“Hừ, Vân Phương, một câu “Lão tổ tông” này của ngươi, bọn ta đúng là không dám nhận à!” Thi Cương mặt đầy râu bạc trắng, thần tình có chút hung ác, ngẩng đầu nhìn trời, hừ lạnh một tiếng nói, trong ngữ khí đầy vẻ bất mãn.
“Lão tổ tông, câu này nói thế nào?”
“Ngươi đến giờ còn làm bộ ngu với ta?” Thi Cương vểnh râu, trợn mắt, lớn giọng, “Ngươi đến anh em Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn cũng dễ dàng tiêu diệt được, trong mắt còn có ba chúng ta sao! Ngươi còn để tộc quy vào trong mắt sao?”
“Đúng à! Đúng là chân nhân bất lộ tướng mà! Bọn ta quả thật không nhìn ra, một người phàm không có bất cứ pháp thuật nào như ngươi, lại có thể sai khiến tu chân cường giả, chém chết Vĩnh Thành và Vĩnh Liễn! Bội phục, bội phục. Đừng nói bọn ta, cả Thi gia trên trên dưới dưới mấy trăm người đều nhìn nhầm cả rồi!” Thi Trí cằm nhọn hoắc, mặt mày âm trầm, cũng vỗ vỗ tay, lập lờ khen ngợi.
“Đó là Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn muốn ám sát tôi!” Vân Phương hơi ngẩng đầu, lớn giọng bào chữa “Hắn sợ tôi và Liên Liên tranh đoạt vị trí gia chủ Thi gia! Nhưng thật ra, trước giờ tôi không nghĩ như vậy! Nhưng bọn họ hoàn toàn không tin tôi, mà nhất định phải trừ diệt mẹ con tôi trước!”
“Hừ, nói như vậy, nghĩ là ngươi thừa nhận, hai người Vĩnh Thành và Vĩnh Liễn là do ngươi phái người giết?” Thi Trí chụp lấy chỗ này, gay gắt hỏi.
Vân Phương giật nảy mình, không ngờ ba vị lão tổ tông của Thi gia lại đem chuyện này đổ tội lên đầu mình, vội vàng lắc đầu bào chữa: “Không có, tôi không có phải người giết bọn họ…” “Không phải ngươi thì là ai? Ngươi còn ở đây trợn mắt nói nhảm!” Thi Cương quát lớn một tiếng, thô bạo cắt ngang lời Vân Phương, râu ria đầy mặt cơ hồ dựng đứng cả lên!
“Ba chúng ta tuy già, nhưng không hồ đồ! Ngươi quả thật coi bọn ta là đồ ngu sao?” Thi Trí cũng âm trầm phụ họa một câu.
Vân Phương vội vã đến nỗi nước mắt muốn trào ra, cô phi thường rõ ràng, nếu như cô vác lên cái tội danh ám sát Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn, thế thì rất nhanh sau đó cô sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc và trả thù của Thi gia.
Thậm chí đến con gái Vân Liên của cô, nói không chừng cũng bị ảnh hưởng.
Vấn đề là, trong cả vụ này, cô rõ ràng là người bị hại, nhưng lại hoàn toàn không tìm ra lý do để gỡ tội cho mình.
Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn là đang trong quá trình chuẩn bị ám sát cô đột nhiên bị người mang mặt nạ bạc thần bí chém chết.
Nếu như nói người mang mặt nạ bạc đó không có bất cứ quan hệ gì với cô, ai cũng sẽ không tin.
Lúc này, Thi Thận mặt mày gầy gò, thái độ trầm ổn, duỗi tay ra ngăn hai người chỉ trích, rồi xoay đầu, lạnh nhạt nói với Vân Phương: “Ngươi nói chuyện này không phải ngươi làm. Vậy bọn ta hỏi ngươi, chuyện này rốt cuộc là ai làm?”
Nói đến đây, lão ngừng một chút, đột nhiên duỗi tay, chỉ thẳng Triệu Thụy, nghiêm giọng: “Là hắn sao!”
Quả tim Triệu Thụy nhảy dựng lên, hoàn toàn không ngờ Triệu Thụy lại đột nhiên làm khó mình!
Bất quá, chỉ trong chớp mắt hắn đã bình tĩnh lại ngay, làm ra vẻ mù mờ hỏi: “Ông nói gì vậy? Sao lại có liên quan hay không liên quan tới tôi, tôi nghe chẳng hiểu câu nào cả?”
“Chuyện này không liên quan đến anh ta! Anh ta là đồng nghiệp của tôi, chỉ là vừa khéo mời tôi ăn một bữa cơm mà thôi, chẳng có chút quan hệ nào với chuyện này!” Vân Phương không muốn Triệu Thụy bị cuốn vào chuyện nguy hiểm này, vội vàng lớn giọng biện hộ cho hắn.
“Há? Thật sao?” Thi Thận đánh giá trên dưới Triệu Thụy hai cái, sau đó lại chuyển ánh mắt về Vân Phương, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói cho ta, rốt cuộc là ai?”
Vân Phương ngẩn ra tại chỗ, cứng họng.
Cô không biết ai đã âm thầm bảo vệ cho mình, thật ra, cho dù biết, cô cũng không thể bán rẻ người bảo vệ mình, cô không vô lương tâm cỡ đó.
“Tôi… không biết.”
Qua một lúc, Vân Phương mới chậm chạp nhưng hết sức kiên định nói một câu, không có nửa điểm đề cập đến chuyện người mang mặt nạ bạc.
“Không biết? Ha, ngươi lại nói là không biết?” Trong hai mắt Thi Thận tinh quang nổi lên, trên người bỗng bùng ra một khí thế cường đại, ép tới Vân Phương.
Vân Phương chỉ cảm thấy một cỗ áp lực to lớn vô cùng, giống như tấm thép dày cui từ bốn phương tám hướng ép tới cô, khiến cô hít thở khó khăn vô cùng.
Cô mặt hoa tái mét, không có chút máu nào, không tự chủ há miệng, ra sức hít thở, hi vọng có thể hít vào một chút dưỡng khí.
Thế nhưng, không khí xung quanh giống như bị rút sạch, nỗ lực của cô hoàn toàn không có tác dụng.
Vân Liên cảm thấy mẹ mình dường như có chút không bình thường, lịch bịch chạy tới, ngẩn khuôn mặt trái xoan, lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ sao rồi? Mẹ sao rồi? Bộ dạng thật dọa người a? Có phải bị bệnh không?”
Thi Thận nhìn Vân Liên một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh, đột nhiên duỗi hai ngón tay, hơi đề khởi chân khí, một luồng sét màu tím nho nhỏ xuất hiện ở đầu ngón tay lão.
Tia sét phát ra tiếng lách tách, trong đêm lạnh tỏ ra rất đáng nổi da gà.
Trong mắt Vân Phương lộ ra vẻ nôn nóng.
Cô phát giác ra, Thi Thận dường như đã nổi sát cơ, muốn xuống tay với Vân Liên!
Cô nỗ lực há miệng, muốn thúc giục Vân Liên rời đi, thế nhưng, mọi lời nói đều mắc ở cổ họng, không cách nào nói ra được.
“Ngươi phạm tội lớn như thế, ắt phải liệu trước kết quả như vầy.” Thi Thận lạnh lùng nói, đưa đầu ngón tay nhắm vào Vân Liên, như muốn ra tay.
Chính vào lúc này, thân hình Triệu Thụy đột nhiên chớp lên, tốc độ như quỷ mị chen vào giữa hai bên, chắn trước Vân Phương và Vân Liên.
“Hắc hắc. Quả nhiên là ngươi.”
Thi Thận đột nhiên lật cổ tay, dừng thế công kích lại, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh “Ngươi chính là hung thủ giết chết Vĩnh Thành và Vĩnh Liễn!”
Triệu Thụy lập tức hiểu ra, mình đã trúng kế của Thi Thận, Thi Thận thực ra sớm đã hoài nghi mình, mục đích thật sự của hắn chính là bức mình ra tay, xuất hiện nguyên hình!
Bất quá, chuyện đã đến nước này, hối hận cũng muộn rồi.
Hắn ngẩng đầu, thẳng lưng, sang sảng cười một tiếng, khí thế bỗng bung ra, cả người liền tỏ ra hết sức nổi bật, so với trước kia giống như hai người khác nhau!
“Không sai, Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn là do ta giết. Toàn bộ chuyện này không có quan hệ gì với Vân Phương và Vân Liên.”
“A! Là… là ngươi! Ngươi chính là… chính là người mang mặt nạ bạc đó!”
Vân Phương nghe câu này, không thể tin được lớn giọng kinh hô, trợn tròn đôi mắt, ngơ ngẩn nhìn Triệu Thụy.
Cô vạn vạn lần không ngờ, người mang mặt nạ bạc thực lực cuồng mãnh, thần bí mạc trắc đó, lại chính là Triệu Thụy lão sư trước giờ ở bên cạnh cô, từng giúp đỡ cô rất nhiều!
Tuy nói, một số việc làm kì quái của Triệu Thụy từng khiến cô nghi ngờ, nhưng cô vẻn vẹn chỉ cho rằng, xuất thân của Triệu Thụy chỉ là có quan hệ mật thiết với một quan viên thế tục nào đó thôi.
Cô tuyệt đối không nghĩ rằng Triệu Thụy trên thực tế lại là một tu chân giả thực lực cường hãn!
Nhưng bây giờ thực lực bày ra trước mắt, cô không thể không tin.
Bởi vì, Triệu Thụy trước mặt cô đã hoàn toàn khác với bình thường, khí thế trên người tán phát ra, yêu dị mà lại sắc bén, tuyệt đối không phải là thứ một người bình thường có thể có được!
Vân Phương đang ngẩn ngơ nhìn bóng lưng cao lớn của Triệu Thụy như vậy, trong lòng đột nhiên trào lên một cảm giác ấm áp trước giờ chưa từng có.
Chính là một nam nhân như vầy, trước giờ lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ cho mẹ con cô, hết lần này đến lần khác cứu mẹ con cô ra khỏi cảnh nguy hiểm, lại chưa từng kể công.
Cho dù là vì mục đích gì, phần tình nghĩa này, cô cũng vĩnh viễn không có cách nào trả hết.
Triệu Thụy không rảnh chú ý đến cách nghĩ của Vân Phương lúc này, hắn nhìn Thi Thận, hỏi: “Ta rất lấy làm lạ, từ trước tới nay ta giả bộ rất tốt, chưa từng có ai nhận ra, ngươi sao lại hoài nghi ta?”
Thi Thận lạnh nhạt cười: “Không sai, ngươi đóng kịch đúng là rất hoàn mĩ, thậm chí đến chân khí trong cơ thể cũng có thể che giấu nghiêm nghiêm thật thật, làm bọn ta thậm chí không có cách nào thăm dò! Bất quá, ngay từ đầu, ngươi đã phạm phải một sai lầm rất lớn, khi ánh mắt chúng ta xoi mói ngươi, ngươi vẫn cứ trấn định như thường, không kinh không hãi!
Hắc hắc, cho dù là dã thú hung mãnh đến đâu chăng nữa, bị ta trừng mắt một cái, cũng thật thật thà thà, ngoan ngoãn dễ bảo, một người bình thường, sao có thể chịu đựng được?”
“Thì ra là vậy.”
Triệu Thụy gật gật đầu, sau đó ngón tay vuốt lên Càn Khôn giới chỉ một cái, một ma đao màu máu giống như trăng non từ trong giới chỉ bắn ra, vạch một đường cong đẹp đẽ trên không, sau đó ngừng lại lơ lửng bên cạnh Triệu Thụy.
Khí thế hung dữ từ trên ma đao tán phát ra khiến người ta trong lòng run rẩy.
“Thật là một ma đao tốt!” Thi Thận khen ngợi một câu “Ngươi tuổi còn rất trẻ, đã có tu vi cường đại như vầy, có ma khí uy lực cường đại như vầy, vốn đáng gọi là tiền đồ vô lượng. Ngươi quả thật không nên nhúng tay vào chuyện của Thi gia chúng ta, đặc biệt là giết chết Vĩnh Thành và Vĩnh Liễn!”
Tiếng nói vừa dứt, ba người Thi Thận đồng thời bạo phát khí thế cuồng mãnh hơn, giống như cuồng phong bão tố, tuôn tới Triệu Thụy.
Triệu Thụy đối mặt với khí thế phô thiên cái địa ập đến như vậy, chẳng những không có nửa phần sợ hãi, mà trái lại còn hơi hơi ngẩn đầu, trên mặt lộ ra vài phần cuồng ngạo.
“Triệu Thụy ta chịu sự nhờ vả của người, hết lòng vì công việc. Các ngươi một người tới, hay cả ba cùng lúc?”
“Lão tổ tông, câu này nói thế nào?”
“Ngươi đến giờ còn làm bộ ngu với ta?” Thi Cương vểnh râu, trợn mắt, lớn giọng, “Ngươi đến anh em Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn cũng dễ dàng tiêu diệt được, trong mắt còn có ba chúng ta sao! Ngươi còn để tộc quy vào trong mắt sao?”
“Đúng à! Đúng là chân nhân bất lộ tướng mà! Bọn ta quả thật không nhìn ra, một người phàm không có bất cứ pháp thuật nào như ngươi, lại có thể sai khiến tu chân cường giả, chém chết Vĩnh Thành và Vĩnh Liễn! Bội phục, bội phục. Đừng nói bọn ta, cả Thi gia trên trên dưới dưới mấy trăm người đều nhìn nhầm cả rồi!” Thi Trí cằm nhọn hoắc, mặt mày âm trầm, cũng vỗ vỗ tay, lập lờ khen ngợi.
“Đó là Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn muốn ám sát tôi!” Vân Phương hơi ngẩng đầu, lớn giọng bào chữa “Hắn sợ tôi và Liên Liên tranh đoạt vị trí gia chủ Thi gia! Nhưng thật ra, trước giờ tôi không nghĩ như vậy! Nhưng bọn họ hoàn toàn không tin tôi, mà nhất định phải trừ diệt mẹ con tôi trước!”
“Hừ, nói như vậy, nghĩ là ngươi thừa nhận, hai người Vĩnh Thành và Vĩnh Liễn là do ngươi phái người giết?” Thi Trí chụp lấy chỗ này, gay gắt hỏi.
Vân Phương giật nảy mình, không ngờ ba vị lão tổ tông của Thi gia lại đem chuyện này đổ tội lên đầu mình, vội vàng lắc đầu bào chữa: “Không có, tôi không có phải người giết bọn họ…” “Không phải ngươi thì là ai? Ngươi còn ở đây trợn mắt nói nhảm!” Thi Cương quát lớn một tiếng, thô bạo cắt ngang lời Vân Phương, râu ria đầy mặt cơ hồ dựng đứng cả lên!
“Ba chúng ta tuy già, nhưng không hồ đồ! Ngươi quả thật coi bọn ta là đồ ngu sao?” Thi Trí cũng âm trầm phụ họa một câu.
Vân Phương vội vã đến nỗi nước mắt muốn trào ra, cô phi thường rõ ràng, nếu như cô vác lên cái tội danh ám sát Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn, thế thì rất nhanh sau đó cô sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc và trả thù của Thi gia.
Thậm chí đến con gái Vân Liên của cô, nói không chừng cũng bị ảnh hưởng.
Vấn đề là, trong cả vụ này, cô rõ ràng là người bị hại, nhưng lại hoàn toàn không tìm ra lý do để gỡ tội cho mình.
Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn là đang trong quá trình chuẩn bị ám sát cô đột nhiên bị người mang mặt nạ bạc thần bí chém chết.
Nếu như nói người mang mặt nạ bạc đó không có bất cứ quan hệ gì với cô, ai cũng sẽ không tin.
Lúc này, Thi Thận mặt mày gầy gò, thái độ trầm ổn, duỗi tay ra ngăn hai người chỉ trích, rồi xoay đầu, lạnh nhạt nói với Vân Phương: “Ngươi nói chuyện này không phải ngươi làm. Vậy bọn ta hỏi ngươi, chuyện này rốt cuộc là ai làm?”
Nói đến đây, lão ngừng một chút, đột nhiên duỗi tay, chỉ thẳng Triệu Thụy, nghiêm giọng: “Là hắn sao!”
Quả tim Triệu Thụy nhảy dựng lên, hoàn toàn không ngờ Triệu Thụy lại đột nhiên làm khó mình!
Bất quá, chỉ trong chớp mắt hắn đã bình tĩnh lại ngay, làm ra vẻ mù mờ hỏi: “Ông nói gì vậy? Sao lại có liên quan hay không liên quan tới tôi, tôi nghe chẳng hiểu câu nào cả?”
“Chuyện này không liên quan đến anh ta! Anh ta là đồng nghiệp của tôi, chỉ là vừa khéo mời tôi ăn một bữa cơm mà thôi, chẳng có chút quan hệ nào với chuyện này!” Vân Phương không muốn Triệu Thụy bị cuốn vào chuyện nguy hiểm này, vội vàng lớn giọng biện hộ cho hắn.
“Há? Thật sao?” Thi Thận đánh giá trên dưới Triệu Thụy hai cái, sau đó lại chuyển ánh mắt về Vân Phương, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói cho ta, rốt cuộc là ai?”
Vân Phương ngẩn ra tại chỗ, cứng họng.
Cô không biết ai đã âm thầm bảo vệ cho mình, thật ra, cho dù biết, cô cũng không thể bán rẻ người bảo vệ mình, cô không vô lương tâm cỡ đó.
“Tôi… không biết.”
Qua một lúc, Vân Phương mới chậm chạp nhưng hết sức kiên định nói một câu, không có nửa điểm đề cập đến chuyện người mang mặt nạ bạc.
“Không biết? Ha, ngươi lại nói là không biết?” Trong hai mắt Thi Thận tinh quang nổi lên, trên người bỗng bùng ra một khí thế cường đại, ép tới Vân Phương.
Vân Phương chỉ cảm thấy một cỗ áp lực to lớn vô cùng, giống như tấm thép dày cui từ bốn phương tám hướng ép tới cô, khiến cô hít thở khó khăn vô cùng.
Cô mặt hoa tái mét, không có chút máu nào, không tự chủ há miệng, ra sức hít thở, hi vọng có thể hít vào một chút dưỡng khí.
Thế nhưng, không khí xung quanh giống như bị rút sạch, nỗ lực của cô hoàn toàn không có tác dụng.
Vân Liên cảm thấy mẹ mình dường như có chút không bình thường, lịch bịch chạy tới, ngẩn khuôn mặt trái xoan, lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ sao rồi? Mẹ sao rồi? Bộ dạng thật dọa người a? Có phải bị bệnh không?”
Thi Thận nhìn Vân Liên một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh, đột nhiên duỗi hai ngón tay, hơi đề khởi chân khí, một luồng sét màu tím nho nhỏ xuất hiện ở đầu ngón tay lão.
Tia sét phát ra tiếng lách tách, trong đêm lạnh tỏ ra rất đáng nổi da gà.
Trong mắt Vân Phương lộ ra vẻ nôn nóng.
Cô phát giác ra, Thi Thận dường như đã nổi sát cơ, muốn xuống tay với Vân Liên!
Cô nỗ lực há miệng, muốn thúc giục Vân Liên rời đi, thế nhưng, mọi lời nói đều mắc ở cổ họng, không cách nào nói ra được.
“Ngươi phạm tội lớn như thế, ắt phải liệu trước kết quả như vầy.” Thi Thận lạnh lùng nói, đưa đầu ngón tay nhắm vào Vân Liên, như muốn ra tay.
Chính vào lúc này, thân hình Triệu Thụy đột nhiên chớp lên, tốc độ như quỷ mị chen vào giữa hai bên, chắn trước Vân Phương và Vân Liên.
“Hắc hắc. Quả nhiên là ngươi.”
Thi Thận đột nhiên lật cổ tay, dừng thế công kích lại, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh “Ngươi chính là hung thủ giết chết Vĩnh Thành và Vĩnh Liễn!”
Triệu Thụy lập tức hiểu ra, mình đã trúng kế của Thi Thận, Thi Thận thực ra sớm đã hoài nghi mình, mục đích thật sự của hắn chính là bức mình ra tay, xuất hiện nguyên hình!
Bất quá, chuyện đã đến nước này, hối hận cũng muộn rồi.
Hắn ngẩng đầu, thẳng lưng, sang sảng cười một tiếng, khí thế bỗng bung ra, cả người liền tỏ ra hết sức nổi bật, so với trước kia giống như hai người khác nhau!
“Không sai, Thi Vĩnh Thành và Thi Vĩnh Liễn là do ta giết. Toàn bộ chuyện này không có quan hệ gì với Vân Phương và Vân Liên.”
“A! Là… là ngươi! Ngươi chính là… chính là người mang mặt nạ bạc đó!”
Vân Phương nghe câu này, không thể tin được lớn giọng kinh hô, trợn tròn đôi mắt, ngơ ngẩn nhìn Triệu Thụy.
Cô vạn vạn lần không ngờ, người mang mặt nạ bạc thực lực cuồng mãnh, thần bí mạc trắc đó, lại chính là Triệu Thụy lão sư trước giờ ở bên cạnh cô, từng giúp đỡ cô rất nhiều!
Tuy nói, một số việc làm kì quái của Triệu Thụy từng khiến cô nghi ngờ, nhưng cô vẻn vẹn chỉ cho rằng, xuất thân của Triệu Thụy chỉ là có quan hệ mật thiết với một quan viên thế tục nào đó thôi.
Cô tuyệt đối không nghĩ rằng Triệu Thụy trên thực tế lại là một tu chân giả thực lực cường hãn!
Nhưng bây giờ thực lực bày ra trước mắt, cô không thể không tin.
Bởi vì, Triệu Thụy trước mặt cô đã hoàn toàn khác với bình thường, khí thế trên người tán phát ra, yêu dị mà lại sắc bén, tuyệt đối không phải là thứ một người bình thường có thể có được!
Vân Phương đang ngẩn ngơ nhìn bóng lưng cao lớn của Triệu Thụy như vậy, trong lòng đột nhiên trào lên một cảm giác ấm áp trước giờ chưa từng có.
Chính là một nam nhân như vầy, trước giờ lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ cho mẹ con cô, hết lần này đến lần khác cứu mẹ con cô ra khỏi cảnh nguy hiểm, lại chưa từng kể công.
Cho dù là vì mục đích gì, phần tình nghĩa này, cô cũng vĩnh viễn không có cách nào trả hết.
Triệu Thụy không rảnh chú ý đến cách nghĩ của Vân Phương lúc này, hắn nhìn Thi Thận, hỏi: “Ta rất lấy làm lạ, từ trước tới nay ta giả bộ rất tốt, chưa từng có ai nhận ra, ngươi sao lại hoài nghi ta?”
Thi Thận lạnh nhạt cười: “Không sai, ngươi đóng kịch đúng là rất hoàn mĩ, thậm chí đến chân khí trong cơ thể cũng có thể che giấu nghiêm nghiêm thật thật, làm bọn ta thậm chí không có cách nào thăm dò! Bất quá, ngay từ đầu, ngươi đã phạm phải một sai lầm rất lớn, khi ánh mắt chúng ta xoi mói ngươi, ngươi vẫn cứ trấn định như thường, không kinh không hãi!
Hắc hắc, cho dù là dã thú hung mãnh đến đâu chăng nữa, bị ta trừng mắt một cái, cũng thật thật thà thà, ngoan ngoãn dễ bảo, một người bình thường, sao có thể chịu đựng được?”
“Thì ra là vậy.”
Triệu Thụy gật gật đầu, sau đó ngón tay vuốt lên Càn Khôn giới chỉ một cái, một ma đao màu máu giống như trăng non từ trong giới chỉ bắn ra, vạch một đường cong đẹp đẽ trên không, sau đó ngừng lại lơ lửng bên cạnh Triệu Thụy.
Khí thế hung dữ từ trên ma đao tán phát ra khiến người ta trong lòng run rẩy.
“Thật là một ma đao tốt!” Thi Thận khen ngợi một câu “Ngươi tuổi còn rất trẻ, đã có tu vi cường đại như vầy, có ma khí uy lực cường đại như vầy, vốn đáng gọi là tiền đồ vô lượng. Ngươi quả thật không nên nhúng tay vào chuyện của Thi gia chúng ta, đặc biệt là giết chết Vĩnh Thành và Vĩnh Liễn!”
Tiếng nói vừa dứt, ba người Thi Thận đồng thời bạo phát khí thế cuồng mãnh hơn, giống như cuồng phong bão tố, tuôn tới Triệu Thụy.
Triệu Thụy đối mặt với khí thế phô thiên cái địa ập đến như vậy, chẳng những không có nửa phần sợ hãi, mà trái lại còn hơi hơi ngẩn đầu, trên mặt lộ ra vài phần cuồng ngạo.
“Triệu Thụy ta chịu sự nhờ vả của người, hết lòng vì công việc. Các ngươi một người tới, hay cả ba cùng lúc?”
/635
|