Lúc Vân Mộng Kỳ nghe được Lăng Tiếu đã thành lập nên thế lực của mình ở Trung Vực, nàng cũng không khỏi sùng bái Lăng Tiếu.
Chẳng qua lúc nàng nghe nói hắn đã tìm được Âm Hà, rồi lại không tìm được tin tức của nàng, lúc đó hắn nhật định rất nản lòng thoái chí.
Nàng không khỏi ôm chặt hắn hơn nữa, nàng không nghĩ đến nam nhân này những năm gần đây vẫn chưa từng ngừng tìm kiếm tung tích của nàng, hắn lại yêu nàng như vậy.
Hắn ban đầu chỉ là một Vương cấp nho nhỏ đã bắt đầu lưu lạc Huyền Linh đại lục, lại bằng lực lượng bản thân xông vào Thiên Vực cứ điểm, cuối cùng đi vào Thiên Vực.
Tuy hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng nàng vẫn hiểu được quá trình này có lẽ đã trải qua khốn cảnh trùng trùng điệp điệp, sinh tồn trong nghịch cảnh mới có ngày hôm nay.
Có thể khiến hắn trả giá như thế, nàng đã cảm thấy rất thỏa mãn rất hạnh phúc rồi.
Nước mắt của nàng không khỏi chảy xuống, ướt cả vạt áo, nàng cực kỳ cảm động, cả đời này nàng không hy vọng chia lìa hắn nữa.
Nàng muốn hảo hảo đền bù cho hắn, khiến hắn biết nàng cũng cực kỳ yêu thương hắn.
- Đang yên lành sao lại khóc?
Lăng Tiếu vuốt nhẹ khuôn mặt Vân Mộng Kỳ đau lòng nói.
- Tiếu, có lẽ nói xin lỗi phải là ta, những năm này khổ ngươi rồi!
Vân Mộng Kỳ nức nở nói.
- Cô nàng ngốc, ngươi không thấy ta vẫn rất tốt đấy sao?
Nếu không trải qua những chuyện này, ta sao lại có thực lực như hôm nay, chỉ sợ cho dù gặp phải ngươi, cũng cũng không dám nhận ngươi nữa ấy chứ!
Lăng Tiếu vuốt nhẹ chiếc mũi Vân Mộng Kỳ nói.
Vân Mộng Kỳ dựa thật sát vào Lăng Tiếu nói:
- Không... Không không cần biết ngươi có thực lực gì, ngươi đều là nam nhân ta yêu nhất, là phu quân của Vân Mộng Kỳ ta !
Nghe lời này của Vân Mộng Kỳ, Lăng Tiếu cũng cảm thấy hết sức vui mừng, tất cả tưởng niệm những năm này đều đáng giá.
- Ân, đúng rồi, ngươi nói một chút về mình những năm qua đi!
Lăng Tiếu hỏi.
Trong lòng hắn có vô số nghi vấn, hắn rất muốn biết Vân Mộng Kỳ đến cùng đã trải qua những gì.
Vân Mộng Kỳ thở nhẹ một hơi, sửa sang suy nghĩ một chút, mới dần dần nhớ lại những gì trải qua sau khi tách ra với Lăng Tiếu.
Mới đầu, nàng cũng bị Âm Hà lừa gạt, cho rằng Âm Hà thật tâm thu nàng làm đồ đệ.
Thế nhưng sau khi ở cùng một năm, nàng dần dần phát hiện công pháp đối phương truyền thụ cho nàng rất là tà ác, lại cần hấp thu một ít âm khí thi thể, nàng bắt đầu ý thức được Âm Hà thực sự không phải là người lương thiện gì cả.
Nàng muốn thoát khỏi ma chưởng của Âm Hà, nhưng lại biết mình không phải đối thủ.
Cho đến một ngày, các nàng gặp được Thánh Hoàng Liên Hoa Giáo đến từ Thiên Vực cứ điểm, nàng bị Thánh Hoàng kia nhìn trúng, mang nàng đi từ tay Âm Hà.
Ở trước mặt người thực lực mạnh mẽ hơn mình, nàng căn bản không thể nào phản kháng.
Sau khi nàng biết rõ mình bị mang khỏi Trung Vực, nàng đã từng phản kháng qua, đáng tiếc chỉ tốn công vô ích.
Cứ như vậy, nàng bị dẫn tới chi nhánh Liên Hoa Giáo ởThiên Vực cứ điểm.
Kỳ thật, chi nhánh đó là thủy nguyên chi địa của Liên Hoa Giáo, là thủy địa của giáo chủ đời đầu sáng giáo, chỗ đó cũng có truyền thừa của giáo chủ đời đầu.
Vân Mộng Kỳ thân là Thủy Thần chi thể, thể chất giống với giáo chủ đời đầu nên đã lấy được truyền thừa của nàng.
Nhưng chính vì truyền thừa này lại khiến nàng quên mất Lăng Tiếu, còn thiếu chút nữa đã khiến nàng biến thành Mộng Nhiên .
Bởi vì truyền thừa nàt, không khiến Vân Mộng Kỳ thực lực tăng nhiều, mà tàn hồn Mộng Nhiên kia còn muốn đồng hóa luôn linh hồn Vân Mộng Kỳ để phục sinh.
Thế nhưng linh hồn Vân Mộng Kỳ lại không cam lòng bị quản chế, vẫn có một bộ phận hồn lực và thức hải bảo trì phản kháng.
Cuối cùng cũng vì Bại Gia Tử cùng với Lăng Tiếu xuất hiện, nên khiến nàng đã triệt để đồng hóa được Mộng Nhiên .
Con đường mà Vân Mộng Kỳ trải qua mặc dù không sánh được với Lăng Tiếu, nhưng cũng trải qua đủ loại biến cố khiến người khó tưởng tượng
May mắn nàng cơ duyên cũng không tệ, dựa vào ưu thế thần thể, có thể một mực sinh hoạt bình an, hơn nữa còn chiếm được truyền thừa và tài nguyên người khác không thể tưởng tượng nổi, khiến nàng có thể ở độ tuổi như vậy đạt tới cảnh giới Thần Vương, có thể khiến người khác phải hâm mộ rồi.
Lúc Lăng Tiếu nghe Vân Mộng Kỳ nói nàng nhận được truyền thừa của giáo chủ đời thứ nhất của Liên Hoa Giáo, kể cả tàn hồn, thiếu chút nữa đã bị đối phương chiếm cứ thức hải, khiến nàng quên đi mọi chuyện trước kia.
Lăng Tiếu cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao mình đi tìm Vân Mộng Kỳ khắp nơi lại không thấy nàng đến tìm hắn, làm hại hắn cho rằng nàng đã xảy ra chuyện.
- Cũng may, tất cả đều đã qua, ai cũng không thể tách chúng ta ra nữa!
Lăng Tiếu ôn nhu nói.
Vân Mộng Kỳ đã tìm được, Bại Gia Tử cũng tìm được, cũng chỉ thiếu sư phó Tà Đế đi ra khỏi Loạn Táng Không Gian nữa là đủ.
Đến lúc đó, hắn quay về đưa thân nhân ở Huyền Linh đại lục đến đây, vậy thì tất cả đều viên mãn.
Hắn liền có thể an tâm mà truy cầu cực hạn lực lượng, cảnh giới võ đạo đỉnh cao rồi!
Vân Mộng Kỳ nhẹ vỗ về lồng ngực Lăng Tiếu thâm tình nói:
- Ân, chúng ta sẽ không tách ra nữa!
Lăng Tiếu cảm thụ được tư thái càng thêm thành thục hoàn mỹ của Vân Mộng Kỳ, hương thơm do dùng hoa sen tắm rửa lặng yên chui vào lũi, khiến lòng hắn dần nổi sóng.
Hắn không nói gì nữa, hai người cứ như vậy dựa sát vào nhau, mà tay của hắn lại nhẹ lên mái tóc như thác của nàng, cho đến trên lưng, cách một lớp lụa hơi mỏng nhưng cũng có thể cảm nhận được da thịt trong suốt như ngọc của nàng, hắn nhẹ nhàng cọ sát lấy, khiến cho người ngọc trong ngực nổi lên vẻ hồng nhuận phơn phớt.
Lúc bàn tay hắn lần đến ngực nàng, nàng nhịn không được nhẹ run lên một cái, nàng ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, đôi môi hôn vào môi hắn.
Hai môi chạm vào nhau, không có phản ứng quá kịch liệt, có chỉ là ôn nhu im ắng.
Nhưng theo cặp ma chưởng kia không ngừng qua lại trên người nàng, nàng càng thêm run rẩy, giữa hai chân có một dòng nước ấm chậm rãi chảy xuôi i ra, nàng đột nhiên thập phần khát vọng được nam nhân này hảo hảo sủng ái một phen.
Nàng ôm lấy cổ của hắn, đôi môi mềm mại lực đạo gấp rút, lưỡi ngọc bắt đầu trở nên vô cùng chủ động, không ngừng khiêu khích hắn, ngẫu nhiên từ trong lỗ mũi nàng phát ra thanh âm hô hấp dồn dập, quả thực cực kỳ hấp dẫn.
Lăng Tiếu nào nhịn được nữa, hắn cùng với Vân Mộng Kỳ chia lìa nhiều năm như vậy, tự nhiên muốn cùng nàng hảo hảo vuốt ve an ủi một phen rồi.
Hắn càng dùng sức vuốt ve thân thể Vân Mộng Kỳ, bất tri bất giác chụp lấy bộ ngực no đủ của nàng, cảm giác co dãn mười phần, mềm mại thoải mái dễ chịu kia khiến hắn nhịn không được muốn càng muốn tiến một bước, hung hăng xé rách tấm lụa mỏng kia ra.
Rẹt!
Một tiếng tơ lụa xé rách vang lên, càng thêm tăng thêm vài phần kích tình.
Vân Mộng Kỳ đã cảm nhận được sự nhiệt tình của Lăng Tiếu, thân thể nàng nhẹ nhàng run rẩy lấy, ôm lấy cổ Lăng Tiếu, đôi mắt dễ thương mang theo vẻ mê ly nói khẽ:
- Tiếu, yêu ta... Hung hăng mà yêu ta!
Nàng như nhập ma vậy, cũng xé nát xiêm y của hắn.
Chẳng qua lúc nàng nghe nói hắn đã tìm được Âm Hà, rồi lại không tìm được tin tức của nàng, lúc đó hắn nhật định rất nản lòng thoái chí.
Nàng không khỏi ôm chặt hắn hơn nữa, nàng không nghĩ đến nam nhân này những năm gần đây vẫn chưa từng ngừng tìm kiếm tung tích của nàng, hắn lại yêu nàng như vậy.
Hắn ban đầu chỉ là một Vương cấp nho nhỏ đã bắt đầu lưu lạc Huyền Linh đại lục, lại bằng lực lượng bản thân xông vào Thiên Vực cứ điểm, cuối cùng đi vào Thiên Vực.
Tuy hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng nàng vẫn hiểu được quá trình này có lẽ đã trải qua khốn cảnh trùng trùng điệp điệp, sinh tồn trong nghịch cảnh mới có ngày hôm nay.
Có thể khiến hắn trả giá như thế, nàng đã cảm thấy rất thỏa mãn rất hạnh phúc rồi.
Nước mắt của nàng không khỏi chảy xuống, ướt cả vạt áo, nàng cực kỳ cảm động, cả đời này nàng không hy vọng chia lìa hắn nữa.
Nàng muốn hảo hảo đền bù cho hắn, khiến hắn biết nàng cũng cực kỳ yêu thương hắn.
- Đang yên lành sao lại khóc?
Lăng Tiếu vuốt nhẹ khuôn mặt Vân Mộng Kỳ đau lòng nói.
- Tiếu, có lẽ nói xin lỗi phải là ta, những năm này khổ ngươi rồi!
Vân Mộng Kỳ nức nở nói.
- Cô nàng ngốc, ngươi không thấy ta vẫn rất tốt đấy sao?
Nếu không trải qua những chuyện này, ta sao lại có thực lực như hôm nay, chỉ sợ cho dù gặp phải ngươi, cũng cũng không dám nhận ngươi nữa ấy chứ!
Lăng Tiếu vuốt nhẹ chiếc mũi Vân Mộng Kỳ nói.
Vân Mộng Kỳ dựa thật sát vào Lăng Tiếu nói:
- Không... Không không cần biết ngươi có thực lực gì, ngươi đều là nam nhân ta yêu nhất, là phu quân của Vân Mộng Kỳ ta !
Nghe lời này của Vân Mộng Kỳ, Lăng Tiếu cũng cảm thấy hết sức vui mừng, tất cả tưởng niệm những năm này đều đáng giá.
- Ân, đúng rồi, ngươi nói một chút về mình những năm qua đi!
Lăng Tiếu hỏi.
Trong lòng hắn có vô số nghi vấn, hắn rất muốn biết Vân Mộng Kỳ đến cùng đã trải qua những gì.
Vân Mộng Kỳ thở nhẹ một hơi, sửa sang suy nghĩ một chút, mới dần dần nhớ lại những gì trải qua sau khi tách ra với Lăng Tiếu.
Mới đầu, nàng cũng bị Âm Hà lừa gạt, cho rằng Âm Hà thật tâm thu nàng làm đồ đệ.
Thế nhưng sau khi ở cùng một năm, nàng dần dần phát hiện công pháp đối phương truyền thụ cho nàng rất là tà ác, lại cần hấp thu một ít âm khí thi thể, nàng bắt đầu ý thức được Âm Hà thực sự không phải là người lương thiện gì cả.
Nàng muốn thoát khỏi ma chưởng của Âm Hà, nhưng lại biết mình không phải đối thủ.
Cho đến một ngày, các nàng gặp được Thánh Hoàng Liên Hoa Giáo đến từ Thiên Vực cứ điểm, nàng bị Thánh Hoàng kia nhìn trúng, mang nàng đi từ tay Âm Hà.
Ở trước mặt người thực lực mạnh mẽ hơn mình, nàng căn bản không thể nào phản kháng.
Sau khi nàng biết rõ mình bị mang khỏi Trung Vực, nàng đã từng phản kháng qua, đáng tiếc chỉ tốn công vô ích.
Cứ như vậy, nàng bị dẫn tới chi nhánh Liên Hoa Giáo ởThiên Vực cứ điểm.
Kỳ thật, chi nhánh đó là thủy nguyên chi địa của Liên Hoa Giáo, là thủy địa của giáo chủ đời đầu sáng giáo, chỗ đó cũng có truyền thừa của giáo chủ đời đầu.
Vân Mộng Kỳ thân là Thủy Thần chi thể, thể chất giống với giáo chủ đời đầu nên đã lấy được truyền thừa của nàng.
Nhưng chính vì truyền thừa này lại khiến nàng quên mất Lăng Tiếu, còn thiếu chút nữa đã khiến nàng biến thành Mộng Nhiên .
Bởi vì truyền thừa nàt, không khiến Vân Mộng Kỳ thực lực tăng nhiều, mà tàn hồn Mộng Nhiên kia còn muốn đồng hóa luôn linh hồn Vân Mộng Kỳ để phục sinh.
Thế nhưng linh hồn Vân Mộng Kỳ lại không cam lòng bị quản chế, vẫn có một bộ phận hồn lực và thức hải bảo trì phản kháng.
Cuối cùng cũng vì Bại Gia Tử cùng với Lăng Tiếu xuất hiện, nên khiến nàng đã triệt để đồng hóa được Mộng Nhiên .
Con đường mà Vân Mộng Kỳ trải qua mặc dù không sánh được với Lăng Tiếu, nhưng cũng trải qua đủ loại biến cố khiến người khó tưởng tượng
May mắn nàng cơ duyên cũng không tệ, dựa vào ưu thế thần thể, có thể một mực sinh hoạt bình an, hơn nữa còn chiếm được truyền thừa và tài nguyên người khác không thể tưởng tượng nổi, khiến nàng có thể ở độ tuổi như vậy đạt tới cảnh giới Thần Vương, có thể khiến người khác phải hâm mộ rồi.
Lúc Lăng Tiếu nghe Vân Mộng Kỳ nói nàng nhận được truyền thừa của giáo chủ đời thứ nhất của Liên Hoa Giáo, kể cả tàn hồn, thiếu chút nữa đã bị đối phương chiếm cứ thức hải, khiến nàng quên đi mọi chuyện trước kia.
Lăng Tiếu cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao mình đi tìm Vân Mộng Kỳ khắp nơi lại không thấy nàng đến tìm hắn, làm hại hắn cho rằng nàng đã xảy ra chuyện.
- Cũng may, tất cả đều đã qua, ai cũng không thể tách chúng ta ra nữa!
Lăng Tiếu ôn nhu nói.
Vân Mộng Kỳ đã tìm được, Bại Gia Tử cũng tìm được, cũng chỉ thiếu sư phó Tà Đế đi ra khỏi Loạn Táng Không Gian nữa là đủ.
Đến lúc đó, hắn quay về đưa thân nhân ở Huyền Linh đại lục đến đây, vậy thì tất cả đều viên mãn.
Hắn liền có thể an tâm mà truy cầu cực hạn lực lượng, cảnh giới võ đạo đỉnh cao rồi!
Vân Mộng Kỳ nhẹ vỗ về lồng ngực Lăng Tiếu thâm tình nói:
- Ân, chúng ta sẽ không tách ra nữa!
Lăng Tiếu cảm thụ được tư thái càng thêm thành thục hoàn mỹ của Vân Mộng Kỳ, hương thơm do dùng hoa sen tắm rửa lặng yên chui vào lũi, khiến lòng hắn dần nổi sóng.
Hắn không nói gì nữa, hai người cứ như vậy dựa sát vào nhau, mà tay của hắn lại nhẹ lên mái tóc như thác của nàng, cho đến trên lưng, cách một lớp lụa hơi mỏng nhưng cũng có thể cảm nhận được da thịt trong suốt như ngọc của nàng, hắn nhẹ nhàng cọ sát lấy, khiến cho người ngọc trong ngực nổi lên vẻ hồng nhuận phơn phớt.
Lúc bàn tay hắn lần đến ngực nàng, nàng nhịn không được nhẹ run lên một cái, nàng ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, đôi môi hôn vào môi hắn.
Hai môi chạm vào nhau, không có phản ứng quá kịch liệt, có chỉ là ôn nhu im ắng.
Nhưng theo cặp ma chưởng kia không ngừng qua lại trên người nàng, nàng càng thêm run rẩy, giữa hai chân có một dòng nước ấm chậm rãi chảy xuôi i ra, nàng đột nhiên thập phần khát vọng được nam nhân này hảo hảo sủng ái một phen.
Nàng ôm lấy cổ của hắn, đôi môi mềm mại lực đạo gấp rút, lưỡi ngọc bắt đầu trở nên vô cùng chủ động, không ngừng khiêu khích hắn, ngẫu nhiên từ trong lỗ mũi nàng phát ra thanh âm hô hấp dồn dập, quả thực cực kỳ hấp dẫn.
Lăng Tiếu nào nhịn được nữa, hắn cùng với Vân Mộng Kỳ chia lìa nhiều năm như vậy, tự nhiên muốn cùng nàng hảo hảo vuốt ve an ủi một phen rồi.
Hắn càng dùng sức vuốt ve thân thể Vân Mộng Kỳ, bất tri bất giác chụp lấy bộ ngực no đủ của nàng, cảm giác co dãn mười phần, mềm mại thoải mái dễ chịu kia khiến hắn nhịn không được muốn càng muốn tiến một bước, hung hăng xé rách tấm lụa mỏng kia ra.
Rẹt!
Một tiếng tơ lụa xé rách vang lên, càng thêm tăng thêm vài phần kích tình.
Vân Mộng Kỳ đã cảm nhận được sự nhiệt tình của Lăng Tiếu, thân thể nàng nhẹ nhàng run rẩy lấy, ôm lấy cổ Lăng Tiếu, đôi mắt dễ thương mang theo vẻ mê ly nói khẽ:
- Tiếu, yêu ta... Hung hăng mà yêu ta!
Nàng như nhập ma vậy, cũng xé nát xiêm y của hắn.
/2767
|