Lâm Vạn Hòa không ngờ Triệu Thụy cự tuyệt nhanh thế, không khỏi nhất thời sượng mặt, đờ ra tại chỗ.
Tạ Đông Lăng nghe câu này, cảm thấy thập phần chối tai, không khỏi cau cau mày, mặt hơi trầm xuống.
Hắn khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao đánh giá Triệu Thụy mấy cái, đột nhiên cười lạnh một tiếng, giọng châm chọc:
“Thật phách lối. Không phải là một bác sĩ sao? Lâm cục trưởng coi trọng, còn không biết mình là ai! Nói cho ngươi, nếu ngươi muốn trị liệu cho chú ta, ta cũng không đồng ý! Hừ! Bất quá mới khoảng hai mươi tuổi, trở thành bác sĩ chưa bao lâu, y thuật đến đâu được chứ? Thương Hải nhiều bác sĩ vậy, cũng không thiếu một mình ngươi!”
Lần này hắn nói tương đối gay gắt, châm chích Triệu Thụy đồng thời còn lôi cả Lâm Vạn Hòa vào.
Lâm Vạn Hòa chỉ cảm thấy hết sức lúng túng, hắn vốn muốn nhân cơ hội này vỗ mông ngựa Tạ gia, thuận tiện tạo cho Triệu Thụy một cơ hội kiếm tiền lớn, không ngờ cả Triệu Thụy lẫn Tạ Đông Lăng đều không chịu, làm hắn bị kẹt ở giữa.
Hắn không khỏi hết sức hối hận, sớm biết thế này, vậy thì lúc đầu đừng đề nghị.
Đang lúc lúng túng, một lão già thân mặc đồ tây thẳng băng, đầu đầy tóc bạc, rẽ mọi người đi vào.
Lão đến cạnh Triệu Thụy, đánh giá trên dưới Triệu Thụy một cái, rồi mỉm cười, lịch sự lễ phép khom khom người nói: “Triệu bác sĩ, cậu ấm nhà tôi tuổi trẻ khí thịnh, lời nói khó tránh khỏi không biết nặng nhẹ, ngài ngàn vạn lần đừng để ý.”
Triệu Thụy hơi có chút bất ngờ, không nghĩ ông già này lại làm trái ý Tạ Đông Lăng trước mặt mọi người, bèn lạnh nhạt cười nói: “Chuyện này có gì đáng để ý đâu.”
Sắc mặt Tạ Đông Lăng lại trở nên rất khó coi, hắn hung hăng trừng mắt nhìn lão già một cái, ánh mắt đầy phẫn nộ, nhưng lại mang vài phần cam chịu.
“Bác Vương, ông đây là ý gì?”
Vương bá xoay người, không thấp không cao đáp: “Thiếu gia, bệnh của lão gia đã kéo dài một tuần, bác sĩ cũng mời rồi, thuốc cũng uống rồi, nhưng vẫn không có nửa điểm khởi sắc, trái lại còn dần dần nặng thêm. Cứ như vậy, rất không lạc quan à!
Lâm cục trưởng đã xem trọng Triệu bác sĩ này như vậy, thế, vị Triệu bác sĩ này khẳng định có chỗ hơn người. Tôi cảm thấy, để anh ta khám bệnh cho lão gia, hẳn không có chỗ nào xấu.”
Tạ Đông Lăng nhất thời cứng họng, hắn tuy đầy bụng không vui, nhưng nhất thời cũng không tìm ra lý do phản bác.
Bác Vương đây là tâm phúc của Tạ Trung Đình chú hắn, đã theo chú hắn mấy chục năm, là tùy tùng thân cận.
Tuy bình thường chỉ nhậm chức quản gia, nhưng trong tập đoàn Trung Đình lại có uy vọng cực cao.
Cho dù hắn là cháu ruột của Tạ Trung Đình, nhưng cũng thập phần kiêng dè, không dám hành động độc đoán.
Miễn cưỡng đè nén phẫn nộ trong lòng, hắn hậm hực nói: “Tốt thôi, ông đã kiên trì, vậy cứ làm theo ông đi. Bất quá, tôi cảnh cáo trước, vạn nhất bác sĩ này không thể trị khỏi bệnh cho chú tôi mà còn làm bệnh tình nặng thêm, cho dù ông là lão nhân của Tạ gia, tôi cũng bắt ông chịu trách nhiệm như thường!”
“Đó là tự nhiên.” Vương bá hơi khom khom người, rồi ôn hòa cười với Triệu Thụy, rất cung kính nói: “Triệu bác sĩ, không biết ngài có thể lấy ra chút ít thời gian quý giá, khám bệnh cho lão gia chúng tôi không? Bất luận hiệu quả ra sao, chúng tôi cũng đều trọng tạ.”
Nếu như là Tạ Đông Lăng mở miệng thỉnh cầu, Triệu Thụy cơ hồ không cần nghĩ ngợi, liền cự tuyệt như chém đinh chặt sắt.
Bất quá, bác Vương này đề xuất thỉnh cầu như vậy, lại phải cẩn thận suy nghĩ.
Bởi vì, bác Vương này kính cẩn khiêm tốn, khiến người ta khó lòng cự tuyệt.
Quan trọng hơn là, dường như ý kiến của bác Vương và Tạ Đông Lăng không giống nhau.
Chuyện có thể làm Tạ Đông Lăng không thống khoái, Triệu Thụy liền vui vẻ làm.
“Tốt! Tôi đáp ứng!” Triệu Thụy hơi suy nghĩ một chút rồi lấy khăn ăn lau lau miệng, cười nói.
“Cảm ơn. Ngài cứ từ từ ăn, tôi ở bên ngoài chờ, không quấy rầy.” Vương bá lộ ra nụ cười thành khẩn, cảm ơn rồi lui ra.
Tạ Đông Lăng trong lòng khó chịu, nhưng cũng không dám phát tiết với Vương bá, bèn trút nỗi khó chịu đó lên người Triệu Thụy.
Hắn hung hằng trừng mắt nhìn Triệu Thụy một cái, đút hai tay vào túi, rồi trầm mặt không nói một lời lui ra.
Đám bảo vệ, trợ lí thủ hạ cũng vội vàng theo hắn. Trải qua một màn này, Triệu Thụy, Tôn Tiểu Lan, và cả Lâm Vạn Hòa đều chẳng còn tâm tình gì hưởng thụ mĩ thực trên bàn ăn.
Ba người tùy ý ăn một chút, rồi chuẩn bị kết sổ rời đi.
Vừa ra khỏi phòng đã thấy bác Vương chồng hai tay mỉm cười đứng ngoài cửa.
“Triệu bác sĩ, ngài ăn xong rồi à?”
“Rồi.” Triệu Thụy gật gật đầu “Nãy giờ ông đứng ngoài này sao?”
“Phải vậy rồi.” Vương bá mỉm cười trả lời “Ngài bây giờ có thời gian không?”
“Có. Chúng ta đi xem thử đi.” Triệu Thụy nói.
“Thế thì làm phiền Triệu tiên sinh rồi.” Vương bá nói xong, xoay người dẫn đường.
Triệu Thụy để Tôn Tiểu Lan và Lâm Vạn Hòa tự về nhà, còn mình thì đi theo sau bác Vương.
Rời Phụng Nghi Lâu, hai người ngồi xe đến khách sạn Trung Đình của tập đoàn Trung Đình.
Chủ tịch tập đoàn Trung Đình Tạ Trung Đình, trước mắt đang nằm ở phòng tổng thống trong đại khách sạn năm sao này.
Triệu Thụy thông qua sự kiểm tra nghiêm mật của vệ sĩ, sau khi tiến vào phòng tổng thống, lập tức phát hiện, căn phòng tổng thống nguy nga lộng lẫy này cơ hồ biến thành phòng bệnh trang bị hạng nhất.
Trong phòng đặt rất nhiều dụng cụ y tế cần thiết, bác sĩ y tá mặc đồ trắng khẩn trương đi qua đi lại trong phòng.
Một lão già mặt mày gầy còm, hai má hõm sâu, nằm trên một cái giường lớn, trên người cắm mấy cái ống.
“Đây chính là lão gia của chúng tôi.” Bác Vương nhỏ giọng giới thiệu rồi tiến đến cạnh Tạ Trung Đình, khom người phục sát bên tai lão, nhỏ giọng nói: “Lão gia, tôi thay ngài mời một vị Triệu bác sĩ, nắm giữ y thuật cao minh, ông có cần hắn khám cho không?”
Tạ Trung Đình này giờ nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, dùng ánh mắt đục ngầu nhìn Triệu Thụy một cái rồi gật gật đầu.
Vương bá dường như hiểu rõ ý tứ của lão, xoay người nói với Triệu Thụy: “Triệu bác sĩ, lão gia chúng tôi hi vọng anh giúp ông ấy chẩn đoán, xin mời.”
Nói xong, lui ra sau hai bước, đưa tay làm hiệu mời.
Triệu Thụy đến cạnh Tạ Trung Đình, duỗi hai ngón tay đè lên mạch rồi truyền chân khí vào, bắt đầu kiểm tra tình trạng bên trong thân thể Tạ Trung Đình.
Sau khi cẩn thận kiểm tra một hồi, Triệu Thụy phát hiện, Tạ Trung Đình tịnh không mắc bệnh, mà trúng phải một loại độc mạn tính phi thường ngụy dị!
Loại độc này, với trình độ y học hiện đại, đừng nói trị liệu, thậm chí căn bản không thể nào phát hiện ra, mà biểu hiện ra bên ngoài lại là triệu chứng cảm mạo, có tính lừa gạt cực kì lớn.
Tạ Trung Đình trúng độc đã một tuần, độc tính đã lan khắp toàn thân, sinh mạng còn lại, thậm chí đếm trên đầu ngón tay.
Triệu Thụy hiểu rõ tình trạng của Tạ Trung Đình rồi, trong lòng cũng hiểu rõ cách giải độc.
Thế nhưng, thuốc giải độc này cần nguyên liệu hết sức kì đặc, trong tay hắn đều không có, cần phải đi Thiên Phúc ảo cảnh thu mua.
Triệu Thụy đứng dậy, đang chuẩn bị nói rõ tình huống với bác Vương, Tạ Đông Lăng đột nhiên tiến vào.
“Trung y vọng văn vấn thiết, tây y phải dùng các loại thiết bị kiểm tra. Ngươi bắt mạch, muốn biết chú ta là bệnh gì?” Vừa vào cửa, Tạ Đông Lăng đã khiêu khích nói.
“Không sai. Ta biết rồi.”
“Ồ? Lão gia nhà chúng tôi bị bệnh gì?” Vương bá vội vàng hỏi.
“Tạ tiên sinh căn bản không phải bị bệnh.”
“Không phải bị bệnh?” Trên mặt bác Vương lộ vẻ mù tịt “Vậy là sao?”
“Tạ lão tiên sinh trúng phải một thứ cực độc mãn tính!”
“A! Trúng độc!”
Triệu Thụy vừa nói ra, liền như một tiếng sét nổ vang bên tai mọi người, khiến mặt mọi người đồng thời biến sắc.
Nhất thời, cả phòng yên tĩnh không một tiếng động!
Trúng độc!
Chuyện này làm sao có thể?
Bác sĩ y tá trong phòng này đã tiến hành kiểm tra toàn bộ Tạ Trung Đình, tịnh không phát hiện dấu vết độc tố nào.
Những bác sĩ từng mời về đây, cũng không ai biết Tạ Trung Đình trúng độc.
Làm sao vị bác sĩ trẻ tuổi này mới vừa bắt mạch cho Tạ Trung Đình, đã lập tức xác định, ông ta trúng độc mạn tính?
Đây không phải là quá lỗ mãng võ đoán sao?
Cơ hồ trên mặt mọi người đều lộ vẻ không tin, ánh mắt hướng về Triệu Thụy cũng chứa đầy hoài nghi.
Sau khoảnh khắc yên tĩnh, Tạ Đông Lăng cười lạnh: “Vương bá! Đây là thần y ông mời tới đó hả? Trúng độc? Kết luận nghe sởn tóc gáy này mà cũng dám nói ra! Tôi nói với ông rồi, thằng cha này là giang hồ bịp bợm! Hắn còn muốn moi tiền từ chúng ta nữa!”
Nụ cười mỉm trên mặt bác Vương lúc này cũng hơi ẩn đi, lộ ra thần sắc ngưng trọng, trừng trừng nhìn Triệu Thụy.
Tạ Đông Lăng nghe câu này, cảm thấy thập phần chối tai, không khỏi cau cau mày, mặt hơi trầm xuống.
Hắn khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao đánh giá Triệu Thụy mấy cái, đột nhiên cười lạnh một tiếng, giọng châm chọc:
“Thật phách lối. Không phải là một bác sĩ sao? Lâm cục trưởng coi trọng, còn không biết mình là ai! Nói cho ngươi, nếu ngươi muốn trị liệu cho chú ta, ta cũng không đồng ý! Hừ! Bất quá mới khoảng hai mươi tuổi, trở thành bác sĩ chưa bao lâu, y thuật đến đâu được chứ? Thương Hải nhiều bác sĩ vậy, cũng không thiếu một mình ngươi!”
Lần này hắn nói tương đối gay gắt, châm chích Triệu Thụy đồng thời còn lôi cả Lâm Vạn Hòa vào.
Lâm Vạn Hòa chỉ cảm thấy hết sức lúng túng, hắn vốn muốn nhân cơ hội này vỗ mông ngựa Tạ gia, thuận tiện tạo cho Triệu Thụy một cơ hội kiếm tiền lớn, không ngờ cả Triệu Thụy lẫn Tạ Đông Lăng đều không chịu, làm hắn bị kẹt ở giữa.
Hắn không khỏi hết sức hối hận, sớm biết thế này, vậy thì lúc đầu đừng đề nghị.
Đang lúc lúng túng, một lão già thân mặc đồ tây thẳng băng, đầu đầy tóc bạc, rẽ mọi người đi vào.
Lão đến cạnh Triệu Thụy, đánh giá trên dưới Triệu Thụy một cái, rồi mỉm cười, lịch sự lễ phép khom khom người nói: “Triệu bác sĩ, cậu ấm nhà tôi tuổi trẻ khí thịnh, lời nói khó tránh khỏi không biết nặng nhẹ, ngài ngàn vạn lần đừng để ý.”
Triệu Thụy hơi có chút bất ngờ, không nghĩ ông già này lại làm trái ý Tạ Đông Lăng trước mặt mọi người, bèn lạnh nhạt cười nói: “Chuyện này có gì đáng để ý đâu.”
Sắc mặt Tạ Đông Lăng lại trở nên rất khó coi, hắn hung hăng trừng mắt nhìn lão già một cái, ánh mắt đầy phẫn nộ, nhưng lại mang vài phần cam chịu.
“Bác Vương, ông đây là ý gì?”
Vương bá xoay người, không thấp không cao đáp: “Thiếu gia, bệnh của lão gia đã kéo dài một tuần, bác sĩ cũng mời rồi, thuốc cũng uống rồi, nhưng vẫn không có nửa điểm khởi sắc, trái lại còn dần dần nặng thêm. Cứ như vậy, rất không lạc quan à!
Lâm cục trưởng đã xem trọng Triệu bác sĩ này như vậy, thế, vị Triệu bác sĩ này khẳng định có chỗ hơn người. Tôi cảm thấy, để anh ta khám bệnh cho lão gia, hẳn không có chỗ nào xấu.”
Tạ Đông Lăng nhất thời cứng họng, hắn tuy đầy bụng không vui, nhưng nhất thời cũng không tìm ra lý do phản bác.
Bác Vương đây là tâm phúc của Tạ Trung Đình chú hắn, đã theo chú hắn mấy chục năm, là tùy tùng thân cận.
Tuy bình thường chỉ nhậm chức quản gia, nhưng trong tập đoàn Trung Đình lại có uy vọng cực cao.
Cho dù hắn là cháu ruột của Tạ Trung Đình, nhưng cũng thập phần kiêng dè, không dám hành động độc đoán.
Miễn cưỡng đè nén phẫn nộ trong lòng, hắn hậm hực nói: “Tốt thôi, ông đã kiên trì, vậy cứ làm theo ông đi. Bất quá, tôi cảnh cáo trước, vạn nhất bác sĩ này không thể trị khỏi bệnh cho chú tôi mà còn làm bệnh tình nặng thêm, cho dù ông là lão nhân của Tạ gia, tôi cũng bắt ông chịu trách nhiệm như thường!”
“Đó là tự nhiên.” Vương bá hơi khom khom người, rồi ôn hòa cười với Triệu Thụy, rất cung kính nói: “Triệu bác sĩ, không biết ngài có thể lấy ra chút ít thời gian quý giá, khám bệnh cho lão gia chúng tôi không? Bất luận hiệu quả ra sao, chúng tôi cũng đều trọng tạ.”
Nếu như là Tạ Đông Lăng mở miệng thỉnh cầu, Triệu Thụy cơ hồ không cần nghĩ ngợi, liền cự tuyệt như chém đinh chặt sắt.
Bất quá, bác Vương này đề xuất thỉnh cầu như vậy, lại phải cẩn thận suy nghĩ.
Bởi vì, bác Vương này kính cẩn khiêm tốn, khiến người ta khó lòng cự tuyệt.
Quan trọng hơn là, dường như ý kiến của bác Vương và Tạ Đông Lăng không giống nhau.
Chuyện có thể làm Tạ Đông Lăng không thống khoái, Triệu Thụy liền vui vẻ làm.
“Tốt! Tôi đáp ứng!” Triệu Thụy hơi suy nghĩ một chút rồi lấy khăn ăn lau lau miệng, cười nói.
“Cảm ơn. Ngài cứ từ từ ăn, tôi ở bên ngoài chờ, không quấy rầy.” Vương bá lộ ra nụ cười thành khẩn, cảm ơn rồi lui ra.
Tạ Đông Lăng trong lòng khó chịu, nhưng cũng không dám phát tiết với Vương bá, bèn trút nỗi khó chịu đó lên người Triệu Thụy.
Hắn hung hằng trừng mắt nhìn Triệu Thụy một cái, đút hai tay vào túi, rồi trầm mặt không nói một lời lui ra.
Đám bảo vệ, trợ lí thủ hạ cũng vội vàng theo hắn. Trải qua một màn này, Triệu Thụy, Tôn Tiểu Lan, và cả Lâm Vạn Hòa đều chẳng còn tâm tình gì hưởng thụ mĩ thực trên bàn ăn.
Ba người tùy ý ăn một chút, rồi chuẩn bị kết sổ rời đi.
Vừa ra khỏi phòng đã thấy bác Vương chồng hai tay mỉm cười đứng ngoài cửa.
“Triệu bác sĩ, ngài ăn xong rồi à?”
“Rồi.” Triệu Thụy gật gật đầu “Nãy giờ ông đứng ngoài này sao?”
“Phải vậy rồi.” Vương bá mỉm cười trả lời “Ngài bây giờ có thời gian không?”
“Có. Chúng ta đi xem thử đi.” Triệu Thụy nói.
“Thế thì làm phiền Triệu tiên sinh rồi.” Vương bá nói xong, xoay người dẫn đường.
Triệu Thụy để Tôn Tiểu Lan và Lâm Vạn Hòa tự về nhà, còn mình thì đi theo sau bác Vương.
Rời Phụng Nghi Lâu, hai người ngồi xe đến khách sạn Trung Đình của tập đoàn Trung Đình.
Chủ tịch tập đoàn Trung Đình Tạ Trung Đình, trước mắt đang nằm ở phòng tổng thống trong đại khách sạn năm sao này.
Triệu Thụy thông qua sự kiểm tra nghiêm mật của vệ sĩ, sau khi tiến vào phòng tổng thống, lập tức phát hiện, căn phòng tổng thống nguy nga lộng lẫy này cơ hồ biến thành phòng bệnh trang bị hạng nhất.
Trong phòng đặt rất nhiều dụng cụ y tế cần thiết, bác sĩ y tá mặc đồ trắng khẩn trương đi qua đi lại trong phòng.
Một lão già mặt mày gầy còm, hai má hõm sâu, nằm trên một cái giường lớn, trên người cắm mấy cái ống.
“Đây chính là lão gia của chúng tôi.” Bác Vương nhỏ giọng giới thiệu rồi tiến đến cạnh Tạ Trung Đình, khom người phục sát bên tai lão, nhỏ giọng nói: “Lão gia, tôi thay ngài mời một vị Triệu bác sĩ, nắm giữ y thuật cao minh, ông có cần hắn khám cho không?”
Tạ Trung Đình này giờ nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, dùng ánh mắt đục ngầu nhìn Triệu Thụy một cái rồi gật gật đầu.
Vương bá dường như hiểu rõ ý tứ của lão, xoay người nói với Triệu Thụy: “Triệu bác sĩ, lão gia chúng tôi hi vọng anh giúp ông ấy chẩn đoán, xin mời.”
Nói xong, lui ra sau hai bước, đưa tay làm hiệu mời.
Triệu Thụy đến cạnh Tạ Trung Đình, duỗi hai ngón tay đè lên mạch rồi truyền chân khí vào, bắt đầu kiểm tra tình trạng bên trong thân thể Tạ Trung Đình.
Sau khi cẩn thận kiểm tra một hồi, Triệu Thụy phát hiện, Tạ Trung Đình tịnh không mắc bệnh, mà trúng phải một loại độc mạn tính phi thường ngụy dị!
Loại độc này, với trình độ y học hiện đại, đừng nói trị liệu, thậm chí căn bản không thể nào phát hiện ra, mà biểu hiện ra bên ngoài lại là triệu chứng cảm mạo, có tính lừa gạt cực kì lớn.
Tạ Trung Đình trúng độc đã một tuần, độc tính đã lan khắp toàn thân, sinh mạng còn lại, thậm chí đếm trên đầu ngón tay.
Triệu Thụy hiểu rõ tình trạng của Tạ Trung Đình rồi, trong lòng cũng hiểu rõ cách giải độc.
Thế nhưng, thuốc giải độc này cần nguyên liệu hết sức kì đặc, trong tay hắn đều không có, cần phải đi Thiên Phúc ảo cảnh thu mua.
Triệu Thụy đứng dậy, đang chuẩn bị nói rõ tình huống với bác Vương, Tạ Đông Lăng đột nhiên tiến vào.
“Trung y vọng văn vấn thiết, tây y phải dùng các loại thiết bị kiểm tra. Ngươi bắt mạch, muốn biết chú ta là bệnh gì?” Vừa vào cửa, Tạ Đông Lăng đã khiêu khích nói.
“Không sai. Ta biết rồi.”
“Ồ? Lão gia nhà chúng tôi bị bệnh gì?” Vương bá vội vàng hỏi.
“Tạ tiên sinh căn bản không phải bị bệnh.”
“Không phải bị bệnh?” Trên mặt bác Vương lộ vẻ mù tịt “Vậy là sao?”
“Tạ lão tiên sinh trúng phải một thứ cực độc mãn tính!”
“A! Trúng độc!”
Triệu Thụy vừa nói ra, liền như một tiếng sét nổ vang bên tai mọi người, khiến mặt mọi người đồng thời biến sắc.
Nhất thời, cả phòng yên tĩnh không một tiếng động!
Trúng độc!
Chuyện này làm sao có thể?
Bác sĩ y tá trong phòng này đã tiến hành kiểm tra toàn bộ Tạ Trung Đình, tịnh không phát hiện dấu vết độc tố nào.
Những bác sĩ từng mời về đây, cũng không ai biết Tạ Trung Đình trúng độc.
Làm sao vị bác sĩ trẻ tuổi này mới vừa bắt mạch cho Tạ Trung Đình, đã lập tức xác định, ông ta trúng độc mạn tính?
Đây không phải là quá lỗ mãng võ đoán sao?
Cơ hồ trên mặt mọi người đều lộ vẻ không tin, ánh mắt hướng về Triệu Thụy cũng chứa đầy hoài nghi.
Sau khoảnh khắc yên tĩnh, Tạ Đông Lăng cười lạnh: “Vương bá! Đây là thần y ông mời tới đó hả? Trúng độc? Kết luận nghe sởn tóc gáy này mà cũng dám nói ra! Tôi nói với ông rồi, thằng cha này là giang hồ bịp bợm! Hắn còn muốn moi tiền từ chúng ta nữa!”
Nụ cười mỉm trên mặt bác Vương lúc này cũng hơi ẩn đi, lộ ra thần sắc ngưng trọng, trừng trừng nhìn Triệu Thụy.
/635
|