- Người này đã có thể đao trảm Đạo Huyền, tự nhiên cũng có thể trọng thương ta. Lúc này không biết nền tảng, tùy tiện ra tay là không khôn ngoan! Tần hoàng phục sinh chỉ có thể do ta chủ trì, dù một chút lẫm lỗi cũng không được. Thật sự không dám mạo hiểm!
Chỉ nguyên nhân này đã đủ rồi.
Võ tướng mặc áo giáp đen hừ lạnh một tiếng nói:
- Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa! Còn thừa tám kiện trận khí, một kiện đều không thể thiếu! Nếu không --
Đằng sau không thể nói tiếp, mà là tiếp tục dựng đại kiếm sáu xích giống như tượng đá ngồi bảo vệ chung quanh thi hài tần hoàng.
Trọng Huyền lúc này cũng cười cười, hắn vừa rồi chỉ hỏi, bản thân không phải khó hiểu mà là phối hợp với Từ Phúc mà thôi.
Từ Phúc không ra tay thì hắn đoán được vài phần.
Hôm nay Thương Sinh Đạo thanh thế to lớn, không thể đơn giản đắc tội là thứ nhất. Mà luyện khí sĩ nhất mạch nếu khôi phục rầm rộ như năm đó, như vậy thiên hạ chiến loạn càng lâu càng tốt.
Tru sát Tông Thủ, sau đó làm cho Đại Thương hoặc là Thạch gia một nhà độc đại?
Sau khi Tần hoàng thức tỉnh thì bọn họ muốn thoát thân ra khỏi nơi này càng cần mượn lực của hắn.
Mà chín kiện phục sinh trận khí nên bị phá hủy một hai kiện mới được.
Còn lại bởi vì chủng loại của chúng hỗn tạp, chỉ có thể nói thời cơ Tông Thủ động thủ quá mức xảo diệu.
Đổi lại thời gian khác chưa chắn có chuyện này.
Từ Phúc thần sắc bình tĩnh, đối với uy hiếp của giáp sĩ kia lơ đễnh, thong dong tự nhiên nói:
- Là Lý tướng quân lòng nghi ngờ quá nặng, chuyện hôm nay liên quan sinh tử của Từ Phúc thì làm sao dám không cẩn thận? Chính thức hung hiểm vẫn là nửa canh giờ sau. Khi đó Từ Phúc không thể phân tâm, chỉ có thể làm phiền tướng quân!
- Ta biết rồi!
Thân hình giáp sĩ áo đen kia hơi động, khí tức giống như hàn băng tỏa ra ngoài.
Trọng Huyền dùng ánh mắt thương cảm nhìn qua trước mặt, nếu không có Từ Phúc chính miệng chứng minh là đúng, ai có thể nghĩ đến vạn năm trước danh tướng Lý Tín đã từng quét ngang một quốc gia, cơ hồ bách chiến bách thắng lại biến thành người chôn cùng, hóa thành sát thi, bị nhốt trong mộ này.
Kỳ thật trong trận chiến cuối cùng không phải là do hắn sai lầm. Chỉ vì phía sau phản loạn, lương đạo đoạn tuyệt cho nên mới đại bại. Bản thân hắn binh pháp thao lược kỳ thật cũng không quá nhiều liên quan --
Mà lúc này Từ Phúc lại ẩn nấp sau lưng. Chỉ thấy Ân Ngự chẳng biết lúc nào đã ‘ tỉnh ’ quay tới. Nhìn chằm chằm vào thi thể tần hoàng trên a tị hoàng tọa. Ánh mắt tĩnh mịch khát vọng, lại có ý điên cuồng và hưng phấn.
Khóe môi Từ Phúc cong lên.
Có ý tứ, Đại Thương hoàng đế này quả nhiên không phải là nhân vật đơn giản. Mạo hiểm đi theo Trọng Huyền tới đây, thật đúng là có mưu đồ khác.
Nhưng mà nơi này quần hùng tụ tập, hắn có thể được như nguyện hay không còn khó nói.
Hơi lắc đầu, Từ Phúc tiếp tục tập trung tư tưởng suy nghĩ. Điều hành khí mạch, độ dẫn sinh cơ.
Rồi sau đó mạnh mẽ ‘ hống ’ vang thật lớn, giống như nổi trống. Linh năng chung quanh đều nhịp hô ứng.
Tâm mạch trong cơ thể tần hoàng đang nhảy nhót. Mà cả Lưỡng Nghi Tụ Long Trận đều vì thanh thế của cơ thể của hắn mà sôi động hơn.
Mà bây giờ chỉ còn kém nửa khắc mà thôi.
Nhưng mà chấn động khác với thường nhân, thủy tần đại đế thống nhất Vân Giới vạn năm trước sẽ thức tỉnh.
...
Cùng một thời gian, trái tim Tông Thủ lần nữa đình chỉ, thân thể run rẩy.
Cũng may trải qua hai lần, Tông Thủ đã miễn cưỡng thích ứng. Lần này chỉ dừng hơn mười hô hấp, đã điều tiết khôi phục lại, hết thảy như thường.
- Thời gian càng lúc càng ngắn, khí cơ của tần hoàng càng ngày càng mạnh.
Khả năng là bởi vì chưa phục sinh chính thức, hoàng uy mênh mông và thần uy rậm rạp, như bài sơn đảo hải giống như sóng triều không ngớt không dứt.
Nhưng mà Tông Thủ đã là chẳng muốn đi để ý tới. Chuyển sinh trận khí đã tới tay, hắn xem như tận lực.
Về sau như thế nào chỉ có thể mặc cho số phận, chờ kết quả.
Nếu như đạo nho hai giáo hợp nhất lực lượng mà không cướp được một hai kiện chuyển sinh chi khí, vậy thì Vân Giới đại loạn, Đại Tần phục hưng.
Mà lúc này trong cung điện dưới đất, còn có một nơi bí ẩn khác bị hắn cởi bỏ.
- Tuyết nhi, lúc này ngươi có còn cảm ứng không?
Tông Thủ đem ý niệm hết sức co rút lại, trong phạm vi mười dặm hạt bụi lay động cũng khó thoát tai mắt của hắn.
Sơ Tuyết lắc đầu:
- Cướp đoạt kiện Thiên Nguyên Vô Cực Giới thì không có, nhưng mà Tuyết nhi cảm giác vẫn không an toàn. Nơi này tốt nhất không nên lưu lại lâu.
Ánh mắt Tông Thủ hơi run sợ, lập tức tạm thời bỏ nghi hoặc.
Người này rình mò ở bên, nhưng lại thà rằng cho hắn vùng thoát cũng không muốn bị hắn phát giác, rốt cuộc là có mưu đồ gì?
Là vì mạng của Tông Thủ hắn? Hay là có gì khác? Lại rốt cuộc là ai? Là Xích Hồng Y hay là người khác hoàn toan?
Tông Thủ biết manh mối quá ít, nhất thời nửa khắc không nghĩ ra nguyên nhân gì.
Trong bất tri bất giác ba người lại đi vào hành lang khác.
- Thủ lang, nếu đi qua thì phía trên là Sơn Hà Điện --
Sắc mặt Tô Tiểu Tiểu lo sợ, nàng vẫn không biết, Tông Thủ đi loạn trong cung điện hay đang tìm cái gì, chỉ là mù quáng đi theo sau lưng Tông Thủ.
Nhưng mà hắn không có mất đi năng lực phân biệt phương hướng, mà Sơn Hà Điện chính là chánh điện A bàng cung. Cũng là chỗ thi thể của tần hoàng và là nơi Từ Phúc chủ trì đại trận.
Thứ hai chỉ cần một ý niệm thì có thể hàng lâm nơi này.
Tông Thủ cuối cùng dừng lại, tập trung tư tưởng suy nghĩ đánh giá bốn phía:
- Nơi này có chút quái dị!
Cũng trách không được, năm đó vị tượng sư kia nghi kỵ nên đề phòng trước.
Hồi tưởng lại cấu tạo của địa cung, trong lúc này dường như có một nơi còn trống.
Hơn nữa những hành lang này bản thân hẳn là một tòa cấm trận.
Đáng tiếc Trầm Nguyệt Hiên không ở bên người, chính mình thì không phá được mê hoặc, cũng không cách nào phá giải nhìn trộm là cái gì.
Biện pháp duy nhất chính là cường công. Nhưng mà trước mắt không phải thời cơ.
- Chờ ở đây!
Nhìn qua hai nữ nhân sau lưng, Tông Thủ tập trung tư tưởng suy nghĩ nhắm mắt, yên lặng đếm thời gian.
Sơ Tuyết trời sinh tính cách hoạt bát, nhưng mà chỉ cần ở bên cạnh Tông Thủ thì nàng sẽ nhã nhặn lịch sự.
Tô Tiểu Tiểu cũng thở phào, chỉ nói Tông Thủ đang chờ thời cơ. Chuẩn bị bộc phát vào mấu chốt, cướp lấy mười hai trấn quốc đồng nhân.
Thời gian nửa khắc trôi qua thật nhanh. Sau đó cả địa cung chấn động không thôi.
Mắt của Tông Thủ bỗng nhiên mở ra. Biết được đây là lúc tám chỗ trận khí chuyển sinh đang động thủ.
- Chính là giờ phút này.
Tông Thủ không chút do dự, đem tay đặt lên vách tường.
Vô lượng chi chung!
Khoảng thời gian này hăn tích súc phật lực Vô Lượng Chung Thủy, toàn bộ bộc phát! Lập tức một lỗ đen cực lớn xuất hiện trước mặt bọn họ.
Mà khi hắc ám thân thúy thôn phệ vách tường phía trước lại có vẻ vô cùng gian nan. Kháng lực cực lớn, ẩn ẩn bị cản trở.
Chỉ nguyên nhân này đã đủ rồi.
Võ tướng mặc áo giáp đen hừ lạnh một tiếng nói:
- Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa! Còn thừa tám kiện trận khí, một kiện đều không thể thiếu! Nếu không --
Đằng sau không thể nói tiếp, mà là tiếp tục dựng đại kiếm sáu xích giống như tượng đá ngồi bảo vệ chung quanh thi hài tần hoàng.
Trọng Huyền lúc này cũng cười cười, hắn vừa rồi chỉ hỏi, bản thân không phải khó hiểu mà là phối hợp với Từ Phúc mà thôi.
Từ Phúc không ra tay thì hắn đoán được vài phần.
Hôm nay Thương Sinh Đạo thanh thế to lớn, không thể đơn giản đắc tội là thứ nhất. Mà luyện khí sĩ nhất mạch nếu khôi phục rầm rộ như năm đó, như vậy thiên hạ chiến loạn càng lâu càng tốt.
Tru sát Tông Thủ, sau đó làm cho Đại Thương hoặc là Thạch gia một nhà độc đại?
Sau khi Tần hoàng thức tỉnh thì bọn họ muốn thoát thân ra khỏi nơi này càng cần mượn lực của hắn.
Mà chín kiện phục sinh trận khí nên bị phá hủy một hai kiện mới được.
Còn lại bởi vì chủng loại của chúng hỗn tạp, chỉ có thể nói thời cơ Tông Thủ động thủ quá mức xảo diệu.
Đổi lại thời gian khác chưa chắn có chuyện này.
Từ Phúc thần sắc bình tĩnh, đối với uy hiếp của giáp sĩ kia lơ đễnh, thong dong tự nhiên nói:
- Là Lý tướng quân lòng nghi ngờ quá nặng, chuyện hôm nay liên quan sinh tử của Từ Phúc thì làm sao dám không cẩn thận? Chính thức hung hiểm vẫn là nửa canh giờ sau. Khi đó Từ Phúc không thể phân tâm, chỉ có thể làm phiền tướng quân!
- Ta biết rồi!
Thân hình giáp sĩ áo đen kia hơi động, khí tức giống như hàn băng tỏa ra ngoài.
Trọng Huyền dùng ánh mắt thương cảm nhìn qua trước mặt, nếu không có Từ Phúc chính miệng chứng minh là đúng, ai có thể nghĩ đến vạn năm trước danh tướng Lý Tín đã từng quét ngang một quốc gia, cơ hồ bách chiến bách thắng lại biến thành người chôn cùng, hóa thành sát thi, bị nhốt trong mộ này.
Kỳ thật trong trận chiến cuối cùng không phải là do hắn sai lầm. Chỉ vì phía sau phản loạn, lương đạo đoạn tuyệt cho nên mới đại bại. Bản thân hắn binh pháp thao lược kỳ thật cũng không quá nhiều liên quan --
Mà lúc này Từ Phúc lại ẩn nấp sau lưng. Chỉ thấy Ân Ngự chẳng biết lúc nào đã ‘ tỉnh ’ quay tới. Nhìn chằm chằm vào thi thể tần hoàng trên a tị hoàng tọa. Ánh mắt tĩnh mịch khát vọng, lại có ý điên cuồng và hưng phấn.
Khóe môi Từ Phúc cong lên.
Có ý tứ, Đại Thương hoàng đế này quả nhiên không phải là nhân vật đơn giản. Mạo hiểm đi theo Trọng Huyền tới đây, thật đúng là có mưu đồ khác.
Nhưng mà nơi này quần hùng tụ tập, hắn có thể được như nguyện hay không còn khó nói.
Hơi lắc đầu, Từ Phúc tiếp tục tập trung tư tưởng suy nghĩ. Điều hành khí mạch, độ dẫn sinh cơ.
Rồi sau đó mạnh mẽ ‘ hống ’ vang thật lớn, giống như nổi trống. Linh năng chung quanh đều nhịp hô ứng.
Tâm mạch trong cơ thể tần hoàng đang nhảy nhót. Mà cả Lưỡng Nghi Tụ Long Trận đều vì thanh thế của cơ thể của hắn mà sôi động hơn.
Mà bây giờ chỉ còn kém nửa khắc mà thôi.
Nhưng mà chấn động khác với thường nhân, thủy tần đại đế thống nhất Vân Giới vạn năm trước sẽ thức tỉnh.
...
Cùng một thời gian, trái tim Tông Thủ lần nữa đình chỉ, thân thể run rẩy.
Cũng may trải qua hai lần, Tông Thủ đã miễn cưỡng thích ứng. Lần này chỉ dừng hơn mười hô hấp, đã điều tiết khôi phục lại, hết thảy như thường.
- Thời gian càng lúc càng ngắn, khí cơ của tần hoàng càng ngày càng mạnh.
Khả năng là bởi vì chưa phục sinh chính thức, hoàng uy mênh mông và thần uy rậm rạp, như bài sơn đảo hải giống như sóng triều không ngớt không dứt.
Nhưng mà Tông Thủ đã là chẳng muốn đi để ý tới. Chuyển sinh trận khí đã tới tay, hắn xem như tận lực.
Về sau như thế nào chỉ có thể mặc cho số phận, chờ kết quả.
Nếu như đạo nho hai giáo hợp nhất lực lượng mà không cướp được một hai kiện chuyển sinh chi khí, vậy thì Vân Giới đại loạn, Đại Tần phục hưng.
Mà lúc này trong cung điện dưới đất, còn có một nơi bí ẩn khác bị hắn cởi bỏ.
- Tuyết nhi, lúc này ngươi có còn cảm ứng không?
Tông Thủ đem ý niệm hết sức co rút lại, trong phạm vi mười dặm hạt bụi lay động cũng khó thoát tai mắt của hắn.
Sơ Tuyết lắc đầu:
- Cướp đoạt kiện Thiên Nguyên Vô Cực Giới thì không có, nhưng mà Tuyết nhi cảm giác vẫn không an toàn. Nơi này tốt nhất không nên lưu lại lâu.
Ánh mắt Tông Thủ hơi run sợ, lập tức tạm thời bỏ nghi hoặc.
Người này rình mò ở bên, nhưng lại thà rằng cho hắn vùng thoát cũng không muốn bị hắn phát giác, rốt cuộc là có mưu đồ gì?
Là vì mạng của Tông Thủ hắn? Hay là có gì khác? Lại rốt cuộc là ai? Là Xích Hồng Y hay là người khác hoàn toan?
Tông Thủ biết manh mối quá ít, nhất thời nửa khắc không nghĩ ra nguyên nhân gì.
Trong bất tri bất giác ba người lại đi vào hành lang khác.
- Thủ lang, nếu đi qua thì phía trên là Sơn Hà Điện --
Sắc mặt Tô Tiểu Tiểu lo sợ, nàng vẫn không biết, Tông Thủ đi loạn trong cung điện hay đang tìm cái gì, chỉ là mù quáng đi theo sau lưng Tông Thủ.
Nhưng mà hắn không có mất đi năng lực phân biệt phương hướng, mà Sơn Hà Điện chính là chánh điện A bàng cung. Cũng là chỗ thi thể của tần hoàng và là nơi Từ Phúc chủ trì đại trận.
Thứ hai chỉ cần một ý niệm thì có thể hàng lâm nơi này.
Tông Thủ cuối cùng dừng lại, tập trung tư tưởng suy nghĩ đánh giá bốn phía:
- Nơi này có chút quái dị!
Cũng trách không được, năm đó vị tượng sư kia nghi kỵ nên đề phòng trước.
Hồi tưởng lại cấu tạo của địa cung, trong lúc này dường như có một nơi còn trống.
Hơn nữa những hành lang này bản thân hẳn là một tòa cấm trận.
Đáng tiếc Trầm Nguyệt Hiên không ở bên người, chính mình thì không phá được mê hoặc, cũng không cách nào phá giải nhìn trộm là cái gì.
Biện pháp duy nhất chính là cường công. Nhưng mà trước mắt không phải thời cơ.
- Chờ ở đây!
Nhìn qua hai nữ nhân sau lưng, Tông Thủ tập trung tư tưởng suy nghĩ nhắm mắt, yên lặng đếm thời gian.
Sơ Tuyết trời sinh tính cách hoạt bát, nhưng mà chỉ cần ở bên cạnh Tông Thủ thì nàng sẽ nhã nhặn lịch sự.
Tô Tiểu Tiểu cũng thở phào, chỉ nói Tông Thủ đang chờ thời cơ. Chuẩn bị bộc phát vào mấu chốt, cướp lấy mười hai trấn quốc đồng nhân.
Thời gian nửa khắc trôi qua thật nhanh. Sau đó cả địa cung chấn động không thôi.
Mắt của Tông Thủ bỗng nhiên mở ra. Biết được đây là lúc tám chỗ trận khí chuyển sinh đang động thủ.
- Chính là giờ phút này.
Tông Thủ không chút do dự, đem tay đặt lên vách tường.
Vô lượng chi chung!
Khoảng thời gian này hăn tích súc phật lực Vô Lượng Chung Thủy, toàn bộ bộc phát! Lập tức một lỗ đen cực lớn xuất hiện trước mặt bọn họ.
Mà khi hắc ám thân thúy thôn phệ vách tường phía trước lại có vẻ vô cùng gian nan. Kháng lực cực lớn, ẩn ẩn bị cản trở.
/1700
|