Từng tia linh năng bị cái Trụ thư này rút ra, tốc độ chảy của thời gian quanh người Tông Thủ đột nhiên bị thay đổi đến mức dị thường.
Ba mươi ngày qua đi, vẫn là ở trong tẩm điện của cái ‘Hành cung’ kia.
Tông Thủ đúng là như có điều suy nghĩ, nhìn xem trong tay của mình.
Một đoàn xích sắc điện mang ở trong lòng bàn tay hắn lập lòe.
Đây chính là Xích Cương thần lôi, theo tâm ý của hắn bỗng nhiên lại ngưng tụ thành hình cầu, bỗng nhiên lại tan ra thành hình lưới.
Cái môn lôi hệ linh pháp này kỳ thật hắn còn lâu mới tu hành bằng Già Minh La kia. Bất quá…
Trong lòng bàn tay Tông Thủ lại là một đoàn tử sắc lôi quang lóng lánh.
Khi cả hai thứ này gặp nhau, trong khoảnh khắc cái tử lôi này liền đem cái Xích Cương thần lôi kia thôn phệ. Rồi sau đó là thanh thế bạo tạc, càng lộ thêm vẻ bá đạo. Một tia điện mang ở giữa không trung ‘Xuy xuy’ rung động liền hồi.
Ánh mắt Tông Thủ hơi hơi ngưng lại, cái uy năng này so với thần thông tử lôi ban đầu còn muốn tăng thêm hai thành uy lực!
Còn nếu như hoàn toàn tu thành cái Xích Cương thần lôi này, như vậy ba thành cũng không nói chơi.
Nghiên cứu quyển ‘Thất Cương Huyền Đình điển’ này vốn là muốn hoàn thiện Lôi Loan ấn ký ở trong nguyên thần hắn, lại chừng từng nghĩ đến sẽ có kinh hỷ như vậy.
Đối với điều mà trong sách nói, thất lôi tương hợp, có thể vấn đỉnh lôi đạo chí cực, ngược lại là tin thêm vài phần.
Xích Cương thần lôi đã có thể dung nhập vào bên trong tử lôi, như vậy thất chủng lôi pháp còn lại, nếu là nhất nhất tu thành, thì sẽ như thế nào?
Tông Thủ lắc đầu, trong nội tâm tuy là hơi có chút mong chờ, nhưng cũng biết cái ‘Thất Cương Huyền Đình điển’ này tu hành khó khắn, hay là trước tiên cứ để ở một bên cho thỏa đáng.
Tính toán lại thời gian, đất Huy Châu này, Trương Hoài cũng đã an trí thỏa đáng. Một tháng qua, bốn phía cũng không có tin tức phản loạn gì truyền đến.
Hắn trong lúc này, vốn là vì hậu thuẫn, tọa trấn ở đây. Lúc này vô sự, ngược lại có thể phản hồi Đông Lâm Càn Thiên rồi.
Lúc này trong lòng lại có cảm giác, Tông Thủ nhíu mày, vươn người đứng dậy, dạo bước đi ra ngoài điện.
Đẩy cửa ra, chỉ thấy một thiếu niên đang đưa lưng về phía hắn, đang nhìn lên thiên không.
Là Ngao Khôn!
Khí cơ của người này, lúc ở trong phòng Tông Thủ đã có cảm giác. Nhưng trong mắt lúc này cũng vẫn là có chút ngoài ý muốn.
Không hiểu được người này vì sao lại đến tận đây.
Thấy Tông Thủ đi ra, Ngao Khôn là cười cười quay đầu.
- Đệ tử của người kia, đoán chừng là tối đa một năm liền có thể phản hồi Vân Giới!
Lông mày Tông Thủ nhảy lên, người nọ? Rốt cuộc là ai? Trông thấy ánh mắt Ngao Khôn phức tạp, mới có chút hiểu được.
Ý trong ngôn ngữ của Ngao Khôn, hơn phân nửa là một vị đã phong ấn hắn ở trong thạch bích hơn vạn năm.
- Người này thân thuộc Đạo môn, hơn phân nửa là vì ngươi mà đến. Hai người ta muốn ứng phó, nhưng nhất quyền nan địch tứ thủ.
Trong nội tâm Tông Thủ hơi trầm xuống, tiếp theo là cười lạnh không thôi. Lúc này hắn sớm liền có dự liệu, sau một năm, đúng là ngày hắn đột phá thiên chướng.
Việc này lại cũng không cần để ở trong lòng, nếu như là hắn nguyện ý, mượn lực lượng của Trụ thư, tối đa chỉ cần công sức mấy tháng, liền có thể sớm đem cái thiên chướng này phá vỡ.
Lại nếu muốn tích lũy sâu một ít, đảm bảo không có sơ hở tý nào, như vậy chạy đến Thương Sinh khung cảnh đột phá thiên chướng, cũng đồng dạng là vô sự.
Cường giả Thánh cảnh của Đạo môn nay, tổng sẽ không đến mức vì thế mà muốn cùng Thương Sinh Đạo đại chiến một trận?
Tiếp theo là tâm niệm vừa động, nhắc tới Ngao Khôn, là chuyên vì tới đây để đề tỉnh hắn, Tông Thủ là tuyệt không chịu tin.
Việc này từ lúc hắn hướng bảy ngàn Tử Lân Diễm Thương kỵ kia mà ra tay, liền đã sớm đoán trước.
Tôn nghiêm của Đạo môn, há có thể khinh nhục?
Chính mình cho Đạo Linh khung cảnh một cái bạt tai, vị Đạo Linh cung chủ Vô Khư kia nếu như không tỏ vẻ gì để cứu lấy danh dự, vậy thì vị trí cung chủ của hắn, cũng không cần phải làm nữa.
- Đến cùng là chuyện gì?
Trong đôi mắt Tông Thủ tất cả đều là vẻ ngờ vực. Lại nhìn kỹ Ngao Khôn, chỉ cảm thấy khí cơ người này đúng là không ngừng biến ảo. Tuy không phải là trạng thái táo bạo không yên, nhưng thủy chung là không cách nào bình lặng được.
Xuất hiện ở trên người bất luận kẻ nào cũng đều không kỳ quái. Nhưng lần này là Ngao Khôn, là người trong Thánh cảnh.
- Không thể gạt được ngươi!
Ngao Khôn cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu tự diễu:
- Chung quy là mượn nhờ Hủy Diệt long đan mà tốc thành, vốn cho là mình có thể khống chế, nhưng đúng là vẫn còn xảy ra một ít biến cố. Lão nhân Long Ảnh kia lúc này không quấy rầy được, nên chỉ có thể đến nơi đây xin giúp đỡ.
Tông Thủ lại lần nữa ngạc nhiên, sự tình khó giải của cường giả Thánh cảnh như ngươi, đi tới đây cầu trợ giúp thì có ích lợi gì.
Chẳng lẽ lại muốn đi Long điện một chuyến? Hay là đi tìm bảo vật gì đó?
Lúc này đây, chưa hẳn đã có vận khí tốt như vậy.
Đã thấy Ngao Khôn tiện tay lấy một khối đá vụn trên mặt đất.
Tông Thủ cẩn thận nhìn qua, chỉ thấy cục đá vụn kia ở trong tay Ngao Khôn là bị trực tiếp chôn vùi.
Trước tiên là trực tiếp toái ra thành bụi, tiếp đó là hóa thành từng khỏa tròn như viên bi, sau nữa là phân tán thành từng điểm linh năng.
Đến cuối cùng, ngay cả những linh năng này cũng toàn bộ bị toái tán. Cùng Linh Bạo kiếm ý của Nguyên Vô Thương ngược lại là hiệu quả hơi có chút giống nhau.
Đến đây, liền kết thúc rồi. Trong ánh mắt của Ngao Khôn cũng hiện ra vẻ mờ mịt.
Trong lòng Tông Thủ bừng tỉnh, lờ mờ đã minh bạch một chút.
Ngao Khôn này, hơn phân nửa là không tìm được đạo của chính mình sau này, mới khiến cho khí cơ trong cơ thể biến hóa. Hủy diệt pháp tắc của hắn cũng từ đó mà dừng lại.
Cái này thì bất luận là linh vật hay linh bảo gì cũng không thể giải quyết, mà những người khác cũng khó có thể giúp đỡ được.
Ngao Khôn tìm tới chính mình, thực sự khong phải là trông cậy vào chính mình có thể giúp hắn. Mà là ở chỗ này nghe ý kiến của mình một chút, theo đó tìm kiếm linh cảm.
Lông mày nhăn lại, Tông Thủ cũng lâm vào suy ngẫm.
Nói đến Hủy Diệt pháp tắc này, kỳ thật hắn cũng không có đọc lướt qua bao nhiêu. Bất quá sau vạn năm, ngược lại là nghe nói quá thời kỳ cuối cùng của linh triều, có một vị có thể đơn giản diệt đi mấy chục cái thế giới, thậm chí có truyền thuyết vị đại năng này có thể hủy diệt vực giới, cũng là tu Hủy Diệt đạo.
- Như vậy, từ phía trên đại đạo pháp tắc bắt tay vào làm thì như thế nào?
Lúc nói ra những lời này, đầu ngón tay của Tông Thủ là thận trọng cử động. Ở trong một phiến địa vực, lập tức có một hồi linh năng rung chuyển.
Ngũ sắc linh quang không ngừng thiểm diệu. Toàn bộ không gian gần như là sụp đổ.
Chỉ là cái dị cảnh này chỉ thoáng qua có một lúc, liền lại khôi phục như thường.
Mà lúc này sắc mặt Tông Thủ lại vô cùng tái nhợt, lộ ra vẻ suy yếu vô cùng.
Ba mươi ngày qua đi, vẫn là ở trong tẩm điện của cái ‘Hành cung’ kia.
Tông Thủ đúng là như có điều suy nghĩ, nhìn xem trong tay của mình.
Một đoàn xích sắc điện mang ở trong lòng bàn tay hắn lập lòe.
Đây chính là Xích Cương thần lôi, theo tâm ý của hắn bỗng nhiên lại ngưng tụ thành hình cầu, bỗng nhiên lại tan ra thành hình lưới.
Cái môn lôi hệ linh pháp này kỳ thật hắn còn lâu mới tu hành bằng Già Minh La kia. Bất quá…
Trong lòng bàn tay Tông Thủ lại là một đoàn tử sắc lôi quang lóng lánh.
Khi cả hai thứ này gặp nhau, trong khoảnh khắc cái tử lôi này liền đem cái Xích Cương thần lôi kia thôn phệ. Rồi sau đó là thanh thế bạo tạc, càng lộ thêm vẻ bá đạo. Một tia điện mang ở giữa không trung ‘Xuy xuy’ rung động liền hồi.
Ánh mắt Tông Thủ hơi hơi ngưng lại, cái uy năng này so với thần thông tử lôi ban đầu còn muốn tăng thêm hai thành uy lực!
Còn nếu như hoàn toàn tu thành cái Xích Cương thần lôi này, như vậy ba thành cũng không nói chơi.
Nghiên cứu quyển ‘Thất Cương Huyền Đình điển’ này vốn là muốn hoàn thiện Lôi Loan ấn ký ở trong nguyên thần hắn, lại chừng từng nghĩ đến sẽ có kinh hỷ như vậy.
Đối với điều mà trong sách nói, thất lôi tương hợp, có thể vấn đỉnh lôi đạo chí cực, ngược lại là tin thêm vài phần.
Xích Cương thần lôi đã có thể dung nhập vào bên trong tử lôi, như vậy thất chủng lôi pháp còn lại, nếu là nhất nhất tu thành, thì sẽ như thế nào?
Tông Thủ lắc đầu, trong nội tâm tuy là hơi có chút mong chờ, nhưng cũng biết cái ‘Thất Cương Huyền Đình điển’ này tu hành khó khắn, hay là trước tiên cứ để ở một bên cho thỏa đáng.
Tính toán lại thời gian, đất Huy Châu này, Trương Hoài cũng đã an trí thỏa đáng. Một tháng qua, bốn phía cũng không có tin tức phản loạn gì truyền đến.
Hắn trong lúc này, vốn là vì hậu thuẫn, tọa trấn ở đây. Lúc này vô sự, ngược lại có thể phản hồi Đông Lâm Càn Thiên rồi.
Lúc này trong lòng lại có cảm giác, Tông Thủ nhíu mày, vươn người đứng dậy, dạo bước đi ra ngoài điện.
Đẩy cửa ra, chỉ thấy một thiếu niên đang đưa lưng về phía hắn, đang nhìn lên thiên không.
Là Ngao Khôn!
Khí cơ của người này, lúc ở trong phòng Tông Thủ đã có cảm giác. Nhưng trong mắt lúc này cũng vẫn là có chút ngoài ý muốn.
Không hiểu được người này vì sao lại đến tận đây.
Thấy Tông Thủ đi ra, Ngao Khôn là cười cười quay đầu.
- Đệ tử của người kia, đoán chừng là tối đa một năm liền có thể phản hồi Vân Giới!
Lông mày Tông Thủ nhảy lên, người nọ? Rốt cuộc là ai? Trông thấy ánh mắt Ngao Khôn phức tạp, mới có chút hiểu được.
Ý trong ngôn ngữ của Ngao Khôn, hơn phân nửa là một vị đã phong ấn hắn ở trong thạch bích hơn vạn năm.
- Người này thân thuộc Đạo môn, hơn phân nửa là vì ngươi mà đến. Hai người ta muốn ứng phó, nhưng nhất quyền nan địch tứ thủ.
Trong nội tâm Tông Thủ hơi trầm xuống, tiếp theo là cười lạnh không thôi. Lúc này hắn sớm liền có dự liệu, sau một năm, đúng là ngày hắn đột phá thiên chướng.
Việc này lại cũng không cần để ở trong lòng, nếu như là hắn nguyện ý, mượn lực lượng của Trụ thư, tối đa chỉ cần công sức mấy tháng, liền có thể sớm đem cái thiên chướng này phá vỡ.
Lại nếu muốn tích lũy sâu một ít, đảm bảo không có sơ hở tý nào, như vậy chạy đến Thương Sinh khung cảnh đột phá thiên chướng, cũng đồng dạng là vô sự.
Cường giả Thánh cảnh của Đạo môn nay, tổng sẽ không đến mức vì thế mà muốn cùng Thương Sinh Đạo đại chiến một trận?
Tiếp theo là tâm niệm vừa động, nhắc tới Ngao Khôn, là chuyên vì tới đây để đề tỉnh hắn, Tông Thủ là tuyệt không chịu tin.
Việc này từ lúc hắn hướng bảy ngàn Tử Lân Diễm Thương kỵ kia mà ra tay, liền đã sớm đoán trước.
Tôn nghiêm của Đạo môn, há có thể khinh nhục?
Chính mình cho Đạo Linh khung cảnh một cái bạt tai, vị Đạo Linh cung chủ Vô Khư kia nếu như không tỏ vẻ gì để cứu lấy danh dự, vậy thì vị trí cung chủ của hắn, cũng không cần phải làm nữa.
- Đến cùng là chuyện gì?
Trong đôi mắt Tông Thủ tất cả đều là vẻ ngờ vực. Lại nhìn kỹ Ngao Khôn, chỉ cảm thấy khí cơ người này đúng là không ngừng biến ảo. Tuy không phải là trạng thái táo bạo không yên, nhưng thủy chung là không cách nào bình lặng được.
Xuất hiện ở trên người bất luận kẻ nào cũng đều không kỳ quái. Nhưng lần này là Ngao Khôn, là người trong Thánh cảnh.
- Không thể gạt được ngươi!
Ngao Khôn cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu tự diễu:
- Chung quy là mượn nhờ Hủy Diệt long đan mà tốc thành, vốn cho là mình có thể khống chế, nhưng đúng là vẫn còn xảy ra một ít biến cố. Lão nhân Long Ảnh kia lúc này không quấy rầy được, nên chỉ có thể đến nơi đây xin giúp đỡ.
Tông Thủ lại lần nữa ngạc nhiên, sự tình khó giải của cường giả Thánh cảnh như ngươi, đi tới đây cầu trợ giúp thì có ích lợi gì.
Chẳng lẽ lại muốn đi Long điện một chuyến? Hay là đi tìm bảo vật gì đó?
Lúc này đây, chưa hẳn đã có vận khí tốt như vậy.
Đã thấy Ngao Khôn tiện tay lấy một khối đá vụn trên mặt đất.
Tông Thủ cẩn thận nhìn qua, chỉ thấy cục đá vụn kia ở trong tay Ngao Khôn là bị trực tiếp chôn vùi.
Trước tiên là trực tiếp toái ra thành bụi, tiếp đó là hóa thành từng khỏa tròn như viên bi, sau nữa là phân tán thành từng điểm linh năng.
Đến cuối cùng, ngay cả những linh năng này cũng toàn bộ bị toái tán. Cùng Linh Bạo kiếm ý của Nguyên Vô Thương ngược lại là hiệu quả hơi có chút giống nhau.
Đến đây, liền kết thúc rồi. Trong ánh mắt của Ngao Khôn cũng hiện ra vẻ mờ mịt.
Trong lòng Tông Thủ bừng tỉnh, lờ mờ đã minh bạch một chút.
Ngao Khôn này, hơn phân nửa là không tìm được đạo của chính mình sau này, mới khiến cho khí cơ trong cơ thể biến hóa. Hủy diệt pháp tắc của hắn cũng từ đó mà dừng lại.
Cái này thì bất luận là linh vật hay linh bảo gì cũng không thể giải quyết, mà những người khác cũng khó có thể giúp đỡ được.
Ngao Khôn tìm tới chính mình, thực sự khong phải là trông cậy vào chính mình có thể giúp hắn. Mà là ở chỗ này nghe ý kiến của mình một chút, theo đó tìm kiếm linh cảm.
Lông mày nhăn lại, Tông Thủ cũng lâm vào suy ngẫm.
Nói đến Hủy Diệt pháp tắc này, kỳ thật hắn cũng không có đọc lướt qua bao nhiêu. Bất quá sau vạn năm, ngược lại là nghe nói quá thời kỳ cuối cùng của linh triều, có một vị có thể đơn giản diệt đi mấy chục cái thế giới, thậm chí có truyền thuyết vị đại năng này có thể hủy diệt vực giới, cũng là tu Hủy Diệt đạo.
- Như vậy, từ phía trên đại đạo pháp tắc bắt tay vào làm thì như thế nào?
Lúc nói ra những lời này, đầu ngón tay của Tông Thủ là thận trọng cử động. Ở trong một phiến địa vực, lập tức có một hồi linh năng rung chuyển.
Ngũ sắc linh quang không ngừng thiểm diệu. Toàn bộ không gian gần như là sụp đổ.
Chỉ là cái dị cảnh này chỉ thoáng qua có một lúc, liền lại khôi phục như thường.
Mà lúc này sắc mặt Tông Thủ lại vô cùng tái nhợt, lộ ra vẻ suy yếu vô cùng.
/1700
|