- Được được, một khi đã như vậy, vậy ngươi tiếp tục đánh thắng thêm đồ đệ khác của ta, ta sẽ đem nó trả lại cho ngươi!
Phương Bất Nhị nói.
- Cái gì!
Lăng Phi kinh hô, sau đó trong tay hắn hiện ra một thanh kim thương chỉ thẳng vào Phương Bất Nhị quát:
- Xem ra con người của ngươi ngày càng không biết xấu hổ, đến! Chúng ta tử chiến, xem ai có thể hung hăng càn quấy đến cuối cùng!
Lăng Tiếu không giận ngược lại cười lạnh nói:
- Ha ha, nhị thống lĩnh thật tài giỏi, lại biết chơi trò lật lọng này, được! Ngươi đã có bản lĩnh chiếm đoạt nó, mấy ngày nữa ta khiến cho ngươi ngoan ngoãn tự mình trả nó lại cho ta!
Tiếp theo hắn gọi Lăng Phi:
- Ngũ ca, chúng ta đi!
- Hừ, đánh sư đệ của ta thì muốn đi, không dễ dàng như vậy!
Không đợi Phương Bất Nhị lên tiếng, một người lập tức tập trung Lăng Tiếu, hướng hắn chém tới một chiêu.
- Lão đệ cẩn thận!
Lăng Phi kinh hãi quát một tiếng, muốn lao tới thay Lăng Tiếu đón đỡ đánh lén.
Ai ngờ Lăng Tiếu quát:
- Ngũ ca không cần lo lắng, ta còn chưa sợ hắn!
Trong tay Lăng Tiếu hiện ra Băng Hỏa kiếm, Băng Cực Đao Quyết nháy mắt oanh thẳng ra, từng đạo băng mang bắn nhanh tới trước.
Mỗi đạo băng mang mang theo hàn ý thấu xương, cho dù là thần vương cũng không sao chịu nổi.
Người công kích Lăng Tiếu là sư huynh của Sở Không tên Vương Bân, có thực lực thần vương trung giai đỉnh, hơn nữa chiến lực của hắn Sở Không không thể so sánh, cho dù gặp phải thần vương cao giai cũng có lực đánh một trận.
Đệ tử Phương Bất Nhị đều chủ tu kim hệ, Vương Bân sử dụng thần kim đao trung giai, mỗi một đao đều mang theo lượng công kích gia trì, lực lượng bén nhọn mang theo xu thế hủy thiên diệt địa mà đến.
Lực lượng hai người va chạm vào nhau, phát ra thanh âm chấn vang kịch liệt, bông tuyết, kim mang không ngừng vẩy ra tứ tán.
Vừa tiếp xúc hiệp thứ nhất, Lăng Tiếu đã cảm thấy bị lực lượng của Vương Bân chấn run cổ tay, thân thể bị kim mang cắt tới không ít.
Hai người biết toàn diện khai chiến nơi này là không thể nào, nếu phá hủy nơi này, chỉ sợ trưởng lão trong tông môn sẽ xuất hiện ngăn cấm bọn họ.
Vì thế hai người bay thẳng lên trời mà đánh.
Oanh long!
Tình hình chiến đấu kịch liệt đem những người ở gần nơi đó đều kinh động.
Thật nhiều cường giả đều bay ra quan sát cuộc chiến.
Ngay khi Vương Bân muốn chuẩn bị xuất ra toàn lực áp chế Lăng Tiếu, lực lượng Lăng Tiếu bỗng nhiên biến đổi, lại chuyển thành kiếm quang hỏa hệ.
Hỏa diễm bổn nguyên làm Vương Bân thập phần kiêng kỵ, bởi vì đạo lý hỏa khắc kim xưa nay tồn tại mà thôi.
- Mẹ nó, tiểu tử này rốt cục tu luyện bao nhiêu loại thuộc tính!
Trong lòng Vương Bân thầm mắng.
Lăng Tiếu xuất ra thế công băng hỏa, rốt cục khiến Vương Bân bắt đầu lúng túng.
Hắn nắm lấy sơ hở của Vương Bân, tung ra một chiêu Phong Thần Thối, đá sưng cả gương mặt của Vương Bân, còn lưu thật nhiều dấu chân trên người hắn.
Vương Bân giận dữ sắp nổi điên, hắn lại bị một tiểu tử thực lực yếu hơn mình nhiều đánh thành như vậy, thật sự là vô cùng mất mặt.
- Ta muốn giết ngươi!
Vương Bân dấy lên sát ý nồng đậm, hắn đã quên mất thân phận đồng môn của Lăng Tiếu, chỉ phải đem Lăng Tiếu chém giết mới có thể cởi bỏ sỉ nhục của hắn.
Truy Toàn Kim Ảnh!
Chỉ thấy Vương Bân liên tục chém ra đao mang, hướng Lăng Tiếu oanh tới.
Thân hình Lăng Tiếu không ngừng xuyên qua đao mang, không hề bị chút ít thương tổn.
Nhưng ngay lúc Lăng Tiếu nghĩ mình đã tránh thoát, phát hiện sau đầu sinh gió, đao mang không ngờ lại phản hồi công kích, giống như mang theo ánh mắt, mặc kệ hắn tránh chỗ nào đều không tránh khỏi.
- Hắc hắc, trừ phi ngươi tiếp chiêu, bằng không chúng sẽ truy ngươi đến chân trời góc biển!
Vương Bân nhe răng cười nói.
- Vậy sao? Ta cũng không tin không thể thoát khỏi chúng nó!
Lăng Tiếu lên tiếng, thân hình đột nhiên bắn tới chỗ Vương Bân, đồng thời Băng Hỏa kiếm trong tay cuồng oanh qua.
Vương Bân tránh khỏi công kích của Lăng Tiếu, đồng thời khống chế đao mang tiếp tục truy kích.
Nhưng Lăng Tiếu lại đột nhiên tiến đến cạnh hắn, cười lạnh nói:
- Chiêu thức của ngươi, tự ngươi nếm thử đi!
Dứt lời Lăng Tiếu xuất ra một chiêu Hàng Long Bãi Vĩ, đem Vương Bân đá thẳng về hướng đao mang.
Oanh long!
Vương Bân bị lực lượng chính mình gây thương tích, phát ra tiếng kêu thảm thiết, trên người xuất hiện không ít vết thương tuôn máu.
Nhưng Lăng Tiếu cũng không chịu bỏ qua, hắn lăng không lao tới, Băng Hỏa kiếm hướng ngay mặt Vương Bân chém xuống.
Một kích thẳng bức lực lượng thần vương trung giai đỉnh.
Vương Bân bị dọa sợ ngây người, hắn không nghĩ tới Lăng Tiếu dám hạ sát thủ, không còn đủ thời gian tránh né.
- Dừng tay!
Phương Bất Nhị kinh hãi quát, đồng thời hướng Lăng Tiếu đánh tới.
Cho dù thực lực hắn ngập trời nhưng khoảng cách lại quá xa, hơn nữa Lăng Phi ngăn cản hắn cứu giúp.
Ngay lúc Vương Bân cho rằng mình phải chết, Băng Hỏa kiếm dừng ngay trước mặt hắn, kiếm thế sắc bén khiến trên trán hắn hiện lên vết thương, máu tươi chậm rãi tràn ra.
- Đây là cho ngươi chút giáo huấn, miễn không xem ai ra gì!
Lăng Tiếu đá Vương Bân một cước, thập phần khinh thường nói.
Lăng Tiếu nhìn Lăng Phi nói:
- Ngũ ca, chúng ta đi thôi!
Lăng Tiếu không tiếp tục nhìn Phương Bất Nhị, trực tiếp rời đi.
Lăng Phi cười lạnh nói:
- Phương Bất Nhị, cẩn thận bảo quản thần khí của lão đệ ta, đừng đánh mất, nếu không ngươi không đền bù nổi!
Dứt lời hắn theo Lăng Tiếu ly khai.
Phương Bất Nhị chỉ cảm thấy trên mặt bị người tát mạnh, giận dữ chưa từng có.
- Một tiểu tử chưa ráo máu đầu cũng dám cuồng vọng với ta, ngươi vĩnh viễn từng mong lấy được Kim Long thương trở về!
Trong lòng Phương Bất Nhị giận dữ nói.
Trên đường trở về, Lăng Phi nhìn Lăng Tiếu cười to nói:
- Tiểu tử ngươi lợi hại, thật sự giúp ta trút ngụm ác khí!
Lăng Tiếu tức giận nói:
- Ngũ ca, lá gan của ngươi thật quá nhỏ, đổi lại là ta trực tiếp đem Phương Bất Nhị đánh thành đầu heo rồi hãy nói.
- Hắc, tới cấp bậc như ta sự tình gì cũng không thể hành sự xúc động như vậy, bằng không sẽ để đại ca khó làm.
Lăng Phi ngượng ngùng cười nói.
- Không…có một số việc môn chủ không dễ làm, chúng ta hẳn nên thay hắn đi làm, bằng không người ta sẽ càng thêm lòng tham không đáy, mà bọn hắn cũng cho rằng Kim tộc sợ bọn hắn!
Lăng Tiếu thật nghiêm túc nói.
Lăng Phi kinh ngạc liếc mắt nhìn Lăng Tiếu, sau đó lâm vào trong trầm tư.
- Không nghĩ tới ta còn không nhìn thấu triệt được như ngươi đâu.
Thật lâu sau Lăng Phi khẽ thở dài, ngừng một chút mới nói:
- Vậy hiện tại ngươi định làm như thế nào? Chẳng lẽ thật có biện pháp làm cho Phương Bất Nhị trả Kim Long thương lại cho ngươi?
- Biện pháp nhất định là có, nhưng phải suy nghĩ nên chọn cách nào tốt mà thôi!
Lăng Tiếu hung hãn nói.
- Ngươi nói xem!
Lăng Phi hỏi.
- Biện pháp đầu tiên là lấy thế đè người, ta không tin hắn dám cùng môn chủ đối kháng, hơn nữa đạo lý bên chúng ta, đây cũng là biện pháp trực tiếp nhất!
Lăng Tiếu thật rõ ràng nói.
Lăng Phi khẽ lắc đầu:
- Việc này chỉ sợ không được, tuy nói quyền lực của đại ca thật lớn, nhưng nhiều khi mệnh lệnh của đại ca tên kia cũng không nhất định tuân theo, hôm nay ngươi hung hăng quét mặt mũi của hắn, hắn càng không khả sẽ nghe lời đại ca, đến lúc đó chỉ sợ làm đại ca không thể xuống đài!
Phương Bất Nhị nói.
- Cái gì!
Lăng Phi kinh hô, sau đó trong tay hắn hiện ra một thanh kim thương chỉ thẳng vào Phương Bất Nhị quát:
- Xem ra con người của ngươi ngày càng không biết xấu hổ, đến! Chúng ta tử chiến, xem ai có thể hung hăng càn quấy đến cuối cùng!
Lăng Tiếu không giận ngược lại cười lạnh nói:
- Ha ha, nhị thống lĩnh thật tài giỏi, lại biết chơi trò lật lọng này, được! Ngươi đã có bản lĩnh chiếm đoạt nó, mấy ngày nữa ta khiến cho ngươi ngoan ngoãn tự mình trả nó lại cho ta!
Tiếp theo hắn gọi Lăng Phi:
- Ngũ ca, chúng ta đi!
- Hừ, đánh sư đệ của ta thì muốn đi, không dễ dàng như vậy!
Không đợi Phương Bất Nhị lên tiếng, một người lập tức tập trung Lăng Tiếu, hướng hắn chém tới một chiêu.
- Lão đệ cẩn thận!
Lăng Phi kinh hãi quát một tiếng, muốn lao tới thay Lăng Tiếu đón đỡ đánh lén.
Ai ngờ Lăng Tiếu quát:
- Ngũ ca không cần lo lắng, ta còn chưa sợ hắn!
Trong tay Lăng Tiếu hiện ra Băng Hỏa kiếm, Băng Cực Đao Quyết nháy mắt oanh thẳng ra, từng đạo băng mang bắn nhanh tới trước.
Mỗi đạo băng mang mang theo hàn ý thấu xương, cho dù là thần vương cũng không sao chịu nổi.
Người công kích Lăng Tiếu là sư huynh của Sở Không tên Vương Bân, có thực lực thần vương trung giai đỉnh, hơn nữa chiến lực của hắn Sở Không không thể so sánh, cho dù gặp phải thần vương cao giai cũng có lực đánh một trận.
Đệ tử Phương Bất Nhị đều chủ tu kim hệ, Vương Bân sử dụng thần kim đao trung giai, mỗi một đao đều mang theo lượng công kích gia trì, lực lượng bén nhọn mang theo xu thế hủy thiên diệt địa mà đến.
Lực lượng hai người va chạm vào nhau, phát ra thanh âm chấn vang kịch liệt, bông tuyết, kim mang không ngừng vẩy ra tứ tán.
Vừa tiếp xúc hiệp thứ nhất, Lăng Tiếu đã cảm thấy bị lực lượng của Vương Bân chấn run cổ tay, thân thể bị kim mang cắt tới không ít.
Hai người biết toàn diện khai chiến nơi này là không thể nào, nếu phá hủy nơi này, chỉ sợ trưởng lão trong tông môn sẽ xuất hiện ngăn cấm bọn họ.
Vì thế hai người bay thẳng lên trời mà đánh.
Oanh long!
Tình hình chiến đấu kịch liệt đem những người ở gần nơi đó đều kinh động.
Thật nhiều cường giả đều bay ra quan sát cuộc chiến.
Ngay khi Vương Bân muốn chuẩn bị xuất ra toàn lực áp chế Lăng Tiếu, lực lượng Lăng Tiếu bỗng nhiên biến đổi, lại chuyển thành kiếm quang hỏa hệ.
Hỏa diễm bổn nguyên làm Vương Bân thập phần kiêng kỵ, bởi vì đạo lý hỏa khắc kim xưa nay tồn tại mà thôi.
- Mẹ nó, tiểu tử này rốt cục tu luyện bao nhiêu loại thuộc tính!
Trong lòng Vương Bân thầm mắng.
Lăng Tiếu xuất ra thế công băng hỏa, rốt cục khiến Vương Bân bắt đầu lúng túng.
Hắn nắm lấy sơ hở của Vương Bân, tung ra một chiêu Phong Thần Thối, đá sưng cả gương mặt của Vương Bân, còn lưu thật nhiều dấu chân trên người hắn.
Vương Bân giận dữ sắp nổi điên, hắn lại bị một tiểu tử thực lực yếu hơn mình nhiều đánh thành như vậy, thật sự là vô cùng mất mặt.
- Ta muốn giết ngươi!
Vương Bân dấy lên sát ý nồng đậm, hắn đã quên mất thân phận đồng môn của Lăng Tiếu, chỉ phải đem Lăng Tiếu chém giết mới có thể cởi bỏ sỉ nhục của hắn.
Truy Toàn Kim Ảnh!
Chỉ thấy Vương Bân liên tục chém ra đao mang, hướng Lăng Tiếu oanh tới.
Thân hình Lăng Tiếu không ngừng xuyên qua đao mang, không hề bị chút ít thương tổn.
Nhưng ngay lúc Lăng Tiếu nghĩ mình đã tránh thoát, phát hiện sau đầu sinh gió, đao mang không ngờ lại phản hồi công kích, giống như mang theo ánh mắt, mặc kệ hắn tránh chỗ nào đều không tránh khỏi.
- Hắc hắc, trừ phi ngươi tiếp chiêu, bằng không chúng sẽ truy ngươi đến chân trời góc biển!
Vương Bân nhe răng cười nói.
- Vậy sao? Ta cũng không tin không thể thoát khỏi chúng nó!
Lăng Tiếu lên tiếng, thân hình đột nhiên bắn tới chỗ Vương Bân, đồng thời Băng Hỏa kiếm trong tay cuồng oanh qua.
Vương Bân tránh khỏi công kích của Lăng Tiếu, đồng thời khống chế đao mang tiếp tục truy kích.
Nhưng Lăng Tiếu lại đột nhiên tiến đến cạnh hắn, cười lạnh nói:
- Chiêu thức của ngươi, tự ngươi nếm thử đi!
Dứt lời Lăng Tiếu xuất ra một chiêu Hàng Long Bãi Vĩ, đem Vương Bân đá thẳng về hướng đao mang.
Oanh long!
Vương Bân bị lực lượng chính mình gây thương tích, phát ra tiếng kêu thảm thiết, trên người xuất hiện không ít vết thương tuôn máu.
Nhưng Lăng Tiếu cũng không chịu bỏ qua, hắn lăng không lao tới, Băng Hỏa kiếm hướng ngay mặt Vương Bân chém xuống.
Một kích thẳng bức lực lượng thần vương trung giai đỉnh.
Vương Bân bị dọa sợ ngây người, hắn không nghĩ tới Lăng Tiếu dám hạ sát thủ, không còn đủ thời gian tránh né.
- Dừng tay!
Phương Bất Nhị kinh hãi quát, đồng thời hướng Lăng Tiếu đánh tới.
Cho dù thực lực hắn ngập trời nhưng khoảng cách lại quá xa, hơn nữa Lăng Phi ngăn cản hắn cứu giúp.
Ngay lúc Vương Bân cho rằng mình phải chết, Băng Hỏa kiếm dừng ngay trước mặt hắn, kiếm thế sắc bén khiến trên trán hắn hiện lên vết thương, máu tươi chậm rãi tràn ra.
- Đây là cho ngươi chút giáo huấn, miễn không xem ai ra gì!
Lăng Tiếu đá Vương Bân một cước, thập phần khinh thường nói.
Lăng Tiếu nhìn Lăng Phi nói:
- Ngũ ca, chúng ta đi thôi!
Lăng Tiếu không tiếp tục nhìn Phương Bất Nhị, trực tiếp rời đi.
Lăng Phi cười lạnh nói:
- Phương Bất Nhị, cẩn thận bảo quản thần khí của lão đệ ta, đừng đánh mất, nếu không ngươi không đền bù nổi!
Dứt lời hắn theo Lăng Tiếu ly khai.
Phương Bất Nhị chỉ cảm thấy trên mặt bị người tát mạnh, giận dữ chưa từng có.
- Một tiểu tử chưa ráo máu đầu cũng dám cuồng vọng với ta, ngươi vĩnh viễn từng mong lấy được Kim Long thương trở về!
Trong lòng Phương Bất Nhị giận dữ nói.
Trên đường trở về, Lăng Phi nhìn Lăng Tiếu cười to nói:
- Tiểu tử ngươi lợi hại, thật sự giúp ta trút ngụm ác khí!
Lăng Tiếu tức giận nói:
- Ngũ ca, lá gan của ngươi thật quá nhỏ, đổi lại là ta trực tiếp đem Phương Bất Nhị đánh thành đầu heo rồi hãy nói.
- Hắc, tới cấp bậc như ta sự tình gì cũng không thể hành sự xúc động như vậy, bằng không sẽ để đại ca khó làm.
Lăng Phi ngượng ngùng cười nói.
- Không…có một số việc môn chủ không dễ làm, chúng ta hẳn nên thay hắn đi làm, bằng không người ta sẽ càng thêm lòng tham không đáy, mà bọn hắn cũng cho rằng Kim tộc sợ bọn hắn!
Lăng Tiếu thật nghiêm túc nói.
Lăng Phi kinh ngạc liếc mắt nhìn Lăng Tiếu, sau đó lâm vào trong trầm tư.
- Không nghĩ tới ta còn không nhìn thấu triệt được như ngươi đâu.
Thật lâu sau Lăng Phi khẽ thở dài, ngừng một chút mới nói:
- Vậy hiện tại ngươi định làm như thế nào? Chẳng lẽ thật có biện pháp làm cho Phương Bất Nhị trả Kim Long thương lại cho ngươi?
- Biện pháp nhất định là có, nhưng phải suy nghĩ nên chọn cách nào tốt mà thôi!
Lăng Tiếu hung hãn nói.
- Ngươi nói xem!
Lăng Phi hỏi.
- Biện pháp đầu tiên là lấy thế đè người, ta không tin hắn dám cùng môn chủ đối kháng, hơn nữa đạo lý bên chúng ta, đây cũng là biện pháp trực tiếp nhất!
Lăng Tiếu thật rõ ràng nói.
Lăng Phi khẽ lắc đầu:
- Việc này chỉ sợ không được, tuy nói quyền lực của đại ca thật lớn, nhưng nhiều khi mệnh lệnh của đại ca tên kia cũng không nhất định tuân theo, hôm nay ngươi hung hăng quét mặt mũi của hắn, hắn càng không khả sẽ nghe lời đại ca, đến lúc đó chỉ sợ làm đại ca không thể xuống đài!
/2767
|