Tôn Tiểu Lan đi làm xong bèn ngồi xe của Lâm Vạn Hòa đến phòng mạch Lan Thụy.
Do đã nhận được điện thoại của Tôn Tiểu Lan từ trước, Triệu Thụy tịnh không rời khỏi đó, mà chờ trong phòng mạch.
Lâm Vạn Hòa vừa tiến vào phòng mạch, trên mặt liền lộ ra nụ cười cực kì thân thiết, vội vàng tiến lên mấy bước, tới cạnh Triệu Thụy, nắm chặt tay Triệu Thụy lắc lắc, vạn phần cảm kích nói: “Ái chà, Triệu bác sĩ, anh đúng là một vị thần y chân chính đó! Bảy ngày! Tôi uống thuốc của anh, vẻn vẹn chỉ trong bảy ngày, liền có thể hoạt động bình thường, không khác gì người khỏe mạnh!
Đây đúng là khiến tôi không thể nào ngờ tới!
Bệnh ở chân tôi đã quấy nhiễu rất nhiều năm, nhưng khám ở vô số bệnh viện cũng không cách nào trị khỏi. May mắn là tôi gặp được Triệu bác sĩ anh, anh diệu thủ hồi xuân, lại có thể chỉ dùng bảy ngày ngắn ngủi, hoàn toàn trị khỏi bệnh tôi. Nếu không phải chính mình trải qua, tôi làm sao tin nổi?
Tôi làm việc trong hệ thống y tế nhiều năm như vậy, cũng từng biết vô số bác sĩ, nhưng bác sĩ y thuật cao minh như anh, vẫn là mới gặp lần đầu!
Mấy ngày trước, tôi lại còn hoài nghi y thuật của anh! Đúng là ếch ngồi đáy giếng, xấu hổ! Xấu hổ!”
Nói đến đây, hắn móc trong túi áo ra một cái hồng bao, đưa đến cạnh Triệu Thụy.
“Trong này là chi phiếu năm vạn hiện kim, tạm tỏ lòng biết ơn, thỉnh anh ngàn vạn lần hãy thu lấy.”
Triệu Thụy tịnh không để ý năm vạn này, đưa tay đẩy cái hồng bao lại:
“Khỏi cần tạ lễ đi. Tôi ngược lại muốn nhờ Lâm cục trưởng một việc.”
“Ồ? Chuyện gì? Chỉ cần Lâm Vạn Hòa làm được, tuyệt đối sẽ làm hết sức.” Lâm Vạn Hòa vội vàng đáp.
“Phòng mạch của tôi chẳng có bất cứ giấy tờ gì, là một phòng mạch bí mật, danh không chính ngôn không thuận, tùy thời có thể bị người ta kiểm tra niêm phong. Tôi hi vọng Lâm cục trưởng có thể giúp tôi giải quyết một cái.”
Lâm Vạn Hòa cười: “Đây chỉ là chuyện nhỏ, anh yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi, tất cả giấy tờ, tôi đều giúp anh làm hết.”
Nói đến đây, hắn cầm hồng bao nhét một cái vào túi áo Triệu Thụy, rồi hết sức vui vẻ ôm vai Triệu Thụy: “Triệu bác sĩ, bây giờ thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Triệu Thụy cũng không cự tuyệt, gật gật đầu, gọi Tôn Tiểu Lan, cùng lên xe Lâm Vạn Hòa đi ăn cơm.
Tửu lâu mà Lâm Vạn Hòa chọn là Phụng Nghi Lâu nổi tiếng nhất và cũng mắc nhất Thương Hải, một chỗ mấy vạn là hết sức bình thường.
Thực khách có thể tới đây ăn cơm, không phú cũng quý.
Ba người Triệu Thụy đi qua đại sảnh nguy nga tráng lệ, đi qua khu vườn hoàng gia xinh xắn tao nhã, đi qua hành lang tô vẽ xảo đoạt thiên công, tiến vào một gian phòng.
Trong phòng từ ốp tường, bao cửa, đỉnh trần, song cửa sổ… đều làm từ gỗ quý, treo trên bốn vách đều là thư họa của danh gia, đĩa đựng khăn ăn màu vàng kim, mâm viền vàng hơi đỏ (màu vàng hạnh), khăn ăn màu vàng hạnh, thêm vào một đội nữ nhân viên phục vụ áo màu vàng hạnh và những danh khúc tao nhã cổ điển Trung Quốc, giống như rơi vào cung vua phủ chúa.
Triệu Thụy đánh giá, muốn mở một tòa tửu lầu cao cấp cỡ này, phí tổn chỉ sợ phải tính bằng ức (trăm triệu)!
“Chủ tiệm ăn này là Hoa Kiều ở Mã Lai, tên là Tạ Đông Lăng.” Lâm Vạn Hòa chọn món xong, giới thiệu “Nghe nói Tạ Đông Lăng này xuất thân từ một gia tộc người Hoa nổi tiếng ở Mã Lai, chú hắn, Tạ Trung Đình là nhất gia chi chủ, thế lực to lớn, phú quý vô cùng, thủ đoạn tới trời. Tạ Trung Đình không có con, Tạ Đông Lăng này cũng giống như con ruột của lão. Phụng Nghi Lâu này chẳng qua là một chỗ đầu tư của Tạ Đông Lăng ở Thương Hải thôi, ở Thương Hải hắn còn các loại làm ăn về nhà đất nữa…”
Lâm Vạn Hòa còn đang nói, cơm đã đưa lên, hắn vội vàng ngừng lại, gọi Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan bắt đầu.
Lúc này, một người hai mươi mấy tuổi, thần tình lãnh ngạo, được vây quanh bởi một bầy bảo vệ âu phục giày da, thân hình lực lưỡng, từ cửa bước vào.
Thanh niên này mang trên tay một cái Bách Đạt Phỉ Lệ loại số lượng có hạn, bộ đồ trên người cắt xén rất vừa vặn, tuy không thể nhìn một cái ra nhãn hiệu, nhưng cũng tỏ ra xuất thân danh gia.
Triệu Thụy vô ý liếc thanh niên đó một cái, Lâm Vạn Hòa lại vì Triệu Thụy thấy hứng thú với thân phận thanh niên đó, bèn sốt sắng giải thích: “Hắn chính là Tạ Đông Lăng tôi mới nói với anh đó.”
Triệu Thụy quen thấy đại nhân vật, nhưng cũng chẳng để ý gì, chỉ lạnh nhạt “ừm” một tiếng, rồi tự mình ăn cơm uống rượu.
Tạ Đông Lăng thính tai, dường như nghe hai người nói tới tên mình, bèn dừng chân, quay đầu nhìn vào phòng.
Lâm Vạn Hòa không dám thất lễ, vội vàng đứng lên, cười đưa tay ra chào hỏi: “Tạ tổng, lâu rồi không gặp!”
“Là Lâm cục trưởng à! Đúng là đã một đoạn thời gian không gặp!” Tạ Đông Lăng thấy Lâm Vạn Hòa, cũng thận trọng gật gật đầu, đột nhiên, hắn dường như phát hiện ra chuyện gì kì quái, đánh giá Lâm Vạn Hòa trên dưới mấy cái, rồi có chút kinh ngạc hỏi: “Ồ? Lâm cục trưởng, tôi nhớ trước đây hình như chân ông có bệnh mà?”
“Đúng đó! Đã hoàn toàn trị khỏi rồi!”
Lâm Vạn Hòa hơi nhếch khóe miệng, hơi mỉm cười nói: “Vậy phải cung hỉ ông rồi! Tôi từng nghe nói, bệnh của Lâm cục trưởng hình như rất khó trị đấy! Không ngờ Lâm cục trưởng trước mắt đây lại hoàn toàn khôi phục. Ha ha, xem ra những tin tức hành lang đó đúng là không tin nổi.”
Lâm Vạn Hòa nói: “Mấy tin đồn đó không phải hoàn toàn không có đạo lý. Bệnh chân của tôi đúng là tương đối nghiêm trọng. Chẳng qua, may mắn gặp được một vị thần y, đã trị khỏi căn bệnh nan y làm khó tôi nhiều năm.”
Vừa nói, vừa đưa tay chỉ chỉ Triệu Thụy: “Là vị Triệu bác sĩ này, đừng xem tuổi tác anh ta trẻ, nhưng y thuật tinh thâm của anh ta lại khiến người ta sợ hãi than thở đó.”
“Há? Thật sao?’
Lâm Vạn Hòa rủ mí mắt xuống, liếc Triệu Thụy một cái, rồi dời ánh mắt lên mặt Tôn Tiểu Lan,
Dung mạo xinh xắn đẹp đẽ của Tôn Tiểu Lan làm hắn thấy hứng thú hơn.
Triệu Thụy hơi cau cau mày, ấn tượng với Tạ Đông Lăng này liền giảm sút đi không ít.
Tuy nói dung mạo của Tôn Tiểu Lan khiến người ta kinh diễm, nhưng ánh mắt của Tạ Đông Lăng có hơi trần trụi quá rồi.
Lâm Vạn Hòa cũng cảm thấy Triệu Thụy không vui, không khỏi hơi lúng túng, vội vàng nói chuyện tiếp, phân tán sức chú ý của Tạ Đông Lăng “Tạ tổng, Trung Đình tiên sinh chú của anh còn ở Mã Lai không?”
Tạ Đông Lăng lúc này mới như nhớ lại cái gì, vội vàng thu ánh mắt lại, nói: “Không có. Chú tôi tuần trước đã tới Thương Hải, khảo sát tinh hình kinh doanh của công ti bên này.”
“A? Trung Đình tiên sinh tới Thương Hải rồi?” Lâm Vạn Hòa giật nảy mình, đại nhân vật thế này tới Thương Hải, sao hắn không nghe chút tin tức nào cả?
Theo lẽ thường mà nói, báo đài hẳn phải đưa tin cả rồi.
Tạ Đông Lăng tỏ vẻ đau xót nói: “Đúng đó. Chú tôi bí mật tới Thương Hải. Bất quá, vừa đến Thương Hải chưa bao lâu, đã đột nhiên mắc bệnh, bây giờ đang được chữa trị.”
“Ồ? Thế Trung Đình tiên sinh bệnh tình ra sao? Có biến chuyển gì tốt chưa?” Lâm Vạn Hòa vội hỏi, vừa vặn bày tỏ lòng mình.
“Chúng tôi mời bác sĩ đến nhà chẩn đoán cho chú tôi, nói là cảm mạo, nhưng đã qua một tuần, bệnh tình của chú tôi vẫn chưa chuyển biến tốt. Thật khiến người ta sốt ruột nghe!” Nói xong, Tạ Đông Lăng thở một hơi thật dài, tỏ ra rất là lo lắng.
“Tạ tổng, anh cũng đừng gấp quá. Trung Đình tiên sinh cát nhân tự có thiên tướng, thân thể khẳng định sẽ dần dần khôi phục thôi.” Lâm Vạn Hòa nắm tay Tạ Đông Lăng, an ủi.
“Cảm ơn.” Tạ Đông Lăng miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
Triệu Thụy ngồi ở ghế mình, vừa ăn vừa uống, vừa xem hai người xướng họa biểu diễn, cảm thấy thập phần hứng thú.
Lâm Vạn Hòa đối với Trung Đình lão đầu, đến mặt cũng chưa từng thấy, lại làm như bạn cũ mấy chục năm, tỏ ra vô cùng quan tâm tới Tạ Trung Đình.
Còn như Tạ Đông Lăng, tuy trên mặt tỏ vẻ sốt ruột bi thương, nhưng khả năng biểu diễn không được tốt lắm, làm quá đáng, nhìn một cái là thấy hắn căn bản chẳng quan tâm đến chuyện sống chết của chú hắn.
Nói không chừng, trong lòng Tạ Đông Lăng còn hi vọng chú hắn chết sớm một chút, như vậy hắn mới có được toàn bộ tài sản của chú hắn sớm hơn một chút.
“Nếu như bệnh của Trung Đình tiên sinh không có khởi sắc, không bằng để Triệu bác sĩ này khám cho ổng xem. Tạ tổng, anh cảm thấy thế nào?” Lâm Vạn Hòa đột nhiên đề nghị.
Tạ Đông Lăng hơi ngẩn ra, không ngờ Lâm Vạn Hòa lại đưa ra kiến nghị kiểu này, không khỏi trầm ngâm, tịnh không trả lời ngay.
Lâm Vạn Hòa cho rằng Tạ Đông Lăng hoài nghi y thuật của Triệu Thụy, vội vàng cam đoan: “Y thuật của Triệu bác sĩ này tinh diệu tuyệt luân, so được với Hoa Đà, Biển Thước thời cổ. Với y thuật của hắn, muốn trị khỏi cho Trung Đình tiên sinh hẳn không cần phải nói.”
Triệu Thụy tịnh không có hảo cảm gì với Tạ Đông Lăng này, đối với việc Lâm Vạn Hòa xun xoe Tạ Đông Lăng cũng thập phần phản cảm, bèn lạnh nhạt nói: “Y thuật của tôi bình thường, không có tài cán gì, Lâm cục trưởng quá khen rồi. Đại nhân vật như Tạ Trung Đình tiên sinh, lỡ trị liệu xảy ra mệnh hệ nào, tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu. Hai vị nên thỉnh người khác cao minh hơn.”
Do đã nhận được điện thoại của Tôn Tiểu Lan từ trước, Triệu Thụy tịnh không rời khỏi đó, mà chờ trong phòng mạch.
Lâm Vạn Hòa vừa tiến vào phòng mạch, trên mặt liền lộ ra nụ cười cực kì thân thiết, vội vàng tiến lên mấy bước, tới cạnh Triệu Thụy, nắm chặt tay Triệu Thụy lắc lắc, vạn phần cảm kích nói: “Ái chà, Triệu bác sĩ, anh đúng là một vị thần y chân chính đó! Bảy ngày! Tôi uống thuốc của anh, vẻn vẹn chỉ trong bảy ngày, liền có thể hoạt động bình thường, không khác gì người khỏe mạnh!
Đây đúng là khiến tôi không thể nào ngờ tới!
Bệnh ở chân tôi đã quấy nhiễu rất nhiều năm, nhưng khám ở vô số bệnh viện cũng không cách nào trị khỏi. May mắn là tôi gặp được Triệu bác sĩ anh, anh diệu thủ hồi xuân, lại có thể chỉ dùng bảy ngày ngắn ngủi, hoàn toàn trị khỏi bệnh tôi. Nếu không phải chính mình trải qua, tôi làm sao tin nổi?
Tôi làm việc trong hệ thống y tế nhiều năm như vậy, cũng từng biết vô số bác sĩ, nhưng bác sĩ y thuật cao minh như anh, vẫn là mới gặp lần đầu!
Mấy ngày trước, tôi lại còn hoài nghi y thuật của anh! Đúng là ếch ngồi đáy giếng, xấu hổ! Xấu hổ!”
Nói đến đây, hắn móc trong túi áo ra một cái hồng bao, đưa đến cạnh Triệu Thụy.
“Trong này là chi phiếu năm vạn hiện kim, tạm tỏ lòng biết ơn, thỉnh anh ngàn vạn lần hãy thu lấy.”
Triệu Thụy tịnh không để ý năm vạn này, đưa tay đẩy cái hồng bao lại:
“Khỏi cần tạ lễ đi. Tôi ngược lại muốn nhờ Lâm cục trưởng một việc.”
“Ồ? Chuyện gì? Chỉ cần Lâm Vạn Hòa làm được, tuyệt đối sẽ làm hết sức.” Lâm Vạn Hòa vội vàng đáp.
“Phòng mạch của tôi chẳng có bất cứ giấy tờ gì, là một phòng mạch bí mật, danh không chính ngôn không thuận, tùy thời có thể bị người ta kiểm tra niêm phong. Tôi hi vọng Lâm cục trưởng có thể giúp tôi giải quyết một cái.”
Lâm Vạn Hòa cười: “Đây chỉ là chuyện nhỏ, anh yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi, tất cả giấy tờ, tôi đều giúp anh làm hết.”
Nói đến đây, hắn cầm hồng bao nhét một cái vào túi áo Triệu Thụy, rồi hết sức vui vẻ ôm vai Triệu Thụy: “Triệu bác sĩ, bây giờ thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Triệu Thụy cũng không cự tuyệt, gật gật đầu, gọi Tôn Tiểu Lan, cùng lên xe Lâm Vạn Hòa đi ăn cơm.
Tửu lâu mà Lâm Vạn Hòa chọn là Phụng Nghi Lâu nổi tiếng nhất và cũng mắc nhất Thương Hải, một chỗ mấy vạn là hết sức bình thường.
Thực khách có thể tới đây ăn cơm, không phú cũng quý.
Ba người Triệu Thụy đi qua đại sảnh nguy nga tráng lệ, đi qua khu vườn hoàng gia xinh xắn tao nhã, đi qua hành lang tô vẽ xảo đoạt thiên công, tiến vào một gian phòng.
Trong phòng từ ốp tường, bao cửa, đỉnh trần, song cửa sổ… đều làm từ gỗ quý, treo trên bốn vách đều là thư họa của danh gia, đĩa đựng khăn ăn màu vàng kim, mâm viền vàng hơi đỏ (màu vàng hạnh), khăn ăn màu vàng hạnh, thêm vào một đội nữ nhân viên phục vụ áo màu vàng hạnh và những danh khúc tao nhã cổ điển Trung Quốc, giống như rơi vào cung vua phủ chúa.
Triệu Thụy đánh giá, muốn mở một tòa tửu lầu cao cấp cỡ này, phí tổn chỉ sợ phải tính bằng ức (trăm triệu)!
“Chủ tiệm ăn này là Hoa Kiều ở Mã Lai, tên là Tạ Đông Lăng.” Lâm Vạn Hòa chọn món xong, giới thiệu “Nghe nói Tạ Đông Lăng này xuất thân từ một gia tộc người Hoa nổi tiếng ở Mã Lai, chú hắn, Tạ Trung Đình là nhất gia chi chủ, thế lực to lớn, phú quý vô cùng, thủ đoạn tới trời. Tạ Trung Đình không có con, Tạ Đông Lăng này cũng giống như con ruột của lão. Phụng Nghi Lâu này chẳng qua là một chỗ đầu tư của Tạ Đông Lăng ở Thương Hải thôi, ở Thương Hải hắn còn các loại làm ăn về nhà đất nữa…”
Lâm Vạn Hòa còn đang nói, cơm đã đưa lên, hắn vội vàng ngừng lại, gọi Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan bắt đầu.
Lúc này, một người hai mươi mấy tuổi, thần tình lãnh ngạo, được vây quanh bởi một bầy bảo vệ âu phục giày da, thân hình lực lưỡng, từ cửa bước vào.
Thanh niên này mang trên tay một cái Bách Đạt Phỉ Lệ loại số lượng có hạn, bộ đồ trên người cắt xén rất vừa vặn, tuy không thể nhìn một cái ra nhãn hiệu, nhưng cũng tỏ ra xuất thân danh gia.
Triệu Thụy vô ý liếc thanh niên đó một cái, Lâm Vạn Hòa lại vì Triệu Thụy thấy hứng thú với thân phận thanh niên đó, bèn sốt sắng giải thích: “Hắn chính là Tạ Đông Lăng tôi mới nói với anh đó.”
Triệu Thụy quen thấy đại nhân vật, nhưng cũng chẳng để ý gì, chỉ lạnh nhạt “ừm” một tiếng, rồi tự mình ăn cơm uống rượu.
Tạ Đông Lăng thính tai, dường như nghe hai người nói tới tên mình, bèn dừng chân, quay đầu nhìn vào phòng.
Lâm Vạn Hòa không dám thất lễ, vội vàng đứng lên, cười đưa tay ra chào hỏi: “Tạ tổng, lâu rồi không gặp!”
“Là Lâm cục trưởng à! Đúng là đã một đoạn thời gian không gặp!” Tạ Đông Lăng thấy Lâm Vạn Hòa, cũng thận trọng gật gật đầu, đột nhiên, hắn dường như phát hiện ra chuyện gì kì quái, đánh giá Lâm Vạn Hòa trên dưới mấy cái, rồi có chút kinh ngạc hỏi: “Ồ? Lâm cục trưởng, tôi nhớ trước đây hình như chân ông có bệnh mà?”
“Đúng đó! Đã hoàn toàn trị khỏi rồi!”
Lâm Vạn Hòa hơi nhếch khóe miệng, hơi mỉm cười nói: “Vậy phải cung hỉ ông rồi! Tôi từng nghe nói, bệnh của Lâm cục trưởng hình như rất khó trị đấy! Không ngờ Lâm cục trưởng trước mắt đây lại hoàn toàn khôi phục. Ha ha, xem ra những tin tức hành lang đó đúng là không tin nổi.”
Lâm Vạn Hòa nói: “Mấy tin đồn đó không phải hoàn toàn không có đạo lý. Bệnh chân của tôi đúng là tương đối nghiêm trọng. Chẳng qua, may mắn gặp được một vị thần y, đã trị khỏi căn bệnh nan y làm khó tôi nhiều năm.”
Vừa nói, vừa đưa tay chỉ chỉ Triệu Thụy: “Là vị Triệu bác sĩ này, đừng xem tuổi tác anh ta trẻ, nhưng y thuật tinh thâm của anh ta lại khiến người ta sợ hãi than thở đó.”
“Há? Thật sao?’
Lâm Vạn Hòa rủ mí mắt xuống, liếc Triệu Thụy một cái, rồi dời ánh mắt lên mặt Tôn Tiểu Lan,
Dung mạo xinh xắn đẹp đẽ của Tôn Tiểu Lan làm hắn thấy hứng thú hơn.
Triệu Thụy hơi cau cau mày, ấn tượng với Tạ Đông Lăng này liền giảm sút đi không ít.
Tuy nói dung mạo của Tôn Tiểu Lan khiến người ta kinh diễm, nhưng ánh mắt của Tạ Đông Lăng có hơi trần trụi quá rồi.
Lâm Vạn Hòa cũng cảm thấy Triệu Thụy không vui, không khỏi hơi lúng túng, vội vàng nói chuyện tiếp, phân tán sức chú ý của Tạ Đông Lăng “Tạ tổng, Trung Đình tiên sinh chú của anh còn ở Mã Lai không?”
Tạ Đông Lăng lúc này mới như nhớ lại cái gì, vội vàng thu ánh mắt lại, nói: “Không có. Chú tôi tuần trước đã tới Thương Hải, khảo sát tinh hình kinh doanh của công ti bên này.”
“A? Trung Đình tiên sinh tới Thương Hải rồi?” Lâm Vạn Hòa giật nảy mình, đại nhân vật thế này tới Thương Hải, sao hắn không nghe chút tin tức nào cả?
Theo lẽ thường mà nói, báo đài hẳn phải đưa tin cả rồi.
Tạ Đông Lăng tỏ vẻ đau xót nói: “Đúng đó. Chú tôi bí mật tới Thương Hải. Bất quá, vừa đến Thương Hải chưa bao lâu, đã đột nhiên mắc bệnh, bây giờ đang được chữa trị.”
“Ồ? Thế Trung Đình tiên sinh bệnh tình ra sao? Có biến chuyển gì tốt chưa?” Lâm Vạn Hòa vội hỏi, vừa vặn bày tỏ lòng mình.
“Chúng tôi mời bác sĩ đến nhà chẩn đoán cho chú tôi, nói là cảm mạo, nhưng đã qua một tuần, bệnh tình của chú tôi vẫn chưa chuyển biến tốt. Thật khiến người ta sốt ruột nghe!” Nói xong, Tạ Đông Lăng thở một hơi thật dài, tỏ ra rất là lo lắng.
“Tạ tổng, anh cũng đừng gấp quá. Trung Đình tiên sinh cát nhân tự có thiên tướng, thân thể khẳng định sẽ dần dần khôi phục thôi.” Lâm Vạn Hòa nắm tay Tạ Đông Lăng, an ủi.
“Cảm ơn.” Tạ Đông Lăng miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
Triệu Thụy ngồi ở ghế mình, vừa ăn vừa uống, vừa xem hai người xướng họa biểu diễn, cảm thấy thập phần hứng thú.
Lâm Vạn Hòa đối với Trung Đình lão đầu, đến mặt cũng chưa từng thấy, lại làm như bạn cũ mấy chục năm, tỏ ra vô cùng quan tâm tới Tạ Trung Đình.
Còn như Tạ Đông Lăng, tuy trên mặt tỏ vẻ sốt ruột bi thương, nhưng khả năng biểu diễn không được tốt lắm, làm quá đáng, nhìn một cái là thấy hắn căn bản chẳng quan tâm đến chuyện sống chết của chú hắn.
Nói không chừng, trong lòng Tạ Đông Lăng còn hi vọng chú hắn chết sớm một chút, như vậy hắn mới có được toàn bộ tài sản của chú hắn sớm hơn một chút.
“Nếu như bệnh của Trung Đình tiên sinh không có khởi sắc, không bằng để Triệu bác sĩ này khám cho ổng xem. Tạ tổng, anh cảm thấy thế nào?” Lâm Vạn Hòa đột nhiên đề nghị.
Tạ Đông Lăng hơi ngẩn ra, không ngờ Lâm Vạn Hòa lại đưa ra kiến nghị kiểu này, không khỏi trầm ngâm, tịnh không trả lời ngay.
Lâm Vạn Hòa cho rằng Tạ Đông Lăng hoài nghi y thuật của Triệu Thụy, vội vàng cam đoan: “Y thuật của Triệu bác sĩ này tinh diệu tuyệt luân, so được với Hoa Đà, Biển Thước thời cổ. Với y thuật của hắn, muốn trị khỏi cho Trung Đình tiên sinh hẳn không cần phải nói.”
Triệu Thụy tịnh không có hảo cảm gì với Tạ Đông Lăng này, đối với việc Lâm Vạn Hòa xun xoe Tạ Đông Lăng cũng thập phần phản cảm, bèn lạnh nhạt nói: “Y thuật của tôi bình thường, không có tài cán gì, Lâm cục trưởng quá khen rồi. Đại nhân vật như Tạ Trung Đình tiên sinh, lỡ trị liệu xảy ra mệnh hệ nào, tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu. Hai vị nên thỉnh người khác cao minh hơn.”
/635
|