Ước chừng không phải, taiuj sao ngày hôm nay huyết mạch trong thân thể lại có biến hóa?
Lại nói tiếp đây là lần thứ hai. Lần trước khiến cho hắn có thể càng vận dụng tự nhiên nắm giữ băng hỏa chi pháp. Còn lần này còn chưa ổn định lại, không biết vì sao lại nhiều ra thần thông khác lạ...
Như vậy nghĩ đến Tông Lăng đi vào trong đại sảnh của Tông thị.
Lúc này Tông Lăng nhíu mày nhìn chung quanh, nơi này giống như lúc bình thường, nhưng mà những thị vệ Tông thị canh giữ có thần sắc khác thường.
Trong cả đại sảnh có khí tức quái lạ.
Càng đi vào trong càng cảm giác nghi hoặc, tại sao nhiều tộc nhân như vậy lại yên lặng không nói chuyện?
Càng nhìn qua nhà thở tổ xa xa, chỉ thấy từng đạo khí huyết tinh quang bắn thẳng lên trời.
Hắn nhận ra ở đó có đại tướng quân Kiền Thiên Sơn Tông Lam, Tông thị cửu giai Linh tu Tông Hàn của bốn trăm năm trước. Các nhân vật xuất chúng trong tộc đều xuất hiện ở nơi này.
Ngược lại Tông Lăng hắn đến trễ nhất.
Tông Lăng nghi hoặc khó hiểu, xuống ngựa tiếp tục đi về phía trước cũng là tôn trọng. Nhưng mà lúc tiếp cận nhà thờ tổ trăm trượng thì trong lòng sinh ra báo động thật sâu.
Tông Lăng không chút do dự xoay người, trở về gấp. Nhưng hắn không biết tình hình trong đó xảy ra chuyện gì. Nhưng mà bản năng lại biết nên tránh nhà thở tổ càng xa càng tốt.
Lại nghe một tiếng cười lạnh:
- Tông thái thường đã đến thì cần gì đi gấp gáp như vậy? Chẳng lẽ thật cho rằng tới nơi này còn có thể thoát đi sao?
Thái thường là chức quan hiện tại của Tông Lăng, Kiền Thiên Sơn lập quốc thì đối chiến lục bộ cửu khanh chế định mà thành. Nắm giữ tái thường tự, chưởng tông miếu lễ nghi, hiện tượng thiên văn lịch pháp, cùng với thái y.
Mà người nói ra lời này làm Tông Lăng cảm thấy một cổ áp lực kỳ lạ trực tiếp phá vỡ pháp khí hộ thân, cường nhiếp nhiếp lấy thân thể của hắn bay vào trong nhà thờ tổ.
Tông Lăng hơi kinh hãi, tứ chi căn bản không thể động đậy. Lực lượng này không tính quá mạnh mẽ. Tối đa là cửu giai sơ kỳ, còn kém xa lực lượng khiến Tông Lăng hoàn toàn không cách nào kháng cự.
Nhưng vấn đề là cổ uy áp khác thường này lại làm huyết mạch trong thân thể của hắn chấn động. Tứ chi có chút nhũn ra, hồn lực không cách nào khống chế chính xác được.
Đợi đến khi thân ảnh của hắn bị cưỡng ép hút vào trong nhà thờ tổ. Nhìn thấy mấy người Tông Lam cùng Tông Hàn đều sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế, trong mắt hiện ra lửa giận.
Mà ngồi ở chủ vị vốn thuộc về tộc trưởng Tông Thủ lại có một người ngồi ngay ngắn. Thân mặc bạch y, diện mạo tuấn tú, nhìn sơ qua hơi giống Tuyết Mạc Ngôn.
- Tuyết Mạc Ngôn?
Tiếng kinh hô vang lên, Tông Lăng đã cảm giác không đúng.
Tướng mạo tuy tương tự. Nhưng người này tuổi lớn hơn một chút. Nhưng mà dòng họ chắc chắn không có sai.
- Ngươi là người bát vĩ Tuyết gia?
- Đúng vậy!
Người tuổi trẻ kia cười ha ha, mang theo vô tận khoái ý:
- Ta là Tuyết Mạc Phi, chính là huynh trưởng của Tuyết Mạc Ngôn, lần này quay trở về Vân Giới chính là báo thù cho đệ đệ của ta. Hai là lấy về thứ bị đánh cắp của Tuyết gia...
- Đánh cắp? Tuyết gia các ngươi đúng là không biết liêm sỉ!
Tông Hàn cười lạnh, tuy toàn thân vô lực nhưng mà thân hình thẳng tắp, nói:
- Lúc trước là Tuyết thị các ngươi vứt bỏ chư bộ hồ tộc chúng ta! Một mình chạy ra khỏi Vân Giới. Ngày hôm nay còn có mặt mũi quay về? Về phần đệ đệ của ngươi, ám toán vương của ta, hắn chết dưới kiếm quân thượng là phải đạo.
Tuyết Mạc Phi không thèm để ý, bộ dáng các ngươi nói thế nào cũng được.
- Chuyện trước kia có nhân quả qua quá lâu rồi, nhưng mà nói thế nào Tuyết thị cuối cùng cũng là hoàng tộc, chính thống Thiên Hồ. Chúng ta đã trở về trông coi toàn bộ hồ tộc. Chư bộ hồ tộc các ngươi nên quay lại hiệu lực cho Tuyết thị chúng ta, đây là tộc quy hồ tộc, cũng là đạo ly thiên cổ...
- Hiệu lực Tuyết thị sao? Nói như vậy cơ nghiệp Tông thị vất vả đánh hạ cũng được Tuyết thị vừa ý?
Tông Lam nhàn nhạt nói xong, sát cơ lành lạnh hiện ra ngoài. Nếu không có phải bị áp chế thì hận không thể chém giết Tuyết Mạc Phi này.
- Quân thượng hắn anh tài ngút trời, tuyệt đối không cho các ngươi thực hiện được.
- Anh tài ngút trời? Ha ha ha --
Tuyết Mạc Phi nghe vậy cười to, tràn ngập ý cuồng ngạo.
- Hắn là thiên tài không sai, ta là người Tuyết thị, chỉ sợ trừ vị kia ra thì không ai bì được với hắn! Nhưng mà dù hắn thiên phú xuất chúng thế nào cũng vẫn là thất vĩ, là bàng chi! Mà có các ngươi ở chỗ này thì lo gì hắn không bị trấn trụ? Tuyết thị chúng ta đã bố cục rồi, tại Kiền Thiên Sơn chờ hắn. Nếu hắn quay về sẽ hối hận vì đem bốn ngàn Huyết Vân Kỵ điều tra Kiền Thiên Sơn.
Lại nhàn nhạt cười lên, trong giọng nói không mang theo nhiệt độ nào.
- Cũng biết chí bảo Huyễn Tâm Kính trong tộc chứ? Nếu như chịu thần phục thì không gì tốt hơn, cũng không uổng công tộc của ta sớm phá vỡ cấm chế trong Âm Long Cốc cho hắn. Nếu không chịu thì hơi phá vỡ cấm chế biến thành khôi lỗi đi ra.
Sắc mặt Tông Lăng tái nhợt, chỉ cảm thấy chân tay lạnh buốt, trong đầu có ngàn vạn ý niệm hiện ra, đều nghĩ không ra biện pháp gì phá vỡ cử động lần này.
Lập tức khẽ giật mình, chợt thấy trong thể nội của mình tất cả khí tức đang gào thét!
Nước bắt đầu chuyển động, ngay sau đó bao phủ khắp toàn thân.
Tông Lăng nhíu mày, chẳng lẽ mình hôm nay tẩu hỏa nhập ma? Sao hết lần này tới lần khác lại vào lúc này?
Cẩn thận dò xét thân thể thì cảm thấy không đúng. Đúng là biến hóa này tới từ trong huyết nhục của hắn, cũng dẫn tới khí cơ toàn thân trở nên hỗn loạn.
Cũng không biết là nguyên nhân nào, làm cho người ta không cảm nhận được biến hóa nào, nhất thời nửa khắc không đoán ra được.
Tông Lăng lúc đầu vãn còn lo lắng, dần dần lại cảm giác áp bách của Tuyết Mạc Phi này gây cho mình đã giảm đi nhiều.
Dường như huyết mạch Thiên Hồ của mình đang biến hóa, đã không hề sợ hãi uy áp huyết mạch của Tuyết Mạc Phi bát giai Thiên Hồ. Thậm chí ẩn ẩn có thể chống lại, địa vị ngang nhau!
-- Đây là?
Tông Lăng mê mang một lát, đột nhiên vui vẻ. Đây là bát vĩ, Bát Vĩ Thiên Hồ!
Cũng không biết trong tộc nhân của mình rốt cuộc là người phương nào đăng nhập Thánh cảnh! Hoặc giả huyết mạch đạt tới Cửu Vĩ chi cảnh!
Huyết mạch tố lưu cùng một nhánh thì có thể gia tăng huyết mạch lực, gia tăng lên bát vĩ!
Trong nháy mắt này Tông Lăng có xúc động liều lĩnh muốn cười to.
Tông thị của bọn họ ngày nay cũng xem như hoàng tộc của Thiên Hồ. Trên đời này cũng không còn bị huyết mạch của người nào áp bức nữa!
Lại trợn mắt nhìn qua phía đối diện, chỉ thấy Tông Hàn Tông Lam cũng trợn tròn mắt, mắt lộ ra ý vui mừng.
Tộc nhân Tông thị còn lại thần sắc khác nhau, nhưng mà ai cũng vui nhiều hơn buồn.
Chỉ riêng những người chi mạch Tông thị càng thêm am hiểu linh pháp ảo thuận. Cũng có ý nghĩa bát vĩ Tuyết thị này không còn cấu thành uy hiếp to lớn như lúc trước nữa!
Lại nói tiếp đây là lần thứ hai. Lần trước khiến cho hắn có thể càng vận dụng tự nhiên nắm giữ băng hỏa chi pháp. Còn lần này còn chưa ổn định lại, không biết vì sao lại nhiều ra thần thông khác lạ...
Như vậy nghĩ đến Tông Lăng đi vào trong đại sảnh của Tông thị.
Lúc này Tông Lăng nhíu mày nhìn chung quanh, nơi này giống như lúc bình thường, nhưng mà những thị vệ Tông thị canh giữ có thần sắc khác thường.
Trong cả đại sảnh có khí tức quái lạ.
Càng đi vào trong càng cảm giác nghi hoặc, tại sao nhiều tộc nhân như vậy lại yên lặng không nói chuyện?
Càng nhìn qua nhà thở tổ xa xa, chỉ thấy từng đạo khí huyết tinh quang bắn thẳng lên trời.
Hắn nhận ra ở đó có đại tướng quân Kiền Thiên Sơn Tông Lam, Tông thị cửu giai Linh tu Tông Hàn của bốn trăm năm trước. Các nhân vật xuất chúng trong tộc đều xuất hiện ở nơi này.
Ngược lại Tông Lăng hắn đến trễ nhất.
Tông Lăng nghi hoặc khó hiểu, xuống ngựa tiếp tục đi về phía trước cũng là tôn trọng. Nhưng mà lúc tiếp cận nhà thờ tổ trăm trượng thì trong lòng sinh ra báo động thật sâu.
Tông Lăng không chút do dự xoay người, trở về gấp. Nhưng hắn không biết tình hình trong đó xảy ra chuyện gì. Nhưng mà bản năng lại biết nên tránh nhà thở tổ càng xa càng tốt.
Lại nghe một tiếng cười lạnh:
- Tông thái thường đã đến thì cần gì đi gấp gáp như vậy? Chẳng lẽ thật cho rằng tới nơi này còn có thể thoát đi sao?
Thái thường là chức quan hiện tại của Tông Lăng, Kiền Thiên Sơn lập quốc thì đối chiến lục bộ cửu khanh chế định mà thành. Nắm giữ tái thường tự, chưởng tông miếu lễ nghi, hiện tượng thiên văn lịch pháp, cùng với thái y.
Mà người nói ra lời này làm Tông Lăng cảm thấy một cổ áp lực kỳ lạ trực tiếp phá vỡ pháp khí hộ thân, cường nhiếp nhiếp lấy thân thể của hắn bay vào trong nhà thờ tổ.
Tông Lăng hơi kinh hãi, tứ chi căn bản không thể động đậy. Lực lượng này không tính quá mạnh mẽ. Tối đa là cửu giai sơ kỳ, còn kém xa lực lượng khiến Tông Lăng hoàn toàn không cách nào kháng cự.
Nhưng vấn đề là cổ uy áp khác thường này lại làm huyết mạch trong thân thể của hắn chấn động. Tứ chi có chút nhũn ra, hồn lực không cách nào khống chế chính xác được.
Đợi đến khi thân ảnh của hắn bị cưỡng ép hút vào trong nhà thờ tổ. Nhìn thấy mấy người Tông Lam cùng Tông Hàn đều sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế, trong mắt hiện ra lửa giận.
Mà ngồi ở chủ vị vốn thuộc về tộc trưởng Tông Thủ lại có một người ngồi ngay ngắn. Thân mặc bạch y, diện mạo tuấn tú, nhìn sơ qua hơi giống Tuyết Mạc Ngôn.
- Tuyết Mạc Ngôn?
Tiếng kinh hô vang lên, Tông Lăng đã cảm giác không đúng.
Tướng mạo tuy tương tự. Nhưng người này tuổi lớn hơn một chút. Nhưng mà dòng họ chắc chắn không có sai.
- Ngươi là người bát vĩ Tuyết gia?
- Đúng vậy!
Người tuổi trẻ kia cười ha ha, mang theo vô tận khoái ý:
- Ta là Tuyết Mạc Phi, chính là huynh trưởng của Tuyết Mạc Ngôn, lần này quay trở về Vân Giới chính là báo thù cho đệ đệ của ta. Hai là lấy về thứ bị đánh cắp của Tuyết gia...
- Đánh cắp? Tuyết gia các ngươi đúng là không biết liêm sỉ!
Tông Hàn cười lạnh, tuy toàn thân vô lực nhưng mà thân hình thẳng tắp, nói:
- Lúc trước là Tuyết thị các ngươi vứt bỏ chư bộ hồ tộc chúng ta! Một mình chạy ra khỏi Vân Giới. Ngày hôm nay còn có mặt mũi quay về? Về phần đệ đệ của ngươi, ám toán vương của ta, hắn chết dưới kiếm quân thượng là phải đạo.
Tuyết Mạc Phi không thèm để ý, bộ dáng các ngươi nói thế nào cũng được.
- Chuyện trước kia có nhân quả qua quá lâu rồi, nhưng mà nói thế nào Tuyết thị cuối cùng cũng là hoàng tộc, chính thống Thiên Hồ. Chúng ta đã trở về trông coi toàn bộ hồ tộc. Chư bộ hồ tộc các ngươi nên quay lại hiệu lực cho Tuyết thị chúng ta, đây là tộc quy hồ tộc, cũng là đạo ly thiên cổ...
- Hiệu lực Tuyết thị sao? Nói như vậy cơ nghiệp Tông thị vất vả đánh hạ cũng được Tuyết thị vừa ý?
Tông Lam nhàn nhạt nói xong, sát cơ lành lạnh hiện ra ngoài. Nếu không có phải bị áp chế thì hận không thể chém giết Tuyết Mạc Phi này.
- Quân thượng hắn anh tài ngút trời, tuyệt đối không cho các ngươi thực hiện được.
- Anh tài ngút trời? Ha ha ha --
Tuyết Mạc Phi nghe vậy cười to, tràn ngập ý cuồng ngạo.
- Hắn là thiên tài không sai, ta là người Tuyết thị, chỉ sợ trừ vị kia ra thì không ai bì được với hắn! Nhưng mà dù hắn thiên phú xuất chúng thế nào cũng vẫn là thất vĩ, là bàng chi! Mà có các ngươi ở chỗ này thì lo gì hắn không bị trấn trụ? Tuyết thị chúng ta đã bố cục rồi, tại Kiền Thiên Sơn chờ hắn. Nếu hắn quay về sẽ hối hận vì đem bốn ngàn Huyết Vân Kỵ điều tra Kiền Thiên Sơn.
Lại nhàn nhạt cười lên, trong giọng nói không mang theo nhiệt độ nào.
- Cũng biết chí bảo Huyễn Tâm Kính trong tộc chứ? Nếu như chịu thần phục thì không gì tốt hơn, cũng không uổng công tộc của ta sớm phá vỡ cấm chế trong Âm Long Cốc cho hắn. Nếu không chịu thì hơi phá vỡ cấm chế biến thành khôi lỗi đi ra.
Sắc mặt Tông Lăng tái nhợt, chỉ cảm thấy chân tay lạnh buốt, trong đầu có ngàn vạn ý niệm hiện ra, đều nghĩ không ra biện pháp gì phá vỡ cử động lần này.
Lập tức khẽ giật mình, chợt thấy trong thể nội của mình tất cả khí tức đang gào thét!
Nước bắt đầu chuyển động, ngay sau đó bao phủ khắp toàn thân.
Tông Lăng nhíu mày, chẳng lẽ mình hôm nay tẩu hỏa nhập ma? Sao hết lần này tới lần khác lại vào lúc này?
Cẩn thận dò xét thân thể thì cảm thấy không đúng. Đúng là biến hóa này tới từ trong huyết nhục của hắn, cũng dẫn tới khí cơ toàn thân trở nên hỗn loạn.
Cũng không biết là nguyên nhân nào, làm cho người ta không cảm nhận được biến hóa nào, nhất thời nửa khắc không đoán ra được.
Tông Lăng lúc đầu vãn còn lo lắng, dần dần lại cảm giác áp bách của Tuyết Mạc Phi này gây cho mình đã giảm đi nhiều.
Dường như huyết mạch Thiên Hồ của mình đang biến hóa, đã không hề sợ hãi uy áp huyết mạch của Tuyết Mạc Phi bát giai Thiên Hồ. Thậm chí ẩn ẩn có thể chống lại, địa vị ngang nhau!
-- Đây là?
Tông Lăng mê mang một lát, đột nhiên vui vẻ. Đây là bát vĩ, Bát Vĩ Thiên Hồ!
Cũng không biết trong tộc nhân của mình rốt cuộc là người phương nào đăng nhập Thánh cảnh! Hoặc giả huyết mạch đạt tới Cửu Vĩ chi cảnh!
Huyết mạch tố lưu cùng một nhánh thì có thể gia tăng huyết mạch lực, gia tăng lên bát vĩ!
Trong nháy mắt này Tông Lăng có xúc động liều lĩnh muốn cười to.
Tông thị của bọn họ ngày nay cũng xem như hoàng tộc của Thiên Hồ. Trên đời này cũng không còn bị huyết mạch của người nào áp bức nữa!
Lại trợn mắt nhìn qua phía đối diện, chỉ thấy Tông Hàn Tông Lam cũng trợn tròn mắt, mắt lộ ra ý vui mừng.
Tộc nhân Tông thị còn lại thần sắc khác nhau, nhưng mà ai cũng vui nhiều hơn buồn.
Chỉ riêng những người chi mạch Tông thị càng thêm am hiểu linh pháp ảo thuận. Cũng có ý nghĩa bát vĩ Tuyết thị này không còn cấu thành uy hiếp to lớn như lúc trước nữa!
/1700
|