Những loạn niệm này chỉ chợt lóe lên trong lòng, linh giácTông Thủ sau đó liền rơi vào trên người còn lại.
Tựa hồ là đối với mình bị bỏ lại mà cảm giác mờ mịt, lại tựa hồ vì uy lực một kích vừa rồi của hai người mà cảm giác sợ hãi.
Người này tuy đang lẩn trốn, khí tức lại minh hối bất định, vô cùng hỗn loạn.
Tông Thủ ‘ hắc ’ một tiếng, trực tiếp bắt tay một trảo. Trong hư không, ngưng tụ thành một cổ cương kình. Chính chủ đã biết, cũng không cần phải ép hỏi nữa,
Đang muốn giết chết thì lại nghe người này, bỗng nhiên mở miệng:
- Xin dừng tay! Ta là huynh trưởng của Khổng Dao --
Anh của Khổng Dao?
Tông Thủ một hồi kinh ngạc, sát ý thoáng giảm đi. Có chút suy ngẫm, cổ cương ý tụ khởi đã sửa thành trảo.
Bắt lấy người kia, từ không gian bên ngoài mấy vạn trượng cưỡng ép nhiếp đến trước mắt hắn.
Nhìn nhìn người này, chỉ thấy niên kỉ chừng hai mươi, bất quá lại có vài phần tương tự với Khổng Dao.
Khổng Dao xinh đẹp, có thể cùng sánh vai với Triệu Yên Nhiên, nhưng tên này, tuấn tú ngược lại tuấn tú rồi, nhưng lúc này lại vô cùng chật vật, tuyệt không có dù là nửa phần khí chất.
Tựa hồ cũng không nghe nói qua Khổng Dao có thân huynh ở đây, tựa hồ nàng là con một kia mà?
Nghi hoặc nhíu mày, Tông Thủ đang do dự nên dứt khoát giết cho xong việc.
Thanh niên kia tựa hồ cũng cảm giác được sát ý của Tông Thủ. Trong nội tâm hơi kinh hãi, vội vàng lại nói:
- Ta gọi là Khổng Tu, là đường huynh của nàng!
Tông Thủ nghe vậy, lúc này mới thoải mái, bất quá vẫn nghi hoặc quay đầu.
Qua một lát, đám người Hiên Viên Y Nhân, Nhậm Bác cố thủ trên đỉnh Càn Thiên Sơn đã từ bên kia lăng không đáp xuống. Khổng Dao cũng ở trong đó, thấy Tông Thủ hỏi thăm nhìn qua, mà Khổng Tu cũng quăng ra thần sắc cầu xin, chỉ đành bất đắc dĩ nhẹ gật đầu.
Tông Thủ lúc này mới ‘ hắc ’ cười, buông Khổng Tu ra. Tuy nói tên này liên hệ cùng Dương gia khiến người có phần là căm tức, nhưng nếu là người nhà của Khổng Dao, vậy thì không có biện pháp rồi.
Cũng không thể một kiếm chém chết huynh trưởng Đại tướng tương lai được.
Khổng Tu cảm giác áp lực như núi kia triệt để biến mất khỏi người, lúc này mới nhẹ nhẹ thở ra.
Sửa sang lại quần áo của mình, lúc này mới hiện ra vài phần khí độ:
- Ngoại thần Đại Thương tư thiên giam phán quan Khổng Tu, bái kiến điện hạ! Lần này đến Càn Thiên Sơn, là phụng mệnh mà đến. Có chỗđắc tội, kính xin điện hạ, xem ở mặt mũi ngọc muội mà tha cho Khổng Tu một lần!
Ngược lại rất lưu manh, dù chưa trực tiếp thừa dịp Càn Thiên loạn mà muốn gây bất lợi với Tông Thủ, nhưng trong lời nói lại thoáng bỏ qua.
Khổng Dao không khỏi trợn trắng mắt. Thầm nghĩ Khổng Tu, ngược lại thật vô sỉ. Lúc trước khi gặp mặt, tìm mọi cách chê cười mình, lời càng ẩn áp chế. Lúc này rõ ràng còn dám mượn thanh danh của mình để thoát thân.
Nhưng nàng cũng khôngnois, rốt cuộc cũng là huynh muội đồng tộc cho dù tình cảm lạnh nhạt, thậm chí những người này còn coi Khổng Dao như thù, nhưng đến cùng cũng không muốn Khổng Tu cứ như vậy chết ở chỗ này.
Tông Thủ nghe vậy liền không kiên nhẫn tùy ý quơ quơ tay áo. Đây là ý bảo đối phương nhanh xéo đi, tiểu nhân vật như vậy, hắn còn lười so đo.
Khổng Tu thấy thế, thần sắc lập tức vui vẻ. Đang muốn ly khai lại chỉ nghe truyền đến thanh âm của Tông Thủ.
- Chậm đã!
Chỉ hai chữ ngắn ngủi lại làm cho Khổng Tu một hồi hãi hùng khiếp vía. Lúc nghi hoặc xoay người, đã thấy Tông Thủ đang cúi đầu, tựa hồ đang trầm tư gì đó.
Xác thực mà nói, hẳn là nhớ lại --
Danh tự Khổng Tu hắn tựa hồ đã có nghe qua thì phải?
Đúng rồi! Đây không phải là tộc trưởng tương lai của Khổng gia sao? Liêu Vương bán đứng nữ nhân ngu ngốc này, tự hủy trường thành. Bất quá thi hành kế lại không phải là vị Khổng Tu này, về sau coi đây là bậc thang tiến thân, đầu phục vị Thần Hoàng bệ hạ kia sao?
Chỉ là thoáng qua không lâu, đã bị người nọ tìm cớ chém chết.
Cụ thể quá trình, hắn lại không nhớ rõ, trong sử sách cũng không ghi lại kĩ càng. Bất quá, hắn trước kia từ trong một ít tàn sử đọc được, tựa hồ liên lụy tới phụ thân của Khổng Dao.
Đó tựa hồ là ngươi duy nhất mà nữ nhân này coi trọng.
Coi trọng?
Tông Thủ không khỏi là ha ha cười cười, không phải đang buồn nữ nhân này không cách nào sử dụng sao?
Trong nội tâm lóe lên ác niệm, âm thầm tự giễu, mình thật là hèn hạ, quả thực là không có điểm cuối.
Bất quá nói nói lại, cướp Ngọc muội muội này đến tay, không phải đã miễn đi kết cục nữ hài ngốc này chết trận trong tương lai sao?
Ân! Mình là đây là đang làm chuyện tốt, kỳ thật không cần tự trách.
Trong nội tâm an ủi mình một phen, trên mặt Tông Thủ đã nổi lên vài phần vui vẻ:
- Khổng Tu? Nguyên lai là ngươi, vậy thì tốt rồi.
Khổng Tu lần nữa khẽ giật mình, kinh ngạc nhướng mày, nhìn về phía Tông Thủ. Ánh mắt mờ mịt, hoàn toàn không hiểu nổi.
Thần sắc Tông Thủ cũng lạnh nhạt lại, tiếp tục nói:
- Gần đây ái phi có nói với cô, nói là có chút tưởng niệm cha nnangf. Không bằng Khổng gia các ngươi, đưa hắn đến được không? Cũng có thể khiến phụ tử bọn họ đoàn tụ--
Những lời này nói ra, mấy người đều sửng sốt. Khổng Dao thì nghi hoặc trừng mắt nhìn, thầm nghĩ những lời này mình nói với Tông Thủ lúc nào chứ? Nhưng tự nhiên nàng cũng rất tưởng niệm.
Chẳng lẽ nói chuyện phụ thân bị bãi quan, bị tộc nhân giam lỏng Tông Thủ đã sớm biết được?
Hiên Viên Thông trừng mắt, trong mắt tóe lửa, nhìn chằm chằm vào Tông Thủ.
Tên này, trước khi lập gia đình với Hiên Viên Y Nhân đã tìm nữ nhân cho mình, quả thực đáng chết.
Hôm nay lại ở trước mặt hắn, yêu thương Tần phi này như vậy, hoàn toàn không để nhạc phụ như hắn vào mắt.
Đang hận không thể nện một quyền qua, hảo hảo giáo huấn tiểu tử này một phen. Nhưng đến cùng vẫn cố kỵ Tông Thủ thân là quốc quân, không thể mất mặt trước mặt thần tử nên vẫn không động thủ.
Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, vốn cũng không sao, nhưng lại không thể quá mức như vậy được!
Khuôn mặt Khổng Tu lại hơi hơi vặn vẹo. Nhìn thoáng qua Khổng Dao, trong đôi mắt đã hiện lên một tia âm lệ hơi không thể tra, tiếp theo hít một hơi thật sâu, thi lễ thật sâu nói:
- Ngoại thần đã minh bạch! Bất quá tính tình của thúc phụ luôn luôn thích yên tĩnh không thích động. Lại là người luyến cựu, quyết luyến cố thổ, kiên quyết không chịu rời Hoàng thành! Ngoại thần lần này trở về, tất sẽ hết sức khuyên bảo, dốc hết sức gấp rút mời hắn qua!
Tông Thủ lại cười ha ha:
- Ai nói muốn cho ngươi đi trở về? Muốn trở về, chờ phụ thân ái phi ta đến đã rồi nói sau --
Khổng Tu nhíu mày lại, trong mắt càng lộ ra âm lãnh, thần sắc lại lộ ra bình thản, ngược lại cười nhẹ nhàng, bộ dáng không thèm để ý:
- Vậy ngoại thần liền lưu lại, vừa vặn có thể ở cùng ngọc muội. Chuyện thúc phụ sự có thể sai người đưa một phong thư về. Chỉ là thúc phụ kia của ta tính tình gần đây bướng bỉnh. Trừ phi là chất nhi như ta, hoặc là ngọc muội ở trước mặt khuyên bảo, nếu không chỉ sợ rất khó đi qua.
Tựa hồ là đối với mình bị bỏ lại mà cảm giác mờ mịt, lại tựa hồ vì uy lực một kích vừa rồi của hai người mà cảm giác sợ hãi.
Người này tuy đang lẩn trốn, khí tức lại minh hối bất định, vô cùng hỗn loạn.
Tông Thủ ‘ hắc ’ một tiếng, trực tiếp bắt tay một trảo. Trong hư không, ngưng tụ thành một cổ cương kình. Chính chủ đã biết, cũng không cần phải ép hỏi nữa,
Đang muốn giết chết thì lại nghe người này, bỗng nhiên mở miệng:
- Xin dừng tay! Ta là huynh trưởng của Khổng Dao --
Anh của Khổng Dao?
Tông Thủ một hồi kinh ngạc, sát ý thoáng giảm đi. Có chút suy ngẫm, cổ cương ý tụ khởi đã sửa thành trảo.
Bắt lấy người kia, từ không gian bên ngoài mấy vạn trượng cưỡng ép nhiếp đến trước mắt hắn.
Nhìn nhìn người này, chỉ thấy niên kỉ chừng hai mươi, bất quá lại có vài phần tương tự với Khổng Dao.
Khổng Dao xinh đẹp, có thể cùng sánh vai với Triệu Yên Nhiên, nhưng tên này, tuấn tú ngược lại tuấn tú rồi, nhưng lúc này lại vô cùng chật vật, tuyệt không có dù là nửa phần khí chất.
Tựa hồ cũng không nghe nói qua Khổng Dao có thân huynh ở đây, tựa hồ nàng là con một kia mà?
Nghi hoặc nhíu mày, Tông Thủ đang do dự nên dứt khoát giết cho xong việc.
Thanh niên kia tựa hồ cũng cảm giác được sát ý của Tông Thủ. Trong nội tâm hơi kinh hãi, vội vàng lại nói:
- Ta gọi là Khổng Tu, là đường huynh của nàng!
Tông Thủ nghe vậy, lúc này mới thoải mái, bất quá vẫn nghi hoặc quay đầu.
Qua một lát, đám người Hiên Viên Y Nhân, Nhậm Bác cố thủ trên đỉnh Càn Thiên Sơn đã từ bên kia lăng không đáp xuống. Khổng Dao cũng ở trong đó, thấy Tông Thủ hỏi thăm nhìn qua, mà Khổng Tu cũng quăng ra thần sắc cầu xin, chỉ đành bất đắc dĩ nhẹ gật đầu.
Tông Thủ lúc này mới ‘ hắc ’ cười, buông Khổng Tu ra. Tuy nói tên này liên hệ cùng Dương gia khiến người có phần là căm tức, nhưng nếu là người nhà của Khổng Dao, vậy thì không có biện pháp rồi.
Cũng không thể một kiếm chém chết huynh trưởng Đại tướng tương lai được.
Khổng Tu cảm giác áp lực như núi kia triệt để biến mất khỏi người, lúc này mới nhẹ nhẹ thở ra.
Sửa sang lại quần áo của mình, lúc này mới hiện ra vài phần khí độ:
- Ngoại thần Đại Thương tư thiên giam phán quan Khổng Tu, bái kiến điện hạ! Lần này đến Càn Thiên Sơn, là phụng mệnh mà đến. Có chỗđắc tội, kính xin điện hạ, xem ở mặt mũi ngọc muội mà tha cho Khổng Tu một lần!
Ngược lại rất lưu manh, dù chưa trực tiếp thừa dịp Càn Thiên loạn mà muốn gây bất lợi với Tông Thủ, nhưng trong lời nói lại thoáng bỏ qua.
Khổng Dao không khỏi trợn trắng mắt. Thầm nghĩ Khổng Tu, ngược lại thật vô sỉ. Lúc trước khi gặp mặt, tìm mọi cách chê cười mình, lời càng ẩn áp chế. Lúc này rõ ràng còn dám mượn thanh danh của mình để thoát thân.
Nhưng nàng cũng khôngnois, rốt cuộc cũng là huynh muội đồng tộc cho dù tình cảm lạnh nhạt, thậm chí những người này còn coi Khổng Dao như thù, nhưng đến cùng cũng không muốn Khổng Tu cứ như vậy chết ở chỗ này.
Tông Thủ nghe vậy liền không kiên nhẫn tùy ý quơ quơ tay áo. Đây là ý bảo đối phương nhanh xéo đi, tiểu nhân vật như vậy, hắn còn lười so đo.
Khổng Tu thấy thế, thần sắc lập tức vui vẻ. Đang muốn ly khai lại chỉ nghe truyền đến thanh âm của Tông Thủ.
- Chậm đã!
Chỉ hai chữ ngắn ngủi lại làm cho Khổng Tu một hồi hãi hùng khiếp vía. Lúc nghi hoặc xoay người, đã thấy Tông Thủ đang cúi đầu, tựa hồ đang trầm tư gì đó.
Xác thực mà nói, hẳn là nhớ lại --
Danh tự Khổng Tu hắn tựa hồ đã có nghe qua thì phải?
Đúng rồi! Đây không phải là tộc trưởng tương lai của Khổng gia sao? Liêu Vương bán đứng nữ nhân ngu ngốc này, tự hủy trường thành. Bất quá thi hành kế lại không phải là vị Khổng Tu này, về sau coi đây là bậc thang tiến thân, đầu phục vị Thần Hoàng bệ hạ kia sao?
Chỉ là thoáng qua không lâu, đã bị người nọ tìm cớ chém chết.
Cụ thể quá trình, hắn lại không nhớ rõ, trong sử sách cũng không ghi lại kĩ càng. Bất quá, hắn trước kia từ trong một ít tàn sử đọc được, tựa hồ liên lụy tới phụ thân của Khổng Dao.
Đó tựa hồ là ngươi duy nhất mà nữ nhân này coi trọng.
Coi trọng?
Tông Thủ không khỏi là ha ha cười cười, không phải đang buồn nữ nhân này không cách nào sử dụng sao?
Trong nội tâm lóe lên ác niệm, âm thầm tự giễu, mình thật là hèn hạ, quả thực là không có điểm cuối.
Bất quá nói nói lại, cướp Ngọc muội muội này đến tay, không phải đã miễn đi kết cục nữ hài ngốc này chết trận trong tương lai sao?
Ân! Mình là đây là đang làm chuyện tốt, kỳ thật không cần tự trách.
Trong nội tâm an ủi mình một phen, trên mặt Tông Thủ đã nổi lên vài phần vui vẻ:
- Khổng Tu? Nguyên lai là ngươi, vậy thì tốt rồi.
Khổng Tu lần nữa khẽ giật mình, kinh ngạc nhướng mày, nhìn về phía Tông Thủ. Ánh mắt mờ mịt, hoàn toàn không hiểu nổi.
Thần sắc Tông Thủ cũng lạnh nhạt lại, tiếp tục nói:
- Gần đây ái phi có nói với cô, nói là có chút tưởng niệm cha nnangf. Không bằng Khổng gia các ngươi, đưa hắn đến được không? Cũng có thể khiến phụ tử bọn họ đoàn tụ--
Những lời này nói ra, mấy người đều sửng sốt. Khổng Dao thì nghi hoặc trừng mắt nhìn, thầm nghĩ những lời này mình nói với Tông Thủ lúc nào chứ? Nhưng tự nhiên nàng cũng rất tưởng niệm.
Chẳng lẽ nói chuyện phụ thân bị bãi quan, bị tộc nhân giam lỏng Tông Thủ đã sớm biết được?
Hiên Viên Thông trừng mắt, trong mắt tóe lửa, nhìn chằm chằm vào Tông Thủ.
Tên này, trước khi lập gia đình với Hiên Viên Y Nhân đã tìm nữ nhân cho mình, quả thực đáng chết.
Hôm nay lại ở trước mặt hắn, yêu thương Tần phi này như vậy, hoàn toàn không để nhạc phụ như hắn vào mắt.
Đang hận không thể nện một quyền qua, hảo hảo giáo huấn tiểu tử này một phen. Nhưng đến cùng vẫn cố kỵ Tông Thủ thân là quốc quân, không thể mất mặt trước mặt thần tử nên vẫn không động thủ.
Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, vốn cũng không sao, nhưng lại không thể quá mức như vậy được!
Khuôn mặt Khổng Tu lại hơi hơi vặn vẹo. Nhìn thoáng qua Khổng Dao, trong đôi mắt đã hiện lên một tia âm lệ hơi không thể tra, tiếp theo hít một hơi thật sâu, thi lễ thật sâu nói:
- Ngoại thần đã minh bạch! Bất quá tính tình của thúc phụ luôn luôn thích yên tĩnh không thích động. Lại là người luyến cựu, quyết luyến cố thổ, kiên quyết không chịu rời Hoàng thành! Ngoại thần lần này trở về, tất sẽ hết sức khuyên bảo, dốc hết sức gấp rút mời hắn qua!
Tông Thủ lại cười ha ha:
- Ai nói muốn cho ngươi đi trở về? Muốn trở về, chờ phụ thân ái phi ta đến đã rồi nói sau --
Khổng Tu nhíu mày lại, trong mắt càng lộ ra âm lãnh, thần sắc lại lộ ra bình thản, ngược lại cười nhẹ nhàng, bộ dáng không thèm để ý:
- Vậy ngoại thần liền lưu lại, vừa vặn có thể ở cùng ngọc muội. Chuyện thúc phụ sự có thể sai người đưa một phong thư về. Chỉ là thúc phụ kia của ta tính tình gần đây bướng bỉnh. Trừ phi là chất nhi như ta, hoặc là ngọc muội ở trước mặt khuyên bảo, nếu không chỉ sợ rất khó đi qua.
/1700
|