Cho dù Lăng Kỳ Tuyết không nhắc nhở họ, với chút thực lực kia của các nàng, cũng không dám báo thù!
Bây giờ gia chủ Lăng gia là Lăng Thái, mặc dù ông ta đã chết, nhưng sau khi ông ta chết Viên Vãn Thanh là chánh thê của ông ta lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nắm tài nguyên Lăng gia trong tay, họ cũng bị uy bức lợi dụng đến, căn bản không dám thật lòng đến tìm Lăng Kỳ Tuyết gây phiền phức.
Hôm nay Lăng Kỳ Tuyết buông lời này, họ muốn phụ thuộc vào cây to Lăng gia này, cũng là rất khó.
Ở dưới sự dẫn đầu của một tiểu di nương dẫn con của mình chạy, chạy về Lăng gia, có thể thu dọn bao nhiêu thì bấy nhiêu, cố gắng thu thập một chút thứ hữu dụng, cút ra khỏi Lăng gia, an tĩnh sống ở trên thế giới này, chờ sinh lão bệnh tử.
Cấp bậc của Viên Vãn Thanh cũng là Nguyên Tướng đỉnh, có thể chống đỡ thêm một lát, không bị Vân Sát Tán ăn mòn.
Chờ Lăng Kỳ Tuyết nói xong, bà mới phát hiện, toàn thân của bà như là bị con kiến cắn qua, ngứa một chút, không nhịn được muốn gãi.
Lần này, tâm tình của bà rơi vào đáy cốc, vốn bà còn có mười phần tự tin, lập tức tê liệt ngã xuống mặt đất, không nhịn được gãi trên gãi dưới.
Càng gãi càng thấy được kinh hãi, Lăng Kỳ Tuyết lại có thể không biến sắc hạ độc nhiều người như vậy, những người này cũng không nói gì!
Vừa nghĩ đến mới vừa rồi bà nói nhiều lời bất kính với Lăng Kỳ Tuyết như vậy, trong lòng Viên Vãn Thanh đều cắn đầu lưỡi của mình rồi!
Không làm không chết!
Nhìn nữ nhân cào nát da đầy đất đã cảm thấy tâm tình tốt hơn, con mịa mày, quả nhiên vẫn rất khó chịu, để cho người khác khó chịu, mình sẽ thoải mái hơn!
Chẳng lẽ mình là một người cuồng ngược đãi?
Lăng Kỳ Tuyết sâu kín nghĩ.
Vị thẩm tử này, mới vừa rồi không phải ngươi nói muốn ta đặc biệt luyện chế đan dược cho Lăng gia sao? Những độc đan này đều là ta luyện chế, sao? Sướng không? Khóe môi của Lăng Kỳ Tuyết cong lên, lộ ra một nụ cười ngây thơ.
Lúc này trong lòng Viên Vãn Thanh đều muốn chết, trên cánh tay của bà cũng hiện ra ba vết thương sâu cạn không giống nhau, máu từ vết thương chảy ra, vừa ngứa vừa đau, nhưng bà lại cảm thấy trên người ngứa hơn rồi, từ cánh tay lan đến toàn thân, nhìn lại rất nhiều nữ nhân ngay cả y phục cũng xé rách, lộ ra một mảnh trắng nõn bên trong và vết máu sâu cạn.
Lúc này bà mới lần đầu tiên nhìn thẳng vào một vấn đề: Đó chính là Lăng Kỳ Tuyết quá đáng sợ!
Chỉ là, nghĩ hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Hơn nữa bà căn bản cũng không có lựa chọn, những người đến tìm bà nàng gây rối với Lăng Kỳ Tuyết cũng bí hiểm, nếu đắc tội hắn, đoán chừng bà cũng phải chết, dù sao cũng đều là chết!
Gương mặt của Viên Vãn Thanh Vẻ xẹt qua
Bây giờ gia chủ Lăng gia là Lăng Thái, mặc dù ông ta đã chết, nhưng sau khi ông ta chết Viên Vãn Thanh là chánh thê của ông ta lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nắm tài nguyên Lăng gia trong tay, họ cũng bị uy bức lợi dụng đến, căn bản không dám thật lòng đến tìm Lăng Kỳ Tuyết gây phiền phức.
Hôm nay Lăng Kỳ Tuyết buông lời này, họ muốn phụ thuộc vào cây to Lăng gia này, cũng là rất khó.
Ở dưới sự dẫn đầu của một tiểu di nương dẫn con của mình chạy, chạy về Lăng gia, có thể thu dọn bao nhiêu thì bấy nhiêu, cố gắng thu thập một chút thứ hữu dụng, cút ra khỏi Lăng gia, an tĩnh sống ở trên thế giới này, chờ sinh lão bệnh tử.
Cấp bậc của Viên Vãn Thanh cũng là Nguyên Tướng đỉnh, có thể chống đỡ thêm một lát, không bị Vân Sát Tán ăn mòn.
Chờ Lăng Kỳ Tuyết nói xong, bà mới phát hiện, toàn thân của bà như là bị con kiến cắn qua, ngứa một chút, không nhịn được muốn gãi.
Lần này, tâm tình của bà rơi vào đáy cốc, vốn bà còn có mười phần tự tin, lập tức tê liệt ngã xuống mặt đất, không nhịn được gãi trên gãi dưới.
Càng gãi càng thấy được kinh hãi, Lăng Kỳ Tuyết lại có thể không biến sắc hạ độc nhiều người như vậy, những người này cũng không nói gì!
Vừa nghĩ đến mới vừa rồi bà nói nhiều lời bất kính với Lăng Kỳ Tuyết như vậy, trong lòng Viên Vãn Thanh đều cắn đầu lưỡi của mình rồi!
Không làm không chết!
Nhìn nữ nhân cào nát da đầy đất đã cảm thấy tâm tình tốt hơn, con mịa mày, quả nhiên vẫn rất khó chịu, để cho người khác khó chịu, mình sẽ thoải mái hơn!
Chẳng lẽ mình là một người cuồng ngược đãi?
Lăng Kỳ Tuyết sâu kín nghĩ.
Vị thẩm tử này, mới vừa rồi không phải ngươi nói muốn ta đặc biệt luyện chế đan dược cho Lăng gia sao? Những độc đan này đều là ta luyện chế, sao? Sướng không? Khóe môi của Lăng Kỳ Tuyết cong lên, lộ ra một nụ cười ngây thơ.
Lúc này trong lòng Viên Vãn Thanh đều muốn chết, trên cánh tay của bà cũng hiện ra ba vết thương sâu cạn không giống nhau, máu từ vết thương chảy ra, vừa ngứa vừa đau, nhưng bà lại cảm thấy trên người ngứa hơn rồi, từ cánh tay lan đến toàn thân, nhìn lại rất nhiều nữ nhân ngay cả y phục cũng xé rách, lộ ra một mảnh trắng nõn bên trong và vết máu sâu cạn.
Lúc này bà mới lần đầu tiên nhìn thẳng vào một vấn đề: Đó chính là Lăng Kỳ Tuyết quá đáng sợ!
Chỉ là, nghĩ hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Hơn nữa bà căn bản cũng không có lựa chọn, những người đến tìm bà nàng gây rối với Lăng Kỳ Tuyết cũng bí hiểm, nếu đắc tội hắn, đoán chừng bà cũng phải chết, dù sao cũng đều là chết!
Gương mặt của Viên Vãn Thanh Vẻ xẹt qua
/192
|