Edit: Minh Minh
Beta: Quảng Hằng
Ngồi trước bàn công tác, Quan Xảo Xảo lại nhìn chằm chằm máy tính ngẩn người hồi lâu, cảm thấy một loại cảm giác trống rỗng, không thể tìm được vật gì để lấp đầy.
Kia vừa nói lời từ biệt vừa hôn, tuy rằng không có xúc giác, lại khắc sâu trong nội tâm cô, cảm nhận nó rất thật.
Có phải cô phải quá trì độn không? Tả Thành Hạo nói cô ngốc, cô không phục, nhưng hiện tại, cô thật sự cảm thấy mình rấ ngốc.
Ngốc đến nỗi không hiểu được mình đã yêu Tả Thành Hạo, cùng anh một chỗ vui vẻ đến vậy, cô không cần lo lắng mình biểu hiện không tốt, không cần lo lắng làm sai việc, ở trước mặt anh, cô có thể là chính mình, không cần dáng vẻ kệch cỡm, hết thảy đều chân thật như vậy.
Bất tri bất giác, lòng của cô đã sớm đặt trên người anh, lại hậu tri hậu giác, không nhận thấy chính mình thích khoảng thời gian ở bên anh, thích nghe anh nói, cho dù là lầm bầm không ngừng, hiện giờ nghĩ đến cũng mang theo ngọt ngào.
Nhớ anh, cô thật sự muốn gặp lại anh, đã qua ba ngày, Tả Thành Hạo thủy chung không có xuất hiện, có đôi khi, cô thật hoài nghi có phải anh đang vui đùa hay không, kỳ thật anh không có đi, chỉ là cố ý trêu đùa với cô, sau đó, trong lúc cô tuyệt vọng, lại đột nhiên chạy đến dọa cô.
Cô hy vọng là thế, chỉ cần anh xuất hiện lần nữa, cô sẽ nói cho anh, cô thương anh.
Trời ạ, cô thương anh!
Cô hai tay che mặt, vì chính mình hậu tri hậu giác mà cảm thấy hối hận, cô như vậy, không xứng được Lí Minh Thịnh yêu, anh là người tốt, cô không thể lừa gạt anh.
Cô từng bị thương tổn trong tình yêu nên hiểu được cái loại đau này. Nếu cô không thể cho Lí Minh Thịnh một tình yêu trọn vẹn, cô sẽ không để anh chờ mong, vì thế, cô âm thầm hạ quyết định.
Hôm nay, sau khi tan tầm, cô cố lấy dũng khí chủ động hẹn Lí Minh Thịnh, tìm một quán cà phê yên tĩnh.
Quán cà phê này là nơi cô gặp Tả Thành Hạo lần đầu tiên, là một nơi có thể cho cô dũng khí, cho nên, cô quyết định ở trong này bù lại sai lầm của mình.
Bọn họ gọi hai phàn thức ăn nhẹ, gọi hai tách cà phê, ở giữa lời nói, cô một mực tìm cơ hội thích hợp nói với Lí Minh Thịnh.
Đối mặt Lí Minh Thịnh tươi cười ôn hòa, cô cố lấy dũng khí mở miệng.
Minh Thịnh, em. . . . . . có việc muốn nói với anh.
Lí Minh Thịnh dừng lại, ngước mắt lên nhìn cô, vẻ mặt cô căng thẳng, rõ ràng mang theo khẩn trương, trên thực tế, từ khi cô chủ động mở miệng mời anh, anh liền cảm giác được khẩn trương của cô, không cần hỏi, anh có thể nhìn ra áy náy trong mắt cô.
Anh vẫn mỉm cười như trước.
Nói đi, anh đang nghe.
A, trời ạ, đừng dịu dàng như vậy, cô không đáng để anh đối đãi như thế, nếu anh nghe được chuyện cô muốn nói kế tiếp, anh còn có thể giống như vậy cười với cô không?
Cứ nghĩ đến tình cảnh như thế này sẽ làm tổn thương một ngời tốt như thế, cô cắn răng, bất cứ giá nào ——
Chúng ta làm bạn bè được không?
Rốt cục cũng kiên trì nói ra, khẩn trương của cô đã đến cao điểm, chờ nhận anh qua cơn kinh ngạc, sẽ chỉ trích cùng phẫn nộ, nếu anh tức giận đem chén dĩa ném cô, cô cũng đành chịu.
Nhưng mà, Lí Minh Thịnh cũng không giận tím mặt giống như cô đoán trước, ngược lại vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là trầm mặc trong chốc lát, sau đó, mới chậm rãi mở miệng.
Tuy rằng chúng ta quen nhau, nhưng anh cảm nhận được, trái tim của em không ở trên người anh, anh biết rồi sẽ có một ngày em lựa chọn rời đi, cho nên, anh đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không thể ngờ lại nhanh như vậy.
Cô nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó áy náy cúi đầu giải thích.
Thật xin lỗi.
Cô không muốn khóc, nhưng cô vẫn nhịn không được rơi lệ.
Đứa ngốc, anh cũng không trách em. Anh cầm lấy khăn tay, chuyển sang ngồi bên cạnh cô để lau lệ, chẳng những không trách cô, ngược lại còn an ủi cô: Em nhất định đã nhãn nại thật lâu đúng không, giãy dụa thật lâu mới có dũng khí nói cho anh biết.
Em thật sự không muốn thương tổn anh, thật sự không muốn . . . . . .
Anh biết, em là một cô gái rất tốt, luôn quan tâm đến người khác, anh nghĩ, trong lòng em còn yêu anh ta đúng không?
Ngước đôi mắt đẫm lệ lên, cô ngẩn ngơ.
Ai cơ?
Bạn trai trước của em, em còn yêu anh ta, đúng không?
Quan Xảo Xảo nhíu mày, bạn trai trước Lưu Tuấn Sinh ư? Cô đã sớm đem trí nhớ về người này ném đến không gian vũ trụ rồi, ngay cả nhớ cũng không muốn nhớ, hóa ra là Lí Minh Thịnh nghĩ lầm cô còn yêu Lưu Tuấn Sinh.
Cô lắc đầu nghiêm mặt nói: Em với anh ta không quan hệ, duyên phận giữa em và anh ta đã xong, em đã tám trăm năm không nghĩ tới anh ta.
Phải không? Vậy nguyên nhân là gì?
Nói đến chỗ thương tâm, cô lại rơi lệ.
Anh nói đúng phân nửa, em. . . . . . Em yêu người khác, nhưng anh đừng hiểu lầm, em không phải bắt cá hai tay, mấy ngày nay em mới phát hiện mình yêu anh ấy.
Cô hướng anh cam đoan, mình không phải cái loại phụ nữ ba tâm hai ý, nếu có thể sớm rõ ràng một chút mình muốn cái gì, cô sẽ không mất thời gian đến như vậy, bởi vì cô thà rằng mình bị thương, cũng không nguyện ý đi thương tổn người khác.
Người này anh có quen không?
Cô lắc đầu, cái mũi cùng ánh mắt khóc đến hồng toàn bộ.
Lí Minh Thịnh thấy cô thương tâm như thế, lại áy náy như thế, thở dài, dịu dàng an ủi cô: Em nhất định rất thương anh ta, đúng không?
Cô gật đầu.
Thật xin lỗi, đều do em không tốt, đều do em sai.
Đứa ngốc, yêu một người cũng không sai, em cũng không cần xin lỗi anh.
Vì sao? Anh vì sao còn có thể đối với em dịu dàng như vậy? Anh hẳn phải giận mới đúng nha.
Anh có lẽ sẽ khổ sở, nhưng tuyệt không giận dữ với em, em nói thẳng với anh, liền chứng tỏ em cũng không muốn thương tổn anh, mà anh không giận dữ với em là bởi vì anh thích em.
Nhưng. . . . . . nhưng em không thể đáp lại tình cảm của anh . . . . . .
Tình yêu chân chính hẳn là không cầu hồi báo, cũng không có điều kiện. Anh thích em, đó là lựa chọn của anh. Nếu bởi vì em không thể yêu anh khiến anh không thích em nữa, chán ghét em, như vậy việc anh thích em đều là giả, nói thẳng ra, là vì yêu chính mình mà đi thích em, hy vọng sẽ nhận được ưu đãi trên người em.
Anh lắc đầu.
Đây không phải là anh muốn. anh yêu một người là muốn người đó có thể vui vẻ, mà không phải đem người đó cột vào bên cạnh anh, mỗi ngày nhìn thấy cô thương tâm khổ sở. Nếu anh không thể khiến em vui vẻ, anh thà rằng để em bên cạnh một người có thể cho em hạnh phúc.
Cô nhìn Lí Minh Thịnh, anh nói một phen khiến cô kinh ngạc lại cảm động, nhịn không được oa một tiếng khóc nấc lên, rốt cuộc khống chế không được sự ưu thương.
Bởi vì khóc quá lớn, các vị khách khác liên tiếp nhìn bọn họ tò mò, Lí Minh Thịnh đành phải cười xin lỗi với những người đó, anh giống một người anh đang ôm cô gái nhỏ thương tâm, nhẹ nhàng vỗ cô, cho cô ở trong lòng mình mà khóc.
Nếu em có thể yêu anh thì thật tốt. Cô khóc nói.
Không thể làm tình nhân, cũng có thể làm bạn bè, chỉ cần em vui vẻ, anh cũng sẽ vui vẻ.
Lí Minh Thịnh rộng lượng như thế, phần tình yêu vô tư không cần hồi báo này, giống như liều thuốc thần hiệu trị vết thương tâm linh của cô. , cô tuy rằng mất đi một tình nhân tốt nhưng lại được một người bạn tri tâm.
Đúng thế, yêu một người, chẳng phải là hy vọng đối phương vui vẻ sao? Đạo lý này thật đơn giản.
Tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng cùng Thần tình yêu gặp gỡ, trở thành điều kỳ diệu nhất trong cuộc đời của cô, cũng là kí ức tốt đẹp nhất, kì lạ nhất, nếu thời gian có thể đảo ngược, cô vẫn muốn cùng Thần tình yêu trải qua đoạn ký ức đó.
Cô thống khổ như vậy, chứng tỏ quá khứ của cô thật sự rất vui vẻ.
Đây là lời Thần tình yêu nói với cô, đúng vậy, hóa ra cô và Thành Hạo chung một chỗ những ngày đó lại vui vẻ đến vậy, cô chân thành cảm tạ trời xanh đã cho cô gặp Thần tình yêu, nhớ lại đoạn ký ức xinh đẹp ngắn ngủi này, đem vĩnh hằng khắc vào trong lòng cô, đời này cũng không quên anh.
Hôm nay khóc xong, ngày mai cô sẽ lau khô nước mắt, tích cực quý trọng mỗi một ngày.
***
Mặt trời lên, rồi lại lặn xuống tinh thể quay vòng quanh con đường mà nó đã đi hàng tỉ năm qua
Con người khi còn sống, với vũ trụ mà nói, chẳng qua chỉ là một cái nháy mắt.
Quan Xảo Xảo mở to mắt, trời đã sáng, lại một ngày bắt đầu, cô nằm trên giường tự hỏi hôm nay phải làm việc gì.
Ngày của mẹ sắp đến, cô phải cùng ba ba thảo luận, làm thế nào giúp mẹ vui ngày hôm đó, cũng nhắc nhở em trai và em gái đừng quên chuẩn bị lễ vật.
Cô từ chức, không phải vì trốn tránh Lí Minh Thịnh, cô và Lí Minh Thịnh đã trở thành bạn tốt, nhưng cô muốn thay đổi tâm tình, cho nên từ khi từ chức, cô không hề thuê nhà, quyết định về nhà nghỉ ngơi một thời gian rồi nói sau.
Mấy ngày nay, cô mỗi ngày ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, trừ bỏ hỗ trợ việc nhà, thời gian còn lại đều là ngẩn người.
Nghỉ ngơi là chuyện duy nhất cô có thể làm, cô cần xem lại phương hướng tương lai, một lần nữa sửa sang lại suy nghĩ, trong cuộc sống nhộn nhịp như hiện nay tìm được điểm cân bằng.
Cô chưa bao giờ từng cầu nguyện qua, nhưng hiện tại cô lại có xúc động muốn cầu nguyện, vì thế, cô lặng lẽ quỳ gối trên giường, đối mặt ngoài cửa sổ, lấy một tấm lòng chân thành, trong miệng thì thào cầu nguyện.
Thần tình yêu ơi, tôi rất muốn gặp anh, anh đi thật vội vàng, hại tôi cũng chưa có cơ hội thổ lộ với anh, tôi hiện tại không có bạn trai, lần này yêu đương không thành công, cho nên không được tính, nhiệm vụ của anh còn chưa hoàn thành, món nợ anh thiếu tôi vẫn chưa trả, anh không thể quỵt nợ được, biết không? Anh đã nói phải phụ trách đem tôi đá ra ngoài, nhanh lên tới tìm tôi ——
Phốc. . . . . .
Suỵt, đừng cười. . . . . .
Đột nhiên tiếng cười cắt ngang lời cầu nguyện của cô, Quan Xảo Xảo quay đầu lại, không khỏi cứng đờ, ở cửa cư nhiên có bốn con mắt đang nhìn lén cô, không cần phải nói cũng biết là hai đứa em bướng bỉnh của cô.
Thoáng chốc mặt cô hồng như nước, nhịn không được thét chói tai.
A —— ai kêu các ngươi nhìn lén, không lễ phép!
Chị mình đang cầu Thần tình yêu nha, lêu lêu!
Chị mình muốn kết hôn đến điên rồi, lêu lêu ——
Dám giễu cợt ta! Muốn chết! Cô từ trên giường nhảy xuống, giơ lên nắm tay, một bộ vẻ mặt đuổi giết kẻ thù, hai đứa em vừa thấy dáng vẻ chị nổi bão, đương nhiên lập tức xoay người bỏ chạy.
Sáng sớm, ngày cuối tuần, ba chị em ngươi truy ta chạy mở màn náo nhiệt.
Quan ba ba ngồi trên sô pha phòng khách xem báo, cho dù hiện tại có thể xem tin tức từ internet, nhưng ông vẫn duy trì thói quen hơn mười năm, một chén trà nóng, một cái kính lão, và một tờ báo.
Ba, cứu mạng nha, chị cả điên rồi!
Ừm.
Ba, bọn chúng mới điên, xâm phạm riêng tư của con!
Ừm.
Ba đứa nhỏ ở phòng khách đông truy tây trốn, một chút khiêu thượng sô pha, một chút lại nhảy qua bàn trà, chỉ có Quan ba ba ngồi ở giữa sô pha vẫn vững như núi Thái Sơn, vẫn lật xem tờ báo như cũ, thanh thản uống Thiết Quan Âm(*) của ông.
(Tên một loại trà)
Đem quần áo ở ban công thu vào, Quan mama đi vô phòng khách, hổn hển mắng: Ai nha ông trời ơi! Đừng nhảy loạn trên sô pha, sẽ hư hết đó ! Đừng dẫm lên bàn, các con ồn chết đi——
Thanh âm huyên náo của mấy đứa nhỏ, còn có tiếng mắng của Quan mama, gần như muốn đem hiên trần nhà xập xuống.
Quan mama đem quần áo ném sang bên cạnh, gia nhập cuộcchiến, một bộ dáng phải bắt người đến đánh. Ở Quan gia, địa vị Quan mama cao nhất, ai chọc phải bà làngười đó không may rồi, ngay cả Quan Xảo Xảo cũng không dám, bởi vì cô cũng mang dép lê trực tiếp nhảy lên bàn trà cùng sô pha phòng khách, dĩ nhiên cô cũng muốn trốn nhanh, mẹ nhéo lỗ tai rất đau nha.
Cô vội vàng muốn chạy trốn, bởi vì rất vội, không cẩn thận sảy chân trên thảm, vừa lúc quỳ gối trước mặt ba ba, may mắn mục tiêu của mama chuyển dời đến trên người em trai, làm cho cô có thể thở phào môt hơi, nâng tầm mắt, vừa vặn nhìn vào trang báo trong tay ba ba, ảnh chụp trên báo nghênh diện đập vào mắt.
Ô?
Cô nhìn thẳng ảnh chụp kia, người đàn ông phía trên nhìn rất quen mắt, làm cho tầm mắt cô không thể dời.
Diện mạo kia, hình dáng kia, còn có vẻ mặt kia làm sao có thể giống Thần tình yêu đến vậy?
Tầm mắt chuyển qua tin tức phía dưới báo, phía trên viết một tiêu đề lớn —— kỳ tích người sống đời sống thực vật hôn mê tám tháng bỗng thức tỉnh! Xem xuống nội dung chút nữa, ba chữ Tả Thành Hạo rung động đập vào mắt.
Cô kích động một phen đoạt lấy tờ báo, đọc nội dung mà không dám tin, vốn Quan ba ba đang bất động như núi cuối cùng cũng có phản ứng, kinh ngạc nhìn chằm chằm đứa con gái lớn, tại cái nhà này, chưa từng có người dám đoạt tờ báo của ông, nhưng bây giờ cái người cả gan đó lại là đứa con gái lớn luôn nhu thuận từ lúc nhỏ này.
Trời ơi . . . . . . Quan Xảo Xảo thì thào, giờ phút này sự kích động của cô thật sự không cách nào hình dung, tim cô đập thật nhanh, hô hấp phập phồng kịch liệt.
Tả Thành Hạo . . . . Tả Thành Hạo. . . . Tên của anh ta cũng kêu Tả Thành Hạo. . . . .
Nếu con muốn xem cũng có thể, nhưng chỉ cần lấy tờ đó ra thôi, cái khác trả lại cho ba. Quan ba ba nói.
Beta: Quảng Hằng
Ngồi trước bàn công tác, Quan Xảo Xảo lại nhìn chằm chằm máy tính ngẩn người hồi lâu, cảm thấy một loại cảm giác trống rỗng, không thể tìm được vật gì để lấp đầy.
Kia vừa nói lời từ biệt vừa hôn, tuy rằng không có xúc giác, lại khắc sâu trong nội tâm cô, cảm nhận nó rất thật.
Có phải cô phải quá trì độn không? Tả Thành Hạo nói cô ngốc, cô không phục, nhưng hiện tại, cô thật sự cảm thấy mình rấ ngốc.
Ngốc đến nỗi không hiểu được mình đã yêu Tả Thành Hạo, cùng anh một chỗ vui vẻ đến vậy, cô không cần lo lắng mình biểu hiện không tốt, không cần lo lắng làm sai việc, ở trước mặt anh, cô có thể là chính mình, không cần dáng vẻ kệch cỡm, hết thảy đều chân thật như vậy.
Bất tri bất giác, lòng của cô đã sớm đặt trên người anh, lại hậu tri hậu giác, không nhận thấy chính mình thích khoảng thời gian ở bên anh, thích nghe anh nói, cho dù là lầm bầm không ngừng, hiện giờ nghĩ đến cũng mang theo ngọt ngào.
Nhớ anh, cô thật sự muốn gặp lại anh, đã qua ba ngày, Tả Thành Hạo thủy chung không có xuất hiện, có đôi khi, cô thật hoài nghi có phải anh đang vui đùa hay không, kỳ thật anh không có đi, chỉ là cố ý trêu đùa với cô, sau đó, trong lúc cô tuyệt vọng, lại đột nhiên chạy đến dọa cô.
Cô hy vọng là thế, chỉ cần anh xuất hiện lần nữa, cô sẽ nói cho anh, cô thương anh.
Trời ạ, cô thương anh!
Cô hai tay che mặt, vì chính mình hậu tri hậu giác mà cảm thấy hối hận, cô như vậy, không xứng được Lí Minh Thịnh yêu, anh là người tốt, cô không thể lừa gạt anh.
Cô từng bị thương tổn trong tình yêu nên hiểu được cái loại đau này. Nếu cô không thể cho Lí Minh Thịnh một tình yêu trọn vẹn, cô sẽ không để anh chờ mong, vì thế, cô âm thầm hạ quyết định.
Hôm nay, sau khi tan tầm, cô cố lấy dũng khí chủ động hẹn Lí Minh Thịnh, tìm một quán cà phê yên tĩnh.
Quán cà phê này là nơi cô gặp Tả Thành Hạo lần đầu tiên, là một nơi có thể cho cô dũng khí, cho nên, cô quyết định ở trong này bù lại sai lầm của mình.
Bọn họ gọi hai phàn thức ăn nhẹ, gọi hai tách cà phê, ở giữa lời nói, cô một mực tìm cơ hội thích hợp nói với Lí Minh Thịnh.
Đối mặt Lí Minh Thịnh tươi cười ôn hòa, cô cố lấy dũng khí mở miệng.
Minh Thịnh, em. . . . . . có việc muốn nói với anh.
Lí Minh Thịnh dừng lại, ngước mắt lên nhìn cô, vẻ mặt cô căng thẳng, rõ ràng mang theo khẩn trương, trên thực tế, từ khi cô chủ động mở miệng mời anh, anh liền cảm giác được khẩn trương của cô, không cần hỏi, anh có thể nhìn ra áy náy trong mắt cô.
Anh vẫn mỉm cười như trước.
Nói đi, anh đang nghe.
A, trời ạ, đừng dịu dàng như vậy, cô không đáng để anh đối đãi như thế, nếu anh nghe được chuyện cô muốn nói kế tiếp, anh còn có thể giống như vậy cười với cô không?
Cứ nghĩ đến tình cảnh như thế này sẽ làm tổn thương một ngời tốt như thế, cô cắn răng, bất cứ giá nào ——
Chúng ta làm bạn bè được không?
Rốt cục cũng kiên trì nói ra, khẩn trương của cô đã đến cao điểm, chờ nhận anh qua cơn kinh ngạc, sẽ chỉ trích cùng phẫn nộ, nếu anh tức giận đem chén dĩa ném cô, cô cũng đành chịu.
Nhưng mà, Lí Minh Thịnh cũng không giận tím mặt giống như cô đoán trước, ngược lại vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là trầm mặc trong chốc lát, sau đó, mới chậm rãi mở miệng.
Tuy rằng chúng ta quen nhau, nhưng anh cảm nhận được, trái tim của em không ở trên người anh, anh biết rồi sẽ có một ngày em lựa chọn rời đi, cho nên, anh đã chuẩn bị tâm lý, nhưng không thể ngờ lại nhanh như vậy.
Cô nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó áy náy cúi đầu giải thích.
Thật xin lỗi.
Cô không muốn khóc, nhưng cô vẫn nhịn không được rơi lệ.
Đứa ngốc, anh cũng không trách em. Anh cầm lấy khăn tay, chuyển sang ngồi bên cạnh cô để lau lệ, chẳng những không trách cô, ngược lại còn an ủi cô: Em nhất định đã nhãn nại thật lâu đúng không, giãy dụa thật lâu mới có dũng khí nói cho anh biết.
Em thật sự không muốn thương tổn anh, thật sự không muốn . . . . . .
Anh biết, em là một cô gái rất tốt, luôn quan tâm đến người khác, anh nghĩ, trong lòng em còn yêu anh ta đúng không?
Ngước đôi mắt đẫm lệ lên, cô ngẩn ngơ.
Ai cơ?
Bạn trai trước của em, em còn yêu anh ta, đúng không?
Quan Xảo Xảo nhíu mày, bạn trai trước Lưu Tuấn Sinh ư? Cô đã sớm đem trí nhớ về người này ném đến không gian vũ trụ rồi, ngay cả nhớ cũng không muốn nhớ, hóa ra là Lí Minh Thịnh nghĩ lầm cô còn yêu Lưu Tuấn Sinh.
Cô lắc đầu nghiêm mặt nói: Em với anh ta không quan hệ, duyên phận giữa em và anh ta đã xong, em đã tám trăm năm không nghĩ tới anh ta.
Phải không? Vậy nguyên nhân là gì?
Nói đến chỗ thương tâm, cô lại rơi lệ.
Anh nói đúng phân nửa, em. . . . . . Em yêu người khác, nhưng anh đừng hiểu lầm, em không phải bắt cá hai tay, mấy ngày nay em mới phát hiện mình yêu anh ấy.
Cô hướng anh cam đoan, mình không phải cái loại phụ nữ ba tâm hai ý, nếu có thể sớm rõ ràng một chút mình muốn cái gì, cô sẽ không mất thời gian đến như vậy, bởi vì cô thà rằng mình bị thương, cũng không nguyện ý đi thương tổn người khác.
Người này anh có quen không?
Cô lắc đầu, cái mũi cùng ánh mắt khóc đến hồng toàn bộ.
Lí Minh Thịnh thấy cô thương tâm như thế, lại áy náy như thế, thở dài, dịu dàng an ủi cô: Em nhất định rất thương anh ta, đúng không?
Cô gật đầu.
Thật xin lỗi, đều do em không tốt, đều do em sai.
Đứa ngốc, yêu một người cũng không sai, em cũng không cần xin lỗi anh.
Vì sao? Anh vì sao còn có thể đối với em dịu dàng như vậy? Anh hẳn phải giận mới đúng nha.
Anh có lẽ sẽ khổ sở, nhưng tuyệt không giận dữ với em, em nói thẳng với anh, liền chứng tỏ em cũng không muốn thương tổn anh, mà anh không giận dữ với em là bởi vì anh thích em.
Nhưng. . . . . . nhưng em không thể đáp lại tình cảm của anh . . . . . .
Tình yêu chân chính hẳn là không cầu hồi báo, cũng không có điều kiện. Anh thích em, đó là lựa chọn của anh. Nếu bởi vì em không thể yêu anh khiến anh không thích em nữa, chán ghét em, như vậy việc anh thích em đều là giả, nói thẳng ra, là vì yêu chính mình mà đi thích em, hy vọng sẽ nhận được ưu đãi trên người em.
Anh lắc đầu.
Đây không phải là anh muốn. anh yêu một người là muốn người đó có thể vui vẻ, mà không phải đem người đó cột vào bên cạnh anh, mỗi ngày nhìn thấy cô thương tâm khổ sở. Nếu anh không thể khiến em vui vẻ, anh thà rằng để em bên cạnh một người có thể cho em hạnh phúc.
Cô nhìn Lí Minh Thịnh, anh nói một phen khiến cô kinh ngạc lại cảm động, nhịn không được oa một tiếng khóc nấc lên, rốt cuộc khống chế không được sự ưu thương.
Bởi vì khóc quá lớn, các vị khách khác liên tiếp nhìn bọn họ tò mò, Lí Minh Thịnh đành phải cười xin lỗi với những người đó, anh giống một người anh đang ôm cô gái nhỏ thương tâm, nhẹ nhàng vỗ cô, cho cô ở trong lòng mình mà khóc.
Nếu em có thể yêu anh thì thật tốt. Cô khóc nói.
Không thể làm tình nhân, cũng có thể làm bạn bè, chỉ cần em vui vẻ, anh cũng sẽ vui vẻ.
Lí Minh Thịnh rộng lượng như thế, phần tình yêu vô tư không cần hồi báo này, giống như liều thuốc thần hiệu trị vết thương tâm linh của cô. , cô tuy rằng mất đi một tình nhân tốt nhưng lại được một người bạn tri tâm.
Đúng thế, yêu một người, chẳng phải là hy vọng đối phương vui vẻ sao? Đạo lý này thật đơn giản.
Tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng cùng Thần tình yêu gặp gỡ, trở thành điều kỳ diệu nhất trong cuộc đời của cô, cũng là kí ức tốt đẹp nhất, kì lạ nhất, nếu thời gian có thể đảo ngược, cô vẫn muốn cùng Thần tình yêu trải qua đoạn ký ức đó.
Cô thống khổ như vậy, chứng tỏ quá khứ của cô thật sự rất vui vẻ.
Đây là lời Thần tình yêu nói với cô, đúng vậy, hóa ra cô và Thành Hạo chung một chỗ những ngày đó lại vui vẻ đến vậy, cô chân thành cảm tạ trời xanh đã cho cô gặp Thần tình yêu, nhớ lại đoạn ký ức xinh đẹp ngắn ngủi này, đem vĩnh hằng khắc vào trong lòng cô, đời này cũng không quên anh.
Hôm nay khóc xong, ngày mai cô sẽ lau khô nước mắt, tích cực quý trọng mỗi một ngày.
***
Mặt trời lên, rồi lại lặn xuống tinh thể quay vòng quanh con đường mà nó đã đi hàng tỉ năm qua
Con người khi còn sống, với vũ trụ mà nói, chẳng qua chỉ là một cái nháy mắt.
Quan Xảo Xảo mở to mắt, trời đã sáng, lại một ngày bắt đầu, cô nằm trên giường tự hỏi hôm nay phải làm việc gì.
Ngày của mẹ sắp đến, cô phải cùng ba ba thảo luận, làm thế nào giúp mẹ vui ngày hôm đó, cũng nhắc nhở em trai và em gái đừng quên chuẩn bị lễ vật.
Cô từ chức, không phải vì trốn tránh Lí Minh Thịnh, cô và Lí Minh Thịnh đã trở thành bạn tốt, nhưng cô muốn thay đổi tâm tình, cho nên từ khi từ chức, cô không hề thuê nhà, quyết định về nhà nghỉ ngơi một thời gian rồi nói sau.
Mấy ngày nay, cô mỗi ngày ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, trừ bỏ hỗ trợ việc nhà, thời gian còn lại đều là ngẩn người.
Nghỉ ngơi là chuyện duy nhất cô có thể làm, cô cần xem lại phương hướng tương lai, một lần nữa sửa sang lại suy nghĩ, trong cuộc sống nhộn nhịp như hiện nay tìm được điểm cân bằng.
Cô chưa bao giờ từng cầu nguyện qua, nhưng hiện tại cô lại có xúc động muốn cầu nguyện, vì thế, cô lặng lẽ quỳ gối trên giường, đối mặt ngoài cửa sổ, lấy một tấm lòng chân thành, trong miệng thì thào cầu nguyện.
Thần tình yêu ơi, tôi rất muốn gặp anh, anh đi thật vội vàng, hại tôi cũng chưa có cơ hội thổ lộ với anh, tôi hiện tại không có bạn trai, lần này yêu đương không thành công, cho nên không được tính, nhiệm vụ của anh còn chưa hoàn thành, món nợ anh thiếu tôi vẫn chưa trả, anh không thể quỵt nợ được, biết không? Anh đã nói phải phụ trách đem tôi đá ra ngoài, nhanh lên tới tìm tôi ——
Phốc. . . . . .
Suỵt, đừng cười. . . . . .
Đột nhiên tiếng cười cắt ngang lời cầu nguyện của cô, Quan Xảo Xảo quay đầu lại, không khỏi cứng đờ, ở cửa cư nhiên có bốn con mắt đang nhìn lén cô, không cần phải nói cũng biết là hai đứa em bướng bỉnh của cô.
Thoáng chốc mặt cô hồng như nước, nhịn không được thét chói tai.
A —— ai kêu các ngươi nhìn lén, không lễ phép!
Chị mình đang cầu Thần tình yêu nha, lêu lêu!
Chị mình muốn kết hôn đến điên rồi, lêu lêu ——
Dám giễu cợt ta! Muốn chết! Cô từ trên giường nhảy xuống, giơ lên nắm tay, một bộ vẻ mặt đuổi giết kẻ thù, hai đứa em vừa thấy dáng vẻ chị nổi bão, đương nhiên lập tức xoay người bỏ chạy.
Sáng sớm, ngày cuối tuần, ba chị em ngươi truy ta chạy mở màn náo nhiệt.
Quan ba ba ngồi trên sô pha phòng khách xem báo, cho dù hiện tại có thể xem tin tức từ internet, nhưng ông vẫn duy trì thói quen hơn mười năm, một chén trà nóng, một cái kính lão, và một tờ báo.
Ba, cứu mạng nha, chị cả điên rồi!
Ừm.
Ba, bọn chúng mới điên, xâm phạm riêng tư của con!
Ừm.
Ba đứa nhỏ ở phòng khách đông truy tây trốn, một chút khiêu thượng sô pha, một chút lại nhảy qua bàn trà, chỉ có Quan ba ba ngồi ở giữa sô pha vẫn vững như núi Thái Sơn, vẫn lật xem tờ báo như cũ, thanh thản uống Thiết Quan Âm(*) của ông.
(Tên một loại trà)
Đem quần áo ở ban công thu vào, Quan mama đi vô phòng khách, hổn hển mắng: Ai nha ông trời ơi! Đừng nhảy loạn trên sô pha, sẽ hư hết đó ! Đừng dẫm lên bàn, các con ồn chết đi——
Thanh âm huyên náo của mấy đứa nhỏ, còn có tiếng mắng của Quan mama, gần như muốn đem hiên trần nhà xập xuống.
Quan mama đem quần áo ném sang bên cạnh, gia nhập cuộcchiến, một bộ dáng phải bắt người đến đánh. Ở Quan gia, địa vị Quan mama cao nhất, ai chọc phải bà làngười đó không may rồi, ngay cả Quan Xảo Xảo cũng không dám, bởi vì cô cũng mang dép lê trực tiếp nhảy lên bàn trà cùng sô pha phòng khách, dĩ nhiên cô cũng muốn trốn nhanh, mẹ nhéo lỗ tai rất đau nha.
Cô vội vàng muốn chạy trốn, bởi vì rất vội, không cẩn thận sảy chân trên thảm, vừa lúc quỳ gối trước mặt ba ba, may mắn mục tiêu của mama chuyển dời đến trên người em trai, làm cho cô có thể thở phào môt hơi, nâng tầm mắt, vừa vặn nhìn vào trang báo trong tay ba ba, ảnh chụp trên báo nghênh diện đập vào mắt.
Ô?
Cô nhìn thẳng ảnh chụp kia, người đàn ông phía trên nhìn rất quen mắt, làm cho tầm mắt cô không thể dời.
Diện mạo kia, hình dáng kia, còn có vẻ mặt kia làm sao có thể giống Thần tình yêu đến vậy?
Tầm mắt chuyển qua tin tức phía dưới báo, phía trên viết một tiêu đề lớn —— kỳ tích người sống đời sống thực vật hôn mê tám tháng bỗng thức tỉnh! Xem xuống nội dung chút nữa, ba chữ Tả Thành Hạo rung động đập vào mắt.
Cô kích động một phen đoạt lấy tờ báo, đọc nội dung mà không dám tin, vốn Quan ba ba đang bất động như núi cuối cùng cũng có phản ứng, kinh ngạc nhìn chằm chằm đứa con gái lớn, tại cái nhà này, chưa từng có người dám đoạt tờ báo của ông, nhưng bây giờ cái người cả gan đó lại là đứa con gái lớn luôn nhu thuận từ lúc nhỏ này.
Trời ơi . . . . . . Quan Xảo Xảo thì thào, giờ phút này sự kích động của cô thật sự không cách nào hình dung, tim cô đập thật nhanh, hô hấp phập phồng kịch liệt.
Tả Thành Hạo . . . . Tả Thành Hạo. . . . Tên của anh ta cũng kêu Tả Thành Hạo. . . . .
Nếu con muốn xem cũng có thể, nhưng chỉ cần lấy tờ đó ra thôi, cái khác trả lại cho ba. Quan ba ba nói.
/23
|