Tông Lăng không nhịn được cười một tiếng, lúc này Tuyết Mạc Phi nhàn nhạt cười nói:
- Âm Long Cốc còn mấy ngày nữa mới có kết quả. Xin Tông thái thường nên ghi thư về nhà, chỉ nói trong tộc có chuyện quan trọng, phải ngây ngốc ở nhà thờ tổ một thời gian. Tốt nhất là không nên khiến người ta nghi ngờ, nếu không phải vậy thì Tuyết Mạc Phi sẽ không để ý mà đại khai sát giới. Chắc hẳn Tông thái thường không muốn gây họa cho người nhà a? Ngươi cũng nên ghi một thủ lệnh điều binh đi.
Trong nội tâm Tông Lăng cười lạnh, khóe môi bên hiện ra nụ cười lạnh lẽo. Những lời này vào nửa khắc trước kia còn có thể làm hắn nóng lòng. Nhưng mà hiện tại những người kia không cần biêt chuyện ở nơi này.
Nếu như hắn có thể chống lại áp bách của bát vĩ huyết mạch, như vậy người của Tông thị hơn phân nửa sẽ không sợ.
Tuyết Mạc Phi nói lời ấy có thể uy hiếp được ai?
Đang muốn nói chuyện thì thấy Tông Hàn đưa mắt nhìn qua, lại khẽ lắc đầu, mí mắt nháy một cái.
Suy nghĩ một chút Tông Lăng liền biết ý nghĩa. Muốn dùng huyết mạch lực ngăn cản thì gần bảy tám vạn tộc nhân Tông thị không thể nào ngăn cản cường giả cửu giai được.
Tuyết Mạc Phi ở bên ngoài còn có một người.
Ý của Tông Hàn chính là bảo hắn an tâm chớ vội. Chờ đợi Huyết Vân Kỵ trở về, ngày quân thượng trở về là thời điểm chém đầu Tuyết thị!
Tuyết Mạc Phi lại hồn nhiên chưa phát giác ra, ngược lại nhìn qua phía Tông Lam cười cười:
- Tông thái thường còn không chịu đáp ứng? Chỉ là một thủ lệnh điều binh mà thôi, chẳng lẽ ngươi lo lắng quân thượng trách cứ? Yên tâm, khi đó Tông Thủ không phải hiệu lực cho ta thì cũng là khôi lỗi của Huyễn Tâm Kính mà thôi, tất nhiên là không làm gì được ngươi. Ta biết ngươi đối với hắn trung thành và tận tâm, nhưng mà huyết mạch thất vĩ thì hắn đã thua chắc rồi! Ngươi không phải giúp hắn, mà là hại hắn. Nếu không phải tranh đấu thắng thì Tuyết gia ta cũng không ngại giết hắn đâu, vậy phải làm sao bây giờ mới tốt? Cũng không nên bức ta dùng sức mạnh.
Chuyện này Tông Lam tất nhiên sẽ không đáp ứng, những lời này chỉ là lừa người mà thôi. Đã hạ quyết tâm, chỉ cần không bị ngươi khống chế tâm tình là được, còn cái gì muốn thống trị Kiền Thiên Sơn. Tuyết thị mười vạn tộc binh có thể vô thanh vô tức tiềm vào trong thành.
Nhưng mà trong chớp mắt sau lại nghe Tông Lam trầm mặc một hồi, chợt cười to:
- Thủ lệnh điều binh cũng được! Tốt, ta ký là được!
Mắt của Tông Lăng hơi nhíu lại, khôi phục bình tĩnh. Mà một mẻ hốt gọn người Tuyết thị? Nếu có thể như vậy thì không tệ.
Chợt nghĩ tới huyễn cảnh, nghe nói đây là chí bảo của Thiên Hồ nhất tộc.
Nhưng mà làm cho người ta đau đầu a, trong truyền thuyết chỉ có bộ tộc Cửu Vĩ huyết mạch mới có thể tiến hành khống chế.
Nhớ rõ Tuyết thị nhất tộc tại Vân Hoang cũng chỉ là bát vĩ. Cho tới bây giờ còn chưa tăng lên tới cấp bậc đế tộc a, liệu trong tộc này có nhân vật tuyệt thế có thể cường hóa huyết mạch?
Dùng năng lực của quân thượng có thể khống chế dễ dàng a!
...
Âm Long Cốc, ở biên giới hồ nước nhỏ. Tông Thủ mơ mơ màng màng tỉnh táo lại, cảm thấy thân hình hơi tỉnh táo lại, khó có thể mở mắt ra chứ càng chưa nói tới không chế thân thể khí huyết.
Trọn vẹn qua một lúc lâu mới đợi đến lúc khí lực chậm rãi khôi phục lại.
Rên rỉ một tiếng, Tông Thủ đứng lên. Sau đó chợ nghe Đàm Thu hừ lạnh:
- Còn không thu hồi phân thân của ngươi lại, khó coi chết! Đây là khoe khoang với người khác sao?
Tông Thủ nhíu mày, rồi sau đó nhìn qua hồ nước trước mặt. Sau đó thân thể gạật mình.
Đầu tiên trông thấy chính là tám cái đuôi hồ mở rộng, đều nhẹ nhàng loạng choạng, cơ hồ mỗi đầu là một loại linh năng.
Trong phạm vi mười vạn trượng tất cả thiên địa chi linh đều do tám cái đuôi khống chế.
Khiến cho hắn không chế thiên địa chi linh truy thẳng tiên cảnh, thậm chí còn có thể sánh vai!
Tông Thủ lờ mờ có loại cảm giác lúc này tất cả linh pháp Thiên Cảnh chỉ cần hắn động niệm là được, không cần thủ ấn, cũng không cần linh trận, có thể thi triển.
Ngoài đuôi hồ ra thì thân thể có hỏa diễm đang thiêu đốt, nước lửa bao phủ một nửa thân thể của hắn.
Nước lửa đối kháng, chợt được công pháp của hắn điều hòa.
Sau lưng của hắn có đôi cánh mở rộng ra.
Đây là dấu vết ấn ký lôi loan, dùng lôi làm cánh, có thể chớp mắt đi ngàn dặm.
Tông Thủ cuối cùng chú ý tới chính là gương mặt càng tuấn tú, lại mang theo khí thế hào hùng.
Nghĩ ngợi nói đây chính là gương mặt hồ ly mà dân gian thường nói...
Bộ dáng hình tượng ập vào mặt, ý niệm đầu tiên của Tông Thủ hiện ra chính là hai chữ yêu ma!
Đây là một loại mỹ cảm yêu dị, cũng có mang theo khí thế cường liệt mạnh mẽ.
Tâm niệm vừa động thu hồi yêu thân, khôi phục bộ dáng bình thường.
Trong quá trình này Tông Thủ lại hơi cảm giác khác thường. Vội vàng thúc dục nội tức, lập tức một đoàn chân lực hiện ra trong lòng bàn tay của hắn. Rồi sau đó Tông Thủ lại kinh ngạc nhíu mày.
Song mạch cũng không tiếp tục xung đột nữa.
Không đúng! Vẫn có, nhưng mà không có tra ra mà thôi.
Hắn lúc này so với ngày hấp thu nguyên âm của Hiên Viên còn mạnh hơn không ít.
Cụ thể như thế nào vẫn chưa biết được. Nhưng mà hắn giờ phút này kịch chiến lại không sợ dùng lực quá lớn làm cho huyết mạch xung đột.
Trong nội tâm hơi vui mừng, Tông Thủ lập tức bình tĩnh trở lại.
Hai thi thể Kỳ Lân lúc này từ đáy hồ nổi lên bờ hồ.
Con chó nhỏ kia lúc này không ngừng chạy quanh thi thể cha mẹ của nó.
Tràn ngập lo lắng sợ hãi, còn có một loại mờ mịt khó hiểu. Thỉnh thoảng chắp chắp đứng nguyên tại chỗ.
Tông Thủ thở dài, đem con chó nhỏ này ôm vào lòng của mìn. Tay vỗ về nhẹ nhàng, hết sức trấn an nỗi lòng của nó.
Thời điểm này tiểu kim cũng ló đầu ra, hóa thành con mắt nhìn chung quanh.
Sau đó thân hình biến hóa thành tiểu Kỳ Lân. Lè lưỡi liếm láp con chó nhỏ trong ngực Tông Thủ.
Làm cho con chó nghi hoặc không thôi, tại sao bỗng nhiên nhiều ra đồng loại?
Nhưng mà khí tức này không giống. Nhưng mà nó vẫn bình tĩnh trở lại, cuối cùng dứt khoát từ trong ngực Tông Thủ giãy giụa ra, chạy đi đùa nghịch với tiểu kim.
- Ngươi cái tên này, vẫn còn có chút lương tâm!
Đàm Thu cười khẽ, sau đó hỏi:
- Cha của nó lưu lại kế ước sinh tử và ấn ký bổn mạng. Tiểu gia hỏa này coi như là hộ giá của ngươi. Ngươi có nên đặt tên cho nó hay không?
Tông Thủ lập tức do dự, hắn tự nhận bổn sự không tệ, nhưng mà đặt tên cho mấy hộ giá bị bọn người Sơ Tuyết trào phúng rất nhiều lần.
Cẩn thận suy nghĩ nhìn qua dấu tròn trên mi tâm của con chó nhỏ, không khỏi cười cười, nghĩ thầm quá đơn giản.
- Mi tâm có dấu ngấn tròn, giống như hình mặt trời. Vậy kêu tiểu Nhật nhé?
Trong nội tâm dương dương đắc ý, cái tên này quá chuẩn xác.
‘ Đàm Thu ’ cũng có chút gật đầu:
- Khiếu Nhật? Miễn cưỡng xem như không tệ! Hy vọng thằng này ngày sau có bổn sự quát tháo phong vân, uy phong như mặt trời...
Tông Thủ khẽ giật mình, cũng không biết ‘ Đàm Thu ’ nghe lầm hay là cố ý.
- Âm Long Cốc còn mấy ngày nữa mới có kết quả. Xin Tông thái thường nên ghi thư về nhà, chỉ nói trong tộc có chuyện quan trọng, phải ngây ngốc ở nhà thờ tổ một thời gian. Tốt nhất là không nên khiến người ta nghi ngờ, nếu không phải vậy thì Tuyết Mạc Phi sẽ không để ý mà đại khai sát giới. Chắc hẳn Tông thái thường không muốn gây họa cho người nhà a? Ngươi cũng nên ghi một thủ lệnh điều binh đi.
Trong nội tâm Tông Lăng cười lạnh, khóe môi bên hiện ra nụ cười lạnh lẽo. Những lời này vào nửa khắc trước kia còn có thể làm hắn nóng lòng. Nhưng mà hiện tại những người kia không cần biêt chuyện ở nơi này.
Nếu như hắn có thể chống lại áp bách của bát vĩ huyết mạch, như vậy người của Tông thị hơn phân nửa sẽ không sợ.
Tuyết Mạc Phi nói lời ấy có thể uy hiếp được ai?
Đang muốn nói chuyện thì thấy Tông Hàn đưa mắt nhìn qua, lại khẽ lắc đầu, mí mắt nháy một cái.
Suy nghĩ một chút Tông Lăng liền biết ý nghĩa. Muốn dùng huyết mạch lực ngăn cản thì gần bảy tám vạn tộc nhân Tông thị không thể nào ngăn cản cường giả cửu giai được.
Tuyết Mạc Phi ở bên ngoài còn có một người.
Ý của Tông Hàn chính là bảo hắn an tâm chớ vội. Chờ đợi Huyết Vân Kỵ trở về, ngày quân thượng trở về là thời điểm chém đầu Tuyết thị!
Tuyết Mạc Phi lại hồn nhiên chưa phát giác ra, ngược lại nhìn qua phía Tông Lam cười cười:
- Tông thái thường còn không chịu đáp ứng? Chỉ là một thủ lệnh điều binh mà thôi, chẳng lẽ ngươi lo lắng quân thượng trách cứ? Yên tâm, khi đó Tông Thủ không phải hiệu lực cho ta thì cũng là khôi lỗi của Huyễn Tâm Kính mà thôi, tất nhiên là không làm gì được ngươi. Ta biết ngươi đối với hắn trung thành và tận tâm, nhưng mà huyết mạch thất vĩ thì hắn đã thua chắc rồi! Ngươi không phải giúp hắn, mà là hại hắn. Nếu không phải tranh đấu thắng thì Tuyết gia ta cũng không ngại giết hắn đâu, vậy phải làm sao bây giờ mới tốt? Cũng không nên bức ta dùng sức mạnh.
Chuyện này Tông Lam tất nhiên sẽ không đáp ứng, những lời này chỉ là lừa người mà thôi. Đã hạ quyết tâm, chỉ cần không bị ngươi khống chế tâm tình là được, còn cái gì muốn thống trị Kiền Thiên Sơn. Tuyết thị mười vạn tộc binh có thể vô thanh vô tức tiềm vào trong thành.
Nhưng mà trong chớp mắt sau lại nghe Tông Lam trầm mặc một hồi, chợt cười to:
- Thủ lệnh điều binh cũng được! Tốt, ta ký là được!
Mắt của Tông Lăng hơi nhíu lại, khôi phục bình tĩnh. Mà một mẻ hốt gọn người Tuyết thị? Nếu có thể như vậy thì không tệ.
Chợt nghĩ tới huyễn cảnh, nghe nói đây là chí bảo của Thiên Hồ nhất tộc.
Nhưng mà làm cho người ta đau đầu a, trong truyền thuyết chỉ có bộ tộc Cửu Vĩ huyết mạch mới có thể tiến hành khống chế.
Nhớ rõ Tuyết thị nhất tộc tại Vân Hoang cũng chỉ là bát vĩ. Cho tới bây giờ còn chưa tăng lên tới cấp bậc đế tộc a, liệu trong tộc này có nhân vật tuyệt thế có thể cường hóa huyết mạch?
Dùng năng lực của quân thượng có thể khống chế dễ dàng a!
...
Âm Long Cốc, ở biên giới hồ nước nhỏ. Tông Thủ mơ mơ màng màng tỉnh táo lại, cảm thấy thân hình hơi tỉnh táo lại, khó có thể mở mắt ra chứ càng chưa nói tới không chế thân thể khí huyết.
Trọn vẹn qua một lúc lâu mới đợi đến lúc khí lực chậm rãi khôi phục lại.
Rên rỉ một tiếng, Tông Thủ đứng lên. Sau đó chợ nghe Đàm Thu hừ lạnh:
- Còn không thu hồi phân thân của ngươi lại, khó coi chết! Đây là khoe khoang với người khác sao?
Tông Thủ nhíu mày, rồi sau đó nhìn qua hồ nước trước mặt. Sau đó thân thể gạật mình.
Đầu tiên trông thấy chính là tám cái đuôi hồ mở rộng, đều nhẹ nhàng loạng choạng, cơ hồ mỗi đầu là một loại linh năng.
Trong phạm vi mười vạn trượng tất cả thiên địa chi linh đều do tám cái đuôi khống chế.
Khiến cho hắn không chế thiên địa chi linh truy thẳng tiên cảnh, thậm chí còn có thể sánh vai!
Tông Thủ lờ mờ có loại cảm giác lúc này tất cả linh pháp Thiên Cảnh chỉ cần hắn động niệm là được, không cần thủ ấn, cũng không cần linh trận, có thể thi triển.
Ngoài đuôi hồ ra thì thân thể có hỏa diễm đang thiêu đốt, nước lửa bao phủ một nửa thân thể của hắn.
Nước lửa đối kháng, chợt được công pháp của hắn điều hòa.
Sau lưng của hắn có đôi cánh mở rộng ra.
Đây là dấu vết ấn ký lôi loan, dùng lôi làm cánh, có thể chớp mắt đi ngàn dặm.
Tông Thủ cuối cùng chú ý tới chính là gương mặt càng tuấn tú, lại mang theo khí thế hào hùng.
Nghĩ ngợi nói đây chính là gương mặt hồ ly mà dân gian thường nói...
Bộ dáng hình tượng ập vào mặt, ý niệm đầu tiên của Tông Thủ hiện ra chính là hai chữ yêu ma!
Đây là một loại mỹ cảm yêu dị, cũng có mang theo khí thế cường liệt mạnh mẽ.
Tâm niệm vừa động thu hồi yêu thân, khôi phục bộ dáng bình thường.
Trong quá trình này Tông Thủ lại hơi cảm giác khác thường. Vội vàng thúc dục nội tức, lập tức một đoàn chân lực hiện ra trong lòng bàn tay của hắn. Rồi sau đó Tông Thủ lại kinh ngạc nhíu mày.
Song mạch cũng không tiếp tục xung đột nữa.
Không đúng! Vẫn có, nhưng mà không có tra ra mà thôi.
Hắn lúc này so với ngày hấp thu nguyên âm của Hiên Viên còn mạnh hơn không ít.
Cụ thể như thế nào vẫn chưa biết được. Nhưng mà hắn giờ phút này kịch chiến lại không sợ dùng lực quá lớn làm cho huyết mạch xung đột.
Trong nội tâm hơi vui mừng, Tông Thủ lập tức bình tĩnh trở lại.
Hai thi thể Kỳ Lân lúc này từ đáy hồ nổi lên bờ hồ.
Con chó nhỏ kia lúc này không ngừng chạy quanh thi thể cha mẹ của nó.
Tràn ngập lo lắng sợ hãi, còn có một loại mờ mịt khó hiểu. Thỉnh thoảng chắp chắp đứng nguyên tại chỗ.
Tông Thủ thở dài, đem con chó nhỏ này ôm vào lòng của mìn. Tay vỗ về nhẹ nhàng, hết sức trấn an nỗi lòng của nó.
Thời điểm này tiểu kim cũng ló đầu ra, hóa thành con mắt nhìn chung quanh.
Sau đó thân hình biến hóa thành tiểu Kỳ Lân. Lè lưỡi liếm láp con chó nhỏ trong ngực Tông Thủ.
Làm cho con chó nghi hoặc không thôi, tại sao bỗng nhiên nhiều ra đồng loại?
Nhưng mà khí tức này không giống. Nhưng mà nó vẫn bình tĩnh trở lại, cuối cùng dứt khoát từ trong ngực Tông Thủ giãy giụa ra, chạy đi đùa nghịch với tiểu kim.
- Ngươi cái tên này, vẫn còn có chút lương tâm!
Đàm Thu cười khẽ, sau đó hỏi:
- Cha của nó lưu lại kế ước sinh tử và ấn ký bổn mạng. Tiểu gia hỏa này coi như là hộ giá của ngươi. Ngươi có nên đặt tên cho nó hay không?
Tông Thủ lập tức do dự, hắn tự nhận bổn sự không tệ, nhưng mà đặt tên cho mấy hộ giá bị bọn người Sơ Tuyết trào phúng rất nhiều lần.
Cẩn thận suy nghĩ nhìn qua dấu tròn trên mi tâm của con chó nhỏ, không khỏi cười cười, nghĩ thầm quá đơn giản.
- Mi tâm có dấu ngấn tròn, giống như hình mặt trời. Vậy kêu tiểu Nhật nhé?
Trong nội tâm dương dương đắc ý, cái tên này quá chuẩn xác.
‘ Đàm Thu ’ cũng có chút gật đầu:
- Khiếu Nhật? Miễn cưỡng xem như không tệ! Hy vọng thằng này ngày sau có bổn sự quát tháo phong vân, uy phong như mặt trời...
Tông Thủ khẽ giật mình, cũng không biết ‘ Đàm Thu ’ nghe lầm hay là cố ý.
/1700
|