Vóc người của Âm Sương cao gầy, cả tóc cũng không tới cằm của Giang Thần, mềm mại không xương, yêu kiều thướt tha.
Giang Thần đưa tay muốn nắm lấy bàn tay như cành liễu của Âm Sương, nhưng hắn nghĩ đến cái gì đó, tay khựng lại ở trên không trung.
Trong lúc kích động, Âm Sương đã ý thức được mình đang làm cái gì, nàng mặt đỏ tim đập, có chút căng thẳng mà lại chờ mong, nhưng lại không chờ được cánh tay ôm chặt lấy nàng của Giang Thần.
Sau đó, Âm Sương ngẩng đầu lên, khuôn mặt giống như tiên tử kia mang theo vẻ oán trách, nói:
- Ngươi đã nhìn thân thể của ta, phải phụ trách với ta.
Đổi thành là chuyện mà bất kể một nam nhân nào trong Long vực nghe thấy nàng nói như thế sẽ mừng rỡ như điên, không chút nghĩ ngợi trả lời.
- Âm Sương cô nương, đây là trách nhiệm của y sư, ta không có một chút ý đồ không an phận nào cả.
Giang Thần nỗ lực giải thích.
Thứ lúc này nữ nhân muốn không phải là lý trí và bình tĩnh, đôi mắt sáng ngời của Âm Sương đã mông lung, vẻ mặt oan ức, nói:
- Thế nhưng người khác sẽ nghĩ như thế nào chứ?
- Dù sao cũng không ai biết được cả...
Giang Thần đang nói, thân thể lập tức cứng đờ, hắn đã cảm nhận được ở giữa bầu trời có không ít bóng người, tất cả đều chú ý tới chuyện đã xảy ra ở trong hậu hoa viên.
- Lợi hại, thực sự là lợi hại.
Sau khi bọn họ nhận ra Âm Sương, cả đám ngây người như phỗng, không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Giang Thần.
- Âm Sương cô nương, mau buông ra, đang có rất nhiều người nhìn vào đó.
Giang Thần rất là lo lắng, nếu như chuyện này truyền đi hắn không sao cả, thế nhưng chỉ sợ sẽ làm lỡ hạnh phúc của cô nương nhà người ta.
- Không buông!
Âm Sương quệt mồm, trong khóe mắt có một tia giảo hoạt, nàng cảm thấy dùng thực lực bây giờ của Giang Thần có thể gỡ tay nàng ra, thế nhưng hắn lại không làm như vậy đã nói rõ trong lòng hắn vẫn có nàng.
- Âm Sương cô nương, ta đã có người muốn kết hôn rồi.
Bất đắc dĩ, Giang Thần không thể làm gì khác hơn là nói ra câu này.
Trong nháy mắt, tất cả quật cường và kiên định đều hóa thành hư không, đôi tay chăm chú quấn quanh sau lưng Giang Thần của Âm Sương cũng thả ra.
Nàng cúi đầu, lùi lại mấy bước.
Đại khái sau năm, sáu giây, Âm Sương đưa mắt nhìn về phía hắn, dùng vẻ mặt tươi cười, nói:
- Nói đùa với ngươi thôi, cái ôm vừa nãy coi như là báo đáp của ta.
Giang Thần cho rằng lời này là nàng tự tìm bậc thang xuống đài cho mình, thế nhưng nhìn kỹ, từ trên gương mặt của nàng hắn không nhìn ra được bất kỳ kẽ hở nào cả.
Chẳng biết vì sao, hắn lại có chút mất mát.
- Người ngươi muốn kết hôn là người trong đội ngũ của ngươi sao?
Âm Sương hiếu kỳ nói, người nàng nói tới là Ứng Vô Song.
Giang Thần khe khẽ lắc đầu, nói:
- Nàng là bằng hữu tốt của ta, người ta muốn kết hôn là sư tỷ của ta.
- Nàng đang ở Hỏa vực chờ ngươi sao?
Âm Sương lại nói.
Giang Thần thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn trời, nhưng ngay lúc đó chân mày của hắn lại nhíu lại, nói:
- Nàng ở bên trong tam vực.
Dùng thân phận của Âm Sương, đương nhiên biết bên trong ba vực là chỉ cái gì.
Nàng thậm chí còn hoài nghi Giang Thần có biết chuyện này có ý gì hay không, có thể nói nó chính là một cái địa vực nào đó gọi là tam vực trên Cửu Thiên đại lục hay không.
Chờ đến khi xác định Giang Thần suy nghĩ của nàng, vẻ mặt của nàng dừng lại một chút, nói:
- Như vậy nhất định là một người rất ưu tú.
Có thể xuất thân từ bên trong ba vực, bản thân đã rất đáng gờm rồi.
- Ừm.
Giang Thần nghĩ đến sư tỷ, khẽ mỉm cười, lúc này hắn đã cách vị trí đầu bảng Thăng Long bảng không xa, thực lực tăng nhanh như gió làm cho hi vọng của hắn đang cháy hừng hực.
Nhìn nụ cười xán lạn trên mặt của Giang Thần, trong lòng Âm Sương phát khổ, biết khó có thể thay thế được địa vị của sư tỷ trong lòng đối phương.
Có điều nàng phát hiện ra mình lại càng mê mẩn Giang Thần hơn.
Tào Lâm không tiếc liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng mà cũng muốn bấu víu quan hệ với Thánh thành tiền trang, thế nhưng tới Giang Thần thì lại kiên quyết từ chối, đây là nam nhân tốt hiếm có.
Chợt, Giang Thần hộ pháp giúp Âm Sương, trợ giúp nàng đột phá.
Quá trình rất thuận lợi, Âm Sương không bị ảnh hưởng do Tào Lâm mang đến, cảnh giới đột phá, thực lực đã được nâng cao hơn một bước.
Bởi Giang Thần chỉ có một mình cho nên nàng đưa ra đề nghị đồng thời hành động.
- Không được.
Giang Thần nói.
- Ngày hôm nay ngươi định từ chối ta mấy lần nữa mới xong đây?
Âm Sương cười khanh khách nhìn hắn, ngữ khí mang theo vẻ hờn dỗi.
- Ta muốn đi tìm Quỷ Thương, sẽ làm liên lụy tới các ngươi.
- Quỷ Thương!
Âm Sương và bằng hữu của nàng nghe được cái tên này lập tức biến sắc.
- Có người nói ngươi bị Quỷ Thương truy sát ngàn dặm, có thật không?
- Đúng thế.
Giang Thần nói.
- Hắn là người đứng ba mươi mốt trên Thăng Long bảng thứ, ngươi đánh bại Tào Lâm đạt đến vị trí thứ bốn mươi ba, nếu như lại trực tiếp vượt qua mười thứ tự, như vậy có được không?
Âm Sương không nhịn được nói.
- Yên tâm đi, ta tự nắm chắc.
Trong mấy ngày tu hành ở mật thất, hai khối tinh thạch chi nguyên đã làm cho cảnh giới của hắn đạt đến tầng bảy, công lực tăng nhiều.
Thông qua Thần Long Châu, đã đạt đến tầng thứ tư của Long Tượng công, có thể thi triển ra võ học thần long.
Cũng chính là một chiêu đánh chết Tào Lâm kia.
Luân Hồi Kiếp!
Chiêu này có bốn biến hóa, chủ yếu là bởi vì hắn còn không có cách nào phát huy ra được toàn bộ uy lực của một chiêu này mà thôi.
Bốn biến hóa này phân biệt là Luân Hồi Kiếp: Phá Càn Khôn, Luân Hồi Kiếp: Toái Thương Khung, Luân Hồi Cùng Kiếp: Chúng Sinh Diệt, Luân Hồi Cùng Kiếp: Toái Thương Khung.
Nhưng tăng lên như vậy, lại làm cho Chiến đạo không theo kịp, cần phải chiến đấu một trận thì mới có thể dung hợp lại được.
- Ta biết Quỷ Thương ở đâu.
Nhìn thấy Giang Thần đã quyết định, Âm Sương không tiếp tục khuyên bảo nữa, nàng không phải là loại nữ nhân lề mề, cho nên nàng cũng đã bắt đầu nghĩ xem mình có thể cung cấp được sự trợ giúp cho hắn hay không.
- Ồ?
- Quỷ Thương đang ở bên trong một quáng mạch, bắt không ít người khai thác Viêm Long tinh thạch cho hắn.
Đường Quyên cũng biết, xem ra hai người đã từng gặp nhau.
Âm Sương gật gật đầu với hắn, nói:
- Chúng ta gặp được người từ bên trong quáng mạch trốn ra ngoài, chỉ cần là người có thực lực thấp hơn so với hắn đều bị bắt tới đó.
- Nhiều người như vậy, nếu như bọn họ phản kháng, hắn cũng không quản được, sao lại cam tâm tình nguyện khai quáng giúp hắn cơ chứ?
Giang Thần có chút không rõ.
- Chuyện này ta không biết, nhưng người của Tà Vân điện, đương nhiên sẽ có chút thủ đoạn.
Lời này quả thực không sai, sau khi Giang Thần hỏi rõ ràng phương vị của quáng mạch, hắn muốn đi xem xem một chút.
- Cẩn thận.
Âm Sương dặn dò.
- Các ngươi cũng thế, không nên tùy tiện tin tưởng người khác nữa.
Nói đến đây, Âm Sương có chút ngại ngùng, nàng suýt chút nữa vì nguyên nhân này mà dẫn đến hậu quả đáng sợ xảy ra.
Giang Thần với nhị nữ đồng thời rời khỏi Võ Hoàng Thành, sau đó tách ra.
- Quả nhiên kiếm khách tuổi trẻ tài cao đều được hoan nghênh, ngay cả phương tâm của Âm Sương cô nương cũng bị hắn thu lấy.
- Nếu như tin tức này truyền ra, rất có thể Long vực sẽ chấn động, sẽ có vô số người hận không thể lột da của Giang Thần ra.
- Nhất định, đó là Âm Sương tiểu thư đó, một trong tứ đại mỹ nhân, lại là Đại tiểu thư của Thánh thành tiền trang.
Cái ôm vừa nãy của Âm Sương, rất nhiều người trong Võ Hoàng Thành đều nhìn thấy trong mắt, đương nhiên bọn họ sẽ không ngu xuẩn giống như Giang Thần, thật sự cho rằng Âm Sương đang nói đùa.
...
Đúng như Âm Sương từng nói, bên trong quáng mạch của Quỷ Thương có không ít người đang đào khoáng thạch, cho dù là cách ăn mặc của bọn họ hay là khí chất, vừa nhìn đã biết không phải là thợ mỏ.
Nếu như nhất định phải nói có đặc điểm gì phù hợp với thợ mỏ, đó là xích sắt ở trên người.
Quỷ Thương ngồi ở trên đỉnh núi, dù bận vẫn ung dung nhìn đám người phía dưới.
- Sư huynh, người đã được mang đến.
Một người của Tà Vân điện cầm tay của một nữ tử trắng như tuyết đi tới.
- Cao tiểu thư, đã suy nghĩ kỹ càng chưa? Chỉ cần ngươi đồng ý với yêu cầu của ta thì không cần chịu khổ như vậy nữa.
- Ta nhổ vào.
- Quỷ Thương ta không thích dùng sức mạnh, ta đã cho ngươi thời gian cân nhắc, có điều ngươi cần nghĩ cho kỹ, đợi đến lúc đó, rất có thể những người phía dưới kia cũng sẽ phải chết, ngươi đồng ý, hay là không đồng ý đây?
Quỷ Thương hỏi.
Giang Thần đưa tay muốn nắm lấy bàn tay như cành liễu của Âm Sương, nhưng hắn nghĩ đến cái gì đó, tay khựng lại ở trên không trung.
Trong lúc kích động, Âm Sương đã ý thức được mình đang làm cái gì, nàng mặt đỏ tim đập, có chút căng thẳng mà lại chờ mong, nhưng lại không chờ được cánh tay ôm chặt lấy nàng của Giang Thần.
Sau đó, Âm Sương ngẩng đầu lên, khuôn mặt giống như tiên tử kia mang theo vẻ oán trách, nói:
- Ngươi đã nhìn thân thể của ta, phải phụ trách với ta.
Đổi thành là chuyện mà bất kể một nam nhân nào trong Long vực nghe thấy nàng nói như thế sẽ mừng rỡ như điên, không chút nghĩ ngợi trả lời.
- Âm Sương cô nương, đây là trách nhiệm của y sư, ta không có một chút ý đồ không an phận nào cả.
Giang Thần nỗ lực giải thích.
Thứ lúc này nữ nhân muốn không phải là lý trí và bình tĩnh, đôi mắt sáng ngời của Âm Sương đã mông lung, vẻ mặt oan ức, nói:
- Thế nhưng người khác sẽ nghĩ như thế nào chứ?
- Dù sao cũng không ai biết được cả...
Giang Thần đang nói, thân thể lập tức cứng đờ, hắn đã cảm nhận được ở giữa bầu trời có không ít bóng người, tất cả đều chú ý tới chuyện đã xảy ra ở trong hậu hoa viên.
- Lợi hại, thực sự là lợi hại.
Sau khi bọn họ nhận ra Âm Sương, cả đám ngây người như phỗng, không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Giang Thần.
- Âm Sương cô nương, mau buông ra, đang có rất nhiều người nhìn vào đó.
Giang Thần rất là lo lắng, nếu như chuyện này truyền đi hắn không sao cả, thế nhưng chỉ sợ sẽ làm lỡ hạnh phúc của cô nương nhà người ta.
- Không buông!
Âm Sương quệt mồm, trong khóe mắt có một tia giảo hoạt, nàng cảm thấy dùng thực lực bây giờ của Giang Thần có thể gỡ tay nàng ra, thế nhưng hắn lại không làm như vậy đã nói rõ trong lòng hắn vẫn có nàng.
- Âm Sương cô nương, ta đã có người muốn kết hôn rồi.
Bất đắc dĩ, Giang Thần không thể làm gì khác hơn là nói ra câu này.
Trong nháy mắt, tất cả quật cường và kiên định đều hóa thành hư không, đôi tay chăm chú quấn quanh sau lưng Giang Thần của Âm Sương cũng thả ra.
Nàng cúi đầu, lùi lại mấy bước.
Đại khái sau năm, sáu giây, Âm Sương đưa mắt nhìn về phía hắn, dùng vẻ mặt tươi cười, nói:
- Nói đùa với ngươi thôi, cái ôm vừa nãy coi như là báo đáp của ta.
Giang Thần cho rằng lời này là nàng tự tìm bậc thang xuống đài cho mình, thế nhưng nhìn kỹ, từ trên gương mặt của nàng hắn không nhìn ra được bất kỳ kẽ hở nào cả.
Chẳng biết vì sao, hắn lại có chút mất mát.
- Người ngươi muốn kết hôn là người trong đội ngũ của ngươi sao?
Âm Sương hiếu kỳ nói, người nàng nói tới là Ứng Vô Song.
Giang Thần khe khẽ lắc đầu, nói:
- Nàng là bằng hữu tốt của ta, người ta muốn kết hôn là sư tỷ của ta.
- Nàng đang ở Hỏa vực chờ ngươi sao?
Âm Sương lại nói.
Giang Thần thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn trời, nhưng ngay lúc đó chân mày của hắn lại nhíu lại, nói:
- Nàng ở bên trong tam vực.
Dùng thân phận của Âm Sương, đương nhiên biết bên trong ba vực là chỉ cái gì.
Nàng thậm chí còn hoài nghi Giang Thần có biết chuyện này có ý gì hay không, có thể nói nó chính là một cái địa vực nào đó gọi là tam vực trên Cửu Thiên đại lục hay không.
Chờ đến khi xác định Giang Thần suy nghĩ của nàng, vẻ mặt của nàng dừng lại một chút, nói:
- Như vậy nhất định là một người rất ưu tú.
Có thể xuất thân từ bên trong ba vực, bản thân đã rất đáng gờm rồi.
- Ừm.
Giang Thần nghĩ đến sư tỷ, khẽ mỉm cười, lúc này hắn đã cách vị trí đầu bảng Thăng Long bảng không xa, thực lực tăng nhanh như gió làm cho hi vọng của hắn đang cháy hừng hực.
Nhìn nụ cười xán lạn trên mặt của Giang Thần, trong lòng Âm Sương phát khổ, biết khó có thể thay thế được địa vị của sư tỷ trong lòng đối phương.
Có điều nàng phát hiện ra mình lại càng mê mẩn Giang Thần hơn.
Tào Lâm không tiếc liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng mà cũng muốn bấu víu quan hệ với Thánh thành tiền trang, thế nhưng tới Giang Thần thì lại kiên quyết từ chối, đây là nam nhân tốt hiếm có.
Chợt, Giang Thần hộ pháp giúp Âm Sương, trợ giúp nàng đột phá.
Quá trình rất thuận lợi, Âm Sương không bị ảnh hưởng do Tào Lâm mang đến, cảnh giới đột phá, thực lực đã được nâng cao hơn một bước.
Bởi Giang Thần chỉ có một mình cho nên nàng đưa ra đề nghị đồng thời hành động.
- Không được.
Giang Thần nói.
- Ngày hôm nay ngươi định từ chối ta mấy lần nữa mới xong đây?
Âm Sương cười khanh khách nhìn hắn, ngữ khí mang theo vẻ hờn dỗi.
- Ta muốn đi tìm Quỷ Thương, sẽ làm liên lụy tới các ngươi.
- Quỷ Thương!
Âm Sương và bằng hữu của nàng nghe được cái tên này lập tức biến sắc.
- Có người nói ngươi bị Quỷ Thương truy sát ngàn dặm, có thật không?
- Đúng thế.
Giang Thần nói.
- Hắn là người đứng ba mươi mốt trên Thăng Long bảng thứ, ngươi đánh bại Tào Lâm đạt đến vị trí thứ bốn mươi ba, nếu như lại trực tiếp vượt qua mười thứ tự, như vậy có được không?
Âm Sương không nhịn được nói.
- Yên tâm đi, ta tự nắm chắc.
Trong mấy ngày tu hành ở mật thất, hai khối tinh thạch chi nguyên đã làm cho cảnh giới của hắn đạt đến tầng bảy, công lực tăng nhiều.
Thông qua Thần Long Châu, đã đạt đến tầng thứ tư của Long Tượng công, có thể thi triển ra võ học thần long.
Cũng chính là một chiêu đánh chết Tào Lâm kia.
Luân Hồi Kiếp!
Chiêu này có bốn biến hóa, chủ yếu là bởi vì hắn còn không có cách nào phát huy ra được toàn bộ uy lực của một chiêu này mà thôi.
Bốn biến hóa này phân biệt là Luân Hồi Kiếp: Phá Càn Khôn, Luân Hồi Kiếp: Toái Thương Khung, Luân Hồi Cùng Kiếp: Chúng Sinh Diệt, Luân Hồi Cùng Kiếp: Toái Thương Khung.
Nhưng tăng lên như vậy, lại làm cho Chiến đạo không theo kịp, cần phải chiến đấu một trận thì mới có thể dung hợp lại được.
- Ta biết Quỷ Thương ở đâu.
Nhìn thấy Giang Thần đã quyết định, Âm Sương không tiếp tục khuyên bảo nữa, nàng không phải là loại nữ nhân lề mề, cho nên nàng cũng đã bắt đầu nghĩ xem mình có thể cung cấp được sự trợ giúp cho hắn hay không.
- Ồ?
- Quỷ Thương đang ở bên trong một quáng mạch, bắt không ít người khai thác Viêm Long tinh thạch cho hắn.
Đường Quyên cũng biết, xem ra hai người đã từng gặp nhau.
Âm Sương gật gật đầu với hắn, nói:
- Chúng ta gặp được người từ bên trong quáng mạch trốn ra ngoài, chỉ cần là người có thực lực thấp hơn so với hắn đều bị bắt tới đó.
- Nhiều người như vậy, nếu như bọn họ phản kháng, hắn cũng không quản được, sao lại cam tâm tình nguyện khai quáng giúp hắn cơ chứ?
Giang Thần có chút không rõ.
- Chuyện này ta không biết, nhưng người của Tà Vân điện, đương nhiên sẽ có chút thủ đoạn.
Lời này quả thực không sai, sau khi Giang Thần hỏi rõ ràng phương vị của quáng mạch, hắn muốn đi xem xem một chút.
- Cẩn thận.
Âm Sương dặn dò.
- Các ngươi cũng thế, không nên tùy tiện tin tưởng người khác nữa.
Nói đến đây, Âm Sương có chút ngại ngùng, nàng suýt chút nữa vì nguyên nhân này mà dẫn đến hậu quả đáng sợ xảy ra.
Giang Thần với nhị nữ đồng thời rời khỏi Võ Hoàng Thành, sau đó tách ra.
- Quả nhiên kiếm khách tuổi trẻ tài cao đều được hoan nghênh, ngay cả phương tâm của Âm Sương cô nương cũng bị hắn thu lấy.
- Nếu như tin tức này truyền ra, rất có thể Long vực sẽ chấn động, sẽ có vô số người hận không thể lột da của Giang Thần ra.
- Nhất định, đó là Âm Sương tiểu thư đó, một trong tứ đại mỹ nhân, lại là Đại tiểu thư của Thánh thành tiền trang.
Cái ôm vừa nãy của Âm Sương, rất nhiều người trong Võ Hoàng Thành đều nhìn thấy trong mắt, đương nhiên bọn họ sẽ không ngu xuẩn giống như Giang Thần, thật sự cho rằng Âm Sương đang nói đùa.
...
Đúng như Âm Sương từng nói, bên trong quáng mạch của Quỷ Thương có không ít người đang đào khoáng thạch, cho dù là cách ăn mặc của bọn họ hay là khí chất, vừa nhìn đã biết không phải là thợ mỏ.
Nếu như nhất định phải nói có đặc điểm gì phù hợp với thợ mỏ, đó là xích sắt ở trên người.
Quỷ Thương ngồi ở trên đỉnh núi, dù bận vẫn ung dung nhìn đám người phía dưới.
- Sư huynh, người đã được mang đến.
Một người của Tà Vân điện cầm tay của một nữ tử trắng như tuyết đi tới.
- Cao tiểu thư, đã suy nghĩ kỹ càng chưa? Chỉ cần ngươi đồng ý với yêu cầu của ta thì không cần chịu khổ như vậy nữa.
- Ta nhổ vào.
- Quỷ Thương ta không thích dùng sức mạnh, ta đã cho ngươi thời gian cân nhắc, có điều ngươi cần nghĩ cho kỹ, đợi đến lúc đó, rất có thể những người phía dưới kia cũng sẽ phải chết, ngươi đồng ý, hay là không đồng ý đây?
Quỷ Thương hỏi.
/526
|