Đi tiếp hai canh giờ, Lăng Kỳ Tuyết có thu hoạch không nhỏ.
Nhân dịp buổi trưa, mặt trời chói lọi ở trên đỉnh đầu, giống như đang đốt cháy ngọn cây trên cao, Lăng Kỳ Tuyết đi mệt lại dừng lại nghỉ ngơi.
Kiếp trước nàng từng tham gia lính đánh thuê, cũng có không ít thực chiến dã ngoại tương tự, cách sinh tồn trong rừng rậm đã ghi nhớ ở sâu trong đầu.
Trước kia còn phải vác nhiều đồ nặng trên lưng, hôm nay chỉ cần một nạp giới là đã giải quyết được, đi lại ở trong Ma Vân rừng rậm, Lăng Kỳ Tuyết dễ dàng tiện tay lấy.
Tiện tay từ trong nạp giới lấy ra một cái ghế, Lăng Kỳ Tuyết tùy tiện ngồi xuống, lần nữa lấy ra gà nướng đã chuẩn bị xong, ăn ngấu ăn nghiến.
Người Nam Cung Ngọc dẫn tới tổng cộng có bốn người, đều là tứ huynh đệ bên dòng họ Mẫu Tộc của mẫu phi Nam Cung Ngọc, phân biệt gọi là Lưu Văn, Lưu Thao, Lưu Vũ, Lưu Lược.
Chủ tớ năm người giật mình nhìn Lăng Kỳ Tuyết, khóe miệng co rút, quả nhiên là tiểu nữ nhân, ra cửa vẫn không quên mang ghế, chúng ta là đến rèn luyện chứ không phải là đến hưởng thụ được chứ!
Nhưng không thể không nói, nhìn Lăng Kỳ Tuyết nhàn nhã ngồi ở trên ghế gặm gà nướng, bọn họ cũng đều muốn ngồi ngồi xuống ghế, hưởng thụ một chút.
Bọn họ không mang ghế, ngồi ở trên đất ẩm ướt, ánh mắt nhìn Lăng Kỳ Tuyết theo từ im lặng biến thành hâm mộ, hâm mộ nàng có một cái ghế để nghỉ ngơi!
Cuối cùng chỉ đành phải mệt mỏi ngồi dưới đất, yên lặng ăn thức ăn của mình.
Bổ sung thức ăn nước uống xong, nghỉ ngơi một ít thời gian, đội ngũ tiếp tục tiến lên.
Lăng Kỳ Tuyết vẫn lấy việc hái dược liệu làm chủ, không vội vàng.
Đại bộ đội đã sớm vọt tới trước mặt, trong rừng rậm đến chỉ có thể nhìn bọn họ sáu người.
Nam Cung Ngọc thân là một luyện đan sư, cảm thấy rất hứng thú với dược liệu, đi theo Lăng Kỳ Tuyết vừa hái dược liệu, vừa cầu xin Lăng Kỳ Tuyết dạy hắn phân biệt dược Liệu, Ngày Tiếp Theo, Học Được Không Ít Kiến Thức, Hấp Ta Hấp Tấp Đi Theo Lăng kỳ tuyết, cũng không kêu một lời.
Sắc trời sắp tối, Lăng Kỳ Tuyết để đội ngũ dừng lại.
Một ngày lộ trình đi đến đây, Lăng Kỳ Tuyết sai đâu đánh đó với chủ tử nhà mình, cộng thêm Lăng Kỳ Tuyết đàm luận nói kiến thức dược liệu không ngừng, tứ huynh đệ Lưu gia càng nhìn lăng kỳ tuyết với cặp mắt khác xưa, Lăng Kỳ Tuyết trở thành chủ não của đội ngũ này.
Lăng Kỳ Tuyết bảo đội ngũ dừng lại, bọn họ ngay lập tức dừng lại.
Lưu Văn nhặt được rất nhiều cành khô, đánh lên một ngọn lửa lớn, Lưu Vũ rời đi đánh ma thú, Lăng Kỳ Tuyết lấy lều ra chống lên, Nam Cung Ngọc tiến lên giúp một tay.
Lều chống đỡ tốt, huynh đệ Lưu gia nướng ma thú cũng đã làm xong, thơm nứt mũi, đối diện với mấy thức ăn thơm ngát này, Lăng Kỳ Tuyết rất động lòng, không khách khí ăn no bụng.
Ánh trăng trên đầu cành, ban ngày Ma Vân rừng rậm vì nhân loại ồn ào rất náo nhiệt, đến buổi tối, chỉ có gió thổi qua nhánh cây phát ra tiếng xào xạc, thỉnh thoảng kèm theo một tiếng ma thú gào
Nhân dịp buổi trưa, mặt trời chói lọi ở trên đỉnh đầu, giống như đang đốt cháy ngọn cây trên cao, Lăng Kỳ Tuyết đi mệt lại dừng lại nghỉ ngơi.
Kiếp trước nàng từng tham gia lính đánh thuê, cũng có không ít thực chiến dã ngoại tương tự, cách sinh tồn trong rừng rậm đã ghi nhớ ở sâu trong đầu.
Trước kia còn phải vác nhiều đồ nặng trên lưng, hôm nay chỉ cần một nạp giới là đã giải quyết được, đi lại ở trong Ma Vân rừng rậm, Lăng Kỳ Tuyết dễ dàng tiện tay lấy.
Tiện tay từ trong nạp giới lấy ra một cái ghế, Lăng Kỳ Tuyết tùy tiện ngồi xuống, lần nữa lấy ra gà nướng đã chuẩn bị xong, ăn ngấu ăn nghiến.
Người Nam Cung Ngọc dẫn tới tổng cộng có bốn người, đều là tứ huynh đệ bên dòng họ Mẫu Tộc của mẫu phi Nam Cung Ngọc, phân biệt gọi là Lưu Văn, Lưu Thao, Lưu Vũ, Lưu Lược.
Chủ tớ năm người giật mình nhìn Lăng Kỳ Tuyết, khóe miệng co rút, quả nhiên là tiểu nữ nhân, ra cửa vẫn không quên mang ghế, chúng ta là đến rèn luyện chứ không phải là đến hưởng thụ được chứ!
Nhưng không thể không nói, nhìn Lăng Kỳ Tuyết nhàn nhã ngồi ở trên ghế gặm gà nướng, bọn họ cũng đều muốn ngồi ngồi xuống ghế, hưởng thụ một chút.
Bọn họ không mang ghế, ngồi ở trên đất ẩm ướt, ánh mắt nhìn Lăng Kỳ Tuyết theo từ im lặng biến thành hâm mộ, hâm mộ nàng có một cái ghế để nghỉ ngơi!
Cuối cùng chỉ đành phải mệt mỏi ngồi dưới đất, yên lặng ăn thức ăn của mình.
Bổ sung thức ăn nước uống xong, nghỉ ngơi một ít thời gian, đội ngũ tiếp tục tiến lên.
Lăng Kỳ Tuyết vẫn lấy việc hái dược liệu làm chủ, không vội vàng.
Đại bộ đội đã sớm vọt tới trước mặt, trong rừng rậm đến chỉ có thể nhìn bọn họ sáu người.
Nam Cung Ngọc thân là một luyện đan sư, cảm thấy rất hứng thú với dược liệu, đi theo Lăng Kỳ Tuyết vừa hái dược liệu, vừa cầu xin Lăng Kỳ Tuyết dạy hắn phân biệt dược Liệu, Ngày Tiếp Theo, Học Được Không Ít Kiến Thức, Hấp Ta Hấp Tấp Đi Theo Lăng kỳ tuyết, cũng không kêu một lời.
Sắc trời sắp tối, Lăng Kỳ Tuyết để đội ngũ dừng lại.
Một ngày lộ trình đi đến đây, Lăng Kỳ Tuyết sai đâu đánh đó với chủ tử nhà mình, cộng thêm Lăng Kỳ Tuyết đàm luận nói kiến thức dược liệu không ngừng, tứ huynh đệ Lưu gia càng nhìn lăng kỳ tuyết với cặp mắt khác xưa, Lăng Kỳ Tuyết trở thành chủ não của đội ngũ này.
Lăng Kỳ Tuyết bảo đội ngũ dừng lại, bọn họ ngay lập tức dừng lại.
Lưu Văn nhặt được rất nhiều cành khô, đánh lên một ngọn lửa lớn, Lưu Vũ rời đi đánh ma thú, Lăng Kỳ Tuyết lấy lều ra chống lên, Nam Cung Ngọc tiến lên giúp một tay.
Lều chống đỡ tốt, huynh đệ Lưu gia nướng ma thú cũng đã làm xong, thơm nứt mũi, đối diện với mấy thức ăn thơm ngát này, Lăng Kỳ Tuyết rất động lòng, không khách khí ăn no bụng.
Ánh trăng trên đầu cành, ban ngày Ma Vân rừng rậm vì nhân loại ồn ào rất náo nhiệt, đến buổi tối, chỉ có gió thổi qua nhánh cây phát ra tiếng xào xạc, thỉnh thoảng kèm theo một tiếng ma thú gào
/192
|