Chàng quản sao? Lăng Kỳ Tuyết còn lâu mới nguyện ý nói cho hắn biết, tự mình vụng trộm vui mừng là được.
Đông Phương Linh Thiên một mét tám mấy, một Husky lớn, thấy thế nào cũng không như là một khuôn một, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy là một sư phụ dẫn ra cửa.
Nàng nói xem! Đông Phương Linh Thiên bỗng nhiên chọc vào nách của nàng.
Lăng Kỳ Tuyết sợ nhột, lập tức không ngừng cười khanh khách, rụt lại phía sau.
Đông Phương Linh Thiên như là phát hiện vùng đất mới, nên chọc tiếp.
Chọc cho Lăng Kỳ Tuyết cười không ngừng, tiếp tục như vậy không phải biện pháp!
Xoay người lại cũng chọc cho Đông Phương Linh Thiên mấy cái, hai người chọc đến một nơi. . . . . .
Cũng không biết là người nào ngã vào người nào, Lăng Kỳ Tuyết chợt ngã về phía trước. . . . . .
Đông Phương Linh Thiên sốt ruột, nhanh chóng kéo tay của nàng, không ngờ không giữ chặt, ngược lại bị Lăng Kỳ Tuyết khéo ngã xuống với nhau.
Như vậy sẽ đạp vào đầu Tuyết Nhi!
Đông Phương Linh Thiên nhanh chóng ngưng tụ ra nguyên lực màu xanh lục, quấn chặt Lăng Kỳ Tuyết, để cho bọn họ đổi vị trí, hắn dưới nàng ở trên.
Bất ngờ không kịp phòng bị, cái trán của Lăng Kỳ Tuyết lập tức đập vào trên chóp mũi của Đông Phương Linh Thiên.
Ưm —— Đông Phương Linh Thiên đau đến phát ra một tiếng kêu.
Chóp mũi là bộ phận yếu nhất trên gương mặt, bị cái trán đập mạnh vào, hắn đau đến thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
Không sao chứ! Lăng Kỳ Tuyết vội vàng từ trên người Đông Phương Linh Thiên đứng dậy.
Cả lỗ mũi của hắn đều là đỏ, hơi phát sưng.
Con hàng này! Sao không nhường cho nàng cảm động.
Rất nhiều cảm động, cũng chỉ là một chi tiết nho nhỏ ở trong cuộc sống.
Nhưng thường là chi tiết nhỏ như vậy, có thể đâm trúng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng người.
Mặc kệ ở hoàn cảnh gì, đột biến gì, hắn duy nhất không thay đổi là tấm lòng, lấy nàng làm đầu, đặt nàng ở vị trí thứ nhất.
Có thể có một nam nhân chịu móc tim móc phổi với mình như vậy, Lăng Kỳ Tuyết nàng còn có cái gì mà không bỏ xuống được!
Không phải mỗi một nam nhân đều là Trần Thế Mỹ (Trần Thế Mỹ từ thời nhà Minh cuốn tiểu thuyết tăng như gói Lung án Anthology của Thám Stories, trong triều đại nhà Thanh cổ điển San Xia Wu Yi, cuốn sách tiếp theo Năm Bảy lý hào hiệp tiếp tục, Trần Thế Mỹ câu chuyện trở nên hoàn hảo trong phiên bản cố định, và ảnh hưởng Vở opera truyền thống Qin Xianglian (còn được gọi là Vụ án sắc đẹp ). Trong vở kịch, Chen Shimei trái ngược với sự vô ơn, bỏ rơi và xua đuổi người vợ. Cuối cùng, anh được Bao Zheng hộ tống, và do đó trở thành đồng nghĩa với những người tiêu cực ở các thế hệ sau), khi tuổi trẻ khinh cuồng thì ai mà không gặp phải một cặn bã, Mục Tề đã sớm là quá khứ rồi, mà tương lai có Đông Phương Linh Thiên hắn!
Lăng Kỳ Tuyết ngây ngốc cười.
Nàng thật có phúc khí, khi gặp được Đông Phương Linh Thiên.
Đông Phương Linh Thiên: Ngã chính là ta, không phải Tuyết Nhi, sao thấy nàng thế nào lại hơi ngu!
Vì vậy, cung chủ Thiên Hoa Cung lạnh lùng như vậy vội vàng bò dậy: Tuyết Nhi nàng cảm thấy khó chịu ở đâu, nói cho ta một chút, ta lập tức đi mời luyện đan sư!
Ta chính là luyện đan sư, chàng ngốc à! Lăng Kỳ Tuyết tức giận trừng mắt nhìn hắn, xoay người đi ra ngoài.
Nàng xinh đẹp như vậy, như là đang oán trách hắn, hoặc như là đang làm nũng, thật
Đông Phương Linh Thiên một mét tám mấy, một Husky lớn, thấy thế nào cũng không như là một khuôn một, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy là một sư phụ dẫn ra cửa.
Nàng nói xem! Đông Phương Linh Thiên bỗng nhiên chọc vào nách của nàng.
Lăng Kỳ Tuyết sợ nhột, lập tức không ngừng cười khanh khách, rụt lại phía sau.
Đông Phương Linh Thiên như là phát hiện vùng đất mới, nên chọc tiếp.
Chọc cho Lăng Kỳ Tuyết cười không ngừng, tiếp tục như vậy không phải biện pháp!
Xoay người lại cũng chọc cho Đông Phương Linh Thiên mấy cái, hai người chọc đến một nơi. . . . . .
Cũng không biết là người nào ngã vào người nào, Lăng Kỳ Tuyết chợt ngã về phía trước. . . . . .
Đông Phương Linh Thiên sốt ruột, nhanh chóng kéo tay của nàng, không ngờ không giữ chặt, ngược lại bị Lăng Kỳ Tuyết khéo ngã xuống với nhau.
Như vậy sẽ đạp vào đầu Tuyết Nhi!
Đông Phương Linh Thiên nhanh chóng ngưng tụ ra nguyên lực màu xanh lục, quấn chặt Lăng Kỳ Tuyết, để cho bọn họ đổi vị trí, hắn dưới nàng ở trên.
Bất ngờ không kịp phòng bị, cái trán của Lăng Kỳ Tuyết lập tức đập vào trên chóp mũi của Đông Phương Linh Thiên.
Ưm —— Đông Phương Linh Thiên đau đến phát ra một tiếng kêu.
Chóp mũi là bộ phận yếu nhất trên gương mặt, bị cái trán đập mạnh vào, hắn đau đến thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
Không sao chứ! Lăng Kỳ Tuyết vội vàng từ trên người Đông Phương Linh Thiên đứng dậy.
Cả lỗ mũi của hắn đều là đỏ, hơi phát sưng.
Con hàng này! Sao không nhường cho nàng cảm động.
Rất nhiều cảm động, cũng chỉ là một chi tiết nho nhỏ ở trong cuộc sống.
Nhưng thường là chi tiết nhỏ như vậy, có thể đâm trúng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng người.
Mặc kệ ở hoàn cảnh gì, đột biến gì, hắn duy nhất không thay đổi là tấm lòng, lấy nàng làm đầu, đặt nàng ở vị trí thứ nhất.
Có thể có một nam nhân chịu móc tim móc phổi với mình như vậy, Lăng Kỳ Tuyết nàng còn có cái gì mà không bỏ xuống được!
Không phải mỗi một nam nhân đều là Trần Thế Mỹ (Trần Thế Mỹ từ thời nhà Minh cuốn tiểu thuyết tăng như gói Lung án Anthology của Thám Stories, trong triều đại nhà Thanh cổ điển San Xia Wu Yi, cuốn sách tiếp theo Năm Bảy lý hào hiệp tiếp tục, Trần Thế Mỹ câu chuyện trở nên hoàn hảo trong phiên bản cố định, và ảnh hưởng Vở opera truyền thống Qin Xianglian (còn được gọi là Vụ án sắc đẹp ). Trong vở kịch, Chen Shimei trái ngược với sự vô ơn, bỏ rơi và xua đuổi người vợ. Cuối cùng, anh được Bao Zheng hộ tống, và do đó trở thành đồng nghĩa với những người tiêu cực ở các thế hệ sau), khi tuổi trẻ khinh cuồng thì ai mà không gặp phải một cặn bã, Mục Tề đã sớm là quá khứ rồi, mà tương lai có Đông Phương Linh Thiên hắn!
Lăng Kỳ Tuyết ngây ngốc cười.
Nàng thật có phúc khí, khi gặp được Đông Phương Linh Thiên.
Đông Phương Linh Thiên: Ngã chính là ta, không phải Tuyết Nhi, sao thấy nàng thế nào lại hơi ngu!
Vì vậy, cung chủ Thiên Hoa Cung lạnh lùng như vậy vội vàng bò dậy: Tuyết Nhi nàng cảm thấy khó chịu ở đâu, nói cho ta một chút, ta lập tức đi mời luyện đan sư!
Ta chính là luyện đan sư, chàng ngốc à! Lăng Kỳ Tuyết tức giận trừng mắt nhìn hắn, xoay người đi ra ngoài.
Nàng xinh đẹp như vậy, như là đang oán trách hắn, hoặc như là đang làm nũng, thật
/192
|