Ai ăn gan báo, lại dám đến phòng của bản tiểu thư! Văn Oánh Oánh cũng không ngẩng đầu lên nhìn mà miệng đã quát ra ngoài cửa.
Nàng đi đến Nam Lăng quốc là bí mật, trừ Vân Phi và sư phụ của nàng, thì không có ai biết, nàng cũng không muốn bị bất kì kẻ nào phát hiện, nếu không, nàng đường đường là dòng chính nữ của thừa tướng Hải Chu quốc, kiêm nữ đệ tử duy nhất của tông chủ Thiên Ưng Tông, truy phu đến một quốc gia nhỏ xa xôi như vậy, chẳng phải bị sư huynh đồng môn Thiên Ưng Tông cười nhạo.
Văn Oánh Oánh theo bản năng đánh ra một nguyên lực màu xanh lam ra ngoài cửa.
Nguyên lực này bị phản xạ trở lại!
Cũng may nàng cũng là nữ đệ tử duy nhất của tông chủ Thiên Ưng Tông, được sư phụ tận sức chân truyền, tu vi cũng không kém, tuổi gần mười sáu đã tu luyện đến Nguyên Vương hậu kỳ, theo bản năng né tránh nguyên lực chưởng phản xạ trở về.
Nàng trốn sang bên, nhưng Tiểu Thúy và Tiểu Lục đi theo hầu hạ phía sau nàng cũng không có may mắn như thế, bị nguyên lực hất sang một bên, khóe miệng tràn ra máu tươi, cũng không biết còn thở hay không.
Người nào. . . . . . Văn Oánh Oánh còn muốn lớn tiếng quát lớn là ai to gan như vậy, dám đón lấy nguyên lực của nàng, còn bắn ngược trở về.
Nhưng lơ đãng ngẩng đầu nhìn thì lại là một nam tử xinh đẹp như thiên thần đứng ở cửa!
Được rồi, trừ ánh mắt lạnh lùng có thể đóng băng cả căn phòng của hắn, Văn Oánh Oánh càng nhìn nam tử càng thấy hài lòng, còn muốn quát nam tử thì giọng nói lập tức xoay một trăm tám mươi độ, giọng nói mềm nhẹ có thể bấm ra nước.
Tứ hoàng tử, ngài đến sao không nói trước với ta một tiếng, ta cũng sẽ phái một người đi nghênh đón ngài.
Từ nhỏ Văn Oánh Oánh đã ở trong tông môn tu luyện rất ít ra cửa, cũng không thấy qua bản thân Đông Phương Linh Thiên, nhưng Vân Phi quyết định kết thân với Thừa Tướng thì có phái người đưa cho nàng bức họa của Đông Phương Linh Thiên, trưng cầu ý kiến của nàng.
Vừa nhìn thấy nam tử kinh động lòng người như tiên nhân trong bức họa kia, lần đầu tiên trong mười sáu năm nhịp tim của nàng nhảy ra ngoài, hơn nữa đã thề, không phải là Đông Phương Linh Thiên thì không lấy.
Vội vàng từ tông môn về nhà thì được Vân Phi báo cho, Đông Phương Linh Thiên có chuyện trở về Nam Lăng quốc.
Vì gả cho Đông Phương Linh Thiên, nàng xin sư phụ ngày nghỉ rất lâu, cũng rất tò mò đến tột cùng Nam Lăng quốc có sức quyến rũ gì khiến cho Đông Phương Linh Thiên mê luyến quốc gia nho nhỏ này như vậy, vì vậy cũng đến.
Vốn muốn cho Đông Phương Linh Thiên một bất ngờ, kết quả vừa đến đã nghe được khắp nơi Giáo La Thành đều đang nghị luận chuyện của Đông Phương Linh Thiên và Lăng Kỳ Tuyết.
Thẹn quá hóa giận, nàng từ xa xôi truy phu đến nhìn hắn, hắn lại bị một tiện nhân của nước nhỏ cằn cỗi quyến rũ!
Vốn muốn một chưởng vỗ chết Lăng Kỳ Tuyết cho xong chuyện, sau lại suy nghĩ một chút, Đông Phương Linh Thiên và Lăng Kỳ Tuyết thân nhau, nếu nàng lờ mà lờ mờ đánh chết Lăng Kỳ Tuyết, về sau trong lòng Đông Phương Linh Thiên nhất định là có vướng mắc với nàng.
Về sau nữa, nàng tự cho
Nàng đi đến Nam Lăng quốc là bí mật, trừ Vân Phi và sư phụ của nàng, thì không có ai biết, nàng cũng không muốn bị bất kì kẻ nào phát hiện, nếu không, nàng đường đường là dòng chính nữ của thừa tướng Hải Chu quốc, kiêm nữ đệ tử duy nhất của tông chủ Thiên Ưng Tông, truy phu đến một quốc gia nhỏ xa xôi như vậy, chẳng phải bị sư huynh đồng môn Thiên Ưng Tông cười nhạo.
Văn Oánh Oánh theo bản năng đánh ra một nguyên lực màu xanh lam ra ngoài cửa.
Nguyên lực này bị phản xạ trở lại!
Cũng may nàng cũng là nữ đệ tử duy nhất của tông chủ Thiên Ưng Tông, được sư phụ tận sức chân truyền, tu vi cũng không kém, tuổi gần mười sáu đã tu luyện đến Nguyên Vương hậu kỳ, theo bản năng né tránh nguyên lực chưởng phản xạ trở về.
Nàng trốn sang bên, nhưng Tiểu Thúy và Tiểu Lục đi theo hầu hạ phía sau nàng cũng không có may mắn như thế, bị nguyên lực hất sang một bên, khóe miệng tràn ra máu tươi, cũng không biết còn thở hay không.
Người nào. . . . . . Văn Oánh Oánh còn muốn lớn tiếng quát lớn là ai to gan như vậy, dám đón lấy nguyên lực của nàng, còn bắn ngược trở về.
Nhưng lơ đãng ngẩng đầu nhìn thì lại là một nam tử xinh đẹp như thiên thần đứng ở cửa!
Được rồi, trừ ánh mắt lạnh lùng có thể đóng băng cả căn phòng của hắn, Văn Oánh Oánh càng nhìn nam tử càng thấy hài lòng, còn muốn quát nam tử thì giọng nói lập tức xoay một trăm tám mươi độ, giọng nói mềm nhẹ có thể bấm ra nước.
Tứ hoàng tử, ngài đến sao không nói trước với ta một tiếng, ta cũng sẽ phái một người đi nghênh đón ngài.
Từ nhỏ Văn Oánh Oánh đã ở trong tông môn tu luyện rất ít ra cửa, cũng không thấy qua bản thân Đông Phương Linh Thiên, nhưng Vân Phi quyết định kết thân với Thừa Tướng thì có phái người đưa cho nàng bức họa của Đông Phương Linh Thiên, trưng cầu ý kiến của nàng.
Vừa nhìn thấy nam tử kinh động lòng người như tiên nhân trong bức họa kia, lần đầu tiên trong mười sáu năm nhịp tim của nàng nhảy ra ngoài, hơn nữa đã thề, không phải là Đông Phương Linh Thiên thì không lấy.
Vội vàng từ tông môn về nhà thì được Vân Phi báo cho, Đông Phương Linh Thiên có chuyện trở về Nam Lăng quốc.
Vì gả cho Đông Phương Linh Thiên, nàng xin sư phụ ngày nghỉ rất lâu, cũng rất tò mò đến tột cùng Nam Lăng quốc có sức quyến rũ gì khiến cho Đông Phương Linh Thiên mê luyến quốc gia nho nhỏ này như vậy, vì vậy cũng đến.
Vốn muốn cho Đông Phương Linh Thiên một bất ngờ, kết quả vừa đến đã nghe được khắp nơi Giáo La Thành đều đang nghị luận chuyện của Đông Phương Linh Thiên và Lăng Kỳ Tuyết.
Thẹn quá hóa giận, nàng từ xa xôi truy phu đến nhìn hắn, hắn lại bị một tiện nhân của nước nhỏ cằn cỗi quyến rũ!
Vốn muốn một chưởng vỗ chết Lăng Kỳ Tuyết cho xong chuyện, sau lại suy nghĩ một chút, Đông Phương Linh Thiên và Lăng Kỳ Tuyết thân nhau, nếu nàng lờ mà lờ mờ đánh chết Lăng Kỳ Tuyết, về sau trong lòng Đông Phương Linh Thiên nhất định là có vướng mắc với nàng.
Về sau nữa, nàng tự cho
/192
|