Vậy mà nhìn thấy khí thế hung hăng của Lăng Kỳ Tuyết đi đến, ý chí mạnh mẽ của bà lập tức rút vào trong bụng.
Để tỏ vẻ bà dẫn đầu có tác dụng, Viên Vãn Thanh vẫn nhắm mắt lại, quát về phía Lăng Kỳ Tuyết: Lăng Kỳ Tuyết, ngươi giết phụ giết thúc, còn hại bát đại trưởng lão Lăng gia, ngươi có biết sai không?
Mặc dù là quát, nhưng giọng nói hơi run vẫn bán đứng sự thiếu tự tin của bà ta vào lúc này.
Lăng Kỳ Tuyết vì thái độ Đông Phương Linh Thiên mà tâm tình rất không tốt, đang nổi nóng, còn muốn tìm một chút việc vui gì đó để hả giận, vậy mà Viên Vãn Thanh này đã đến rồi.
Đuổi sớm không bằng đuổi khéo, nơi trút giận này đưa tới cửa tìm tai vạ, không xuất một chút tức giận, thật đúng là rất xin lỗi người ta mở mắt chạy tới!
Lăng Kỳ Tuyết không dừng chân lại, lập tức đi về phía trước, cho đến khi cách Viên Vãn Thanh khoảng mười bước mới dừng lại, nghiêng đầu nhỏ tà khí, cười híp mắt nhìn Viên Vãn Thanh.
Viên Vãn Thanh bị mắt cười hơi khát máu này của Lăng Kỳ Tuyết nhìn đến da đầu tê dại, nàng đây là muốn làm gì.
Nhìn lại sau lưng của nàng một chút, Đông Phương Linh Thiên không đến cùng, Viên Vãn Thanh lại yên tâm không ít.
Nghĩ đến từ bát đại trưởng lão đến Lăng Thái, đều do Đông Phương Linh Thiên ra tay, đoán chừng cấp bậc của Lăng Kỳ Tuyết cũng không cao cho lắm.
Mặc dù nói có tin Lăng Nhạc bị Lăng Kỳ Tuyết giết chết, nhưng bà vậy mới không tin, Lăng Nhạc là cao thủ cấp bậc Nguyên Tôn, Lăng Kỳ Tuyết có tài đức gì giết Lăng Nhạc.
Nghĩ đến đây, sức lực của Viên Vãn Thanh lại tăng lên không ít.
Lăng Kỳ Tuyết, ngươi ngoan ngoãn theo thẩm trở về, đến từ đường Lăng gia chịu trừng phạt, về sau đặc biệt luyện chế đan dược cho Lăng gia, thẩm coi như là ngươi đền bù cho quá khứ, sau này sẽ không theo ngươi so đo chuyện thúc thúc của ngươi bị đần nữa. Viên Vãn Thanh hô hấp đủ, nói chuyện cũng trung khí mười phần, lời nói như là cây đậu chăng cần thể diện, đùng đùng không có chút áp lực nào đã nói ra ngoài.
Cho đến khi bà ta nói xong, Lăng Kỳ Tuyết vẫn duy trì bộ dáng cười tà mị, một chút ý tứ muốn nổi giận cũng không có, còn tưởng rằng nàng nghe lọt lời nói của bà ta.
Ngay lập tức chống nạnh, lưng thẳng tắp, tiếp tục nói: Vốn chúng ta là người một nhà, thẩm cũng không muốn làm khó dễ ngươi, nhưng sự thật là ngươi làm cũng rất quá đáng, thẩm không giáo dục ngươi một chút, về sau đời người sẽ lên án Lăng gia ta không có gia giáo, cho nên Tuyết Nhi, ngươi nhanh trở về chịu phạt với thẩm, lại nhanh luyện chế một chút Thăng Nguyên Đan, nguyên tôn cái gì đó, cho những người trẻ tuổi trong gia tộc có cơ hội lên cấp, chỉ là, dược liệu của những đan dược này chính ngươi lấy ra, bởi vì Lăng gia liên tiếp làm vài tang sự lớn, tốn rất nhiều tiền, tạm thời không bỏ
Để tỏ vẻ bà dẫn đầu có tác dụng, Viên Vãn Thanh vẫn nhắm mắt lại, quát về phía Lăng Kỳ Tuyết: Lăng Kỳ Tuyết, ngươi giết phụ giết thúc, còn hại bát đại trưởng lão Lăng gia, ngươi có biết sai không?
Mặc dù là quát, nhưng giọng nói hơi run vẫn bán đứng sự thiếu tự tin của bà ta vào lúc này.
Lăng Kỳ Tuyết vì thái độ Đông Phương Linh Thiên mà tâm tình rất không tốt, đang nổi nóng, còn muốn tìm một chút việc vui gì đó để hả giận, vậy mà Viên Vãn Thanh này đã đến rồi.
Đuổi sớm không bằng đuổi khéo, nơi trút giận này đưa tới cửa tìm tai vạ, không xuất một chút tức giận, thật đúng là rất xin lỗi người ta mở mắt chạy tới!
Lăng Kỳ Tuyết không dừng chân lại, lập tức đi về phía trước, cho đến khi cách Viên Vãn Thanh khoảng mười bước mới dừng lại, nghiêng đầu nhỏ tà khí, cười híp mắt nhìn Viên Vãn Thanh.
Viên Vãn Thanh bị mắt cười hơi khát máu này của Lăng Kỳ Tuyết nhìn đến da đầu tê dại, nàng đây là muốn làm gì.
Nhìn lại sau lưng của nàng một chút, Đông Phương Linh Thiên không đến cùng, Viên Vãn Thanh lại yên tâm không ít.
Nghĩ đến từ bát đại trưởng lão đến Lăng Thái, đều do Đông Phương Linh Thiên ra tay, đoán chừng cấp bậc của Lăng Kỳ Tuyết cũng không cao cho lắm.
Mặc dù nói có tin Lăng Nhạc bị Lăng Kỳ Tuyết giết chết, nhưng bà vậy mới không tin, Lăng Nhạc là cao thủ cấp bậc Nguyên Tôn, Lăng Kỳ Tuyết có tài đức gì giết Lăng Nhạc.
Nghĩ đến đây, sức lực của Viên Vãn Thanh lại tăng lên không ít.
Lăng Kỳ Tuyết, ngươi ngoan ngoãn theo thẩm trở về, đến từ đường Lăng gia chịu trừng phạt, về sau đặc biệt luyện chế đan dược cho Lăng gia, thẩm coi như là ngươi đền bù cho quá khứ, sau này sẽ không theo ngươi so đo chuyện thúc thúc của ngươi bị đần nữa. Viên Vãn Thanh hô hấp đủ, nói chuyện cũng trung khí mười phần, lời nói như là cây đậu chăng cần thể diện, đùng đùng không có chút áp lực nào đã nói ra ngoài.
Cho đến khi bà ta nói xong, Lăng Kỳ Tuyết vẫn duy trì bộ dáng cười tà mị, một chút ý tứ muốn nổi giận cũng không có, còn tưởng rằng nàng nghe lọt lời nói của bà ta.
Ngay lập tức chống nạnh, lưng thẳng tắp, tiếp tục nói: Vốn chúng ta là người một nhà, thẩm cũng không muốn làm khó dễ ngươi, nhưng sự thật là ngươi làm cũng rất quá đáng, thẩm không giáo dục ngươi một chút, về sau đời người sẽ lên án Lăng gia ta không có gia giáo, cho nên Tuyết Nhi, ngươi nhanh trở về chịu phạt với thẩm, lại nhanh luyện chế một chút Thăng Nguyên Đan, nguyên tôn cái gì đó, cho những người trẻ tuổi trong gia tộc có cơ hội lên cấp, chỉ là, dược liệu của những đan dược này chính ngươi lấy ra, bởi vì Lăng gia liên tiếp làm vài tang sự lớn, tốn rất nhiều tiền, tạm thời không bỏ
/192
|