- Không chịu đến sao?
Mắt Tông Thủ cũng cười thành một đường nhỏ. Duỗi ngón nhảy ra, một đạo kiếm khí, bỗng nhiên lăng không bạo khởi!
Kiếm Cương lóe lên tức thì, sau đó là một đoàn Huyết Quang bắn ra.
Khổng Tu bắt đầu còn chưa phát giác ra, một lát sau mới cảm giác cánh tay phải của mình chợt nhẹ, một tia đau đớn truyền đến, lúc này mới mới phát ra một tiếng rống đau nhức, cánh tay phải của mình, không ngờ đã bị chém xuống!
- Nếu không chịu đến thì đưa cánh tay này của ngươi trở về, chắc hẳn nhất định sẽ chịu thôi! Một tháng không đến, chém cánh tay trái của ngươi! Ba tháng không đến thì chặt hai chân ngươi! Nếu nửa năm còn không thấy bóng dáng, thì đưa đầu Khổng Tu ngươi về là được rồi. Nếu là phụ thân ái phi cô thiệt tình yêu thương ngươi. Quyết không đành lòng để chất nhi như ngươi chịu khổ đâu, Khổng Tu ngươi nói có đúng hay không?
Khổng Tu chỉ cảm thấy bên tay phải vô cùng đau nhức kịch liệt!
Bất quá thống khổ này lại xa xa không bằng được hàn ý trong lòng.
-- một tháng không đến thì chém tay trái! Ba tháng không đến thì chặt hai chân! Nếu nửa năm không thấy, vậy thì chém đầu.
Tông Thủ này sao lại ngang ngược bá đạo như thế chứ? Quả thực tựa như Ác Ma! Làm việc còn tàn khốc hơn ca người Ma Tông!
Nghĩ đến đủ loại thủ đoạn của người này trước kia càng sợ hãi không hiểu. Không chút nào hoài nghi, vị Càn Thiên Sơn Yêu Vương này có thể nói được thì làm được!
Khổng Tu không khỏi vô cùng oán độc nhìn Khổng Dao. Tông Thủ vô duyên vô cớ, sao lại bỗng nhiên nhắc tới chuyện thúc phụ kia chứ? Nếu không phải do nàng thì sao mình lại bị chặt tay được?
Hắn không dám đi oán hận Tông Thủ, thậm chí ý niệm trả thù cũng không dám sinh ra. Chỉ có thể trút toàn bộ hận ý lên người muội muội kia.
Nữ nhân này quả nhiên là tai tinh, quả nhiên âm độc!
Tông Thủ lúc này, cũng đang nhìn Khổng Dao. Thầm nghĩ lần này. hơn phân nửa là đã đắc tội nữ nhân này đến chết rồi.
Hắn thầm nghĩ Khổng Dao, có thể tạm thời vì mình hiệu lực là được, có căm hận mình không thì cũng không quan tâm. Nhưng lại cũng muốn biết, Khổng Dao lúc này, rốt cuộc là nghĩ thế nào.
Nhưng ánh mắt nhìn qua, Tông Thủ lại sửng sốt. Chỉ thấy cô bé kia đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Có tức giận, cũng có mừng rỡ, phảng phất khẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như được giải thoát, trên mặt cũng không còn căng cứng như trước kia, nhưng vẫn mang theo thành kiến với hắn, duy chỉ không có hận ý như trong dự liệu của Tông Thủ--
Suy nghĩ mê mang chỉ chốc lát, rồi sau đó khóe môi Tông Thủ liền có chút nhảy lên.
Thì ra là thế! Xem ra từ sớm hai huynh muội Khổng gia này quan hệ đã có chút không hài hòa rồi.
Ra tay từ tay phụ thân Khổng Dao, quả nhiên là chỗ hiểm.
A a, mình quả thật không phải âm hiểm bình thường a!
Mắt cười híp lại, lúc Tông Thủ nhìn ngược lên trên không thì lại chuyển thành băng lãnh.
- Không biết chư vị, đã nhìn đủ chưa?
Thanh âm kia trầm thấp, lập tức truyền thông lên trời. Chuyện Càn Thiên Sơn đã chấm dứt. Cũng đã đến lúc nên thanh lý những vị khách không mời này rồi.
※ ※ ※ ※
- Trời xanh bất công! Tiểu tử này đến từ một nơi Man Hoang, sao lại yêu nghiệt như vậy được!
Giữa không trung, một đạo nhân đang thổn thức than thở một tiếng. Mà mấy người cạnh hắn cũng đều có thần sắc không sai biệt lắm.
- Cửu Vĩ Thiên Hồ, Tinh vân! Tuyết gia thật sự thua không oan! Cũng không biết Tông Thủ làm sao có thể tăng huyết mạch đến trình độ như vậy nữa --
- Đây chỉ sợ là vị đế duệ đầu tiên của Yêu tộc hiện thân ở Vân Giới, ngày Vân Giới đại loạn tất nhiên không còn xa nữa!
- Có A Tỳ hoàng tọa ở đây, có thể trấn áp một quốc gia! Bất quá lại thêm Huyễn Tâm Kính, chỉ sợ Tông Thủ càng thêm khó kiềm chế rồi!
- Quả thật đáng lo! Nghe nói kính này cho dù là Linh Sư nhất giai cũng có thể sử dụng. Huyết mạch càng mạnh, tu vị càng cao, uy năng cũng càng lớn. Chính là chí bảo vào thời Thượng Cổ luyện chế ra vì đối kháng Ảnh Thần dị tộc!
- Ta hôm nay để ý lại là Tuyết Mộng Long đào tẩu kia. Người này, dường như có thể lôi kéo.
- Tuyết Mộng Long? Có ích gì chứ? Người này tùy thời tùy khắc đều có thể bị Thiên Hồ huyết mạch và Huyễn Tâm Kính áp chế. Mua chuộc người này, ngược lại tùy thời đều phải phòng bị, bị hắn chọc một đao sau lưng! Ta thấy không ổn --
- Vô Cực sư huynh, không biết ngươi thấy thế nào?
Lúc những lời này được nói ra từ trong miệng một đạo nhân, phiến hư không trống vắng này liền yên tĩnh lại.
Vô Cực thì thần sắc yên lặng nhìn phía dưới. Hồi lâu sau, mới thở ra một hơi thật sâu:
- Trước Linh triều, kẻ này được xem như vô địch hậu thế! Cũng chỉ có mấy vị hạt giống Thần Hoàng chính thức, đứng đầu mấy đại thánh địa khung cảnh mới có thể chống lại hắn. Có thể cáo tri chư tông, đông lâm cảnh nội, nhất định phải kính thứ ba phân, tuyệt đối không thể tùy tiện là địch với hắn. Đông lâm ngoại cảnh, nếu thật sự vạn bất đắc dĩ. Ít nhất phải tụ tập ngoài mười tám vị cửu giai đỉnh phong, có linh trận dựa vào --
Những lời này nói ra, Vô Cực lại dừng lại một chút, cuối cùng lại lắc đầu:
- Mười tám vị vẫn còn có chút ít, nếu không còn bổn sự như Nguyên Vô Thương Tuyệt Dục thì cũng khó có thể giữ mạng.
Những lời này nói ra, chư vị đạo nhân lại không ai bác bỏ.
-- chỉ trận chiến sâu duwois lòng đất, Tông Thủ độc kháng sáu người, cho thấy vũ lực cường hoành đã xa xa không phải mười vị tám vị tu sĩ cửu giai có thể ứng phó được.
Nhân vật như vậy, trước khi linh triều nổi lên, tu sĩ Tiên cảnh và thần cảnh tham gia thì tốt nhất vẫn nên tránh xa ra mới tốt.
Đang lúc thần thái khác nhau, lâm vào trầm tư thì một vị đạo nhân ánh mắt lại co lại, cực kỳ hoảng sợ.
- Không tốt, là Huyễn Tâm Kính! Tông Thủ này thật đúng cực kỳ bá đạo!
Chỉ thấy một mảnh ánh sáng màu xanh, từ phía dưới chiếu rọi đến, càn quét phía chân trời.
Quang ảnh lóe lên, mấy đạo nhân phản ứng không kịp ánh mắt đều mê huyễn, tựa hồ như trúng ảo thuật, thần sắc mờ mịt.
Vô Cực nhíu mày lại, vốn tức giận, tiếp theo lại đè xuống. Vị Yêu Vương kia cũng không hạ sát thủ. Bất quá xem tình cảnh hiện nay, đây rõ ràng là có ý dọn bãi!
Đối với bọn họ lúc này đứng ngoài quan sát, hiển nhiên đã cực kỳ bất mãn.
Khe khẽ thở dài, Vô Cực cuốn tay áo, nhiếp lấy toàn bộ sư huynh đệ thần trí bị mê hoặc bay về phía trung ương vân lục ở xa xa.
Trước khi đi, lại nhìn thật sâu bên dưới.
Vô luận thế nào, hắn đều cần nghĩ biện pháp nạp Tông Thủ vào môn hạ mới được!
Cầm trong tay Huyễn Tâm Kính, quét quảng ảnh màu xanh về phía không trung.
Một mảnh thanh không kia lập tức thanh tịnh lại. Những khí cơ cực lực che dấu, nhưng trong Linh Giác của hắn lại như ánh đèn trong đêm tối, cực kỳ gây chú ý kia sau giây lát liền cực kỳ thức thời biến mất không thấy gì nữa.
Tông Thủ nhíu mày, rồi sau đó lại lộ dị sắc nhìn trong tay của mình.
Uy năng của kính này lại có chút vượt quá dự kiến của hắn.
Mắt Tông Thủ cũng cười thành một đường nhỏ. Duỗi ngón nhảy ra, một đạo kiếm khí, bỗng nhiên lăng không bạo khởi!
Kiếm Cương lóe lên tức thì, sau đó là một đoàn Huyết Quang bắn ra.
Khổng Tu bắt đầu còn chưa phát giác ra, một lát sau mới cảm giác cánh tay phải của mình chợt nhẹ, một tia đau đớn truyền đến, lúc này mới mới phát ra một tiếng rống đau nhức, cánh tay phải của mình, không ngờ đã bị chém xuống!
- Nếu không chịu đến thì đưa cánh tay này của ngươi trở về, chắc hẳn nhất định sẽ chịu thôi! Một tháng không đến, chém cánh tay trái của ngươi! Ba tháng không đến thì chặt hai chân ngươi! Nếu nửa năm còn không thấy bóng dáng, thì đưa đầu Khổng Tu ngươi về là được rồi. Nếu là phụ thân ái phi cô thiệt tình yêu thương ngươi. Quyết không đành lòng để chất nhi như ngươi chịu khổ đâu, Khổng Tu ngươi nói có đúng hay không?
Khổng Tu chỉ cảm thấy bên tay phải vô cùng đau nhức kịch liệt!
Bất quá thống khổ này lại xa xa không bằng được hàn ý trong lòng.
-- một tháng không đến thì chém tay trái! Ba tháng không đến thì chặt hai chân! Nếu nửa năm không thấy, vậy thì chém đầu.
Tông Thủ này sao lại ngang ngược bá đạo như thế chứ? Quả thực tựa như Ác Ma! Làm việc còn tàn khốc hơn ca người Ma Tông!
Nghĩ đến đủ loại thủ đoạn của người này trước kia càng sợ hãi không hiểu. Không chút nào hoài nghi, vị Càn Thiên Sơn Yêu Vương này có thể nói được thì làm được!
Khổng Tu không khỏi vô cùng oán độc nhìn Khổng Dao. Tông Thủ vô duyên vô cớ, sao lại bỗng nhiên nhắc tới chuyện thúc phụ kia chứ? Nếu không phải do nàng thì sao mình lại bị chặt tay được?
Hắn không dám đi oán hận Tông Thủ, thậm chí ý niệm trả thù cũng không dám sinh ra. Chỉ có thể trút toàn bộ hận ý lên người muội muội kia.
Nữ nhân này quả nhiên là tai tinh, quả nhiên âm độc!
Tông Thủ lúc này, cũng đang nhìn Khổng Dao. Thầm nghĩ lần này. hơn phân nửa là đã đắc tội nữ nhân này đến chết rồi.
Hắn thầm nghĩ Khổng Dao, có thể tạm thời vì mình hiệu lực là được, có căm hận mình không thì cũng không quan tâm. Nhưng lại cũng muốn biết, Khổng Dao lúc này, rốt cuộc là nghĩ thế nào.
Nhưng ánh mắt nhìn qua, Tông Thủ lại sửng sốt. Chỉ thấy cô bé kia đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
Có tức giận, cũng có mừng rỡ, phảng phất khẽ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như được giải thoát, trên mặt cũng không còn căng cứng như trước kia, nhưng vẫn mang theo thành kiến với hắn, duy chỉ không có hận ý như trong dự liệu của Tông Thủ--
Suy nghĩ mê mang chỉ chốc lát, rồi sau đó khóe môi Tông Thủ liền có chút nhảy lên.
Thì ra là thế! Xem ra từ sớm hai huynh muội Khổng gia này quan hệ đã có chút không hài hòa rồi.
Ra tay từ tay phụ thân Khổng Dao, quả nhiên là chỗ hiểm.
A a, mình quả thật không phải âm hiểm bình thường a!
Mắt cười híp lại, lúc Tông Thủ nhìn ngược lên trên không thì lại chuyển thành băng lãnh.
- Không biết chư vị, đã nhìn đủ chưa?
Thanh âm kia trầm thấp, lập tức truyền thông lên trời. Chuyện Càn Thiên Sơn đã chấm dứt. Cũng đã đến lúc nên thanh lý những vị khách không mời này rồi.
※ ※ ※ ※
- Trời xanh bất công! Tiểu tử này đến từ một nơi Man Hoang, sao lại yêu nghiệt như vậy được!
Giữa không trung, một đạo nhân đang thổn thức than thở một tiếng. Mà mấy người cạnh hắn cũng đều có thần sắc không sai biệt lắm.
- Cửu Vĩ Thiên Hồ, Tinh vân! Tuyết gia thật sự thua không oan! Cũng không biết Tông Thủ làm sao có thể tăng huyết mạch đến trình độ như vậy nữa --
- Đây chỉ sợ là vị đế duệ đầu tiên của Yêu tộc hiện thân ở Vân Giới, ngày Vân Giới đại loạn tất nhiên không còn xa nữa!
- Có A Tỳ hoàng tọa ở đây, có thể trấn áp một quốc gia! Bất quá lại thêm Huyễn Tâm Kính, chỉ sợ Tông Thủ càng thêm khó kiềm chế rồi!
- Quả thật đáng lo! Nghe nói kính này cho dù là Linh Sư nhất giai cũng có thể sử dụng. Huyết mạch càng mạnh, tu vị càng cao, uy năng cũng càng lớn. Chính là chí bảo vào thời Thượng Cổ luyện chế ra vì đối kháng Ảnh Thần dị tộc!
- Ta hôm nay để ý lại là Tuyết Mộng Long đào tẩu kia. Người này, dường như có thể lôi kéo.
- Tuyết Mộng Long? Có ích gì chứ? Người này tùy thời tùy khắc đều có thể bị Thiên Hồ huyết mạch và Huyễn Tâm Kính áp chế. Mua chuộc người này, ngược lại tùy thời đều phải phòng bị, bị hắn chọc một đao sau lưng! Ta thấy không ổn --
- Vô Cực sư huynh, không biết ngươi thấy thế nào?
Lúc những lời này được nói ra từ trong miệng một đạo nhân, phiến hư không trống vắng này liền yên tĩnh lại.
Vô Cực thì thần sắc yên lặng nhìn phía dưới. Hồi lâu sau, mới thở ra một hơi thật sâu:
- Trước Linh triều, kẻ này được xem như vô địch hậu thế! Cũng chỉ có mấy vị hạt giống Thần Hoàng chính thức, đứng đầu mấy đại thánh địa khung cảnh mới có thể chống lại hắn. Có thể cáo tri chư tông, đông lâm cảnh nội, nhất định phải kính thứ ba phân, tuyệt đối không thể tùy tiện là địch với hắn. Đông lâm ngoại cảnh, nếu thật sự vạn bất đắc dĩ. Ít nhất phải tụ tập ngoài mười tám vị cửu giai đỉnh phong, có linh trận dựa vào --
Những lời này nói ra, Vô Cực lại dừng lại một chút, cuối cùng lại lắc đầu:
- Mười tám vị vẫn còn có chút ít, nếu không còn bổn sự như Nguyên Vô Thương Tuyệt Dục thì cũng khó có thể giữ mạng.
Những lời này nói ra, chư vị đạo nhân lại không ai bác bỏ.
-- chỉ trận chiến sâu duwois lòng đất, Tông Thủ độc kháng sáu người, cho thấy vũ lực cường hoành đã xa xa không phải mười vị tám vị tu sĩ cửu giai có thể ứng phó được.
Nhân vật như vậy, trước khi linh triều nổi lên, tu sĩ Tiên cảnh và thần cảnh tham gia thì tốt nhất vẫn nên tránh xa ra mới tốt.
Đang lúc thần thái khác nhau, lâm vào trầm tư thì một vị đạo nhân ánh mắt lại co lại, cực kỳ hoảng sợ.
- Không tốt, là Huyễn Tâm Kính! Tông Thủ này thật đúng cực kỳ bá đạo!
Chỉ thấy một mảnh ánh sáng màu xanh, từ phía dưới chiếu rọi đến, càn quét phía chân trời.
Quang ảnh lóe lên, mấy đạo nhân phản ứng không kịp ánh mắt đều mê huyễn, tựa hồ như trúng ảo thuật, thần sắc mờ mịt.
Vô Cực nhíu mày lại, vốn tức giận, tiếp theo lại đè xuống. Vị Yêu Vương kia cũng không hạ sát thủ. Bất quá xem tình cảnh hiện nay, đây rõ ràng là có ý dọn bãi!
Đối với bọn họ lúc này đứng ngoài quan sát, hiển nhiên đã cực kỳ bất mãn.
Khe khẽ thở dài, Vô Cực cuốn tay áo, nhiếp lấy toàn bộ sư huynh đệ thần trí bị mê hoặc bay về phía trung ương vân lục ở xa xa.
Trước khi đi, lại nhìn thật sâu bên dưới.
Vô luận thế nào, hắn đều cần nghĩ biện pháp nạp Tông Thủ vào môn hạ mới được!
Cầm trong tay Huyễn Tâm Kính, quét quảng ảnh màu xanh về phía không trung.
Một mảnh thanh không kia lập tức thanh tịnh lại. Những khí cơ cực lực che dấu, nhưng trong Linh Giác của hắn lại như ánh đèn trong đêm tối, cực kỳ gây chú ý kia sau giây lát liền cực kỳ thức thời biến mất không thấy gì nữa.
Tông Thủ nhíu mày, rồi sau đó lại lộ dị sắc nhìn trong tay của mình.
Uy năng của kính này lại có chút vượt quá dự kiến của hắn.
/1700
|