Tông Thủ không đợi hắn nói chuyện, tiện tay hất lên, trực tiếp một đạo ngân quang bay ra ngoài.
- Lúc trẫm nói chuyện, thiên địa vô âm, lắng nghe trẫm nói. Ai đồng ý cho ngươi chen vào?
Ánh đao hoành độ hư không, chỉ thoáng một cái tiến vào mi tâm của tên Thánh giả này.
Giọng nói dừng lại, trung niên nho giả nguyên thần khí cơ lập tức ảm đạm xuống.
Ánh mắt cừu hận đầy kinh ngạc sau đó mất đi sáng bóng.
Vẫn như luc trước, nhanh không thể tưởng tượng nổi, nhanh tới mức không ai sinh ra ý niệm phản kháng. Giống như định mệnh là như thế! Vốn nên có kết quả này.
Nhưng chỉ có khác biệt duy nhất chính là tu vi của nho giả này rất mạnh. Trước khi ánh đao đâm tới thì lóe thân mấy lần.
Nhưng mà đao kia như ảnh tùy hình biết biến hướng, kết quả cuối cùng vẫn là một đao trí mạng.
Thánh Tín cả kinh, mấy người bên cạnh cũng như vậy, câu thông ý niệm với nhau.
Thời điểm này phải liên thủ và không hề giữ lại mới được, bằng không sẽ phải chết.
Bờ môi của Ma Liên trắng bệch lắc đầu:
- Vô dụng, các ngươi không thắng được hôn quân này. Chết chắc, lần này tới đây hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Hai kiện đồ vật này hắn đã là vô địch thế gian...
Ma Liên phu nhân nói ra những lời này làm đám người Thành Tín này vô cùng kinh ngạc.
Nữ nhân này chẳng lẽ điên rồi sao? Mặc dù bọn họ không thắng được, cũng không cần phải nói ra những lời này.
Nhưng mà trong lòng trầm xuống, tâm tình ngã vào đáy cốc. Kỳ thật hắn cũng có cảm giác Huyết Kiếm Yêu Quân trước mặt quả nhiên mạnh mẽ không ai địch nổi!
Hợp lực hơn mười tên Thánh Giai Tôn Giả đều không đánh tan Bất Phá Kiếm Vực, còn mau lẹ dị thường, không thể nắm lấy, khiến cho bọn họ hoàn toàn không kịp phản ứng trước phi đao.
Khiến người ta quả thực vô lực, cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Trong lồng ngực cảm thấy hồi hộp không yên, nếu như phi đao vừa rồi của Tông Thủ nhắm vào mình thì thế nào?
Kết quả sẽ như thế nào?
Đồ vật đó là cái gì? Làm cho Ma Liên sợ hãi như thế, tại sao mất đi tỉnh táo giống như bệnh tâm thần vậy?
Thành Tín im lặng, chỉ nhìn ánh mắt của mọi người chung quanh thì biết đã sinh ra thoái ý.
Tình cảnh trước mặt quá quỷ dị, thật sự vượt qua mọi người tưởng tượng, kỳ ký thất bại, dù có thâm thù đại hân với Tông Thủ thì cũng biết được hiện giờ không thể là đối thủ của hắn.
Đồng tử Xích Hồng Y lúc này bỗng nhiên co rút lại:
- Lữ Vô Song? Ngươi nói chính là Tăng Huyền Trì Pháp Dực?
Sắc mặt vốn tái nhợt càng khó coi hơn. Hắn thân là ma đạo Tôn Giả, đứng đầu một phương, há có thể không biết Tăng Huyền Trì Pháp Dực?
Thái Thượng Nguyên Ma tính toán thì ra là vật này!
Lão giả mặc đạo trang bên phải của Tông Thủ sắc mặt nhăn nhó lại.
Hắn cũng hiểu cái gì đó, lập tức không do dự, ngự kiếm hóa quang mà đi. Chỉ một phần vạn nháy mắt đã cách mười dặm rồi, nhanh không thể tưởng tượng nổi, thân ảnh cơ hồ biến mất trong hành lang.
Tông Thủ cười lạnh một tiếng, đầu ngón tay có ánh sáng bạc hiện ra. Lóe lên xuyên thẳng qua hư không. Nhanh tới mức linh niệm người ta không thể thấy được.
Lục thần ngự đao, đao xuất mệnh tuyệt!
Lúc này trong hành quang mộ đạo chỉ có tiếng thở gấp, hào khí yên lặng áp lực.
Nhưng mà những người có độn quang cực nhanh đã bỏ chạy thật xa rồi
Ân Hàn và một tên Thánh Giai cung phụng cũng như vậy. Cả thân hình vô thanh vô tức lẻn vào trong bóng tối, không thấy bộ dạng.
Tông Thủ không quan tâm tới, trong nháy mắt trước mặt bao người xuất hiện bên ngoài vài dặm.
Rồi sau đó cũng vung chỉ thành đao bắn ra ngoài.
Chỉ nghe ‘ phốc phốc ’ một tiếng vang nhỏ, huyết nhục bắn ra khắp nơi.
Thi thể lão già trong bóng tối hiện ra ngoài, cũng bị cắt thành hai đoạn.
Hai mắt vô thần, tràn ngập vẻ không thể tin được. Làm như không muốn tin tưởng, hắn tu vi Thánh Cảnh thi triển độn pháp am hiểu nhất lại không trốn được truy kích của Tông Thủ.
Bị một chiêu chém giết dễ dàng.
Những tên tu sĩ còn lại muốn bỏ chạy thì đầu đầy mồ hôi.
- Đây là kiếm ý? Kiếm ý Thần Cảnh --
- Kiếm của kẻ này đã thấy thần! Thần mà minh chi, xuất thần nhập hóa!
Thành Tín giờ khắc này cũng cảm thấy trái tim băng giá.
Võ ý Thần Cảnh, cho dù là những chí cảnh Thánh tôn cũng chưa chắc nắm giữ toàn bộ! Trách không được liên tục mấy tên Thánh giai bị phi đao chém giết.
Trong miệng không khỏi nghẹn ngào nỉ non:
- Bá vương, tuyệt thế bá vương! Dưới chí cảnh quả nhiên thế gian vô địch.
Vung trảm Thánh Cảnh, giống như giết trẻ con, hời hợt mà dễ dàng.
Nghĩ tới bốn bá giả trong lịch sử không gì hơn cái này cả.
- Đúng là Tăng Huyền Trì Pháp Dực!
Thần sắc Tông Thủ bình tĩnh, tiếp tục giải thích:
- Vật ấy khí linh tự mình phong ấn, trẫm đắc thủ thì còn tưởng rằng là thứ vô dụng, xem như tài liệu luyện khí. May mắn là Nguyên Ma Thánh tôn mấy lần ám toán vây giết, cơ hồ bức trẫm vào tuyệt cảnh. Lại khiến cho Ma giáo thánh nữ tán công tự tuyệt trước mặt của trẫm. Lúc này cơ duyên xảo hợp biết tới nó.
Âm thanh bình tĩnh nhưng vào tai người nghe lại ẩn ẩn có thể cảm giác bên trong bao hàm lệ khí tận xương.
- Ta biết Ma Liên ngươi lúc này chắc rất kỳ quái, Tăng Huyền Trì Pháp Dực làm cách nào cởi bỏ phong ấn? Đây chỉ có cường giả như Vô Thượng Nguyên Ma mới có thể làm được a.
Nói đến chỗ này, Tông Thủ cười rộ lên, lại vô cùng thương cảm:
- Tiểu Tiểu nàng thực không hỗ là thánh nữ ma đạo của các ngươi, là thánh nữ xuất sắc nhất trong ba ngàn năm qua, nàng đúng là khiến trẫm động tình. Cho nên trẫm hận trẫm hối hận, cũng nộ cũng oán! Vừa lúc mấy ngàn năm trước Lữ Vô Song lúc sắp chết cũng giống như thế. Không ngoài linh khí lưu thức, tâm tình tương hợp . Khiến cho khí linh thức tỉnh, cộng minh với ta --
Ma Liên hai tay không tự giác nắm chặt lộ gân xanh.
Đây là Tăng Huyền Trì Pháp Dực tự bỏ phong ấn, là bởi vì Tô Tiểu Tiểu tán công tự tuyệt.
- Tăng Huyền Trì Pháp Dực vật ấy phật môn Tịnh Thế Âm từng nói. Đây là vật giúp người ta một bước lên trời, dùng cho kiếm thuật có thể thông thần! Dùng cho linh pháp thì tiến vào cảnh giới vô thượng! Chí cảnh Thánh tôn có được sẽ tăng cảnh giới. Gia trì vào thần bảo tuyệt đỉnh sẽ trở thành thần khí khai thiên.
Cánh chim màu bạc sáng lạn hiện ra trong tay Tông Thủ.
- Hôm nay trẫm kiếm thuật thông thần, tự hỏi đã vô địch hậu thế, độc bộ thiên hạ! Thiên hạ Thánh Giai cũng phải cúi đầu xưng thần với trẫm! Thậm chí có thể sánh ngang với chí cảnh Thánh tôn! Nhưng mà vì sao trẫm không thể vui vẻ nổi?
Người nơi này đều thất thần. Rất nhiều người lần đầu nghe nói tới Tăng Huyền Trì Pháp Dực.
Cơ hồ tất cả mọi người đều chú mục nhìn quanh người Tông Thủ, nhìn qua trung tâm màn đen.
Nhớ lại Ma Liên nói như vậy rốt cuộc là ý gì.
Không thắng được, mặc dù liên thủ cũng không thể nào chiến thắng! Tất cả mọi người phải chết, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Chỉ vì kẻ này nắm giữ thần pháp cấp mười ba vô thượng!
Lại nhìn qua Tông Thủ, tất cả biểu hiện không giống bình thường.
Thần sắc bình tĩnh cho người ta cảm giác giống như hung thú tuyệt thế, thân hình của hắn ẩn phục có thể thôn phệ người ta.
- Lúc trẫm nói chuyện, thiên địa vô âm, lắng nghe trẫm nói. Ai đồng ý cho ngươi chen vào?
Ánh đao hoành độ hư không, chỉ thoáng một cái tiến vào mi tâm của tên Thánh giả này.
Giọng nói dừng lại, trung niên nho giả nguyên thần khí cơ lập tức ảm đạm xuống.
Ánh mắt cừu hận đầy kinh ngạc sau đó mất đi sáng bóng.
Vẫn như luc trước, nhanh không thể tưởng tượng nổi, nhanh tới mức không ai sinh ra ý niệm phản kháng. Giống như định mệnh là như thế! Vốn nên có kết quả này.
Nhưng chỉ có khác biệt duy nhất chính là tu vi của nho giả này rất mạnh. Trước khi ánh đao đâm tới thì lóe thân mấy lần.
Nhưng mà đao kia như ảnh tùy hình biết biến hướng, kết quả cuối cùng vẫn là một đao trí mạng.
Thánh Tín cả kinh, mấy người bên cạnh cũng như vậy, câu thông ý niệm với nhau.
Thời điểm này phải liên thủ và không hề giữ lại mới được, bằng không sẽ phải chết.
Bờ môi của Ma Liên trắng bệch lắc đầu:
- Vô dụng, các ngươi không thắng được hôn quân này. Chết chắc, lần này tới đây hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Hai kiện đồ vật này hắn đã là vô địch thế gian...
Ma Liên phu nhân nói ra những lời này làm đám người Thành Tín này vô cùng kinh ngạc.
Nữ nhân này chẳng lẽ điên rồi sao? Mặc dù bọn họ không thắng được, cũng không cần phải nói ra những lời này.
Nhưng mà trong lòng trầm xuống, tâm tình ngã vào đáy cốc. Kỳ thật hắn cũng có cảm giác Huyết Kiếm Yêu Quân trước mặt quả nhiên mạnh mẽ không ai địch nổi!
Hợp lực hơn mười tên Thánh Giai Tôn Giả đều không đánh tan Bất Phá Kiếm Vực, còn mau lẹ dị thường, không thể nắm lấy, khiến cho bọn họ hoàn toàn không kịp phản ứng trước phi đao.
Khiến người ta quả thực vô lực, cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Trong lồng ngực cảm thấy hồi hộp không yên, nếu như phi đao vừa rồi của Tông Thủ nhắm vào mình thì thế nào?
Kết quả sẽ như thế nào?
Đồ vật đó là cái gì? Làm cho Ma Liên sợ hãi như thế, tại sao mất đi tỉnh táo giống như bệnh tâm thần vậy?
Thành Tín im lặng, chỉ nhìn ánh mắt của mọi người chung quanh thì biết đã sinh ra thoái ý.
Tình cảnh trước mặt quá quỷ dị, thật sự vượt qua mọi người tưởng tượng, kỳ ký thất bại, dù có thâm thù đại hân với Tông Thủ thì cũng biết được hiện giờ không thể là đối thủ của hắn.
Đồng tử Xích Hồng Y lúc này bỗng nhiên co rút lại:
- Lữ Vô Song? Ngươi nói chính là Tăng Huyền Trì Pháp Dực?
Sắc mặt vốn tái nhợt càng khó coi hơn. Hắn thân là ma đạo Tôn Giả, đứng đầu một phương, há có thể không biết Tăng Huyền Trì Pháp Dực?
Thái Thượng Nguyên Ma tính toán thì ra là vật này!
Lão giả mặc đạo trang bên phải của Tông Thủ sắc mặt nhăn nhó lại.
Hắn cũng hiểu cái gì đó, lập tức không do dự, ngự kiếm hóa quang mà đi. Chỉ một phần vạn nháy mắt đã cách mười dặm rồi, nhanh không thể tưởng tượng nổi, thân ảnh cơ hồ biến mất trong hành lang.
Tông Thủ cười lạnh một tiếng, đầu ngón tay có ánh sáng bạc hiện ra. Lóe lên xuyên thẳng qua hư không. Nhanh tới mức linh niệm người ta không thể thấy được.
Lục thần ngự đao, đao xuất mệnh tuyệt!
Lúc này trong hành quang mộ đạo chỉ có tiếng thở gấp, hào khí yên lặng áp lực.
Nhưng mà những người có độn quang cực nhanh đã bỏ chạy thật xa rồi
Ân Hàn và một tên Thánh Giai cung phụng cũng như vậy. Cả thân hình vô thanh vô tức lẻn vào trong bóng tối, không thấy bộ dạng.
Tông Thủ không quan tâm tới, trong nháy mắt trước mặt bao người xuất hiện bên ngoài vài dặm.
Rồi sau đó cũng vung chỉ thành đao bắn ra ngoài.
Chỉ nghe ‘ phốc phốc ’ một tiếng vang nhỏ, huyết nhục bắn ra khắp nơi.
Thi thể lão già trong bóng tối hiện ra ngoài, cũng bị cắt thành hai đoạn.
Hai mắt vô thần, tràn ngập vẻ không thể tin được. Làm như không muốn tin tưởng, hắn tu vi Thánh Cảnh thi triển độn pháp am hiểu nhất lại không trốn được truy kích của Tông Thủ.
Bị một chiêu chém giết dễ dàng.
Những tên tu sĩ còn lại muốn bỏ chạy thì đầu đầy mồ hôi.
- Đây là kiếm ý? Kiếm ý Thần Cảnh --
- Kiếm của kẻ này đã thấy thần! Thần mà minh chi, xuất thần nhập hóa!
Thành Tín giờ khắc này cũng cảm thấy trái tim băng giá.
Võ ý Thần Cảnh, cho dù là những chí cảnh Thánh tôn cũng chưa chắc nắm giữ toàn bộ! Trách không được liên tục mấy tên Thánh giai bị phi đao chém giết.
Trong miệng không khỏi nghẹn ngào nỉ non:
- Bá vương, tuyệt thế bá vương! Dưới chí cảnh quả nhiên thế gian vô địch.
Vung trảm Thánh Cảnh, giống như giết trẻ con, hời hợt mà dễ dàng.
Nghĩ tới bốn bá giả trong lịch sử không gì hơn cái này cả.
- Đúng là Tăng Huyền Trì Pháp Dực!
Thần sắc Tông Thủ bình tĩnh, tiếp tục giải thích:
- Vật ấy khí linh tự mình phong ấn, trẫm đắc thủ thì còn tưởng rằng là thứ vô dụng, xem như tài liệu luyện khí. May mắn là Nguyên Ma Thánh tôn mấy lần ám toán vây giết, cơ hồ bức trẫm vào tuyệt cảnh. Lại khiến cho Ma giáo thánh nữ tán công tự tuyệt trước mặt của trẫm. Lúc này cơ duyên xảo hợp biết tới nó.
Âm thanh bình tĩnh nhưng vào tai người nghe lại ẩn ẩn có thể cảm giác bên trong bao hàm lệ khí tận xương.
- Ta biết Ma Liên ngươi lúc này chắc rất kỳ quái, Tăng Huyền Trì Pháp Dực làm cách nào cởi bỏ phong ấn? Đây chỉ có cường giả như Vô Thượng Nguyên Ma mới có thể làm được a.
Nói đến chỗ này, Tông Thủ cười rộ lên, lại vô cùng thương cảm:
- Tiểu Tiểu nàng thực không hỗ là thánh nữ ma đạo của các ngươi, là thánh nữ xuất sắc nhất trong ba ngàn năm qua, nàng đúng là khiến trẫm động tình. Cho nên trẫm hận trẫm hối hận, cũng nộ cũng oán! Vừa lúc mấy ngàn năm trước Lữ Vô Song lúc sắp chết cũng giống như thế. Không ngoài linh khí lưu thức, tâm tình tương hợp . Khiến cho khí linh thức tỉnh, cộng minh với ta --
Ma Liên hai tay không tự giác nắm chặt lộ gân xanh.
Đây là Tăng Huyền Trì Pháp Dực tự bỏ phong ấn, là bởi vì Tô Tiểu Tiểu tán công tự tuyệt.
- Tăng Huyền Trì Pháp Dực vật ấy phật môn Tịnh Thế Âm từng nói. Đây là vật giúp người ta một bước lên trời, dùng cho kiếm thuật có thể thông thần! Dùng cho linh pháp thì tiến vào cảnh giới vô thượng! Chí cảnh Thánh tôn có được sẽ tăng cảnh giới. Gia trì vào thần bảo tuyệt đỉnh sẽ trở thành thần khí khai thiên.
Cánh chim màu bạc sáng lạn hiện ra trong tay Tông Thủ.
- Hôm nay trẫm kiếm thuật thông thần, tự hỏi đã vô địch hậu thế, độc bộ thiên hạ! Thiên hạ Thánh Giai cũng phải cúi đầu xưng thần với trẫm! Thậm chí có thể sánh ngang với chí cảnh Thánh tôn! Nhưng mà vì sao trẫm không thể vui vẻ nổi?
Người nơi này đều thất thần. Rất nhiều người lần đầu nghe nói tới Tăng Huyền Trì Pháp Dực.
Cơ hồ tất cả mọi người đều chú mục nhìn quanh người Tông Thủ, nhìn qua trung tâm màn đen.
Nhớ lại Ma Liên nói như vậy rốt cuộc là ý gì.
Không thắng được, mặc dù liên thủ cũng không thể nào chiến thắng! Tất cả mọi người phải chết, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Chỉ vì kẻ này nắm giữ thần pháp cấp mười ba vô thượng!
Lại nhìn qua Tông Thủ, tất cả biểu hiện không giống bình thường.
Thần sắc bình tĩnh cho người ta cảm giác giống như hung thú tuyệt thế, thân hình của hắn ẩn phục có thể thôn phệ người ta.
/1700
|