Trắng trợn không kiêng dè gì đánh giá một cô nương, còn nở nụ cười không tên, khiến cho người ta không thích cũng là chuyện rất bình thường.
Giang Thần kịp phản ứng đúng lúc, đón nhận ánh mắt không thích của Âm Sương, hắn làm bộ không nhìn thấy, hữu hảo gật gù với nàng một cái.
Âm Sương ngẩn ra, tố chất của người bán đấu giá làm cho nàng nở nụ cười nhợt nhạt, coi như là đáp lại.
Tiếp đó, ánh mắt của Giang Thần nhìn về phía nơi khác, chuyện này trái lại làm cho Âm Sương có chút ngại ngùng, vì biểu hiện của mình đã quá hẹp hòi.
Càng ngày càng có nhiều người đến, đến cuối cùng có năm mươi ba người.
Số người đã vượt qua dự liệu của Giang Thần, những người khác cũng như vậy.
- Làm cái gì vậy, bình thường không phải đều chừng ba mươi hay sao? Tại sao đến phiên chúng ta lại nhiều người như vậy chứ?
Có người bất mãn oán giận nói.
- Có khả năng là người thông qua điều kiện quá nhiều, dù sao cũng là thu phí, nhiều người cũng là chuyện rất bình thường.
Cũng có người tỏ vẻ đã hiểu.
- Võ Phường nên đề cao tiêu chuẩn, nếu không con chó con mèo nhỏ gì cũng có thể đi vào được.
Còn có một người trút oán khí lên trên người những người khác, vẻ mặt rất ghét bỏ, cau mày, hai tay ôm ngực nói.
Dáng vẻ này rất giống như lão gia đã quen sống trong nhung lụa quý đột nhiên đi vào giữa một đám ăn mày vậy.
- Ngươi có ý gì, nói lại lần nữa thử xem?
Người có thể thông qua lớp Thiên cấp đều là thiên tài kiêu căng tự mãn, nghe hắn nói như vậy, đương nhiên sẽ không thể chịu đựng được.
- Cũng không phải nói ngươi, làm gì tức giận như vậy chứ? Ai không có tư cách chỉ cần ở cùng nhau là có thể nhìn ra được, không phải sao?
Có điều người nói chuyện này trình độ rất cao, tùy tiện nói một câu đã biến sự tức giận của mọi người thành vẻ nghi hoặc và hiếu kỳ.
Mọi người quan sát lẫn nhau, dường như muốn tìm được điểm đặc thù của người khác vậy.
Đến cuối cùng, có mấy người bị cô lập, bọn họ đều có một đặc điểm, cảnh giới dưới Thông thiên cảnh tầng năm, linh y mặc trên người cũng không phải là thứ xuất phát từ tay của đại sư.
Giang Thần và Thiên Húc cũng là một thành viên trong đó.
Giang Thần đánh giá bọn họ, bị mấy người kia dùng vẻ mặt ghét bỏ, thế nhưng hắn cũng không phát tác.
- Ta nói các ngươi, đây là ánh mắt gì vậy? Ta không hiểu tiêu chuẩn phán đoán của các ngươi ra sao, nhưng Giang Thần sư huynh ở trong vòng mười giây đã phá tan phòng ngự của Nghiêm Khoan tiền bối, các ngươi có thể làm vậy được không?
Thiên Húc bất mãn xông tới trước mặt những người này rồi tranh luận, ánh mắt như bốc lửa nhìn về phía những người này.
Ngày hôm qua là ngày báo danh cuối cùng của lớp Thiên cấp này, người thông qua chỉ có Giang Thần và Thiên Húc mà thôi.
Vì vậy những người khác ở đây còn chưa biết, coi như là nghe nói qua thì cũng không biết Giang Thần là người nào cả.
Mãi đến lúc nghe được Thiên Húc nhắc tới.
Thử thách báo danh của mọi người đều là ra tay tới Nghiêm Khoan, đại đa số người vẫn kiên trì được mười giây ở trong tay Nghiêm Khoan, cho nên đương nhiên cũng hiểu rõ trình độ võ học của Nghiêm Khoan cao bao nhiêu.
Chuyện này không chỉ mạnh mẽ phản bác lời giải thích con chó con mèo mà còn làm cho Giang Thần bị người ta chú ý.
- Ngươi chính là Giang Thần đã giết chết Liễu Sát Dương, đánh bại Mặc Kiếm Phi kia sao?
Người kia cũng đi tới chỗ Giang Thần, là một thiếu niên, môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sao, vóc dáng cũng không quá cao.
Nếu không có đặc điểm đặc trưng của nam nhân thì mọi người còn tưởng rằng là nữ giả trang nam.
- Có gì chỉ giáo?
Giang Thần hỏi.
- Không ngờ Liễu Sát Dương và Mặc Kiếm Phi lại bại trong tay ngươi, đáng thương cho bọn họ, ta còn muốn giao thủ cùng bọn họ, thực sự là thất bại mà.
Trước khi thiếu niên này mở miệng, mọi người đều biết hắn sẽ không nói ra lời gì tốt lành cả, thế nhưng lúc này bọn họ vẫn cảm thấy quá đáng.
- Ngông cuồng, hai người kia đều là nhân vật lợi hại...
Thiên Húc mở miệng nói.
- Ta đang nói chuyện với chủ nhân ngươi, ngươi chó nhà ngươi chõ miệng vào làm gì vậy?
Thiếu niên nhìn về phía hắn, ánh mắt lạnh lẽo, ngắt lời hắn muốn nói.
Mặt của Thiên Húc đỏ lên, bên trong vành mắt phun ra lửa giận.
- Là chó ngoan thì không cắn người linh tinh.
Giang Thần nói.
Một câu nói nhẹ nhàng đã làm lắng lại lửa giận của Thiên Húc, người chung quanh cũng biết trò hay sắp được trình diễn.
- Ngươi mắng ta là chó? Ngươi thật là to gan! Ngươi muốn tìm chết sao?
Thiếu niên này cả giận nói.
- Thật là thú vị, hóa ra mắng người đã trở thành đặc quyền của ngươi sao? Thực sự là lợi hại.
Giang Thần trào phúng nói.
- Muốn chết!
Thiếu niên không nói hai lời, xông lên đánh ra một kiếm, có điều còn không gần người thì chính hắn đã dừng lại trước, rất là không rõ đưa tay vuốt lấy ngực mình.
- Ở đây, không thể sử dụng sức mạnh cảnh giới sao?
Hắn vừa nói đã nhắc nhở những người khác.
Giang Thần vận chuyển Thiên chi hoàn ở trong khí hải, cũng không có bất kỳ phản ứng nào cả, hơn nữa cũng không có cách nào nhìn ra được cảnh giới của những người khác.
Giống như ở trong đình viện này, tất cả đều trở thành người bình thường vậy.
- Trong vòng mười lăm ngày sau đó, ngoại trừ võ học ra, tất cả sức mạnh của các ngươi đều không thể sử dụng được.
- Ở trạng thái thuần túy nhất, lĩnh ngộ võ học.
Trong lúc mọi người nghi ngờ không thôi, một tiếng nói già nua truyền đến.
Ở dưới ánh mắt chăm chú nhìn vào của mọi người, một lão giả từ trong viện đi ra ngoài.
Đây chỉ là một người có tuổi tác trung thượng trong các võ giả, thế nhưng eo lưng của hắn ưỡn lên tới mức thẳng tắp, đôi mắt cũng không vẩn đục, trái lại còn lộ ra tinh mang.
- Tất cả vào đi.
Hắn gọi tất cả mọi người vào trong phòng, bên trong trống rỗng, trên đất không có bất kỳ gia cụ nào cả, trái lại vách tường ở bốn phía lại có rất nhiều tranh phong cảnh.
- Thiên võ ý cảnh là kết hợp giữa thiên nhân hợp nhất và võ học của bản thân.
- Kết hợp bình thường chỉ có thể là một hạng như kiếm, đao hoặc là thương mâu, thế nhưng, ý cảnh võ học lại có thể dung nhập vào bên trong những võ học đại đạo này, sẽ dung hợp cùng thiên nhân hợp nhất.
- Có điều càng nhiều đồ thì lại càng khó tiêu hóa, nhưng một khi tiêu hóa được thì sẽ thu được sức chiến đấu rất đáng sợ.
- Ở trước mặt các ngươi là những bức tranh có liên quan tới ý cảnh võ học, các ngươi lựa chọn thứ phối với hợp võ học đại đạo của các ngươi để tìm hiểu ý cảnh võ học.
Lão giả này cũng không dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề, nhanh chóng giới thiệu, lời nói này không biết hắn đã nói bao nhiêu lần rồi.
- Trước khi bắt đầu ta phải đăng ký cho các ngươi, đồng thời còn chọn ra tiểu đội trưởng, trong mười lăm ngày sau này người này sẽ trợ giúp ta, trợ giúp những người khác.
- Tiểu đội trưởng?
Hơn năm mươi người kia cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện này, đừng xem tiểu đội trưởng không có chỗ gì hay mà còn bị liên lụy.
Nhưng mà, chỉ cần có thể trở thành tiểu đội trưởng của đám thanh niên tuấn kiệt này thì chính là một vinh dự, cũng thông qua chức vị tiểu đội trưởng mà tạo mối quan hệ được với những người khác, tương lai nhất định sẽ có vô số ích lợi.
- Tiểu đội trưởng sao, để ta làm đi.
Thiếu niên kia đã quên cừu hận với Giang Thần, đứng dậy, ra vẻ ngoài ta ra thì còn có ai thích hợp hơn nữa.
Nhưng những người khác cũng đã nhìn ra được, trong lòng lão giả kia đã sớm có lựa chọn.
Ánh mắt của hắn đảo qua trong đám người, duỗi tay chỉ vào một người trong đó, nói:
- Ngươi, đảm nhiệm.
Mọi người nhìn qua, phát hiện ra là Giang Thần.
- Dựa vào cái gì chứ?
Thiếu niên kia là người thứ nhất không phục.
- Nguyên nhân ta chọn tiểu đội trưởng rất đơn giản, chính là làm cho người không được chọn phải phục, hắn có thể phá tan được phòng ngự của Nghiêm Khoan trong vòng mười giây.
- Nếu như trong các ngươi ai cho là mình có thể làm được thì ta sẽ đi gọi Nghiêm Khoan đến, nhưng nếu như không có người làm được thì sẽ bị trục xuất ra khỏi lớp Thiên cấp, đồng thời không thể gia nhập vào mười lớp Thiên cấp sau đó nữa.
Lão giả này cũng chẳng muốn ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, nói xong nhắm mắt lại, chờ đợi câu trả lời chắc chắn của những người khác.
Đúng như hắn nói, đám người này nghe thấy hắn nói như thế, không phục thì cũng phải phục.
Thiếu niên ngông cuồng kia cũng không có sức có thể phá tan được phòng ngự của Nghiêm Khoan.
- Nhất định là Nghiêm Khoan nhường, nếu không bằng vào hắn cũng có thể sao? Hừ!
Giang Thần kịp phản ứng đúng lúc, đón nhận ánh mắt không thích của Âm Sương, hắn làm bộ không nhìn thấy, hữu hảo gật gù với nàng một cái.
Âm Sương ngẩn ra, tố chất của người bán đấu giá làm cho nàng nở nụ cười nhợt nhạt, coi như là đáp lại.
Tiếp đó, ánh mắt của Giang Thần nhìn về phía nơi khác, chuyện này trái lại làm cho Âm Sương có chút ngại ngùng, vì biểu hiện của mình đã quá hẹp hòi.
Càng ngày càng có nhiều người đến, đến cuối cùng có năm mươi ba người.
Số người đã vượt qua dự liệu của Giang Thần, những người khác cũng như vậy.
- Làm cái gì vậy, bình thường không phải đều chừng ba mươi hay sao? Tại sao đến phiên chúng ta lại nhiều người như vậy chứ?
Có người bất mãn oán giận nói.
- Có khả năng là người thông qua điều kiện quá nhiều, dù sao cũng là thu phí, nhiều người cũng là chuyện rất bình thường.
Cũng có người tỏ vẻ đã hiểu.
- Võ Phường nên đề cao tiêu chuẩn, nếu không con chó con mèo nhỏ gì cũng có thể đi vào được.
Còn có một người trút oán khí lên trên người những người khác, vẻ mặt rất ghét bỏ, cau mày, hai tay ôm ngực nói.
Dáng vẻ này rất giống như lão gia đã quen sống trong nhung lụa quý đột nhiên đi vào giữa một đám ăn mày vậy.
- Ngươi có ý gì, nói lại lần nữa thử xem?
Người có thể thông qua lớp Thiên cấp đều là thiên tài kiêu căng tự mãn, nghe hắn nói như vậy, đương nhiên sẽ không thể chịu đựng được.
- Cũng không phải nói ngươi, làm gì tức giận như vậy chứ? Ai không có tư cách chỉ cần ở cùng nhau là có thể nhìn ra được, không phải sao?
Có điều người nói chuyện này trình độ rất cao, tùy tiện nói một câu đã biến sự tức giận của mọi người thành vẻ nghi hoặc và hiếu kỳ.
Mọi người quan sát lẫn nhau, dường như muốn tìm được điểm đặc thù của người khác vậy.
Đến cuối cùng, có mấy người bị cô lập, bọn họ đều có một đặc điểm, cảnh giới dưới Thông thiên cảnh tầng năm, linh y mặc trên người cũng không phải là thứ xuất phát từ tay của đại sư.
Giang Thần và Thiên Húc cũng là một thành viên trong đó.
Giang Thần đánh giá bọn họ, bị mấy người kia dùng vẻ mặt ghét bỏ, thế nhưng hắn cũng không phát tác.
- Ta nói các ngươi, đây là ánh mắt gì vậy? Ta không hiểu tiêu chuẩn phán đoán của các ngươi ra sao, nhưng Giang Thần sư huynh ở trong vòng mười giây đã phá tan phòng ngự của Nghiêm Khoan tiền bối, các ngươi có thể làm vậy được không?
Thiên Húc bất mãn xông tới trước mặt những người này rồi tranh luận, ánh mắt như bốc lửa nhìn về phía những người này.
Ngày hôm qua là ngày báo danh cuối cùng của lớp Thiên cấp này, người thông qua chỉ có Giang Thần và Thiên Húc mà thôi.
Vì vậy những người khác ở đây còn chưa biết, coi như là nghe nói qua thì cũng không biết Giang Thần là người nào cả.
Mãi đến lúc nghe được Thiên Húc nhắc tới.
Thử thách báo danh của mọi người đều là ra tay tới Nghiêm Khoan, đại đa số người vẫn kiên trì được mười giây ở trong tay Nghiêm Khoan, cho nên đương nhiên cũng hiểu rõ trình độ võ học của Nghiêm Khoan cao bao nhiêu.
Chuyện này không chỉ mạnh mẽ phản bác lời giải thích con chó con mèo mà còn làm cho Giang Thần bị người ta chú ý.
- Ngươi chính là Giang Thần đã giết chết Liễu Sát Dương, đánh bại Mặc Kiếm Phi kia sao?
Người kia cũng đi tới chỗ Giang Thần, là một thiếu niên, môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sao, vóc dáng cũng không quá cao.
Nếu không có đặc điểm đặc trưng của nam nhân thì mọi người còn tưởng rằng là nữ giả trang nam.
- Có gì chỉ giáo?
Giang Thần hỏi.
- Không ngờ Liễu Sát Dương và Mặc Kiếm Phi lại bại trong tay ngươi, đáng thương cho bọn họ, ta còn muốn giao thủ cùng bọn họ, thực sự là thất bại mà.
Trước khi thiếu niên này mở miệng, mọi người đều biết hắn sẽ không nói ra lời gì tốt lành cả, thế nhưng lúc này bọn họ vẫn cảm thấy quá đáng.
- Ngông cuồng, hai người kia đều là nhân vật lợi hại...
Thiên Húc mở miệng nói.
- Ta đang nói chuyện với chủ nhân ngươi, ngươi chó nhà ngươi chõ miệng vào làm gì vậy?
Thiếu niên nhìn về phía hắn, ánh mắt lạnh lẽo, ngắt lời hắn muốn nói.
Mặt của Thiên Húc đỏ lên, bên trong vành mắt phun ra lửa giận.
- Là chó ngoan thì không cắn người linh tinh.
Giang Thần nói.
Một câu nói nhẹ nhàng đã làm lắng lại lửa giận của Thiên Húc, người chung quanh cũng biết trò hay sắp được trình diễn.
- Ngươi mắng ta là chó? Ngươi thật là to gan! Ngươi muốn tìm chết sao?
Thiếu niên này cả giận nói.
- Thật là thú vị, hóa ra mắng người đã trở thành đặc quyền của ngươi sao? Thực sự là lợi hại.
Giang Thần trào phúng nói.
- Muốn chết!
Thiếu niên không nói hai lời, xông lên đánh ra một kiếm, có điều còn không gần người thì chính hắn đã dừng lại trước, rất là không rõ đưa tay vuốt lấy ngực mình.
- Ở đây, không thể sử dụng sức mạnh cảnh giới sao?
Hắn vừa nói đã nhắc nhở những người khác.
Giang Thần vận chuyển Thiên chi hoàn ở trong khí hải, cũng không có bất kỳ phản ứng nào cả, hơn nữa cũng không có cách nào nhìn ra được cảnh giới của những người khác.
Giống như ở trong đình viện này, tất cả đều trở thành người bình thường vậy.
- Trong vòng mười lăm ngày sau đó, ngoại trừ võ học ra, tất cả sức mạnh của các ngươi đều không thể sử dụng được.
- Ở trạng thái thuần túy nhất, lĩnh ngộ võ học.
Trong lúc mọi người nghi ngờ không thôi, một tiếng nói già nua truyền đến.
Ở dưới ánh mắt chăm chú nhìn vào của mọi người, một lão giả từ trong viện đi ra ngoài.
Đây chỉ là một người có tuổi tác trung thượng trong các võ giả, thế nhưng eo lưng của hắn ưỡn lên tới mức thẳng tắp, đôi mắt cũng không vẩn đục, trái lại còn lộ ra tinh mang.
- Tất cả vào đi.
Hắn gọi tất cả mọi người vào trong phòng, bên trong trống rỗng, trên đất không có bất kỳ gia cụ nào cả, trái lại vách tường ở bốn phía lại có rất nhiều tranh phong cảnh.
- Thiên võ ý cảnh là kết hợp giữa thiên nhân hợp nhất và võ học của bản thân.
- Kết hợp bình thường chỉ có thể là một hạng như kiếm, đao hoặc là thương mâu, thế nhưng, ý cảnh võ học lại có thể dung nhập vào bên trong những võ học đại đạo này, sẽ dung hợp cùng thiên nhân hợp nhất.
- Có điều càng nhiều đồ thì lại càng khó tiêu hóa, nhưng một khi tiêu hóa được thì sẽ thu được sức chiến đấu rất đáng sợ.
- Ở trước mặt các ngươi là những bức tranh có liên quan tới ý cảnh võ học, các ngươi lựa chọn thứ phối với hợp võ học đại đạo của các ngươi để tìm hiểu ý cảnh võ học.
Lão giả này cũng không dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề, nhanh chóng giới thiệu, lời nói này không biết hắn đã nói bao nhiêu lần rồi.
- Trước khi bắt đầu ta phải đăng ký cho các ngươi, đồng thời còn chọn ra tiểu đội trưởng, trong mười lăm ngày sau này người này sẽ trợ giúp ta, trợ giúp những người khác.
- Tiểu đội trưởng?
Hơn năm mươi người kia cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện này, đừng xem tiểu đội trưởng không có chỗ gì hay mà còn bị liên lụy.
Nhưng mà, chỉ cần có thể trở thành tiểu đội trưởng của đám thanh niên tuấn kiệt này thì chính là một vinh dự, cũng thông qua chức vị tiểu đội trưởng mà tạo mối quan hệ được với những người khác, tương lai nhất định sẽ có vô số ích lợi.
- Tiểu đội trưởng sao, để ta làm đi.
Thiếu niên kia đã quên cừu hận với Giang Thần, đứng dậy, ra vẻ ngoài ta ra thì còn có ai thích hợp hơn nữa.
Nhưng những người khác cũng đã nhìn ra được, trong lòng lão giả kia đã sớm có lựa chọn.
Ánh mắt của hắn đảo qua trong đám người, duỗi tay chỉ vào một người trong đó, nói:
- Ngươi, đảm nhiệm.
Mọi người nhìn qua, phát hiện ra là Giang Thần.
- Dựa vào cái gì chứ?
Thiếu niên kia là người thứ nhất không phục.
- Nguyên nhân ta chọn tiểu đội trưởng rất đơn giản, chính là làm cho người không được chọn phải phục, hắn có thể phá tan được phòng ngự của Nghiêm Khoan trong vòng mười giây.
- Nếu như trong các ngươi ai cho là mình có thể làm được thì ta sẽ đi gọi Nghiêm Khoan đến, nhưng nếu như không có người làm được thì sẽ bị trục xuất ra khỏi lớp Thiên cấp, đồng thời không thể gia nhập vào mười lớp Thiên cấp sau đó nữa.
Lão giả này cũng chẳng muốn ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, nói xong nhắm mắt lại, chờ đợi câu trả lời chắc chắn của những người khác.
Đúng như hắn nói, đám người này nghe thấy hắn nói như thế, không phục thì cũng phải phục.
Thiếu niên ngông cuồng kia cũng không có sức có thể phá tan được phòng ngự của Nghiêm Khoan.
- Nhất định là Nghiêm Khoan nhường, nếu không bằng vào hắn cũng có thể sao? Hừ!
/526
|