Tả Thành Hạo nghĩ rằng mình sẽ té ngã trên mặt đất bằng xi măng cứng lạnh, chuẩn bị chịu đau, kỳ thật với anh mà nói cũng không sao, cái đau nào cũng đều kém cái đau trong nội tâm anh.
Nhưng cảm giác đau đớn cũng không có đánh úp lại, chỉ là xúc cảm mềm mại của cô gái trẻ tuổi cùng với mùi hương thơm ngát sạch sẽ.
Thời điểmanh ngã xuống, vừa lúc đặt trên ngườiQuan Xảo Xảo, rõ ràng cảm giác được bộ ngực của côcó bao nhiêu mềm mại, chuyện đột nhiên ngoài ý muốn này làm cho anh nhất thời ngây dại.
Xảo Xảo cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại sự tình này, cô cũng ngốc ngốc, rõ ràng Tả Thành Hạođang ở trên người cô, có sức nặng, không phải nhẹ, vớicô mà nói, có thể ôm lấy anh là chuyện cỡ nào hạnh phúc, cách lớp vải quần áo, có thể cảm giác được ngực anh, hô hấp của anh cùng với độ ấm của anh.
Cô không có giãy dụa, mà là đỏ mặt nhìn thẳng vào ánh mắtcủa anh, thẹn thùngnóng bỏng hiện lên haimá, ánh mắt anh thật thâm thúy, nhìncô trong lòng làm trong lòng cô không ngừng đập lỗi nhịp
Cô lớn mật vươn tay sờ khuôn mặt anh, chậm rãi vuốt qua ngũ quan của anh, mày rậm, hai mí mắt xinh đẹp, cái mũi kiên định, cùng với đôi môi đẹp.
Đôi môi này từng dán trên môi cánh hoa của cô, trước khi đi hôncô một cái, làm hại cô ngày ngày đêm đêm tương tư, hiện tại, côphải đòi lại mới công bằng, cho nên, côthật tự nhiên ở trên đôi môi mềm của anhhun một cái.
Giống như bị điện giật, Tả Thành Hạo chấn độngcả người, trừng lớn mắt không thể tin được.
Cô gái này anh chưa cho phép mà dám hônanh?
Anh hẳn là phải giận dữ, nhưng lại không biết vì sao không làm như vậy, chính là đứng hình ở đó, tùy ý cô gái này dùng đôi môi mềm mại đáng chết của cô hôn lên miệng của anh.
A Hạo —— một người phụ nữ kinh hô, cuối cùng làm cho Tả Thành Hạo phục hồi tinh thần lại, cả kinh nhận ra mình hoang đường, anh vậy mà cùng cô gái xa lạ nằm trên mặt đất, còn mặc cho cô hôn môi.
Anh giãy dụa muốn đứng lên, thật giận bản thân mình thân bất do kỷ.
Một người phụ nữ trung niên đi tới, kinh ngạc hô nhỏ: A Hạo, đây làchuyện gì? Các con —— thấy đứa con cùng một cô gái nằm trên mặt đất, vẻ mặt mẹ Tả Thành Hạokinh ngạc.
Quan Xảo Xảo chợt thấy có người ngoài, thấy mình cũng thật không có ý tứ, vội vàng đứng dậy hỗ trợ nâng Tả Thành Hạo, cùng người phụ nữ trung niên đưa anhquay về xe lăn.
Khi thấy vị này dùng ánh mắt tò mòđánh giá cô, cô rất lễ phép hướng đối phương khom người chào hỏi.
Con chào cô ạ. Không biết vị này là ai của Tả Thành Hạo nhỉ? Cô nghĩ thầm.
Xin hỏi cô là. . . . . . Đối phương hỏi.
ContênQuan Xảo Xảo, là bạn của Tả Thành Hạo, không biết cô là . . . . .
Cô là mẹ của Thành Hạo.
Xảo Xảo nghe xong hai mắt sáng lên, vội khom mình hành lễ.
Chào bác Tả ạ, hoa này là đưa cho A Hạo. Cô dâng lên bó hoa, lại phát hiện bó hoa vừa mới trải qua một trận đè đã bị phá hủy, lập tức đỏ mặt: A, ngại quá, vốn hoa rất đẹp, vừa rồi không cẩn thận bị đè.
Mẹ Tảđánh giá cô gái thanh tú xinh đẹp trước mắt này, sau đó nhìn đứa con vẻ mặt khác thường, từ sau khi tỉnh dậy, đứa con này vẫn ở trong tình trạng âm trầm cơn sóng nhỏ, đối với sự vậtbốn phía hoàn toàn không để ý tới, không thể tưởng được hôm nay đã có phản ứng không giống trước đây, bởi vậy,cô đối với cô gái này sinh ra hứng thú.
Hóa ra là bạn của AHạo, còn làm phiền con tới thămA Hạo, thật ngại quá.
Quan Xảo Xảo vội lắc đầu: Sẽ không, một chút cũng không phiền , con thật vui khi nhìn thấyanh ấy. Cô hồn nhiên nói ra, rồi lại phát hiện chính mình nói rất thẳng thắn, nhịn không được mặt đỏ.
Mẹ Tả dù sao cũng là người từng trải, liếc mắt một cái liền nhìn ra cô gái này rất thích A Hạo.Bà đối với quan hệ bạn bè của con nhiều ít có chút hiểu biết, nhưng chưa từng gặp qua nhân vật Xảo Xảo này, không biết côquen biết con mìnhnhư thế nào, trong lòng rất hiếu kì.Hơn nữa, từ khi con phát sinh sự cố, biến thành người sống đời sống thực vật, các cô gái từng ái mộ con mình cũng biến mất, cho dù con mình tỉnh dậy, cũng không thấy người nào tới thămanh.
Mẹ Tả lộ ra mỉm cười: Cám ơn con, bác tin tưởng AHạo nhất định thật vui vẻ, có phải không? A Hạo.
Phản ứng Tả Thành Hạo chính là đem mặt ngoảnh sang một bên, một bộ dáng lạnh lùng không cảm kích, lại khôi phục vẻ mặt tối tăm, phi thường không để người ta mặt mũi.
Đối với thái độ Tả Thành Hạo trước sau có thể phán hai người, Quan Xảo Xảo tuy rằng thật kinh ngạc, nhưng cô cũng đã nhìn thấy tin tức trên báo, trong đó nhất định có nguyên nhân gì đó, Tả Thành Hạo mới có thể không nhận biết cô, hơn nữa, cá tính cũng không giống, cho dù anh hiện tại khá hung dữ, nhưng đừng tưởng rằng như vậy là có thể dọa lui cô, thật vất vả gặp lại anh, cô sẽ không dễ dàng buông tha cho anh đâu.
Cô quyết định làm rõ ràng, đây rốt cuộc đãxảy ra chuyện gì.
Khi mẹ Tả phụ giúp lăn xe của con về phòng bệnh, Quan Xảo Xảo cũng đi theo một bên chủ động hỗ trợ, có lúc giúp đấy xe, sau khi tiến vào khu phòng lại hỗ trợ ấn thang máy, cứ như vậy một đường theo tới phòng bệnh Tả Thành Hạo.
Hừ, vẻ mặt hung dữ của anh dọa không đượccô, bởi vì không ai so với cô rõ ràng hơn, Tả Thành Hạo là một người con trai cỡ nào hài hước lại săn sóc tỉ mỉ.
Về phần anh vì sao lại biến thành hình dáng như bây giờ, cô rất nhanh từ chỗ bác Tả biết tiền căn hậu quả, bác lén nói cho cô, hóa raThành Hạo ở trên đường bị một chiếc xe đụng phải, tám tháng làm người sống đời sống thực vật, tuy rằng may mắn thức tỉnh, nhưng hôn mê đến tám tháng, đốivới thân thể anh tạo thành một ít di chứng.
Vận động phối hợp của nó có vấn đề, chức năngngôn ngữ cũng có chướng ngại, tám tháng hôn mê khiến tứ chi nó thoái hóa, cho nên phải ngồi xe lăn, mỗi ngày đều làm vật lý trị liệu.
Hai người ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh, mẹ Tả thở dài, tâm tình nặng nề tiếp tục nói: Một người tốt như vậy, lại biến thành như bây giờ, cũng khó trách tinh thần nó sa sút, vốnnó có một người vợ chưa cướiđã đính hôn, mới đây giữa tháng tám đã tái giá với người khác.
Mẹ Tả lau lau khóe mắt, nghĩ đến đứa con bảo bối duy nhất nàyliền vạn phần đau lòng không thôi:
Vịệcvợ chưa cưới tái giá khiến nó tổn thương rất sâu, hơn nữa,nó hiện tại tàn phế môt nửa, cũng không biết tương lai có thể phục hồi như cũ hay không, điều này khiến nó bị đả kích nghiêm trọng, cho nên nó mới có thể không quan tâm mọi người —— ách? mẹ Tả mới nâng mặt lên liền ngây dại, bởi vì côkhông nghĩsẽcó người so với bàkhóc càng thương tâm hơn.
Quan Xảo Xảo đã sớm rơi lệ đầy mặt, nước mắt giống vòi nước không ngừng nhỏ, cứ như người gặp bất hạnh là cô.
Thật thảm nha! So sánh với Thành Hạo thất tình, quá khứ thất tình của cô tính cái gì? Ít nhất cô còn có tay có chân, thân thể côkhỏe mạnh, nhưng Tả Thành Hạo chẳng những mất đi người yêu mà còn mất đi khỏe mạnh.
Nước mắt không ngừng vẽ trên khuôn mặt, giống như đập nước sắp vỡ đê .
Thật xin lỗi, con, con nhịn không được —— Cô một bên lau lệ, một bên áy náy hướng bác Tả giải thích.
Mẹ Tả ấm áptrong lòng, không tự chủ được đem côôm vào trong lòng.
Đứa ngốc, khóc cái gì, chúng ta nên cảm thấy may mắn, A Hạo còn sống, so với những người khác còn đang ngủ say trong đời sống thực vật, AHạo đã rất may mắn.
Mẹ Tả cảm thấy thật yên lòng, không thể ngờ cô gái này thế màvì con mình thương tâm như vậy, cô bé thật quan tâm A Hạo.
Quan Xảo Xảo vốn đang nghĩ muốn an ủi, nhưng chính cô khóc như mây mưa, Thành Hạo gặp chuyện khó khăn như vậy lại còn giúpcô vượt qua đả kíchthất tình, an ủi lòng của cô.
Sẽ không ai tin tưởng đoạn duyên phậnkỳ diệu này của cô và Thành Hạo, rõ ràng, ngay cả Thành Hạo cũng không nhớ rõ cô, nhưng không sao, cô nhớ rõ hết thảy.
Vận mệnh đưa hai người bọn họ cùng một chỗ, nhất định có dụng ý của nó, lần trước Thành Hạo giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn, giúpcô tỉnh lại, lúc này đây đổi côgiúpanh.
Cô hạ quyết tâm, mặc kệ Thành Hạo có nguyện ý hay không, trước khianh hoàn toàn hồi phục, cô sẽ không rời khỏianh, lần này đến phiên côbáo ân lại choThần tình yêu đi.
Cô từ trong ngực bác Tả ngẩng đầu, vẻ mặt kiên quyết nói:
Bác, cho con hỗ trợ được không?
Ách?
Con muốnchăm sócThành Hạo, một mìnhbác chăm sócThành Hạo nhất định rất mệt đúng không, con có thể hỗ trợ chia sẻ, được không bác? Xin cho con chăm sócanh ấy.
Mẹ tả vẻ mặt kinh ngạc cùng cảm động. Con nói thật ư?
Con nói thật, con hy vọng có thể trợ giúp anhấy đứng lên.
Không được.
Vì sao ạ?
Mẹ Tả yêu thương liên tục vuốt ve hai mácủa cô, còn thật nghiêm túc nói vớicô:
Tâm ý của conbác thật cảm động, nhưng bác cũng không dám đáp ứng con. Cô bé, vật lý trị liệu là một con đường dài, đối với người bệnh cùng chăm sóc mọi người là một loại tra tấn, con không chịu nổi điều này.Nếu bácđồng ý cho conchăm sócA Hạo, vạn nhất nếu một ngày con mệt mỏi, rời đi, con cũng biết, điều này vớiA Hạo là chuyện cỡ nào tàn nhẫn? Việc đócon nghĩ tới chưa?
Sẽ không. Cô không chút do dự trả lời: Bácyên tâm, con sẽ không rời khỏianh ấy, trừ phi con chết, nếu không con tuyệt không mặc kệ anh ấy.
Câu trả lời dứt khoát kiên quyết này đã làm rung động mẹTả Thành Hạo, bà không nghĩ tới cô gái tênXảo Xảo này dám kiên quyết cùng khẳng định, chẳng những không có trống lớn đánh lui mà mặt khác còn thuyết phục bà.
Bác gái ngẫm lại xem, AHạo hiện tại chính là cần người giúpanhấy kiên trì, chỉ cần chuyện có ích choanhấy thì không nên buông tay, con không dám cam đoan mình có thể trợ giúpanhấy được bao nhiêu, nhưng dù chỉ có một tia hy vọng,không phải con cũng không nên xem thường mà buông tha cho sao? Con còn không thử, bác làm sao biết con sẽ không kiên trì? Nhiều ngườigiúpanhấy chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Chuyện hiện tại không thèm nghĩ nữa thì nghĩ chuyện tương lai cũngcó gì hữu dụng đâu?
Nhưng cảm giác đau đớn cũng không có đánh úp lại, chỉ là xúc cảm mềm mại của cô gái trẻ tuổi cùng với mùi hương thơm ngát sạch sẽ.
Thời điểmanh ngã xuống, vừa lúc đặt trên ngườiQuan Xảo Xảo, rõ ràng cảm giác được bộ ngực của côcó bao nhiêu mềm mại, chuyện đột nhiên ngoài ý muốn này làm cho anh nhất thời ngây dại.
Xảo Xảo cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại sự tình này, cô cũng ngốc ngốc, rõ ràng Tả Thành Hạođang ở trên người cô, có sức nặng, không phải nhẹ, vớicô mà nói, có thể ôm lấy anh là chuyện cỡ nào hạnh phúc, cách lớp vải quần áo, có thể cảm giác được ngực anh, hô hấp của anh cùng với độ ấm của anh.
Cô không có giãy dụa, mà là đỏ mặt nhìn thẳng vào ánh mắtcủa anh, thẹn thùngnóng bỏng hiện lên haimá, ánh mắt anh thật thâm thúy, nhìncô trong lòng làm trong lòng cô không ngừng đập lỗi nhịp
Cô lớn mật vươn tay sờ khuôn mặt anh, chậm rãi vuốt qua ngũ quan của anh, mày rậm, hai mí mắt xinh đẹp, cái mũi kiên định, cùng với đôi môi đẹp.
Đôi môi này từng dán trên môi cánh hoa của cô, trước khi đi hôncô một cái, làm hại cô ngày ngày đêm đêm tương tư, hiện tại, côphải đòi lại mới công bằng, cho nên, côthật tự nhiên ở trên đôi môi mềm của anhhun một cái.
Giống như bị điện giật, Tả Thành Hạo chấn độngcả người, trừng lớn mắt không thể tin được.
Cô gái này anh chưa cho phép mà dám hônanh?
Anh hẳn là phải giận dữ, nhưng lại không biết vì sao không làm như vậy, chính là đứng hình ở đó, tùy ý cô gái này dùng đôi môi mềm mại đáng chết của cô hôn lên miệng của anh.
A Hạo —— một người phụ nữ kinh hô, cuối cùng làm cho Tả Thành Hạo phục hồi tinh thần lại, cả kinh nhận ra mình hoang đường, anh vậy mà cùng cô gái xa lạ nằm trên mặt đất, còn mặc cho cô hôn môi.
Anh giãy dụa muốn đứng lên, thật giận bản thân mình thân bất do kỷ.
Một người phụ nữ trung niên đi tới, kinh ngạc hô nhỏ: A Hạo, đây làchuyện gì? Các con —— thấy đứa con cùng một cô gái nằm trên mặt đất, vẻ mặt mẹ Tả Thành Hạokinh ngạc.
Quan Xảo Xảo chợt thấy có người ngoài, thấy mình cũng thật không có ý tứ, vội vàng đứng dậy hỗ trợ nâng Tả Thành Hạo, cùng người phụ nữ trung niên đưa anhquay về xe lăn.
Khi thấy vị này dùng ánh mắt tò mòđánh giá cô, cô rất lễ phép hướng đối phương khom người chào hỏi.
Con chào cô ạ. Không biết vị này là ai của Tả Thành Hạo nhỉ? Cô nghĩ thầm.
Xin hỏi cô là. . . . . . Đối phương hỏi.
ContênQuan Xảo Xảo, là bạn của Tả Thành Hạo, không biết cô là . . . . .
Cô là mẹ của Thành Hạo.
Xảo Xảo nghe xong hai mắt sáng lên, vội khom mình hành lễ.
Chào bác Tả ạ, hoa này là đưa cho A Hạo. Cô dâng lên bó hoa, lại phát hiện bó hoa vừa mới trải qua một trận đè đã bị phá hủy, lập tức đỏ mặt: A, ngại quá, vốn hoa rất đẹp, vừa rồi không cẩn thận bị đè.
Mẹ Tảđánh giá cô gái thanh tú xinh đẹp trước mắt này, sau đó nhìn đứa con vẻ mặt khác thường, từ sau khi tỉnh dậy, đứa con này vẫn ở trong tình trạng âm trầm cơn sóng nhỏ, đối với sự vậtbốn phía hoàn toàn không để ý tới, không thể tưởng được hôm nay đã có phản ứng không giống trước đây, bởi vậy,cô đối với cô gái này sinh ra hứng thú.
Hóa ra là bạn của AHạo, còn làm phiền con tới thămA Hạo, thật ngại quá.
Quan Xảo Xảo vội lắc đầu: Sẽ không, một chút cũng không phiền , con thật vui khi nhìn thấyanh ấy. Cô hồn nhiên nói ra, rồi lại phát hiện chính mình nói rất thẳng thắn, nhịn không được mặt đỏ.
Mẹ Tả dù sao cũng là người từng trải, liếc mắt một cái liền nhìn ra cô gái này rất thích A Hạo.Bà đối với quan hệ bạn bè của con nhiều ít có chút hiểu biết, nhưng chưa từng gặp qua nhân vật Xảo Xảo này, không biết côquen biết con mìnhnhư thế nào, trong lòng rất hiếu kì.Hơn nữa, từ khi con phát sinh sự cố, biến thành người sống đời sống thực vật, các cô gái từng ái mộ con mình cũng biến mất, cho dù con mình tỉnh dậy, cũng không thấy người nào tới thămanh.
Mẹ Tả lộ ra mỉm cười: Cám ơn con, bác tin tưởng AHạo nhất định thật vui vẻ, có phải không? A Hạo.
Phản ứng Tả Thành Hạo chính là đem mặt ngoảnh sang một bên, một bộ dáng lạnh lùng không cảm kích, lại khôi phục vẻ mặt tối tăm, phi thường không để người ta mặt mũi.
Đối với thái độ Tả Thành Hạo trước sau có thể phán hai người, Quan Xảo Xảo tuy rằng thật kinh ngạc, nhưng cô cũng đã nhìn thấy tin tức trên báo, trong đó nhất định có nguyên nhân gì đó, Tả Thành Hạo mới có thể không nhận biết cô, hơn nữa, cá tính cũng không giống, cho dù anh hiện tại khá hung dữ, nhưng đừng tưởng rằng như vậy là có thể dọa lui cô, thật vất vả gặp lại anh, cô sẽ không dễ dàng buông tha cho anh đâu.
Cô quyết định làm rõ ràng, đây rốt cuộc đãxảy ra chuyện gì.
Khi mẹ Tả phụ giúp lăn xe của con về phòng bệnh, Quan Xảo Xảo cũng đi theo một bên chủ động hỗ trợ, có lúc giúp đấy xe, sau khi tiến vào khu phòng lại hỗ trợ ấn thang máy, cứ như vậy một đường theo tới phòng bệnh Tả Thành Hạo.
Hừ, vẻ mặt hung dữ của anh dọa không đượccô, bởi vì không ai so với cô rõ ràng hơn, Tả Thành Hạo là một người con trai cỡ nào hài hước lại săn sóc tỉ mỉ.
Về phần anh vì sao lại biến thành hình dáng như bây giờ, cô rất nhanh từ chỗ bác Tả biết tiền căn hậu quả, bác lén nói cho cô, hóa raThành Hạo ở trên đường bị một chiếc xe đụng phải, tám tháng làm người sống đời sống thực vật, tuy rằng may mắn thức tỉnh, nhưng hôn mê đến tám tháng, đốivới thân thể anh tạo thành một ít di chứng.
Vận động phối hợp của nó có vấn đề, chức năngngôn ngữ cũng có chướng ngại, tám tháng hôn mê khiến tứ chi nó thoái hóa, cho nên phải ngồi xe lăn, mỗi ngày đều làm vật lý trị liệu.
Hai người ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh, mẹ Tả thở dài, tâm tình nặng nề tiếp tục nói: Một người tốt như vậy, lại biến thành như bây giờ, cũng khó trách tinh thần nó sa sút, vốnnó có một người vợ chưa cướiđã đính hôn, mới đây giữa tháng tám đã tái giá với người khác.
Mẹ Tả lau lau khóe mắt, nghĩ đến đứa con bảo bối duy nhất nàyliền vạn phần đau lòng không thôi:
Vịệcvợ chưa cưới tái giá khiến nó tổn thương rất sâu, hơn nữa,nó hiện tại tàn phế môt nửa, cũng không biết tương lai có thể phục hồi như cũ hay không, điều này khiến nó bị đả kích nghiêm trọng, cho nên nó mới có thể không quan tâm mọi người —— ách? mẹ Tả mới nâng mặt lên liền ngây dại, bởi vì côkhông nghĩsẽcó người so với bàkhóc càng thương tâm hơn.
Quan Xảo Xảo đã sớm rơi lệ đầy mặt, nước mắt giống vòi nước không ngừng nhỏ, cứ như người gặp bất hạnh là cô.
Thật thảm nha! So sánh với Thành Hạo thất tình, quá khứ thất tình của cô tính cái gì? Ít nhất cô còn có tay có chân, thân thể côkhỏe mạnh, nhưng Tả Thành Hạo chẳng những mất đi người yêu mà còn mất đi khỏe mạnh.
Nước mắt không ngừng vẽ trên khuôn mặt, giống như đập nước sắp vỡ đê .
Thật xin lỗi, con, con nhịn không được —— Cô một bên lau lệ, một bên áy náy hướng bác Tả giải thích.
Mẹ Tả ấm áptrong lòng, không tự chủ được đem côôm vào trong lòng.
Đứa ngốc, khóc cái gì, chúng ta nên cảm thấy may mắn, A Hạo còn sống, so với những người khác còn đang ngủ say trong đời sống thực vật, AHạo đã rất may mắn.
Mẹ Tả cảm thấy thật yên lòng, không thể ngờ cô gái này thế màvì con mình thương tâm như vậy, cô bé thật quan tâm A Hạo.
Quan Xảo Xảo vốn đang nghĩ muốn an ủi, nhưng chính cô khóc như mây mưa, Thành Hạo gặp chuyện khó khăn như vậy lại còn giúpcô vượt qua đả kíchthất tình, an ủi lòng của cô.
Sẽ không ai tin tưởng đoạn duyên phậnkỳ diệu này của cô và Thành Hạo, rõ ràng, ngay cả Thành Hạo cũng không nhớ rõ cô, nhưng không sao, cô nhớ rõ hết thảy.
Vận mệnh đưa hai người bọn họ cùng một chỗ, nhất định có dụng ý của nó, lần trước Thành Hạo giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn, giúpcô tỉnh lại, lúc này đây đổi côgiúpanh.
Cô hạ quyết tâm, mặc kệ Thành Hạo có nguyện ý hay không, trước khianh hoàn toàn hồi phục, cô sẽ không rời khỏianh, lần này đến phiên côbáo ân lại choThần tình yêu đi.
Cô từ trong ngực bác Tả ngẩng đầu, vẻ mặt kiên quyết nói:
Bác, cho con hỗ trợ được không?
Ách?
Con muốnchăm sócThành Hạo, một mìnhbác chăm sócThành Hạo nhất định rất mệt đúng không, con có thể hỗ trợ chia sẻ, được không bác? Xin cho con chăm sócanh ấy.
Mẹ tả vẻ mặt kinh ngạc cùng cảm động. Con nói thật ư?
Con nói thật, con hy vọng có thể trợ giúp anhấy đứng lên.
Không được.
Vì sao ạ?
Mẹ Tả yêu thương liên tục vuốt ve hai mácủa cô, còn thật nghiêm túc nói vớicô:
Tâm ý của conbác thật cảm động, nhưng bác cũng không dám đáp ứng con. Cô bé, vật lý trị liệu là một con đường dài, đối với người bệnh cùng chăm sóc mọi người là một loại tra tấn, con không chịu nổi điều này.Nếu bácđồng ý cho conchăm sócA Hạo, vạn nhất nếu một ngày con mệt mỏi, rời đi, con cũng biết, điều này vớiA Hạo là chuyện cỡ nào tàn nhẫn? Việc đócon nghĩ tới chưa?
Sẽ không. Cô không chút do dự trả lời: Bácyên tâm, con sẽ không rời khỏianh ấy, trừ phi con chết, nếu không con tuyệt không mặc kệ anh ấy.
Câu trả lời dứt khoát kiên quyết này đã làm rung động mẹTả Thành Hạo, bà không nghĩ tới cô gái tênXảo Xảo này dám kiên quyết cùng khẳng định, chẳng những không có trống lớn đánh lui mà mặt khác còn thuyết phục bà.
Bác gái ngẫm lại xem, AHạo hiện tại chính là cần người giúpanhấy kiên trì, chỉ cần chuyện có ích choanhấy thì không nên buông tay, con không dám cam đoan mình có thể trợ giúpanhấy được bao nhiêu, nhưng dù chỉ có một tia hy vọng,không phải con cũng không nên xem thường mà buông tha cho sao? Con còn không thử, bác làm sao biết con sẽ không kiên trì? Nhiều ngườigiúpanhấy chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Chuyện hiện tại không thèm nghĩ nữa thì nghĩ chuyện tương lai cũngcó gì hữu dụng đâu?
/23
|