Bí tàng tiểu thế giới, Võ Hoàng Thành.
Đây là kiến trúc lớn nhất được phát hiện ra ở bên trong tiểu thế giới.
Không giống như những cung điện được xây ở trong lòng đất hoặc là vách núi, Võ Hoàng Thành tọa lạc ở trên vùng bình nguyên.
Từng toà từng toà bảo điện vàng son lộng lẫy, khí thế hùng hồn.
Nơi này cũng là nơi trước đó từng xuất hiện cột sáng ngập trời.
Hiện giờ đã sắp qua mười ngày, trên dưới Võ Hoàng Thành đã bị người tới lật tung toàn bộ, cái gì cũng không còn nữa.
Chỉ là lại có không ít người dừng lại ở đây.
Bởi vì có cột sáng chỉ dẫn, rất nhiều đội ngũ phân tán đều đoàn tụ ở đây.
Ngoại trừ ngày thứ nhất bởi vì tranh đấu bảo vật mà giết chóc ra, những ngày qua đã bình tĩnh trở lại, mà nơi này cũng đã trở thành cứ điểm của rất nhiều người ở bên trong bí tàng tiểu thế giới.
Thứ nguy hiểm ở trong bí tàng nhất không chỉ nhân loại mà còn có vô số hung thú.
Có điều người vừa nhiều thì sẽ rất dễ xảy ra sai lầm.
Võ Hoàng Thành tụ tập đội ngũ của các thế lực đến từ Long vực, Anh Hùng điện và Tà Vân điện cũng có mặt.
Có cừu oán, lại có bảo vật dụ hoặc, cho nên đáng lẽ ra nơi này phải là một nơi hỗn loạn, thế nhưng trong thành lại có trật tự vô cùng tốt.
Nguyên nhân là ba vị trí đầu trên Thăng Long bảng hạng nhất đang tọa trấn trong thành, nghiêm cấm bất kỳ tranh đấu nào diễn ra.
Sau đó nơi này trở thành một cái cảng tránh gió trong tiểu thế giới, rất nhiều người có được thu hoạch ở bên trong bí tàng đều đi tới nơi này để tiêu hóa hết tất cả.
Võ Hoàng Thành không chỉ an toàn mà hiển nhiên dưới lòng đất của cả tòa thành có một mỏ quặng Viêm Long tinh thạch.
Làm cho nhiệt độ của cả tòa thành cực cao, năng lượng trong thiên địa cũng bởi vậy được tăng lên, vì thế khi tu hành sẽ làm chơi ăn thật.
Chỉ là diện tích của Võ Hoàng Thành không lớn, chỉ có thể chứa được mấy trăm người, đại đa số người cần phải ở bên ngoài tường thành.
Lúc này ở biên giới trong thành Võ Hoàng Thành đang xảy ra một trận xung đột.
Một nhánh đội ngũ bị xua đuổi, bị tước đoạt vị trí vốn có của mình.
- Dựa vào cái gì!
Đương nhiên đội ngũ sẽ không đồng ý, nàng là một vị nữ tử có dáng người yêu kiều, một mái tóc dài đen nhánh buông xuống tới bên hông, da thịt trắng nõn.
Dưới hai hàng lông mi như lá liễu là đôi mắt hạnh nhu tình như nước, lúc này lại có chút ác liệt nhìn về phía người đứng ở trước mặt.
- Không phải chúng ta dựa vào cái gì để đánh đuổi các ngươi, là các ngươi dựa vào cái gì mà ở lại đây?
Người đến khí thế hung hăng, ngữ khí hùng hổ doạ người, không thể thương lượng.
- Y theo quy củ định ra trước đó, người ba ngày trước đi tới Võ Hoàng Thành là có thể ở trong thành, sau đó quy củ là nếu như đội trưởng mang đội đứng trong một trăm vị trí đầu của Thăng Long bảng là được.
Nữ tử kia một bước cũng không nhường, lập tức nói quy củ.
- Ngươi là người đứng trong một trăm vị trí đầu của Thăng Long bảng sao?
- Chúng ta đội trưởng là!
Một người phía sau nữ tử kia đứng ra, cả giận nói:
- Huống hồ chúng ta là đệ tử Anh Hùng điện, một gia hỏa cống hiến cho Tà Vân điện như ngươi mà cũng dám kêu gào ở trước mặt chúng ta sao?
Đây là vị nam tử vóc người khôi ngô, có một khuôn mặt cương nghị, lời từ của hắn đã có thể nghe ra được tính khí của hắn rất nóng nảy.
Nam tử Tà Vân điện trong miệng hắn liếc mắt nhìn tới, người như một ngọn gió thổi đi, ra tay không hề có điềm báo trước.
Mấy chưởng đã đánh cho mặt hắn sưng lên.
- Ở bí tàng dùng thực lực để nói chuyện.
Nam tử hung hăng kia lại trở về trước người nữ đội trưởng, ngạo nghễ nói:
- Muốn ở lại cũng được, phải ở bên cạnh hầu hạ ta.
Hóa ra hắn lại có ý này.
Hơn nữa ở trên mặt hắn không thấy được một chút xấu hổ và lúng túng nào, trái lại còn ra vẻ khí thế hào hùng.
- Ứng Vô Song, có thể hầu hạ Phi Vũ thiếu gia là vinh hạnh của ngươi, còn do dự cái gì nữa!
Ở phía sau hắn có vài nữ tử xinh đẹp đi theo, mọi người vờn quanh ở bên cạnh hắn.
Ứng Vô Song cười gằn đáp lại, xem thường mở miệng.
Khi toàn bộ đoàn đội Thần Kiếm hội tiến vào bí tàng, ngoại trừ Giang Thần ra, Ứng Vô Song và những đội viên khác đều ở cùng nhau.
Những ngày qua mấy lần trở về từ cõi chết, cũng may Giang Thần đã chuẩn bị đầy đủ, chuẩn bị linh đan tốt nhất cho mỗi người.
- Ngươi không muốn sao?
Con ngươi đen nhánh của Hàn Phi Vũ co rút lại, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao sắc.
- Ngươi không có quyền đuổi chúng ta, ngươi muốn làm lớn chuyện, ta sẽ theo ngươi, đệ tử Anh Hùng điện tuyệt đối không sợ phiền phức.
Ứng Vô Song lạnh lùng nói.
- Đệ tử Anh Hùng điện, cũng không thể không tuân thủ quy củ, dù cho Lệ Nam Tinh ở trong thành thì cũng không được.
Trong lúc giằng co lại có người tham gia, hơn nữa còn là kẻ mà Ứng Vô Song ghét nhất.
- Mộ Dung tiểu thư.
Thái độ của Hàn Phi Vũ lặng lẽ chuyển biến, ngạo khí lúc nãy biến mất không còn tăm hơi.
Thực lực của Mộ Dung Diên là thấp nhất, thế nhưng hiện tại nàng là một thành viên trong đội ngũ của Mộ Dung gia, đó là một trong các đội ngũ mạnh nhất hiện nay.
- Đội trưởng không tiến vào top một trăm, không thể vào bên trong, đây chính là quy củ.
Mộ Dung Diên không để ý tới Hàn Phi Vũ mà nhìn chằm chằm vào Ứng Vô Song không tha, nói:
- Ta khuyên ngươi nên gia nhập đội ngũ của hắn, giống như những nữ tử này, cũng không phải ngươi thích nam nhân nhất sao?
- Không giống như ngươi, dùng tài nguyên gia tộc để nuôi tình nhân.
Ứng Vô Song nói.
Nghe thấy nàng nói như thế, sắc mặt của Mộ Dung Diên cứng đờ, lập tức lại nở nụ cười, không phản đối mà giả vờ phóng khoáng nói:
- Ta tình nguyện.
- Đứng ở trước mặt Hàn Phi Vũ ta, không phải muốn ở lại là ở lại, muốn không ở lại là có thể không ở lại.
Hàn Phi Vũ bước lên phía trước, khí thế bức người, nói:
- Hiện tại, các ngươi cút ra khỏi Võ Hoàng Thành cho ta!
- Đội trưởng của chúng ta xếp hạng thứ chín mươi tám trên Thăng Long bảng hạng nhất!
Có người của Thần Kiếm hội nói.
Hàn Phi Vũ cười gằn nói:
- Giang Thần sao? Hắn đã sớm chết ở trong tay của Quỷ Thương sư huynh rồi, lẽ nào các ngươi không biết sao?
Trận truy sát ngàn dặm xa xôi kia đã trở thành chuyện không người nào ở bên trong bí tàng không biết nữa rồi.
- Không ai nhìn thấy thi thể!
Ứng Vô Song tuyệt đối không tin Giang Thần sẽ dễ dàng chết đi như vậy.
Hàn Phi Vũ ra vẻ xem thường lắc lắc đầu, nói:
- Các ngươi không biết Quỷ Thương sư huynh đáng sợ thế nào đâu, người hắn muốn giết, coi như là đuổi tới chân trời góc biển thì cũng phải đuổi theo!
Tiếng tăm của Quỷ Thương ở Long vực rất lớn, đặc biệt là những người của Tà Vân điện này lại càng hiểu hắn.
- Coi như không chết thì cũng phải chờ hắn đến rồi mới tha cho các ngươi đi vào, hiện tại cút ra ngoài!
Mặt cười của Ứng Vô Song căng thẳng, người của Thần Kiếm hội phía sau cũng rất không cam lòng.
Đúng lúc này, trong Võ Hoàng Thành phát ra tiếng ồ lên không nhỏ, điều này làm cho đám người Ứng Vô Song, Hàn Phi Vũ hiếu kỳ ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy giữa bầu trời có một vệt cầu vồng từ xa mà tới gần, nheo mắt nhìn lại sẽ phát hiện ra là bóng người của một người.
Một nam tử mặc áo khoác màu đen phiêu dật, trên mặt đeo mặt nạ.
Chỉ ra trận đã khiến cho người ta có phản ứng lớn như vậy, tất nhiên là nhân vật nổi tiếng.
- Là người điên kia!
Hàn Phi Vũ bỗng cảm thấy phấn chấn, hắn đã ý thức được cái gì đó, vẻ mặt hưng phấn, nói:
- Hắn đến để trở thành năm mươi người đứng đầu!
Dường như hắn đã quên chuyện mình cần làm mà chạy đi về một hướng.
Ứng Vô Song cũng nghĩ đến cường giả thứ năm mươi đang ở ngay trong thành, một trận đại chiến sắp bắt đầu.
Nàng cũng giống như những người khác, bước chân dời đi, không muốn bỏ qua một trò hay đặc sắc như thế này.
Ở giữa Võ Hoàng Hoàng, trong một tiểu viện đang có một người ngồi xếp bằng ở dưới đất.
- Trương Vũ sư huynh, tên kia thật sự đã đến rồi.
Có người vội vàng tới, kích động kêu to.
Trong khoảng thời gian này, người điên kia chạy chung quanh tìm người khiêu chiến đã khiến cho không ít người quan tâm.
Nhìn động tĩnh của hắn, dường như là muốn xung kích năm mươi người đứng đầu.
Trương Vũ là người đứng thứ năm mươi, đương nhiên sẽ phải đứng mũi chịu sào.
- Trận náo loạn này cũng nên dừng lại rồi.
Trương Vũ nỉ non một câu, ánh mắt nhìn về phía không trung.
Đây là kiến trúc lớn nhất được phát hiện ra ở bên trong tiểu thế giới.
Không giống như những cung điện được xây ở trong lòng đất hoặc là vách núi, Võ Hoàng Thành tọa lạc ở trên vùng bình nguyên.
Từng toà từng toà bảo điện vàng son lộng lẫy, khí thế hùng hồn.
Nơi này cũng là nơi trước đó từng xuất hiện cột sáng ngập trời.
Hiện giờ đã sắp qua mười ngày, trên dưới Võ Hoàng Thành đã bị người tới lật tung toàn bộ, cái gì cũng không còn nữa.
Chỉ là lại có không ít người dừng lại ở đây.
Bởi vì có cột sáng chỉ dẫn, rất nhiều đội ngũ phân tán đều đoàn tụ ở đây.
Ngoại trừ ngày thứ nhất bởi vì tranh đấu bảo vật mà giết chóc ra, những ngày qua đã bình tĩnh trở lại, mà nơi này cũng đã trở thành cứ điểm của rất nhiều người ở bên trong bí tàng tiểu thế giới.
Thứ nguy hiểm ở trong bí tàng nhất không chỉ nhân loại mà còn có vô số hung thú.
Có điều người vừa nhiều thì sẽ rất dễ xảy ra sai lầm.
Võ Hoàng Thành tụ tập đội ngũ của các thế lực đến từ Long vực, Anh Hùng điện và Tà Vân điện cũng có mặt.
Có cừu oán, lại có bảo vật dụ hoặc, cho nên đáng lẽ ra nơi này phải là một nơi hỗn loạn, thế nhưng trong thành lại có trật tự vô cùng tốt.
Nguyên nhân là ba vị trí đầu trên Thăng Long bảng hạng nhất đang tọa trấn trong thành, nghiêm cấm bất kỳ tranh đấu nào diễn ra.
Sau đó nơi này trở thành một cái cảng tránh gió trong tiểu thế giới, rất nhiều người có được thu hoạch ở bên trong bí tàng đều đi tới nơi này để tiêu hóa hết tất cả.
Võ Hoàng Thành không chỉ an toàn mà hiển nhiên dưới lòng đất của cả tòa thành có một mỏ quặng Viêm Long tinh thạch.
Làm cho nhiệt độ của cả tòa thành cực cao, năng lượng trong thiên địa cũng bởi vậy được tăng lên, vì thế khi tu hành sẽ làm chơi ăn thật.
Chỉ là diện tích của Võ Hoàng Thành không lớn, chỉ có thể chứa được mấy trăm người, đại đa số người cần phải ở bên ngoài tường thành.
Lúc này ở biên giới trong thành Võ Hoàng Thành đang xảy ra một trận xung đột.
Một nhánh đội ngũ bị xua đuổi, bị tước đoạt vị trí vốn có của mình.
- Dựa vào cái gì!
Đương nhiên đội ngũ sẽ không đồng ý, nàng là một vị nữ tử có dáng người yêu kiều, một mái tóc dài đen nhánh buông xuống tới bên hông, da thịt trắng nõn.
Dưới hai hàng lông mi như lá liễu là đôi mắt hạnh nhu tình như nước, lúc này lại có chút ác liệt nhìn về phía người đứng ở trước mặt.
- Không phải chúng ta dựa vào cái gì để đánh đuổi các ngươi, là các ngươi dựa vào cái gì mà ở lại đây?
Người đến khí thế hung hăng, ngữ khí hùng hổ doạ người, không thể thương lượng.
- Y theo quy củ định ra trước đó, người ba ngày trước đi tới Võ Hoàng Thành là có thể ở trong thành, sau đó quy củ là nếu như đội trưởng mang đội đứng trong một trăm vị trí đầu của Thăng Long bảng là được.
Nữ tử kia một bước cũng không nhường, lập tức nói quy củ.
- Ngươi là người đứng trong một trăm vị trí đầu của Thăng Long bảng sao?
- Chúng ta đội trưởng là!
Một người phía sau nữ tử kia đứng ra, cả giận nói:
- Huống hồ chúng ta là đệ tử Anh Hùng điện, một gia hỏa cống hiến cho Tà Vân điện như ngươi mà cũng dám kêu gào ở trước mặt chúng ta sao?
Đây là vị nam tử vóc người khôi ngô, có một khuôn mặt cương nghị, lời từ của hắn đã có thể nghe ra được tính khí của hắn rất nóng nảy.
Nam tử Tà Vân điện trong miệng hắn liếc mắt nhìn tới, người như một ngọn gió thổi đi, ra tay không hề có điềm báo trước.
Mấy chưởng đã đánh cho mặt hắn sưng lên.
- Ở bí tàng dùng thực lực để nói chuyện.
Nam tử hung hăng kia lại trở về trước người nữ đội trưởng, ngạo nghễ nói:
- Muốn ở lại cũng được, phải ở bên cạnh hầu hạ ta.
Hóa ra hắn lại có ý này.
Hơn nữa ở trên mặt hắn không thấy được một chút xấu hổ và lúng túng nào, trái lại còn ra vẻ khí thế hào hùng.
- Ứng Vô Song, có thể hầu hạ Phi Vũ thiếu gia là vinh hạnh của ngươi, còn do dự cái gì nữa!
Ở phía sau hắn có vài nữ tử xinh đẹp đi theo, mọi người vờn quanh ở bên cạnh hắn.
Ứng Vô Song cười gằn đáp lại, xem thường mở miệng.
Khi toàn bộ đoàn đội Thần Kiếm hội tiến vào bí tàng, ngoại trừ Giang Thần ra, Ứng Vô Song và những đội viên khác đều ở cùng nhau.
Những ngày qua mấy lần trở về từ cõi chết, cũng may Giang Thần đã chuẩn bị đầy đủ, chuẩn bị linh đan tốt nhất cho mỗi người.
- Ngươi không muốn sao?
Con ngươi đen nhánh của Hàn Phi Vũ co rút lại, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao sắc.
- Ngươi không có quyền đuổi chúng ta, ngươi muốn làm lớn chuyện, ta sẽ theo ngươi, đệ tử Anh Hùng điện tuyệt đối không sợ phiền phức.
Ứng Vô Song lạnh lùng nói.
- Đệ tử Anh Hùng điện, cũng không thể không tuân thủ quy củ, dù cho Lệ Nam Tinh ở trong thành thì cũng không được.
Trong lúc giằng co lại có người tham gia, hơn nữa còn là kẻ mà Ứng Vô Song ghét nhất.
- Mộ Dung tiểu thư.
Thái độ của Hàn Phi Vũ lặng lẽ chuyển biến, ngạo khí lúc nãy biến mất không còn tăm hơi.
Thực lực của Mộ Dung Diên là thấp nhất, thế nhưng hiện tại nàng là một thành viên trong đội ngũ của Mộ Dung gia, đó là một trong các đội ngũ mạnh nhất hiện nay.
- Đội trưởng không tiến vào top một trăm, không thể vào bên trong, đây chính là quy củ.
Mộ Dung Diên không để ý tới Hàn Phi Vũ mà nhìn chằm chằm vào Ứng Vô Song không tha, nói:
- Ta khuyên ngươi nên gia nhập đội ngũ của hắn, giống như những nữ tử này, cũng không phải ngươi thích nam nhân nhất sao?
- Không giống như ngươi, dùng tài nguyên gia tộc để nuôi tình nhân.
Ứng Vô Song nói.
Nghe thấy nàng nói như thế, sắc mặt của Mộ Dung Diên cứng đờ, lập tức lại nở nụ cười, không phản đối mà giả vờ phóng khoáng nói:
- Ta tình nguyện.
- Đứng ở trước mặt Hàn Phi Vũ ta, không phải muốn ở lại là ở lại, muốn không ở lại là có thể không ở lại.
Hàn Phi Vũ bước lên phía trước, khí thế bức người, nói:
- Hiện tại, các ngươi cút ra khỏi Võ Hoàng Thành cho ta!
- Đội trưởng của chúng ta xếp hạng thứ chín mươi tám trên Thăng Long bảng hạng nhất!
Có người của Thần Kiếm hội nói.
Hàn Phi Vũ cười gằn nói:
- Giang Thần sao? Hắn đã sớm chết ở trong tay của Quỷ Thương sư huynh rồi, lẽ nào các ngươi không biết sao?
Trận truy sát ngàn dặm xa xôi kia đã trở thành chuyện không người nào ở bên trong bí tàng không biết nữa rồi.
- Không ai nhìn thấy thi thể!
Ứng Vô Song tuyệt đối không tin Giang Thần sẽ dễ dàng chết đi như vậy.
Hàn Phi Vũ ra vẻ xem thường lắc lắc đầu, nói:
- Các ngươi không biết Quỷ Thương sư huynh đáng sợ thế nào đâu, người hắn muốn giết, coi như là đuổi tới chân trời góc biển thì cũng phải đuổi theo!
Tiếng tăm của Quỷ Thương ở Long vực rất lớn, đặc biệt là những người của Tà Vân điện này lại càng hiểu hắn.
- Coi như không chết thì cũng phải chờ hắn đến rồi mới tha cho các ngươi đi vào, hiện tại cút ra ngoài!
Mặt cười của Ứng Vô Song căng thẳng, người của Thần Kiếm hội phía sau cũng rất không cam lòng.
Đúng lúc này, trong Võ Hoàng Thành phát ra tiếng ồ lên không nhỏ, điều này làm cho đám người Ứng Vô Song, Hàn Phi Vũ hiếu kỳ ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy giữa bầu trời có một vệt cầu vồng từ xa mà tới gần, nheo mắt nhìn lại sẽ phát hiện ra là bóng người của một người.
Một nam tử mặc áo khoác màu đen phiêu dật, trên mặt đeo mặt nạ.
Chỉ ra trận đã khiến cho người ta có phản ứng lớn như vậy, tất nhiên là nhân vật nổi tiếng.
- Là người điên kia!
Hàn Phi Vũ bỗng cảm thấy phấn chấn, hắn đã ý thức được cái gì đó, vẻ mặt hưng phấn, nói:
- Hắn đến để trở thành năm mươi người đứng đầu!
Dường như hắn đã quên chuyện mình cần làm mà chạy đi về một hướng.
Ứng Vô Song cũng nghĩ đến cường giả thứ năm mươi đang ở ngay trong thành, một trận đại chiến sắp bắt đầu.
Nàng cũng giống như những người khác, bước chân dời đi, không muốn bỏ qua một trò hay đặc sắc như thế này.
Ở giữa Võ Hoàng Hoàng, trong một tiểu viện đang có một người ngồi xếp bằng ở dưới đất.
- Trương Vũ sư huynh, tên kia thật sự đã đến rồi.
Có người vội vàng tới, kích động kêu to.
Trong khoảng thời gian này, người điên kia chạy chung quanh tìm người khiêu chiến đã khiến cho không ít người quan tâm.
Nhìn động tĩnh của hắn, dường như là muốn xung kích năm mươi người đứng đầu.
Trương Vũ là người đứng thứ năm mươi, đương nhiên sẽ phải đứng mũi chịu sào.
- Trận náo loạn này cũng nên dừng lại rồi.
Trương Vũ nỉ non một câu, ánh mắt nhìn về phía không trung.
/526
|