- Nam Công không nói cho ngươi biết, Anh Hùng điện không phải là Thánh Viện hay sao?
Quát lui kẻ đáng ghét, Ứng Vô Song lại đưa mắt nhìn về phía Giang Thần, vẻ mặt không chỉ có không có giảm bớt mà trái lại còn càng ngày càng ác liệt.
Giang Thần còn chưa nói thì lúc này Ứng Vô Song lại nói:
- Những người vừa nãy từng có bước nửa bước ra khỏi giai đoạn Thông thiên cảnh sơ cấp, một khi động thủ, ngươi có thể thắng sao?
- Ta tự có chuẩn bị.
Giang Thần vừa nói, một mặt đưa tay sờ về phía đầu của Bạch Linh.
- Ta chán ghét những nam nhân mạnh miệng.
Ứng Vô Song nói.
- Không nên quên, phiền phức này là ngươi gây ra.
Giang Thần cường điệu điểm ấy.
- Hừ.
Ứng Vô Song không muốn nhiều lời nữa mà vùi đầu đi nhanh về phía trước.
Giang Thần đi theo ở phía sau, chờ bước chân của nàng chậm lại, nói:
- Không khó phát hiện ra, tính cách ngươi và ta không hợp, không thích hợp để hợp tác, đến lúc đó thật sự giải quyết vấn đề cũng có rất nhiều điểm bất tiện.
Tiếng nói vừa dứt, hai người đều dừng bước lại.
- Tốt, ngươi chờ ở đây, ta sẽ đi tìm Nam Công.
Một lát sau, Ứng Vô Song mang theo khuôn mặt không hề có chút cảm xúc xoay người lại, lạnh lùng nói một câu, cũng không đi theo đường cũ mà nhảy mấy lần, sau đó nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.
Giang Thần lắc đầu một cái, thưởng thức cảnh sắc trong núi.
Không bao lâu sau, hai vệt ánh sáng hạ xuống ở trước người hắn, phân biệt là Nam Công và Ứng Vô Song.
Nam Công nhấc theo bả vai của Ứng Vô Song, sau khi hạ xuống mới thả nàng ra.
- Vô Song, để ta và Giang Thần một mình tâm sự một chút.
- Được.
Ứng Vô Song quyết đoán rời đi, trên khuôn mặt cười vẫn là sát khí dày đặc như cũ.
- Giang Thần, tính khí của Vô Song trở thành như vậy cũng là do có nguyên nhân, kỳ thực nàng rất đáng thương, người của Đao Kiếm minh vừa nãy ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đó.
Nam Công vừa mở miệng, không ngờ lại đang cầu xin giúp Ứng Vô Song.
- Ừm.
- Anh Hùng điện có rất nhiều người kết minh lại với nhau, mà Đao Kiếm minh chính là một trong số đó, Ứng Vô Song từng là một thành viên của Kiếm minh, lọt vào mắt xanh của Minh chủ Kiếm minh Lăng Vân Kiếm.
- Có điều, Lăng Vân Kiếm có một vị hôn thê, sau khi nàng phát hiện ra việc này, nàng công kích Ứng Vô Song ở Anh Hùng điện, làm cho nàng rút khỏi Kiếm minh, trở thành nhân vật ở ngoài rìa Anh Hùng điện, cho nên ta mới để cho nàng đi tới Thánh Viện đảm nhiệm chức vị đội trưởng Phong Kỷ đội.
- Mà nàng trải qua việc này tự nhiên trở nên cực đoan, ở trong Phong Kỷ đội quen dần, dần dần cũng làm cho có một thân sát khí như vậy.
- Mắt thấy nếu nàng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là một biện pháp, lúc này ta mới coi như ngươi là cơ hội, hy vọng ngươi có thể giúp nàng thoát khỏi bóng ma. Vì vậy lúc này ta mới không để ý tới nam nữ khác biệt, sắp xếp nàng ở bên cạnh ngươi.
- Nếu như ngươi đổi người, nàng sẽ lại đi đảm nhiệm chức vị đội trưởng Phong Kỷ đội, không có ngày nổi danh.
Nghe Nam Công nói xong, Giang Thần cũng không nghĩ tới lại có nguyên nhân này, hoặc là nói, hắn không muốn đi suy xét xem trên người Ứng Vô Song đã xảy ra chuyện gì.
Hắn không phải là loại người thấy nữ nhân xinh đẹp là xúm lại.
Nhưng nếu Nam Công đã mở miệng thì hắn cũng không thể cự tuyệt được.
- Được rồi, ta biết rồi.
- Ừm, đi đi! Đúng rồi, không nên biểu hiện ra vẻ ngươi thương xót nàng ở trước mặt nàng.
Nam Công phân phó nói.
- Biết.
Giang Thần cười khổ một tiếng, đã hiểu rõ tại sao lại như vậy.
Nam Công rời đi, Giang Thần đi tới cuối lối ra, lúc này Ứng Vô Song vẫn còn ở nơi này chờ kết quả.
Vẫn là hai hàng lông mi nhíu chặt, mím môi lại.
- Nam Công đâu rồi?
- Đi rồi.
- Như vậy?
- Nam Công nói không ai đồng ý trở thành vật thí nghiệm của ta, hết cách rồi, chúng ta vẫn phải ở cùng nhau vậy.
- Phiền phức!
Sắc mặt Ứng Vô Song cứng đờ, dứt khoát xoay người, nói:
- Vậy thì đừng có làm lỡ thời gian, đi tới Thời gian chi điện đi.
Một đường không hề có một tiếng động, cũng gặp phải không ít người của Anh Hùng điện, bọn họ đều ôm ánh mắt khác thường đối với hai người, thế nhưng cũng không có người nào đứng ra gây khó dễ.
Mãi đến khi đi tới Thời gian chi điện, nơi này đã có một đám người tụ tập.
Mà đám người vừa rồi bị quát lui cũng ở đó, nhưng quyền lên tiếng đã không ở trên người bọn họ mà bọn họ đã vây quanh bên người thanh niên đeo bội kiếm.
Trong đó, một thanh niên tuấn lãng được mọi người chen chúc vờn quanh, môi hồng răng trắng, nhìn qua chỉ chừng hai mươi tuổi mà thôi.
Đôi mắt hẹp dài buông xuống, nhìn thấy Ứng Vô Song đi tới, đột nhiên hắn mở mắt ra, quát lạnh nói:
- Tiện tỳ nhà ngươi! Lẽ nào ngươi đã quên chuyện ngày đó rồi sao?
- Ta có mệnh lệnh của trưởng lão.
Ứng Vô Song nói, có thể nhìn ra được nàng rất kiêng kỵ đối với người trước mắt này.
- Vậy ngươi cũng có thể từ chối mà!
Thanh niên này quát lạnh một tiếng, phất phất tay, nói:
- Đi đi, nói cho trưởng lão biết, ngươi tự nguyện từ bỏ, cho dù ta không biết đó là cái gì, thế nhưng không cho phép người sỉ nhục Kiếm minh như ngươi cất bước ở trong Anh Hùng điện.
- Nếu như ta nói không thì sao?
Thanh âm của Ứng Vô Song khàn khàn, lửa giận công tâm, thiêu đốt cổ họng của nàng.
- Tiện tỳ, ngươi thật là to gan!
Thanh niên này lại càng phẫn nộ, tiến lên trước một bước, khí thế ngập trời theo đó lan tràn ra, như một đạo ánh kiếm sắc bén.
Ứng Vô Song theo bản năng lùi về phía sau, thế nhưng kiếm khí lại theo sát mà tới, làm cho nàng không có đường để đi.
Trong nháy mắt khi nàng từ bỏ, một bóng người che ở trước mặt của nàng.
- Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không tệ, nhưng lại dùng lời nói ác độc như vậy nhằm vào một nữ nhân, thực sự là chán sống.
Theo một tiếng trêu chọc hững hờ, kiếm khí bị chia ra làm hai, chia lìa sang hai bên trái phải.
Người nói chuyện, đương nhiên là Giang Thần.
- Lớn mật!
Người ở bên cạnh tên thanh niên này giận dữ, còn bản thân của hắn thì vẫn còn đang kinh ngạc vì lại có người dám nói chuyện như vậy với hắn.
Sau khi kịp phản ứng lại, ánh mắt của hắn sắc bén đến mức có thể hại người, hắn nói:
- Ngươi sẽ phải trả giá thật nặng vì lời này!
- Ngươi là Minh chủ của Kiếm minh?
Giang Thần hỏi.
- Không phải, Minh chủ Kiếm minh là tỷ phu của ta.
Thanh niên nói.
- Thế mới đúng chứ.
Giang Thần cười nói.
- Cái gì mới đúng vậy?
Thanh niên cau mày, nhìn chằm chằm vào hắn không tha.
- Nếu như một Minh chủ Kiếm minh mà lại như thế, như vậy sẽ khiến cho ta rất thất vọng.
Giang Thần nói.
Một viên đá rơi xuống mặt nước làm dấy lên sóng lớn ngập trời.
Ngay cả người xem náo nhiệt cũng bị lời nói ngông cuồng như vậy của Giang Thần làm cho phát sợ.
- Cuồng đồ vô tri từ đâu tới mà lại dám nói ra lời nói như vậy!
- Chẳng lẽ hắn không biết mình đang đứng ở nơi nào sao?
- Tuổi còn trẻ, im lặng mà sống không tốt hơn sao?
Mọi người sôi nổi nghị luận, không hề che giấu âm thanh của chính mình một chút nào, không sợ Giang Thần nghe thấy.
- Các ngươi nói ta sao? Để tên này sỉ nhục một nữ nhân như vậy, các ngươi lại coi như không thấy, ta chỉ nói một câu công đạo mà lại trở thành lời nói ngông cuồng. Ta không biết nên nói các ngươi nhu nhược, hay là ngu xuẩn đây?
Giang Thần lại nói.
- Lớn mật!
- Làm càn!
Mọi người giận dữ, mấy cỗ khí thế đồng thời bạo phát, rung chuyển đất trời, mấy bóng người như lưu tinh đánh úp về phía Giang Thần.
- Chậm đã!
Đột nhiên, một đạo kiếm khí phát ra, phóng thích ra ở trước người Giang Thần, ngăn mọi người lại.
Sau khi nhìn thấy rõ người xuất kiếm là ai, những người đang giận dữ muốn ra tay kia cũng không dám chấp vấn nữa.
- Hắn, là của ta!
Kiếm của người thanh niên kia đã ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ về phía Giang Thần, lời nói lạnh như băng từ trong miệng hắn vang lên.
- Mộ Dung Hành, ta sẽ làm ngươi trở thành tên hề vì lời ngông cuồng của ngươi.
- Đánh bại ngươi, chỉ cần một chiêu!
Dứt lời, kiếm ra.
Mặc kệ tên thanh niên này làm người ra sao, quả thực kiếm của hắn không thể xoi mói, đã đột phá cảnh giới Thông thiên cảnh giai đoạn sơ cấp, khiến cho người ta nghẹt thở.
Mộ Dung Hành hắn không phải là những người mà Giang Thần đánh bại ở Thánh Viện có thể so sánh được.
- Tên này...
Ứng Vô Song cắn chặt răng, sắc mặt biến hóa bất định.
Quát lui kẻ đáng ghét, Ứng Vô Song lại đưa mắt nhìn về phía Giang Thần, vẻ mặt không chỉ có không có giảm bớt mà trái lại còn càng ngày càng ác liệt.
Giang Thần còn chưa nói thì lúc này Ứng Vô Song lại nói:
- Những người vừa nãy từng có bước nửa bước ra khỏi giai đoạn Thông thiên cảnh sơ cấp, một khi động thủ, ngươi có thể thắng sao?
- Ta tự có chuẩn bị.
Giang Thần vừa nói, một mặt đưa tay sờ về phía đầu của Bạch Linh.
- Ta chán ghét những nam nhân mạnh miệng.
Ứng Vô Song nói.
- Không nên quên, phiền phức này là ngươi gây ra.
Giang Thần cường điệu điểm ấy.
- Hừ.
Ứng Vô Song không muốn nhiều lời nữa mà vùi đầu đi nhanh về phía trước.
Giang Thần đi theo ở phía sau, chờ bước chân của nàng chậm lại, nói:
- Không khó phát hiện ra, tính cách ngươi và ta không hợp, không thích hợp để hợp tác, đến lúc đó thật sự giải quyết vấn đề cũng có rất nhiều điểm bất tiện.
Tiếng nói vừa dứt, hai người đều dừng bước lại.
- Tốt, ngươi chờ ở đây, ta sẽ đi tìm Nam Công.
Một lát sau, Ứng Vô Song mang theo khuôn mặt không hề có chút cảm xúc xoay người lại, lạnh lùng nói một câu, cũng không đi theo đường cũ mà nhảy mấy lần, sau đó nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.
Giang Thần lắc đầu một cái, thưởng thức cảnh sắc trong núi.
Không bao lâu sau, hai vệt ánh sáng hạ xuống ở trước người hắn, phân biệt là Nam Công và Ứng Vô Song.
Nam Công nhấc theo bả vai của Ứng Vô Song, sau khi hạ xuống mới thả nàng ra.
- Vô Song, để ta và Giang Thần một mình tâm sự một chút.
- Được.
Ứng Vô Song quyết đoán rời đi, trên khuôn mặt cười vẫn là sát khí dày đặc như cũ.
- Giang Thần, tính khí của Vô Song trở thành như vậy cũng là do có nguyên nhân, kỳ thực nàng rất đáng thương, người của Đao Kiếm minh vừa nãy ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đó.
Nam Công vừa mở miệng, không ngờ lại đang cầu xin giúp Ứng Vô Song.
- Ừm.
- Anh Hùng điện có rất nhiều người kết minh lại với nhau, mà Đao Kiếm minh chính là một trong số đó, Ứng Vô Song từng là một thành viên của Kiếm minh, lọt vào mắt xanh của Minh chủ Kiếm minh Lăng Vân Kiếm.
- Có điều, Lăng Vân Kiếm có một vị hôn thê, sau khi nàng phát hiện ra việc này, nàng công kích Ứng Vô Song ở Anh Hùng điện, làm cho nàng rút khỏi Kiếm minh, trở thành nhân vật ở ngoài rìa Anh Hùng điện, cho nên ta mới để cho nàng đi tới Thánh Viện đảm nhiệm chức vị đội trưởng Phong Kỷ đội.
- Mà nàng trải qua việc này tự nhiên trở nên cực đoan, ở trong Phong Kỷ đội quen dần, dần dần cũng làm cho có một thân sát khí như vậy.
- Mắt thấy nếu nàng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là một biện pháp, lúc này ta mới coi như ngươi là cơ hội, hy vọng ngươi có thể giúp nàng thoát khỏi bóng ma. Vì vậy lúc này ta mới không để ý tới nam nữ khác biệt, sắp xếp nàng ở bên cạnh ngươi.
- Nếu như ngươi đổi người, nàng sẽ lại đi đảm nhiệm chức vị đội trưởng Phong Kỷ đội, không có ngày nổi danh.
Nghe Nam Công nói xong, Giang Thần cũng không nghĩ tới lại có nguyên nhân này, hoặc là nói, hắn không muốn đi suy xét xem trên người Ứng Vô Song đã xảy ra chuyện gì.
Hắn không phải là loại người thấy nữ nhân xinh đẹp là xúm lại.
Nhưng nếu Nam Công đã mở miệng thì hắn cũng không thể cự tuyệt được.
- Được rồi, ta biết rồi.
- Ừm, đi đi! Đúng rồi, không nên biểu hiện ra vẻ ngươi thương xót nàng ở trước mặt nàng.
Nam Công phân phó nói.
- Biết.
Giang Thần cười khổ một tiếng, đã hiểu rõ tại sao lại như vậy.
Nam Công rời đi, Giang Thần đi tới cuối lối ra, lúc này Ứng Vô Song vẫn còn ở nơi này chờ kết quả.
Vẫn là hai hàng lông mi nhíu chặt, mím môi lại.
- Nam Công đâu rồi?
- Đi rồi.
- Như vậy?
- Nam Công nói không ai đồng ý trở thành vật thí nghiệm của ta, hết cách rồi, chúng ta vẫn phải ở cùng nhau vậy.
- Phiền phức!
Sắc mặt Ứng Vô Song cứng đờ, dứt khoát xoay người, nói:
- Vậy thì đừng có làm lỡ thời gian, đi tới Thời gian chi điện đi.
Một đường không hề có một tiếng động, cũng gặp phải không ít người của Anh Hùng điện, bọn họ đều ôm ánh mắt khác thường đối với hai người, thế nhưng cũng không có người nào đứng ra gây khó dễ.
Mãi đến khi đi tới Thời gian chi điện, nơi này đã có một đám người tụ tập.
Mà đám người vừa rồi bị quát lui cũng ở đó, nhưng quyền lên tiếng đã không ở trên người bọn họ mà bọn họ đã vây quanh bên người thanh niên đeo bội kiếm.
Trong đó, một thanh niên tuấn lãng được mọi người chen chúc vờn quanh, môi hồng răng trắng, nhìn qua chỉ chừng hai mươi tuổi mà thôi.
Đôi mắt hẹp dài buông xuống, nhìn thấy Ứng Vô Song đi tới, đột nhiên hắn mở mắt ra, quát lạnh nói:
- Tiện tỳ nhà ngươi! Lẽ nào ngươi đã quên chuyện ngày đó rồi sao?
- Ta có mệnh lệnh của trưởng lão.
Ứng Vô Song nói, có thể nhìn ra được nàng rất kiêng kỵ đối với người trước mắt này.
- Vậy ngươi cũng có thể từ chối mà!
Thanh niên này quát lạnh một tiếng, phất phất tay, nói:
- Đi đi, nói cho trưởng lão biết, ngươi tự nguyện từ bỏ, cho dù ta không biết đó là cái gì, thế nhưng không cho phép người sỉ nhục Kiếm minh như ngươi cất bước ở trong Anh Hùng điện.
- Nếu như ta nói không thì sao?
Thanh âm của Ứng Vô Song khàn khàn, lửa giận công tâm, thiêu đốt cổ họng của nàng.
- Tiện tỳ, ngươi thật là to gan!
Thanh niên này lại càng phẫn nộ, tiến lên trước một bước, khí thế ngập trời theo đó lan tràn ra, như một đạo ánh kiếm sắc bén.
Ứng Vô Song theo bản năng lùi về phía sau, thế nhưng kiếm khí lại theo sát mà tới, làm cho nàng không có đường để đi.
Trong nháy mắt khi nàng từ bỏ, một bóng người che ở trước mặt của nàng.
- Nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không tệ, nhưng lại dùng lời nói ác độc như vậy nhằm vào một nữ nhân, thực sự là chán sống.
Theo một tiếng trêu chọc hững hờ, kiếm khí bị chia ra làm hai, chia lìa sang hai bên trái phải.
Người nói chuyện, đương nhiên là Giang Thần.
- Lớn mật!
Người ở bên cạnh tên thanh niên này giận dữ, còn bản thân của hắn thì vẫn còn đang kinh ngạc vì lại có người dám nói chuyện như vậy với hắn.
Sau khi kịp phản ứng lại, ánh mắt của hắn sắc bén đến mức có thể hại người, hắn nói:
- Ngươi sẽ phải trả giá thật nặng vì lời này!
- Ngươi là Minh chủ của Kiếm minh?
Giang Thần hỏi.
- Không phải, Minh chủ Kiếm minh là tỷ phu của ta.
Thanh niên nói.
- Thế mới đúng chứ.
Giang Thần cười nói.
- Cái gì mới đúng vậy?
Thanh niên cau mày, nhìn chằm chằm vào hắn không tha.
- Nếu như một Minh chủ Kiếm minh mà lại như thế, như vậy sẽ khiến cho ta rất thất vọng.
Giang Thần nói.
Một viên đá rơi xuống mặt nước làm dấy lên sóng lớn ngập trời.
Ngay cả người xem náo nhiệt cũng bị lời nói ngông cuồng như vậy của Giang Thần làm cho phát sợ.
- Cuồng đồ vô tri từ đâu tới mà lại dám nói ra lời nói như vậy!
- Chẳng lẽ hắn không biết mình đang đứng ở nơi nào sao?
- Tuổi còn trẻ, im lặng mà sống không tốt hơn sao?
Mọi người sôi nổi nghị luận, không hề che giấu âm thanh của chính mình một chút nào, không sợ Giang Thần nghe thấy.
- Các ngươi nói ta sao? Để tên này sỉ nhục một nữ nhân như vậy, các ngươi lại coi như không thấy, ta chỉ nói một câu công đạo mà lại trở thành lời nói ngông cuồng. Ta không biết nên nói các ngươi nhu nhược, hay là ngu xuẩn đây?
Giang Thần lại nói.
- Lớn mật!
- Làm càn!
Mọi người giận dữ, mấy cỗ khí thế đồng thời bạo phát, rung chuyển đất trời, mấy bóng người như lưu tinh đánh úp về phía Giang Thần.
- Chậm đã!
Đột nhiên, một đạo kiếm khí phát ra, phóng thích ra ở trước người Giang Thần, ngăn mọi người lại.
Sau khi nhìn thấy rõ người xuất kiếm là ai, những người đang giận dữ muốn ra tay kia cũng không dám chấp vấn nữa.
- Hắn, là của ta!
Kiếm của người thanh niên kia đã ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ về phía Giang Thần, lời nói lạnh như băng từ trong miệng hắn vang lên.
- Mộ Dung Hành, ta sẽ làm ngươi trở thành tên hề vì lời ngông cuồng của ngươi.
- Đánh bại ngươi, chỉ cần một chiêu!
Dứt lời, kiếm ra.
Mặc kệ tên thanh niên này làm người ra sao, quả thực kiếm của hắn không thể xoi mói, đã đột phá cảnh giới Thông thiên cảnh giai đoạn sơ cấp, khiến cho người ta nghẹt thở.
Mộ Dung Hành hắn không phải là những người mà Giang Thần đánh bại ở Thánh Viện có thể so sánh được.
- Tên này...
Ứng Vô Song cắn chặt răng, sắc mặt biến hóa bất định.
/526
|