Ở trong ngân hà mênh mông, các nàng nhỏ bé như vậy, nhỏ bé không có ý nghĩa như thế.
Sinh mạng là yếu ớt như thế, như tùy thời đều có thể rơi xuống.
Không nhớ rõ có ai từng nói qua, tính mạng của con người từ lúc mới bắt đầu, chính là một quá trình khá dài đi về phía tử vong.
Nhưng con đường này có ngắn có dài, ai cũng hi vọng đi được xa hơn.
Nhiều lần trong lúc nguy cấp, Đông Phương Linh Thiên như là thiên thần chắn ở phía trước nàng.
Nàng cho rằng hắn là lá chắn vô địch không gì thắng nổi, nàng cho rằng hắn là thần thoại bất diệt.
Nhưng trên thực tế, tính mạng của hắn còn yếu ớt hơn tính mạng của nàng.
Điều này khiến cho Lăng Kỳ Tuyết trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận, cực kỳ khó chịu.
Lỗ mũi ê ẩm, đau lòng hắn như vậy.
Chàng đừng nói đùa ta! Có phải chàng đang gạt ta hay không? Lăng Kỳ Tuyết nói, nhưng mà trong lòng lại là một mảnh cô đơn.
Tuyết Nhi! Thật xin lỗi! Đông Phương Linh Thiên chỉ là một lần nói qua thật xin lỗi, vẻ mặt buồn bã.
Nếu không phải vẻ mặt của Đông Phương Linh Thiên thật sự đau khổ như thế, thậm chí nàng nghi ngờ hắn đang nói đùa nàng.
Nhưng nàng cũng biết, Đông Phương Linh Thiên chắc sẽ không lấy chuyện như vậy nói đùa với nàng đâu!
Bàn tay đặt ở trên cổ tay hắn khẽ chuyển một cái, nắm bàn tay dày rộng của hắn, truyền ấm áp lại cho hắn.
Mười ngón tay đan xen, dùng hành động thực tế nói cho hắn biết: Nếu như chàng không rời ta sẽ không chê.
Không có việc gì, sinh mạng rất ngoan cường! Nàng bị độc chết rồi, cũng xuyên đến thế giới này, nên không có ý nghĩa tử vong chân chính.
Bệnh mà thôi, nghe nói bệnh si da đã tìm được phương pháp trị liệu, chẳng lẽ bệnh của hắn còn đáng sợ hơn bệnh si da!
Lăng Kỳ Tuyết thầm hạ quyết tâm, sau này, mục tiêu của nàng chính là tìm kiếm phương pháp trị liệu cho Đông Phương Linh Thiên!
Cảm nhận được ấm áp của Lăng Kỳ Tuyết, Đông Phương Linh Thiên nắm tay nàng thật chặt: Tuyết Nhi, thật xin lỗi!
Tùy tiện trêu trọc lòng của nàng, ta lại vào thời khắc mấu chốt mà như xe bị tuột xích!
Giữa chúng ta không cần phải xin lỗi, đây là
Sinh mạng là yếu ớt như thế, như tùy thời đều có thể rơi xuống.
Không nhớ rõ có ai từng nói qua, tính mạng của con người từ lúc mới bắt đầu, chính là một quá trình khá dài đi về phía tử vong.
Nhưng con đường này có ngắn có dài, ai cũng hi vọng đi được xa hơn.
Nhiều lần trong lúc nguy cấp, Đông Phương Linh Thiên như là thiên thần chắn ở phía trước nàng.
Nàng cho rằng hắn là lá chắn vô địch không gì thắng nổi, nàng cho rằng hắn là thần thoại bất diệt.
Nhưng trên thực tế, tính mạng của hắn còn yếu ớt hơn tính mạng của nàng.
Điều này khiến cho Lăng Kỳ Tuyết trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận, cực kỳ khó chịu.
Lỗ mũi ê ẩm, đau lòng hắn như vậy.
Chàng đừng nói đùa ta! Có phải chàng đang gạt ta hay không? Lăng Kỳ Tuyết nói, nhưng mà trong lòng lại là một mảnh cô đơn.
Tuyết Nhi! Thật xin lỗi! Đông Phương Linh Thiên chỉ là một lần nói qua thật xin lỗi, vẻ mặt buồn bã.
Nếu không phải vẻ mặt của Đông Phương Linh Thiên thật sự đau khổ như thế, thậm chí nàng nghi ngờ hắn đang nói đùa nàng.
Nhưng nàng cũng biết, Đông Phương Linh Thiên chắc sẽ không lấy chuyện như vậy nói đùa với nàng đâu!
Bàn tay đặt ở trên cổ tay hắn khẽ chuyển một cái, nắm bàn tay dày rộng của hắn, truyền ấm áp lại cho hắn.
Mười ngón tay đan xen, dùng hành động thực tế nói cho hắn biết: Nếu như chàng không rời ta sẽ không chê.
Không có việc gì, sinh mạng rất ngoan cường! Nàng bị độc chết rồi, cũng xuyên đến thế giới này, nên không có ý nghĩa tử vong chân chính.
Bệnh mà thôi, nghe nói bệnh si da đã tìm được phương pháp trị liệu, chẳng lẽ bệnh của hắn còn đáng sợ hơn bệnh si da!
Lăng Kỳ Tuyết thầm hạ quyết tâm, sau này, mục tiêu của nàng chính là tìm kiếm phương pháp trị liệu cho Đông Phương Linh Thiên!
Cảm nhận được ấm áp của Lăng Kỳ Tuyết, Đông Phương Linh Thiên nắm tay nàng thật chặt: Tuyết Nhi, thật xin lỗi!
Tùy tiện trêu trọc lòng của nàng, ta lại vào thời khắc mấu chốt mà như xe bị tuột xích!
Giữa chúng ta không cần phải xin lỗi, đây là
/192
|