
Hai thi tướng phản ứng cực nhanh. Đều gần lên và quang nhận trảm tới.
Mà Tông Thủ thì không quan tâm tới, vô số bóng kiếm bảo hộ bên trái.
Mà tay phải Nguyên Nhất Kiếm bỗng dưng bén qua.
- Vô lượng chi quang!
Quang minh tách ra, hào quang chói mắt hiện ra, thôn phệ chi lực trong nháy mắt hiện ra ngoài.
Sau đó tiếng nổ nặng nề vang lên, Tông Thủ đứng nguyên tại chỗ, lù lù bất động. Tên thi tướng bên phải thân hình không bị khống chế khảm lên vách tường.
Sơ Tuyết dùng Huyết Nguyệt Đao chém qua thi tướng bên trái của hắn.
Mà Sơ Tuyết bản năng thắng cảm giác, cũng khiến một đao của nàng cơ hồ hoàn mỹ phù hợp ám sát chi đạo. Mượn nhờ thần quyết mà quang nhận lóe lên. Dù là thi tướng bên trái dốc sức liều mạng trốn tránh cũng bị Huyết Nguyệt Đao chém thẳng vào ngực và bụng.
May mắn chất liệu chiến giáp bất phàm, cho dù thần binh chém lên vẫn ngăn cản được.
Mà Tông Thủ lúc này cũng một tay nắm lấy đồ vật đang lơ lửng trên cao.
Tông Thủ trong khoảng thời gian này không đủ dò xét, lúc này chỉ liếc qua mà thôi.
Lập tức thu vào trong tay áo và đánh giá chung quanh, không có những chuyển sinh chi khí nào khác.
Thân ảnh của ba người đột nhiên biến mất tại chỗ.
Mấy lần lập loè, lại chuyển dời vài dặm và đứng trong một đường hành lang.
Tông Thủ nhíu mày, người âm thầm rình mò vẫn không lộ ra chút nào.
mà hắn cảm thấy ngoài ý muốn là cả quá trình, Từ Phúc vẫn không xuất hiện.
Giống như cố ý cho hắn lấy trộm đồ vật vậy.
Vừa rồi hắn cướp đoạt tốc độ mặc dù nhanh, nhưng mà không thể nào nhanh hơn chí cảnh Thánh tôn này được.
- Quả nhiên chưa từng xuất hiện -- rốt cuộc là bị hạn chế hay là cố ý, dẫn ta xuất hiện lúc này? Hoặc giả thời điểm này Tông Thủ ta còn hữu dụng, chưa chết được?
Ánh mắt Tông Thủ lập loè, lần nữa lâm vào trầm tư. Sau một lát hắn đánh giá chuyển sinh chi khí trong tay.
Đây là một chiếc nhẫn xanh biếc trơn bóng và mặt hình vuông. Thời điểm đặc thù có thể sử dụng như ngọc tỉ.
Mà chính diện chiếc nhẫn này thình lình có khắc bốn chữ -- Thiên Nguyên Vô Cực.
- Là Thiên Nguyên Vô Cực giới?
Tô Tiểu Tiểu ngạc nhiên nói:
- Nghe nói là chí bảo trấn tông của Vô Cực Tông! Tín vật chưởng giáo, nhưng mà về sau không biết tung tích.
Nàng cũng chỉ có thể biết được những chuyện này, vật ấy tac dụng gì, thần thông ra sao thì mờ mịt không biết. Nhưng mà cảm ứng được bên trong sinh nguyên chi lực cực kỳ nồng hậu.
- Nghe nói quanh năm đeo vật ấy có thể diên thọ kéo dài ba ngàn năm. Là một kiện tiên giai đỉnh cấp, ở trong chứa có chứa ba đạo cực chân khí cấm pháp --
Âm thanh Tông Thủ nhàn nhạt, thu chiếc nhẫn vào tay áo.
Tên của nó có trên huyền mệnh kim thư, hắn không dùng được vật này. Có thể cho mấy kiều thê trong nhà hoặc đệ tử Thương Sinh Đạo mang.
Tô Tiểu Tiểu thì ‘ ah ’ một tiếng, ánh mắt hoảng sợ. Nhưng mà nhớ tới đây là stranaj khí phục sinh tần hoàng thì cảm thấy thoải mái hơn.
Rời khỏi cung điện, vẻ mặt Từ Phúc nghiêm túc ngồi ngay ngắn. Nhưng mà mà lúc này đôi mắt khép lại, chỉ mở ra một khe hở, bên trong trừ vẻ ngoài ý muốn còn có vài phần sát cơ lập lòe.
Thật nhanh! Thời gian mười năm đã là bá giả của Vân Giới, quả nhiên không phải là người ngu xuẩn. Nhưng mà thật sự cho rằng ta không dám ra tay giết ngươi sao?
Ánh mắt kia sáng tối bất định, nhưng mà sát ý của Từ Phúc vẫn bị áp chế lại.
Ngồi phía sau hắn là chân thân Trọng Huyền, khó hiểu nói:
- Trận khí ở phía bắc bị đoạt, Hà lão Sư Phương Tài không ra tay ngăn cản?
Đang một nơi khác ngồi trên ‘ a tị hoàng tọa ’ là một nam nhân mặc giáp tối sầm, ánh mắt lợi hại như đao nhìn chăm chú vào Từ Phúc, mắt hàm chất vấn.
- Dù sao Tông Thủ này cũng là quốc chủ Đại Càn, Thánh Quân trên đời. Đại Thương hoàng đế Long khí đã suy, Lưỡng Nghi Tụ Long Trận cũng phân liệt. Chỉ có rút long khí của kẻ này tẩm bổ không đủ. Từ Phúc không có nắm chắc bắt hắn, nếu người này sợ hãi chạy mất thì không tốt.
Từ Phúc lơ đễnh giải thích, tự nhiên nguyên nhân này còn chưa đủ.
/1700
|