Hai người ở trên đỉnh núi cao, dùng trời làm chăn, dùng đất làm giường, bắt đầu trần trụi quấn vào nhau.
Nam dáng người không thể chê, cơ bắp màu vàng cường tráng đều đều, thoạt nhìn cực kỳ hữu lực; nữ lại càng thêm hoàn mỹ, da thịt khi sương tái tuyết trong trắng lộ hồng, khiến người như muốn cắn một ngụm, bộ ngực no đủ, vòng eo như liễu, bụng dưới bằng phẳng, hoa viên phương thoa, mông đẹp uyển chuyển, cặp đùi đẹp thon dài ... Mỗi một chỗ đều lộ ra cực kỳ động lòng người.
Lăng Tiếu nhìn than thể hoàn mỹ như chạm ngọc này, huyết mạch căng lên, miệng đắng lưỡi khô.
Vân Mộng Kỳ mang theo vẻ ngượng ngùng ôm lấy Long thân của Lăng Tiếu, nhẹ nhàng mà giãy dụa, bộ dáng động tình kia càng khiến cho người ta thương tiếc.
- Ngốc tử, nhìn cái gì vậy!
Vân Mộng Kỳ dùng thanh âm như muỗi kêu nói
- Đẹp... Mộng Kỳ ngươi đẹp quá!
Lăng Tiếu lộ ra vẻ vô cùng chân thành nói.
- Vậy... Vậy ngươi còn không mau yêu ta!
Vân Mộng Kỳ ôm Long thân Lăng Tiếu nói khẽ.
Mỹ nữ đã phát ra tín hiệu, hắn sao có thể không tuân lời!
Hắn bế nàng lên, một bên hôn, một bên nắm vào nơi mềm mại, càng để cho nàng ngồi trên bụng hắn, Kim Long Thương nhanh chóng dùng khí thế bàng bạc xông vào Ngọc Long huyệt
Ah!
Một tiếng rên bí mật mang theo thê thảm đau đớn cùng với khoái cảm vang tận vân tiêu.
Theo thanh âm này dần dần dùng vận luật nào đó cao thấp khởi trận chiến, lúc cao lúc thấp, như một khúc nhạc không ngừng quanh quẩn.
Mặt trời lặn mặt trăng lên, ngày đêm thay đổi liên tục, vật đổi sao dời!
Tâm tình tưởng niệm mấy chục năm, tất cả đều được thổ lộ bằng cách trực tiếp nhất.
...
Sau khi làm xong, hai người vẫn không sốt ruột suy nghĩ làm những chuyện khác, vẫn rúc lại với nhau, phảng phất như muốn thời gian vĩnh viễn ngừng ở thời khắc này vậy.
Chỉ là tiệc vui chóng tàn, Lăng Tiếu cảm ứng được tin tức do Bại Gia Tử và Thập Tam thái tử truyền đến, có người bay đến bên này.
- Có người đến, chúng ta qua đi xem!
Lăng Tiếu nhanh chóng mặc vào một bộ quần áo nói với Vân Mộng Kỳ.
Vân Mộng Kỳ lộ ra vài phần không vui, thật vất vả mới có thể ở cùng Lăng Tiếu cũng bị người khác quấy rầy.
Sau khi Vân Mộng mặc xiêm y vào, Lăng Tiếu liền gọi Bại Gia Tử và Thập Tam thái tử đến.
Bại Gia Tử vừa mới đáp xuống đã nói:
- Lão đại, bên kia có người đang truy kích một gia hỏa Thần Tộc khác!
Thập Tam thái tử ở một bên lộ vẻ âm trầm nói:
- Tên kia hẳn là Hỗn Độn nhất tộc, là đối thủ một mất một còn của Long tộc chúng ta, không nghĩ tới rõ ràng xuất hiện ở chỗ này, ta nhất định phải ăn nó!
Giữa cửu đại thần thú đều có tồn tại đối địch, mà đối địch với Long tộc thì có tam đại chủng tộc ###, Hỗn Độn cùng với Tam Túc Kim Ô .
- Đúng rồi, lúc ta vào Tà Nhai Cốc có nghe nói bên này xuất hiện một đầu Hỗn Độn thần thú, xem ra chính là nó rồi!
Vân Mộng Kỳ ở một bên nói.
- Nghe nói ở sâu trong Tà Nhai Cốc có chủng tộc thần thú khác, không phải là Hỗn Độn nhất tộc chứ, nếu vậy vậy, chúng ta vẫn nên đi trước thì hơn!
Lăng Tiếu nhíu mày nói.
Bại Gia Tử ở một bên nói:
- Lão đại ngươi không cần lo lắng, ở bên trong không phải Hỗn Độn nhất tộc, chỉ là chi nhánh Kỳ Lân Ám Sư Thú của Kỳ Lân nhất tộc chúng ta, Hắc Kỳ Lân nhất tộc chúng ta đã không ở nơi này nữa, cho nên địa bàn bị Kỳ Lân Ám Sư Thú chiếm cứ.
- Vậy là tốt rồi, chúng ta qua xem Hỗn Độn thần thú có thể thôn thiên nạp địa trong truyền thuyết rốt cục có bộ dáng thế nào!
Lăng Tiếu hưng phấn mà nói.
Hắn không khỏi suy nghĩ, nếu có thể bắt được đầu Hỗn Độn thần thú này, vậy hắn chẳng phải là có được ba đầu thần thú rồi sao.
Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn không khỏi vui cười nở hoa.
Ở cách đó không xa, Hỗn Độn thần thú đang ẩn nấp, mà Băng Vô Cực, đám người Băng Đao Minh, còn có Mạc Âm Ngưu truy kích nó lại bị không ít thánh thú lục tục công kích.
May mắn trong đám người bọn hắn không một ai là đê giai Thần Vương cả, sức chiến đấu đều cực kỳ cường hãn, đã chém giết không ít thánh thú.
- Đáng giận, đầu Hỗn Độn kia trốn rồi, cảm ứng không ra khí tức của nó ở chỗ nào cả!
Băng Vô Cực nổi giận mắng.
Bọn hắn một mực đuổi giết Hỗn Độn mấy ngày rồi, rõ ràng vẫn để nó chạy thoát, trong lòng tự nhiên phi thường không cam lòng.
Mạc Âm Ngưu ở một bên nói:
- Không nên gấp gáp, nó có lẽ ở ngay tại phụ cận chữa thương, ta có biện pháp tìm ra nó!
Dứt lời, Mạc Âm Ngưu lần nữa cầm Bồ Đề Thần Cung trong tay, đặt một cây thần tiễn vũ lên.
XÍU... UU!!
Thần tiễn vũ lại vọt lên không, cái này khiến người Băng Đao Minh nguyên một đám đều cảm thấy rất cổ quái!
Thế nhưng lúc thần tiễn vũ kia lại đột nhiên hướng phía một phía rũ xuống thì tất cả mọi người đều chấn kinh.
- Mục tiêu từng bị thần cung của ta xạ kích qua mà không chết, mỗi một mũi tên mà thần cung bắn ra đều có thể tìm được chỗ của mục tiêu cả!
Mạc Âm Ngưu ngạo nghễ giải thích nói, dừng chút hắn chỉ về hướng thần tiễn vũ rơi xuống nói:
- Tranh thủ thời gian đi qua, Hỗn Độn thần thú đang ở bên đó.
Quả nhiên, theo thanh âm của hắn rơi xuống, một lỗ đen hiện ra, thôn phệ mất thần tiễn vũ kia.
Băng Vô Cực đối với Hỗn Độn thần thú đã là thế nhất định phải có, hắn sợ hãi rống một tiếng, Băng Phong Thần Đao trong tay liền toàn lực oanh kích về hướng kia.
Cực Hàn chi ý Băng Phong Thần Đao phát tán ra khiến người căn bản chịu không được, trong phạm vi ngàn mét lập tức bị đao kình băng phong mất.
Chỉ bằng vào mình hắn hiển nhiên không làm gì được Hỗn Độn thần thú, liên tục vài lỗ đen hiển hiện, lập tức xoắn cho đám băng kia nát bấy.
Rống!
Hỗn Độn thần thú tức giận rồi, nó không c nghĩ tới những nhân loại này rõ ràng đuổi tận giết tuyệt như vậy, nó muốn cắn nuốt hết sạch bọn họ.
- Mạc Âm Ngưu còn không mau bắn tên vào nó!
Băng Vô Cực quát gấp .
Nếu không có Bồ Đề Thần Cung của Mạc Âm Ngưu, người Băng Đao Minh bọn hắn vốn không cách nào bắt được đầu thần thú này cả
Thế nhưng Mạc Âm Ngưu sao lại không biết Băng Đao Minh đang mượn nhờ lực lượng của hắn, hắn cũng sẽ không ngu như vậy, sau khi thật sự bắt được Hỗn Độn thần thú chẳng lẽ lại còn phần của hắn sao? Nói không chừng còn có thể qua sông đoạn cầu, diệt ngược lại hắn nữa ấy chứ.
Nghĩ tới đây, Mạc Âm Ngưu chỉ có thể đáp Băng Vô Cực:
- Ta đã không còn thần tiễn vũ nữa, chỉ có thể hợp lực chính diện đánh chết nó thôi!
Băng Vô Cực thất thanh nói:
- Cái gì, ngươi... Ngươi không còn thần tiễn vũ nữa!
Mạc Âm Ngưu đáp:
- Đúng vậy a!
Tiếp theo trong tay hắn nhiều ra ba xiên thần khí, xuất kích về phía Hỗn Độn, cho thấy mình quả thật không còn thần khí nữa.
- Chết tiệt, rõ ràng thời điểm mấu chốt lại hết!
Băng Vô Cực thầm mắng một tiếng, tiếp theo kêu lên với đám người Băng Đao Minh:
- Tất cả mọi người vây bắt nó cho ta, nhất định không thể để nó chạy thoát!
Theo thanh âm của hắn rơi xuống, người Băng Đao Minh nhao nhao xuất kích đối với Hỗn Độn thần thú.
Nam dáng người không thể chê, cơ bắp màu vàng cường tráng đều đều, thoạt nhìn cực kỳ hữu lực; nữ lại càng thêm hoàn mỹ, da thịt khi sương tái tuyết trong trắng lộ hồng, khiến người như muốn cắn một ngụm, bộ ngực no đủ, vòng eo như liễu, bụng dưới bằng phẳng, hoa viên phương thoa, mông đẹp uyển chuyển, cặp đùi đẹp thon dài ... Mỗi một chỗ đều lộ ra cực kỳ động lòng người.
Lăng Tiếu nhìn than thể hoàn mỹ như chạm ngọc này, huyết mạch căng lên, miệng đắng lưỡi khô.
Vân Mộng Kỳ mang theo vẻ ngượng ngùng ôm lấy Long thân của Lăng Tiếu, nhẹ nhàng mà giãy dụa, bộ dáng động tình kia càng khiến cho người ta thương tiếc.
- Ngốc tử, nhìn cái gì vậy!
Vân Mộng Kỳ dùng thanh âm như muỗi kêu nói
- Đẹp... Mộng Kỳ ngươi đẹp quá!
Lăng Tiếu lộ ra vẻ vô cùng chân thành nói.
- Vậy... Vậy ngươi còn không mau yêu ta!
Vân Mộng Kỳ ôm Long thân Lăng Tiếu nói khẽ.
Mỹ nữ đã phát ra tín hiệu, hắn sao có thể không tuân lời!
Hắn bế nàng lên, một bên hôn, một bên nắm vào nơi mềm mại, càng để cho nàng ngồi trên bụng hắn, Kim Long Thương nhanh chóng dùng khí thế bàng bạc xông vào Ngọc Long huyệt
Ah!
Một tiếng rên bí mật mang theo thê thảm đau đớn cùng với khoái cảm vang tận vân tiêu.
Theo thanh âm này dần dần dùng vận luật nào đó cao thấp khởi trận chiến, lúc cao lúc thấp, như một khúc nhạc không ngừng quanh quẩn.
Mặt trời lặn mặt trăng lên, ngày đêm thay đổi liên tục, vật đổi sao dời!
Tâm tình tưởng niệm mấy chục năm, tất cả đều được thổ lộ bằng cách trực tiếp nhất.
...
Sau khi làm xong, hai người vẫn không sốt ruột suy nghĩ làm những chuyện khác, vẫn rúc lại với nhau, phảng phất như muốn thời gian vĩnh viễn ngừng ở thời khắc này vậy.
Chỉ là tiệc vui chóng tàn, Lăng Tiếu cảm ứng được tin tức do Bại Gia Tử và Thập Tam thái tử truyền đến, có người bay đến bên này.
- Có người đến, chúng ta qua đi xem!
Lăng Tiếu nhanh chóng mặc vào một bộ quần áo nói với Vân Mộng Kỳ.
Vân Mộng Kỳ lộ ra vài phần không vui, thật vất vả mới có thể ở cùng Lăng Tiếu cũng bị người khác quấy rầy.
Sau khi Vân Mộng mặc xiêm y vào, Lăng Tiếu liền gọi Bại Gia Tử và Thập Tam thái tử đến.
Bại Gia Tử vừa mới đáp xuống đã nói:
- Lão đại, bên kia có người đang truy kích một gia hỏa Thần Tộc khác!
Thập Tam thái tử ở một bên lộ vẻ âm trầm nói:
- Tên kia hẳn là Hỗn Độn nhất tộc, là đối thủ một mất một còn của Long tộc chúng ta, không nghĩ tới rõ ràng xuất hiện ở chỗ này, ta nhất định phải ăn nó!
Giữa cửu đại thần thú đều có tồn tại đối địch, mà đối địch với Long tộc thì có tam đại chủng tộc ###, Hỗn Độn cùng với Tam Túc Kim Ô .
- Đúng rồi, lúc ta vào Tà Nhai Cốc có nghe nói bên này xuất hiện một đầu Hỗn Độn thần thú, xem ra chính là nó rồi!
Vân Mộng Kỳ ở một bên nói.
- Nghe nói ở sâu trong Tà Nhai Cốc có chủng tộc thần thú khác, không phải là Hỗn Độn nhất tộc chứ, nếu vậy vậy, chúng ta vẫn nên đi trước thì hơn!
Lăng Tiếu nhíu mày nói.
Bại Gia Tử ở một bên nói:
- Lão đại ngươi không cần lo lắng, ở bên trong không phải Hỗn Độn nhất tộc, chỉ là chi nhánh Kỳ Lân Ám Sư Thú của Kỳ Lân nhất tộc chúng ta, Hắc Kỳ Lân nhất tộc chúng ta đã không ở nơi này nữa, cho nên địa bàn bị Kỳ Lân Ám Sư Thú chiếm cứ.
- Vậy là tốt rồi, chúng ta qua xem Hỗn Độn thần thú có thể thôn thiên nạp địa trong truyền thuyết rốt cục có bộ dáng thế nào!
Lăng Tiếu hưng phấn mà nói.
Hắn không khỏi suy nghĩ, nếu có thể bắt được đầu Hỗn Độn thần thú này, vậy hắn chẳng phải là có được ba đầu thần thú rồi sao.
Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn không khỏi vui cười nở hoa.
Ở cách đó không xa, Hỗn Độn thần thú đang ẩn nấp, mà Băng Vô Cực, đám người Băng Đao Minh, còn có Mạc Âm Ngưu truy kích nó lại bị không ít thánh thú lục tục công kích.
May mắn trong đám người bọn hắn không một ai là đê giai Thần Vương cả, sức chiến đấu đều cực kỳ cường hãn, đã chém giết không ít thánh thú.
- Đáng giận, đầu Hỗn Độn kia trốn rồi, cảm ứng không ra khí tức của nó ở chỗ nào cả!
Băng Vô Cực nổi giận mắng.
Bọn hắn một mực đuổi giết Hỗn Độn mấy ngày rồi, rõ ràng vẫn để nó chạy thoát, trong lòng tự nhiên phi thường không cam lòng.
Mạc Âm Ngưu ở một bên nói:
- Không nên gấp gáp, nó có lẽ ở ngay tại phụ cận chữa thương, ta có biện pháp tìm ra nó!
Dứt lời, Mạc Âm Ngưu lần nữa cầm Bồ Đề Thần Cung trong tay, đặt một cây thần tiễn vũ lên.
XÍU... UU!!
Thần tiễn vũ lại vọt lên không, cái này khiến người Băng Đao Minh nguyên một đám đều cảm thấy rất cổ quái!
Thế nhưng lúc thần tiễn vũ kia lại đột nhiên hướng phía một phía rũ xuống thì tất cả mọi người đều chấn kinh.
- Mục tiêu từng bị thần cung của ta xạ kích qua mà không chết, mỗi một mũi tên mà thần cung bắn ra đều có thể tìm được chỗ của mục tiêu cả!
Mạc Âm Ngưu ngạo nghễ giải thích nói, dừng chút hắn chỉ về hướng thần tiễn vũ rơi xuống nói:
- Tranh thủ thời gian đi qua, Hỗn Độn thần thú đang ở bên đó.
Quả nhiên, theo thanh âm của hắn rơi xuống, một lỗ đen hiện ra, thôn phệ mất thần tiễn vũ kia.
Băng Vô Cực đối với Hỗn Độn thần thú đã là thế nhất định phải có, hắn sợ hãi rống một tiếng, Băng Phong Thần Đao trong tay liền toàn lực oanh kích về hướng kia.
Cực Hàn chi ý Băng Phong Thần Đao phát tán ra khiến người căn bản chịu không được, trong phạm vi ngàn mét lập tức bị đao kình băng phong mất.
Chỉ bằng vào mình hắn hiển nhiên không làm gì được Hỗn Độn thần thú, liên tục vài lỗ đen hiển hiện, lập tức xoắn cho đám băng kia nát bấy.
Rống!
Hỗn Độn thần thú tức giận rồi, nó không c nghĩ tới những nhân loại này rõ ràng đuổi tận giết tuyệt như vậy, nó muốn cắn nuốt hết sạch bọn họ.
- Mạc Âm Ngưu còn không mau bắn tên vào nó!
Băng Vô Cực quát gấp .
Nếu không có Bồ Đề Thần Cung của Mạc Âm Ngưu, người Băng Đao Minh bọn hắn vốn không cách nào bắt được đầu thần thú này cả
Thế nhưng Mạc Âm Ngưu sao lại không biết Băng Đao Minh đang mượn nhờ lực lượng của hắn, hắn cũng sẽ không ngu như vậy, sau khi thật sự bắt được Hỗn Độn thần thú chẳng lẽ lại còn phần của hắn sao? Nói không chừng còn có thể qua sông đoạn cầu, diệt ngược lại hắn nữa ấy chứ.
Nghĩ tới đây, Mạc Âm Ngưu chỉ có thể đáp Băng Vô Cực:
- Ta đã không còn thần tiễn vũ nữa, chỉ có thể hợp lực chính diện đánh chết nó thôi!
Băng Vô Cực thất thanh nói:
- Cái gì, ngươi... Ngươi không còn thần tiễn vũ nữa!
Mạc Âm Ngưu đáp:
- Đúng vậy a!
Tiếp theo trong tay hắn nhiều ra ba xiên thần khí, xuất kích về phía Hỗn Độn, cho thấy mình quả thật không còn thần khí nữa.
- Chết tiệt, rõ ràng thời điểm mấu chốt lại hết!
Băng Vô Cực thầm mắng một tiếng, tiếp theo kêu lên với đám người Băng Đao Minh:
- Tất cả mọi người vây bắt nó cho ta, nhất định không thể để nó chạy thoát!
Theo thanh âm của hắn rơi xuống, người Băng Đao Minh nhao nhao xuất kích đối với Hỗn Độn thần thú.
/2767
|