Chém giết Tào Lâm, Giang Thần không ở thêm một giây đồng hồ nào ở trên không trung nữa.
Chờ tới lúc người khác phục hồi tinh thần lại thì đã không nhìn thấy bóng người của hắn đâu nữa, mọi người cảm thán ngàn vạn, càng ngày càng kính nể hắn hơn.
Trên thực tế, Giang Thần chỉ trở lại bên trong đình các mà thôi.
Đường Quyên đứng ở ngoài cửa đang khiếp sợ, thấy hắn đi tới, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó mà đưa tay ngăn cửa.
- Giang Thần sư huynh, hiện tại ngươi không thể đi vào bên trong.
Giang Thần ngẩn ra, lập tức nghe được bên trong truyền đến âm thanh làm cho mạch ámu của người ta căng phồng, hắn lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì.
- Không cố kỵ được nhiều như vậy, không phải là dược vật đơn giản, nhất định phải trị liệu.
Giang Thần nói.
- Sao?
Đường Quyên nửa tin nửa ngờ, nàng cho rằng chỉ chờ một lúc nữa, đợi dược tính trôi qua là được rồi.
- Nếu không phải vậy ngươi cho rằng tại sao ta lại phải liều mạng mạo hiểm như vậy chứ?
Giang Thần giải thích hành vi chiến đấu vừa nãy của mình, cũng đã thuyết phục được Đường Quyên.
Hắn đi vào trong phòng, lập tức nhìn thấy hình ảnh hương diễm nhất cuộc đời của hắn.
- Giang Thần.
Âm Sương nhìn thấy hắn, ánh mắt mê ly, tay mượn mặt đất bò về phía hắn.
- Chớ lộn xộn.
Giang Thần lấy ra một cái áo khoác của mình, khoác lên trên người của Âm Sương, lại ôm nàng trở lại trên đệm. Sau đó đặt một cái tay đặt lên trên lưng ngọc của nàng, một cái tay mang theo châm bạc.
- Hóa ra là thật sự trị liệu.
Đường Quyên ở ngoài cửa vỗ vỗ bộ ngực của mình, nàng còn tưởng rằng Giang Thần muốn hoàn thành chuyện mà Tào Lâm còn chưa hoàn thành được.
Nàng đi vào phòng, muốn giúp đỡ một chút.
Có điều tình huống của Âm Sương đối với Giang Thần chỉ là vấn đề nhỏ, loại dược vật này chỉ cần tản mát nhiệt lượng trong cơ thể của bệnh nhân ra là được rồi.
Tào Lâm nói biến thành ngớ ngẩn, chính là nhiệt độ cao sẽ làm hỏng đầu óc.
Rất nhanh, y phục bao quan thân thể của Âm Sương đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, Giang Thần bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cởi ra.
- Đây là một quân tử.
Đường Quyên bên cạnh chú ý tới trên mặt Giang Thần không có một chút vẻ kinh dị nào, hơn nữa cũng không phải cố ý làm bộ không xấu hổ, mà là đã tiến vào trong một loại trạng thái.
Lang trung nhân thuật!
Lúc này nếu như Giang Thần có một chút ý đồ không an phận thì hắn sẽ không có mặt mũi đối mặt với những học viên mà năm đó hắn từng dạy qua nữa.
- Được rồi, ngươi ở lại chăm sóc nàng, chuyện bên ngoài cứ giao cho ta.
Sau một hồi, Giang Thần thu hồi châm bạc lại.
Âm Sương đã bình tĩnh, nhiệt độ cũng chậm rãi hạ xuống, bị hắn thả nằm xuống đệm.
- Ừm.
Đường Quyên vì muốn làm hắn yên tâm cho nên ngồi xổm xuống ở bên cạnh nệm.
Giang Thần vừa đi ra khỏi phòng thì đột nhiên cảm giác được sau lưng cực kỳ đau.
Lôi Đình thần giáp đã ngăn cản được một đòn, nhưng không thể hoàn toàn không có thương tổn, trái lại vết thương do Tào Lâm kia tạo ra lại rất nặng.
Giang Thần nhận ra được cái gì đó mà đưa tay phệt một cái vào hàm răng, năm ngón tay cũng đã nhiễm máu đỏ tươi.
Hắn phun ra từng ngụm từng ngụm nước, tất cả đều là máu.
- Đã thương tổn đến nội tạng.
Dùng hai chiêu giết chết Tào Lâm, tất nhiên sẽ phải trả một cái giá thật lớn, nếu không, trọng lượng của năm mươi người đứng đầu Thăng Long bảng hạng nhất cũng không nặng như thế.
Giang Thần phục dụng thêm một viên linh đan để ứng phó cho qua chuyện, lúc này lại đi tới hậu hoa viên.
Ở nơi này chỉ nhìn thấy mấy cỗ thi thể, Giang Thần nhíu nhíu mày, bay đến một cái hẻm nhỏ sau của thì đã nhìn thấy ba tên cá lọt lưới.
Bọn họ nhìn thấy Tào Lâm bỏ mình, cũng biết mình không rời khỏi đây thì đại họa sẽ giáng xuống đầu. Thế nhưng thương thế quá nặng, bọn họ không có cách nào phi hành được.
Bị Giang Thần đuổi theo, bọn họ cũng không quá bất ngờ, vẻ mặt không cam lòng và rất oán độc.
- Ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Người tên là Mạnh Lâm kia nói.
- Giết các ngươi là sỉ nhục đối với kiếm của ta, thế nhưng không giết các ngươi, thiên lý khó dung.
Nói đoạn Giang Thần ra tay như điện, cùng lúc đó kiếm chỉ ba người.
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có, ba người đã ngã xuống đất không dậy nổi nữa.
Sau khi làm xong những chuyện này, Giang Thần mới tìm một nơi để chữa thương.
Cũng không biết qua bao lâu, bên trong đình các, Âm Sương đã tỉnh lại.
Sau khi nhìn rõ gương mặt của Đường Quyên, lại phát hiện ra y phục của mình vương vãi chung quanh, nàng khóc rống lên.
Đây là lần thứ nhất Đường Quyên nhìn thấy nàng có bộ dáng này, cho nên không biết làm sao, càng không hiểu.
- Người kia đâu rồi?
Mười mấy giây sau, Âm Sương ngừng gào khóc, lạnh giọng hỏi.
- Âm Sương tỷ tỷ, tỷ nói tới Tào Lâm sao?
Phản ứng của Âm Sương như là đang nói ngoại trừ hắn ra thì còn có thể là ai được chứ?
- Âm Sương tỷ tỷ, tỷ không nhớ rõ chuyện đã xảy ra sao?
Nghe thấy nàng nói như thế, mày liễu của Âm Sương nhíu chặt, cố gắng nghĩ lại, sau đó mới dùng giọng không xác định nói:
- Dường như ta đã nhìn thấy Giang Thần... Nhưng lại không phải...
Nàng không quá tin tưởng, bởi vì thực lực của Giang Thần hoàn toàn không đủ để đối phó với Tào Lâm, nếu như thật sự tới cứu mình, như vậy tuyệt đối hắn sẽ chết.
- Đúng vậy, chính là Giang Thần sư huynh.
Đường Quyên nói.
- Sao?
Âm Sương cả kinh, lúc này nàng mới chú ý tới vách tường của phòng đã bị đánh vỡ.
- Giang Thần đã đánh bại Tào Lâm và toàn bộ đám người bọn chúng.
Đường Quyên kích động nói.
- Tào Lâm là người đứng thứ bốn mươi ba đó!
Âm Sương bật thốt lên, tràn ngập vẻ không thể tin tưởng được nổi.
Khi tiến vào bí tàng, Giang Thần vẫn xếp ở vị trí hơn chín mươi, tuy rằng bởi vì Liễu Sát Dương ẩn giấu cảnh giới cho nên có lẽ xếp hạng sẽ cao hơn nữa.
Nhưng so với vị trí thứ bốn mươi ba tên vẫn có một khoảng cách rất dài rất dài.
Nhưng Đường Quyên sẽ không lừa gạt mình, Âm Sương cũng phát hiện mình không thất thân, có lẽ y phục là tự bản thân nàng cởi ra mà thôi.
- Ngươi mau nói từ đầu tới đuôi xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Âm Sương thúc giục nàng.
Sau đó, Đường Quyên nói chuyện mình tìm được Giang Thần như thế nào.
Nghe được Giang Thần vì mình mà lập tức xóa bỏ lớp ngụy trang, khôi phục lại bộ mặt thật, Âm Sương nở nụ cười nhợt nhạt, hàm răng cắn chặt môi.
Sau đó chính là chiến đấu, nhờ có Giang Thần chạy tới đúng lúc, nếu không hậu quả sẽ khó mà lường được.
Âm Sương giật mình vì việc Giang Thần có thể giết chết Tào Lâm trong vòng hai chiêu, lại nghe được chuyện hắn bị Tào Lâm đánh một cái, trong lòng không khỏi có chút bận tâm.
Nàng biết Giang Thần có thể không để ý tới lửa, mà có thể ra chiêu ở bên trong rồng lửa của Tào Lâm.
- Hắn là đệ tử Cao gia, có Thiên Phượng huyết, đương nhiên sẽ không sợ lửa, có điều có thể đạt đến trình độ như thế này, nhất định cấp bậc phượng huyết trong cơ thể hắn sẽ rất cao.
Âm Sương thầm nói.
Sau đó, Đường Quyên có chút ấp a ấp úng, không dám nói tiếp.
Âm Sương ý thức được cái gì đó, gò má ửng đỏ, nhưng vẫn để cho nàng nói tiếp.
Quả nhiên, nội dung phía sau là Giang Thần muốn trị liệu thay nàng, mà lúc đó nàng hoàn toàn không mặc y phục.
Lần này ngay cả cái cổ của Âm Sương cũng trở nên đỏ ửng, cả người rất không dễ chịu, hô hấp ồ ồ.
Nàng vén tóc, hỏi:
- Khi hắn trị liệu thì thế nào đây?
Âm thanh nhỏ đến mức không nghe thấy được, e thẹn vô hạn, khiến cho người ta hoàn toàn không có cách nào hình dung được với Âm Sương thành thục trang nhã kia.
Đường Quyên hiểu rất rõ cho nên không nói toạc ra, sau đó lập tức nói tới biểu hiện của Giang Thần khi trị liệu.
Ngữ khí của nàng tràn ngập vẻ kính nể, nói mình xưa nay chưa bao giờ gặp y sư tâm không có tạp niệm giống như Giang Thần.
- Ồ.
Chẳng biết vì sao Âm Sương lại cảm thấy có chút thất lạc, cho dù biểu hiện của Giang Thần lại làm cho nàng rất có cảm giác an toàn.
- Hiện giờ hắn đang ở đâu?
Âm Sương muốn đi gặp Giang Thần, sau khi mặc y phục tử tế, nàng đi ra ngoài cửa.
- Hả?
Nàng nhìn thấy máu ở trên đất, lại nhớ tới Giang Thần phải chịu một đòn của Tào Lâm, nàng vạn phần lo lắng, vì vậy bắt đầu tìm kiếm ở hậu hoa viên.
Nàng lớn như vậy rồi mà chưa từng căng thẳng giống như bây giờ.
Nàng nhớ khi còn bé, nhớ tới đoạn thời gian mà nãi nãi nàng bị trọng bệnh, loại hoảng sợ chiếm cứ tâm trí của người thân của nàng bất cứ lúc nào kia.
- Giang Thần, ngươi ở đâu?
Âm Sương hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình mà kêu lên.
Thân thể nàng còn không khôi phục, sau khi gọi xong lại khom người thở dốc từng ngụm từng ngụm một.
- Âm Sương cô nương, chú ý thân thể, ngươi làm như vậy ta sẽ rất đau lòng đó.
Thanh âm ôn nhu của Giang Thần xuất hiện ở trước người của nàng.
Âm Sương ngẩng đầu nhìn lên thì đã nhìn thấy Giang Thần đang đứng đó, miệng nở nụ cười xán lạn, để lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề.
- Giang Thần!
Âm Sương không nói hai lời mà nhào vào trong ngực của hắn, chăm chú ôm hắn lấy.
Chờ tới lúc người khác phục hồi tinh thần lại thì đã không nhìn thấy bóng người của hắn đâu nữa, mọi người cảm thán ngàn vạn, càng ngày càng kính nể hắn hơn.
Trên thực tế, Giang Thần chỉ trở lại bên trong đình các mà thôi.
Đường Quyên đứng ở ngoài cửa đang khiếp sợ, thấy hắn đi tới, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó mà đưa tay ngăn cửa.
- Giang Thần sư huynh, hiện tại ngươi không thể đi vào bên trong.
Giang Thần ngẩn ra, lập tức nghe được bên trong truyền đến âm thanh làm cho mạch ámu của người ta căng phồng, hắn lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì.
- Không cố kỵ được nhiều như vậy, không phải là dược vật đơn giản, nhất định phải trị liệu.
Giang Thần nói.
- Sao?
Đường Quyên nửa tin nửa ngờ, nàng cho rằng chỉ chờ một lúc nữa, đợi dược tính trôi qua là được rồi.
- Nếu không phải vậy ngươi cho rằng tại sao ta lại phải liều mạng mạo hiểm như vậy chứ?
Giang Thần giải thích hành vi chiến đấu vừa nãy của mình, cũng đã thuyết phục được Đường Quyên.
Hắn đi vào trong phòng, lập tức nhìn thấy hình ảnh hương diễm nhất cuộc đời của hắn.
- Giang Thần.
Âm Sương nhìn thấy hắn, ánh mắt mê ly, tay mượn mặt đất bò về phía hắn.
- Chớ lộn xộn.
Giang Thần lấy ra một cái áo khoác của mình, khoác lên trên người của Âm Sương, lại ôm nàng trở lại trên đệm. Sau đó đặt một cái tay đặt lên trên lưng ngọc của nàng, một cái tay mang theo châm bạc.
- Hóa ra là thật sự trị liệu.
Đường Quyên ở ngoài cửa vỗ vỗ bộ ngực của mình, nàng còn tưởng rằng Giang Thần muốn hoàn thành chuyện mà Tào Lâm còn chưa hoàn thành được.
Nàng đi vào phòng, muốn giúp đỡ một chút.
Có điều tình huống của Âm Sương đối với Giang Thần chỉ là vấn đề nhỏ, loại dược vật này chỉ cần tản mát nhiệt lượng trong cơ thể của bệnh nhân ra là được rồi.
Tào Lâm nói biến thành ngớ ngẩn, chính là nhiệt độ cao sẽ làm hỏng đầu óc.
Rất nhanh, y phục bao quan thân thể của Âm Sương đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp, Giang Thần bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cởi ra.
- Đây là một quân tử.
Đường Quyên bên cạnh chú ý tới trên mặt Giang Thần không có một chút vẻ kinh dị nào, hơn nữa cũng không phải cố ý làm bộ không xấu hổ, mà là đã tiến vào trong một loại trạng thái.
Lang trung nhân thuật!
Lúc này nếu như Giang Thần có một chút ý đồ không an phận thì hắn sẽ không có mặt mũi đối mặt với những học viên mà năm đó hắn từng dạy qua nữa.
- Được rồi, ngươi ở lại chăm sóc nàng, chuyện bên ngoài cứ giao cho ta.
Sau một hồi, Giang Thần thu hồi châm bạc lại.
Âm Sương đã bình tĩnh, nhiệt độ cũng chậm rãi hạ xuống, bị hắn thả nằm xuống đệm.
- Ừm.
Đường Quyên vì muốn làm hắn yên tâm cho nên ngồi xổm xuống ở bên cạnh nệm.
Giang Thần vừa đi ra khỏi phòng thì đột nhiên cảm giác được sau lưng cực kỳ đau.
Lôi Đình thần giáp đã ngăn cản được một đòn, nhưng không thể hoàn toàn không có thương tổn, trái lại vết thương do Tào Lâm kia tạo ra lại rất nặng.
Giang Thần nhận ra được cái gì đó mà đưa tay phệt một cái vào hàm răng, năm ngón tay cũng đã nhiễm máu đỏ tươi.
Hắn phun ra từng ngụm từng ngụm nước, tất cả đều là máu.
- Đã thương tổn đến nội tạng.
Dùng hai chiêu giết chết Tào Lâm, tất nhiên sẽ phải trả một cái giá thật lớn, nếu không, trọng lượng của năm mươi người đứng đầu Thăng Long bảng hạng nhất cũng không nặng như thế.
Giang Thần phục dụng thêm một viên linh đan để ứng phó cho qua chuyện, lúc này lại đi tới hậu hoa viên.
Ở nơi này chỉ nhìn thấy mấy cỗ thi thể, Giang Thần nhíu nhíu mày, bay đến một cái hẻm nhỏ sau của thì đã nhìn thấy ba tên cá lọt lưới.
Bọn họ nhìn thấy Tào Lâm bỏ mình, cũng biết mình không rời khỏi đây thì đại họa sẽ giáng xuống đầu. Thế nhưng thương thế quá nặng, bọn họ không có cách nào phi hành được.
Bị Giang Thần đuổi theo, bọn họ cũng không quá bất ngờ, vẻ mặt không cam lòng và rất oán độc.
- Ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Người tên là Mạnh Lâm kia nói.
- Giết các ngươi là sỉ nhục đối với kiếm của ta, thế nhưng không giết các ngươi, thiên lý khó dung.
Nói đoạn Giang Thần ra tay như điện, cùng lúc đó kiếm chỉ ba người.
Ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không có, ba người đã ngã xuống đất không dậy nổi nữa.
Sau khi làm xong những chuyện này, Giang Thần mới tìm một nơi để chữa thương.
Cũng không biết qua bao lâu, bên trong đình các, Âm Sương đã tỉnh lại.
Sau khi nhìn rõ gương mặt của Đường Quyên, lại phát hiện ra y phục của mình vương vãi chung quanh, nàng khóc rống lên.
Đây là lần thứ nhất Đường Quyên nhìn thấy nàng có bộ dáng này, cho nên không biết làm sao, càng không hiểu.
- Người kia đâu rồi?
Mười mấy giây sau, Âm Sương ngừng gào khóc, lạnh giọng hỏi.
- Âm Sương tỷ tỷ, tỷ nói tới Tào Lâm sao?
Phản ứng của Âm Sương như là đang nói ngoại trừ hắn ra thì còn có thể là ai được chứ?
- Âm Sương tỷ tỷ, tỷ không nhớ rõ chuyện đã xảy ra sao?
Nghe thấy nàng nói như thế, mày liễu của Âm Sương nhíu chặt, cố gắng nghĩ lại, sau đó mới dùng giọng không xác định nói:
- Dường như ta đã nhìn thấy Giang Thần... Nhưng lại không phải...
Nàng không quá tin tưởng, bởi vì thực lực của Giang Thần hoàn toàn không đủ để đối phó với Tào Lâm, nếu như thật sự tới cứu mình, như vậy tuyệt đối hắn sẽ chết.
- Đúng vậy, chính là Giang Thần sư huynh.
Đường Quyên nói.
- Sao?
Âm Sương cả kinh, lúc này nàng mới chú ý tới vách tường của phòng đã bị đánh vỡ.
- Giang Thần đã đánh bại Tào Lâm và toàn bộ đám người bọn chúng.
Đường Quyên kích động nói.
- Tào Lâm là người đứng thứ bốn mươi ba đó!
Âm Sương bật thốt lên, tràn ngập vẻ không thể tin tưởng được nổi.
Khi tiến vào bí tàng, Giang Thần vẫn xếp ở vị trí hơn chín mươi, tuy rằng bởi vì Liễu Sát Dương ẩn giấu cảnh giới cho nên có lẽ xếp hạng sẽ cao hơn nữa.
Nhưng so với vị trí thứ bốn mươi ba tên vẫn có một khoảng cách rất dài rất dài.
Nhưng Đường Quyên sẽ không lừa gạt mình, Âm Sương cũng phát hiện mình không thất thân, có lẽ y phục là tự bản thân nàng cởi ra mà thôi.
- Ngươi mau nói từ đầu tới đuôi xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Âm Sương thúc giục nàng.
Sau đó, Đường Quyên nói chuyện mình tìm được Giang Thần như thế nào.
Nghe được Giang Thần vì mình mà lập tức xóa bỏ lớp ngụy trang, khôi phục lại bộ mặt thật, Âm Sương nở nụ cười nhợt nhạt, hàm răng cắn chặt môi.
Sau đó chính là chiến đấu, nhờ có Giang Thần chạy tới đúng lúc, nếu không hậu quả sẽ khó mà lường được.
Âm Sương giật mình vì việc Giang Thần có thể giết chết Tào Lâm trong vòng hai chiêu, lại nghe được chuyện hắn bị Tào Lâm đánh một cái, trong lòng không khỏi có chút bận tâm.
Nàng biết Giang Thần có thể không để ý tới lửa, mà có thể ra chiêu ở bên trong rồng lửa của Tào Lâm.
- Hắn là đệ tử Cao gia, có Thiên Phượng huyết, đương nhiên sẽ không sợ lửa, có điều có thể đạt đến trình độ như thế này, nhất định cấp bậc phượng huyết trong cơ thể hắn sẽ rất cao.
Âm Sương thầm nói.
Sau đó, Đường Quyên có chút ấp a ấp úng, không dám nói tiếp.
Âm Sương ý thức được cái gì đó, gò má ửng đỏ, nhưng vẫn để cho nàng nói tiếp.
Quả nhiên, nội dung phía sau là Giang Thần muốn trị liệu thay nàng, mà lúc đó nàng hoàn toàn không mặc y phục.
Lần này ngay cả cái cổ của Âm Sương cũng trở nên đỏ ửng, cả người rất không dễ chịu, hô hấp ồ ồ.
Nàng vén tóc, hỏi:
- Khi hắn trị liệu thì thế nào đây?
Âm thanh nhỏ đến mức không nghe thấy được, e thẹn vô hạn, khiến cho người ta hoàn toàn không có cách nào hình dung được với Âm Sương thành thục trang nhã kia.
Đường Quyên hiểu rất rõ cho nên không nói toạc ra, sau đó lập tức nói tới biểu hiện của Giang Thần khi trị liệu.
Ngữ khí của nàng tràn ngập vẻ kính nể, nói mình xưa nay chưa bao giờ gặp y sư tâm không có tạp niệm giống như Giang Thần.
- Ồ.
Chẳng biết vì sao Âm Sương lại cảm thấy có chút thất lạc, cho dù biểu hiện của Giang Thần lại làm cho nàng rất có cảm giác an toàn.
- Hiện giờ hắn đang ở đâu?
Âm Sương muốn đi gặp Giang Thần, sau khi mặc y phục tử tế, nàng đi ra ngoài cửa.
- Hả?
Nàng nhìn thấy máu ở trên đất, lại nhớ tới Giang Thần phải chịu một đòn của Tào Lâm, nàng vạn phần lo lắng, vì vậy bắt đầu tìm kiếm ở hậu hoa viên.
Nàng lớn như vậy rồi mà chưa từng căng thẳng giống như bây giờ.
Nàng nhớ khi còn bé, nhớ tới đoạn thời gian mà nãi nãi nàng bị trọng bệnh, loại hoảng sợ chiếm cứ tâm trí của người thân của nàng bất cứ lúc nào kia.
- Giang Thần, ngươi ở đâu?
Âm Sương hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình mà kêu lên.
Thân thể nàng còn không khôi phục, sau khi gọi xong lại khom người thở dốc từng ngụm từng ngụm một.
- Âm Sương cô nương, chú ý thân thể, ngươi làm như vậy ta sẽ rất đau lòng đó.
Thanh âm ôn nhu của Giang Thần xuất hiện ở trước người của nàng.
Âm Sương ngẩng đầu nhìn lên thì đã nhìn thấy Giang Thần đang đứng đó, miệng nở nụ cười xán lạn, để lộ ra một hàm răng trắng chỉnh tề.
- Giang Thần!
Âm Sương không nói hai lời mà nhào vào trong ngực của hắn, chăm chú ôm hắn lấy.
/526
|