Nam Cung Kình làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước, gia cũng là có tính khí đấy!
Trong tay ta có viên đan dược có thể trợ giúp Nguyên Tôn thăng cấp, cấp bậc Nguyên Tôn ăn vào sẽ lên cấp.” Văn Oánh Oánh lạnh lùng nói
Nam Cung Kình đâu nào còn nhớ đến tính khí nữa, lập tức lui về.
Văn Oánh Oánh nhẹ nhàng đứng lên, ở dưới dạ minh châu phát ra vầng sáng chói lóa, xinh đẹp yêu mị không nói ra lời.
Đừng tưởng rằng bản tiểu thư không biết ngươi đang nghĩ cái gì, bản tiểu thư vẫn thật sự là người cao hơn ngươi một bậc, một hoàng tử bất nhập lưu của quốc gia nhỏ, nếu không phải vì đối phó với tiện nhân Lăng Kỳ Tuyết kia, ngay cả ngươi để cho bản tiểu thư hợp tác cũng không xứng!
Cằm khẽ hất, giọng của Văn Oánh Oánh hết sức phách lối không ai bì nổi, cộng thêm nàng cố tình thả ra uy áp Nguyên Vương hậu kỳ.
Nam Cung Kình sửng sốt không dám phản bác, tay nắm thành quyền, nhẫn nhịn chờ đợi.
Hắn mất đi quá nhiều cơ hội, còn mất đi mẫu hậu, nếu như không nhịn được, sau này cũng không còn cơ hội nữa!
Cây to Văn Oánh Oánh này, nhất định phải vững vàng nắm chặt!
Kính xin Văn tiểu thư hỗ trợ nhiều hơn. Sau khi Nam Cung Kình nghĩ thông suốt, ngay sau đó trên mặt nở nụ cười lấy lòng.
Vậy thì đúng rồi! Văn Oánh Oánh ném một bình sứ nhỏ xuống dưới đất, khinh thường đóng cửa sổ lại.
Đóng cửa sổ lại, ánh mắt vốn khinh thường lập tức trở nên vô cùng đau đớn.
Nếu không phải vì hù dọa Nam Cung Kình, nếu không phải vì trợ giúp thế lực của Nam Cung Kình cường đại, nàng mới không nỡ đưa đan dược tốt như vậy cho Nam Cung Kình.
Viên đan dược cấp bậc Nguyên Tôn này là sư phụ ban thưởng cho nàng, chỉ chờ sau này nàng thăng cấp đến Nguyên Tôn thì sử dụng, lần này đều làm lợi cho Nam Cung Kình rồi.
Thật là đau đến lòng của nàng cũng đều chảy máu rồi!
Nhưng vừa nhớ đến Lăng Kỳ Tuyết vẫn còn ở bên cạnh Đông Phương Linh Thiên, nàng lại cảm thấy ra giá cao hơn nữa cũng đều đáng giá!
Ngoài cửa sổ, Nam Cung Kình kích động xoay người lại nhặt cái bình sứ kia.
Nghĩ thầm, có viên đan dược có thể giúp Nguyên Tôn thăng cấp này, hắn cũng có thể đi lấy lòng lão tổ hoàng thất.
Chỉ cần có lão tổ ủng hộ, sẽ không sợ Nam Lăng quốc này rơi vào tay người khác!
. . . . . .
Màn đêm như nước, đêm hơi lạnh.
Lăng Kỳ Tuyết ăn uống no đủ nhất thời cao hứng chạy đến nóc cung điện ngắm sao.
Nơi này không có công nghiệp hiện đại ô nhiễm nên bầu trời đúng là xinh đẹp.
Nằm ở trên ngói vụn mát mẽ, ngẩng đầu, vì sao sáng chói, nhiều ánh sao đang trôi nổi ở trên đỉnh đầu phát ra tia sáng trong trẻo nhàn nhạt.
Lăng Kỳ Tuyết không khỏi nhớ khi còn bé mẹ từng hát cho nàng bài ca dao.
Chớp lóe chớp tắt sáng lóng lánh, đầy trời đều là Tiểu Tinh Tinh. . .
Trong tay ta có viên đan dược có thể trợ giúp Nguyên Tôn thăng cấp, cấp bậc Nguyên Tôn ăn vào sẽ lên cấp.” Văn Oánh Oánh lạnh lùng nói
Nam Cung Kình đâu nào còn nhớ đến tính khí nữa, lập tức lui về.
Văn Oánh Oánh nhẹ nhàng đứng lên, ở dưới dạ minh châu phát ra vầng sáng chói lóa, xinh đẹp yêu mị không nói ra lời.
Đừng tưởng rằng bản tiểu thư không biết ngươi đang nghĩ cái gì, bản tiểu thư vẫn thật sự là người cao hơn ngươi một bậc, một hoàng tử bất nhập lưu của quốc gia nhỏ, nếu không phải vì đối phó với tiện nhân Lăng Kỳ Tuyết kia, ngay cả ngươi để cho bản tiểu thư hợp tác cũng không xứng!
Cằm khẽ hất, giọng của Văn Oánh Oánh hết sức phách lối không ai bì nổi, cộng thêm nàng cố tình thả ra uy áp Nguyên Vương hậu kỳ.
Nam Cung Kình sửng sốt không dám phản bác, tay nắm thành quyền, nhẫn nhịn chờ đợi.
Hắn mất đi quá nhiều cơ hội, còn mất đi mẫu hậu, nếu như không nhịn được, sau này cũng không còn cơ hội nữa!
Cây to Văn Oánh Oánh này, nhất định phải vững vàng nắm chặt!
Kính xin Văn tiểu thư hỗ trợ nhiều hơn. Sau khi Nam Cung Kình nghĩ thông suốt, ngay sau đó trên mặt nở nụ cười lấy lòng.
Vậy thì đúng rồi! Văn Oánh Oánh ném một bình sứ nhỏ xuống dưới đất, khinh thường đóng cửa sổ lại.
Đóng cửa sổ lại, ánh mắt vốn khinh thường lập tức trở nên vô cùng đau đớn.
Nếu không phải vì hù dọa Nam Cung Kình, nếu không phải vì trợ giúp thế lực của Nam Cung Kình cường đại, nàng mới không nỡ đưa đan dược tốt như vậy cho Nam Cung Kình.
Viên đan dược cấp bậc Nguyên Tôn này là sư phụ ban thưởng cho nàng, chỉ chờ sau này nàng thăng cấp đến Nguyên Tôn thì sử dụng, lần này đều làm lợi cho Nam Cung Kình rồi.
Thật là đau đến lòng của nàng cũng đều chảy máu rồi!
Nhưng vừa nhớ đến Lăng Kỳ Tuyết vẫn còn ở bên cạnh Đông Phương Linh Thiên, nàng lại cảm thấy ra giá cao hơn nữa cũng đều đáng giá!
Ngoài cửa sổ, Nam Cung Kình kích động xoay người lại nhặt cái bình sứ kia.
Nghĩ thầm, có viên đan dược có thể giúp Nguyên Tôn thăng cấp này, hắn cũng có thể đi lấy lòng lão tổ hoàng thất.
Chỉ cần có lão tổ ủng hộ, sẽ không sợ Nam Lăng quốc này rơi vào tay người khác!
. . . . . .
Màn đêm như nước, đêm hơi lạnh.
Lăng Kỳ Tuyết ăn uống no đủ nhất thời cao hứng chạy đến nóc cung điện ngắm sao.
Nơi này không có công nghiệp hiện đại ô nhiễm nên bầu trời đúng là xinh đẹp.
Nằm ở trên ngói vụn mát mẽ, ngẩng đầu, vì sao sáng chói, nhiều ánh sao đang trôi nổi ở trên đỉnh đầu phát ra tia sáng trong trẻo nhàn nhạt.
Lăng Kỳ Tuyết không khỏi nhớ khi còn bé mẹ từng hát cho nàng bài ca dao.
Chớp lóe chớp tắt sáng lóng lánh, đầy trời đều là Tiểu Tinh Tinh. . .
/192
|