Làm tiểu thấu quen rồi có một điều tốt chính là, buổi tối trở về phủ mặc dù cửa đã đóng rồi, ta cũng có thể tìm được con đường khác để mà vào trong.
Dưới chân tường, ta kéo váy lên, cột lại thành một cái kết (*kết: nút thắt) bên thắt lưng, sau đó bắt đầu áp dụng động tác trèo tường. Còn nhớ trước kia mỗi lần cùng Cầm trộm đồ đi ra, hắn dù sao vẫn có thể mang theo ta “vèo” một cái bay lên trời, rồi sau đó lại “vèo” một cái đáp xuống đất, căn bản không cần giống như ta phải trèo lên trèo xuống như vậy.
“Ui da!” Ai lại thiếu đạo đức thế này, ở trên tường mà dựng nhiều miếng ngói vỡ đến như vậy? Ta nhìn nhìn miệng vết thương trên tay, cách bố trí phòng trộm ở nơi này xem ra cũng không tệ lắm! Ta uốn éo thân mình, nhảy xuống đất.
Băng qua hoa viên, ta rón ra rón rén mà lần mò tìm kiếm phòng của mình, muốn xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra leo lên giường ngủ một giấc. Ai biết được khi ta vừa vào tới cửa, cái lưng liền truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, có cái gì đó rắn chắc như hạt mưa giáng xuống trên đầu trên người ta, đồng thời bên tai ta vang lên tiếng la vừa sợ lại vừa hoảng của Tiểu Thúy: “Ta đánh chết ngươi, đồ tiểu thấu đáng chết, ta đánh chết ngươi, đồ tiểu thấu đáng chết. . . . . .”
“Đừng đánh, đừng đánh ! Đau chết ta, ui da, cái thắt lưng của ta. . . . . .”
“Tiểu thư? Aaa! Tiểu thư sao lại là cô, tiểu thư cuối cùng cô đã trở về, em cứ tưởng cô bị mấy tên tiểu thấu kia ức hiếp rồi chứ, em lại không dám nói cho lão gia biết, cô suốt cả ngày hôm nay không trở về, nếu cô xảy ra chuyện gì, Tiểu Thúy, Tiểu Thúy không sống được nữa!” Tiểu Thúy vừa nghe ra tiếng của ta, vội ném cây gậy qua một bên, ôm lấy ta liền khóc.
Ta đau đến nỗi phải cắn răng chịu đựng, trong lòng thầm hô xui xẻo. Rõ là cống ngầm lật thuyền mà! Như thế nào mỗi lần ta thất thủ đều ở ngay tại phòng của Ngọc đại tiểu thư hử?
“Tiểu thư, hôm nay khi lão gia hồi phủ có căn dặn, nói rằng vào sinh thần mười sáu tuổi của cô, hôm đó quý phủ sẽ mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan. Cô đến lúc đó nhất định phải tham gia, lão gia vốn muốn tìm cô nói việc này, em đành phải nói rằng cô đã ngủ rồi.” Tiểu Thúy hầu hạ ta lên giường, nói.
“Ngày sinh thần của ta thì liên quan gì tới văn võ bá quan hả?”
“Tiểu thư, ý tứ của lão gia cô cũng không phải là không rõ. Hoàng hậu qua đời sớm, cho nên vị trí đứng đầu hậu cung vẫn luôn để trống, nếu tại bữa tiệc lần này tiểu thư có thể trổ hết tài năng, được Hoàng Thượng xem trọng, với địa vị của lão gia chúng ta, cô rất có thể lên làm hoàng hậu đó! Và nếu có thể sinh ra một hoàng tử, vậy đứa bé ấy nhất định sẽ là thái tử, cô về sau. . . . . .”
Ta nhất định sẽ cố gắng thể hiện thật kém cỏi, vì không muốn bi thảm cùng một ông lão năm mươi tuổi sinh hài tử, ta phải nỗ lực thể hiện tất cả mặt xấu! Nếu ta mà làm hoàng hậu, phỏng chừng thế giới này sẽ rơi vào cảnh ngộ bất hạnh bi thảm nhất trần gian! Nghe nói cái lão hoàng đế kia đứa con nhỏ nhất cũng lớn hơn so với ta, muốn ta sinh cho lão một hài tử, ta thà rằng đi làm ni cô!
“Có điều lão gia nói rằng, ngày đó Tề Vương cũng tới.” Tiểu Thúy dường như đang lo lắng cái gì.
Tề Vương, nghe tên dường như có vẻ rất lợi hại. Ở Kỳ triều, Vương gia phân ra gồm Thân Vương và Quận Vương, chỉ có phong hào một chữ đều là Thân Vương. Nói như vậy Tề Vương này, là ruột thịt của Hoàng Đế?
“Tề Vương Nam Cung Diệp là tứ hoàng tử của đương kim Thánh Thượng, tuy rằng tuổi còn trẻ, mẫu phi lại xuất thân thấp hèn , nhưng lại luôn được sủng ái yêu thương nhất. Hắn vẫn không tán thành việc Hoàng Thượng phong hậu, em e là hắn sẽ mượn cơ hội này làm khó tiểu thư, ảnh hưởng đến biểu hiện của tiểu thư.”
Vậy thật tốt quá! Cứ làm khó ta đi, để ta không phải làm hoàng hậu nữa, ta sẽ cám ơn hắn cả đời.
“Tề Vương hành sự thủ đoạn độc ác, văn võ bá quan cũng không dám dây đến hắn. Tiểu thư cô ngàn vạn lần phải cẩn thận, nghe nói đắc tội với hắn, đều không có kết cục tốt. Tất cả mọi người đều nói Tề Vương tính tình kỳ quái, tính cách tàn nhẫn, ở chung không tốt. Nhưng mà hắn lại tài trí hơn người, là nhân tài trong vạn người, không như Tần Vương điện hạ bất học vô thuật (*bất học vô thuật: bất tài kém cỏi). . . . . . Tiểu thư, tiểu thư! Sao lại ngủ rồi. . . . . .” Tiểu Thúy giận dữ nói.
Ta nhắm mắt lại giả bộ ngủ, ai là Hoàng Đế ai là Vương gia với ta một chút quan hệ đều không có, dù sao ta không sợ trời không sợ đất, thật sự không được cùng lắm thì chạy trốn, trở về tiếp tục làm tên khất cái của ta!
Canh năm, trong viện cực kỳ im lặng. Trong bóng đêm, ánh nến khẽ lay động soi cái bóng cao vút hoà lẫn chút yếu ớt lên trên cửa hiên. Trong không khí mang theo hơi ẩm ướt trước buổi sáng sớm, màn sương của bình minh khiến cho bóng đêm không còn thuần khiết như lúc ban đầu, bóng tối cũng bị đánh tan đi vài phần. Gió mát se lạnh, sương mù dày đặt trên nhánh hoa gầy, một chiếc xích đu trống không miễn cưỡng mà đu đưa trong làn gió nhẹ, ở sân trong nhìn qua càng thấy lạnh lẽo.
Ngày tốt cảnh đẹp nề hà gì thời gian, đúng là thời điểm bận rộn của tiểu thấu mà! Đa số mọi người đều cho rằng tiểu thấu trộm đồ đều vào đêm khuya, thật là không chuyên nghiệp, làm nghề của chúng ta, thời gian hành động tốt nhất chính là trước lúc bình minh, đây là thời điểm mà mọi người ngủ ngon nhất, rất tốt để xuống tay. Ta trên người mang theo miếng thịt nát —— đây là đạo cụ chuẩn bị sẵn dùng để ứng phó với chó canh cửa —— trèo tường ra khỏi Ngọc phủ. Lần này ta đặc biệt cẩn thận, tránh được mấy miếng ngói nát trên tường.
Thành Trường An trước bình minh mang theo một tia nghiêm trang đè nén, từ khi Kỳ triều khai triều tới nay, nơi này không khí đều trầm lặng như vậy. Ta xem như mình là người từng trải hành tẩu giang hồ, trộm đồ ở nhiều nơi như vậy, phát giác nơi hôm nay mà ta đặt chân chính là nơi trộm đồ tốt nhất. Thành Dương Châu ca múa mừng cảnh thái bình, đèn sáng suốt đêm, nơi nơi mọi người đều không ngủ được, muốn động thủ cũng không dễ dàng; Yến Kinh lại đề phòng nghiêm ngặt, trọng binh (*trọng binh: quân đội hùng hậu) trấn thủ, xem như là yếu địa quân sự, cũng không tốt để xuống tay. Chỉ có thành Trường An này, ban đêm nhà nhà đóng cửa tắt đèn, là vùng đất trù phú tuyệt vời để ta ra tay.
Đây là lần đầu tiên sau khi ta hoàn hồn làm việc trở lại, tiếp tục nghề cũ gợi lên cho ta cảm giác thân thiết vô cùng. Tiến đến mục tiêu của đêm đầu tiên. . . . . . Hắc hắc, nhân lúc bóng đêm còn dày đặc, ta lập tức đi đến hiệu cầm đồ phía tây.
Hiệu cầm đồ này ta quan sát nó cũng không phải ngày một ngày hai, nó ở thành Trường An được xem là cửa hiệu lâu đời có uy tín nhất, theo lời đồng đạo nói bên trong có rất nhiều mặt hàng tốt cầm vào sẽ để lại vân tay, tất cả đều là những vật hiếm lạ ngay cả chúng ta cũng chưa thấy qua. Trước lúc chưa “chết” ta đã muốn đến viếng thăm thử chỗ này, cuối cùng lại không có cơ hội. Mà lần này. . . . . . lần này, ta là vì nguyên nhân quan trọng hơn mới đến.
Phải nói đây không hổ là cửa hiệu lâu đời, công nghệ khoá cửa của hiệu cầm đồ thật phức tạp, có điều việc này không làm khó được ta. Ta tháo trâm cài đầu xuống khảy khảy một hồi, đơn giản dễ dàng mà mở khóa. Đẩy cửa ra, một hương vị cổ xưa như có như không nhẹ nhàng lùa đến, ta hít một hơi thật sâu, nơi này có tiếng như vậy khiến người ta cho rằng đồ vật đáng giá không ít. Nhưng mà. . . . . . Ta muốn tìm món đồ đó thì phải tìm ở đâu? “Thức Cầm”, ta trong miệng khẽ niệm hai chữ kia, bắt đầu tìm kiếm ngọc bội bị tên kia đem đi cầm.
Khá lắm! Trong cái hiệu cầm đồ chết tiệt này cư nhiên có nhiều rổ ngọc bội như vậy! Ta ở trong mấy cái rổ trúc mà lục tới lục lui, cuối cùng đem trang sức nè bội sức nè toàn bộ đổ hết xuống đất, rốt cuộc lúc này mới tìm được miếng ngọc bội có khắc hai chữ ‘Thức Cầm’ kia. Ta đắc ý mà đem ngọc chà chà trên người, nắm chặt trong tay liền muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên cảm thấy không có lời, liền quay trở lại gom hết mớ bảo vật có hình dạng na ná nhau ở dưới đất nhét vào trong ngực —— vất vả đến đây một chuyến, bỏ đi như vậy ta còn là kẻ trộm sao?
Nhét đầy nhét đầy, ta sững sờ, cảm giác có một món đồ không được bình thường. Nhìn chăm chú một lúc —— Woa! Trong tay ta cầm chính là một hạt châu óng ánh rực rỡ lớn cỡ một quả trứng am thuần (*am thuần: một loại chim giống gà con). Thứ này so với mấy món bảo bối khác đúng là không giống nhau, nhìn qua rất kỳ quái, dường như trong bóng đêm tỏa ra ánh hào quang phảng phất, hơn nữa vầng hào quang càng ngày càng sáng, ngay cả tay ta cũng không che được hết. Ta vội vã nhét nó vào trong ngực áo, không ngờ, bộp một tiếng, mớ đồ nhồi nhét trước người như bị sét đánh mà lạch cạch rơi hết ra. Có lộn hay không! Chất lượng của dạ hành y (*dạ hành y: y phục mặc ban đêm) sao lại kém như vậy chứ, mới nhét căng có một chút mà đã rách!
Ta đang quỳ rạp trên mặt đất luống cuống nhặt đồ lên, đột nhiên sau lưng chợt truyền đến một cơn lạnh run người, giống như có một trận gió to ào đến, tiếp đó giữa lưng chợt tê buốt lên, ta ngã rầm một cái trên mặt đất. Kháo! Là đứa nào, rốt cuộc là tên vương bát đản nào dám đánh lén bà chứ?! Ta còn chưa kịp phản ứng lại, người đã bị nhấc lên, chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, y phục bị rách một mảng to, lộ ra cái yếm nhỏ màu tím nhạt có thêu hình con thỏ đáng yêu bên trong, ta chợt kinh hoảng liền vội vàng đưa tay lên che chắn bảo vệ trước ngực. Xem tình hình này, trước mặt ta chính là một hắc y nhân cao lớn, hắn vươn tay ra, đoạt đi hạt châu mà ta vừa mới thấy thích thú kia.
“Ngươi có biết đạo nghĩa giang hồ hay không vậy! Cái này là do ta trộm trước ngươi đừng hòng cướp đoạt, ngươi nếu thiếu đạo nghĩa như vậy, cẩn thận ta gọi huynh đệ. . . . . .” Ta gằn giọng xuống, hung tợn mắng.
Tên trộm này thật không có nguyên tắc, quy củ giang hồ cũng không biết, sao lại có thể bịt mặt đi đoạt đồ từ tay kẻ khác đã trộm chứ!
Hắc y nhân đưa mắt nhìn ta một cái, ánh mắt đảo qua trước ngực ta, ta liền vội vàng bắt chéo tay che kín trước ngực hơn. Hắn bịt mặt, ta nhìn không được diện mạo của hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn đặc biệt lãnh liệt (*sắc lạnh), khẽ nghiêng người đến gần, mang theo một tia hàm ý giễu cợt. Ta theo bản năng mà nắm chặt miếng ngọc bội có khắc hai chữ “Thức Cầm” kia. Vật này, ngàn vạn lần không thể để hắn cướp đi.
“Là nữ nhân?” Hắn thấp giọng tự nói, ta rùng mình một cái. Người này, từ ánh mắt đến thanh âm, đều như một tảng băng, trên người hắn lại mang theo một cảm giác áp bách nặng nề đến bức người, khiến toàn thân ta run rẩy, không không tài nào nhìn thẳng vào hắn được.
Đột nhiên, hắn chợt thu ánh nhìn lại, nhìn về phía miếng ngọc trong tay ta. Hàn khí mãnh liệt trong chốc lát đều dồn hết vào mắt hắn.
Một khắc đó, không biết là do ta quá sợ hãi sinh ra ảo giác, hay là người trước mặt quả thật muốn giết ta, ta chỉ cảm giác được một luồn sát ý ập thẳng vào mặt ta.
“Dù thế nào. . . . . . Ngươi cũng để lại món đồ này cho ta đi.” Ta run run nói, bảo bối rơi xuống, dạ minh châu đã bị đoạt đi, hắn còn muốn lấy đi miếng ngọc “Thức Cầm” của ta, ta đây hôm nay chẳng lẽ đều công toi hết sao?
“‘Thức Cầm’ một trong tứ đại hộ pháp của Vọng Nguyệt Lâu? Nhiều người như vậy vây giết một mình ngươi, cư nhiên cũng có thể để ngươi chạy thoát! Đáng tiếc. . . . . .” Trong mắt hắn chứa huyết tinh (*huyết tinh: mùi máu tanh) dày đặc, bốn phía đều hiu quạnh yên tĩnh.
“Vọng Nguyệt Lâu gì chứ? Ta không biết ngươi nói gì hết. . . . . .” Ta chỉ cảm thấy được cái tên Vọng Nguyệt Lâu này nghe rất quen tai, nhưng trong lúc nguy cấp, lại nghĩ không ra rốt cuộc là ai đã nhắc đến nó.
“Người chết ắt bất cứ gì cũng sẽ không nói được.” Hắn thốt ra vài từ, ta nghe được mà chói cả tai. Ta chẳng qua chỉ đến trộm đồ thôi mà, đây là là cái vận xui gì vậy trời . . . . . . Aaa! Đúng rồi! Xong đời, nếu ta chết , không biết Diêm Vương sẽ phục thù ta như thế nào! Nghĩ đến đây ta suýt tí nữa khóc rống lên, trong tay chợt co lại nhanh chóng đem miếng ngọc kia đổi đi. Nếu sáng mai mọi người phát thiên kim của Ngọc phủ mặc cái yếm nhỏ màu tím nhạt có thêu hình con thỏ, hương diễm (*hương diễm: trẻ trung xinh đẹp) mà chết trong hiệu cầm đồ cổ xưa ở phố Tây, không biết rồi sẽ biến chuyện đơn giản thành phức tạp đến thế nào đây.
“Không ngờ hộ pháp của Vọng Nguyệt Lâu cũng sợ chết đến lúc chết lại sợ đến phát run thế kia!” Hắc y nhân cười lạnh.
“Đã nói mấy trăm lần là ta không biết Vọng Nguyệt Lâu gì hết, ngươi muốn giết thì cứ giết, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, bổn cô nương mười sáu năm sau lại là một hảo hán!” Bị thái độ của hắn làm cho kích động, lá gan ta cư nhiên cũng lớn thêm vài phần, bất chấp tất cả mà mắng.
Hắc y nhân chau mày lại, tựa hồ có chút do dự. Bênh ngoài sương mù lềnh bềnh trôi dạt thành những vầng sáng trắng, trời đã dần dần sáng. Cót két —— bênh cạnh chợt vang lên tiếng mở cửa phòng, hắn cả kinh, đột nhiên kéo ta lại, đẩy ta nấp vào một góc.
Chuyện đóng cửa vụn vặt như vậy mà cũng lay động, hắc y nhân kề sát bên ta, nấp ở một chỗ tối sau ngăn tủ. Nhịp thở của hắn có chút dồn dập, hơi thở rất nhẹ khẽ phà lên cổ ta, truyền đến từng trận từng trận ngứa ngáy. Trên ngươi hắn có mùi son rất nhạt, hoà lẫn hương rượu trạng nguyên hồng, ta nổi tiếng là có cái mũi rất nhạy mà. Hay là người này vừa đến nơi phong nguyệt (*phong nguyệt: nơi trăng hoa), bây giờ lại chạy đến đây trộm đồ?
“Tiểu Lý Tử à, hôm nay sớm như vậy thì đã mở cửa rồi sao, Uông lão bản (*lão bản: ông chủ) nhà ngươi trước kia không phải nói sáng sớm thì không có ai đến cầm đồ hay sao?” Ngoài cửa truyền đến một thanh âm của nữ nhân, hẳn là từ cửa hiệu sát bên, tiếp theo là tiếng hàn huyên đầy buồn ngủ của một người trẻ tuổi, chắc là người làm thuê của hiệu cầm đồ này. Hắc y nhân dường như khẽ thở dài một hơi, cũng không siết chặt tay ta như trước nữa. Lúc này ta cũng đang suy tính —— nếu bị chủ cửa hiệu bắt được ta bất quá cũng bị tống cổ vào đại lao ngồi, nếu bị hắn giết, vậy thật không đáng mà! Vì thế ta ra sức giãy giụa, hô lớn: “Có trộm nè, cứu mạng với!”
Hắc y nhân hiển nhiên không đoán được ta có một chiêu như vậy, đợi đến khi hắn kịp phản ứng định lấy tay che miệng ta lại, thì ta đã sớm hô toáng lên rồi. Thừa dịp hắn đang ở giữa ranh giới rối ren, ta liền hung hăn mà đá cho hắn một cước, hắn chợt xê dịch, ta nhanh chóng đoạt lấy dạ minh châu trong tay hắn, rồi nhanh tay đẩy hắn ra, chạy nhanh như bay ra ngoài.
Vừa ra khỏi cánh cửa của hiệu cầm đồ, liền thấy một vị đại thẩm mập mạp và một thiếu niên gầy yếu sắc mặt tái nhợt ngồi bệt dưới đất, hai người đều hoảng sợ mà nhìn ta. Ta nhìn lại chính mình —— cả người mặc y phục dạ hành, bịt mặt, chẳng khác nào nói cho người ta biết ta là kẻ trộm, chả trách đã dọa bọn họ thành ra như vậy.
“Không phải ta, bên trong còn có một tên!” Ta chỉ chỉ về phía cửa hiệu, sau đó như cơn gió mà luồn vào trong ngõ hẻm nhỏ bên cạnh. Phố Tây dù gì cũng là địa bàng của ta, ở đây có ngóc ngách nào ta đều rõ nhất, ta cắm đầu chạy thẳng đến ngôi miếu đổ nát.
“Đừng, đừng, đừng giết ta. . . . . . Đại gia, ta cái gì cũng đều không thấy! Aaaa ——” hai tiếng kêu thê lương thảm thiết cắt ngang lớp sương mù dày đặc buổi sớm, ta không khỏi rùng mình một cái. Hắn! Hắn! Hắn! Hắn sẽ không thật sự giết chết vị đại thầm cùng người làm thuê kia chứ?! Trời ạ! May mà ta thông minh, không thì ta chỉ có nước phơi thây đầu đường.
“Ta xem ngươi làm sao mà đuổi đến đây, con phố này, ta nhắm mắt lại cũng có thể đi!” Ta cắn răng hừ một tiếng, nhìn nhìn miếng ngọc bội bên tay trái, lại nhìn nhìn viên dạ minh châu bên tay phải. Quá đáng, nếu không phải tên tiểu tử kia nhào ra quấy rối, ta sao lại chỉ có thể trộm được ít đồ như vậy chứ! Còn dọa bổn cô nương toàn thân đều mồ hôi lạnh, Khiến cho ta thảm hại như vậy! Giống như ngựa quen đường cũ chạy thẳng một mạch về “hang ổ” của mình, ta tức giận đẩy cánh cửa của ngôi miếu đổ nát ra, đặt mông ngồi xuống trước pho tượng phật.
“Oa —— quỷ kìa!” Hoa Hoa là đứa đầu tiên phát hiện ra ta.
“Quỷ cái gì mà quỷ, ngươi có thấy qua con quỷ nào đẹp như ta chưa! Làm kẻ trộm không thể sợ bóng tối, càng không thể sợ quỷ!” Ta một quyền oánh thẳng lên đầu nó, mấy đứa nhỏ lúc này mới tỉnh lại.
“Quỷ cũng chưa có hung dữ như vậy đâu.” Hoa Hoa xoa xoa cái đầu lẩm bẩm, thấy ta trừng mắt nhìn nó, đành nuốt lại câu nói tiếp theo vào trong bụng.
“Lão đại, ngươi không phải lại bị chó đuổi theo chứ, ngươi đã quên không mang theo thịt nát đi trộm đồ có đúng không? Y phục đều bị cắn rách hết!”
“Đúng vậy, đúng là một con chó điên.” Ta vừa lạnh lại vừa đói, tùy tiện ở trên mặt đất nhặt lên nửa mẩu bánh mì không biết do ai ăn thừa để lại nhét thẳng vào trong miệng. Ta ngắm nghía viên dạ minh châu trong tay, ánh sáng màu lục óng ánh, chói sáng rực rỡ xung quanh, nhìn qua rất là có giá trị, khó trách cái kia tên vì nó mà xuống tay hạ sát người khác!
“Lão đại, đây là bảo bối gì vậy, nhìn qua dường như có thể đổi được rất nhiều bánh bao đó. . . . . . Au! Sao lại đánh ta!” Hoa Hoa hai mắt mơ hồ ngấn lệ, ủy khuất mà vểnh môi lên.
“Không có tiền đồ, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bánh bao, ngươi có thể có một chút chí lớn được không! Để ta nói cho ngươi biết, hạt châu này ít nhất có thể đổi được rất nhiều bữa ăn có thịt kho tàu!” Ta vừa giáo huấn, vừa cầm hạt châu để dưới ánh sáng mặt trời nhìn cho kỹ, dưới ánh sáng trong suốt của mặt trời, viên dạ minh châu tròn trịa tinh xảo phát ra tia sáng lấp lánh như dòng suối chảy, trách trách, thứ này vừa nhìn thì đã biết là đáng giá!
Xì! Phía sau vang lên một tiếng cười khẽ, ta cảnh giác đem dạ minh châu nhét vào trong lớp y phục đã bị rách. Đến khi ta quay đầu lại nhìn, một ngọn lửa vô danh nhất thời bừng lên. Nàng ta! Sao vẫn còn ở trong ngôi miếu đổ nát của ta, lần trước không phải đã đuổi nàng ta đi rồi sao!
“Muội muội tên là Ngọc Phiến Nhi sao? Cám ơn mọi người đã thu lưu (*thu lưu: thu nhận và giúp đỡ) ta.” Nữ tử tên là Thức Cầm kia khuôn mặt vẫn tái nhợt như trước, có điều khí sắc dường như tốt hơn rất nhiều, nàng ta mang theo nụ cười tươi, khẽ gật đầu với ta.
“Thu lưu cái. . . . . .” Chữ ‘rắm’ còn chưa kịp nói ra, ta đã bị Qua Qua Quả Quả Hoa Hoa Thảo Thảo kéo ra sau mấy bước, đám nhóc này mỗi đứa đều ra sức dùng mắt ra hiệu cho ta, khiến ta thiệt tức muốn chết.
“Nàng ta sao vẫn còn ở đây, hôm qua không phải đã đuổi đi rồi sao!” Ta nghiêm mặt hổ (*mặt hổ: ý nói khuôn mặt hung dữ như hổ) nhỏ giọng hỏi Quả Quả, nó chỉ nhăn nhó mà không chịu nói gì. Thật là tức chết ta mà, ta vừa nhìn thấy nữ nhân kia thì đã thấy không thoải mái rồi!
“Thức Cầm, tỉnh rồi sao? Hôm nay cảm thấy như thế nào?” Thanh âm dịu dàng như tuyết từ phía sau ta truyền đến xuyên thủng lớp bụi bặm. Ta bối rối quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam tử toàn thân vận trường sam lụa màu trắng đứng ở trước cửa, trong tay có cầm theo mấy gói thuốc. Hắn lập tức đi về phía Thức Cầm, ánh mắt chứa đầy sự quan tâm lo lắng, khi hắn đi ngang qua người ta, ngay cả đưa mắt nhìn một cái cũng chả buồn nhìn.
“Tuyết Thần, ta đang định ra ngoài tìm ngươi đây.” Thức Cầm im lặng mỉm cười, dưới ánh sáng của mặt trời gương mặt trắng nhợt của nàng ta gần như trong suốt, giống như lớp sương mù sáng sớm làm động lòng người.
Hóa ra. . . . . . Hắn tên là Tuyết Thần, đây mới là tên của hắn. Ta cắn môi, nhất thời trong lòng như sóng biển cuộn trào. Hắn hoàn toàn không chú ý tới ta, ta giống như lớp không khí trong suốt bị hắn bỏ quên.
Ta ngây ngốc đứng lặng một chỗ, trái tim co rúm lại khe khẽ truyền đến từng trận từng trận đau nhói, giống như dây leo nở ra những quả chua chát.
“Ngươi. . . . . . Nha đầu mất tích lâu như vậy, ngươi có từng nghĩ đến an nguy của nha đầu hay không?” Trong lòng ta khó chịu, thốt ra.
Nha đầu chính là ta. Trước kia ta không có tên, người khác đều gọi ta là khiếu hóa tử (*khiếu hóa tử: tên ăn xin), tiểu tặc, chính ta cũng không để ý, chỉ có hắn, hắn gọi ta nha đầu. Hắn luôn gọi ta như vậy. Nhưng không biết. . . . . . Hắn còn nhớ hay không.
Tuyết Thần ngẩn ra, quay đầu lại nhìn ta một cái, sắc mặt lập tức đông lại.
“Nói cũng phải, nha đầu kia đã lâu không thấy bóng dáng, không biết là đã chạy đi nơi nào chơi rồi. Cô nương là bằng hữu của nàng ta sao?” Hắn nhìn ta, ánh mắt bình tĩnh xa cách, ngữ khí bình ổn như nước, hoàn toàn giống như nhìn một người xa lạ chưa từng gặp mặt.
. . . . . . Đúng vậy, ta biết dung mạo của mình đã thay đổi, nhưng, hắn không hề nhận ra ta, một chút cũng không nhận ra, lòng ta vẫn đau đớn như bị kim hung hăng châm vào. Bởi vì nếu đổi lại là hắn, bất luận hắn biến thành bộ dáng gì đi nữa, ta cũng sẽ không biết không nhận ra. . . . . . Ta sẽ không nhận ra.
Ta và hắn biết nhau, đã được một năm.
Hắn bị thương, ta cõng hắn đi khắp nơi hơn nửa thành Trường An cầu thần y xin dược trị bệnh cho hắn; hắn trúng độc, đại phu hết cách bó tay, là ta vì hắn mà từng ngụm từng ngụm hút hết chất độc huyết thanh ra; khi hắn vừa tỉnh lại thì đã không còn nhớ được những gì xảy ra trước đây, cả người kìm nén, không biết gì, vô cùng lo lắng, thống khổ, ta nghĩ hết mọi cách để làm hắn vui vẻ, chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trộm đồ, cùng bị chó rượt bị người đánh, cùng nhau đùa giỡn nói cười. . . . . . Một năm , nói dài không dài, nói ngắn, cũng không ngắn. Nhưng giờ đây, hắn không nhận ra ta, tất thảy sự ôn nhu và nụ cười của hắn, đều dành cho người khác.
Ta cắn môi, miếng ngọc bội có khắc hai chữ ‘Thức Cầm’ ở trong tay như ngọn lửa thiêu cháy tay ta, nóng đến nỗi tim ta cũng thấy khó chịu.
Hắn không nhận ra sự khác thường của ta, mà chỉ xoay đầu nhìn bốn đứa đầu củ cải ở xung quanh. Ta nghe được hắn nói: “Ta. . . . . . Đã biết ta là ai rồi. Hoa Hoa Thảo Thảo, đa tạ các ngươi, nếu không có các ngươi chiếu cố, hôm nay Thức Cầm cũng không thể tìm được ta. Ta muốn đưa Thức Cầm quay về, nếu nha đầu trở về. . . . . . thì hãy thay ta cám ơn nàng ấy.”
Ta sững sờ tại chỗ.
Quay về? Hắn đã nhớ hết mọi chuyện trước kia, cho nên muốn đi sao? Ta cắn môi, ngay từ đầu ta nên biết, người thiếu niên lúc trước ngã trong làn tuyết trắng xóa giống như một sắc màu thanh cao lãnh liệt giữa trời đất mênh mông, hắn như vậy vừa nhìn thì nên biết không phải là người trong thành, vốn không nên làm bằng hữu cùng tên khất cái như ta, một năm trước đây chỉ là khoảng thời gian đặc biệt đẹp đẽ của ta. Hiện giờ. . . . . . Nên, đi thôi.
Trong lòng ta dấy lên cảm giác buồn rầu, ngay cả hứng thú nói chuyện cũng không còn nữa.
“Đây là đồ của ngươi, trả lại cho ngươi.” Ta nhét ngọc bội vào trong ngực Tuyết Thần, xoay người chạy ra khỏi ngôi miếu đổ nát, sợ rằng nếu chạy chậm, mọi người sẽ phát hiện ra bộ dáng nhếch nhác khóc lóc của ta. Ngoài miếu không biết khi nào thì đột nhiên đổ mưa, nước mưa làm ướt hết xiêm y của ta, làm ướt cả con ngươi trong đôi mắt ta, triền miên dai dẳng, liên tục không ngừng. . . . . .
Dưới chân tường, ta kéo váy lên, cột lại thành một cái kết (*kết: nút thắt) bên thắt lưng, sau đó bắt đầu áp dụng động tác trèo tường. Còn nhớ trước kia mỗi lần cùng Cầm trộm đồ đi ra, hắn dù sao vẫn có thể mang theo ta “vèo” một cái bay lên trời, rồi sau đó lại “vèo” một cái đáp xuống đất, căn bản không cần giống như ta phải trèo lên trèo xuống như vậy.
“Ui da!” Ai lại thiếu đạo đức thế này, ở trên tường mà dựng nhiều miếng ngói vỡ đến như vậy? Ta nhìn nhìn miệng vết thương trên tay, cách bố trí phòng trộm ở nơi này xem ra cũng không tệ lắm! Ta uốn éo thân mình, nhảy xuống đất.
Băng qua hoa viên, ta rón ra rón rén mà lần mò tìm kiếm phòng của mình, muốn xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra leo lên giường ngủ một giấc. Ai biết được khi ta vừa vào tới cửa, cái lưng liền truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, có cái gì đó rắn chắc như hạt mưa giáng xuống trên đầu trên người ta, đồng thời bên tai ta vang lên tiếng la vừa sợ lại vừa hoảng của Tiểu Thúy: “Ta đánh chết ngươi, đồ tiểu thấu đáng chết, ta đánh chết ngươi, đồ tiểu thấu đáng chết. . . . . .”
“Đừng đánh, đừng đánh ! Đau chết ta, ui da, cái thắt lưng của ta. . . . . .”
“Tiểu thư? Aaa! Tiểu thư sao lại là cô, tiểu thư cuối cùng cô đã trở về, em cứ tưởng cô bị mấy tên tiểu thấu kia ức hiếp rồi chứ, em lại không dám nói cho lão gia biết, cô suốt cả ngày hôm nay không trở về, nếu cô xảy ra chuyện gì, Tiểu Thúy, Tiểu Thúy không sống được nữa!” Tiểu Thúy vừa nghe ra tiếng của ta, vội ném cây gậy qua một bên, ôm lấy ta liền khóc.
Ta đau đến nỗi phải cắn răng chịu đựng, trong lòng thầm hô xui xẻo. Rõ là cống ngầm lật thuyền mà! Như thế nào mỗi lần ta thất thủ đều ở ngay tại phòng của Ngọc đại tiểu thư hử?
“Tiểu thư, hôm nay khi lão gia hồi phủ có căn dặn, nói rằng vào sinh thần mười sáu tuổi của cô, hôm đó quý phủ sẽ mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan. Cô đến lúc đó nhất định phải tham gia, lão gia vốn muốn tìm cô nói việc này, em đành phải nói rằng cô đã ngủ rồi.” Tiểu Thúy hầu hạ ta lên giường, nói.
“Ngày sinh thần của ta thì liên quan gì tới văn võ bá quan hả?”
“Tiểu thư, ý tứ của lão gia cô cũng không phải là không rõ. Hoàng hậu qua đời sớm, cho nên vị trí đứng đầu hậu cung vẫn luôn để trống, nếu tại bữa tiệc lần này tiểu thư có thể trổ hết tài năng, được Hoàng Thượng xem trọng, với địa vị của lão gia chúng ta, cô rất có thể lên làm hoàng hậu đó! Và nếu có thể sinh ra một hoàng tử, vậy đứa bé ấy nhất định sẽ là thái tử, cô về sau. . . . . .”
Ta nhất định sẽ cố gắng thể hiện thật kém cỏi, vì không muốn bi thảm cùng một ông lão năm mươi tuổi sinh hài tử, ta phải nỗ lực thể hiện tất cả mặt xấu! Nếu ta mà làm hoàng hậu, phỏng chừng thế giới này sẽ rơi vào cảnh ngộ bất hạnh bi thảm nhất trần gian! Nghe nói cái lão hoàng đế kia đứa con nhỏ nhất cũng lớn hơn so với ta, muốn ta sinh cho lão một hài tử, ta thà rằng đi làm ni cô!
“Có điều lão gia nói rằng, ngày đó Tề Vương cũng tới.” Tiểu Thúy dường như đang lo lắng cái gì.
Tề Vương, nghe tên dường như có vẻ rất lợi hại. Ở Kỳ triều, Vương gia phân ra gồm Thân Vương và Quận Vương, chỉ có phong hào một chữ đều là Thân Vương. Nói như vậy Tề Vương này, là ruột thịt của Hoàng Đế?
“Tề Vương Nam Cung Diệp là tứ hoàng tử của đương kim Thánh Thượng, tuy rằng tuổi còn trẻ, mẫu phi lại xuất thân thấp hèn , nhưng lại luôn được sủng ái yêu thương nhất. Hắn vẫn không tán thành việc Hoàng Thượng phong hậu, em e là hắn sẽ mượn cơ hội này làm khó tiểu thư, ảnh hưởng đến biểu hiện của tiểu thư.”
Vậy thật tốt quá! Cứ làm khó ta đi, để ta không phải làm hoàng hậu nữa, ta sẽ cám ơn hắn cả đời.
“Tề Vương hành sự thủ đoạn độc ác, văn võ bá quan cũng không dám dây đến hắn. Tiểu thư cô ngàn vạn lần phải cẩn thận, nghe nói đắc tội với hắn, đều không có kết cục tốt. Tất cả mọi người đều nói Tề Vương tính tình kỳ quái, tính cách tàn nhẫn, ở chung không tốt. Nhưng mà hắn lại tài trí hơn người, là nhân tài trong vạn người, không như Tần Vương điện hạ bất học vô thuật (*bất học vô thuật: bất tài kém cỏi). . . . . . Tiểu thư, tiểu thư! Sao lại ngủ rồi. . . . . .” Tiểu Thúy giận dữ nói.
Ta nhắm mắt lại giả bộ ngủ, ai là Hoàng Đế ai là Vương gia với ta một chút quan hệ đều không có, dù sao ta không sợ trời không sợ đất, thật sự không được cùng lắm thì chạy trốn, trở về tiếp tục làm tên khất cái của ta!
Canh năm, trong viện cực kỳ im lặng. Trong bóng đêm, ánh nến khẽ lay động soi cái bóng cao vút hoà lẫn chút yếu ớt lên trên cửa hiên. Trong không khí mang theo hơi ẩm ướt trước buổi sáng sớm, màn sương của bình minh khiến cho bóng đêm không còn thuần khiết như lúc ban đầu, bóng tối cũng bị đánh tan đi vài phần. Gió mát se lạnh, sương mù dày đặt trên nhánh hoa gầy, một chiếc xích đu trống không miễn cưỡng mà đu đưa trong làn gió nhẹ, ở sân trong nhìn qua càng thấy lạnh lẽo.
Ngày tốt cảnh đẹp nề hà gì thời gian, đúng là thời điểm bận rộn của tiểu thấu mà! Đa số mọi người đều cho rằng tiểu thấu trộm đồ đều vào đêm khuya, thật là không chuyên nghiệp, làm nghề của chúng ta, thời gian hành động tốt nhất chính là trước lúc bình minh, đây là thời điểm mà mọi người ngủ ngon nhất, rất tốt để xuống tay. Ta trên người mang theo miếng thịt nát —— đây là đạo cụ chuẩn bị sẵn dùng để ứng phó với chó canh cửa —— trèo tường ra khỏi Ngọc phủ. Lần này ta đặc biệt cẩn thận, tránh được mấy miếng ngói nát trên tường.
Thành Trường An trước bình minh mang theo một tia nghiêm trang đè nén, từ khi Kỳ triều khai triều tới nay, nơi này không khí đều trầm lặng như vậy. Ta xem như mình là người từng trải hành tẩu giang hồ, trộm đồ ở nhiều nơi như vậy, phát giác nơi hôm nay mà ta đặt chân chính là nơi trộm đồ tốt nhất. Thành Dương Châu ca múa mừng cảnh thái bình, đèn sáng suốt đêm, nơi nơi mọi người đều không ngủ được, muốn động thủ cũng không dễ dàng; Yến Kinh lại đề phòng nghiêm ngặt, trọng binh (*trọng binh: quân đội hùng hậu) trấn thủ, xem như là yếu địa quân sự, cũng không tốt để xuống tay. Chỉ có thành Trường An này, ban đêm nhà nhà đóng cửa tắt đèn, là vùng đất trù phú tuyệt vời để ta ra tay.
Đây là lần đầu tiên sau khi ta hoàn hồn làm việc trở lại, tiếp tục nghề cũ gợi lên cho ta cảm giác thân thiết vô cùng. Tiến đến mục tiêu của đêm đầu tiên. . . . . . Hắc hắc, nhân lúc bóng đêm còn dày đặc, ta lập tức đi đến hiệu cầm đồ phía tây.
Hiệu cầm đồ này ta quan sát nó cũng không phải ngày một ngày hai, nó ở thành Trường An được xem là cửa hiệu lâu đời có uy tín nhất, theo lời đồng đạo nói bên trong có rất nhiều mặt hàng tốt cầm vào sẽ để lại vân tay, tất cả đều là những vật hiếm lạ ngay cả chúng ta cũng chưa thấy qua. Trước lúc chưa “chết” ta đã muốn đến viếng thăm thử chỗ này, cuối cùng lại không có cơ hội. Mà lần này. . . . . . lần này, ta là vì nguyên nhân quan trọng hơn mới đến.
Phải nói đây không hổ là cửa hiệu lâu đời, công nghệ khoá cửa của hiệu cầm đồ thật phức tạp, có điều việc này không làm khó được ta. Ta tháo trâm cài đầu xuống khảy khảy một hồi, đơn giản dễ dàng mà mở khóa. Đẩy cửa ra, một hương vị cổ xưa như có như không nhẹ nhàng lùa đến, ta hít một hơi thật sâu, nơi này có tiếng như vậy khiến người ta cho rằng đồ vật đáng giá không ít. Nhưng mà. . . . . . Ta muốn tìm món đồ đó thì phải tìm ở đâu? “Thức Cầm”, ta trong miệng khẽ niệm hai chữ kia, bắt đầu tìm kiếm ngọc bội bị tên kia đem đi cầm.
Khá lắm! Trong cái hiệu cầm đồ chết tiệt này cư nhiên có nhiều rổ ngọc bội như vậy! Ta ở trong mấy cái rổ trúc mà lục tới lục lui, cuối cùng đem trang sức nè bội sức nè toàn bộ đổ hết xuống đất, rốt cuộc lúc này mới tìm được miếng ngọc bội có khắc hai chữ ‘Thức Cầm’ kia. Ta đắc ý mà đem ngọc chà chà trên người, nắm chặt trong tay liền muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên cảm thấy không có lời, liền quay trở lại gom hết mớ bảo vật có hình dạng na ná nhau ở dưới đất nhét vào trong ngực —— vất vả đến đây một chuyến, bỏ đi như vậy ta còn là kẻ trộm sao?
Nhét đầy nhét đầy, ta sững sờ, cảm giác có một món đồ không được bình thường. Nhìn chăm chú một lúc —— Woa! Trong tay ta cầm chính là một hạt châu óng ánh rực rỡ lớn cỡ một quả trứng am thuần (*am thuần: một loại chim giống gà con). Thứ này so với mấy món bảo bối khác đúng là không giống nhau, nhìn qua rất kỳ quái, dường như trong bóng đêm tỏa ra ánh hào quang phảng phất, hơn nữa vầng hào quang càng ngày càng sáng, ngay cả tay ta cũng không che được hết. Ta vội vã nhét nó vào trong ngực áo, không ngờ, bộp một tiếng, mớ đồ nhồi nhét trước người như bị sét đánh mà lạch cạch rơi hết ra. Có lộn hay không! Chất lượng của dạ hành y (*dạ hành y: y phục mặc ban đêm) sao lại kém như vậy chứ, mới nhét căng có một chút mà đã rách!
Ta đang quỳ rạp trên mặt đất luống cuống nhặt đồ lên, đột nhiên sau lưng chợt truyền đến một cơn lạnh run người, giống như có một trận gió to ào đến, tiếp đó giữa lưng chợt tê buốt lên, ta ngã rầm một cái trên mặt đất. Kháo! Là đứa nào, rốt cuộc là tên vương bát đản nào dám đánh lén bà chứ?! Ta còn chưa kịp phản ứng lại, người đã bị nhấc lên, chỉ cảm thấy trước ngực chợt lạnh, y phục bị rách một mảng to, lộ ra cái yếm nhỏ màu tím nhạt có thêu hình con thỏ đáng yêu bên trong, ta chợt kinh hoảng liền vội vàng đưa tay lên che chắn bảo vệ trước ngực. Xem tình hình này, trước mặt ta chính là một hắc y nhân cao lớn, hắn vươn tay ra, đoạt đi hạt châu mà ta vừa mới thấy thích thú kia.
“Ngươi có biết đạo nghĩa giang hồ hay không vậy! Cái này là do ta trộm trước ngươi đừng hòng cướp đoạt, ngươi nếu thiếu đạo nghĩa như vậy, cẩn thận ta gọi huynh đệ. . . . . .” Ta gằn giọng xuống, hung tợn mắng.
Tên trộm này thật không có nguyên tắc, quy củ giang hồ cũng không biết, sao lại có thể bịt mặt đi đoạt đồ từ tay kẻ khác đã trộm chứ!
Hắc y nhân đưa mắt nhìn ta một cái, ánh mắt đảo qua trước ngực ta, ta liền vội vàng bắt chéo tay che kín trước ngực hơn. Hắn bịt mặt, ta nhìn không được diện mạo của hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn đặc biệt lãnh liệt (*sắc lạnh), khẽ nghiêng người đến gần, mang theo một tia hàm ý giễu cợt. Ta theo bản năng mà nắm chặt miếng ngọc bội có khắc hai chữ “Thức Cầm” kia. Vật này, ngàn vạn lần không thể để hắn cướp đi.
“Là nữ nhân?” Hắn thấp giọng tự nói, ta rùng mình một cái. Người này, từ ánh mắt đến thanh âm, đều như một tảng băng, trên người hắn lại mang theo một cảm giác áp bách nặng nề đến bức người, khiến toàn thân ta run rẩy, không không tài nào nhìn thẳng vào hắn được.
Đột nhiên, hắn chợt thu ánh nhìn lại, nhìn về phía miếng ngọc trong tay ta. Hàn khí mãnh liệt trong chốc lát đều dồn hết vào mắt hắn.
Một khắc đó, không biết là do ta quá sợ hãi sinh ra ảo giác, hay là người trước mặt quả thật muốn giết ta, ta chỉ cảm giác được một luồn sát ý ập thẳng vào mặt ta.
“Dù thế nào. . . . . . Ngươi cũng để lại món đồ này cho ta đi.” Ta run run nói, bảo bối rơi xuống, dạ minh châu đã bị đoạt đi, hắn còn muốn lấy đi miếng ngọc “Thức Cầm” của ta, ta đây hôm nay chẳng lẽ đều công toi hết sao?
“‘Thức Cầm’ một trong tứ đại hộ pháp của Vọng Nguyệt Lâu? Nhiều người như vậy vây giết một mình ngươi, cư nhiên cũng có thể để ngươi chạy thoát! Đáng tiếc. . . . . .” Trong mắt hắn chứa huyết tinh (*huyết tinh: mùi máu tanh) dày đặc, bốn phía đều hiu quạnh yên tĩnh.
“Vọng Nguyệt Lâu gì chứ? Ta không biết ngươi nói gì hết. . . . . .” Ta chỉ cảm thấy được cái tên Vọng Nguyệt Lâu này nghe rất quen tai, nhưng trong lúc nguy cấp, lại nghĩ không ra rốt cuộc là ai đã nhắc đến nó.
“Người chết ắt bất cứ gì cũng sẽ không nói được.” Hắn thốt ra vài từ, ta nghe được mà chói cả tai. Ta chẳng qua chỉ đến trộm đồ thôi mà, đây là là cái vận xui gì vậy trời . . . . . . Aaa! Đúng rồi! Xong đời, nếu ta chết , không biết Diêm Vương sẽ phục thù ta như thế nào! Nghĩ đến đây ta suýt tí nữa khóc rống lên, trong tay chợt co lại nhanh chóng đem miếng ngọc kia đổi đi. Nếu sáng mai mọi người phát thiên kim của Ngọc phủ mặc cái yếm nhỏ màu tím nhạt có thêu hình con thỏ, hương diễm (*hương diễm: trẻ trung xinh đẹp) mà chết trong hiệu cầm đồ cổ xưa ở phố Tây, không biết rồi sẽ biến chuyện đơn giản thành phức tạp đến thế nào đây.
“Không ngờ hộ pháp của Vọng Nguyệt Lâu cũng sợ chết đến lúc chết lại sợ đến phát run thế kia!” Hắc y nhân cười lạnh.
“Đã nói mấy trăm lần là ta không biết Vọng Nguyệt Lâu gì hết, ngươi muốn giết thì cứ giết, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, bổn cô nương mười sáu năm sau lại là một hảo hán!” Bị thái độ của hắn làm cho kích động, lá gan ta cư nhiên cũng lớn thêm vài phần, bất chấp tất cả mà mắng.
Hắc y nhân chau mày lại, tựa hồ có chút do dự. Bênh ngoài sương mù lềnh bềnh trôi dạt thành những vầng sáng trắng, trời đã dần dần sáng. Cót két —— bênh cạnh chợt vang lên tiếng mở cửa phòng, hắn cả kinh, đột nhiên kéo ta lại, đẩy ta nấp vào một góc.
Chuyện đóng cửa vụn vặt như vậy mà cũng lay động, hắc y nhân kề sát bên ta, nấp ở một chỗ tối sau ngăn tủ. Nhịp thở của hắn có chút dồn dập, hơi thở rất nhẹ khẽ phà lên cổ ta, truyền đến từng trận từng trận ngứa ngáy. Trên ngươi hắn có mùi son rất nhạt, hoà lẫn hương rượu trạng nguyên hồng, ta nổi tiếng là có cái mũi rất nhạy mà. Hay là người này vừa đến nơi phong nguyệt (*phong nguyệt: nơi trăng hoa), bây giờ lại chạy đến đây trộm đồ?
“Tiểu Lý Tử à, hôm nay sớm như vậy thì đã mở cửa rồi sao, Uông lão bản (*lão bản: ông chủ) nhà ngươi trước kia không phải nói sáng sớm thì không có ai đến cầm đồ hay sao?” Ngoài cửa truyền đến một thanh âm của nữ nhân, hẳn là từ cửa hiệu sát bên, tiếp theo là tiếng hàn huyên đầy buồn ngủ của một người trẻ tuổi, chắc là người làm thuê của hiệu cầm đồ này. Hắc y nhân dường như khẽ thở dài một hơi, cũng không siết chặt tay ta như trước nữa. Lúc này ta cũng đang suy tính —— nếu bị chủ cửa hiệu bắt được ta bất quá cũng bị tống cổ vào đại lao ngồi, nếu bị hắn giết, vậy thật không đáng mà! Vì thế ta ra sức giãy giụa, hô lớn: “Có trộm nè, cứu mạng với!”
Hắc y nhân hiển nhiên không đoán được ta có một chiêu như vậy, đợi đến khi hắn kịp phản ứng định lấy tay che miệng ta lại, thì ta đã sớm hô toáng lên rồi. Thừa dịp hắn đang ở giữa ranh giới rối ren, ta liền hung hăn mà đá cho hắn một cước, hắn chợt xê dịch, ta nhanh chóng đoạt lấy dạ minh châu trong tay hắn, rồi nhanh tay đẩy hắn ra, chạy nhanh như bay ra ngoài.
Vừa ra khỏi cánh cửa của hiệu cầm đồ, liền thấy một vị đại thẩm mập mạp và một thiếu niên gầy yếu sắc mặt tái nhợt ngồi bệt dưới đất, hai người đều hoảng sợ mà nhìn ta. Ta nhìn lại chính mình —— cả người mặc y phục dạ hành, bịt mặt, chẳng khác nào nói cho người ta biết ta là kẻ trộm, chả trách đã dọa bọn họ thành ra như vậy.
“Không phải ta, bên trong còn có một tên!” Ta chỉ chỉ về phía cửa hiệu, sau đó như cơn gió mà luồn vào trong ngõ hẻm nhỏ bên cạnh. Phố Tây dù gì cũng là địa bàng của ta, ở đây có ngóc ngách nào ta đều rõ nhất, ta cắm đầu chạy thẳng đến ngôi miếu đổ nát.
“Đừng, đừng, đừng giết ta. . . . . . Đại gia, ta cái gì cũng đều không thấy! Aaaa ——” hai tiếng kêu thê lương thảm thiết cắt ngang lớp sương mù dày đặc buổi sớm, ta không khỏi rùng mình một cái. Hắn! Hắn! Hắn! Hắn sẽ không thật sự giết chết vị đại thầm cùng người làm thuê kia chứ?! Trời ạ! May mà ta thông minh, không thì ta chỉ có nước phơi thây đầu đường.
“Ta xem ngươi làm sao mà đuổi đến đây, con phố này, ta nhắm mắt lại cũng có thể đi!” Ta cắn răng hừ một tiếng, nhìn nhìn miếng ngọc bội bên tay trái, lại nhìn nhìn viên dạ minh châu bên tay phải. Quá đáng, nếu không phải tên tiểu tử kia nhào ra quấy rối, ta sao lại chỉ có thể trộm được ít đồ như vậy chứ! Còn dọa bổn cô nương toàn thân đều mồ hôi lạnh, Khiến cho ta thảm hại như vậy! Giống như ngựa quen đường cũ chạy thẳng một mạch về “hang ổ” của mình, ta tức giận đẩy cánh cửa của ngôi miếu đổ nát ra, đặt mông ngồi xuống trước pho tượng phật.
“Oa —— quỷ kìa!” Hoa Hoa là đứa đầu tiên phát hiện ra ta.
“Quỷ cái gì mà quỷ, ngươi có thấy qua con quỷ nào đẹp như ta chưa! Làm kẻ trộm không thể sợ bóng tối, càng không thể sợ quỷ!” Ta một quyền oánh thẳng lên đầu nó, mấy đứa nhỏ lúc này mới tỉnh lại.
“Quỷ cũng chưa có hung dữ như vậy đâu.” Hoa Hoa xoa xoa cái đầu lẩm bẩm, thấy ta trừng mắt nhìn nó, đành nuốt lại câu nói tiếp theo vào trong bụng.
“Lão đại, ngươi không phải lại bị chó đuổi theo chứ, ngươi đã quên không mang theo thịt nát đi trộm đồ có đúng không? Y phục đều bị cắn rách hết!”
“Đúng vậy, đúng là một con chó điên.” Ta vừa lạnh lại vừa đói, tùy tiện ở trên mặt đất nhặt lên nửa mẩu bánh mì không biết do ai ăn thừa để lại nhét thẳng vào trong miệng. Ta ngắm nghía viên dạ minh châu trong tay, ánh sáng màu lục óng ánh, chói sáng rực rỡ xung quanh, nhìn qua rất là có giá trị, khó trách cái kia tên vì nó mà xuống tay hạ sát người khác!
“Lão đại, đây là bảo bối gì vậy, nhìn qua dường như có thể đổi được rất nhiều bánh bao đó. . . . . . Au! Sao lại đánh ta!” Hoa Hoa hai mắt mơ hồ ngấn lệ, ủy khuất mà vểnh môi lên.
“Không có tiền đồ, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bánh bao, ngươi có thể có một chút chí lớn được không! Để ta nói cho ngươi biết, hạt châu này ít nhất có thể đổi được rất nhiều bữa ăn có thịt kho tàu!” Ta vừa giáo huấn, vừa cầm hạt châu để dưới ánh sáng mặt trời nhìn cho kỹ, dưới ánh sáng trong suốt của mặt trời, viên dạ minh châu tròn trịa tinh xảo phát ra tia sáng lấp lánh như dòng suối chảy, trách trách, thứ này vừa nhìn thì đã biết là đáng giá!
Xì! Phía sau vang lên một tiếng cười khẽ, ta cảnh giác đem dạ minh châu nhét vào trong lớp y phục đã bị rách. Đến khi ta quay đầu lại nhìn, một ngọn lửa vô danh nhất thời bừng lên. Nàng ta! Sao vẫn còn ở trong ngôi miếu đổ nát của ta, lần trước không phải đã đuổi nàng ta đi rồi sao!
“Muội muội tên là Ngọc Phiến Nhi sao? Cám ơn mọi người đã thu lưu (*thu lưu: thu nhận và giúp đỡ) ta.” Nữ tử tên là Thức Cầm kia khuôn mặt vẫn tái nhợt như trước, có điều khí sắc dường như tốt hơn rất nhiều, nàng ta mang theo nụ cười tươi, khẽ gật đầu với ta.
“Thu lưu cái. . . . . .” Chữ ‘rắm’ còn chưa kịp nói ra, ta đã bị Qua Qua Quả Quả Hoa Hoa Thảo Thảo kéo ra sau mấy bước, đám nhóc này mỗi đứa đều ra sức dùng mắt ra hiệu cho ta, khiến ta thiệt tức muốn chết.
“Nàng ta sao vẫn còn ở đây, hôm qua không phải đã đuổi đi rồi sao!” Ta nghiêm mặt hổ (*mặt hổ: ý nói khuôn mặt hung dữ như hổ) nhỏ giọng hỏi Quả Quả, nó chỉ nhăn nhó mà không chịu nói gì. Thật là tức chết ta mà, ta vừa nhìn thấy nữ nhân kia thì đã thấy không thoải mái rồi!
“Thức Cầm, tỉnh rồi sao? Hôm nay cảm thấy như thế nào?” Thanh âm dịu dàng như tuyết từ phía sau ta truyền đến xuyên thủng lớp bụi bặm. Ta bối rối quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam tử toàn thân vận trường sam lụa màu trắng đứng ở trước cửa, trong tay có cầm theo mấy gói thuốc. Hắn lập tức đi về phía Thức Cầm, ánh mắt chứa đầy sự quan tâm lo lắng, khi hắn đi ngang qua người ta, ngay cả đưa mắt nhìn một cái cũng chả buồn nhìn.
“Tuyết Thần, ta đang định ra ngoài tìm ngươi đây.” Thức Cầm im lặng mỉm cười, dưới ánh sáng của mặt trời gương mặt trắng nhợt của nàng ta gần như trong suốt, giống như lớp sương mù sáng sớm làm động lòng người.
Hóa ra. . . . . . Hắn tên là Tuyết Thần, đây mới là tên của hắn. Ta cắn môi, nhất thời trong lòng như sóng biển cuộn trào. Hắn hoàn toàn không chú ý tới ta, ta giống như lớp không khí trong suốt bị hắn bỏ quên.
Ta ngây ngốc đứng lặng một chỗ, trái tim co rúm lại khe khẽ truyền đến từng trận từng trận đau nhói, giống như dây leo nở ra những quả chua chát.
“Ngươi. . . . . . Nha đầu mất tích lâu như vậy, ngươi có từng nghĩ đến an nguy của nha đầu hay không?” Trong lòng ta khó chịu, thốt ra.
Nha đầu chính là ta. Trước kia ta không có tên, người khác đều gọi ta là khiếu hóa tử (*khiếu hóa tử: tên ăn xin), tiểu tặc, chính ta cũng không để ý, chỉ có hắn, hắn gọi ta nha đầu. Hắn luôn gọi ta như vậy. Nhưng không biết. . . . . . Hắn còn nhớ hay không.
Tuyết Thần ngẩn ra, quay đầu lại nhìn ta một cái, sắc mặt lập tức đông lại.
“Nói cũng phải, nha đầu kia đã lâu không thấy bóng dáng, không biết là đã chạy đi nơi nào chơi rồi. Cô nương là bằng hữu của nàng ta sao?” Hắn nhìn ta, ánh mắt bình tĩnh xa cách, ngữ khí bình ổn như nước, hoàn toàn giống như nhìn một người xa lạ chưa từng gặp mặt.
. . . . . . Đúng vậy, ta biết dung mạo của mình đã thay đổi, nhưng, hắn không hề nhận ra ta, một chút cũng không nhận ra, lòng ta vẫn đau đớn như bị kim hung hăng châm vào. Bởi vì nếu đổi lại là hắn, bất luận hắn biến thành bộ dáng gì đi nữa, ta cũng sẽ không biết không nhận ra. . . . . . Ta sẽ không nhận ra.
Ta và hắn biết nhau, đã được một năm.
Hắn bị thương, ta cõng hắn đi khắp nơi hơn nửa thành Trường An cầu thần y xin dược trị bệnh cho hắn; hắn trúng độc, đại phu hết cách bó tay, là ta vì hắn mà từng ngụm từng ngụm hút hết chất độc huyết thanh ra; khi hắn vừa tỉnh lại thì đã không còn nhớ được những gì xảy ra trước đây, cả người kìm nén, không biết gì, vô cùng lo lắng, thống khổ, ta nghĩ hết mọi cách để làm hắn vui vẻ, chúng ta cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trộm đồ, cùng bị chó rượt bị người đánh, cùng nhau đùa giỡn nói cười. . . . . . Một năm , nói dài không dài, nói ngắn, cũng không ngắn. Nhưng giờ đây, hắn không nhận ra ta, tất thảy sự ôn nhu và nụ cười của hắn, đều dành cho người khác.
Ta cắn môi, miếng ngọc bội có khắc hai chữ ‘Thức Cầm’ ở trong tay như ngọn lửa thiêu cháy tay ta, nóng đến nỗi tim ta cũng thấy khó chịu.
Hắn không nhận ra sự khác thường của ta, mà chỉ xoay đầu nhìn bốn đứa đầu củ cải ở xung quanh. Ta nghe được hắn nói: “Ta. . . . . . Đã biết ta là ai rồi. Hoa Hoa Thảo Thảo, đa tạ các ngươi, nếu không có các ngươi chiếu cố, hôm nay Thức Cầm cũng không thể tìm được ta. Ta muốn đưa Thức Cầm quay về, nếu nha đầu trở về. . . . . . thì hãy thay ta cám ơn nàng ấy.”
Ta sững sờ tại chỗ.
Quay về? Hắn đã nhớ hết mọi chuyện trước kia, cho nên muốn đi sao? Ta cắn môi, ngay từ đầu ta nên biết, người thiếu niên lúc trước ngã trong làn tuyết trắng xóa giống như một sắc màu thanh cao lãnh liệt giữa trời đất mênh mông, hắn như vậy vừa nhìn thì nên biết không phải là người trong thành, vốn không nên làm bằng hữu cùng tên khất cái như ta, một năm trước đây chỉ là khoảng thời gian đặc biệt đẹp đẽ của ta. Hiện giờ. . . . . . Nên, đi thôi.
Trong lòng ta dấy lên cảm giác buồn rầu, ngay cả hứng thú nói chuyện cũng không còn nữa.
“Đây là đồ của ngươi, trả lại cho ngươi.” Ta nhét ngọc bội vào trong ngực Tuyết Thần, xoay người chạy ra khỏi ngôi miếu đổ nát, sợ rằng nếu chạy chậm, mọi người sẽ phát hiện ra bộ dáng nhếch nhác khóc lóc của ta. Ngoài miếu không biết khi nào thì đột nhiên đổ mưa, nước mưa làm ướt hết xiêm y của ta, làm ướt cả con ngươi trong đôi mắt ta, triền miên dai dẳng, liên tục không ngừng. . . . . .
/12
|