Kiếm Thánh nhìn chỉ như gần hai mươi tuổi, rất trẻ, đứng trong đóa thanh liên phủ sương, tay vuốt tóc mai, cười nói:
- Ngọc Lam Đại Đế, Đại Kim Bằng Vương, Vương Hầu toàn triều, các ngươi lại đích thân tới đón tiếp tại hạ. Đây là mời khách tới dự tiệc hay muốn lấy độc trị độc đây?
Ngọc Lam Đại Đế và Đại Kim Bằng Vương đều là nhân vật nhất nhì thiên hạ, đồng thời đối mặt với hai người họ, dù có cường đại như Kiếm Thánh thì cũng không thể không cẩn thận.
- Bổn Đế là thành tâm mời Kiếm Thánh các hạ, trong cung quả thực đã chuẩn bị xong vương yến, chỉ đợi Kiếm Thánh tới mà thôi.
Ngọc Lam Đại Đế bình thản nói.
Đóa thanh liên dưới chân Kiếm Thánh dần tan biến, chầm chậm đáp xuống đất, kiểm tra thương thế của Tầm Quân phong chủ. Một cánh tay của Tầm Quân phong chủ đã bị phế, nằm bất tỉnh dưới đất, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.
Kiếm Thánh truyền một đạo nguyên khí vào cơ thể Tầm Quân phong chủ để giữ ổn định thương thế cho hắn, ánh mắt lạnh băng nhìn Ninh Tiểu Xuyên.
Nhưng hắn không động thủ, dù sao thì Ngọc Lam Đại Đế và Đại Kim Bằng Vương cũng đều có mặt ở đây.
- Nếu muốn mở tiệc thì ta có một ý kiến.
Một giọng nói uy nghiêm bá khí vang lên.
Giọng nói ấy vang vọng khiến toàn bộ không khí đều rung chuyển, ngay cả trận pháp hộ thành cũng bị chấn động.
Một đám ma vân đỏ rực bay tới từ phía chân trời khiến cả bầu trời biến sắc, ngay mặt đất cũng phản chiếu màu đỏ giống như có thể tràn ra cả suối máu vậy.
Khung cảnh đột ngột thay đổi, giống như biến thành địa ngục âm u khủng bố.
Lại có cường giả giá lâm.
- Ma Đế cũng tới rồi.
Đại Kim Bằng Vương chắp tay sau lưng, nhìn đám mây màu đỏ máu.
Ma Đế đứng phía trên đám mây đó, trừ Đại Kim Bằng Vương và Ngọc Lam Đại Đế ra, người khác chỉ nhìn thấy một cái ma ảnh khổng lồ mà thôi. Hắn cười lớn:
- Nếu mọi người đều đã tụ tập ở Hoàng thành, chi bằng hãy tới Thiên Cung mở ra “Thiên Nhân luận đạo” một trăm năm một lần này. Ngự Chiêu Nghĩa, Ngự Chính Ngạc, Vũ Văn Lạc, ba ngươi thấy thế nào?
Ngự Chiêu Nghĩa là tên của Ngọc Lam Đại Đế.
Ngự Chính Ngạc là tên của Đại Kim Bằng Vương.
Vũ Văn Lạc là tên của Kiếm Thánh.
Người dám gọi thẳng tên huý của ba người bọn họ, có lẽ chỉ có Ma Đế.
Bốn người đó đại diện cho sức mạnh cấp cao nhất Ngọc Lam Đế quốc, ai cũng có khả năng gây ra tai kiếp, những Võ giả khác trước mặt họ có thể tiếp được một chiêu đã là rất lợi hại rồi.
Kiếm Thánh đứng trên đoá thanh liên, khí chất tựa mây, dung mạo tựa tiên, trên mặt mang một vài phần tiếu ý, nói:
- Tính thời gian thì cũng đã một trăm năm kể từ lần Thiên Nhân luận đạo trước. Nếu Ma Đế đã đề nghị, không biết ý của huynh đệ Ngự gia các ngươi thế nào?
- Từ khi Thiên Đế phi thăng thần giới, Thiên Nhân luận đạo truyền thừa tới nay đã gần vạn năm. Nếu đã một trăm năm thì hôm nay chúng ta hãy luận đạo một chút vậy.
Đại Kim Bằng Vương nói.
Ngọc Lam Đại Đế nói:
- Được, Thiên Nhân luận đạo, cứ theo thiên mệnh. Thắng làm vua, thua làm giặc.
Trong Hoàng thành, Thiên Môn mở ra, từ bên trong bắn ra bạch quang, mở một cánh cổng lớn của thế giới khác.
Ma Đế, Kiếm Thánh, Ngọc Lam Đại Đế, Đại Kim Bằng Vương bay vào trong Thiên Môn, biến mất trong bạch quang.
- Thiến Thiến, nếu phụ vương luận đạo thua, ngươi hãy đưa tộc nhân của Đại Kim Bằng Vương phủ tới Kiếm Các Hầu phủ xin giúp đỡ. Thiên hạ bây giờ có lẽ chỉ có Ninh Tiểu Xuyên mới giúp được ngươi.
Trước khi vào Thiên Môn, Đại Kim Bằng Vương truyền một đạo tâm thần vào tai Ngự Thiến Thiến.
Ngự Thiến Thiến khựng người, ngón tay siết chặt lại nhìn về phía Thiên Môn.
- Thiến Thiến yên tâm, tu vi của Vương gia ở đỉnh cao như vậy, dù có luận đạo bất lợi thì cũng không khó để rút lui an toàn.
Ninh Tiểu Xuyên biết vừa rồi Đại Kim Bằng Vương truyền tin tức cho Ngự Thiến Thiến, đại khái đoán được Đại Kim Bằng Vương đang sắp xếp hậu sự, vì thế mới lên tiếng an ủi.
Ngự Thiến Thiến lắc đầu, tâm sự nặng nề nói:
- Khi luận đạo bắt đầu thì nghĩa là chỉ có một người có thể sống sót rời khỏi Thiên Cung. Những người khác đều trở thành bậc thang cho người cuối cùng thăng cấp Thiên Nhân Cảnh.
Ngự Thanh cũng lo lắng:
- Đúng vậy, Thiên Nhân luận đạo chỉ có một người đoạt được đạo quả cuối cùng, những người khác đều chỉ có thể thành tấm lót đường.
Thiên Nhân luận đạo có lịch sử tồn tại còn lâu đời hơn Ngọc Lam Đế quốc chục lần.
Cách mỗi trăm năm tổ chức một lần luận đạo, chỉ những nhân vật đỉnh cấp của Ngọc Lam Đế quốc mới có tư cách tham gia.
Người thắng trong luận đạo có thể thăng cấp lên Thiên Nhân Cảnh.
Còn người thua sẽ bị người thắng đoạt đi đạo quả, cuối cùng mất mạng.
Người thắng của lần Thiên Nhân luận đạo trước chính là Học Cung Chi Chủ. Học Cung Chi Chủ cũng là thông qua trận chiến này mà đạt tới Thiên Nhân Cảnh, trở thành đệ nhất nhân của Ngọc Lam Đế quốc.
- Bốn người tham gia luận đạo mà chỉ có một người sống. Cái giá phải trả lớn như vậy tại sao họ còn tham gia?
Lan Phỉ công chúa tiến lại.
Ninh Tiểu Xuyên trầm tư một lúc, ánh mắt sắc bén nói:
- Tín niệm, tín niệm với việc theo đuổi cực cảnh võ đạo. Tu vi đạt tới tầng thứ của họ, muốn tiến bộ hơn nữa rất khó, thậm chí cả đời cũng chỉ dừng lại ở tầng thứ đó. Chỉ có Thiên Nhân luận đạo mới có thể khiến tu vi của họ đột phá cực cảnh. Nếu là họ ta cũng sẽ toàn lực tham chiến. Dù có bỏ mạng cũng coi như hạ màn một cách huy hoàng, cả đời không hối tiếc.
Ngự Thiến Thiến vẫn chau mày, môi mím chặt lại.
Ninh Tiểu Xuyên nhận ra Ngự Thiến Thiến có tâm sự, an ủi nói:
- Thiến Thiến, tu vi của Vương gia hiện chỉ dưới Thiên Nhân Cảnh, giao thủ với mấy người Ma Đế, Kiếm Thánh cũng có năm phần chiến thắng.
Ngự Thiến Thiến lắc đầu, nói:
- Không phải, không phải, đều tại ta, tại ta hết…
- Rốt cuộc sao vậy?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Ngự Thiến Thiến ngẩng lên, hai mắt lưng tròng nhìn Ninh Tiểu Xuyên:
- Nửa tháng trước, Bạch Ly lão tổ từng tới Hoàng thành muốn lấy mạng ngươi. Ta xin phụ vương buộc nó rời đi. Khi trở về phụ vương đã bị thương. Phụ vương nói Bạch Ly lão tổ bị thương nặng hơn, đã bỏ đi rồi.
- Bạch Ly lão tổ đến Hoàng thành thật?
Ninh Tiểu Xuyên giật mình.
Bạch Ly lão tổ là cửu phẩm huyền thú duy nhất của Ngọc Lam Đế quốc, có thể gọi là vô địch dưới Thiên Nhân cảnh.
Sau khi giết Bạch Ly thiếu chủ, Ninh Tiểu Xuyên đã đoán chắc chắn Bạch Ly lão tổ sẽ tìm hắn báo thù, chẳng qua không thấy Bạch Ly lão tổ xuất hiện nên hắn tưởng mình vận khí tốt, cho rằng Bạch Ly lão tổ không biết Bạch Ly thiếu chủ đã chết trong tay hắn.
Thì ra không phải hắn vận khí tốt mà là Bạch Ly lão tổ đã bị Đại Kim Bằng Vương đuổi đi.
Ngự Thiến Thiến cay đắng nói:
- Vừa rồi phụ vương trước khi vào Thiên Môn đã truyền tin cho ta. Ta cảm thấy phụ vương đang dặn dò hậu sự. Thương thế của người chắc chắn chưa lành, người không có khả năng chiến thắng…hu hu…
Ngự Thiến Thiến tự trách bản thân rất nhiều, nếu không phải nàng cầu xin phụ vương đối phó với Bạch Ly lão tổ thì người sẽ không bị thương. Nếu Đại Kim Bằng Vương không bị thương thì cũng sẽ không bị bất lợi trong khi luận đạo.
Cao thủ đỉnh cấp luận đạo, dù chỉ xuất hiện sơ hở về tâm lý cũng sẽ thành nhược điểm chí mạng.
Ninh Tiểu Xuyên hít sâu một hơi, cũng không biết phải nói gì, đưa tay gạt nước mắt nơi khoé mắt cho Ngự Thiến Thiến, an ủi:
- Thiến Thiến, ngươi yên tâm, ngươi còn có ta, chỉ cần ta còn thì không ai có thể làm hại phụ vương ngươi… Sẽ không có chuyện gì đâu.
Món ân tình này phải trả thế nào đây?
Ngự Thiến Thiến gật đầu, tiếng khóc cũng nhỏ dần.
- Thánh Thượng và Vương gia đều vào Thần Cung luận đạo rồi, vậy cục thế trong Hoàng thành sẽ do ai quyết định? Không phải là để Thái Tử đấy chứ?
Ngự Thanh gãi mũi nghĩ bụng. Nếu để Thái Tử chủ trì đại cục thì chắc chắn Ngọc Lam Đế quốc sẽ hỏng bét.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ngọc Lam Đại Đế và Vương gia đều là người suy nghĩ kín kẽ, trước khi đi chắc chắn đã có an bài. Ta đoán người chủ trì đại cục sẽ là một trong ba vị Vương gia còn lại.
Trong thành, người được phong vương không ít, nhưng quyền thế lớn nhất, tu vi cao nhất chỉ có bốn vị thế tập vương: Đại Kim Bằng Vương, Thần Long Vương, Khổng Tước Minh Vương và Kỳ Lân Vương.
Boong boong boong…
Trong Đế cung vang lên chín tiếng chuông.
Mười tám vị Long Tượng Thần Võ cưỡi tọa kỵ lao tới như bay, mặt đất chấn động rung chuyển dữ dội.
Một vị Long Tượng Thần Võ nhảy xuống khỏi lưng Long Tượng, cúi người, giọng nói vang vọng:
- Khổng Tước Minh Vương có lệnh, tuyên triệu các vị Vương Hầu tiến cung nghị sự. Ninh Tiểu Xuyên, Thiến Thiến quận chúa, Vương gia cũng mời hai vị tiến cung tham gia nghị sự.
Tất cả mọi người đều hiểu, thì ra Khổng Tước Minh Vương thần bí nhất sẽ chủ trì đại cục trong Hoàng thành.
Nếu Ngọc Lam Đại Đế và Đại Kim Bằng Vương đều không thể ra khỏi Thiên Cung thì Đại Đế kế nhiệm chính là Khổng Tước Minh Vương rồi.
- Khổng Tước Minh Vương.
Đồng tử Ninh Tiểu Xuyên hơi co lại, nhưng cũng không quá ngạc nhiên.
Để Khổng Tước Minh Vương tạm thời quản lý Hoàng thành thật ra cũng nằm trong điều Ninh Tiểu Xuyên dự liệu.
Phải biết bốn mươi năm trước Khổng Tước Minh Vương được xưng tụng là nữ tử đẹp nhất thiên hạ, thậm chí vì nguyên nhân này mà khiến Vạn Âm Tiên Hậu ghi hận.
Vạn Âm Tiên Hậu đích thân tới Hoàng thành so cao thấp với Khổng Tước Minh Vương, tuy cuối cùng Khổng Tước Minh Vương thua Vạn Âm Tiên Hậu một chiêu và phải tự huỷ dung, sau đó ẩn mình bốn mươi năm không giao đấu với ai nữa. Nhưng với một nữ nhân mà nói, nếu mất đi dung nhan thì không phải càng có thể chuyên tâm hơn vào võ đạo hay sao?
Nay tu vi của Khổng Tước Minh Vương cao đến mức nào, có lẽ chỉ có Đại Kim Bằng Vương và Ngọc Lam Đại Đế mới biết được.
Tất cả mọi người đều vội tới Đế cung.
Đến Đế cung nghị sự chẳng phải gì khác ngoài việc bàn xem làm thế nào đánh lui phản quân, làm thế nào bài binh bố trận, làm thế nào khống chế trận pháp hộ thành…
Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thiến Thiến là tiểu bối, chỉ đứng một bên nghe, các Vương Hầu trong triều đương nhiên sẽ sắp xếp mọi việc, không cần họ lo lắng. Để họ tham gia chỉ là đại diện cho Kiếm Các Hầu Phủ và Đại Kim Bằng Vương Phủ mà thôi.
Sau khi bố trí xong mọi việc, mọi người đều gấp gáp rời Đế cung trở về phủ, bắt đầu chuẩn bị đối sách.
Ninh Tiểu Xuyên từ biệt Ngự Thiến Thiến xong cũng trở về Kiếm Các Hầu Phủ.
- Ngọc Lam Đại Đế, Đại Kim Bằng Vương, Vương Hầu toàn triều, các ngươi lại đích thân tới đón tiếp tại hạ. Đây là mời khách tới dự tiệc hay muốn lấy độc trị độc đây?
Ngọc Lam Đại Đế và Đại Kim Bằng Vương đều là nhân vật nhất nhì thiên hạ, đồng thời đối mặt với hai người họ, dù có cường đại như Kiếm Thánh thì cũng không thể không cẩn thận.
- Bổn Đế là thành tâm mời Kiếm Thánh các hạ, trong cung quả thực đã chuẩn bị xong vương yến, chỉ đợi Kiếm Thánh tới mà thôi.
Ngọc Lam Đại Đế bình thản nói.
Đóa thanh liên dưới chân Kiếm Thánh dần tan biến, chầm chậm đáp xuống đất, kiểm tra thương thế của Tầm Quân phong chủ. Một cánh tay của Tầm Quân phong chủ đã bị phế, nằm bất tỉnh dưới đất, sắc mặt tái nhợt đến cực điểm.
Kiếm Thánh truyền một đạo nguyên khí vào cơ thể Tầm Quân phong chủ để giữ ổn định thương thế cho hắn, ánh mắt lạnh băng nhìn Ninh Tiểu Xuyên.
Nhưng hắn không động thủ, dù sao thì Ngọc Lam Đại Đế và Đại Kim Bằng Vương cũng đều có mặt ở đây.
- Nếu muốn mở tiệc thì ta có một ý kiến.
Một giọng nói uy nghiêm bá khí vang lên.
Giọng nói ấy vang vọng khiến toàn bộ không khí đều rung chuyển, ngay cả trận pháp hộ thành cũng bị chấn động.
Một đám ma vân đỏ rực bay tới từ phía chân trời khiến cả bầu trời biến sắc, ngay mặt đất cũng phản chiếu màu đỏ giống như có thể tràn ra cả suối máu vậy.
Khung cảnh đột ngột thay đổi, giống như biến thành địa ngục âm u khủng bố.
Lại có cường giả giá lâm.
- Ma Đế cũng tới rồi.
Đại Kim Bằng Vương chắp tay sau lưng, nhìn đám mây màu đỏ máu.
Ma Đế đứng phía trên đám mây đó, trừ Đại Kim Bằng Vương và Ngọc Lam Đại Đế ra, người khác chỉ nhìn thấy một cái ma ảnh khổng lồ mà thôi. Hắn cười lớn:
- Nếu mọi người đều đã tụ tập ở Hoàng thành, chi bằng hãy tới Thiên Cung mở ra “Thiên Nhân luận đạo” một trăm năm một lần này. Ngự Chiêu Nghĩa, Ngự Chính Ngạc, Vũ Văn Lạc, ba ngươi thấy thế nào?
Ngự Chiêu Nghĩa là tên của Ngọc Lam Đại Đế.
Ngự Chính Ngạc là tên của Đại Kim Bằng Vương.
Vũ Văn Lạc là tên của Kiếm Thánh.
Người dám gọi thẳng tên huý của ba người bọn họ, có lẽ chỉ có Ma Đế.
Bốn người đó đại diện cho sức mạnh cấp cao nhất Ngọc Lam Đế quốc, ai cũng có khả năng gây ra tai kiếp, những Võ giả khác trước mặt họ có thể tiếp được một chiêu đã là rất lợi hại rồi.
Kiếm Thánh đứng trên đoá thanh liên, khí chất tựa mây, dung mạo tựa tiên, trên mặt mang một vài phần tiếu ý, nói:
- Tính thời gian thì cũng đã một trăm năm kể từ lần Thiên Nhân luận đạo trước. Nếu Ma Đế đã đề nghị, không biết ý của huynh đệ Ngự gia các ngươi thế nào?
- Từ khi Thiên Đế phi thăng thần giới, Thiên Nhân luận đạo truyền thừa tới nay đã gần vạn năm. Nếu đã một trăm năm thì hôm nay chúng ta hãy luận đạo một chút vậy.
Đại Kim Bằng Vương nói.
Ngọc Lam Đại Đế nói:
- Được, Thiên Nhân luận đạo, cứ theo thiên mệnh. Thắng làm vua, thua làm giặc.
Trong Hoàng thành, Thiên Môn mở ra, từ bên trong bắn ra bạch quang, mở một cánh cổng lớn của thế giới khác.
Ma Đế, Kiếm Thánh, Ngọc Lam Đại Đế, Đại Kim Bằng Vương bay vào trong Thiên Môn, biến mất trong bạch quang.
- Thiến Thiến, nếu phụ vương luận đạo thua, ngươi hãy đưa tộc nhân của Đại Kim Bằng Vương phủ tới Kiếm Các Hầu phủ xin giúp đỡ. Thiên hạ bây giờ có lẽ chỉ có Ninh Tiểu Xuyên mới giúp được ngươi.
Trước khi vào Thiên Môn, Đại Kim Bằng Vương truyền một đạo tâm thần vào tai Ngự Thiến Thiến.
Ngự Thiến Thiến khựng người, ngón tay siết chặt lại nhìn về phía Thiên Môn.
- Thiến Thiến yên tâm, tu vi của Vương gia ở đỉnh cao như vậy, dù có luận đạo bất lợi thì cũng không khó để rút lui an toàn.
Ninh Tiểu Xuyên biết vừa rồi Đại Kim Bằng Vương truyền tin tức cho Ngự Thiến Thiến, đại khái đoán được Đại Kim Bằng Vương đang sắp xếp hậu sự, vì thế mới lên tiếng an ủi.
Ngự Thiến Thiến lắc đầu, tâm sự nặng nề nói:
- Khi luận đạo bắt đầu thì nghĩa là chỉ có một người có thể sống sót rời khỏi Thiên Cung. Những người khác đều trở thành bậc thang cho người cuối cùng thăng cấp Thiên Nhân Cảnh.
Ngự Thanh cũng lo lắng:
- Đúng vậy, Thiên Nhân luận đạo chỉ có một người đoạt được đạo quả cuối cùng, những người khác đều chỉ có thể thành tấm lót đường.
Thiên Nhân luận đạo có lịch sử tồn tại còn lâu đời hơn Ngọc Lam Đế quốc chục lần.
Cách mỗi trăm năm tổ chức một lần luận đạo, chỉ những nhân vật đỉnh cấp của Ngọc Lam Đế quốc mới có tư cách tham gia.
Người thắng trong luận đạo có thể thăng cấp lên Thiên Nhân Cảnh.
Còn người thua sẽ bị người thắng đoạt đi đạo quả, cuối cùng mất mạng.
Người thắng của lần Thiên Nhân luận đạo trước chính là Học Cung Chi Chủ. Học Cung Chi Chủ cũng là thông qua trận chiến này mà đạt tới Thiên Nhân Cảnh, trở thành đệ nhất nhân của Ngọc Lam Đế quốc.
- Bốn người tham gia luận đạo mà chỉ có một người sống. Cái giá phải trả lớn như vậy tại sao họ còn tham gia?
Lan Phỉ công chúa tiến lại.
Ninh Tiểu Xuyên trầm tư một lúc, ánh mắt sắc bén nói:
- Tín niệm, tín niệm với việc theo đuổi cực cảnh võ đạo. Tu vi đạt tới tầng thứ của họ, muốn tiến bộ hơn nữa rất khó, thậm chí cả đời cũng chỉ dừng lại ở tầng thứ đó. Chỉ có Thiên Nhân luận đạo mới có thể khiến tu vi của họ đột phá cực cảnh. Nếu là họ ta cũng sẽ toàn lực tham chiến. Dù có bỏ mạng cũng coi như hạ màn một cách huy hoàng, cả đời không hối tiếc.
Ngự Thiến Thiến vẫn chau mày, môi mím chặt lại.
Ninh Tiểu Xuyên nhận ra Ngự Thiến Thiến có tâm sự, an ủi nói:
- Thiến Thiến, tu vi của Vương gia hiện chỉ dưới Thiên Nhân Cảnh, giao thủ với mấy người Ma Đế, Kiếm Thánh cũng có năm phần chiến thắng.
Ngự Thiến Thiến lắc đầu, nói:
- Không phải, không phải, đều tại ta, tại ta hết…
- Rốt cuộc sao vậy?
Ninh Tiểu Xuyên hỏi.
Ngự Thiến Thiến ngẩng lên, hai mắt lưng tròng nhìn Ninh Tiểu Xuyên:
- Nửa tháng trước, Bạch Ly lão tổ từng tới Hoàng thành muốn lấy mạng ngươi. Ta xin phụ vương buộc nó rời đi. Khi trở về phụ vương đã bị thương. Phụ vương nói Bạch Ly lão tổ bị thương nặng hơn, đã bỏ đi rồi.
- Bạch Ly lão tổ đến Hoàng thành thật?
Ninh Tiểu Xuyên giật mình.
Bạch Ly lão tổ là cửu phẩm huyền thú duy nhất của Ngọc Lam Đế quốc, có thể gọi là vô địch dưới Thiên Nhân cảnh.
Sau khi giết Bạch Ly thiếu chủ, Ninh Tiểu Xuyên đã đoán chắc chắn Bạch Ly lão tổ sẽ tìm hắn báo thù, chẳng qua không thấy Bạch Ly lão tổ xuất hiện nên hắn tưởng mình vận khí tốt, cho rằng Bạch Ly lão tổ không biết Bạch Ly thiếu chủ đã chết trong tay hắn.
Thì ra không phải hắn vận khí tốt mà là Bạch Ly lão tổ đã bị Đại Kim Bằng Vương đuổi đi.
Ngự Thiến Thiến cay đắng nói:
- Vừa rồi phụ vương trước khi vào Thiên Môn đã truyền tin cho ta. Ta cảm thấy phụ vương đang dặn dò hậu sự. Thương thế của người chắc chắn chưa lành, người không có khả năng chiến thắng…hu hu…
Ngự Thiến Thiến tự trách bản thân rất nhiều, nếu không phải nàng cầu xin phụ vương đối phó với Bạch Ly lão tổ thì người sẽ không bị thương. Nếu Đại Kim Bằng Vương không bị thương thì cũng sẽ không bị bất lợi trong khi luận đạo.
Cao thủ đỉnh cấp luận đạo, dù chỉ xuất hiện sơ hở về tâm lý cũng sẽ thành nhược điểm chí mạng.
Ninh Tiểu Xuyên hít sâu một hơi, cũng không biết phải nói gì, đưa tay gạt nước mắt nơi khoé mắt cho Ngự Thiến Thiến, an ủi:
- Thiến Thiến, ngươi yên tâm, ngươi còn có ta, chỉ cần ta còn thì không ai có thể làm hại phụ vương ngươi… Sẽ không có chuyện gì đâu.
Món ân tình này phải trả thế nào đây?
Ngự Thiến Thiến gật đầu, tiếng khóc cũng nhỏ dần.
- Thánh Thượng và Vương gia đều vào Thần Cung luận đạo rồi, vậy cục thế trong Hoàng thành sẽ do ai quyết định? Không phải là để Thái Tử đấy chứ?
Ngự Thanh gãi mũi nghĩ bụng. Nếu để Thái Tử chủ trì đại cục thì chắc chắn Ngọc Lam Đế quốc sẽ hỏng bét.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ngọc Lam Đại Đế và Vương gia đều là người suy nghĩ kín kẽ, trước khi đi chắc chắn đã có an bài. Ta đoán người chủ trì đại cục sẽ là một trong ba vị Vương gia còn lại.
Trong thành, người được phong vương không ít, nhưng quyền thế lớn nhất, tu vi cao nhất chỉ có bốn vị thế tập vương: Đại Kim Bằng Vương, Thần Long Vương, Khổng Tước Minh Vương và Kỳ Lân Vương.
Boong boong boong…
Trong Đế cung vang lên chín tiếng chuông.
Mười tám vị Long Tượng Thần Võ cưỡi tọa kỵ lao tới như bay, mặt đất chấn động rung chuyển dữ dội.
Một vị Long Tượng Thần Võ nhảy xuống khỏi lưng Long Tượng, cúi người, giọng nói vang vọng:
- Khổng Tước Minh Vương có lệnh, tuyên triệu các vị Vương Hầu tiến cung nghị sự. Ninh Tiểu Xuyên, Thiến Thiến quận chúa, Vương gia cũng mời hai vị tiến cung tham gia nghị sự.
Tất cả mọi người đều hiểu, thì ra Khổng Tước Minh Vương thần bí nhất sẽ chủ trì đại cục trong Hoàng thành.
Nếu Ngọc Lam Đại Đế và Đại Kim Bằng Vương đều không thể ra khỏi Thiên Cung thì Đại Đế kế nhiệm chính là Khổng Tước Minh Vương rồi.
- Khổng Tước Minh Vương.
Đồng tử Ninh Tiểu Xuyên hơi co lại, nhưng cũng không quá ngạc nhiên.
Để Khổng Tước Minh Vương tạm thời quản lý Hoàng thành thật ra cũng nằm trong điều Ninh Tiểu Xuyên dự liệu.
Phải biết bốn mươi năm trước Khổng Tước Minh Vương được xưng tụng là nữ tử đẹp nhất thiên hạ, thậm chí vì nguyên nhân này mà khiến Vạn Âm Tiên Hậu ghi hận.
Vạn Âm Tiên Hậu đích thân tới Hoàng thành so cao thấp với Khổng Tước Minh Vương, tuy cuối cùng Khổng Tước Minh Vương thua Vạn Âm Tiên Hậu một chiêu và phải tự huỷ dung, sau đó ẩn mình bốn mươi năm không giao đấu với ai nữa. Nhưng với một nữ nhân mà nói, nếu mất đi dung nhan thì không phải càng có thể chuyên tâm hơn vào võ đạo hay sao?
Nay tu vi của Khổng Tước Minh Vương cao đến mức nào, có lẽ chỉ có Đại Kim Bằng Vương và Ngọc Lam Đại Đế mới biết được.
Tất cả mọi người đều vội tới Đế cung.
Đến Đế cung nghị sự chẳng phải gì khác ngoài việc bàn xem làm thế nào đánh lui phản quân, làm thế nào bài binh bố trận, làm thế nào khống chế trận pháp hộ thành…
Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thiến Thiến là tiểu bối, chỉ đứng một bên nghe, các Vương Hầu trong triều đương nhiên sẽ sắp xếp mọi việc, không cần họ lo lắng. Để họ tham gia chỉ là đại diện cho Kiếm Các Hầu Phủ và Đại Kim Bằng Vương Phủ mà thôi.
Sau khi bố trí xong mọi việc, mọi người đều gấp gáp rời Đế cung trở về phủ, bắt đầu chuẩn bị đối sách.
Ninh Tiểu Xuyên từ biệt Ngự Thiến Thiến xong cũng trở về Kiếm Các Hầu Phủ.
/1434
|