Giang Thần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn nhìn thấy không có người nào phản đối, hắn tiến lên phía trước một bước, nói:
- Tiền bối, ta sẽ làm hết sức.
Hắn không quá tích cực, hắn đã quen một mình hành động, cho nên có quan hệ hay không cũng không quan trọng.
Nhưng có lúc, không phải là chuyện mà bản thân hắn có thể quyết định được.
Sau khi trở thành tiểu đội trưởng, không ít người đi tới trước người hắn, để lộ ra ánh mắt thiện ý với hắn, Thiên Húc thì lại dùng thân phận thân tín của hắn để tự xưng.
Trong lúc bất tri bất giác, một vòng tròn lấy Giang Thần làm trung tâm được sinh ra.
- Điểm thứ hai, ta phải ghi chép khởi điểm Thiên võ ý cảnh của các ngươi thì mới có thể chứng kiến được sự trưởng thành của các ngươi sau mười lăm ngày.
- Ở Võ Phường của chúng ta, trình độ Thiên võ ý cảnh được chia ra làm bảy trình độ.
- Vừa tìm thấy đường, hơi có tiểu thành, quen tay làm nhanh, thông hiểu đạo lí, tài năng xuất chúng, xuất thần nhập hóa, đăng phong tạo cực.
- Tiêu chuẩn thử thách báo danh lớp Thiên cấp là hơi có tiểu thành, nhưng nếu như trong vòng mười giây đồng hồ khảo nghiệm mà ngươi cảm thấy rất vất vả, cuối cùng thậm chí còn cảm thấy vui mừng, như vậy người đó phải cố gắng.
Nghe được lời nói này, sắc mặt không ít người có chút không tự nhiên, cũng có người không nói gì.
- Thời gian mười lăm ngày sẽ có năm căn phòng tương ứng với hơi có tiểu thành và năm trình độ sau đó.
- Nếu như trong các ngươi có người đặc biệt xuất sắc, cuối cùng có thể đăng phong tạo cực là tốt, thế nhưng người như vậy rất ít.
Giang Thần lắng nghe, sau khi lão giả này nhìn sang, hắn nói:
- Tiền bối, bảy tiêu chuẩn này là do Võ Phường định ra, như vậy cuối cùng đạt đến đăng phong tạo cực, ở trong tiêu chuẩn thông dụng được xem là bậc thứ mấy?
Vấn đề này lập tức khiến cho những người khác hiếu kỳ, đại đa số người còn không nghĩ đến được điểm này.
Ở trong lòng hắn thầm nghĩ, Giang Thần có thể đảm nhiệm chức vị tiểu đội trưởng quả thật có đạo lý của hắn.
- Nhập môn.
Lão giả để lộ ra nụ cười nhạt hiếm thấy, tiếp theo hắn cũng nhìn thấy được phản ứng đúng như trong dự liệu từ trên mặt của những người này.
- Có phải các ngươi cảm thấy đạt đến mức mới nhập môn cũng đã mạnh hơn đại đa số người rồi, đúng không?
- Tiêu chuẩn là dùng để so sánh, thứ tiểu đội trưởng các ngươi hỏi chính là thông dụng tiêu chuẩn, phóng tầm mắt ra tất cả vị diện thế giới, nó chỉ vẻn vẹn là nhập môn mà thôi.
Tin tức này quá chấn động, ngay cả Giang Thần cũng không ngoại lệ.
Ở Long vực, có rất nhiều người ngay cả Thiên nhân hợp nhất cũng không đạt đến, đây chỉ là nhập môn, như vậy những người kia tính là cái gì chứ?
- Thiên võ ý cảnh là trạng thái chiến đấu, là thứ rất quan trọng, nhưng không phải là duy nhất.
Lão giả này nói ra một lời đánh thức người trong mộng.
Bởi thân ở bên trong đó cho nên bọn họ mới cho rằng Thiên võ ý cảnh đã là không thứ thể thiếu, là thứ đương nhiên cần phải có.
Đổi một góc độ để suy nghĩ, nếu như thật sự quan trọng như vậy thì không thể chỉ có mười lăm ngày không thôi.
Đổi lời khác mà nói, lớp Thiên cấp là dệt hoa trên gấm, không phải là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Đương nhiên, dù là dệt hoa trên gấm cũng rất là quan trọng.
- Tiền bối, người vừa mới nói qua, ý cảnh võ học dung nhập vào bên trong võ học đại đạo sẽ làm tăng khối lượng lên.
Lúc này, một đạo âm thanh êm tai truyền đến, là Âm Sương, nàng hỏi:
- Như vậy chúng ta ở bên trong gian phòng thứ nhất này, lĩnh ngộ được ý cảnh võ học sẽ làm cho Thiên võ ý cảnh của chúng ta lui bước.
- Sao vậy? Đây chỉ là tiêu chuẩn cân nhắc, nếu như từ bỏ thì có lợi cho sức chiến đấu hay sao?
Lão giả kia còn hỏi ngược lại.
- Đương nhiên không phải, chỉ là ta đang nghĩ, như vậy có thể thông qua được không?
Âm Sương nói rõ ra điểm nghi hoặc của mình.
- Hóa ra là chuyện này, vậy ngươi không cần lo lắng, có thể thông qua tiêu chuẩn của ta để phán đoán.
Nói tới chỗ này, lão giả kia đã cảm thấy gần đủ rồi, cũng không biết hắn lấy đâu ra được một cái ống đựng thẻ, bên trong có thả đầy những cái thẻ rất dài.
Tay của lão giả kia nhẹ nhàng vỗ một cái vào ống thẻ, cái thẻ bỗng dưng bay lượn, rơi vào trong tay của mỗi người.
Mọi người cúi đầu vừa nhìn thì đã phát hiện ra trên cái thẻ có viết bốn chữ.
Hơi có tiểu thành!
Nhìn chung quanh, phát hiện ra người khác cũng đều có bốn chữ này.
Rất nhanh, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến tiểu đội trưởng, từng người đều duỗi dài cổ ra.
Trong đó thiếu niên kia là người tích cực nhất, một khi phát hiện ra cấp của Giang Thần không có gì khác biệt thì hắn sẽ cạnh tranh chức vị tiểu đội trưởng.
Thế nhưng, bốn chữ trên cái thẻ của Giang Thần thì lại không giống bọn họ: Quen tay làm nhanh.
- Trời.
Thiếu niên kia cũng không thất vọng, ở trong lòng thầm oán nói:
- Những cái thẻ này đều là người của Võ Phường, nhất định là giả.
- Đẳng cấp ở trên thẻ sẽ biến hóa bất cứ lúc nào. Hiện giờ, các ngươi lựa chọn tranh phong cảnh của các ngươi đi.
Lão giả kia tuyên bố chính thức bắt đầu, nhưng hắn lại nhắm mắt lại, nói:
- Nửa canh giờ, ta sẽ tuyên bố ai không đạt tiêu chuẩn, người không đạt tiêu chuẩn, lập tức rời khỏi đây.
Tất cả mọi người đều cảm giác được có một luồng áp lực, bởi vì lão giả này cũng không rõ xem bọn họ phải làm sao, đạt tiêu chuẩn và hợp tiêu chuẩn là như thế nào?
Ánh mắt mờ mịt nhìn vách tường bốn phía, bắt đầu bồi hồi nhìn lên trên tranh.
- Tranh phong cảnh đại diện cho các thuộc tính khác nhau, lựa chọn ý cảnh võ học tương ứng, dòng sông ứng với nước, núi lửa ứng với hỏa, thông qua thần hồn mà tìm hiểu.
Giang Thần nói.
Lời nói của hắn đã chỉ dẫn phương hướng, những người khác vừa nhìn đã phát hiện ra quả nhiên là thế.
- Tiểu đội trưởng quả nhiên là hiểu biết hơn người.
Bọn họ khen một tiếng, lục tục đi tìm bức tranh thích hợp với mình.
- Chuyện như vậy tùy tiện đi tìm người bên ngoài hỏi thì sẽ biết, hơn nữa không cần ngươi nói, ta cũng có thể nghĩ đến được.
Thiếu niên kia bĩu môi, vẻ mặt rất muốn ăn đòn.
- Sự khác nhau giữa thiên tài và hạng xoàng xĩnh chính là thời gian nghĩ thông suốt một chuyện.
Thiên Húc không nhịn được nói.
Thiếu niên kia cắn răng một cái, căm tức nói:
- Xem ra ta nhất định phải nói cho ngươi biết tên của ta.
- Ồ?
Ngữ khí như vậy đã làm cho Thiên Húc xem thường, cũng muốn nghe một chút xem lai lịch của hắn là gì.
Ngay cả những người khác cũng rất hiếu kì, gia hỏa từ lúc mới bắt đầu đã ngông cuồng tự đại này rốt cuộc có lai lịch gì.
- Úy Trì gia, Úy Trì Hoành.
Thiếu niên kia kiêu ngạo ngẩng đầu lên, âm thanh lớn đến mức không cần thiết phải chú ý cũng có thể nghe thấy được.
- Chưa từng nghe tới.
Thiên Húc nhíu nhíu mày, không hề làm ra vẻ, quả thật là hắn chưa từng nghe nói qua.
Những người khác cũng như vậy, đầu óc mơ hồ.
Chỉ là lão giả kia mở mắt ra, rất là bất ngờ nhìn qua Úy Trì Hoành một chút, nhưng không nói thêm gì cả.
- Người vô tri, đợi đến lúc các ngươi biết rõ Úy Trì gia đại diện cho cái gì thì sẽ biết hiện giờ mình ngu xuẩn bao nhiêu.
Úy Trì Hoành tự chuốc lấy nhục nhã, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ.
Không chờ những người khác phản bác hắn đã đi tới bức tranh trên đầu tường.
- Tên này.
Thiên Húc cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
- Đừng có lãng phí thời gian ở trên người khác như thế.
Giang Thần nói.
- Được!
Đối với Giang Thần, Thiên Húc phục tùng trăm phần trăm, không có ý kiến.
Giang Thần bắt đầu tìm kiếm bức tranh có liên quan tới võ học có liên quan tới Phong và Kim ý cảnh.
Rất nhanh, ánh mắt của hắn đã bị một bức tranh hấp dẫn.
Bên trong tranh là một thanh trường thương, cắm vào trên mặt đất, công lực vẽ cực cao, khí thế bàng bạc, ý cảnh được truyền đạt rất đúng chỗ, tầng mây cuồn cuộn kia rất giống trường thương, như sắp từ trên trời rớt xuống.
Giang Thần biết tranh này có quan hệ với Kim Tâm ý cảnh, cho nên hắn lập tức đi tới.
Ngoại trừ lần trước ở Vạn thú vực thông qua nhất niệm vĩnh hằng để tìm hiểu khối mảnh vỡ kia thì Kim Tâm ý cảnh cũng không có tăng lên nữa.
Tinh lực và thời gian đều đặt ở trên Phong Tâm ý cảnh, cho dù hai thứ đều có quan hệ với sự sắc bén, nhưng cũng có khác biệt.
Phong, giống như là phong mang của kiếm.
Kim, đó là đao.
Giống như những người khác, Giang Thần đứng ở vị trí bên ngoài cách tranh một thước, thần hồn thông qua hai mắt chiếu rọi vào bên trong thế giới của tranh.
Rất nhanh hắn đã có được phản ứng từ bên trong tranh.
- Tiền bối, ta sẽ làm hết sức.
Hắn không quá tích cực, hắn đã quen một mình hành động, cho nên có quan hệ hay không cũng không quan trọng.
Nhưng có lúc, không phải là chuyện mà bản thân hắn có thể quyết định được.
Sau khi trở thành tiểu đội trưởng, không ít người đi tới trước người hắn, để lộ ra ánh mắt thiện ý với hắn, Thiên Húc thì lại dùng thân phận thân tín của hắn để tự xưng.
Trong lúc bất tri bất giác, một vòng tròn lấy Giang Thần làm trung tâm được sinh ra.
- Điểm thứ hai, ta phải ghi chép khởi điểm Thiên võ ý cảnh của các ngươi thì mới có thể chứng kiến được sự trưởng thành của các ngươi sau mười lăm ngày.
- Ở Võ Phường của chúng ta, trình độ Thiên võ ý cảnh được chia ra làm bảy trình độ.
- Vừa tìm thấy đường, hơi có tiểu thành, quen tay làm nhanh, thông hiểu đạo lí, tài năng xuất chúng, xuất thần nhập hóa, đăng phong tạo cực.
- Tiêu chuẩn thử thách báo danh lớp Thiên cấp là hơi có tiểu thành, nhưng nếu như trong vòng mười giây đồng hồ khảo nghiệm mà ngươi cảm thấy rất vất vả, cuối cùng thậm chí còn cảm thấy vui mừng, như vậy người đó phải cố gắng.
Nghe được lời nói này, sắc mặt không ít người có chút không tự nhiên, cũng có người không nói gì.
- Thời gian mười lăm ngày sẽ có năm căn phòng tương ứng với hơi có tiểu thành và năm trình độ sau đó.
- Nếu như trong các ngươi có người đặc biệt xuất sắc, cuối cùng có thể đăng phong tạo cực là tốt, thế nhưng người như vậy rất ít.
Giang Thần lắng nghe, sau khi lão giả này nhìn sang, hắn nói:
- Tiền bối, bảy tiêu chuẩn này là do Võ Phường định ra, như vậy cuối cùng đạt đến đăng phong tạo cực, ở trong tiêu chuẩn thông dụng được xem là bậc thứ mấy?
Vấn đề này lập tức khiến cho những người khác hiếu kỳ, đại đa số người còn không nghĩ đến được điểm này.
Ở trong lòng hắn thầm nghĩ, Giang Thần có thể đảm nhiệm chức vị tiểu đội trưởng quả thật có đạo lý của hắn.
- Nhập môn.
Lão giả để lộ ra nụ cười nhạt hiếm thấy, tiếp theo hắn cũng nhìn thấy được phản ứng đúng như trong dự liệu từ trên mặt của những người này.
- Có phải các ngươi cảm thấy đạt đến mức mới nhập môn cũng đã mạnh hơn đại đa số người rồi, đúng không?
- Tiêu chuẩn là dùng để so sánh, thứ tiểu đội trưởng các ngươi hỏi chính là thông dụng tiêu chuẩn, phóng tầm mắt ra tất cả vị diện thế giới, nó chỉ vẻn vẹn là nhập môn mà thôi.
Tin tức này quá chấn động, ngay cả Giang Thần cũng không ngoại lệ.
Ở Long vực, có rất nhiều người ngay cả Thiên nhân hợp nhất cũng không đạt đến, đây chỉ là nhập môn, như vậy những người kia tính là cái gì chứ?
- Thiên võ ý cảnh là trạng thái chiến đấu, là thứ rất quan trọng, nhưng không phải là duy nhất.
Lão giả này nói ra một lời đánh thức người trong mộng.
Bởi thân ở bên trong đó cho nên bọn họ mới cho rằng Thiên võ ý cảnh đã là không thứ thể thiếu, là thứ đương nhiên cần phải có.
Đổi một góc độ để suy nghĩ, nếu như thật sự quan trọng như vậy thì không thể chỉ có mười lăm ngày không thôi.
Đổi lời khác mà nói, lớp Thiên cấp là dệt hoa trên gấm, không phải là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Đương nhiên, dù là dệt hoa trên gấm cũng rất là quan trọng.
- Tiền bối, người vừa mới nói qua, ý cảnh võ học dung nhập vào bên trong võ học đại đạo sẽ làm tăng khối lượng lên.
Lúc này, một đạo âm thanh êm tai truyền đến, là Âm Sương, nàng hỏi:
- Như vậy chúng ta ở bên trong gian phòng thứ nhất này, lĩnh ngộ được ý cảnh võ học sẽ làm cho Thiên võ ý cảnh của chúng ta lui bước.
- Sao vậy? Đây chỉ là tiêu chuẩn cân nhắc, nếu như từ bỏ thì có lợi cho sức chiến đấu hay sao?
Lão giả kia còn hỏi ngược lại.
- Đương nhiên không phải, chỉ là ta đang nghĩ, như vậy có thể thông qua được không?
Âm Sương nói rõ ra điểm nghi hoặc của mình.
- Hóa ra là chuyện này, vậy ngươi không cần lo lắng, có thể thông qua tiêu chuẩn của ta để phán đoán.
Nói tới chỗ này, lão giả kia đã cảm thấy gần đủ rồi, cũng không biết hắn lấy đâu ra được một cái ống đựng thẻ, bên trong có thả đầy những cái thẻ rất dài.
Tay của lão giả kia nhẹ nhàng vỗ một cái vào ống thẻ, cái thẻ bỗng dưng bay lượn, rơi vào trong tay của mỗi người.
Mọi người cúi đầu vừa nhìn thì đã phát hiện ra trên cái thẻ có viết bốn chữ.
Hơi có tiểu thành!
Nhìn chung quanh, phát hiện ra người khác cũng đều có bốn chữ này.
Rất nhanh, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến tiểu đội trưởng, từng người đều duỗi dài cổ ra.
Trong đó thiếu niên kia là người tích cực nhất, một khi phát hiện ra cấp của Giang Thần không có gì khác biệt thì hắn sẽ cạnh tranh chức vị tiểu đội trưởng.
Thế nhưng, bốn chữ trên cái thẻ của Giang Thần thì lại không giống bọn họ: Quen tay làm nhanh.
- Trời.
Thiếu niên kia cũng không thất vọng, ở trong lòng thầm oán nói:
- Những cái thẻ này đều là người của Võ Phường, nhất định là giả.
- Đẳng cấp ở trên thẻ sẽ biến hóa bất cứ lúc nào. Hiện giờ, các ngươi lựa chọn tranh phong cảnh của các ngươi đi.
Lão giả kia tuyên bố chính thức bắt đầu, nhưng hắn lại nhắm mắt lại, nói:
- Nửa canh giờ, ta sẽ tuyên bố ai không đạt tiêu chuẩn, người không đạt tiêu chuẩn, lập tức rời khỏi đây.
Tất cả mọi người đều cảm giác được có một luồng áp lực, bởi vì lão giả này cũng không rõ xem bọn họ phải làm sao, đạt tiêu chuẩn và hợp tiêu chuẩn là như thế nào?
Ánh mắt mờ mịt nhìn vách tường bốn phía, bắt đầu bồi hồi nhìn lên trên tranh.
- Tranh phong cảnh đại diện cho các thuộc tính khác nhau, lựa chọn ý cảnh võ học tương ứng, dòng sông ứng với nước, núi lửa ứng với hỏa, thông qua thần hồn mà tìm hiểu.
Giang Thần nói.
Lời nói của hắn đã chỉ dẫn phương hướng, những người khác vừa nhìn đã phát hiện ra quả nhiên là thế.
- Tiểu đội trưởng quả nhiên là hiểu biết hơn người.
Bọn họ khen một tiếng, lục tục đi tìm bức tranh thích hợp với mình.
- Chuyện như vậy tùy tiện đi tìm người bên ngoài hỏi thì sẽ biết, hơn nữa không cần ngươi nói, ta cũng có thể nghĩ đến được.
Thiếu niên kia bĩu môi, vẻ mặt rất muốn ăn đòn.
- Sự khác nhau giữa thiên tài và hạng xoàng xĩnh chính là thời gian nghĩ thông suốt một chuyện.
Thiên Húc không nhịn được nói.
Thiếu niên kia cắn răng một cái, căm tức nói:
- Xem ra ta nhất định phải nói cho ngươi biết tên của ta.
- Ồ?
Ngữ khí như vậy đã làm cho Thiên Húc xem thường, cũng muốn nghe một chút xem lai lịch của hắn là gì.
Ngay cả những người khác cũng rất hiếu kì, gia hỏa từ lúc mới bắt đầu đã ngông cuồng tự đại này rốt cuộc có lai lịch gì.
- Úy Trì gia, Úy Trì Hoành.
Thiếu niên kia kiêu ngạo ngẩng đầu lên, âm thanh lớn đến mức không cần thiết phải chú ý cũng có thể nghe thấy được.
- Chưa từng nghe tới.
Thiên Húc nhíu nhíu mày, không hề làm ra vẻ, quả thật là hắn chưa từng nghe nói qua.
Những người khác cũng như vậy, đầu óc mơ hồ.
Chỉ là lão giả kia mở mắt ra, rất là bất ngờ nhìn qua Úy Trì Hoành một chút, nhưng không nói thêm gì cả.
- Người vô tri, đợi đến lúc các ngươi biết rõ Úy Trì gia đại diện cho cái gì thì sẽ biết hiện giờ mình ngu xuẩn bao nhiêu.
Úy Trì Hoành tự chuốc lấy nhục nhã, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ.
Không chờ những người khác phản bác hắn đã đi tới bức tranh trên đầu tường.
- Tên này.
Thiên Húc cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
- Đừng có lãng phí thời gian ở trên người khác như thế.
Giang Thần nói.
- Được!
Đối với Giang Thần, Thiên Húc phục tùng trăm phần trăm, không có ý kiến.
Giang Thần bắt đầu tìm kiếm bức tranh có liên quan tới võ học có liên quan tới Phong và Kim ý cảnh.
Rất nhanh, ánh mắt của hắn đã bị một bức tranh hấp dẫn.
Bên trong tranh là một thanh trường thương, cắm vào trên mặt đất, công lực vẽ cực cao, khí thế bàng bạc, ý cảnh được truyền đạt rất đúng chỗ, tầng mây cuồn cuộn kia rất giống trường thương, như sắp từ trên trời rớt xuống.
Giang Thần biết tranh này có quan hệ với Kim Tâm ý cảnh, cho nên hắn lập tức đi tới.
Ngoại trừ lần trước ở Vạn thú vực thông qua nhất niệm vĩnh hằng để tìm hiểu khối mảnh vỡ kia thì Kim Tâm ý cảnh cũng không có tăng lên nữa.
Tinh lực và thời gian đều đặt ở trên Phong Tâm ý cảnh, cho dù hai thứ đều có quan hệ với sự sắc bén, nhưng cũng có khác biệt.
Phong, giống như là phong mang của kiếm.
Kim, đó là đao.
Giống như những người khác, Giang Thần đứng ở vị trí bên ngoài cách tranh một thước, thần hồn thông qua hai mắt chiếu rọi vào bên trong thế giới của tranh.
Rất nhanh hắn đã có được phản ứng từ bên trong tranh.
/526
|