Nghe Triệu Thụy nói kiểu đó, ba vị lão tổ tông của Thi gia đều hơi ngẩn ra.
Bọn họ đều là Xuất Khiếu kì tu chân cường giả, ở Thi gia có thể nói là được tôn sùng, cho dù trên cả tu chân giới, cũng đáng xưng là thanh danh vang dội.
Luận thực lực, so với thanh niên trước mắt cao hơn cả một tầng.
Theo lý mà nói, xuất ra một người đã có thể giải quyết gọn Triệu Thụy dễ như trở bàn tay, vậy mà thanh niên này còn nổ tá lả, đòi cả ba người lên một lúc!
Bọn họ từng thấy sự điên cuồng, nhưng điên cuồng kiểu này thì chưa từng thấy!
Trong ba vị lão tổ tông của Thi gia, Thi Cương tính tình nóng nảy nhất, liền không nhịn được, lớn giọng gào thét: “Ba người cùng lên? Bằng vào ngươi cũng đòi ba người cùng lên sao? Đúng là làm người ta cười rụng răng mà! Một mình ta cũng đã bắt ngươi phân thân toái cốt, thần hồn câu diệt!”
“Thiệt hông?”
Triệu Thụy hơi nhếch mép, lộ ra một nụ cười lập lờ.
Thi Cương bị bộ dạng của hắn chọc giận, sải bước tiến lên, ồm ồm nói: “Ta đến đấu tay đôi với ngươi!”
Nói xong, lại quay đầu nói với Thi Thận và Thi Trí: “Hai người đứng nhúng tay vào!”
Triệu Thụy hơi mỉm cười, tình hình này đối với hắn mà nói, đúng là không thể tốt hơn.
“Thế thì quyết định vậy đi.”
Thi Thận và Thi Trí nhìn nhau một cái, trong lòng không hẹn mà cùng hơi có chút bất an, bọn họ cảm thấy Thi Cương tựa hồ đang bị Triệu Thụy từng bước dắt mũi.
Song, nhất thời bọn họ cũng không có cách nào ngăn cản.
Thi Cương tính tình cứng rắn nóng nảy, lời đã nói ra tuyệt đối sẽ không thu về, ngoài ra, cho dù là đi trả thù, cũng không thể vứt bỏ thể diện, lấy ba đánh một.
Đối phó với một hậu bối, bọn họ ít nhiều gì cũng phải cố kị chuyện thân phận.
Triệu Thụy lấy ra mặt nạ màu bạc từ trong Càn Khôn giới chỉ, chầm chậm đeo lên mặt, tiếp đó, bảo mẹ con Vân Phương lui về sau, khỏi phải chịu thương hại không cần thiết, sau cùng mới quay lại đối mặt với Thi Cương.
Gió đêm lạnh lẽo đột nhiên thổi mạnh tới, phát ra tiếng gió nho nhỏ, hiu hiu lướt qua bên người, khiến người ta thấy lạnh buốt tới xương.
Sát khí đậm đặc, từ trên hai người tán phát ra, va chạm kịch liệt trên không. Khí lưu sinh ra do va chạm cuốn đá vụn giấy vụn trên mặt đất bay lên không trung.
Vân Liên cảm thấy sát khí mạnh mẽ này, không tự chủ run lên, vội vàng nhào vào trong lòng mẹ vùi đầu, không ngừng sợ hãi.
Vân Phương ôm chặt lấy Vân Liên, vỗ vỗ lên lưng nó, nhẹ giọng an ủi, thật ra trong lòng cũng sợ hãi lo âu như vậy, cũng không biết Triệu Thụy có phải là đối thủ của Thi Cương hay không.
Trong khi Vân Phương còn đang lo lắng, chiến đấu đã bắt đầu.
Thi Cương không nói thừa nửa lời, năm ngón tay duỗi ra rồi búng một cái, một luồng sét màu tím từ trong tay lão bắn thẳng tới Triệu Thụy.
Triệu Thụy nhấn mũi chân lên mặt đất một cái, cả người bay lên trời, xông thẳng lên cao tránh né.
Hai tu chân giả thực lực cao cường, ở trong thành thị, hơn nữa còn đánh nhau trên mặt đất, đó nhất định là một tai họa.
Sức phá hoại to lớn đủ để khiến cho hàng ngàn hàng vạn người chết.
Hắn không muốn tổn thương người vô tội, cũng không muốn Vân Phương và Vân Liên vì chuyện này mà bị tổn thương, vì vậy, bay lên chiến đấu trên không là một lựa chọn tương đối tốt.
Triệu Thụy mới vừa bay lên, tia sét màu tím đã bay sát qua người hắn, bắn vào một trụ đèn bằng thép to lớn cao mười mấy mét phía sau hắn.
“Uỳnh!”
Một tiếng nổ vang lên, trụ đèn bằng thép bị sét tím đập trúng, trong chớp mắt vặn vẹo biến dạng, như cái bánh quai chèo.
Bóng đèn cũng đồng thời nổ tung, vụn kính rơi lả tả từ trên cao xuống, rải đầy đất.
“Hừ, tốc độ không tệ, lại để ngươi tránh thoát! Bất quá, lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu!” Thi Cương hừ lạnh một tiếng, cũng bay lên theo, nối đuôi Triệu Thụy, đồng thời hai tay nhắm chuẩn Triệu Thụy vung mạnh.
Từng luồng sét tím, mang theo tiếng “lách tách” khiến người ta sợ hãi không ngừng từ trong tay Thi Cương bắn ra, nhanh chóng lao về phía Triệu Thụy.
Triệu Thụy lại không chút sợ hãi, tay vung lên không một cái, Thị Huyết ma đao như trăng non tán phát huyết quang nhàn nhạt bay vòng xung quanh hắn, như tạo một bức tường đao kiên cố, ngăn cản tất cả những tia sét tím đó.
“Đây là thực lực của lão tổ tông Thi gia sao?”
Triệu Thụy lại chém một luồng sét tím, đột nhiên lạnh nhạt châm chọc một câu, sau đó rung tay một cái, Thị Huyết ma đao mang theo một cái đuôi sáng thật dài, vạch một đường cong ngụy dị trong trời đêm, từ một góc độ bất ngờ khó đoán trước, nhanh nhẹn chém tới Thi Cương.
Thi Cương khinh thường cười lạnh một tiếng, coi bộ không xem công kích kiểu này vào đâu, chỉ hết sức tùy ý tránh sang bên cạnh một cái.
Ai biết, hồng quang của Thị Huyết ma đao đột nhiên sáng lên, rồi thay đổi góc độ trên không, đột nhiên tăng tốc, trong chớp mắt đã chém tới bên cạnh Thi Cương!
Thi Cương lúc này mới giật mình, vội vàng vặn người tránh né.
Song, cho dù lão dùng toàn lực, thời gian cũng đã muộn, Thị Huyết ma đao chém qua chân lão, dễ dàng xé rách bắp thịt ở chân lão, một lượng lớn máu tươi tuôn ra, thấm ướt cái quần.
Vân Phương nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi kinh ngạc, lại lo lắng.
Kinh ngạc là, thực lực Triệu Thụy lại cường đại như vậy, thậm chí đến lão tổ tông của Thi gia cũng thiệt thòi trong tay hắn, đúng là chuyện lạ!
Lo lắng là, Thi Cương chịu phải thua thiệt này, khẳng định sẽ thẹn quá hóa giận, toàn lực ra tay, đến lúc đó, hoàn cảnh của Triệu Thụy chỉ sợ sẽ nguy hiểm.
Quả nhiên, ý nghĩ đó còn đang xoay chuyển chưa tan trong đầu cô, Thi Cương đã tức giận rống lên: “Xú tiểu tử! Ngươi lại dám chém ta bị thương! Ta xem thường ngươi quá rồi! Bất quá, vận may của ngươi chỉ chừng đó thôi! Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội nữa đâu!”
Thi Cương tức giận trừng mắt, râu ria dựng ngược.
Do lơ là, bị một tu chân giả hậu bối đánh thành thương thế như vầy, đối với lão mà nói, giống như đứng trước mặt hung hăng tát vào mồm một cái, khiến lão hết sức xấu hổ.
Lão dùng sức vuốt lên Trữ vật giới chỉ một cái, một luồng sét tím đột nhiên bắn ra, liền đó, một cây phi kiếm toàn màu tím xuất hiện trước mặt lão. Phi kiếm này dài khoảng một mét, linh khí bức người, thân kiếm lượn lờ vô số tia sét, mười phần đáng sợ.
“Tử Điện Xà Hành kiếm này ta đã gần trăm năm chưa dùng rồi, ngươi là người thứ nhất trong vòng một trăm năm nay!”
Thi Cương giận dữ nói một câu, rồi khép hai ngón tay, chỉ thẳng vào thanh phi kiếm một cái.
Tử Điện Xà Hành kiếm phát ra một tiếng rít lanh lảnh, sau đó tăng tốc lên, vạch trên không trung từng hình tia chớp, rực rỡ chói mắt.
Cùng lúc đó, trong miệng Thi Cương cũng niệm niệm, bắt đầu làm phép.
Qua một lúc, Tử Điện Xà Hành kiếm đột nhiên dừng lại, lơ lửng trên không.
Những tia chớp vốn loạn xà ngầu, lúc này lại hình thành một tử sắc quang chú kì lạ huyền bí, bay lên trên cao, không ngừng xoay chuyển trên đầu hai người.
Một luồng năng lượng to lớn như muốn phun ra từ trong quang chú, hủy diệt tất cả!
“Lôi đình chi nộ!”
Thi Cương gầm lên một tiếng dữ dội, vung kiếm chỉ Triệu Thụy.
“Xẹt!”
Một luồng sét đường kính to đến một mét, mang theo tiếng phá không chói tai từ trong quang chú bắn ra, giống như cuồng đào nộ hải, xé rách màn đêm, hung mãnh bổ tới Triệu Thụy, thanh thế cực kì kinh người!
Triệu Thụy hơi giật mình một cái, không ngờ uy lực một chiêu này của Thi Cương lại to lớn như vậy! Lão tổ tông này của Thi gia không hổ là Xuất Khiếu kì cường giả, Thi Vĩnh Thành còn xa mới so sánh được!
Triệu Thụy cơ hồ không suy nghĩ nhiều, tay trái vung lên không một cái, khởi động Không Gian Thần Trạc, một đạo quang mang màu vàng kim nhạt chớp lên, hắn chớp mắt đã di chuyển ra cách đó mười mấy mét.
“Ầm!”
Luồng sét mập mạp rơi thẳng xuống, đập mạnh xuống mặt đất, tia lửa tím bắn tung tóe xung quanh.
Tiếng nổ to lớn vang lên, truyền đi thật xa trong đêm đen yên tĩnh.
Đường nhựa bị một kích cuồng mãnh này nổ ra một cái hố sâu to lớn, đá vụn bay tung cao tới hai tầng lầu rồi mới lả tả rơi xuống.
Vân Phương và Vân Liên được thấy tu chân giả chiến đấu ở cự li gần, không khỏi bị dọa đến sợ hãi la lên, sắc mặt trắng bệch, vội vội vàng vàng lui lại thật xa để mình khỏi bị thương.
“Thuấn gian di động!”
Hai người Thi Thận và Thi Trí đứng một bên quan chiến, không khỏi đều hơi biến sắc mặt.
Bọn họ đều không ngờ đến, tu chân giả trẻ tuổi này lại học được pháp thuật thần kì này.
Loại pháp thuật này cực kì hiếm thấy, trong những tu chân giả mà bọn họ biết, không có ai biết, chỉ là nghe nói, trong hệ thống phương Tây cố một loại ma pháp cao thâm mạc trắc như vậy.
Không ngờ thanh niên trước mắt này lại biết dùng!
Hai người Thi Thận và Thi Trí nhìn nhau một cái, hốt nhiên cảm thấy, thân phận của Triệu Thụy này, tựa hồ tương đối thần bí.
Tuổi còn trẻ đã có thực lực cường đại như vậy, đã có pháp thuật cường đại như vậy, thậm chí còn nắm giữ cả pháp thuật huyền bí nhất của phương tây!
Cho dù bọn họ tuổi già thành tinh, thấy nhiều biết rộng, vẫn không cách nào nhìn ra lai lịch của Triệu Thụy.
Trong lòng Thi Thận và Thi Trí hốt nhiên lo lắng, bọn họ không biết Thi Cương có dễ dàng đánh chết Triệu Thụy như dự liệu hay không!
Trong lòng bọn họ lúc này thậm chí còn lờ mờ nổi lên một ý niệm mà chính họ cũng không dám tin:
Thi Cương có sẽ bị Triệu Thụy thực lực thấp hơn một cấp đánh bại không đấy?
Bọn họ đều là Xuất Khiếu kì tu chân cường giả, ở Thi gia có thể nói là được tôn sùng, cho dù trên cả tu chân giới, cũng đáng xưng là thanh danh vang dội.
Luận thực lực, so với thanh niên trước mắt cao hơn cả một tầng.
Theo lý mà nói, xuất ra một người đã có thể giải quyết gọn Triệu Thụy dễ như trở bàn tay, vậy mà thanh niên này còn nổ tá lả, đòi cả ba người lên một lúc!
Bọn họ từng thấy sự điên cuồng, nhưng điên cuồng kiểu này thì chưa từng thấy!
Trong ba vị lão tổ tông của Thi gia, Thi Cương tính tình nóng nảy nhất, liền không nhịn được, lớn giọng gào thét: “Ba người cùng lên? Bằng vào ngươi cũng đòi ba người cùng lên sao? Đúng là làm người ta cười rụng răng mà! Một mình ta cũng đã bắt ngươi phân thân toái cốt, thần hồn câu diệt!”
“Thiệt hông?”
Triệu Thụy hơi nhếch mép, lộ ra một nụ cười lập lờ.
Thi Cương bị bộ dạng của hắn chọc giận, sải bước tiến lên, ồm ồm nói: “Ta đến đấu tay đôi với ngươi!”
Nói xong, lại quay đầu nói với Thi Thận và Thi Trí: “Hai người đứng nhúng tay vào!”
Triệu Thụy hơi mỉm cười, tình hình này đối với hắn mà nói, đúng là không thể tốt hơn.
“Thế thì quyết định vậy đi.”
Thi Thận và Thi Trí nhìn nhau một cái, trong lòng không hẹn mà cùng hơi có chút bất an, bọn họ cảm thấy Thi Cương tựa hồ đang bị Triệu Thụy từng bước dắt mũi.
Song, nhất thời bọn họ cũng không có cách nào ngăn cản.
Thi Cương tính tình cứng rắn nóng nảy, lời đã nói ra tuyệt đối sẽ không thu về, ngoài ra, cho dù là đi trả thù, cũng không thể vứt bỏ thể diện, lấy ba đánh một.
Đối phó với một hậu bối, bọn họ ít nhiều gì cũng phải cố kị chuyện thân phận.
Triệu Thụy lấy ra mặt nạ màu bạc từ trong Càn Khôn giới chỉ, chầm chậm đeo lên mặt, tiếp đó, bảo mẹ con Vân Phương lui về sau, khỏi phải chịu thương hại không cần thiết, sau cùng mới quay lại đối mặt với Thi Cương.
Gió đêm lạnh lẽo đột nhiên thổi mạnh tới, phát ra tiếng gió nho nhỏ, hiu hiu lướt qua bên người, khiến người ta thấy lạnh buốt tới xương.
Sát khí đậm đặc, từ trên hai người tán phát ra, va chạm kịch liệt trên không. Khí lưu sinh ra do va chạm cuốn đá vụn giấy vụn trên mặt đất bay lên không trung.
Vân Liên cảm thấy sát khí mạnh mẽ này, không tự chủ run lên, vội vàng nhào vào trong lòng mẹ vùi đầu, không ngừng sợ hãi.
Vân Phương ôm chặt lấy Vân Liên, vỗ vỗ lên lưng nó, nhẹ giọng an ủi, thật ra trong lòng cũng sợ hãi lo âu như vậy, cũng không biết Triệu Thụy có phải là đối thủ của Thi Cương hay không.
Trong khi Vân Phương còn đang lo lắng, chiến đấu đã bắt đầu.
Thi Cương không nói thừa nửa lời, năm ngón tay duỗi ra rồi búng một cái, một luồng sét màu tím từ trong tay lão bắn thẳng tới Triệu Thụy.
Triệu Thụy nhấn mũi chân lên mặt đất một cái, cả người bay lên trời, xông thẳng lên cao tránh né.
Hai tu chân giả thực lực cao cường, ở trong thành thị, hơn nữa còn đánh nhau trên mặt đất, đó nhất định là một tai họa.
Sức phá hoại to lớn đủ để khiến cho hàng ngàn hàng vạn người chết.
Hắn không muốn tổn thương người vô tội, cũng không muốn Vân Phương và Vân Liên vì chuyện này mà bị tổn thương, vì vậy, bay lên chiến đấu trên không là một lựa chọn tương đối tốt.
Triệu Thụy mới vừa bay lên, tia sét màu tím đã bay sát qua người hắn, bắn vào một trụ đèn bằng thép to lớn cao mười mấy mét phía sau hắn.
“Uỳnh!”
Một tiếng nổ vang lên, trụ đèn bằng thép bị sét tím đập trúng, trong chớp mắt vặn vẹo biến dạng, như cái bánh quai chèo.
Bóng đèn cũng đồng thời nổ tung, vụn kính rơi lả tả từ trên cao xuống, rải đầy đất.
“Hừ, tốc độ không tệ, lại để ngươi tránh thoát! Bất quá, lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu!” Thi Cương hừ lạnh một tiếng, cũng bay lên theo, nối đuôi Triệu Thụy, đồng thời hai tay nhắm chuẩn Triệu Thụy vung mạnh.
Từng luồng sét tím, mang theo tiếng “lách tách” khiến người ta sợ hãi không ngừng từ trong tay Thi Cương bắn ra, nhanh chóng lao về phía Triệu Thụy.
Triệu Thụy lại không chút sợ hãi, tay vung lên không một cái, Thị Huyết ma đao như trăng non tán phát huyết quang nhàn nhạt bay vòng xung quanh hắn, như tạo một bức tường đao kiên cố, ngăn cản tất cả những tia sét tím đó.
“Đây là thực lực của lão tổ tông Thi gia sao?”
Triệu Thụy lại chém một luồng sét tím, đột nhiên lạnh nhạt châm chọc một câu, sau đó rung tay một cái, Thị Huyết ma đao mang theo một cái đuôi sáng thật dài, vạch một đường cong ngụy dị trong trời đêm, từ một góc độ bất ngờ khó đoán trước, nhanh nhẹn chém tới Thi Cương.
Thi Cương khinh thường cười lạnh một tiếng, coi bộ không xem công kích kiểu này vào đâu, chỉ hết sức tùy ý tránh sang bên cạnh một cái.
Ai biết, hồng quang của Thị Huyết ma đao đột nhiên sáng lên, rồi thay đổi góc độ trên không, đột nhiên tăng tốc, trong chớp mắt đã chém tới bên cạnh Thi Cương!
Thi Cương lúc này mới giật mình, vội vàng vặn người tránh né.
Song, cho dù lão dùng toàn lực, thời gian cũng đã muộn, Thị Huyết ma đao chém qua chân lão, dễ dàng xé rách bắp thịt ở chân lão, một lượng lớn máu tươi tuôn ra, thấm ướt cái quần.
Vân Phương nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi kinh ngạc, lại lo lắng.
Kinh ngạc là, thực lực Triệu Thụy lại cường đại như vậy, thậm chí đến lão tổ tông của Thi gia cũng thiệt thòi trong tay hắn, đúng là chuyện lạ!
Lo lắng là, Thi Cương chịu phải thua thiệt này, khẳng định sẽ thẹn quá hóa giận, toàn lực ra tay, đến lúc đó, hoàn cảnh của Triệu Thụy chỉ sợ sẽ nguy hiểm.
Quả nhiên, ý nghĩ đó còn đang xoay chuyển chưa tan trong đầu cô, Thi Cương đã tức giận rống lên: “Xú tiểu tử! Ngươi lại dám chém ta bị thương! Ta xem thường ngươi quá rồi! Bất quá, vận may của ngươi chỉ chừng đó thôi! Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội nữa đâu!”
Thi Cương tức giận trừng mắt, râu ria dựng ngược.
Do lơ là, bị một tu chân giả hậu bối đánh thành thương thế như vầy, đối với lão mà nói, giống như đứng trước mặt hung hăng tát vào mồm một cái, khiến lão hết sức xấu hổ.
Lão dùng sức vuốt lên Trữ vật giới chỉ một cái, một luồng sét tím đột nhiên bắn ra, liền đó, một cây phi kiếm toàn màu tím xuất hiện trước mặt lão. Phi kiếm này dài khoảng một mét, linh khí bức người, thân kiếm lượn lờ vô số tia sét, mười phần đáng sợ.
“Tử Điện Xà Hành kiếm này ta đã gần trăm năm chưa dùng rồi, ngươi là người thứ nhất trong vòng một trăm năm nay!”
Thi Cương giận dữ nói một câu, rồi khép hai ngón tay, chỉ thẳng vào thanh phi kiếm một cái.
Tử Điện Xà Hành kiếm phát ra một tiếng rít lanh lảnh, sau đó tăng tốc lên, vạch trên không trung từng hình tia chớp, rực rỡ chói mắt.
Cùng lúc đó, trong miệng Thi Cương cũng niệm niệm, bắt đầu làm phép.
Qua một lúc, Tử Điện Xà Hành kiếm đột nhiên dừng lại, lơ lửng trên không.
Những tia chớp vốn loạn xà ngầu, lúc này lại hình thành một tử sắc quang chú kì lạ huyền bí, bay lên trên cao, không ngừng xoay chuyển trên đầu hai người.
Một luồng năng lượng to lớn như muốn phun ra từ trong quang chú, hủy diệt tất cả!
“Lôi đình chi nộ!”
Thi Cương gầm lên một tiếng dữ dội, vung kiếm chỉ Triệu Thụy.
“Xẹt!”
Một luồng sét đường kính to đến một mét, mang theo tiếng phá không chói tai từ trong quang chú bắn ra, giống như cuồng đào nộ hải, xé rách màn đêm, hung mãnh bổ tới Triệu Thụy, thanh thế cực kì kinh người!
Triệu Thụy hơi giật mình một cái, không ngờ uy lực một chiêu này của Thi Cương lại to lớn như vậy! Lão tổ tông này của Thi gia không hổ là Xuất Khiếu kì cường giả, Thi Vĩnh Thành còn xa mới so sánh được!
Triệu Thụy cơ hồ không suy nghĩ nhiều, tay trái vung lên không một cái, khởi động Không Gian Thần Trạc, một đạo quang mang màu vàng kim nhạt chớp lên, hắn chớp mắt đã di chuyển ra cách đó mười mấy mét.
“Ầm!”
Luồng sét mập mạp rơi thẳng xuống, đập mạnh xuống mặt đất, tia lửa tím bắn tung tóe xung quanh.
Tiếng nổ to lớn vang lên, truyền đi thật xa trong đêm đen yên tĩnh.
Đường nhựa bị một kích cuồng mãnh này nổ ra một cái hố sâu to lớn, đá vụn bay tung cao tới hai tầng lầu rồi mới lả tả rơi xuống.
Vân Phương và Vân Liên được thấy tu chân giả chiến đấu ở cự li gần, không khỏi bị dọa đến sợ hãi la lên, sắc mặt trắng bệch, vội vội vàng vàng lui lại thật xa để mình khỏi bị thương.
“Thuấn gian di động!”
Hai người Thi Thận và Thi Trí đứng một bên quan chiến, không khỏi đều hơi biến sắc mặt.
Bọn họ đều không ngờ đến, tu chân giả trẻ tuổi này lại học được pháp thuật thần kì này.
Loại pháp thuật này cực kì hiếm thấy, trong những tu chân giả mà bọn họ biết, không có ai biết, chỉ là nghe nói, trong hệ thống phương Tây cố một loại ma pháp cao thâm mạc trắc như vậy.
Không ngờ thanh niên trước mắt này lại biết dùng!
Hai người Thi Thận và Thi Trí nhìn nhau một cái, hốt nhiên cảm thấy, thân phận của Triệu Thụy này, tựa hồ tương đối thần bí.
Tuổi còn trẻ đã có thực lực cường đại như vậy, đã có pháp thuật cường đại như vậy, thậm chí còn nắm giữ cả pháp thuật huyền bí nhất của phương tây!
Cho dù bọn họ tuổi già thành tinh, thấy nhiều biết rộng, vẫn không cách nào nhìn ra lai lịch của Triệu Thụy.
Trong lòng Thi Thận và Thi Trí hốt nhiên lo lắng, bọn họ không biết Thi Cương có dễ dàng đánh chết Triệu Thụy như dự liệu hay không!
Trong lòng bọn họ lúc này thậm chí còn lờ mờ nổi lên một ý niệm mà chính họ cũng không dám tin:
Thi Cương có sẽ bị Triệu Thụy thực lực thấp hơn một cấp đánh bại không đấy?
/635
|