Lúc này, Nam Công từ đại điện đi ra, trên tay có thêm hai đồ vật, một cái lệnh bài, một bộ y phục.
- Giang Thần, lệnh bài thân phận rất là quan trọng, tất cả tin tức của ngươi đều ở bên trong, chờ tới lúc ngươi từ Thời gian chi điện đi ra sẽ phải dùng đến nó.
Nam Công nói.
- Vâng.
Giang Thần đưa tay tiếp nhận, lệnh bài khéo léo so với trong tưởng tượng của hắn còn nặng hơn, như được chế thành từ huyền thiết cứng rắn, nhìn là vật chết, kì thực bên trong lại giấu diếm huyền cơ.
- Chuyện có liên quan tới Anh Hùng điện, Vô Song sẽ dẫn ngươi đi làm quen, hiện tại hai người các ngươi đồng thời tiến vào Thời gian chi điện đi.
Nam Công lại nói.
Ứng Vô Song không tham gia tỷ thí bốn viện, khen thưởng Thời gian chi điện là bởi vì nàng trở thành vật hi sinh cho thí nghiệm của Giang Thần.
- Giang Thần, mục tiêu chủ yếu của ngươi vẫn là tiếp tục khai phá kỳ mạch của bản thân, đối với ngươi cũng có rất nhiều chỗ tốt, còn giải quyết vấn đề khó là thứ yếu, không nên lẫn lộn đầu đuôi, rơi vào bên trong vũng bùn, làm lỡ thời gian quý báu.
Nam Công lại nói.
Giang Thần vừa nghe thấy vậy đã cảm động không thôi, lời nói của Nam Công đáng giá để hắn xưng hô một tiếng tiền bối xuất phát từ nội tâm.
Sau đó, Nam Công vì những chuyện khác cho nên đã đi tới một chỗ khác trong Anh Hùng điện.
Giang Thần được Ứng Vô Song dẫn dắt đi về Thời gian chi điện.
- Thời gian chi điện có hai toà, một toà là cho đệ tử Thánh Viện, một toà là của người Anh Hùng điện, hai toà Thời gian chi điện, hiệu quả không đồng đều, vận khí của ngươi cũng không tệ.
Vì giảm bớt lúng túng, Ứng Vô Song nói với hắn.
- Chúng ta có thể chờ bao lâu ở bên trong vậy?
Giang Thần hiếu kỳ nói.
- Mười ngày.
- Cái gì?
Giang Thần cả kinh, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới chuyện này.
- Là chỉ bên ngoài mười ngày, nhưng ở trong Thời gian chi điện là mấy tháng.
- Ta biết, thế nhưng mười ngày có phải là quá ngắn hay không?
Giang Thần không nghĩ tới Anh Hùng điện sẽ lại hẹp hòi như vậy, chỉ có mười ngày, có điều sau khi hắn nói xong đã nhìn thấy vẻ mặt của Ứng Vô Song rất là quái dị.
- Mười ngày được coi như là rất lâu sao?
Giang Thần suy đoán nói.
- Đúng thế, thời gian của Thời gian chi điện, chia làm ba ngày, bảy ngày, mười ngày, chúng ta xem như là hai người lâu nhất rồi.
- Cái gì vậy chứ?
Giang Thần vô cùng thất vọng, chuyện này so với hiểu rõ của hắn về Thời gian chi điện năm trăm năm trước ở Thánh vực, quả thực là keo kiệt.
- Vậy ngươi cảm thấy bao lâu mới coi như là bình thường chứ?
Ứng Vô Song hỏi.
- Một tháng, nửa tháng, một năm còn vừa vặn.
Giang Thần nói.
Tức thì, ánh mắt Ứng Vô Song nhìn hắn rất khuếch đại, nàng không tin có người sẽ nói ra lời nói như vậy.
- Như vậy căn cứ vào hiệu quả của Thời gian chi điện, há không phải có người có thể tu hành ở bên trong mấy chục năm hay sao? Sau khi ra ngoài trực tiếp trở thành cường giả sao?
Ứng Vô Song mang theo vẻ châm chọc hỏi ngược lại.
- Tác dụng tồn tại của Thời gian chi điện chính là như vậy.
Giang Thần nói.
- Như vậy rất xin lỗi, không có Thời gian chi điện nào như vậy cả.
- Vậy ta hỏi ngươi, mấy tháng này đối với Thông thiên cảnh như chúng ta còn có chút hiệu quả, thế nhưng cấp bậc Tôn giả, thời gian ngắn ngủi như thế đủ sao?
Giang Thần suy đoán, nếu không phải là Thánh Viện hẹp hòi thì do năm trăm năm qua đã xảy ra một ít chuyện, dẫn đến Thời gian chi điện không có cách nào nghịch thiên giống như trước đây được nữa.
- Mười ngày, chỉ có mười ngày.
Ứng Vô Song không trả lời vấn đề của hắn mà lại cường điệu nói một câu, lông mi tràn ngập vẻ thiếu kiên nhẫn.
- Được được được, mười ngày thì mười ngày.
Giang Thần nhún vai một cái, nói:
- Tiểu nữu, sự kiên nhẫn của nàng quá kém rồi đó.
- Là ngươi làm cho cả Anh Hùng điện tràn ngập khí tức ngu xuẩn.
Ứng Vô Song tức giận nói.
Giang Thần nở một nụ cười, trong lòng mặc niệm thay cho phu quân tương lai của nàng mấy giây.
Lúc này, trước mặt hai người có một đám người đi tới, khoảng chừng hơn mười người, tất cả đều là Thông thiên cảnh, hơn nữa cả đám còn phấn chấn bừng bừng.
Song phương gặp nhau, hai người Giang Thần và Ứng Vô Song sóng vai mà đi cũng thừa sức, nhưng mười mấy người này đồng thời đi qua cho nên Giang Thần và Ứng Vô Song hầu như không có đường có thể đi.
Ứng Vô Song đứng ở bên cạnh, Giang Thần nhớ tới lời dặn dò của Nam Công, sau khi suy nghĩ một chút hắn mới nhường đường.
Đám người đi tới từ phía đối diện không có một chút kinh dị nào cả, bọn hắn cảm thấy Ứng Vô Song và Giang Thần nên làm như vậy.
- Hoàng Phủ Kỳ sư huynh thực là lợi hại nha, đã làm cho Đao Long Minh chúng ta nở mày nở mặt.
- Nghe người ta nói, trước khi động thủ Sở Nam kia còn nói lời trào phúng, kết quả bị đao pháp liên miên không dứt của Hoàng Phủ Kỳ sư huynh ép cho không thở nổi.
- Ta rất muốn nhìn vẻ mặt trước khi chết của hắn một chút, ha ha ha!
Những người này thảo luận chuyện đã xảy ra vừa nãy làm cho ít nhiều Giang Thần cũng hiểu rõ một chút.
- Đây không phải là Ứng Vô Song hay sao? Sao, hôm nay không cần đi tới Thánh Viện tuần tra sao?
- Ồ? Người kia là ai, đệ tử Thánh Viện sao?
- Ứng Vô Song, ngươi không nên tùy tiện dẫn người tiến vào nơi này!
Sau khi đến gần, bọn họ nhận ra Ứng Vô Song, cả đám trước sau bước lại.
Tức thì Giang Thần đã biết phiền phức tìm đến cửa, hắn thầm nói:
- Nam Công à Nam Công, người cũng không nên trách ta.
- Ta làm sao không có quan hệ với các ngươi, ta mang ai tới, các ngươi càng không quản được!
Ứng Vô Song không khách khí nói.
- Ngươi ăn nói kiểu gì vậy, không lớn không nhỏ!
- Chúng ta thân là sư huynh của ngươi, làm sao lại không quản được chứ? Người này lai lịch không rõ, vạn nhất là gian tế của Tà Vân điện thì phải làm sao bây giờ?
- Đúng vậy đúng vậy.
Vốn bọn họ đã muốn tìm lỗi nghe thấy lời này của Ứng Vô Song cho nên lại càng không dự định quên đi như thế.
- Các vị, ta là người mới của Anh Hùng điện, Ứng Vô Song dẫn ta đi làm quen Anh Hùng điện.
Giang Thần lấy ra lệnh bài thân phận của chính mình, nói.
- Ồ?
Lời này khiến cho bầu không khí sốt sắng hoà hoãn lại, bọn họ nhìn lệnh bài của Giang Thần, lại nhìn tướng mạo của Giang Thần.
- Kỳ quái, không phải còn có mấy tháng nữa mới tốt nghiệp sao?
- Trong tân sinh có thể gia nhập Anh Hùng điện khóa này, ta không nhớ rõ có khuôn mặt này.
- Này, báo lai lịch của ngươi ra đây!
Sự quan tâm của bọn họ đối với Ứng Vô Song rơi lên trên người Giang Thần, cũng càng vô lễ hơn nữa.
Ai bảo bây giờ Giang Thần nhìn qua rất ôn văn nho nhã, khuôn mặt tươi cười, còn chủ động giải thích, đương nhiên rất dễ khiến cho người ta được voi đòi tiên.
Khi nghe thấy bọn họ hô to gọi nhỏ, nụ cười trên mặt của hắn cũng không có biến mất.
Chỉ là, lời hắn nói ra hoàn toàn khiến cho những người này không nghĩ tới.
- Các ngươi, muốn chết có phải không?
- Cái gì?
Hắn cười nói ra lời này khiến cho người ta không phản ứng kịp, ngay cả Ứng Vô Song cũng giống như vậy.
- Muốn chết, ta sẽ tác thành cho các ngươi, nếu không muốn chết, cút ngay!
Giang Thần đứng ở giữa đường, tay phải khoát lên trên chuôi đao, ánh mắt như lợi kiếm, nhìn thẳng vào mấy người trước mắt.
Cũng không biết sau khi Nam Công thấy cảnh này, sẽ nghĩ như thế nào.
Sau khi trầm mặc mấy giây, rốt cục những người này đã kịp phản ứng lại, sau khi thấy Giang Thần kêu gào với bọn họ, cả đám giận dữ không thôi.
Một gia hỏa mới tới mà lại dám kêu gào với được bọn họ hay sao?
Dám uy hiếp Đao Long Minh bọn họ?
Tức thì, từng thanh linh đao xuất hiện ở trong tay của bọn họ.
Không thể so sánh với Thánh Viện, quy củ của Anh Hùng điện không nghiêm ngặt như vậy, bọn họ không ngại giáo huấn cho Giang Thần biết cái gì gọi là tôn trọng, cái gì gọi là khiêm tốn.
- Xem ra, các ngươi thực sự muốn tìm chết.
Giang Thần khẽ cười nói.
- Các ngươi thật sự muốn gây phiền phức sao?
Tính khí táo bạo của Ứng Vô Song bộc phát, khí thế so với Giang Thần ở trước mặt còn mạnh mẽ hơn.
Điểm bất ngờ chính là, những người muốn động thủ này trước sau dừng tay lại vừa, nhìn nhau, lập tức thu hồi đao trong tay.
- Vô Song, xem ra ngươi đã quên giáo huấn, ngươi sẽ phải một lần nữa nhớ kỹ giáo huấn.
Thả lại một câu hung ác, bọn họ xoay người rời đi.
- Giang Thần, lệnh bài thân phận rất là quan trọng, tất cả tin tức của ngươi đều ở bên trong, chờ tới lúc ngươi từ Thời gian chi điện đi ra sẽ phải dùng đến nó.
Nam Công nói.
- Vâng.
Giang Thần đưa tay tiếp nhận, lệnh bài khéo léo so với trong tưởng tượng của hắn còn nặng hơn, như được chế thành từ huyền thiết cứng rắn, nhìn là vật chết, kì thực bên trong lại giấu diếm huyền cơ.
- Chuyện có liên quan tới Anh Hùng điện, Vô Song sẽ dẫn ngươi đi làm quen, hiện tại hai người các ngươi đồng thời tiến vào Thời gian chi điện đi.
Nam Công lại nói.
Ứng Vô Song không tham gia tỷ thí bốn viện, khen thưởng Thời gian chi điện là bởi vì nàng trở thành vật hi sinh cho thí nghiệm của Giang Thần.
- Giang Thần, mục tiêu chủ yếu của ngươi vẫn là tiếp tục khai phá kỳ mạch của bản thân, đối với ngươi cũng có rất nhiều chỗ tốt, còn giải quyết vấn đề khó là thứ yếu, không nên lẫn lộn đầu đuôi, rơi vào bên trong vũng bùn, làm lỡ thời gian quý báu.
Nam Công lại nói.
Giang Thần vừa nghe thấy vậy đã cảm động không thôi, lời nói của Nam Công đáng giá để hắn xưng hô một tiếng tiền bối xuất phát từ nội tâm.
Sau đó, Nam Công vì những chuyện khác cho nên đã đi tới một chỗ khác trong Anh Hùng điện.
Giang Thần được Ứng Vô Song dẫn dắt đi về Thời gian chi điện.
- Thời gian chi điện có hai toà, một toà là cho đệ tử Thánh Viện, một toà là của người Anh Hùng điện, hai toà Thời gian chi điện, hiệu quả không đồng đều, vận khí của ngươi cũng không tệ.
Vì giảm bớt lúng túng, Ứng Vô Song nói với hắn.
- Chúng ta có thể chờ bao lâu ở bên trong vậy?
Giang Thần hiếu kỳ nói.
- Mười ngày.
- Cái gì?
Giang Thần cả kinh, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới chuyện này.
- Là chỉ bên ngoài mười ngày, nhưng ở trong Thời gian chi điện là mấy tháng.
- Ta biết, thế nhưng mười ngày có phải là quá ngắn hay không?
Giang Thần không nghĩ tới Anh Hùng điện sẽ lại hẹp hòi như vậy, chỉ có mười ngày, có điều sau khi hắn nói xong đã nhìn thấy vẻ mặt của Ứng Vô Song rất là quái dị.
- Mười ngày được coi như là rất lâu sao?
Giang Thần suy đoán nói.
- Đúng thế, thời gian của Thời gian chi điện, chia làm ba ngày, bảy ngày, mười ngày, chúng ta xem như là hai người lâu nhất rồi.
- Cái gì vậy chứ?
Giang Thần vô cùng thất vọng, chuyện này so với hiểu rõ của hắn về Thời gian chi điện năm trăm năm trước ở Thánh vực, quả thực là keo kiệt.
- Vậy ngươi cảm thấy bao lâu mới coi như là bình thường chứ?
Ứng Vô Song hỏi.
- Một tháng, nửa tháng, một năm còn vừa vặn.
Giang Thần nói.
Tức thì, ánh mắt Ứng Vô Song nhìn hắn rất khuếch đại, nàng không tin có người sẽ nói ra lời nói như vậy.
- Như vậy căn cứ vào hiệu quả của Thời gian chi điện, há không phải có người có thể tu hành ở bên trong mấy chục năm hay sao? Sau khi ra ngoài trực tiếp trở thành cường giả sao?
Ứng Vô Song mang theo vẻ châm chọc hỏi ngược lại.
- Tác dụng tồn tại của Thời gian chi điện chính là như vậy.
Giang Thần nói.
- Như vậy rất xin lỗi, không có Thời gian chi điện nào như vậy cả.
- Vậy ta hỏi ngươi, mấy tháng này đối với Thông thiên cảnh như chúng ta còn có chút hiệu quả, thế nhưng cấp bậc Tôn giả, thời gian ngắn ngủi như thế đủ sao?
Giang Thần suy đoán, nếu không phải là Thánh Viện hẹp hòi thì do năm trăm năm qua đã xảy ra một ít chuyện, dẫn đến Thời gian chi điện không có cách nào nghịch thiên giống như trước đây được nữa.
- Mười ngày, chỉ có mười ngày.
Ứng Vô Song không trả lời vấn đề của hắn mà lại cường điệu nói một câu, lông mi tràn ngập vẻ thiếu kiên nhẫn.
- Được được được, mười ngày thì mười ngày.
Giang Thần nhún vai một cái, nói:
- Tiểu nữu, sự kiên nhẫn của nàng quá kém rồi đó.
- Là ngươi làm cho cả Anh Hùng điện tràn ngập khí tức ngu xuẩn.
Ứng Vô Song tức giận nói.
Giang Thần nở một nụ cười, trong lòng mặc niệm thay cho phu quân tương lai của nàng mấy giây.
Lúc này, trước mặt hai người có một đám người đi tới, khoảng chừng hơn mười người, tất cả đều là Thông thiên cảnh, hơn nữa cả đám còn phấn chấn bừng bừng.
Song phương gặp nhau, hai người Giang Thần và Ứng Vô Song sóng vai mà đi cũng thừa sức, nhưng mười mấy người này đồng thời đi qua cho nên Giang Thần và Ứng Vô Song hầu như không có đường có thể đi.
Ứng Vô Song đứng ở bên cạnh, Giang Thần nhớ tới lời dặn dò của Nam Công, sau khi suy nghĩ một chút hắn mới nhường đường.
Đám người đi tới từ phía đối diện không có một chút kinh dị nào cả, bọn hắn cảm thấy Ứng Vô Song và Giang Thần nên làm như vậy.
- Hoàng Phủ Kỳ sư huynh thực là lợi hại nha, đã làm cho Đao Long Minh chúng ta nở mày nở mặt.
- Nghe người ta nói, trước khi động thủ Sở Nam kia còn nói lời trào phúng, kết quả bị đao pháp liên miên không dứt của Hoàng Phủ Kỳ sư huynh ép cho không thở nổi.
- Ta rất muốn nhìn vẻ mặt trước khi chết của hắn một chút, ha ha ha!
Những người này thảo luận chuyện đã xảy ra vừa nãy làm cho ít nhiều Giang Thần cũng hiểu rõ một chút.
- Đây không phải là Ứng Vô Song hay sao? Sao, hôm nay không cần đi tới Thánh Viện tuần tra sao?
- Ồ? Người kia là ai, đệ tử Thánh Viện sao?
- Ứng Vô Song, ngươi không nên tùy tiện dẫn người tiến vào nơi này!
Sau khi đến gần, bọn họ nhận ra Ứng Vô Song, cả đám trước sau bước lại.
Tức thì Giang Thần đã biết phiền phức tìm đến cửa, hắn thầm nói:
- Nam Công à Nam Công, người cũng không nên trách ta.
- Ta làm sao không có quan hệ với các ngươi, ta mang ai tới, các ngươi càng không quản được!
Ứng Vô Song không khách khí nói.
- Ngươi ăn nói kiểu gì vậy, không lớn không nhỏ!
- Chúng ta thân là sư huynh của ngươi, làm sao lại không quản được chứ? Người này lai lịch không rõ, vạn nhất là gian tế của Tà Vân điện thì phải làm sao bây giờ?
- Đúng vậy đúng vậy.
Vốn bọn họ đã muốn tìm lỗi nghe thấy lời này của Ứng Vô Song cho nên lại càng không dự định quên đi như thế.
- Các vị, ta là người mới của Anh Hùng điện, Ứng Vô Song dẫn ta đi làm quen Anh Hùng điện.
Giang Thần lấy ra lệnh bài thân phận của chính mình, nói.
- Ồ?
Lời này khiến cho bầu không khí sốt sắng hoà hoãn lại, bọn họ nhìn lệnh bài của Giang Thần, lại nhìn tướng mạo của Giang Thần.
- Kỳ quái, không phải còn có mấy tháng nữa mới tốt nghiệp sao?
- Trong tân sinh có thể gia nhập Anh Hùng điện khóa này, ta không nhớ rõ có khuôn mặt này.
- Này, báo lai lịch của ngươi ra đây!
Sự quan tâm của bọn họ đối với Ứng Vô Song rơi lên trên người Giang Thần, cũng càng vô lễ hơn nữa.
Ai bảo bây giờ Giang Thần nhìn qua rất ôn văn nho nhã, khuôn mặt tươi cười, còn chủ động giải thích, đương nhiên rất dễ khiến cho người ta được voi đòi tiên.
Khi nghe thấy bọn họ hô to gọi nhỏ, nụ cười trên mặt của hắn cũng không có biến mất.
Chỉ là, lời hắn nói ra hoàn toàn khiến cho những người này không nghĩ tới.
- Các ngươi, muốn chết có phải không?
- Cái gì?
Hắn cười nói ra lời này khiến cho người ta không phản ứng kịp, ngay cả Ứng Vô Song cũng giống như vậy.
- Muốn chết, ta sẽ tác thành cho các ngươi, nếu không muốn chết, cút ngay!
Giang Thần đứng ở giữa đường, tay phải khoát lên trên chuôi đao, ánh mắt như lợi kiếm, nhìn thẳng vào mấy người trước mắt.
Cũng không biết sau khi Nam Công thấy cảnh này, sẽ nghĩ như thế nào.
Sau khi trầm mặc mấy giây, rốt cục những người này đã kịp phản ứng lại, sau khi thấy Giang Thần kêu gào với bọn họ, cả đám giận dữ không thôi.
Một gia hỏa mới tới mà lại dám kêu gào với được bọn họ hay sao?
Dám uy hiếp Đao Long Minh bọn họ?
Tức thì, từng thanh linh đao xuất hiện ở trong tay của bọn họ.
Không thể so sánh với Thánh Viện, quy củ của Anh Hùng điện không nghiêm ngặt như vậy, bọn họ không ngại giáo huấn cho Giang Thần biết cái gì gọi là tôn trọng, cái gì gọi là khiêm tốn.
- Xem ra, các ngươi thực sự muốn tìm chết.
Giang Thần khẽ cười nói.
- Các ngươi thật sự muốn gây phiền phức sao?
Tính khí táo bạo của Ứng Vô Song bộc phát, khí thế so với Giang Thần ở trước mặt còn mạnh mẽ hơn.
Điểm bất ngờ chính là, những người muốn động thủ này trước sau dừng tay lại vừa, nhìn nhau, lập tức thu hồi đao trong tay.
- Vô Song, xem ra ngươi đã quên giáo huấn, ngươi sẽ phải một lần nữa nhớ kỹ giáo huấn.
Thả lại một câu hung ác, bọn họ xoay người rời đi.
/526
|