Hình như cũng nhìn thấy ánh mắt của Từ Phúc cùng Trọng Huyền hai người, Ân Ngự vươn người đứng lên. Tay áo vung lên, chắp tay sau lưng ý cảnh tự nhiên.
- Trẫm đánh bạc tần hoàng không có khả năng phục sinh, đánh bạc Vân Giới lục giáo sẽ không ngồi nhìn. Xem ra cuối cùng trẫm đúng là vẫn còn thắng.
Khí cơ chấn động, lời nói bá đạo!
Mà Ân Ngự nhìn qua Trọng Huyền, tràn ngập thần sắc mỉa mai.
- Nếu là Trọng Huyền lúc trước thì trẫm nhất định tin tưởng không nghi ngờ. Nhưng là ngươi thì trẫm lại không thể không phòng bị. Mười hai trấn quốc đồng nhân, mặc dù khiến cho trẫm tâm động. Có thể giúp trẫm trì hoãn trăm năm, thống ngự thiên hạ, nhưng mà há bị mê hoặc? Biết rõ chuyện thế gian càng mê người và khiến người khác càng động tâm, lại càng phải cẩn thận, cảnh giác bẩy rập. Nếu như đổi thành trước kia, tần hoàng, đồng nhân cái gì đó ta căn bản sẽ không để ý tới --
Trọng Huyền im lặng, là Ân Ngự âm thầm thông cáo cho chư giáo thế gia, chuyện này hắn sớm đã biết.
- Nhưng mà Đại Thương thực lực quốc gia ngày càng suy yếu, cho nên trẫm hôm nay đi mạo hiểm, cửu nghịch đoạt long!
Ánh mắt Ân Ngự lại nhìn qua phía Từ Phúc:
- Từ tiên sư, không biết ngươi có nguyện ra sức cho Đại Thương ta không? Trẫm Ân Ngự nhất định sẽ dùng sư lễ cung phụng.
Trọng Huyền biến sắc, những lời này nhìn như hỏi thăm, ngôn từ khiêm cung. Kỳ thật đang uy hiếp không cho cự tuyệt.
Nghịch mạch đoạt long, Ân Ngự dựng trận này chẳng những đoạt long khí. Thậm chí đang cưỡng ép dung hợp một chút chân linh của tần hoàng.
Mà linh cấm của Từ Phúc đang ở trong đó. Giờ phút này bị Ân Ngự nắm được.
- Hoang đường! Bệ hạ ngươi nói bậy bạ gì đó?
Trọng Huyền vô ý thức vung phất trần lên, lập tức cuốn qua phía Ân Ngự.
Mặc dù lúc này hắn cũng không có thương tích Ân Ngự, nhưng chỉ muốn làm Ân Ngự dời ánh mắt.
Ân Ngự nhìn qua cười to rung trời, cũng không có động tác. Ánh mắt ngay ngắn nhìn qua, nhìn qua Trọng Huyền.
Trọng áp đột nhiên hàng lâm! Trọng Huyền lập tức phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt ngạc nhiên. Khí cơ toàn thân gần như không khống chế được, không thể động đậy. Phất trần đánh ra càng vô lực.
Mà Ân Ngự lúc này lạnh nhạt nói:
- Thạch Việt, ngươi đã tới rồi còn không hiện thân? Quân vương gặp nạn, ngươi làm thần tử chẳng lẽ ngồi nhìn sao?
Bốn phía yên tĩnh, sau một lát cuối cùng âm thanh thở dài truyền ra.
Thạch Việt từ xa đằng hư không cất bước đi ra. Giây lát đã tới trước mặt của Ân Ngự, không nói một lời cầm đao đứng đó.
Ân Ngự không quan tâm tới,vẫn mỉm cười nhìn qua Từ Phúc:
- Không biết Từ tiên sư định như thế nào? Trẫm biết nước ngoài hoàng triều là cung phụng ngươi như chí cảnh Thánh tôn. Trẫm tại đây cũng không thiếu.
Từ Phúc vẫn cẩn thận dò xét Ân Ngự, thần sắc vạn phần quái dị thấp giọng nỉ non:
- Thôn Long Chi Cục, thì ra đây là Thôn Long Chi Cục. Lão phu hiểu rồi, thú vị, quả nhiên là thú vị --
Sau nửa ngày thì lắc đầu nói:
- Thật sự thật có lỗi! Việc này ta cần cẩn thận suy tính một hai, một tháng sau ta sẽ cho bệ hạ câu trả lời thuyết phục.
Thời điểm nói chuyện Từ Phúc lại vỗ vai Trọng Huyền một cái. Làm cho khí huyết nghịch loạn của hắn bình phục lại. Sau đó dắt tay đi vào hư không.
Sắc mặt Ân Ngự khẽ biến, hai tay căng cứng. Đốt ngón tay mười hai trấn quốc đồng nhân lập tức rung động.
Lập tức nghĩ tới cái gì đó, thần sắc Ân Ngự lập tức khôi phục như thường.
- Như vậy trẫm lặng lẽ chờ tin lành.
Thân ảnh của Từ Phúc trong chớp mắt không thấy tung tích.
Ân Ngự cũng chưa từng để ở trong lòng. Chỉ cần cấm chế vẫn còn, mười hai đồng nhân còn, vị chí cảnh này cuối cùng chạy không khỏi.
Hắn dùng tay sờ mặt của mình, xúc giác trơn nhẵn, co dãn mười phần. Không giống như trước kia cơ mặt lỏng lẽo.
Ân Ngự biết được bản thân mình lúc này tướng mạo trẻ hơn mười tuổi. Mà lúc này thân thể của hắn tràn ngập lực lượng. Cảm giác cho dù ngự mười nữ cũng không nói chơi.
Ân Ngự bật cười, lại ngẩng đầu nhìn qua mười hai đồng nhân cao năm mươi trượng.
- Thạch Việt ngươi nói trẫm có thể giống như tần hoàng năm đó, nhất thống thiên hạ! Thậm chí quân lâm vạn giới?
Thạch Việt không đáp, Ân Ngự không kiêng nể gì cả, cười ha ha.
Mà lúc này tại trong Tiểu Thiên Thế Giới, Trọng Huyền đang liều mạng muốn thoát ra khỏi trói buộc của Từ Phúc. Giống như muốn mở miệng nói chuyện nhưng không cách nào mở miệng được.
Thẳng tới khi đi ra khỏi chủ mộ thất, Từ Phúc mới mỉm cười, phóng thích Trọng Huyền ra.
Mà lúc này hắn vẻ mặt đắng chát và oán hận.
- Lão sư, ngươi biết rõ cái gọi là Thôn Long Chi Cục căn bản không chỉ bệ hạ! Vì sao còn nói như vậy?
- Tự nhiên không phải!
Từ Phúc mỉm cười:
- Đó căn bản không phải chân linh của tần hoàng, một tia tàn hồn mà thôi, nuốt thì đúng là có chỗ tốt, nhưng mà chưa đủ trấn áp ta đâu Mà nhìn như có thể khống chế mười hai trấn quốc đồng nhân, nhưng mà nếu không có trấn quốc thiên tỉ, cũng giống như lục bình không rễ, không đủ gây sợ.
Ánh mắt buồn bả nói:
- Vị bệ hạ này đã sinh ra ý niệm bất lợi với lão phu, chẳng lẽ còn muốn lão phu đi tận lực nhắc nhở hắn? Cho hắn hồi quang phản chiếu đắc ý một hồi. Ngược lại Trọng Huyền ngươi vẫn bị chủ hồn ảnh hưởng, đối với Ân Ngự không bỏ xuống được. Mới vừa xuất thủ thì lo lắng cho bệ hạ của ngươi, chọc giận lão sư?
Trọng Huyền há miệng muốn nói nhưng lại cười to.
Từ Phúc cũng lắc đầu nói:
- Phải rồi, nên biết ngươi kỳ thật cũng không nợ hắn. Hôm nay là thời điểm nên chặt đứt trần duyên. Trăm năm ngắn ngủi mà ngươi nhiễm quá nhiều nhân quả, lại dây dưa nhất định thân vẫn. Ngược lại lão sư ta thiếu nợ ngươi quá nhiều. Cho dù như thế nào cũng không cho ngươi cuốn vào hạo kiếp của Đại Thương.
Mà nói đến chỗ này, Từ Phúc lại nhìn ra sau lưng:
- Bá vương lâm thế, huyết kiếp đã lên, nơi này lưu lại vô ích. Hôm nay nơi này sẽ vẫn lạc không biết bao nhiêu Thánh Giai. Nhưng mà nhìn Ân Ngự dường như không giống như sẽ chết, mới có thể sớm thoát thân. Thuật số chi đạo của ngươi mạnh hơn ta, chắc cũng hiểu được.
Trọng Huyền càng cười khổ, đúng là như thế mới khiến hắn lo lắng.
Ân Ngự chi kiếp, không tại hôm nay, mà là một tháng sau. Nhưng mà đây là lúc chôn vùi tai họa.
...
Lý Biệt Tuyết lưu lại một tia ý niệm trong hồn hải cũng triệt để khu trục phai mờ. Tông Thủ cuối cùng cũng vô tư không lo trong thần hồn.
Hắn coi thường Vô Thượng Nguyên Ma này rồi, cho nên cần phải cân nhắc nhiều thời gian hơn.
Mà thần thức vừa tỉnh, cảm giác toàn thân đều chập choạng ngứa và đau đớn. Cảm nhận sâu sắc hơn lúc trước.
Ngứa là bởi vì vết thương khôi phục, đau đớn tăng lên là bởi vì khí cơ trong suốt hơn phân nửa.
Thật không hỗ là Vạn Nhận Quyển Vân Quyết, đệ thập đẳng cấp Thánh Linh.
Tất cả miệng vết thương thì có kim khí quanh quẩn, khôi phục gian nan.
Không có Cửu Khiếu Sinh Nguyên Thạch, Tông Thủ chỉ có thể dựa vào đan dược, mà lúc này toàn thân vẫn trăm ngàn vết lở loét.
- Trẫm đánh bạc tần hoàng không có khả năng phục sinh, đánh bạc Vân Giới lục giáo sẽ không ngồi nhìn. Xem ra cuối cùng trẫm đúng là vẫn còn thắng.
Khí cơ chấn động, lời nói bá đạo!
Mà Ân Ngự nhìn qua Trọng Huyền, tràn ngập thần sắc mỉa mai.
- Nếu là Trọng Huyền lúc trước thì trẫm nhất định tin tưởng không nghi ngờ. Nhưng là ngươi thì trẫm lại không thể không phòng bị. Mười hai trấn quốc đồng nhân, mặc dù khiến cho trẫm tâm động. Có thể giúp trẫm trì hoãn trăm năm, thống ngự thiên hạ, nhưng mà há bị mê hoặc? Biết rõ chuyện thế gian càng mê người và khiến người khác càng động tâm, lại càng phải cẩn thận, cảnh giác bẩy rập. Nếu như đổi thành trước kia, tần hoàng, đồng nhân cái gì đó ta căn bản sẽ không để ý tới --
Trọng Huyền im lặng, là Ân Ngự âm thầm thông cáo cho chư giáo thế gia, chuyện này hắn sớm đã biết.
- Nhưng mà Đại Thương thực lực quốc gia ngày càng suy yếu, cho nên trẫm hôm nay đi mạo hiểm, cửu nghịch đoạt long!
Ánh mắt Ân Ngự lại nhìn qua phía Từ Phúc:
- Từ tiên sư, không biết ngươi có nguyện ra sức cho Đại Thương ta không? Trẫm Ân Ngự nhất định sẽ dùng sư lễ cung phụng.
Trọng Huyền biến sắc, những lời này nhìn như hỏi thăm, ngôn từ khiêm cung. Kỳ thật đang uy hiếp không cho cự tuyệt.
Nghịch mạch đoạt long, Ân Ngự dựng trận này chẳng những đoạt long khí. Thậm chí đang cưỡng ép dung hợp một chút chân linh của tần hoàng.
Mà linh cấm của Từ Phúc đang ở trong đó. Giờ phút này bị Ân Ngự nắm được.
- Hoang đường! Bệ hạ ngươi nói bậy bạ gì đó?
Trọng Huyền vô ý thức vung phất trần lên, lập tức cuốn qua phía Ân Ngự.
Mặc dù lúc này hắn cũng không có thương tích Ân Ngự, nhưng chỉ muốn làm Ân Ngự dời ánh mắt.
Ân Ngự nhìn qua cười to rung trời, cũng không có động tác. Ánh mắt ngay ngắn nhìn qua, nhìn qua Trọng Huyền.
Trọng áp đột nhiên hàng lâm! Trọng Huyền lập tức phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt ngạc nhiên. Khí cơ toàn thân gần như không khống chế được, không thể động đậy. Phất trần đánh ra càng vô lực.
Mà Ân Ngự lúc này lạnh nhạt nói:
- Thạch Việt, ngươi đã tới rồi còn không hiện thân? Quân vương gặp nạn, ngươi làm thần tử chẳng lẽ ngồi nhìn sao?
Bốn phía yên tĩnh, sau một lát cuối cùng âm thanh thở dài truyền ra.
Thạch Việt từ xa đằng hư không cất bước đi ra. Giây lát đã tới trước mặt của Ân Ngự, không nói một lời cầm đao đứng đó.
Ân Ngự không quan tâm tới,vẫn mỉm cười nhìn qua Từ Phúc:
- Không biết Từ tiên sư định như thế nào? Trẫm biết nước ngoài hoàng triều là cung phụng ngươi như chí cảnh Thánh tôn. Trẫm tại đây cũng không thiếu.
Từ Phúc vẫn cẩn thận dò xét Ân Ngự, thần sắc vạn phần quái dị thấp giọng nỉ non:
- Thôn Long Chi Cục, thì ra đây là Thôn Long Chi Cục. Lão phu hiểu rồi, thú vị, quả nhiên là thú vị --
Sau nửa ngày thì lắc đầu nói:
- Thật sự thật có lỗi! Việc này ta cần cẩn thận suy tính một hai, một tháng sau ta sẽ cho bệ hạ câu trả lời thuyết phục.
Thời điểm nói chuyện Từ Phúc lại vỗ vai Trọng Huyền một cái. Làm cho khí huyết nghịch loạn của hắn bình phục lại. Sau đó dắt tay đi vào hư không.
Sắc mặt Ân Ngự khẽ biến, hai tay căng cứng. Đốt ngón tay mười hai trấn quốc đồng nhân lập tức rung động.
Lập tức nghĩ tới cái gì đó, thần sắc Ân Ngự lập tức khôi phục như thường.
- Như vậy trẫm lặng lẽ chờ tin lành.
Thân ảnh của Từ Phúc trong chớp mắt không thấy tung tích.
Ân Ngự cũng chưa từng để ở trong lòng. Chỉ cần cấm chế vẫn còn, mười hai đồng nhân còn, vị chí cảnh này cuối cùng chạy không khỏi.
Hắn dùng tay sờ mặt của mình, xúc giác trơn nhẵn, co dãn mười phần. Không giống như trước kia cơ mặt lỏng lẽo.
Ân Ngự biết được bản thân mình lúc này tướng mạo trẻ hơn mười tuổi. Mà lúc này thân thể của hắn tràn ngập lực lượng. Cảm giác cho dù ngự mười nữ cũng không nói chơi.
Ân Ngự bật cười, lại ngẩng đầu nhìn qua mười hai đồng nhân cao năm mươi trượng.
- Thạch Việt ngươi nói trẫm có thể giống như tần hoàng năm đó, nhất thống thiên hạ! Thậm chí quân lâm vạn giới?
Thạch Việt không đáp, Ân Ngự không kiêng nể gì cả, cười ha ha.
Mà lúc này tại trong Tiểu Thiên Thế Giới, Trọng Huyền đang liều mạng muốn thoát ra khỏi trói buộc của Từ Phúc. Giống như muốn mở miệng nói chuyện nhưng không cách nào mở miệng được.
Thẳng tới khi đi ra khỏi chủ mộ thất, Từ Phúc mới mỉm cười, phóng thích Trọng Huyền ra.
Mà lúc này hắn vẻ mặt đắng chát và oán hận.
- Lão sư, ngươi biết rõ cái gọi là Thôn Long Chi Cục căn bản không chỉ bệ hạ! Vì sao còn nói như vậy?
- Tự nhiên không phải!
Từ Phúc mỉm cười:
- Đó căn bản không phải chân linh của tần hoàng, một tia tàn hồn mà thôi, nuốt thì đúng là có chỗ tốt, nhưng mà chưa đủ trấn áp ta đâu Mà nhìn như có thể khống chế mười hai trấn quốc đồng nhân, nhưng mà nếu không có trấn quốc thiên tỉ, cũng giống như lục bình không rễ, không đủ gây sợ.
Ánh mắt buồn bả nói:
- Vị bệ hạ này đã sinh ra ý niệm bất lợi với lão phu, chẳng lẽ còn muốn lão phu đi tận lực nhắc nhở hắn? Cho hắn hồi quang phản chiếu đắc ý một hồi. Ngược lại Trọng Huyền ngươi vẫn bị chủ hồn ảnh hưởng, đối với Ân Ngự không bỏ xuống được. Mới vừa xuất thủ thì lo lắng cho bệ hạ của ngươi, chọc giận lão sư?
Trọng Huyền há miệng muốn nói nhưng lại cười to.
Từ Phúc cũng lắc đầu nói:
- Phải rồi, nên biết ngươi kỳ thật cũng không nợ hắn. Hôm nay là thời điểm nên chặt đứt trần duyên. Trăm năm ngắn ngủi mà ngươi nhiễm quá nhiều nhân quả, lại dây dưa nhất định thân vẫn. Ngược lại lão sư ta thiếu nợ ngươi quá nhiều. Cho dù như thế nào cũng không cho ngươi cuốn vào hạo kiếp của Đại Thương.
Mà nói đến chỗ này, Từ Phúc lại nhìn ra sau lưng:
- Bá vương lâm thế, huyết kiếp đã lên, nơi này lưu lại vô ích. Hôm nay nơi này sẽ vẫn lạc không biết bao nhiêu Thánh Giai. Nhưng mà nhìn Ân Ngự dường như không giống như sẽ chết, mới có thể sớm thoát thân. Thuật số chi đạo của ngươi mạnh hơn ta, chắc cũng hiểu được.
Trọng Huyền càng cười khổ, đúng là như thế mới khiến hắn lo lắng.
Ân Ngự chi kiếp, không tại hôm nay, mà là một tháng sau. Nhưng mà đây là lúc chôn vùi tai họa.
...
Lý Biệt Tuyết lưu lại một tia ý niệm trong hồn hải cũng triệt để khu trục phai mờ. Tông Thủ cuối cùng cũng vô tư không lo trong thần hồn.
Hắn coi thường Vô Thượng Nguyên Ma này rồi, cho nên cần phải cân nhắc nhiều thời gian hơn.
Mà thần thức vừa tỉnh, cảm giác toàn thân đều chập choạng ngứa và đau đớn. Cảm nhận sâu sắc hơn lúc trước.
Ngứa là bởi vì vết thương khôi phục, đau đớn tăng lên là bởi vì khí cơ trong suốt hơn phân nửa.
Thật không hỗ là Vạn Nhận Quyển Vân Quyết, đệ thập đẳng cấp Thánh Linh.
Tất cả miệng vết thương thì có kim khí quanh quẩn, khôi phục gian nan.
Không có Cửu Khiếu Sinh Nguyên Thạch, Tông Thủ chỉ có thể dựa vào đan dược, mà lúc này toàn thân vẫn trăm ngàn vết lở loét.
/1700
|