“Lão gia, tiểu thư tự nhốt mình trong phòng đã lâu rồi.” Ngoài cửa là thanh âm của Tiểu Thúy, lúc này ta đang cuộn tròn trong chăn, không ngừng ăn quả anh đào. Làm tiểu thư của nhà có tiền thật là tốt, vào đầu xuân, ta có thể nằm trên giường ăn quả anh đào tươi, ăn mà bị bẩn tay thì lấy tay lau trên cái chăn lụa này. Nhìn lại xung quanh giường, là một bãi hỗn độn, vỏ hạt dưa bị cắn vỡ vứt đầy trên bàn trên ghế, bầu rượu trống không bị ném ngả nghiêng trên mặt đất, còn ta, tóc tai bù xù nằm trên giường.
Dường như nhớ lại ngày hôm qua, ta tự nhốt mình ở trong phòng khóc, khóc cho đến khi đói bụng thì đi khắp gian phòng tìm thức ăn, sau đó thì thành ra bừa bộn như hôm nay. Cha ta, Ngọc Thừa tướng, biết được con gái bảo bối ở ngoài bị ủy khuất, thì gấp đến độ gần chết, đứng ngoài cửa trông chừng không dám tiến vào, chỉ có thể đứng cách một cánh cửa mà khuyên nhủ.
“Nghe cha nói nè Phiên Nhi, con mở cửa ra để cha vào nhìn con một lát nào!”
“Phiến Nhi à, con lâu như vậy không ra khỏi phòng, nhất định là đói bụng lắm rồi.”
Ách —— ta ăn no đến nỗi vừa ợ một tiếng, xoa xoa bụng, ta no quá mới đúng!
Hóa bi phẫn thành thực dục (*thực dục: tâm hồn ăn uống) là tôn chỉ từ trước đến giờ của ta, đợi đến khi ăn no, thì suy nghĩ cũng minh mẫn hơn rất nhiều —— từ sáng hôm qua cho tới sáng hôm nay, ta bị Tuyết Thần vứt bỏ suốt mười hai canh giờ, nhưng suy nghĩ lại một chút, cùng lắm cũng chỉ là tình cảm thầm mến bị thất bại.
Trước kia ta là một tên khất cái, bây giờ ta là thiên kim của Thừa tướng, cô nương tên Thức Cầm kia là chim sa cá lặn, thì ta cũng là bế nguyệt tu hoa mà! Nàng ta biết tặng ngọc bội, ta thì không thể tặng kim chuyên (*kim chuyên: đồ đúc bằng vàng) sao! Hai người bọn họ là người quen cũ, chúng ta nói như thế nào cũng là hoạn nạn chi giao (*hoạn nạn chi giao: hoạn nạn tương giao)! Tính ra, lần này ta cũng chưa hẳn là thất bại. Nghĩ xem ta là kẻ lừa đảo ở phố Tây và ngôi miếu đổ nát kia, là thần thấu kiêm khất cái có tiền đồ nhất Trường An, không lý nào lại bị một nữ nhân lai lịch không rõ ràng chỉ xinh đẹp hơn ta chút xíu, quý phái hơn ta chút xíu đánh bại! Sau khi ta nghĩ thông rồi, tâm tình cũng thông suốt thoải mái hơn, ngay cả thanh âm như vịt đực của Ngọc Thừa tướng lọt vào tai cũng thấy dễ nghe hơn.
“Kéttt ——” ta đẩy cửa ra, toàn bộ nha hoàn, quản gia, còn có lão cha Thừa tướng của ta đều tụ tập ngay trước cửa, đại phu nhân, nhị phu nhân, còn có cả tam phu nhân người được gọi là mẹ ta, tất cả đều mang vẻ mặt lo lắng nhìn ta. Thấy ta rốt cuộc cũng mở cửa phòng, tam phu nhân, cũng chính là mẫu thân của ta, hô to một tiếng “Con của ta ơi ——” liền ôm chầm ta khóc không ngừng, nhị phu nhân vê một chuỗi phật châu niệm a di đà phật. Ngọc lão gia thì không ngừng quở trách hạ nhân làm việc ăn hại, Tiểu Thúy lui sang một bên không ngừng run rẩy.
Đại phu nhân rất quyền uy mà phân phó hạ nhân chuẩn bị nước tắm, ta tắm rửa sạch sẽ, thay đổi xiêm y vận một chiếc váy có hoa văn tinh tế đài hoa màu lục đoá hoa màu vàng kim tuyến, nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng (*thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái sảng khoái). Các đại phu sau khi xem mạch cho ta thì khai mấy vị dược giảm bớt hoảng sợ, nói rằng do ta nửa đêm bị kẻ gian bắt đi, hoảng sợ không nhẹ, muốn ta nghỉ ngơi nhiều, thỉnh thoảng ra ngoài đi lại nhiều một chút. Đại phu còn căn dặn, việc học của ta cũng phải giảm bớt lại một chút, với lại những dịp ra khỏi phủ cũng nên nhiều hơn, điều phiền toái ở đây chính là sau này ra khỏi cửa ngoại trừ Tiểu Thúy ra, còn phải có không ít nam nhân to lớn thô kệch đi theo. Qua Qua Quả Quả Hoa Hoa Thảo Thảo mấy tiểu tử đó đều rất thông minh, mỗi lần ta xuất hiện trên phố lớn phía Tây, bọn chúng đều có thể tìm được ta. Ta cũng nhân cơ hội đó mà bố thí cho chúng chút ngân lượng, để cuộc sống của bọn chúng khá hơn một chút. Có tiền chính là lão gia, lời này quả không sai, nghe nói ngay cả Thảo Thảo đứa nhỏ tuổi nhất cũng là lão đại trong đám tiểu khất cái ở phố Tây rồi. Điểm có lợi nhất của khất cái chính là có cơ sở ngầm (*cơ sở ngầm: người bí mật quan sát tình hình) rải rác khắp nơi, lực lượng liên lạc hỗ trợ cho nhau dồi dào, nếu ta sau này thành lập một bang phái nhỏ, chuyên giúp người trong giang hồ thu thập tin tức, chắc chắn sẽ làm ăn hưng thịnh.
Lại qua một khoảng thời gian, vì muốn nâng thêm trình độ cho ta, cha ta đã đưa ta đến nhà của biểu ca một người người rất có học vấn để học tập.
“Thời gian qua mau, năm tháng như thoi đưa, đời người cũng trôi qua nhanh như thời gian, chớp mắt đã lướt qua, ai. . . . . . !” Ta đối diện với đám hoa cỏ um tùm trước mặt, cảm thán cảnh xuân dù rực rỡ nhưng ngắn ngủi, ta một tay xách theo cái túi rách, một tay cầm một đóa hoa liền đi vào sâu bên trong.
“Ách. . . . . . Phiến Nhi, muội đang làm gì vậy?” Biểu ca của ta, hiện được phong chức quan làm thái bảo (*thái bảo: chức quan thấp nhất trong hàng tam công gồm thái sư, thái phó, thái bảo) cho thái tử, Đồ đại nhân Đồ Thủy Thu đang lườm mắt nhìn ta. Tuy nói là vai vế biểu huynh biểu muội với nhau, nhưng hắn so với ta lớn hơn nhiều, bây giỡ đã gần ba mươi rồi, vợ bé của hắn Đào A Lang nghe nói cũng đã mang thai đứa con thứ ba luôn rồi.
“Thủy Thu biểu ca, lạc hồng (*lạc hồng: giống cây phần nhiều là hoa đỏ nên hoa rụng gọi là lạc hồng) này không phải là thứ vô tình, đốt làm phân bón cho lớp bùn đất này thì mùa xuân nhất định sẽ có sức sống lắm đấy!” Ta bắt đầu đào bới mảnh đất rất thô bạo, chôn hoa xuống, chôn xong thì giẫm giẫm hai chân lên, giẫm cho kín chỗ đất đó. Thủy Thu biểu ca nhìn ta, nuốt mấy ngụm nước bọt, dường như rất khẩn trương. Hắn khẩn trương cái gì vậy, ta cũng đâu phải sắp chôn hắn.
“Ách, biểu cữu đưa muội đến chỗ ta, là để học thơ. . . . . .”
“Đúng vậy, cha ta chính là hy vọng ta có thể thành tiểu thư khuê các, ta đây chẳng phải đang cố gắng bồi dưỡng khí chất của khuê các sao?” Đúng vậy đấy, đất cũng đào lên rồi, hoa cũng chôn xuống rồi, thơ cũng ngâm rồi, không phải khá giống rồi sao.
“Phiến Nhi à, nội tâm có thi thư khí chất sẽ tự tỏa ra, khí chất này là có từ bên trong rồi bồi dưỡng lên, không phải cứ chôn hoa là có thể có. Biểu cữu hy vọng muội có thể ở trong phủ của ta bồi dưỡng ra khí chất tuyệt hảo, qua một tháng nữa chính là sinh thần của muội, đến lúc đó văn võ bá quan cả triều sẽ đến dự, muội như vậy. . . . . .”
“Bằng không, ta cũng đem cái cây này chôn luôn cho rồi?” Ta cầm lấy cái bào (*cái bào: một loại dụng cụ làm vườn), Thủy Thu biểu ca dũng cảm chạy đến chắn trước mặt ta, sợ tới mức đầu đổ đầy mồ hôi.
“Không được đâu biểu muội, cái cây này là năm đó Thánh Thượng ban tặng, không thể nhổ lên được đâu! Biểu muội, muội sắp đem cả hoa viên này hủy đi hết rồi, ta thấy muội cũng mệt rồi, đừng dằn vặt đám hoa trong vườn nhà ta nữa.”
“Nhưng mà, nếu ta không biến thành tiểu thư khuê các thì. . . . . .”
“Muội yên tâm, biểu muội đây đầu đội trời chân đạp đất, tuyệt đối là khí chất xuất chúng tài trí hơn người ngàn dặm mới tìm được một thiên kim tiểu thư như muội! Trước mặt thừa tướng, ta nhất định sẽ đem phong thái lỗi lạc của muội bẩm báo chi tiết!” Hắn cẩn thận nhìn ta, nói chắc như đinh đóng cột. Ta lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắc hắc, muốn đấu với ta à! Thi thư gì đó ta đây không biết, có điều mưu mô ta đây tuyệt đối không thiếu. Chỉ cần hỏi thăm qua một chút, thì biết ta chính là một tên lừa đảo ở phố Tây và ngôi miếu đổ nát kia, cho tới bây giờ chỉ có ta gạt người khác, khi nào thì bị người khác đùa giỡn?
“Vậy. . . . . . Biểu ca này, mấy đám hoa cỏ đó có muốn chôn luôn không?”
“Không cần, biểu muội, muội cứ đến học nữ công với tam biểu tẩu đi.” Hắn đau lòng mà nhìn hoa cỏ khắp vườn, không ngừng lắc đầu. Ta khẽ hừ một tiếng, kẻ có tiền này, xem mạng người còn không bằng đám hoa cỏ rẻ tiền kia. ở trong lầu son ngửi mùi rượu thịt, ngoài đường có người chết đói chết cóng, một chút cũng không để mắt! Hôm qua trước cửa phủ có một gia gia (*ông lão) ăn xin đói đến sắp chết, bọn họ chỉ cho rằng xui xẻo, gọi người đuổi ông lão đi, bây giờ lại đối với mớ hoa tàn bại liễu này mà tỏ ra chán nản ủ rũ. Cái này mà gọi là khí chất, thật là giả tạo! Lần sau xem ta có xén hết mớ hoa trong vườn này không!
Có điều thời gian đúng thật là gấp gáp, tháng sau chính là yến tiệc sinh thần của ta, yến hội lúc ấy phô trương không nhỏ, nghe nói Hoàng Thượng còn đích thân phân phó mấy vị hoàng tử đến chúc mừng ngày sinh của ta. Haizz, ai bảo ta là thiên kim thừa tướng làm gì chứ, vì muốn ta trong đám đông nữ quyến trổ hết tài năng, lão cha ta đặc biệt thỉnh thiếu bảo biểu ca từng dạy dỗ thái tử đến dạy ta, nghĩ xem hắn ngay cả thái tử cũng có thể dạy dỗ, huống chi là một nha đầu như ta chứ? Đáng tiếc, thái tử thì dễ đối phó, tên khất cái thì khó dạy, ta cũng chẳng có tâm tình mà đi học mấy cái thứ phiền phức này. Ta dọc theo đường đi lẩm bẩm tự nói, đắc ý dào dạt.
Ba! Ba! Ba! Vừa đi đến chỗ hành lang gấp khúc, chợt nghe thấy phía sau có người vỗ tay. Ta bỗng nhiên quay đầu lại, lúc này trông thấy một nam tử đang nghiêng người tựa vào cây cột bên trái hành lang gấp khúc. Ta hoảng sợ, vừa nãy đi gấp quá, người này vận một thân xiêm y màu xanh ngọc có điểm xuyết hoa văn màu vàng rất giống cây cột ở hành lang gấp khúc kia, khoanh tay trước ngực nét mặt rất ung dung thản nhiên, khiến ta nhất thời cũng không phát hiện ra.
Ta dừng cước bộ lại trừng mắt nhìn hắn, trong lòng thầm nói người này ở đâu đến? Không nghe biểu ca ta nói hôm nay sẽ có khách nhân đến mà.
“Không thể tưởng tượng được thiên kim của thừa tướng đại nhân, lại làm ra chuyện tàn phá cây cỏ thế này.” Thanh âm nam tử này giống như tiếng huyền cầm vừa mới điều phối rất tuyệt, khóe miệng hắn lại nhếch lên một nụ cười cũng giống như vậy, miễn cưỡng lười nhác, tản phát ra sự tao nhã mê người nói không nên lời. Người này. . . . . . nhìn qua tướng mạo gọn gàng sáng sủa, đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi hơi xếch lên, phối với chiếc mũi thẳng cùng với đường cong tao nhã của đôi môi, toàn thân người này đều tản phát ra khí chất thờ ơ, giống như một con hồ ly tu hành ngàn năm đắc đạo thành tiên!
Ta nhìn hắn nuốt nuốt nước miếng, trong lòng rất lý trí mà nói với chính mình: người xa lạ tốt hơn hết vẫn là bớt dây vào. Người đến phủ của biểu ca, thân phận so với hắn cũng không kém là bao, không phải đại quan thì là người giàu có, ta không thể tùy tiện nói chuyện.
Soạt —— bóng dáng màu lam chợt lóe trong không trung, người này đột nhiên đứng trước mặt ta chắn ngan đường đi của ta. Hắn mang theo tiếu ý vẻ như trêu đùa quan sát ta, hỏi: “Ngọc Phiến Nhi, đúng không?”
Ta đảo ánh mắt qua. Uầy, cái này không thể trách ta nha, đây là soái ca (*soái ca: anh chàng đẹp trai) tự nói chuyện với ta trước!
“Gọi ta là Diệu đi. Gia phụ và lệnh tôn là bạn tốt nhiều năm, ta thì. . . . . . đối với ngươi cảm thấy rất hứng thú, ngươi rất thú vị, cô nương.”
Ta ngạc nhiên nhìn khuôn mặt rất kiêu ngạo đang nở nụ cười kia —— nói ta rất thú vị gì chứ?! Người này không phải đang nói móc mắng người khác chứ?
“Hôm qua khi ta tới đây, thấy ngươi lặng lẽ cho một lão ăn xin trước cửa không ít ngân lượng. Ta thật nghĩ không ra, ta thấy ngươi đối với đám hoa cỏ quý báu lại tàn phá gay gắt như vậy, trái lại đối với những người đó lại rất là tốt bụng.”
“Có cái quái gì mà tò mò! Bổn cô nương tâm địa thiện lương, ôn nhu hào phóng! Lấy bạc cho người nghèo thì làm sao nào, bộ ngạc nhiên lắm hả!” Ta vừa nghe liền phát hỏa, quả nhiên là đồ ăn chơi trác táng không biết nhân gian ấm lạnh thế nào!
“Quả thật là không có gì kỳ quái, chỉ là ta thấy ngươi. . . . . .” Người kia nói xong thì khom người xuống, tới gần ta, lén lút nói một câu. Ta liền đẩy hắn ra, cả kinh há hốc miệng, cả nửa ngày cũng không nói ra một câu nên hồn. Hắn nhìn thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của ta, dường như rất là thỏa mãn, hai tay khoanh trước ngực chờ ta giải thích.
“Ta thân thủ nhanh như vậy, không lý nào lại bị ngươi phát hiện. Nói mau, ngươi làm thế nào mà thấy được ta trộm đồ!” Đây quả là lời mỉa mai nặng nhất đối với kỹ thuật trộm cắp của ta, nghĩ xem ta là một tên lừa đảo ở phố Tây và ngôi miếu đổ nát, nổi tiếng với danh hiệu ‘vô ảnh thủ’, vậy mà giữa chừng lại lòi đâu ra một tên gia hỏa phát hiện được ta trộm đồ, thật không biết đường nào để mà bưng bít nữa!
“Nói như vậy đúng là ngươi đã trộm? Lưu quản gia ở phủ các ngươi không thấy bạc đâu đã hùng hùng hổ hổ mà mắng suốt cả ngày, ta cũng chỉ là thấy ngươi đụng phải hắn một chút, tùy tiện hỏi chơi thôi, không ngờ đích thật là ngươi. . . . . . Ha ha, thú vị, thiên kim thừa tướng cũng làm kẻ trộm? Có điều ngươi cũng thật kỳ quái, không khẩn trương khi ta phát hiện ngươi là kẻ trộm, trái lại đi khẩn trương việc kỹ thuật trộm cắp của mình không tốt.” Hắn nhìn qua không có ác ý, khi mỉm cười lại đáng yêu như một chú mèo.
“Lưu quản gia đó đối với một ông lão lại hung hăng như vậy, ta đây lấy chút bạc của hắn đưa cho ông cụ, xem như là thay hắn làm việc thiện tích đức áh! Việc ta làm gọi là hiệp đạo (*hiệp đạo: hành vi trộm cắp nghĩa hiệp), tiểu tử, ngươi gọi là Diệu đúng không, ta sẽ nhớ kỹ ngươi! Bây giờ ta không rảnh tán gẫu với ngươi, ta phải đi học nữ công rồi, lần sau có cơ hội tái kiến (*tái kiến: gặp lại) vậy.” Hắn nói cha ta cùng cha hắn là lão bằng hữu (*lão bằng hữu: bạn già), trong số bằng hữu của cha ta lại có người kỳ quái như vậy sao?
“Đợi đã,” hắn gọi theo giữ ta lại, “Xòe tay ra.”
Ta theo bản năng mà xòe bàn tay ra trước mặt hắn. Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng thả xuống một vật gì đấy, ta cảm thấy trong lòng bàn tay chợt lạnh, cúi đầu nhìn thử, hóa ra là một miếng kim bài hình dạng như lá chắn. Kim bài không lớn, chữ và hoa văn trên mặt đều rất tinh xảo, ta nhét vào trong miệng cắn thử, vàng nguyên chất! Nếu xách đi cầm thì đủ ăn cả tháng đầy thịt, ta không kềm được thèm thuồng. Khi ngẩng đầu lên lại, Ồ! Tên gia hỏa kia đã ở trên đỉnh hành lang dài cách mấy trượng.
“Tháng sau thì ngươi đã mười sáu tuổi, trước tiên xin chúc mừng, đây là lễ vật tặng cho ngươi.”
Hắn đứng trên cao, thanh âm và nét mặt tươi cười tất thảy đều mang theo tia lười nhác, ánh mặt trời cách đó nhè nhẹ rọi trên lớp y phục và mái tóc của hắn, lan tỏa một tầng ánh sáng ôn nhu, ánh sáng rực rỡ nhưng mỏng manh. Ta mở to mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy trước mắt hơi chói lóa, giơ tay áo lên che mắt, người kia đã không thấy đâu.
Soạt, lợi hại! Đây là khinh công kinh người nhất trong truyền thuyết mà tiền bối của chúng ta nghĩ ra! Võ nghệ cao cường, lấy đồ dễ như trở bàn tay, thân nhẹ như yến. . . . . . Hay là ta đã gặp cực phẩm trong giới tiểu thấu rồi? Ta lấy cái lệnh bài hắn cho ta cầm cầm mà gõ lên tường mấy cái, không biết tiểu tử đó trộm cái này ở đâu. . . . . .
Ta đem món đồ ấy giấu vào trong người, vội vàng đi đến hậu viện. Nơi này là chỗ ở của tam biểu tẩu Đào A Lang, nghe nói nàng ta trước kia là ca nữ của Thiên Hương Các thành Trường An, về sau được Thủy Thu biểu ca để ý, nạp làm thiếp. Vốn theo phép tắc, với thân phận như vậy thì không đủ tư cách vào gia phả của Đồ gia, nhưng mà Thủy Thu biểu ca trước giờ chưa từng có con, từ sau khi nàng ta xuất giá vào nhà thì một năm bồng một đứa, năm nay cũng đã mang thai lần thứ ba, điều này khiến cho trên dưới nhà hắn hết sức vui mừng, ngay lập tức thêm tên Đồ Đào Thị lên trên gia phả.
“Phiến Nhi này, đến đây cho tẩu xem thử nào, ôi! Đã lớn và cao như vậy rồi sao, thật xinh đẹp. Cha muội nói muốn tẩu đến dạy muội nữ công, nói rằng vào sinh thần của muội để muội có thể bộc lộ tài năng. Tẩu nói như vậy thật là thừa thãi, ai chẳng biết công phu thêu thùa của Phiến Nhi nhà chúng ta không ai có thể sánh bằng? Còn bảo Thủy Thu biểu ca đến bồi dưỡng khí chất cho muội, biểu ca muội là một người thô kệch, biết cái gì khí chất chứ? Tẩu còn nhớ vào sinh thần mười bốn tuổi của muội, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân của muội đều làm cho đám công thử quý tộc nhìn đến ngây người!” Đào A Lang một tay nâng bụng một tay vẫy vẫy chiếc khăn lụa vừa cười vừa nói, mặc dù cái thai rất lớn, nhưng thắt lưng nàng vẫn lắc trái lắc phải, bộ dáng giống như cái đồng hồ quả lắc Tây dương mà sứ giả Anh Quốc dâng tặng!
“Muội thấy tẩu nói không sai chứ, xỏ kim cũng xỏ nhanh như vậy.” Trong khi nàng liên tục xoay cái thắt lưng như thùng nước của mình, ta đã đem toàn bộ số kim với đủ kích thước trên bàn xỏ xong hết rồi. Nàng mang ánh mắt tỏ ý khen ngợi nhìn ta, cười đến độ những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng rất là sinh động.
“Thì cũng như dùng mấy sợi kẽm xuyên qua ổ khóa thôi, việc xỏ mấy cái kim này, cũng chỉ là kiến thức cơ bản thôi mà!” Ta nói thầm trong lòng, việc đơn giản như vậy sao làm khó được ta chứ.
“Vậy bây giờ muội thêu một đôi uyên ương đi, thừa tướng đại nhân nói muốn đem lễ vật này dâng lên cho Thánh Thượng!”
Không phải chứ, ta chỉ biết trộm đồ thôi, thêu uyên ương sao ta biết được. Đợi ta thêu ra không biết thành cái đống gì đem dâng cho lão Hoàng đế, không biết lão có chịu nhận hay không.
Mãi đến khi ta thêu xong đôi “uyên ương” run rẩy giao đến tận tay cho nàng, nàng đã òa khóc lên như trời đổ mưa lớn. Nàng phá hỏng tác phẩm của ta, vừa lau nước mắt nước mũi, vừa nức nở, ánh mắt u oán dừng lại trên người ta, giống như ta chính là một ân khách ở Trường Lạc Phường không mang theo đủ bạc. Ta khẽ ho khan một tiếng, trong lòng cảm thấy thật hổ thẹn.
“Đều do tên trộm đáng chịu ngàn đao kia, hại Phiến Nhi thành ra như vậy! Tẩu còn tưởng thừa tướng đại nhân nói muội tỉnh lại thì trở nên thô lỗ chỉ là nói giỡn, bây giờ mới biết được tình hình so với ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều. Muội nhìn xem, hai con uyên ương này so với con vịt còn xấu hơn. . . . . . Phiến Nhi muội đừng buồn, tẩu biết là do tên trộm ác độc kia làm hại muội! Không thể ngờ nàng ta chết rồi mà vẫn còn hại người! Muội đừng lo lắng, tẩu đây sẽ thỉnh Mao Sơn đạo sĩ đạo pháp cao thâm về, đánh cho nàng ta xuống mười tám tầng địa ngục, khiến nàng ta trọn đời không thể siêu sinh!” Nàng ta cứ độc ác mà nguyền rủa, khiến ta không khỏi rùng mình, quả nhiên độc nhất chính là lòng dạ đàn bà mà!
“Phiến Nhi sao sắc mặt muội lại kém như vậy, muội đừng lo lắng, tẩu tử (*tẩu tử: chị dâu) nhất định có thể một lần nữa dạy muội biết thêu thùa. Cách sinh thần muội vẫn còn một tháng mà, đến lúc đó tẩu cam đoan muội có thể giao ra một bức uyên ương hí thủy (*uyên ương hí thủy: uyên ương đùa nghĩch trong nước) tuyệt đỉnh!” Nàng cầm chiếc khăn tay “áp tử lạc thủy” (*áp tử lạc thủy: vịt té xuống nước) dính đầy nước mắt nước mũi, đưa tay qua nhiệt tình lau mồ hôi cho ta, ta nuốt hai ngụm nước miếng, hoảng sợ né tránh.
“Ta ta ta ta thấy việc thỉnh đạo sĩ kia coi như thôi đi, chuyện thiếu đạo đức như vậy thật sự không thích hợp để tẩu làm, tẩu xem tẩu bụng vẫn đang mang hài tử, phải suy nghĩ nhiều cho tiểu công tử chứ!” Ta cố gắng gượng cười, nhớ đến việc ta mạo phạm Diêm Vương không nhẹ, có thể không chịu nổi khi bị đạo sĩ hay thầy pháp gì đó gây sức ép!
“Hừ, muội đã nói thế, vậy nếu muội có thể học được thêu thùa thì ta sẽ bỏ qua cho nàng ta, bằng không, ta khiến nàng ta làm quỷ cũng không dễ chịu!” Một tiếng sấm chợt vang lên giữa không trung, chiếu vào khuôn mặt trang điểm nhợt nhạt của Đào A Lang khiến nó càng trở nên u ám hơn, nước mắt đang chảy xuống rửa đi lớp son phấn, lớp son đỏ sẫm kia như hóa thành một loại nước pha máu, như khóc như kể lể mà đọng lại trên gương mặt, nhìn thấy mà giật mình. Hàm răng ta kẽo cà kẽo kẹt mà phát run lên, thật kinh khủng.
“Muội yên tâm, tẩu nhất định sẽ đem hết tài nghệ thêu thùa dạy thật tốt cho muội!” Ta cắn chặt răng, hôm nay rốt cuộc cũng biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân , người xuất thân từ Thiên Hương Các đúng là không giống ai mà, cư nhiên có thể khiến ta cúi đầu. Coi như là suy nghĩ cho bản thân mình đi, ta nhất định phải học được kỹ năng thêu thùa này. Chẳng phải là thêu uyên ương thôi sao, đến ổ khóa khó mở nhất ta cũng có thể mở được, còn lo không thể hạ gục được miếng vải bố này sao?
Nhưng đã qua hơn nửa tháng, ta hoàn toàn đã bị đống vải bố kai đánh bại. Nhìn đi nhìn lại ngón tay của ta, bị đâm đến nỗi không ra hình dáng gì, vô cùng thê thảm.
“Oa, ngươi thêu cái này là hai con gà mái sao? Gà mái rơi xuống nước, liều mạng giãy dụa, không tồi, rất có hình tượng đó!” Diệu nhìn thấy cái khăn tay ta vừa thêu xong, vừa gật đầu vừa khen ngợi.
“Là uyên ương hí thủy đó, không phải gà mái rơi xuống nước đâu! Bộ ta thêu tệ như vậy sao?” Ta nghiêm mặt hổ kháng nghị.
Khi ấy ta và Diệu hai người đang cùng ngồi trong một gian trà lâu nhỏ sưởi nắng.
Tính tình của Diệu rất tốt, từ lần trước sau khi đối mặt trong phủ của biểu ca, hai chúng ta cũng trở nên quen thuộc với nhau, gần đây thường xuyên cùng nhau ra ngoài xem hí kịch uống trà. Đương nhiên, đây cũng là nhờ phúc của Diệu, vốn dĩ Thủy Thu biểu ca xem chừng ta rất chặt chẽ, bất luận thế nào cũng không cho ra khỏi cửa, nhưng chỉ cần hắn vừa bước vào cửa, thần sắc biểu ca ta lập tức thay đổi, lần nào cũng thật cung kính mà tiễn hai chúng ta ra khỏi cửa lớn. Về phần nguyên nhân, ta có hỏi qua Diệu, hắn chỉ đơn giản nói rằng chức quan của cha hắn so với biểu ca ta lớn hơn. Còn về phần lớn hơn bao nhiêu, hắn không có nói cho ta biết.
Lúc này vừa nghe ta nói ra bốn chữ “uyên ương hí thủy”, hắn trừng mắt nhìn nhìn lại tác phẩm thêu của ta, bỗng nhiên phụt một tiếng, nước trà bắn cả lên bàn, sau đó thì cười đến độ thở không ra hơi. Khách nhân ở mấy bàn bên cạnh khó hiểu mà quan sát hai người chúng ta, ta ra sức dùng chân đá hắn, nắm tay đã siết chặt lại vang lên răng rắc.
“Cái này hả, Hoàng đế sẽ không thích đâu, nhưng mà ta rất là thích áh, tặng cho ta đi.” Còn không đợi ta đồng ý, hắn liền nhét chiếc khăn lụa đang cầm trong tay vào ngực áo, hắn dùng ánh mắt giảo hoạt liếc nhìn ta một cái, cười rất là mưu mô, “Ngươi thật sự muốn học thêu thùa sao, ta dạy cho ngươi, cam đoan học vừa nhanh vừa thuận tiện.”
“Ngươi! Ngươi là một đại nam nhân mà cũng biết thêu hoa sao?”
“Thêu ngươi cũng còn được nữa là! Mở to hai mắt ra mà nhìn này, đây gọi là ‘thập tự tú pháp’ (*thập tự tú pháp: cách thêu chữ thập), đây là do một vị sứ giả tây phương đến dạy cho ta biết. Chỉ cần ngươi có thể vẽ ra được hoa văn, thì tuyệt đối có thể dựa theo bức vẽ mà thêu ra được. Đính khuy áo ngươi biết chứ, cái này so với việc đính khuy áo còn đơn giản hơn nhiều.” Hắn vừa nói vừa may vá thành thạo, chỉ trong một thời gian rất rất ngắn cư nhiên có thể làm được như vậy.
“Ngươi sao lại biết nhiều điều kỳ quái như vậy? Ngay cả sứ giả Tây Dương cũng từng gặp qua, chức quan của cha ngươi rốt cuộc lớn như thế nào hả?” Ta đưa tay chống đầu hỏi hắn.
“Ta biết rất nhiều thứ kỳ quái sao? Ta thấy thật ra kỳ quái nhất chính là thiên kim của thừa tướng, như thế nào mà ngay cả chỗ trăng hoa như Thiên Hương Các cũng biết được, hơn nữa đối với mấy đỗ phường lớn nhỏ trong thành Trường An đều nắm rõ trong lòng bàn tay.” Hắn tới gần ta, tựa tiếu phi tiếu (*tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười), dùng ánh mắt tìm tòi nghiên càn quấy đảo qua đảo lại khắp trên người ta. Khi hắn chớp chớp mắt nhìn rất là đẹp, con ngươi sâu như biển đêm lại dấy lên một tia mị hoặc (*mị hoặc: mê hoặc quyến rũ) như hồ ly, gương mặt của ta không khỏi nóng ran lên từng đợt, ta né tránh ánh nhìn của hắn, xoay người qua không thèm nhìn hắn, trái tim lại cứ nhảy bùm bùm không ngừng.
Lại nói tiếp, Diệu tên gia hỏa này kỳ thực cũng có thể xem như chưa từng thấy qua việc đời —— đối với các thứ trong thành Trường An, hắn cái gì cũng đều rất hiếu kỳ áh. Hắn ngây ra vì chưa từng ăn qua xâu mứt quả, chưa từng thấy qua xuy đường nhân (*xuy đường nhân: đồ chơi làm bằng đường, dùng đường loãng thổi thành hình người hay chim thú vừa có thể chơi cũng vừa có thể ăn), thậm chí ngay cả mì trụng tương nổi tiếng nhất ở phố Tây cũng chưa từng ăn qua! Ta thật nghi ngờ không biết hắn có phải lớn lên ở thành Trường An hay không! Có điều tên gia hỏa này đặc biệt có chút thú vị, một bụng đều là truyện cười, ở cùng một chỗ với hắn, ta luôn bị chọc cười đến ngả nghiêng, tất cả chuyện buồn phiền gì cũng đều có thể quên sạch hết. Thời gian ngày một trôi qua, giao tình của hai chúng ta càng lúc càng tốt, dần dần đã bắt đầu trở thành bạn bè thân thiết. Mặt khác, yến tiệc sinh thần đáng chết kia của ta, rốt cuộc cũng đã đến.
Trước đại yến (*đại yến: yến tiệc lớn) sinh thần của ta, lão cha rốt cuộc cũng đón ta về Ngọc phủ, trên dưới quý phủ đều bận bịu đến nỗi không khí cũng trở nên ngột ngạt. Rồi ngày sinh thần của ta cũng đến, cả phủ Thừa tướng từ tờ mờ sáng hôm đó giống như bị đun nước sôi vậy, Ngọc lão gia ban lệnh rõ ràng: dù là một chút sai sót cũng không thể có!
Ta nhìn tấm gương mà thở dài: “Liên quan đến con đường làm quan đầy gấm vóc của lão nhân gia ấy, đương nhiên là không thể để xảy ra sai sót gì rồi.” Làm nữ nhi của thừa tướng thật đúng là quá bi thảm mà.
Ta ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, Tiểu Thúy ở bên cạnh không biết được tâm tư của ta, vừa giúp ta chải tóc vừa hỏi: “Tiểu thư, ngày hôm nay không thể so với lúc bình thường, cô muốn chải kiểu tóc gì? Song hoàn vọng tiên kế hay là bồ đào kế?” Nói xong thì mở ngăn kéo tủ trước bàn trang điểm ra, cầm cây trâm châu thoa (*châu thoa: trâm cài đầu ngọc trai) ở trước mặt ta ướm qua ướm lại.
“Làm sao thấy đẹp thì cứ làm đi. . . . . .” Ta nào biết cái gì là búi tóc đâu, trước kia khi ta còn làm một tên khất cái, đầu tóc vẫn luôn rối bù, ta còn thường xuyên cùng bọn họ so xem trên tóc ai có nhiều rận hơn, càng có nhiều rận thì càng được tôn kính đó mà.
“Nhi à, thật không nỡ để con tiến cung mà!” Đằng này hai người chúng ta vẫn còn đang tìm hiểu xem nên búi kiểu tóc gì, thì ngoài cửa liền vang lên tiếng ồn ào. Mẹ của ta, Ngọc phủ tam phu nhân, khóc sướt mướt mà chạy ào vào phòng ta, ôm chầm ta mà khóc lóc.
“Mẹ, con càng không nỡ xa mẹ, vì vậy hay là con khỏi phải tiến cung nữa hen!” Lòng ta tràn đầy mong đợi mà bày ra dáng điệu làm nũng, vạn nhất người mẹ này của ta vừa khóc vừa làm ầm lên vừa muốn thắt cổ, muốn giữ ta lại cũng không biết chừng!
Vị tam phu nhân đây lúc ấy chợt vội vàng, liền đẩy ta ra.
“Như vậy sao được! Tiền đồ của cha con toàn bộ đều đã đặt hết trên người con!”
“Vi nương (*vi nương: mẹ) lo lắng nhất không phải là các phi tử ở hậu cung, mà là trong cung! Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử tư chất bình thường, mẫu thân thân phận lại không cao, thật không có gì đáng e ngại, Đại Kì chúng ta cho tới bây giờ chỉ lập đích tử (*đích tử: con chính tông) không lập trưởng tử (*trưởng tử: con cả)! Chính là vị tam hoàng tử Nam Cung Diệu, mẫu thân là Đoan Mẫn Hoàng quý phi Tô nương nương, còn ngoại công lại là đại học sĩ, bản thân tuổi còn trẻ liền được phong làm Tần Vương. . . . . .”
“Văn võ bá quan đều mấy lần trình tấu chương lên, nói rằng phải lập Tô nương nương làm hoàng hậu, lập hắn làm thái tử! May mà Hoàng Thượng không hề sủng ái mẫu phi của hắn, kèm theo đối với hắn cũng lãnh đạm lạnh lùng, vì thế đã đem chuyện này gác qua một bên. Nhưng mà Phiến Nhi con cũng đừng khinh địch, phía sau hắn còn có bách quan (*bách quan: nhiều vị quan lại) chống đỡ, không thể không đề phòng!
“Còn một người nữa chính là tứ hoàng tử Nam Cung Diệp, oai thanh của người này được đồn đại rất nhiều, tâm tư kín đáo tài trí hơn người, vốn là người đứng đầu trong số những người được chọn làm thái tử, nhưng vì mẫu phi địa vị thấp kém, cho nên bị bách quan phản đối! Có điều hắn cố thủ Yên Kinh một khoản thời gian, tay nắm trọng binh! Người này vừa mới hai mươi tuổi đã được Hoàng Thượng khâm phong làm Tề Vương, ta thấy với oai thanh của người này, về sau hắn sẽ là đại địch với nhi tử của con đấy. . . . . .”
Nhi tử của ta? Trời ạ, vị tam phu nhân này quả là có sức tưởng tượng phong phú, ai là nhi tử của ta chứ! Ta cắn răng, cố nén mười mấy cái ngáp dài lại.
“Ta nói thế sao con một chút nôn nóng cũng không có vậy, con nếu có thể mang thai hoàng tử thì tốt, nếu không mang thai được, vậy thì làm sao đấu lại với bọn họ?”
Làm ơn đi, ngươi không nhìn lại thử xem. Một nữ hài tử mười sáu tuổi cùng một ông lão năm mươi tuổi, vậy thì sao có thế cho ra được kết quả gì chứ! Nghe nói người cha thừa tướng kia của ta, đã lên kế hoạch rất hoàn hảo. Trước để ta tiến cung, sinh ra hoàng tử, lão hoàng đế kia nhất định sẽ không sống được đến khi đứa nhỏ trưởng thành. Khi đó, hắn tức ngoại công của đứa nhỏ này chính là phụ chính đại thần, còn ta tức lão nương (*lão nương: bà mẹ) của đứa nhỏ chính là thái hậu buông rèm nhấp chính, chúng ta cứ vậy mà nắm giữ triều chính, thiên hạ độc tôn! Lý tưởng này thật ra không tồi, chỉ tiếc, bổn cô nương đã hạ quyết tâm, thà đào hôn, chứ không làm hoàng hậu!
“Tiểu tiểu tiểu tiểu thư. . . . . . Cô còn chưa nghĩ xong muốn búi kiểu tóc nào sao?” Mãi đến khi mẹ ta đi một lúc lâu rồi, ta mới từ trong mấy lời lải nhãi của nàng ta hồi phục tinh thần trở lại. Tiểu Thúy khéo léo mà bày ra một đống kiểu tóc sặc sỡ khác nhau, sau đó cẩn thận hỏi ta thích “tam tinh vọng nguyệt kế” hay là “bách điểu triều hoàng kế” .
“Ôi trời, ngươi sao lại gắn nhiều bím tóc trên đầu ta như vậy, còn gắn thêm biết bao nhiêu là khuyên làm gì chứ! Ta nói cho ngươi biết, ngươi làm sao búi tóc cho khó coi vào! Ngươi ở đó tỏ ra ngây ngốc làm gì chứ, ngươi vừa nãy cũng đã nghe thấy, cái người gọi là tam hoàng tử gì đó lão nương của hắn là hoàng quý phi tôn quý, còn cái vị tứ hoàng tử kia có nhạc phụ tương lai một tay nắm trọng binh, tiểu thư ngươi tức là ta đây, đi vào đó không khác gì con cá năm trên thớt chờ mổ bụng! Cho nên Tiểu Thúy này, ngươi phải tận lực làm cho ta xấu đi một chút, trang điểm làm sao giống như là dọa người áh, để lão hoàng đế kia vừa nhìn thấy ta thì sợ, sau đó liền nói với cha ta là không cần thú ta làm vợ nữa!” Ta đùng đùng dặn dò xong xui, Tiểu Thúy khó xử mà nhìn ta, cầm lấy mái tóc của ta không biết nên chải thế nào.
“Thật ra phải làm xấu như thế nào thì mới được?” Tiểu Thúy ủy khuất mà cong môi lên, bắt đầu làm. Ta tự mình nhìn vào trong gương thấy mái tóc bị Tiểu Thúy vặn trái vặn phải, rốt cuộc cũng vặn thành một đống dày dày cao cao, giống như là đắp một đống phân trâu trên đầu ấy. Quả nhiên. . . . . . vừa đủ xấu.
“Sách. . . . . . Khó coi thì khó coi, cũng không cần dung tục như vậy chứ?” Ta buồn bực nhìn vào trong tấm gương, cái đầu phân trâu này nhìn qua quả thật khiến người ta muốn đánh mà!
Tiểu Thúy khó xử mà nhún vai, ta đành phải thôi. Đầu phân trâu thì đầu phân trâu, ta tạm thời xem như mình là một đóa hoa cắm trên bãi phân trâu vậy. Nghĩ đến đây thì ta thở dài, vừa định đem tấm gương ném đi, trong gương đột nhiên phát sáng, một tia sáng chói rọi chợt hiện lên, hung hăng đâm thẳng vào trong mắt ta.
Trong lúc nhất thời kèm theo sự đau đớn kịch liệt, tấm gương trước mắt dường như hóa nên sáng rực, một quang cảnh ngắn ngủi hiện ra rõ ràng: mặt đất đầy máu tươi, xung quanh là tử thi, Hoa Hoa Thảo Thảo Qua Qua Quả Quả bốn đứa nhỏ ấy đều ngã xuống nằm trong vũng máu, sau đó khắp nơi đều là ánh lửa, thiêu đốt cả ngôi miếu đổ nát. . . . . .
Ta cả kinh, gương đồng rơi xuống đất, xoảng một cái vỡ tan tành, cảnh tượng trong kính cũng không còn thấy nữa. Ta run rẩy tựa lưng vào ghế dựa, đôi tay gắt gao vịn chặt cái ghế, mồ hôi thấm ướt cả một mảng lớn phía sau lưng áo.
“Tiểu Thúy ngươi, ngươi vừa nãy có thấy được không?” Ta cố gắng nén cơn hoảng sợ xuống, ngón tay cấu chặt vào khe hở giữa ghế mây, mới khiến thân thể đang run rẩy ổn định lại vài phần.
“Tiểu thư, cô đừng làm em sợ, nhìn thấy cái gì chứ? Cô có phải bị bệnh rồi hay không, sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy chứ?” Tiểu Thúy gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy đi gọi đại phu.
Sao lại thế này, vừa nãy đó là cái gì? Ta vì sao lại từ trong gương nhìn thấy cảnh tượng kì quái như vậy? Chẳng lẽ Hoa Hoa chúng nó đã xảy ra chuyện. . . . . . Ta cắn môi, lo lắng mà nhìn xung quanh. Những mảnh gương vỡ trên mặt đất phản chiếu lại vô số hình ảnh của ta, vừa bất lực vừa bối rối chân tay lại luống cuống.
A, ta nhớ ra rồi! Còn nhớ khi ở địa phủ, ta bởi vì ham chơi đã trộm đi âm dương kính của Phán Quan, bảo bối kia bị ta sờ soạng một lúc thì hóa thành một đạo kim quang trực tiếp tiến vào trong cơ thể ta, vì thế ta mang theo nó cùng hoàn hồn, nói cách khác cảnh tượng mà ta vừa thấy khi nãy, là nhắc nhở của âm dương kính?
Ta đột nhiên đứng bật dậy, liền đẩy mạnh cái ghế dựa ra —— ta nhất định phải đến ngôi miếu đổ nát, ảnh tượng (*ảnh tượng: cảnh tượng ảo ảnh) này không phải ảo giác, mà là, mà là điềm báo trước!
Dường như nhớ lại ngày hôm qua, ta tự nhốt mình ở trong phòng khóc, khóc cho đến khi đói bụng thì đi khắp gian phòng tìm thức ăn, sau đó thì thành ra bừa bộn như hôm nay. Cha ta, Ngọc Thừa tướng, biết được con gái bảo bối ở ngoài bị ủy khuất, thì gấp đến độ gần chết, đứng ngoài cửa trông chừng không dám tiến vào, chỉ có thể đứng cách một cánh cửa mà khuyên nhủ.
“Nghe cha nói nè Phiên Nhi, con mở cửa ra để cha vào nhìn con một lát nào!”
“Phiến Nhi à, con lâu như vậy không ra khỏi phòng, nhất định là đói bụng lắm rồi.”
Ách —— ta ăn no đến nỗi vừa ợ một tiếng, xoa xoa bụng, ta no quá mới đúng!
Hóa bi phẫn thành thực dục (*thực dục: tâm hồn ăn uống) là tôn chỉ từ trước đến giờ của ta, đợi đến khi ăn no, thì suy nghĩ cũng minh mẫn hơn rất nhiều —— từ sáng hôm qua cho tới sáng hôm nay, ta bị Tuyết Thần vứt bỏ suốt mười hai canh giờ, nhưng suy nghĩ lại một chút, cùng lắm cũng chỉ là tình cảm thầm mến bị thất bại.
Trước kia ta là một tên khất cái, bây giờ ta là thiên kim của Thừa tướng, cô nương tên Thức Cầm kia là chim sa cá lặn, thì ta cũng là bế nguyệt tu hoa mà! Nàng ta biết tặng ngọc bội, ta thì không thể tặng kim chuyên (*kim chuyên: đồ đúc bằng vàng) sao! Hai người bọn họ là người quen cũ, chúng ta nói như thế nào cũng là hoạn nạn chi giao (*hoạn nạn chi giao: hoạn nạn tương giao)! Tính ra, lần này ta cũng chưa hẳn là thất bại. Nghĩ xem ta là kẻ lừa đảo ở phố Tây và ngôi miếu đổ nát kia, là thần thấu kiêm khất cái có tiền đồ nhất Trường An, không lý nào lại bị một nữ nhân lai lịch không rõ ràng chỉ xinh đẹp hơn ta chút xíu, quý phái hơn ta chút xíu đánh bại! Sau khi ta nghĩ thông rồi, tâm tình cũng thông suốt thoải mái hơn, ngay cả thanh âm như vịt đực của Ngọc Thừa tướng lọt vào tai cũng thấy dễ nghe hơn.
“Kéttt ——” ta đẩy cửa ra, toàn bộ nha hoàn, quản gia, còn có lão cha Thừa tướng của ta đều tụ tập ngay trước cửa, đại phu nhân, nhị phu nhân, còn có cả tam phu nhân người được gọi là mẹ ta, tất cả đều mang vẻ mặt lo lắng nhìn ta. Thấy ta rốt cuộc cũng mở cửa phòng, tam phu nhân, cũng chính là mẫu thân của ta, hô to một tiếng “Con của ta ơi ——” liền ôm chầm ta khóc không ngừng, nhị phu nhân vê một chuỗi phật châu niệm a di đà phật. Ngọc lão gia thì không ngừng quở trách hạ nhân làm việc ăn hại, Tiểu Thúy lui sang một bên không ngừng run rẩy.
Đại phu nhân rất quyền uy mà phân phó hạ nhân chuẩn bị nước tắm, ta tắm rửa sạch sẽ, thay đổi xiêm y vận một chiếc váy có hoa văn tinh tế đài hoa màu lục đoá hoa màu vàng kim tuyến, nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng (*thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái sảng khoái). Các đại phu sau khi xem mạch cho ta thì khai mấy vị dược giảm bớt hoảng sợ, nói rằng do ta nửa đêm bị kẻ gian bắt đi, hoảng sợ không nhẹ, muốn ta nghỉ ngơi nhiều, thỉnh thoảng ra ngoài đi lại nhiều một chút. Đại phu còn căn dặn, việc học của ta cũng phải giảm bớt lại một chút, với lại những dịp ra khỏi phủ cũng nên nhiều hơn, điều phiền toái ở đây chính là sau này ra khỏi cửa ngoại trừ Tiểu Thúy ra, còn phải có không ít nam nhân to lớn thô kệch đi theo. Qua Qua Quả Quả Hoa Hoa Thảo Thảo mấy tiểu tử đó đều rất thông minh, mỗi lần ta xuất hiện trên phố lớn phía Tây, bọn chúng đều có thể tìm được ta. Ta cũng nhân cơ hội đó mà bố thí cho chúng chút ngân lượng, để cuộc sống của bọn chúng khá hơn một chút. Có tiền chính là lão gia, lời này quả không sai, nghe nói ngay cả Thảo Thảo đứa nhỏ tuổi nhất cũng là lão đại trong đám tiểu khất cái ở phố Tây rồi. Điểm có lợi nhất của khất cái chính là có cơ sở ngầm (*cơ sở ngầm: người bí mật quan sát tình hình) rải rác khắp nơi, lực lượng liên lạc hỗ trợ cho nhau dồi dào, nếu ta sau này thành lập một bang phái nhỏ, chuyên giúp người trong giang hồ thu thập tin tức, chắc chắn sẽ làm ăn hưng thịnh.
Lại qua một khoảng thời gian, vì muốn nâng thêm trình độ cho ta, cha ta đã đưa ta đến nhà của biểu ca một người người rất có học vấn để học tập.
“Thời gian qua mau, năm tháng như thoi đưa, đời người cũng trôi qua nhanh như thời gian, chớp mắt đã lướt qua, ai. . . . . . !” Ta đối diện với đám hoa cỏ um tùm trước mặt, cảm thán cảnh xuân dù rực rỡ nhưng ngắn ngủi, ta một tay xách theo cái túi rách, một tay cầm một đóa hoa liền đi vào sâu bên trong.
“Ách. . . . . . Phiến Nhi, muội đang làm gì vậy?” Biểu ca của ta, hiện được phong chức quan làm thái bảo (*thái bảo: chức quan thấp nhất trong hàng tam công gồm thái sư, thái phó, thái bảo) cho thái tử, Đồ đại nhân Đồ Thủy Thu đang lườm mắt nhìn ta. Tuy nói là vai vế biểu huynh biểu muội với nhau, nhưng hắn so với ta lớn hơn nhiều, bây giỡ đã gần ba mươi rồi, vợ bé của hắn Đào A Lang nghe nói cũng đã mang thai đứa con thứ ba luôn rồi.
“Thủy Thu biểu ca, lạc hồng (*lạc hồng: giống cây phần nhiều là hoa đỏ nên hoa rụng gọi là lạc hồng) này không phải là thứ vô tình, đốt làm phân bón cho lớp bùn đất này thì mùa xuân nhất định sẽ có sức sống lắm đấy!” Ta bắt đầu đào bới mảnh đất rất thô bạo, chôn hoa xuống, chôn xong thì giẫm giẫm hai chân lên, giẫm cho kín chỗ đất đó. Thủy Thu biểu ca nhìn ta, nuốt mấy ngụm nước bọt, dường như rất khẩn trương. Hắn khẩn trương cái gì vậy, ta cũng đâu phải sắp chôn hắn.
“Ách, biểu cữu đưa muội đến chỗ ta, là để học thơ. . . . . .”
“Đúng vậy, cha ta chính là hy vọng ta có thể thành tiểu thư khuê các, ta đây chẳng phải đang cố gắng bồi dưỡng khí chất của khuê các sao?” Đúng vậy đấy, đất cũng đào lên rồi, hoa cũng chôn xuống rồi, thơ cũng ngâm rồi, không phải khá giống rồi sao.
“Phiến Nhi à, nội tâm có thi thư khí chất sẽ tự tỏa ra, khí chất này là có từ bên trong rồi bồi dưỡng lên, không phải cứ chôn hoa là có thể có. Biểu cữu hy vọng muội có thể ở trong phủ của ta bồi dưỡng ra khí chất tuyệt hảo, qua một tháng nữa chính là sinh thần của muội, đến lúc đó văn võ bá quan cả triều sẽ đến dự, muội như vậy. . . . . .”
“Bằng không, ta cũng đem cái cây này chôn luôn cho rồi?” Ta cầm lấy cái bào (*cái bào: một loại dụng cụ làm vườn), Thủy Thu biểu ca dũng cảm chạy đến chắn trước mặt ta, sợ tới mức đầu đổ đầy mồ hôi.
“Không được đâu biểu muội, cái cây này là năm đó Thánh Thượng ban tặng, không thể nhổ lên được đâu! Biểu muội, muội sắp đem cả hoa viên này hủy đi hết rồi, ta thấy muội cũng mệt rồi, đừng dằn vặt đám hoa trong vườn nhà ta nữa.”
“Nhưng mà, nếu ta không biến thành tiểu thư khuê các thì. . . . . .”
“Muội yên tâm, biểu muội đây đầu đội trời chân đạp đất, tuyệt đối là khí chất xuất chúng tài trí hơn người ngàn dặm mới tìm được một thiên kim tiểu thư như muội! Trước mặt thừa tướng, ta nhất định sẽ đem phong thái lỗi lạc của muội bẩm báo chi tiết!” Hắn cẩn thận nhìn ta, nói chắc như đinh đóng cột. Ta lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắc hắc, muốn đấu với ta à! Thi thư gì đó ta đây không biết, có điều mưu mô ta đây tuyệt đối không thiếu. Chỉ cần hỏi thăm qua một chút, thì biết ta chính là một tên lừa đảo ở phố Tây và ngôi miếu đổ nát kia, cho tới bây giờ chỉ có ta gạt người khác, khi nào thì bị người khác đùa giỡn?
“Vậy. . . . . . Biểu ca này, mấy đám hoa cỏ đó có muốn chôn luôn không?”
“Không cần, biểu muội, muội cứ đến học nữ công với tam biểu tẩu đi.” Hắn đau lòng mà nhìn hoa cỏ khắp vườn, không ngừng lắc đầu. Ta khẽ hừ một tiếng, kẻ có tiền này, xem mạng người còn không bằng đám hoa cỏ rẻ tiền kia. ở trong lầu son ngửi mùi rượu thịt, ngoài đường có người chết đói chết cóng, một chút cũng không để mắt! Hôm qua trước cửa phủ có một gia gia (*ông lão) ăn xin đói đến sắp chết, bọn họ chỉ cho rằng xui xẻo, gọi người đuổi ông lão đi, bây giờ lại đối với mớ hoa tàn bại liễu này mà tỏ ra chán nản ủ rũ. Cái này mà gọi là khí chất, thật là giả tạo! Lần sau xem ta có xén hết mớ hoa trong vườn này không!
Có điều thời gian đúng thật là gấp gáp, tháng sau chính là yến tiệc sinh thần của ta, yến hội lúc ấy phô trương không nhỏ, nghe nói Hoàng Thượng còn đích thân phân phó mấy vị hoàng tử đến chúc mừng ngày sinh của ta. Haizz, ai bảo ta là thiên kim thừa tướng làm gì chứ, vì muốn ta trong đám đông nữ quyến trổ hết tài năng, lão cha ta đặc biệt thỉnh thiếu bảo biểu ca từng dạy dỗ thái tử đến dạy ta, nghĩ xem hắn ngay cả thái tử cũng có thể dạy dỗ, huống chi là một nha đầu như ta chứ? Đáng tiếc, thái tử thì dễ đối phó, tên khất cái thì khó dạy, ta cũng chẳng có tâm tình mà đi học mấy cái thứ phiền phức này. Ta dọc theo đường đi lẩm bẩm tự nói, đắc ý dào dạt.
Ba! Ba! Ba! Vừa đi đến chỗ hành lang gấp khúc, chợt nghe thấy phía sau có người vỗ tay. Ta bỗng nhiên quay đầu lại, lúc này trông thấy một nam tử đang nghiêng người tựa vào cây cột bên trái hành lang gấp khúc. Ta hoảng sợ, vừa nãy đi gấp quá, người này vận một thân xiêm y màu xanh ngọc có điểm xuyết hoa văn màu vàng rất giống cây cột ở hành lang gấp khúc kia, khoanh tay trước ngực nét mặt rất ung dung thản nhiên, khiến ta nhất thời cũng không phát hiện ra.
Ta dừng cước bộ lại trừng mắt nhìn hắn, trong lòng thầm nói người này ở đâu đến? Không nghe biểu ca ta nói hôm nay sẽ có khách nhân đến mà.
“Không thể tưởng tượng được thiên kim của thừa tướng đại nhân, lại làm ra chuyện tàn phá cây cỏ thế này.” Thanh âm nam tử này giống như tiếng huyền cầm vừa mới điều phối rất tuyệt, khóe miệng hắn lại nhếch lên một nụ cười cũng giống như vậy, miễn cưỡng lười nhác, tản phát ra sự tao nhã mê người nói không nên lời. Người này. . . . . . nhìn qua tướng mạo gọn gàng sáng sủa, đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt hơi hơi xếch lên, phối với chiếc mũi thẳng cùng với đường cong tao nhã của đôi môi, toàn thân người này đều tản phát ra khí chất thờ ơ, giống như một con hồ ly tu hành ngàn năm đắc đạo thành tiên!
Ta nhìn hắn nuốt nuốt nước miếng, trong lòng rất lý trí mà nói với chính mình: người xa lạ tốt hơn hết vẫn là bớt dây vào. Người đến phủ của biểu ca, thân phận so với hắn cũng không kém là bao, không phải đại quan thì là người giàu có, ta không thể tùy tiện nói chuyện.
Soạt —— bóng dáng màu lam chợt lóe trong không trung, người này đột nhiên đứng trước mặt ta chắn ngan đường đi của ta. Hắn mang theo tiếu ý vẻ như trêu đùa quan sát ta, hỏi: “Ngọc Phiến Nhi, đúng không?”
Ta đảo ánh mắt qua. Uầy, cái này không thể trách ta nha, đây là soái ca (*soái ca: anh chàng đẹp trai) tự nói chuyện với ta trước!
“Gọi ta là Diệu đi. Gia phụ và lệnh tôn là bạn tốt nhiều năm, ta thì. . . . . . đối với ngươi cảm thấy rất hứng thú, ngươi rất thú vị, cô nương.”
Ta ngạc nhiên nhìn khuôn mặt rất kiêu ngạo đang nở nụ cười kia —— nói ta rất thú vị gì chứ?! Người này không phải đang nói móc mắng người khác chứ?
“Hôm qua khi ta tới đây, thấy ngươi lặng lẽ cho một lão ăn xin trước cửa không ít ngân lượng. Ta thật nghĩ không ra, ta thấy ngươi đối với đám hoa cỏ quý báu lại tàn phá gay gắt như vậy, trái lại đối với những người đó lại rất là tốt bụng.”
“Có cái quái gì mà tò mò! Bổn cô nương tâm địa thiện lương, ôn nhu hào phóng! Lấy bạc cho người nghèo thì làm sao nào, bộ ngạc nhiên lắm hả!” Ta vừa nghe liền phát hỏa, quả nhiên là đồ ăn chơi trác táng không biết nhân gian ấm lạnh thế nào!
“Quả thật là không có gì kỳ quái, chỉ là ta thấy ngươi. . . . . .” Người kia nói xong thì khom người xuống, tới gần ta, lén lút nói một câu. Ta liền đẩy hắn ra, cả kinh há hốc miệng, cả nửa ngày cũng không nói ra một câu nên hồn. Hắn nhìn thấy bộ dạng hồn bay phách lạc của ta, dường như rất là thỏa mãn, hai tay khoanh trước ngực chờ ta giải thích.
“Ta thân thủ nhanh như vậy, không lý nào lại bị ngươi phát hiện. Nói mau, ngươi làm thế nào mà thấy được ta trộm đồ!” Đây quả là lời mỉa mai nặng nhất đối với kỹ thuật trộm cắp của ta, nghĩ xem ta là một tên lừa đảo ở phố Tây và ngôi miếu đổ nát, nổi tiếng với danh hiệu ‘vô ảnh thủ’, vậy mà giữa chừng lại lòi đâu ra một tên gia hỏa phát hiện được ta trộm đồ, thật không biết đường nào để mà bưng bít nữa!
“Nói như vậy đúng là ngươi đã trộm? Lưu quản gia ở phủ các ngươi không thấy bạc đâu đã hùng hùng hổ hổ mà mắng suốt cả ngày, ta cũng chỉ là thấy ngươi đụng phải hắn một chút, tùy tiện hỏi chơi thôi, không ngờ đích thật là ngươi. . . . . . Ha ha, thú vị, thiên kim thừa tướng cũng làm kẻ trộm? Có điều ngươi cũng thật kỳ quái, không khẩn trương khi ta phát hiện ngươi là kẻ trộm, trái lại đi khẩn trương việc kỹ thuật trộm cắp của mình không tốt.” Hắn nhìn qua không có ác ý, khi mỉm cười lại đáng yêu như một chú mèo.
“Lưu quản gia đó đối với một ông lão lại hung hăng như vậy, ta đây lấy chút bạc của hắn đưa cho ông cụ, xem như là thay hắn làm việc thiện tích đức áh! Việc ta làm gọi là hiệp đạo (*hiệp đạo: hành vi trộm cắp nghĩa hiệp), tiểu tử, ngươi gọi là Diệu đúng không, ta sẽ nhớ kỹ ngươi! Bây giờ ta không rảnh tán gẫu với ngươi, ta phải đi học nữ công rồi, lần sau có cơ hội tái kiến (*tái kiến: gặp lại) vậy.” Hắn nói cha ta cùng cha hắn là lão bằng hữu (*lão bằng hữu: bạn già), trong số bằng hữu của cha ta lại có người kỳ quái như vậy sao?
“Đợi đã,” hắn gọi theo giữ ta lại, “Xòe tay ra.”
Ta theo bản năng mà xòe bàn tay ra trước mặt hắn. Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng thả xuống một vật gì đấy, ta cảm thấy trong lòng bàn tay chợt lạnh, cúi đầu nhìn thử, hóa ra là một miếng kim bài hình dạng như lá chắn. Kim bài không lớn, chữ và hoa văn trên mặt đều rất tinh xảo, ta nhét vào trong miệng cắn thử, vàng nguyên chất! Nếu xách đi cầm thì đủ ăn cả tháng đầy thịt, ta không kềm được thèm thuồng. Khi ngẩng đầu lên lại, Ồ! Tên gia hỏa kia đã ở trên đỉnh hành lang dài cách mấy trượng.
“Tháng sau thì ngươi đã mười sáu tuổi, trước tiên xin chúc mừng, đây là lễ vật tặng cho ngươi.”
Hắn đứng trên cao, thanh âm và nét mặt tươi cười tất thảy đều mang theo tia lười nhác, ánh mặt trời cách đó nhè nhẹ rọi trên lớp y phục và mái tóc của hắn, lan tỏa một tầng ánh sáng ôn nhu, ánh sáng rực rỡ nhưng mỏng manh. Ta mở to mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy trước mắt hơi chói lóa, giơ tay áo lên che mắt, người kia đã không thấy đâu.
Soạt, lợi hại! Đây là khinh công kinh người nhất trong truyền thuyết mà tiền bối của chúng ta nghĩ ra! Võ nghệ cao cường, lấy đồ dễ như trở bàn tay, thân nhẹ như yến. . . . . . Hay là ta đã gặp cực phẩm trong giới tiểu thấu rồi? Ta lấy cái lệnh bài hắn cho ta cầm cầm mà gõ lên tường mấy cái, không biết tiểu tử đó trộm cái này ở đâu. . . . . .
Ta đem món đồ ấy giấu vào trong người, vội vàng đi đến hậu viện. Nơi này là chỗ ở của tam biểu tẩu Đào A Lang, nghe nói nàng ta trước kia là ca nữ của Thiên Hương Các thành Trường An, về sau được Thủy Thu biểu ca để ý, nạp làm thiếp. Vốn theo phép tắc, với thân phận như vậy thì không đủ tư cách vào gia phả của Đồ gia, nhưng mà Thủy Thu biểu ca trước giờ chưa từng có con, từ sau khi nàng ta xuất giá vào nhà thì một năm bồng một đứa, năm nay cũng đã mang thai lần thứ ba, điều này khiến cho trên dưới nhà hắn hết sức vui mừng, ngay lập tức thêm tên Đồ Đào Thị lên trên gia phả.
“Phiến Nhi này, đến đây cho tẩu xem thử nào, ôi! Đã lớn và cao như vậy rồi sao, thật xinh đẹp. Cha muội nói muốn tẩu đến dạy muội nữ công, nói rằng vào sinh thần của muội để muội có thể bộc lộ tài năng. Tẩu nói như vậy thật là thừa thãi, ai chẳng biết công phu thêu thùa của Phiến Nhi nhà chúng ta không ai có thể sánh bằng? Còn bảo Thủy Thu biểu ca đến bồi dưỡng khí chất cho muội, biểu ca muội là một người thô kệch, biết cái gì khí chất chứ? Tẩu còn nhớ vào sinh thần mười bốn tuổi của muội, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân của muội đều làm cho đám công thử quý tộc nhìn đến ngây người!” Đào A Lang một tay nâng bụng một tay vẫy vẫy chiếc khăn lụa vừa cười vừa nói, mặc dù cái thai rất lớn, nhưng thắt lưng nàng vẫn lắc trái lắc phải, bộ dáng giống như cái đồng hồ quả lắc Tây dương mà sứ giả Anh Quốc dâng tặng!
“Muội thấy tẩu nói không sai chứ, xỏ kim cũng xỏ nhanh như vậy.” Trong khi nàng liên tục xoay cái thắt lưng như thùng nước của mình, ta đã đem toàn bộ số kim với đủ kích thước trên bàn xỏ xong hết rồi. Nàng mang ánh mắt tỏ ý khen ngợi nhìn ta, cười đến độ những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng rất là sinh động.
“Thì cũng như dùng mấy sợi kẽm xuyên qua ổ khóa thôi, việc xỏ mấy cái kim này, cũng chỉ là kiến thức cơ bản thôi mà!” Ta nói thầm trong lòng, việc đơn giản như vậy sao làm khó được ta chứ.
“Vậy bây giờ muội thêu một đôi uyên ương đi, thừa tướng đại nhân nói muốn đem lễ vật này dâng lên cho Thánh Thượng!”
Không phải chứ, ta chỉ biết trộm đồ thôi, thêu uyên ương sao ta biết được. Đợi ta thêu ra không biết thành cái đống gì đem dâng cho lão Hoàng đế, không biết lão có chịu nhận hay không.
Mãi đến khi ta thêu xong đôi “uyên ương” run rẩy giao đến tận tay cho nàng, nàng đã òa khóc lên như trời đổ mưa lớn. Nàng phá hỏng tác phẩm của ta, vừa lau nước mắt nước mũi, vừa nức nở, ánh mắt u oán dừng lại trên người ta, giống như ta chính là một ân khách ở Trường Lạc Phường không mang theo đủ bạc. Ta khẽ ho khan một tiếng, trong lòng cảm thấy thật hổ thẹn.
“Đều do tên trộm đáng chịu ngàn đao kia, hại Phiến Nhi thành ra như vậy! Tẩu còn tưởng thừa tướng đại nhân nói muội tỉnh lại thì trở nên thô lỗ chỉ là nói giỡn, bây giờ mới biết được tình hình so với ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều. Muội nhìn xem, hai con uyên ương này so với con vịt còn xấu hơn. . . . . . Phiến Nhi muội đừng buồn, tẩu biết là do tên trộm ác độc kia làm hại muội! Không thể ngờ nàng ta chết rồi mà vẫn còn hại người! Muội đừng lo lắng, tẩu đây sẽ thỉnh Mao Sơn đạo sĩ đạo pháp cao thâm về, đánh cho nàng ta xuống mười tám tầng địa ngục, khiến nàng ta trọn đời không thể siêu sinh!” Nàng ta cứ độc ác mà nguyền rủa, khiến ta không khỏi rùng mình, quả nhiên độc nhất chính là lòng dạ đàn bà mà!
“Phiến Nhi sao sắc mặt muội lại kém như vậy, muội đừng lo lắng, tẩu tử (*tẩu tử: chị dâu) nhất định có thể một lần nữa dạy muội biết thêu thùa. Cách sinh thần muội vẫn còn một tháng mà, đến lúc đó tẩu cam đoan muội có thể giao ra một bức uyên ương hí thủy (*uyên ương hí thủy: uyên ương đùa nghĩch trong nước) tuyệt đỉnh!” Nàng cầm chiếc khăn tay “áp tử lạc thủy” (*áp tử lạc thủy: vịt té xuống nước) dính đầy nước mắt nước mũi, đưa tay qua nhiệt tình lau mồ hôi cho ta, ta nuốt hai ngụm nước miếng, hoảng sợ né tránh.
“Ta ta ta ta thấy việc thỉnh đạo sĩ kia coi như thôi đi, chuyện thiếu đạo đức như vậy thật sự không thích hợp để tẩu làm, tẩu xem tẩu bụng vẫn đang mang hài tử, phải suy nghĩ nhiều cho tiểu công tử chứ!” Ta cố gắng gượng cười, nhớ đến việc ta mạo phạm Diêm Vương không nhẹ, có thể không chịu nổi khi bị đạo sĩ hay thầy pháp gì đó gây sức ép!
“Hừ, muội đã nói thế, vậy nếu muội có thể học được thêu thùa thì ta sẽ bỏ qua cho nàng ta, bằng không, ta khiến nàng ta làm quỷ cũng không dễ chịu!” Một tiếng sấm chợt vang lên giữa không trung, chiếu vào khuôn mặt trang điểm nhợt nhạt của Đào A Lang khiến nó càng trở nên u ám hơn, nước mắt đang chảy xuống rửa đi lớp son phấn, lớp son đỏ sẫm kia như hóa thành một loại nước pha máu, như khóc như kể lể mà đọng lại trên gương mặt, nhìn thấy mà giật mình. Hàm răng ta kẽo cà kẽo kẹt mà phát run lên, thật kinh khủng.
“Muội yên tâm, tẩu nhất định sẽ đem hết tài nghệ thêu thùa dạy thật tốt cho muội!” Ta cắn chặt răng, hôm nay rốt cuộc cũng biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân , người xuất thân từ Thiên Hương Các đúng là không giống ai mà, cư nhiên có thể khiến ta cúi đầu. Coi như là suy nghĩ cho bản thân mình đi, ta nhất định phải học được kỹ năng thêu thùa này. Chẳng phải là thêu uyên ương thôi sao, đến ổ khóa khó mở nhất ta cũng có thể mở được, còn lo không thể hạ gục được miếng vải bố này sao?
Nhưng đã qua hơn nửa tháng, ta hoàn toàn đã bị đống vải bố kai đánh bại. Nhìn đi nhìn lại ngón tay của ta, bị đâm đến nỗi không ra hình dáng gì, vô cùng thê thảm.
“Oa, ngươi thêu cái này là hai con gà mái sao? Gà mái rơi xuống nước, liều mạng giãy dụa, không tồi, rất có hình tượng đó!” Diệu nhìn thấy cái khăn tay ta vừa thêu xong, vừa gật đầu vừa khen ngợi.
“Là uyên ương hí thủy đó, không phải gà mái rơi xuống nước đâu! Bộ ta thêu tệ như vậy sao?” Ta nghiêm mặt hổ kháng nghị.
Khi ấy ta và Diệu hai người đang cùng ngồi trong một gian trà lâu nhỏ sưởi nắng.
Tính tình của Diệu rất tốt, từ lần trước sau khi đối mặt trong phủ của biểu ca, hai chúng ta cũng trở nên quen thuộc với nhau, gần đây thường xuyên cùng nhau ra ngoài xem hí kịch uống trà. Đương nhiên, đây cũng là nhờ phúc của Diệu, vốn dĩ Thủy Thu biểu ca xem chừng ta rất chặt chẽ, bất luận thế nào cũng không cho ra khỏi cửa, nhưng chỉ cần hắn vừa bước vào cửa, thần sắc biểu ca ta lập tức thay đổi, lần nào cũng thật cung kính mà tiễn hai chúng ta ra khỏi cửa lớn. Về phần nguyên nhân, ta có hỏi qua Diệu, hắn chỉ đơn giản nói rằng chức quan của cha hắn so với biểu ca ta lớn hơn. Còn về phần lớn hơn bao nhiêu, hắn không có nói cho ta biết.
Lúc này vừa nghe ta nói ra bốn chữ “uyên ương hí thủy”, hắn trừng mắt nhìn nhìn lại tác phẩm thêu của ta, bỗng nhiên phụt một tiếng, nước trà bắn cả lên bàn, sau đó thì cười đến độ thở không ra hơi. Khách nhân ở mấy bàn bên cạnh khó hiểu mà quan sát hai người chúng ta, ta ra sức dùng chân đá hắn, nắm tay đã siết chặt lại vang lên răng rắc.
“Cái này hả, Hoàng đế sẽ không thích đâu, nhưng mà ta rất là thích áh, tặng cho ta đi.” Còn không đợi ta đồng ý, hắn liền nhét chiếc khăn lụa đang cầm trong tay vào ngực áo, hắn dùng ánh mắt giảo hoạt liếc nhìn ta một cái, cười rất là mưu mô, “Ngươi thật sự muốn học thêu thùa sao, ta dạy cho ngươi, cam đoan học vừa nhanh vừa thuận tiện.”
“Ngươi! Ngươi là một đại nam nhân mà cũng biết thêu hoa sao?”
“Thêu ngươi cũng còn được nữa là! Mở to hai mắt ra mà nhìn này, đây gọi là ‘thập tự tú pháp’ (*thập tự tú pháp: cách thêu chữ thập), đây là do một vị sứ giả tây phương đến dạy cho ta biết. Chỉ cần ngươi có thể vẽ ra được hoa văn, thì tuyệt đối có thể dựa theo bức vẽ mà thêu ra được. Đính khuy áo ngươi biết chứ, cái này so với việc đính khuy áo còn đơn giản hơn nhiều.” Hắn vừa nói vừa may vá thành thạo, chỉ trong một thời gian rất rất ngắn cư nhiên có thể làm được như vậy.
“Ngươi sao lại biết nhiều điều kỳ quái như vậy? Ngay cả sứ giả Tây Dương cũng từng gặp qua, chức quan của cha ngươi rốt cuộc lớn như thế nào hả?” Ta đưa tay chống đầu hỏi hắn.
“Ta biết rất nhiều thứ kỳ quái sao? Ta thấy thật ra kỳ quái nhất chính là thiên kim của thừa tướng, như thế nào mà ngay cả chỗ trăng hoa như Thiên Hương Các cũng biết được, hơn nữa đối với mấy đỗ phường lớn nhỏ trong thành Trường An đều nắm rõ trong lòng bàn tay.” Hắn tới gần ta, tựa tiếu phi tiếu (*tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười), dùng ánh mắt tìm tòi nghiên càn quấy đảo qua đảo lại khắp trên người ta. Khi hắn chớp chớp mắt nhìn rất là đẹp, con ngươi sâu như biển đêm lại dấy lên một tia mị hoặc (*mị hoặc: mê hoặc quyến rũ) như hồ ly, gương mặt của ta không khỏi nóng ran lên từng đợt, ta né tránh ánh nhìn của hắn, xoay người qua không thèm nhìn hắn, trái tim lại cứ nhảy bùm bùm không ngừng.
Lại nói tiếp, Diệu tên gia hỏa này kỳ thực cũng có thể xem như chưa từng thấy qua việc đời —— đối với các thứ trong thành Trường An, hắn cái gì cũng đều rất hiếu kỳ áh. Hắn ngây ra vì chưa từng ăn qua xâu mứt quả, chưa từng thấy qua xuy đường nhân (*xuy đường nhân: đồ chơi làm bằng đường, dùng đường loãng thổi thành hình người hay chim thú vừa có thể chơi cũng vừa có thể ăn), thậm chí ngay cả mì trụng tương nổi tiếng nhất ở phố Tây cũng chưa từng ăn qua! Ta thật nghi ngờ không biết hắn có phải lớn lên ở thành Trường An hay không! Có điều tên gia hỏa này đặc biệt có chút thú vị, một bụng đều là truyện cười, ở cùng một chỗ với hắn, ta luôn bị chọc cười đến ngả nghiêng, tất cả chuyện buồn phiền gì cũng đều có thể quên sạch hết. Thời gian ngày một trôi qua, giao tình của hai chúng ta càng lúc càng tốt, dần dần đã bắt đầu trở thành bạn bè thân thiết. Mặt khác, yến tiệc sinh thần đáng chết kia của ta, rốt cuộc cũng đã đến.
Trước đại yến (*đại yến: yến tiệc lớn) sinh thần của ta, lão cha rốt cuộc cũng đón ta về Ngọc phủ, trên dưới quý phủ đều bận bịu đến nỗi không khí cũng trở nên ngột ngạt. Rồi ngày sinh thần của ta cũng đến, cả phủ Thừa tướng từ tờ mờ sáng hôm đó giống như bị đun nước sôi vậy, Ngọc lão gia ban lệnh rõ ràng: dù là một chút sai sót cũng không thể có!
Ta nhìn tấm gương mà thở dài: “Liên quan đến con đường làm quan đầy gấm vóc của lão nhân gia ấy, đương nhiên là không thể để xảy ra sai sót gì rồi.” Làm nữ nhi của thừa tướng thật đúng là quá bi thảm mà.
Ta ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, Tiểu Thúy ở bên cạnh không biết được tâm tư của ta, vừa giúp ta chải tóc vừa hỏi: “Tiểu thư, ngày hôm nay không thể so với lúc bình thường, cô muốn chải kiểu tóc gì? Song hoàn vọng tiên kế hay là bồ đào kế?” Nói xong thì mở ngăn kéo tủ trước bàn trang điểm ra, cầm cây trâm châu thoa (*châu thoa: trâm cài đầu ngọc trai) ở trước mặt ta ướm qua ướm lại.
“Làm sao thấy đẹp thì cứ làm đi. . . . . .” Ta nào biết cái gì là búi tóc đâu, trước kia khi ta còn làm một tên khất cái, đầu tóc vẫn luôn rối bù, ta còn thường xuyên cùng bọn họ so xem trên tóc ai có nhiều rận hơn, càng có nhiều rận thì càng được tôn kính đó mà.
“Nhi à, thật không nỡ để con tiến cung mà!” Đằng này hai người chúng ta vẫn còn đang tìm hiểu xem nên búi kiểu tóc gì, thì ngoài cửa liền vang lên tiếng ồn ào. Mẹ của ta, Ngọc phủ tam phu nhân, khóc sướt mướt mà chạy ào vào phòng ta, ôm chầm ta mà khóc lóc.
“Mẹ, con càng không nỡ xa mẹ, vì vậy hay là con khỏi phải tiến cung nữa hen!” Lòng ta tràn đầy mong đợi mà bày ra dáng điệu làm nũng, vạn nhất người mẹ này của ta vừa khóc vừa làm ầm lên vừa muốn thắt cổ, muốn giữ ta lại cũng không biết chừng!
Vị tam phu nhân đây lúc ấy chợt vội vàng, liền đẩy ta ra.
“Như vậy sao được! Tiền đồ của cha con toàn bộ đều đã đặt hết trên người con!”
“Vi nương (*vi nương: mẹ) lo lắng nhất không phải là các phi tử ở hậu cung, mà là trong cung! Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử tư chất bình thường, mẫu thân thân phận lại không cao, thật không có gì đáng e ngại, Đại Kì chúng ta cho tới bây giờ chỉ lập đích tử (*đích tử: con chính tông) không lập trưởng tử (*trưởng tử: con cả)! Chính là vị tam hoàng tử Nam Cung Diệu, mẫu thân là Đoan Mẫn Hoàng quý phi Tô nương nương, còn ngoại công lại là đại học sĩ, bản thân tuổi còn trẻ liền được phong làm Tần Vương. . . . . .”
“Văn võ bá quan đều mấy lần trình tấu chương lên, nói rằng phải lập Tô nương nương làm hoàng hậu, lập hắn làm thái tử! May mà Hoàng Thượng không hề sủng ái mẫu phi của hắn, kèm theo đối với hắn cũng lãnh đạm lạnh lùng, vì thế đã đem chuyện này gác qua một bên. Nhưng mà Phiến Nhi con cũng đừng khinh địch, phía sau hắn còn có bách quan (*bách quan: nhiều vị quan lại) chống đỡ, không thể không đề phòng!
“Còn một người nữa chính là tứ hoàng tử Nam Cung Diệp, oai thanh của người này được đồn đại rất nhiều, tâm tư kín đáo tài trí hơn người, vốn là người đứng đầu trong số những người được chọn làm thái tử, nhưng vì mẫu phi địa vị thấp kém, cho nên bị bách quan phản đối! Có điều hắn cố thủ Yên Kinh một khoản thời gian, tay nắm trọng binh! Người này vừa mới hai mươi tuổi đã được Hoàng Thượng khâm phong làm Tề Vương, ta thấy với oai thanh của người này, về sau hắn sẽ là đại địch với nhi tử của con đấy. . . . . .”
Nhi tử của ta? Trời ạ, vị tam phu nhân này quả là có sức tưởng tượng phong phú, ai là nhi tử của ta chứ! Ta cắn răng, cố nén mười mấy cái ngáp dài lại.
“Ta nói thế sao con một chút nôn nóng cũng không có vậy, con nếu có thể mang thai hoàng tử thì tốt, nếu không mang thai được, vậy thì làm sao đấu lại với bọn họ?”
Làm ơn đi, ngươi không nhìn lại thử xem. Một nữ hài tử mười sáu tuổi cùng một ông lão năm mươi tuổi, vậy thì sao có thế cho ra được kết quả gì chứ! Nghe nói người cha thừa tướng kia của ta, đã lên kế hoạch rất hoàn hảo. Trước để ta tiến cung, sinh ra hoàng tử, lão hoàng đế kia nhất định sẽ không sống được đến khi đứa nhỏ trưởng thành. Khi đó, hắn tức ngoại công của đứa nhỏ này chính là phụ chính đại thần, còn ta tức lão nương (*lão nương: bà mẹ) của đứa nhỏ chính là thái hậu buông rèm nhấp chính, chúng ta cứ vậy mà nắm giữ triều chính, thiên hạ độc tôn! Lý tưởng này thật ra không tồi, chỉ tiếc, bổn cô nương đã hạ quyết tâm, thà đào hôn, chứ không làm hoàng hậu!
“Tiểu tiểu tiểu tiểu thư. . . . . . Cô còn chưa nghĩ xong muốn búi kiểu tóc nào sao?” Mãi đến khi mẹ ta đi một lúc lâu rồi, ta mới từ trong mấy lời lải nhãi của nàng ta hồi phục tinh thần trở lại. Tiểu Thúy khéo léo mà bày ra một đống kiểu tóc sặc sỡ khác nhau, sau đó cẩn thận hỏi ta thích “tam tinh vọng nguyệt kế” hay là “bách điểu triều hoàng kế” .
“Ôi trời, ngươi sao lại gắn nhiều bím tóc trên đầu ta như vậy, còn gắn thêm biết bao nhiêu là khuyên làm gì chứ! Ta nói cho ngươi biết, ngươi làm sao búi tóc cho khó coi vào! Ngươi ở đó tỏ ra ngây ngốc làm gì chứ, ngươi vừa nãy cũng đã nghe thấy, cái người gọi là tam hoàng tử gì đó lão nương của hắn là hoàng quý phi tôn quý, còn cái vị tứ hoàng tử kia có nhạc phụ tương lai một tay nắm trọng binh, tiểu thư ngươi tức là ta đây, đi vào đó không khác gì con cá năm trên thớt chờ mổ bụng! Cho nên Tiểu Thúy này, ngươi phải tận lực làm cho ta xấu đi một chút, trang điểm làm sao giống như là dọa người áh, để lão hoàng đế kia vừa nhìn thấy ta thì sợ, sau đó liền nói với cha ta là không cần thú ta làm vợ nữa!” Ta đùng đùng dặn dò xong xui, Tiểu Thúy khó xử mà nhìn ta, cầm lấy mái tóc của ta không biết nên chải thế nào.
“Thật ra phải làm xấu như thế nào thì mới được?” Tiểu Thúy ủy khuất mà cong môi lên, bắt đầu làm. Ta tự mình nhìn vào trong gương thấy mái tóc bị Tiểu Thúy vặn trái vặn phải, rốt cuộc cũng vặn thành một đống dày dày cao cao, giống như là đắp một đống phân trâu trên đầu ấy. Quả nhiên. . . . . . vừa đủ xấu.
“Sách. . . . . . Khó coi thì khó coi, cũng không cần dung tục như vậy chứ?” Ta buồn bực nhìn vào trong tấm gương, cái đầu phân trâu này nhìn qua quả thật khiến người ta muốn đánh mà!
Tiểu Thúy khó xử mà nhún vai, ta đành phải thôi. Đầu phân trâu thì đầu phân trâu, ta tạm thời xem như mình là một đóa hoa cắm trên bãi phân trâu vậy. Nghĩ đến đây thì ta thở dài, vừa định đem tấm gương ném đi, trong gương đột nhiên phát sáng, một tia sáng chói rọi chợt hiện lên, hung hăng đâm thẳng vào trong mắt ta.
Trong lúc nhất thời kèm theo sự đau đớn kịch liệt, tấm gương trước mắt dường như hóa nên sáng rực, một quang cảnh ngắn ngủi hiện ra rõ ràng: mặt đất đầy máu tươi, xung quanh là tử thi, Hoa Hoa Thảo Thảo Qua Qua Quả Quả bốn đứa nhỏ ấy đều ngã xuống nằm trong vũng máu, sau đó khắp nơi đều là ánh lửa, thiêu đốt cả ngôi miếu đổ nát. . . . . .
Ta cả kinh, gương đồng rơi xuống đất, xoảng một cái vỡ tan tành, cảnh tượng trong kính cũng không còn thấy nữa. Ta run rẩy tựa lưng vào ghế dựa, đôi tay gắt gao vịn chặt cái ghế, mồ hôi thấm ướt cả một mảng lớn phía sau lưng áo.
“Tiểu Thúy ngươi, ngươi vừa nãy có thấy được không?” Ta cố gắng nén cơn hoảng sợ xuống, ngón tay cấu chặt vào khe hở giữa ghế mây, mới khiến thân thể đang run rẩy ổn định lại vài phần.
“Tiểu thư, cô đừng làm em sợ, nhìn thấy cái gì chứ? Cô có phải bị bệnh rồi hay không, sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy chứ?” Tiểu Thúy gấp đến độ sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy đi gọi đại phu.
Sao lại thế này, vừa nãy đó là cái gì? Ta vì sao lại từ trong gương nhìn thấy cảnh tượng kì quái như vậy? Chẳng lẽ Hoa Hoa chúng nó đã xảy ra chuyện. . . . . . Ta cắn môi, lo lắng mà nhìn xung quanh. Những mảnh gương vỡ trên mặt đất phản chiếu lại vô số hình ảnh của ta, vừa bất lực vừa bối rối chân tay lại luống cuống.
A, ta nhớ ra rồi! Còn nhớ khi ở địa phủ, ta bởi vì ham chơi đã trộm đi âm dương kính của Phán Quan, bảo bối kia bị ta sờ soạng một lúc thì hóa thành một đạo kim quang trực tiếp tiến vào trong cơ thể ta, vì thế ta mang theo nó cùng hoàn hồn, nói cách khác cảnh tượng mà ta vừa thấy khi nãy, là nhắc nhở của âm dương kính?
Ta đột nhiên đứng bật dậy, liền đẩy mạnh cái ghế dựa ra —— ta nhất định phải đến ngôi miếu đổ nát, ảnh tượng (*ảnh tượng: cảnh tượng ảo ảnh) này không phải ảo giác, mà là, mà là điềm báo trước!
/12
|