Kiến trúc cao nhất trong Võ Hoàng Thành là một cái gác chuông, bất kể là ở nơi nào trong thành, chỉ cần ngước đầu nhìn lên là đã có thể nhìn thấy được đỉnh chóp của nó.
Gác chuông không chỉ cao mà cũng cắm rễ vào nơi sâu xa ở dưới nền đất, vì vậy phản ứng do Viêm Long tinh thạch mang đến cũng là mãnh liệt nhất.
Bên trên gác chuông có ba người ngồi.
Phân biệt là Anh Hùng điện Lệ Nam Tinh, Tà Vân điện Tô Hình, cùng với đệ tử Mộ Dung gia đứng đầu tám đại thế gia truyền thừa, Mộ Dung Long.
Ba người hùng cứ Thăng Long bảng hạng nhất đã được mấy năm.
Có điều, ngôi vị đầu bảng còn chưa được chọn ra, thậm chí ngay cả người thứ hai vẫn không có.
Bởi vì ba người chưa từng chính thức giao thủ, phân ra thắng bại.
Nam tử đeo mặt nạ tới đã bị bọn họ chú ý tới, sắc mặt của Lệ Nam Tinh bình tĩnh, ánh mắt u buồn không có bất kỳ biến hóa nào cả.
Tô Hình nhíu mày, tràn ngập hứng thú nhìn sang.
- Lấy lòng mọi người mà thôi.
Mộ Dung Long ra vẻ xem thường, con ngươi đen kịt rất lạnh lẽo.
Tuy rằng phản ứng không giống, thế nhưng cũng không có ý ngăn cản.
Nam tử đeo mặt nạ đứng ở trên không trung, không vào thành, cũng không tính là phá hoại quy củ bọn họ đã lập.
Nếu như người hắn muốn khiêu chiến không muốn đi ra, hắn cũng không được vào thành khiêu khích, nếu không thì, một người tùy ý trong ba người xuất trận đã có thể giết chết được hắn.
Có điều, võ giả có lòng háo thắng rất mãnh liệt, sao lại ra vẻ kinh sợ ở nơi thiên tài Long vực tập hợp cơ chứ.
Trương Vũ trên Thăng Long bảng hạng nhất chủ động đi đến không trung, duy trì độ cao giống như nam tử đeo mặt nạ.
Không cần lời dạo đầu, khí tức tiêu điều đã tràn ngập giữa hai người.
- Ngươi là?
Cuối cùng, vẫn là nam tử đeo mặt nạ mở miệng.
- Ta đứng thứ năm mươi Thăng Long bảng hạng nhất, Trương Vũ.
Trương Vũ thấy hắn không biết mình, bất mãn bĩu môi nói.
- Không phải là ta tới để tìm ngươi.
Nam tử đeo mặt nạ nói ra lời làm cho người ta sững sờ, cho dù trước đó tất cả mọi người cho rằng hắn tới là để khiêu chiến, thế nhưng ngoại trừ khiêu chiến ra, hắn còn có những chuyện khác sao?
- Hàn Ty Minh có ở đây hay không?
Nam tử đeo mặt nạ không để ý tới khuôn mặt tái nhợt của Trương Vũ mà hô với phía dưới.
- Rất càn rỡ.
Trên gác chuông, Tô Hình đánh giá một câu.
Trương Vũ đang đứng ở ngay trước mặt mà lại nói không phải tìm hắn, còn nói Hàn Ty Minh có thứ tự cao hơn Trương Vũ.
Gương mặt đó của Trương Vũ đã nói cho tất cả mọi người biết, hắn tức giận bao nhiêu.
- Nếu như ngươi cố ý làm ta tức giận, ngươi đã làm được, cũng sẽ vì vậy mà trả giá rất lớn.
Trương Vũ nói.
- Ngươi hiểu lầm rồi, không phải là ta đến tìm để Hàn Ty Minh khiêu chiến, cũng không phải tới để khiêu chiến ngươi.
Gương mặt dưới mặt nạ đương nhiên là Giang Thần rồi, sau khi tách khỏi Hàn Ty Minh, hắn rất lo lắng cho an nguy của đối phương.
Ngày hôm qua, từ trong miệng người bị hắn đánh bại, hắn đã biết được chuyện Võ Hoàng Thành, cho nên mới chạy tới nơi này.
- Ngươi đã sỉ nhục ta, cần phải dùng máu của ngươi để cọ rửa.
Trương Vũ không chịu bỏ qua, người toàn thành cũng không đồng tình với hắn.
- Ta nói ngươi! Không phải ngươi sợ đó chứ?
Có người sợ hai người không đánh mà đứng ở phía dưới la lớn.
Giang Thần cười khổ một tiếng, không phải là hắn không muốn chiến, mà hắn định tổng kết kinh nghiệm chiến đấu trong mấy ngày nay đã.
- Nếu ngươi muốn chiến, vậy thì chiến.
Hắn nói.
Nghe vậy, người trong Võ Hoàng Thành vung tay hô to, đánh đi, như vậy mỗi một chi tiết nhỏ đều được bọn họ thu hết vào trong mắt.
- Tên kia, tại sao ngươi lại phải mang mặt nạ? Chẳng lẽ là một người già hay sao?
Trước khi bắt đầu, Mộ Dung Long trên gác chuông lớn tiếng nói.
Lời này đã nhắc nhở mọi người, nếu nói như vậy, Giang Thần không có tư cách tranh thủ vị trí năm mươi người đứng đầu, thậm chí lên Thăng Long bảng cũng không được.
Trương Vũ từ trong chiến ý mãnh liệt cũng nghe ra được ý đó, hắn tạm thời đè chiến ý xuống, nói:
- Bỏ mặt nạ xuống, chuyện này sẽ làm ngươi thua có tôn nghiêm.
- Có người bị bệnh thần kinh muốn giết ta, trước khi ta bước vào chiến đạo, tự nhiên ta sẽ lấy xuống.
Giang Thần không để hắn đạt được ước nguyện.
- Hóa ra đây chính là nguyên nhân mà ngươi tìm người chiến đấu ở chung quanh, như vậy nói cách khác, ngươi đánh bại ta, sẽ tháo mặt nạ xuống đúng không?
Trương Vũ hiểu rõ mục đích của hắn, ngoại trừ bất ngờ ra, cũng cho rằng rất hợp lý.
- Không sai.
Giang Thần gật đầu thừa nhận, đối phương là cao thủ chiến đạo, chỉ có tiến vào lĩnh vực chiến đạo thì mới có thể thắng được hắn.
- Điều tiếc nuối chính là, mọi người sẽ chỉ thấy ngươi chết đi mà thôi.
Trương Vũ nói.
Giang Thần nhún vai một cái, không cam lòng yếu thế, nói:
- Làm đối thủ giúp ta nắm giữ chiến đạo, ta sẽ không giết ngươi.
Hai người đều đặc biệt ngông cuồng hung hăng, tuy nhiên lại khiến cho người ta cảm thấy vẻ tự tin trong lời nói, đó là thứ chỉ có cường giả mới có.
- Hóa ra, hắn vì nguyên nhân này mà mới tìm người chiến đấu.
- Vừa nãy hắn không muốn chiến đấu là muốn chờ đến khi nắm giữ chiến đạo mới lại ra tay.
- Hiện tại nhắm mắt chiến, chẳng phải là thua chắc rồi sao?
- Không nghe thấy hắn nói sao? Hắn muốn thông hiểu đạo lí ở trong chiến đấu, trở thành cao thủ chiến đạo.
- Chuyện này không có khả năng lắm, trừ phi hắn là thiên tài giống như yêu nghiệt vậy.
Người trong Võ Hoàng Thành thảo luận kịch liệt, sau khi hiểu rõ nguyên nhân nam tử đeo mặt nạ động thủ và quyết tâm chiến đấu vì tôn nghiêm của Trương Vũ đã khiến cho bọn họ càng chờ mong trận chiến này hơn.
- Là ngu xuẩn hay là quá ngu xuẩn đây?
Mộ Dung Long hiểu rõ ý của nam tử đeo mặt nạ, hắn cười xì một tiếng, rất là xem thường.
Tìm một đối thủ để bước vào chiến đạo để so chiêu quả thực rất hữu hiệu, hắn cũng thông qua phương pháp như vậy mà thành công.
Điểm không giống chính là, lúc đó đối thủ của hắn là giáo sư mà gia tộc đã bỏ ra nhiều tiền mời tới, dưới điều kiện tiên quyết không đả thương tính mạng hắn mà tạo ra áp lực, đồng thời còn làm cho hắn có thời gian đốn ngộ.
Trương Vũ đối mặt với người làm dao động danh vọng của hắn, chắc chắn sẽ không cho đối phương cơ hội như vậy, sẽ dùng thủ đoạn như sấm sét ra chiêu.
Sự thực cũng là như thế, mái tóc dài của Trương Vũ tung bay, kình khí như cự long phẫn nộ xông tới, mà đây vẫn chỉ là phản ứng súc lực của hắn mà thôi.
Khi ra chiêu, bầu trời trong suốt xảy ra biến hóa bằng mắt trần có thể thấy được, ở giữa hai tay của Trương Vũ ngưng tụ ra năng lượng giống như bóng nước.
- Thiên Sát La Chưởng!
Lại là một đối thủ tinh thông chưởng pháp, đây cũng không phải là trùng hợp, bởi vì quyền chưởng so với đao kiếm càng thích hợp với chiến đạo hơn.
Rất nhiều người trước khi trình độ chiến đạo còn không tinh tiến, đều tạm thời từ bỏ binh khí.
Ví dụ như Giang Thần vậy, đao kiếm bên hông hắn đã được thu vào trong nạp giới, chỉ dùng hai tay mà thôi.
- Nộ Long Thần Quyền!
Giang Thần hét dài một tiếng, hai tay càn quét vạn vật, nặng như vạn cân.
Thấy cảnh này, Ứng Vô Song trong đám người thở dài một hơi.
Sau khi nàng nhìn thấy nam tử đeo mặt nạ đã cảm thấy nhìn quen mắt, cho dù hắn đã dùng trường bào che đi dáng người, thế nhưng bóng lưng vẫn bị nàng nhìn ra.
Nếu tay trái của Giang Thần xuất kiếm, dù cho không phải là Xích Tiêu kiếm, Ứng Vô Song cũng có thể xác định được là hắn.
Nhưng mà, quyền pháp bá đạo như vậy, hoàn toàn không phải là Giang Thần mà nàng biết.
- Sao vậy? Ngươi cho rằng hắn sẽ là Giang Thần sao?
Mộ Dung Diên cố ý đứng ở cách nàng không xa nói một tiếng châm chọc, trước đó khi nam tử đeo mặt nạ nói mình bị người khác đuổi giết, nàng cũng đã nghĩ đến Giang Thần bị Quỷ Thương truy sát ngàn dặm.
Đương nhiên nàng không muốn tin tưởng, vị hôn phu của nàng còn chưa đứng vào được Thăng Long bảng hạng nhất mà Giang Thần đã một đường vọt tới người thứ năm mươi sao?
Đùa gì thế!
Nhìn thấy nam tử đeo mặt nạ ra quyền, nhất định không phải là Giang Thần, mà điểm khác biệt với Ứng Vô Song chính là, nàng rất là vui mừng.
Suy nghĩ đầu tiên của nàng chính là: Cũng còn may không phải là hắn.
- Nàng cho rằng tên kia là Giang Thần hay sao? Thực sự là người ngốc nằm mơ, ý nghĩ kỳ lạ.
Hàn Phi Vũ cười một tiếng.
Từ đầu tới đuôi hắn cũng không hoài nghi người này là Giang Thần, hắn nhận định người bị Quỷ Thương truy sát, chắc chắn sẽ phải chết.
Gác chuông không chỉ cao mà cũng cắm rễ vào nơi sâu xa ở dưới nền đất, vì vậy phản ứng do Viêm Long tinh thạch mang đến cũng là mãnh liệt nhất.
Bên trên gác chuông có ba người ngồi.
Phân biệt là Anh Hùng điện Lệ Nam Tinh, Tà Vân điện Tô Hình, cùng với đệ tử Mộ Dung gia đứng đầu tám đại thế gia truyền thừa, Mộ Dung Long.
Ba người hùng cứ Thăng Long bảng hạng nhất đã được mấy năm.
Có điều, ngôi vị đầu bảng còn chưa được chọn ra, thậm chí ngay cả người thứ hai vẫn không có.
Bởi vì ba người chưa từng chính thức giao thủ, phân ra thắng bại.
Nam tử đeo mặt nạ tới đã bị bọn họ chú ý tới, sắc mặt của Lệ Nam Tinh bình tĩnh, ánh mắt u buồn không có bất kỳ biến hóa nào cả.
Tô Hình nhíu mày, tràn ngập hứng thú nhìn sang.
- Lấy lòng mọi người mà thôi.
Mộ Dung Long ra vẻ xem thường, con ngươi đen kịt rất lạnh lẽo.
Tuy rằng phản ứng không giống, thế nhưng cũng không có ý ngăn cản.
Nam tử đeo mặt nạ đứng ở trên không trung, không vào thành, cũng không tính là phá hoại quy củ bọn họ đã lập.
Nếu như người hắn muốn khiêu chiến không muốn đi ra, hắn cũng không được vào thành khiêu khích, nếu không thì, một người tùy ý trong ba người xuất trận đã có thể giết chết được hắn.
Có điều, võ giả có lòng háo thắng rất mãnh liệt, sao lại ra vẻ kinh sợ ở nơi thiên tài Long vực tập hợp cơ chứ.
Trương Vũ trên Thăng Long bảng hạng nhất chủ động đi đến không trung, duy trì độ cao giống như nam tử đeo mặt nạ.
Không cần lời dạo đầu, khí tức tiêu điều đã tràn ngập giữa hai người.
- Ngươi là?
Cuối cùng, vẫn là nam tử đeo mặt nạ mở miệng.
- Ta đứng thứ năm mươi Thăng Long bảng hạng nhất, Trương Vũ.
Trương Vũ thấy hắn không biết mình, bất mãn bĩu môi nói.
- Không phải là ta tới để tìm ngươi.
Nam tử đeo mặt nạ nói ra lời làm cho người ta sững sờ, cho dù trước đó tất cả mọi người cho rằng hắn tới là để khiêu chiến, thế nhưng ngoại trừ khiêu chiến ra, hắn còn có những chuyện khác sao?
- Hàn Ty Minh có ở đây hay không?
Nam tử đeo mặt nạ không để ý tới khuôn mặt tái nhợt của Trương Vũ mà hô với phía dưới.
- Rất càn rỡ.
Trên gác chuông, Tô Hình đánh giá một câu.
Trương Vũ đang đứng ở ngay trước mặt mà lại nói không phải tìm hắn, còn nói Hàn Ty Minh có thứ tự cao hơn Trương Vũ.
Gương mặt đó của Trương Vũ đã nói cho tất cả mọi người biết, hắn tức giận bao nhiêu.
- Nếu như ngươi cố ý làm ta tức giận, ngươi đã làm được, cũng sẽ vì vậy mà trả giá rất lớn.
Trương Vũ nói.
- Ngươi hiểu lầm rồi, không phải là ta đến tìm để Hàn Ty Minh khiêu chiến, cũng không phải tới để khiêu chiến ngươi.
Gương mặt dưới mặt nạ đương nhiên là Giang Thần rồi, sau khi tách khỏi Hàn Ty Minh, hắn rất lo lắng cho an nguy của đối phương.
Ngày hôm qua, từ trong miệng người bị hắn đánh bại, hắn đã biết được chuyện Võ Hoàng Thành, cho nên mới chạy tới nơi này.
- Ngươi đã sỉ nhục ta, cần phải dùng máu của ngươi để cọ rửa.
Trương Vũ không chịu bỏ qua, người toàn thành cũng không đồng tình với hắn.
- Ta nói ngươi! Không phải ngươi sợ đó chứ?
Có người sợ hai người không đánh mà đứng ở phía dưới la lớn.
Giang Thần cười khổ một tiếng, không phải là hắn không muốn chiến, mà hắn định tổng kết kinh nghiệm chiến đấu trong mấy ngày nay đã.
- Nếu ngươi muốn chiến, vậy thì chiến.
Hắn nói.
Nghe vậy, người trong Võ Hoàng Thành vung tay hô to, đánh đi, như vậy mỗi một chi tiết nhỏ đều được bọn họ thu hết vào trong mắt.
- Tên kia, tại sao ngươi lại phải mang mặt nạ? Chẳng lẽ là một người già hay sao?
Trước khi bắt đầu, Mộ Dung Long trên gác chuông lớn tiếng nói.
Lời này đã nhắc nhở mọi người, nếu nói như vậy, Giang Thần không có tư cách tranh thủ vị trí năm mươi người đứng đầu, thậm chí lên Thăng Long bảng cũng không được.
Trương Vũ từ trong chiến ý mãnh liệt cũng nghe ra được ý đó, hắn tạm thời đè chiến ý xuống, nói:
- Bỏ mặt nạ xuống, chuyện này sẽ làm ngươi thua có tôn nghiêm.
- Có người bị bệnh thần kinh muốn giết ta, trước khi ta bước vào chiến đạo, tự nhiên ta sẽ lấy xuống.
Giang Thần không để hắn đạt được ước nguyện.
- Hóa ra đây chính là nguyên nhân mà ngươi tìm người chiến đấu ở chung quanh, như vậy nói cách khác, ngươi đánh bại ta, sẽ tháo mặt nạ xuống đúng không?
Trương Vũ hiểu rõ mục đích của hắn, ngoại trừ bất ngờ ra, cũng cho rằng rất hợp lý.
- Không sai.
Giang Thần gật đầu thừa nhận, đối phương là cao thủ chiến đạo, chỉ có tiến vào lĩnh vực chiến đạo thì mới có thể thắng được hắn.
- Điều tiếc nuối chính là, mọi người sẽ chỉ thấy ngươi chết đi mà thôi.
Trương Vũ nói.
Giang Thần nhún vai một cái, không cam lòng yếu thế, nói:
- Làm đối thủ giúp ta nắm giữ chiến đạo, ta sẽ không giết ngươi.
Hai người đều đặc biệt ngông cuồng hung hăng, tuy nhiên lại khiến cho người ta cảm thấy vẻ tự tin trong lời nói, đó là thứ chỉ có cường giả mới có.
- Hóa ra, hắn vì nguyên nhân này mà mới tìm người chiến đấu.
- Vừa nãy hắn không muốn chiến đấu là muốn chờ đến khi nắm giữ chiến đạo mới lại ra tay.
- Hiện tại nhắm mắt chiến, chẳng phải là thua chắc rồi sao?
- Không nghe thấy hắn nói sao? Hắn muốn thông hiểu đạo lí ở trong chiến đấu, trở thành cao thủ chiến đạo.
- Chuyện này không có khả năng lắm, trừ phi hắn là thiên tài giống như yêu nghiệt vậy.
Người trong Võ Hoàng Thành thảo luận kịch liệt, sau khi hiểu rõ nguyên nhân nam tử đeo mặt nạ động thủ và quyết tâm chiến đấu vì tôn nghiêm của Trương Vũ đã khiến cho bọn họ càng chờ mong trận chiến này hơn.
- Là ngu xuẩn hay là quá ngu xuẩn đây?
Mộ Dung Long hiểu rõ ý của nam tử đeo mặt nạ, hắn cười xì một tiếng, rất là xem thường.
Tìm một đối thủ để bước vào chiến đạo để so chiêu quả thực rất hữu hiệu, hắn cũng thông qua phương pháp như vậy mà thành công.
Điểm không giống chính là, lúc đó đối thủ của hắn là giáo sư mà gia tộc đã bỏ ra nhiều tiền mời tới, dưới điều kiện tiên quyết không đả thương tính mạng hắn mà tạo ra áp lực, đồng thời còn làm cho hắn có thời gian đốn ngộ.
Trương Vũ đối mặt với người làm dao động danh vọng của hắn, chắc chắn sẽ không cho đối phương cơ hội như vậy, sẽ dùng thủ đoạn như sấm sét ra chiêu.
Sự thực cũng là như thế, mái tóc dài của Trương Vũ tung bay, kình khí như cự long phẫn nộ xông tới, mà đây vẫn chỉ là phản ứng súc lực của hắn mà thôi.
Khi ra chiêu, bầu trời trong suốt xảy ra biến hóa bằng mắt trần có thể thấy được, ở giữa hai tay của Trương Vũ ngưng tụ ra năng lượng giống như bóng nước.
- Thiên Sát La Chưởng!
Lại là một đối thủ tinh thông chưởng pháp, đây cũng không phải là trùng hợp, bởi vì quyền chưởng so với đao kiếm càng thích hợp với chiến đạo hơn.
Rất nhiều người trước khi trình độ chiến đạo còn không tinh tiến, đều tạm thời từ bỏ binh khí.
Ví dụ như Giang Thần vậy, đao kiếm bên hông hắn đã được thu vào trong nạp giới, chỉ dùng hai tay mà thôi.
- Nộ Long Thần Quyền!
Giang Thần hét dài một tiếng, hai tay càn quét vạn vật, nặng như vạn cân.
Thấy cảnh này, Ứng Vô Song trong đám người thở dài một hơi.
Sau khi nàng nhìn thấy nam tử đeo mặt nạ đã cảm thấy nhìn quen mắt, cho dù hắn đã dùng trường bào che đi dáng người, thế nhưng bóng lưng vẫn bị nàng nhìn ra.
Nếu tay trái của Giang Thần xuất kiếm, dù cho không phải là Xích Tiêu kiếm, Ứng Vô Song cũng có thể xác định được là hắn.
Nhưng mà, quyền pháp bá đạo như vậy, hoàn toàn không phải là Giang Thần mà nàng biết.
- Sao vậy? Ngươi cho rằng hắn sẽ là Giang Thần sao?
Mộ Dung Diên cố ý đứng ở cách nàng không xa nói một tiếng châm chọc, trước đó khi nam tử đeo mặt nạ nói mình bị người khác đuổi giết, nàng cũng đã nghĩ đến Giang Thần bị Quỷ Thương truy sát ngàn dặm.
Đương nhiên nàng không muốn tin tưởng, vị hôn phu của nàng còn chưa đứng vào được Thăng Long bảng hạng nhất mà Giang Thần đã một đường vọt tới người thứ năm mươi sao?
Đùa gì thế!
Nhìn thấy nam tử đeo mặt nạ ra quyền, nhất định không phải là Giang Thần, mà điểm khác biệt với Ứng Vô Song chính là, nàng rất là vui mừng.
Suy nghĩ đầu tiên của nàng chính là: Cũng còn may không phải là hắn.
- Nàng cho rằng tên kia là Giang Thần hay sao? Thực sự là người ngốc nằm mơ, ý nghĩ kỳ lạ.
Hàn Phi Vũ cười một tiếng.
Từ đầu tới đuôi hắn cũng không hoài nghi người này là Giang Thần, hắn nhận định người bị Quỷ Thương truy sát, chắc chắn sẽ phải chết.
/526
|